Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 215-2: Thiên Thiên là vợ của tôi, đương nhiên tôi ra mặt thay cô ấy 2




Editor: Xám

Giám sát muốn thu tay mình về, nhưng làm thế nào cũng đánh không lại sức của Cố Thừa Diệu.

Diêu Hữu Thiên hơi ngẩn người, vừa rồi cô một mực nhìn hiện trường xảy ra chuyện, thật sự không chú ý đến giám sát kia.

Lại nói hiện giờ vốn là mùa đông, quần áo mặc tương đối nhiều, không có việc gì ai mà đi nhìn tay người khác?

Nếu như cô không nhớ nhầm, hình như đối phương họ Lâm.

“Giám sát Lâm, tại sao anh phải làm chuyện như vậy?” Diêu Hữu Thiên không có tâm trạng quan tâm đến sàn gác đã đổ xong bê tông kia nữa. Nhanh chóng đứng ở bên cạnh Cố Thừa Diệu.

“Có phải anh đã nhận tiền rồi không? Nên dù biết rõ vật liệu có vấn đề, vẫn để công nhân tiếp tục thi công? Anh có biết anh làm như vậy, là phạm pháp không?”

Giọng nói của cô cao thêm một bậc, vẻ mặt mang sự tức giận rõ ràng.

,

Nếu như chuyện vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh vật liệu xây dựng có vấn đề chuyện không có không kịp thời lộ ra ngoài, nếu bọn họ biết tin chậm hơn một chút, như vậy tổn thất của công trường hiện giờ, tổn thất của tập đoàn Chính Phát tuyệt đối không dừng lại ở một chút xíu.

Cô và ba, tự nhận đối xử với mấy công nhân này đều không tệ, tại sao phải làm chuyện như vậy?

“Tôi…tôi không có.” Giám sát Lâm liều mạng hất cổ tay: “Tôi không biết anh đang nói gì. Chẳng lẽ người làm giám sát, thì không có ba mẹ có tiền? Thì không thể mang Rolex?”

Anh ta nói rất nhanh, giống như đã sớm suy nghĩ xong giải thích này.

“Dĩ nhiên có thể.” Cố Thừa Diệu cười, đối phương muốn chết, anh cũng không ngại tiễn đối phương một đoạn đường: “Đồng hồ anh đeo, là bản số lượng có hạn Rolex đặc biệt sản xuất hơn một tháng trước. Giá tiền không đắt lắm. Mới hơn một trăm vạn. Tôi cũng ngại đi điều tra một phen, xem ba mẹ của anh có bao nhiêu tiền, mới cho như anh một chiếc Rolex như vậy.”

Mặt giám sát Lâm càng tái nhợt hơn: “Anh…anh đừng nói lung tung, tôi…chiếc đồng hồ này của tôi là hàng giả. Không, không phải thật.”

,

“Không phải thật?” Cố Thừa Diệu dùng sức kéo cổ tay đối phương, xoay ngược lại: “Mới vừa rồi còn nói là ba mẹ có tiền, bây giờ đã biến thành hàng giả? Anh xem chúng tôi thành kẻ ngốc rồi. Phải không?”

Cổ tay giám sát Lâm bị đau, nói không ra lời.

Chiến Li cũng đứng lên theo, trong lòng cũng hiểu rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Diêu Hữu Thiên cũng đã phản ứng kịp, cho dù vật liệu xây dựng của hồng Cảnh có vấn đề. Vậy tập đoàn Chính Phát, cũng có nội gián: “Nói, rốt cuộc là ai bảo anh dùng những vật liệu xây dựng này? Nếu như anh không nói, tôi không ngại giao anh cho mấy cảnh sát dưới lầu đâu. Tin rằng bọn họ biết cách có thể khiến anh mở miệng.”

Giám sát Lâm nuốt nước mặt, lúc này trời tức cực lãnh, mồ hôi trên trán anh ta lại đổ không ngừng.

Tay bị Cố Thừa Diệu kéo làm đau, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.

,

Anh ta đột nhiên nhìn về phía Chiến Li, hai đầu gối mềm nhũn, lại quỳ xuống: “Anh Chiến, anh Chiến, anh phải giúp tôi. Anh nhất định phải giúp tôi. Là anh đã nói, sẽ không có vấn đề gì.”

