Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 210: Thanh xuân đã qua, tình yêu đã mất




Editor: Xám

Sau khi Lạc Li rời đi, một giọt lệ đã lăn xuống từ khóe mắt Diêu Hữu Thiên.

Mà chính vào tối hôm đó, cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã trải qua ba lần thông báo bệnh tình nguy kịch, đã tỉnh lại.

Chỉ là, không biết tại sao cô đã quên hết mọi chuyện về Lạc Li.

Cô nhớ tất cả sách đã từng đọc năm lớp mười một, nhớ bài tập cô giáo giao cuối kỳ.

Thậm chí còn nhớ cô đi xem pháo hoa cùng với Diêu Hữu Quốc. Nhưng cô lại quên mất, vì sao cô xảy ra tai nạn xe cộ. Hơn nữa vì sao lại đi xem pháo hoa ————

Người nhà họ Diêu đã lén lút hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đây gọi là mất trí nhớ có chọn lọc.

,

Cùng lúc bọn họ lo lắng, nhưng vẫn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Quên đi, cũng tốt. Nếu không thật ra Diêu Đại Phát cũng không biết, nếu như con gái lại xảy ra chuyện một lần nữa, ông có mềm lòng cho con gái ở bên cạnh Lạc Li kia hay không –——

Sau khi con gái mất trí nhớ, ít nhiều gì Diêu Đại Phát vẫn còn có chút lo lắng.

Sợ con gái giả vờ mất trí nhớ, sau đó lừa gạt bọn họ lại tiếp tục dính vào thằng nhóc họ Lạc kia.

Tìm người âm thầm cho người đi tìm hiểu một chút. Phát hiện cả nhà Lạc Li đều đã chuyển đi.

Tiệm sửa xe của Lạc Li cũng đóng cửa, nhóm người kia cũng không rõ tung tích, ngay cả người mẹ vũ nữ của anh, cũng không thấy.

,

Quan sát thêm mấy ngày, không có chút động tĩnh nào, xem tình hình, Lạc Li đã thật sự rời đi.

Thằng nhóc kia, xem như đã nói lời giữ lấy lời rồi.

Kết quả này đã không thể nào tốt hơn. Con gái quên đi, cậu thanh niên kia cũng biến mất.

Mặc dù nội tâm hơi rối rắm, nhưng Diêu Đại Phát lại cảm thấy nơi lồng ngực được thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả, đã xem như kết thúc rồi phải không? Sau này, đều sẽ thuận lợi chứ?

&. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . &

Ánh sáng của bình minh chiếu vào phòng, bên trong không hề rộng rãi.

Người vốn đang ngủ trên giường, hơi động đậy.

Diêu Hữu Thiên cảm giác hình như mình đã nằm mơ một giấc thật dài.

Giấc mơ đó, hoàn chỉnh hơn, rõ ràng hơn giấc mơ trước đó.

Mắt chưa mở ra, giấc mơ đã tỉnh trước. Hốc mắt nóng lên. Có nước mắt không chịu khống chế mà chảy ra. Men theo khuôn mặt rơi xuống gối.

“A Li ——“

Cuối cùng cô đã biết biết, vì sao mình lại gọi tên của anh.

,

Cũng đã biết, vì sao mỗi lần Chiến Li nhìn mình, ánh mắt đều kỳ lạ như vậy.

Chiến Li, thì ra lại là Lạc Li.

Anh lại là con riêng của nhà họ Chiến?

Bảy năm, ròng rã bảy năm. Cô quên mất anh, quên mất tất cả.

Chẳng trách, anh tức giận như vậy, kích động như vậy, hết lần này đến lần khác đến tìm mình.

Anh nói yêu cô hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác cô lại đuổi anh đi.

,

A Li, lúc anh rời khỏi em rất đau lòng phải không?

Nhưng mà, A Li, tại sao ngày đó anh lại không tới?

Nước mắt không ngừng rơi xuống, bản thân Diêu Hữu Thiên cũng không biết cô đang khóc cái gì.

