Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 192: Xé rách mặt nạ ngụy trang




Editor: Xám

Về đến nhà, vẫn chưa tối.

Diêu Hữu Thiên vào cửa, cởi áo khoác xuống, liếc Cố Thừa Diệu một cái kèm với chút trách móc: "Anh làm vậy không tốt lắm đâu? Đều là bạn bè cả, chúng ta đi trước, bỏ bọn họ ở đó?"

"Không có gì là không tốt." Cả một đám người, đã đủ chơi rồi, thiếu đi một mình anh cũng chẳng sao.

Kéo tay Diêu Hữu Thiên cùng cô ngồi xuống ghế sofa.

Biểu hiện khác thường của anh khiến Diêu Hữu Thiên có chút kinh ngạc.

Trên đường về nhà, hình như anh đều không nói gì.

"Anh làm sao vậy?"

Cố Thừa Diệu im lặng, chỉ nhìn khuôn mặt Diêu Hữu Thiên.

Thật lâu, thật lâu sau. Anh đột nhiên vươn tay ra ôm Diêu Hữu Thiên vào lòng mình, cằm cọ lên đỉnh đầu cô, cũng không làm gì khác, chỉ ôm cô không chịu buông.

Diêu Hữu Thiên bị anh ôm rất chặt, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Không biết Cố Thừa Diệu làm sao.

"Sao thế?"

"Không có gì." Cố Thừa Diệu lắc đầu, từ từ buông tay.

Suy nghĩ một chút: "Mạc Tuyết Linh đó là chị họ của em? Tại sao không thấy em thường xuyên chơi với cô ta?"

Mấy người bạn thân của cô đều đang ở Bắc Đô. Mạc Tuyết Linh là chị họ của cô, cùng ở thành phố Y, nhưng lại ít qua lại.

Diêu Hữu Thiên không biết đang yên đang lành Cố Thừa Diệu nhắc đến Mạc Tuyết Linh làm gì: "Chơi không hợp lắm."

Thân thích cực phẩm, nhà nào cũng có.

Cố Thừa Diệu dường như cảm nhận được, không lên tiếng nữa. Đan mười ngón tay với cô.

Nghĩ đến cảnh tượng gặp Diêu Hữu Thiên những ngày đầu. Diêu Hữu Thiên rất yêu bạn trai cũ của cô?

Đùa cái gì thế?

Loại đàn ông ngoại tình đó. Với tính cách của Diêu Hữu Thiên, cho dù trước đó tình cảm có tốt hơn, chỉ cần anh ta đã ngoại tình, Diêu Hữu Thiên nhất định không thể tha thứ.

Càng không nói đến tình cảm có sâu đậm đến mức nào.

Điểm này, anh vẫn rất chắc chắn.

Trong lòng không có thiện cảm gì với sự tồn tại của Mạc Tuyết Linh. Cũng không muốn nhắc lại những chuyện cô ta nói.

"Chơi không hợp thì đừng chơi nữa. Dù sao sau này về Bắc Đô rồi, cũng ít gặp."

Hôm nay anh hơi kỳ lạ. Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, nhìn đồng tử đen lấp lánh như sao của anh.

Đang yên đang lành, anh nhắc đến Mạc Tuyết Linh làm gì. Cô đột nhiên nhớ đến lần đó, Mạc Tuyết Linh nhặt được lọ thuốc tránh thai cô làm rơi.

Mạc Tuyết Linh, sẽ không cầm thứ đó đến trước mặt Cố Thừa Diệu nói linh tinh đấy chứ?

Nhưng nếu thật sự là vậy, nhất định Cố Thừa Diệu sẽ tức giận. Nhìn dáng vẻ của anh lại không giống như đang tức giận.

"Sao vậy? Không muốn về Bắc Đô à?"

Diêu Hữu Thiên lắc đầu, còn có nửa tháng nữa là sang năm mới rồi. Đến tết nhất định là phải về Bắc Đô.

Diêu Hữu Thiên áp gương mặt nhỏ vào lồng ngực Cố Thừa Diệu. Trong lòng muốn hỏi anh, anh yêu em không? Trong lòng anh có em không?

Nhưng lại không hỏi được.

Lời của Bạch Yên Nhiên, mặc dù cô không tin, nhưng không tránh khỏi đã để lại một vài vết tích trong lòng cô.

Cô còn muốn hỏi Cố Thừa Diệu bây giờ có còn yêu Bạch Yên Nhiên không?

Nhưng nếu như đáp án anh cho là có thì sao?

Diêu Hữu Thiên sẽ thế nào? Cô không biết. Thật ra trong lòng rất khinh bỉ chính mình.

Không dứt khoát như vậy, thật sự không giống với tính cách của mình. Thế nhưng khoảng thời gian gần đây, bọn họ đã sống chung với nhau rất hòa hợp rồi.

Nếu như Cố Thừa Diệu vốn dĩ đã bắt đầu quên Bạch Yên Nhiên rồi, nhưng vì cô nhắc đến mà lại nhung nhớ thì sao?

Vậy chẳng phải cô đã lấy đá đập chân mình?

Ngẩng đầu, Cố Thừa Diệu nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt suy tư, ánh nhìn chăm chú đó khiến cảm giác kỳ quái trong lòng cô càng lúc càng nặng.

"Thừa Diệu?"

Anh sao thế?

Cố Thừa Diệu đã khôi phục tinh thần, nhìn gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to lúc này mang theo chút nghi hoặc của Diêu Hữu Thiên.

Nghĩ đến suy nghĩ vừa rồi của bản thân, anh đột nhiên mỉm cười.

Anh lại đang suy nghĩ, Diêu Hữu Thiên có yêu anh không?