Một tay anh ta còn bị Cố Thừa Diệu kéo, thân thể quỳ ở nơi đó, vẻ mặt căng thẳng, lại mang theo một chút khẩn thiết.  

Trong nháy mắt Chiến Li chưa phản ứng kịp, tình hình này đã đột ngột thau đổi. Khiến cho anh hoàn toàn không hiểu: “Anh đang nói bậy gì vậy? Tôi hoàn toàn không biết anh.”

“Anh Chiến. Rõ ràng là anh nói, bảo tôi cho công nhân dùng những vật liệu này, là anh nói sẽ không xảy ra chuyện.” Giọng nói của giám sát Lâm cao lên một bậc, nói chuyện cũng gấp gáp lên: “Là anh nói, anh nói chỉ cần tập đoàn Chính Phát có vấn đề, cô Diêu sẽ đi cầu xin anh. Anh còn nói cô ấy chỉ có thể cầu xin anh.”

,

Diêu Hữu Thiên nhìn Chiến Li bằng vẻ mặt khiếp sợ.

Cố Thừa Diệu buông lỏng tay ra, người bước lên trước. Mắt nhìn Chiến Li: “Để có được Diêu Hữu Thiên, anh thật đúng là giở mọi thủ đoạn nhỉ.”

“Tôi không có.” Sau khoảnh khắc ngơ ngác ngắn ngủi, vẻ mặt Chiến Li đã khôi phục bình thường.

Anh mím chặt môi, bước lên trước, muốn đến gần Diêu Hữu Thiên.

Cô lại lui về phía sau một bước, lại đứng ở bên cạnh Cố Thừa Diệu.

Trái tim Chiến Li, không thể khống chế mà bị tổn thương: “Thiên Thiên, em cũng cho rằng là anh làm?”

,

Môi Diêu Hữu Thiên mím thành một đường thẳng.

Lý trí và tình cảm đều nói với cô, không thể nào là Chiến Li làm.

Nhưng bây giờ, cô càng hiếu kỳ hơn, rốt cuộc là ai có khả năng này.

Mua chuộc được giám sát Lâm, còn có thể để khiến anh ta đổ tội cho Chiến Li.

Sự im lặng của cô, khiến cho thế giới của anh trong nháy mắt đã trở nên hắc ám vô cùng.

Chiến Li cười khổ, thân thể như nhũn ra, tâm trạng càng phiền muộn hơn lúc biết được Diêu Hữu Thiên đã khôi phục trí nhớ nhưng vẫn chọn Cố Thừa Diệu.

“Em cũng không tin tưởng anh. Phải không?”

,

"Tôi không có ý này.” Diêu Hữu Thiên khẽ thở dài trong lòng, cô tin tưởng không phải Chiến Li. Nhưng lúc này Cố Thừa Diệu đang ở đây, bọn họ vẫn còn đang chiến tranh lạnh.

Dù cô không biết quan sát hơn nữa, cũng sẽ không biểu hiện mình toàn tâm tin tưởng ra với một người đàn ông khác, sau đó khiến tâm trạng của Cố Thừa Diệu càng tồi tệ hơn, càng hoài nghi bọn họ có gian tình hơn: “Tôi sẽ không ra quyết định vào lúc này. Chuyện này, có thể giao cho cảnh sát giải quyết.”

Để cảnh sát điều tra ra một kết quả cuối cùng, về phần có phải hay không, có tin hay không, cũng chờ có kết quả rồi nói tiếp.

Giao cho cảnh sát ? Đó có nghĩa là cô ấy thật sự không tin mình.

Sắc mặt Chiến Li biến xám. Nhìn Diêu Hữu Thiên mặt không lộ vẻ gì, lại nhìn Cố Thừa Diệu không nói một lời đứng bên cạnh bọn họ một cái.

Hai người đứng chung một chỗ. Hết sức xứng đôi, mà anh, chỉ là một kẻ dư thừa.

,

Anh vẫn còn đang cố chấp cái gì? Anh vẫn còn đang vướng mắc cái gì?