Cô nhớ lại mùa đông năm mười sáu tuổi, lúc nào Lạc Li cũng sẽ ôm một củ khoai lang đã nướng rất chín, nóng hổi ở trong lòng. Đến lúc cô tan học nhét vào trong tay cô.

Cô nhớ mỗi lần mình ngồi lên xe anh, nhất định để cô đội mũ bảo hiểm, mà rõ ràng anh chỉ có một chiếc bảo hiểm, bản thân mình lại chưa bao giờ đội.

Cô còn nhớ mỗi lần hai người ra ngoài, cho dù cô thích cái gì, muốn cái gì. Lạc Li đều sẽ nghĩ cách thỏa mãn.

,

Cô còn nhớ trước nay cô sợ lạnh, anh ôm hai tay cô trong lòng bàn tay, liên tục truyền cho cô sự ấm áp.

Cô cũng nhớ anh từng nói: Chờ em tốt nghiệp đại học, anh sẽ cưới em.

Cô càng nhớ rõ hơn, cô đã từng nói: A Li, em yêu anh, sau này em nhất định sẽ lấy anh.

Những ngày tháng thanh xuân không hối hận, vui vẻ không âu lo đó.

Lạc Li, anh dịu dàng lại săn sóc, bá đạo lại đa tình. Đã cho cô sự che chở tốt nhất, tình yêu đẹp nhất trên đời.

Cô hưởng thụ sự dịu dàng chưa từng có, ngoại trừ từ người nhà. Tình cảm ấy, khiến cô hãm sâu vào trong, không cách nào tự kiềm chế.

,

Cô nghĩ đến mấy ngày nay, mỗi lần gặp Chiến Li, ánh mắt anh nhìn mình.
Vừa đau đớn, vừa hối hận. Vừa đau khổ, vừa chua chát.

Ánh mắt ấy, còn rối rắm, còn thống khổ hơn ánh mắt khi anh nói mình là con riêng nhiều năm trước.

Cô nhớ đến cái bạt tai mình tát anh, ánh mắt lạnh lùng mình cho anh, thậm chí cô còn bảo anh cút đi.

Cô nói với anh cả đời này đều không muốn gặp lại anh nữa.

,

A Li. A Li. Nước mắt không chịu khống chế, không ngừng rơi xuống. Đau khổ, rối rắm, thương tâm, khó chịu tràn ngập trong lòng, về phần là vì điều gì, cô lại không rõ.

Tại sao anh không nói với em?

Em lại quên mất anh. Tại sao em có thể quên mất?

Lạc Li yêu mình như vậy, phải làm thế nào mới có thể chỗng đỡ được bản thân mình, chịu đựng sự lạnh nhạt hết lần này đến lần khác của cô?

Lại phải làm thế nào mới nhận lấy ánh mắt lạnh lùng của cô hết lần này đến lần khác, đến mức không còn sức lực để tiếp tục yêu?

Thậm chí cô còn nghi ngờ anh là kẻ giết người?

Diêu Hữu Thiên, mày có trái tim không? Trái tim của mày đâu? Tại sao mày có thể làm tổn thương một người đàn ông yêu mày sâu nặng như vậy?

Cô cũng nhớ ra ý nghĩ cuối cùng trong khoảnh khắc mình xảy ra tai nạn xe cộ.

,

A Li, nếu như anh không đến, em sẽ đi.

A Li. Chúng ta đã hẹn, tại sao anh có thể không đến?

A Li, nếu như anh còn không xuất hiện, em sẽ quên anh. Quên anh.

Mắt đỏ hoe, Diêu Hữu Thiên khóc đến mức không cách nào kiềm chế.

Lạc Li, Chiến Li, tại sao lúc ấy anh không xuất hiện?

Tại sao anh phải phản bội lời hẹn ước của chúng ta? Tại sao không đi đến địa điểm hẹn mà chúng ta đã quyết định?

,

Bây giờ anh xuất hiện, thì có tác dụng gì?

Em đã kết hôn rồi. Đã kết hôn rồi ——

Trào lên cùng với ý nghĩ này, là bóng người dứt khoát rời đi kia. Cố Thừa Diệu.