Bây giờ anh mới hiểu rõ, cho dù Diêu Hữu Thiên có nhớ ra hay không. Cho dù anh có còn yêu cô hay không.

Cô đã kết hôn rồi. Người đàn ông có thể quang minh chính đại ở bên cạnh, không phải anh.

“Thiên Thiên.” Nuốt nước miếng, mắt Chiến Li chua xót, trái tim đau đớn: “Em thật sự rất độc ác.”

Không tốn chút sức lực nào, đã đả kích anh thương tích đầy mình.

,

Cố Thừa Diệu lạnh mặt, hai tay khoanh trước ngực. Nhìn vẻ không đành lòng, và cả không tin tưởng trong mắt Diêu Hữu Thiên.

Nhìn vẻ khổ sở, khó khăn, còn có chua xót trên mặt Chiến Li. Khóe môi mím thành một đường thẳng. Tương đối bình tĩnh lấy điện thoại di động ra.

Hai người đối phương, vẫn còn đang nhìn thẳng vào mắt nhau, anh cười lạnh, nhiệt độ trong mắt càng lúc càng thấp.

“Giúp tôi điều tra người tên Chiến Li một chút.” Nhập mấy chữ này, sau đó gửi đi.

Chỉ chốc lát sau, đối phương đã trả lời.

“Nhận được.”

Hai chữ đơn giản đó, khiến anh cuối cùng đã có chút ý cười. Đút điện thoại trở lại túi, anh bước lên trước hai bước, nhìn chằm chằm mặt Chiến Li, ánh mắt không có chút độ ấm nào.

,

“Anh Chiến, làm thật mạnh tay, giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm, loại buôn bán này, không cảm thấy thua thiệt à?”

“Tôi nói rồi, không phải là tôi.” Chiến Li không sợ bị Cố Thừa Diệu hiểu lầm, nhưng không hi vọng bị Diêu Hữu Thiên hiểu lầm.

Ánh mắt anh quét về phía giám sát Lâm kia, lúc này trên trán giám sát đó mồ hôi đầm đìa, lại là bộ dạng đứng không vững sắp ngã.

“Tổng giám đốc Diêu, là anh ta, thật sự là anh ta, là anh ta nói với tôi. Nói làm vậy sẽ không có vấn đề gì. Là anh ——"

Anh ta nói năng không mạch lạc, Cố Thừa Diệu cũng chẳng buồn quan tâm, tiến thẳng lên đạp cho anh ta một cái: “Những lời này, anh cứ giữ lại nói với cảnh sát đi.”

,

Xoay người, liếc Chiến Li một cái.

“Mặc dù trong lòng tôi ước gì là anh, có điều tôi biết rõ, chuyện này không phải anh làm .”

Diêu Hữu Thiên kinh ngạc nhìn Cố Thừa Diệu một cái, anh lại không hề túm lấy Chiến Li không buông?

Hơn nữa, anh còn phát hiện ra vấn đề đầu tiên ——

,

“Dùng cách thức ngu đần này theo đuổi phụ nữ, nếu như Diêu Hữu Thiên thật sự sẽ ở bên cạnh anh, vậy đã nói rõ ánh mắt của cô ấy rất có vấn đề.”

Nghĩ đến quan hệ của người đàn ông này và Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu đã khó nén vẻ chán ghét trên khuôn mặt.

Chỉ là, anh còn chưa đến mức không biết tốt xấu, kém thông minh như vậy.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Bàn tay ôm lấy vái Diêu Hữu Thiên, ánh mắt của anh, mang theo vài phần phóng đãng, mấy phần cuồng ngạo: “Thiên Thiên là vợ của tôi, nếu như tập đoàn Chính Phát thật sự có vấn đề, đương nhiên có Cố thị ra sức gánh vác cho cô ấy. Cần gì đi cầu xin một người ngoài như anh.”

,

Lúc anh nói hai chữ người ngoài, giọng nhấn mạnh thêm, nghiêng mặt sang bên liếc nhìn gò má Diêu Hữu Thiên, cô đang kinh ngạc nhìn mình, trong mắt vẻ kinh ngạc lóe lên: “Cô Cố, em nói, đúng không?”

Nếu như Chính Phát xảy ra vấn đề, cô dám đi tìm Chiến Li mà không phải mình để nhờ giúp đỡ, anh tin rằng anh không ngại bóp chết người phụ nữ trước mặt.

Để cho cô biết, ai mới là người chồng chân chính của cô.

Diêu Hữu Thiên khẽ mím môi, cũng không đáp lại.

Cô và Cố Thừa Diệu, vẫn còn đang chiến tranh lạnh, cô cũng không chắc chắn nếu như tập đoán Chính Phát thật sự có vấn đề, mình có đi tìm Cố Thừa Diệu hay không.

,

Vẻ chần chừ trên mặt cô rơi vào mắt Cố Thừa Diệu, vẻ u ám trong mắt càng nặng.

Diêu Hữu Thiên, người phụ nữ đáng chết này ——

Sức trên tay siết chặt, bây giờ thật sự không phải lúc tìm Diêu Hữu Thiên tính toán món nợ này.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Chiến Li một cái: “Nếu như tôi là anh, bây giờ tôi sẽ đưa người này đến đồn cảnh sát. Dĩ nhiên, thuận tiện thăm dò thêm, bên cạnh mình rốt cuộc có bao nhiêu nội gián.”

Không riêng gì Hồng Cảnh của Chiến Li, còn có tập đoàn Chính Phát.

Rốt cuộc có bao nhiêu người, ở trong bóng tối giở trò quỷ. Ngoài giám sát Lâm này ra, còn có những người khác, đều cần tìm hiểu điều tra rõ từng người một.

,

Có thể thay đổi vật liệu xây dựng của hai ba côn trình, hơn nữa làm cho đối phương gặp chuyện không may trong cùng một ngày.

Thậm chí gây náo động đến mạng người. Rõ ràng là đối phương muốn làm chuyện này càng ầm ĩ càng tốt.

Chiến Li đứng thẳng dậy, đối diện với vẻ thản nhiên trong mắt Cố Thừa Diệu, vẻ mặt hơi ngây ngẩn, hình như lần đầu tiên phát hiện, người đàn ông này, không giống như mình nghĩ.

Ánh mắt Diêu Hữu Thiên hết sức phức tạp. Cố Thừa Diệu, lại một lần nữa, anh khiến cô bất ngờ ——

,

Cố Thừa Diệu cảm nhận được ánh mắt hai người, trong lòng càng chán ghét Chiến Li hơn, sắc mặt lại càng kiêu ngạo giống như bình thường: “Chỉ là, đừng tưởng rằng anh, anh không có trách nhiệm. Tổn thất của tập đoàn Chính Phát, đều phải tính lên đầu anh.”

Muốn nhẹ nhàng trốn tránh trách nhiệm? Không dễ dàng như vậy.

Chiến Li im lặng, nhưng không có phủ nhận.

,

Diêu Hữu Thiên khẽ cắn môi dưới, liếc nhìn Chiến Li, lại nhìn Cố Thừa Diệu một cái.

Dáng vẻ bị đả kích của Chiến Li, khiến cô không đành lòng một hồi.

Nhưng lời nói của Cố Thừa Diệu, lại khiến cô không cách nào phản bác. Cho dù là âm mưu của anh, chuyện này, có vì Hồng Cảnh mà ra ——

“Chiến Li, thật ra thì ——” Chuyện này không trách anh, dù sao cũng chẳng ai ngờ.

Vẻ mặt cô, đã chọc giận Cố Thừa Diệu, dùng sức kéo tay Diêu Hữu Thiên qua.

“Đi thôi.”

,

“Cố Thừa Diệu?”

Diêu Hữu Thiên cắn môi, vẻ mặt nhạt nhòa, muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Mi tâm Cố Thừa Diệu cau lại, trong mắt có suy nghĩ sâu xa.

Chuyện này, đến thật trùng hợp. Vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh vừa có vấn đề, đã có người ngã chết?

Người chết là ngoài ý muốn, nhưng vật liệu xây dựng có vấn đề thì nhất định là bị người khác động tay động chân.

Người ra tay là ai? Mục đích là gì?

(còn tiếp ~)