Thừa Diệu.

Diêu Hữu Thiên đột ngột mở mắt, lại vội vàng ngồi dậy. Vén chăn trên người.

Nhìn trong phòng một cái, lúc này trời bên ngoài đã hơi sáng.

,

Xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, khắp nơi hoàn toàn hỗn độn.

Điện thoại di động bị đập đến mức vỡ tan từng mảnh, đèn thủy tinh rơi xuống ở góc tường.

Hôm qua đã nhìn sơ qua một cái, lúc này nhìn lại, vẫn cảm nhận được sự giận dữ lúc đó của Cố Thừa Diệu.

Trước khi cô chưa về, anh rất tức giận phải không?

Cố Thừa Diệu.

,

Tay Cố Thừa Diệu vỗ lên ngực. Ba chữ đơn giản, khiến cô đau đến mức gần như không thể hô hấp.

Anh bị mình tổn thương trái tim rồi phải không?

Ly hôn. Anh lại muốn ly hôn với mình?

Diêu Hữu Thiên cắn môi, phát hiện cổ họng tắc nghẹn, giọng nói gần như khàn đặc, cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào?

Cảm xúc hoang mang luống cuống này.

Hai loại cảm xúc đang rối tung trong đầu cô, thậm chí cô không biết rốt cuộc mình muốn thế nào.

,

Bóng dáng của Chiến Li và Cố Thừa Diệu, đồng thời trào lên trong đầu cô, đầu cô không nén được lại bắt đầu co rút đau đớn.

Ánh mắt tuyệt vọng của Chiến Li, bóng lưng cô đơn của Cố Thừa Diệu.

Bóng dáng của hai người giống như đang đánh nhau trong đầu cô.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Hình ảnh dừng lại cuối cùng, khiến trái tim cô đau đến mức khó nói thành lời, là câu nói của Cố Thừa Diệu: Diêu Hữu Thiên, chúng ta ly hôn đi ——

Ly hôn?

,

Chỉ là hai chữ này, lại khiến trái tim cô đau đến mức không thể hít thở.

Cơ phát hiện mình không thở nổi, người lại một lần nữa ngã xuống giường. Nhắm hai mắt lại, lệ ở khóe mắt lại rơi xuống.

Cố Thừa Diệu, lần này anh thật sự không tin em ư?

Cũng đúng, đổi lại bất kỳ ai, nhìn thấy cảnh tượng tối ngày hôm qua, cũng sẽ hiểu lầm.

Nhưng mà, tại sao anh lại không chịu nghe em giải thích, trao cho em một cơ hội giải thích?

Em, làm sao có thể làm ra chuyện phản bội anh?

,

Không chỉ người, mà cả trái tim cũng đã là của anh.

Có một giọng nói vang lên tận sâu trong đầu, anh nói, Diêu Hữu Thiên, cô từng nói, cô yêu tôi.

A Li ——

Đau đớn ở trái tim hơi dịu đi, Diêu Hữu Thiên mờ mịt nhìn trần nhà.

Năm tháng xanh tươi non trẻ vô lo, tình yêu đơn thuần mà tốt đẹp đó.

,

Cô yêu Chiến Li sao? Không, không yêu.

Nhưng cô yêu Lạc Li sao? Yêu. Đã từng, rất yêu.

Cô yêu Lạc Li, yêu Lạc Li năm đó. Lạc Li đó chỉ một lòng vì cô, trong mắt chỉ có cô, chỉ đối tốt với cô, tất cả mọi chuyện đều suy nghĩ thỏa đáng cho cô.

Bây giờ thì sao? Tình yêu đó vẫn còn chứ?

Diêu Hữu Thiên không biết, cô hoảng hốt trong thoáng chốc.

Chính cô cũng muốn biết rõ, trái tim cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô không ngừng nhớ lại mọi chuyện với Lạc Li, cũng không ngừng nhớ lại tất cả những gì giữa cô và Cố Thừa Diệu.

,

Sau đó cô phát hiện, khi cô nghĩ đến Lạc Li, trái tim cô có hồi hộp, chua xót, tiếc nuối mơ hồ. Nhưng không có đau khổ.

Nhưng cô vừa nghĩ đến Cố Thừa Diệu, cả người cô đã bắt đầu trở nên co rút.

Đau lòng kịch liệt, không ngừng đè nén trái tim cô. Cô gần như sắp ngất xỉu.

Mắt lại bắt đầu đau, nước mắt không ngừng tuôn ra từ giữa kẽ tay, lại không ngừng theo khuôn mặt rơi xuống gối.

Cô nhắm mắt lại, cơ thể cứng ngắc. Không ngừng nghĩ tới câu nói, Diêu Hữu Thiên, chúng ta ly hôn đi. Ly hôn ——

“Cố Thừa Diệu ——“

,

Ba chữ đơn giản, trái tim lại đau đớn giống nhu bị dao cắt qua.

Cũng chính là vào lúc này, ý nghĩa kia trào lên đầu cực kỳ rõ ràng.

Cô không muốn ly hôn, cô không muốn ly hôn trong tình hình này.

Cô không muốn bị hiểu lầm như vậy, sau đó cắt đứt quan hệ với Cố Thừa Diệu một cách không rõ ràng.

Cô không hề phản bội anh, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, tại sao, tại sao phải ly hôn?

,

Rõ ràng cô yêu anh, mà anh ——

Chắc là anh cũng yêu mình. Không, không phải chắc, mà là khẳng định.

Diêu Hữu Thiên chưa từng tự tin như vậy. Cô nhớ đến hoa hồng trên giường, nhớ đến ánh mắt đau khổ khi Cố Thừa Diệu hiểu lầm cô.

Nếu như anh không yêu mình, làm sao có thể có phản ứng như vậy? Biểu hiện như vậy?

Nếu như anh không yêu cô, làm sao có thể tức giận như vậy, giận dữ như vậy?

Anh yêu mình. Cho dù không yêu, trong lòng anh cũng sẽ có chỗ của mình.

,

Lòng Diêu Hữu Thiên, đã khôi phục sự rõ ràng, cô khịt mũi, bắt mình không được tiếp tục rối rắm nữa.

Cố Thừa Diệu yêu cô, cô cũng yêu anh.

Bọn họ yêu nhau không phải sao? Nếu yêu nhau, thì tại sao lại phải chia tay? Cô không muốn. Cô càng không thể ly hôn với Cố Thừa Diệu trong lúc không rõ ràng này.

Về phần Chiến Li ——

Động tác của Diêu Hữu Thiên dừng lại một chút, cắn môi, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Duyên phận của Lạc Li và cô, ngay từ ngày anh nhỡ hẹn, đã đứt rồi.

Cô không muốn hận anh, cũng không muốn trách anh, thậm chí không muốn biết vì sao anh đến.

Có một số chuyện đã qua thì chính là quá khứ. Cô sẽ không, cũng không thể mắc kẹt ở trong đó nữa.

Việc bây giờ cô phải làm, là đi tìm được Cố Thừa Diệu, giải thích rõ với anh chuyện này.

,

Thật ra đầu óc Diêu Hữu Thiên vẫn có chút rối loạn. Nhưng cô bắt mình tỉnh táo lại trong thời gian ngắn nhất.

Chuyện này, là một cái bẫy, có người đồng thời tính kế cô, Chiến Li, và cả Cố Thừa Diệu.

Cô đã biết Lạc Li chính là Chiến Li, chuyện của buổi tối hôm đó, chắc hẳn không phải Chiến Li làm.

Bọn họ mới quen biết mấy tháng tháng, nhưng Diêu Hữu Thiên hiểu anh, anh là một quân tử quang minh lỗi lạc, mánh khóe tiểu nhân như vậy, đương nhiên là không thèm làm.

Nhưng mà, rốt cuộc là ai?

Là ai đánh cô ngất xỉu, sau đó đặt cô lên giường Lạc Li?

(còn tiếp ~)