Hai người ở cùng nhau lâu như vậy rồi, trong lòng cô có mình hay không?

Thật ra yêu hay không yêu, có liên quan gì đâu?

Cô là bà xã của anh, là vợ của anh. Bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời.

Cho dù cô không yêu anh, cũng sẽ không thể thay đổi bất kỳ chuyện gì.

Lúc đó Cố Thừa Diệu ôm suy nghĩ này, hoàn toàn không biết, qua chuyện xảy ra cách đó không lâu, lại khiến anh muốn làm Diêu Hữu Thiên yêu anh đến phát điên.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Bên trong cửa hàng thời trang.

Lý Khả Nghi ướm một bộ lễ phục lên người mình một cái, quay người lại nhìn Diêu Hữu Thiên: "Cái này thế nào?"

Lễ phục dài kéo đất màu trắng, hoàn toàn có thể tôn lên dáng người của cô.

Diêu Hữu Thiên gật đầu: "Rất đẹp, đi thử đi."

Ngày mai chính là tiệc rượu khai mạc của khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, nếu như mấy người chị em tốt đều ở đây, đương nhiên cũng muốn cùng đi.

Mấy cô gái đều đã chọn trang phục xong, chỉ có Diêu Hữu Thiên vẫn chưa làm gì.

"Thiên Thiên, cậu không thay lễ phục sao?"

Từ Tư Nhiễm nhìn Diêu Hữu Thiên đang xem danh mục: "Vẫn chưa thấy cậu chọn."

"Mình không cầu đâu." Diêu Hữu Thiên nhìn bạn thân, khóe miệng nhếch lên cười rất hạnh phúc: "Buổi chiều anh mình sẽ đến. Anh ấy có thiết kế lễ phục cho mình. Trang sức đồng bộ, anh ấy cũng sẽ mang qua cùng."

Anh hai vẫn luôn nói phải giữ bí mật, cho nên thật ra cô cũng không biết, lễ phục trông như thế nào.

Mà trang sức do Diêu Hữu Quốc mua ở Bắc Đô, cô hoàn toàn không biết hiệu quả kết hợp sẽ ra sao.

Có điều cô rất tin tưởng ánh mắt của anh trai mình.

"Có anh trai thật là tốt." Mạc Dư Tiệp bĩu môi, thật lòng hâm mộ Diêu Hữu Thiên muốn chết: "Hơn nữa còn là bốn anh trai, ai cũng là fan cuồng của em gái, đối tốt với chị. Thật sự là hâm mộ muốn chết."

"Anh của chị không phải là anh của em sao?" Diêu Hữu Thiên liếc cô một cái, không phải anh họ cũng là anh sao?

"Sao có thể giống nhau được?" Mạc Dư Tiệp cong môi: "Cho dù đám anh Hữu Quốc đối tốt với em hơn, sao có thể so với chị? Chị là em gái ruột mà."

"Điều đó thì đúng." Diêu Hữu Thiên không phủ nhận, cô có bốn anh trai, thật sự rất hạnh phúc.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Từ Tư Nhiễm cũng rất hâm mộ. Vận may của Thiên Thiên, thật sự không phải là tốt một cách bình thường.

"Được rồi. Ngày mai, mình sẽ đóng gói bốn anh trai của mình, tặng cho các cậu, khiêu vũ cùng các cậu, đảm nhiệm chức vụ sứ giả hộ hoa (người bảo vệ) của các cậu. Bây giờ có phải các cậu nên đi thử trang phục không ?"

"Vậy còn tạm được." Mạc Dư Tiệp cười, cầm lễ phục vào phòng thử đồ.

Lúc Từ Tư Nhiễm nghe thấy lời của Diêu Hữu Thiên, lễ phục trên tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

Khiêu vũ cùng Diêu Hữu Quốc?

Nhìn lễ phục màu trắng trên tay, cô đột nhiên thay đổi chủ ý.

"Các cậu đều mặc màu trắng, vậy mình mặc màu đỏ nhé."

Cô ăn mặc tươi sáng một chút, có phải sẽ khiến ánh mắt của người đàn ông đó dừng lại trên người mình lâu hơn một lát không?

"Được." Diêu Hữu Thiên không phát hiện ra sự khác thường của bạn thân, chỉ vào một bộ lễ phục màu đỏ ra hiệu cho nhân viên cửa hàng đưa cho cô ấy: "Cậu thử bộ này đi."

"Được." Từ Tư Nhiễm nhận lấy trang phục, vào phòng thử đồ.

Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng của Từ Tư Nhiễm, không biết có phải là ảo giác của cô không.

Tại sao cô cảm thấy trạng thái mấy ngày nay của Từ Tư Nhiễm, hình như có chút không bình thường nhỉ?

Đặt danh mục trên tay xuống, di động đột nhiên reo lên.

Là dãy số lạ. Diêu Hữu Thiên không suy nghĩ nhiều, đã nhận.

"Cô Diêu. Lâu rồi không gặp."

Giọng nói bên kia điện thoại có chút quen thuộc, khiến Diêu Hữu Thiên híp mắt lại: "Cô là ―― "

"Bạch Yên Nhiên." Bạch Yên Nhiên đáp tên mình: "Tôi đang ở thành phố Y, không biết cô Diêu có thời gian ra ngoài gặp mặt, uống chén trà không?"

"Thật xin lỗi, tôi không có thời gian." Diêu Hữu Thiên vừa nghĩ đến lần gặp trước khá là không thoải mái của hai người, đã không muốn nhìn thấy Bạch Yên Nhiên.

"Cô Diêu thật đúng là không khách sáo mà. Có điều, nếu như cô không đến, tôi nghĩ cô sẽ hối hận đấy." Bạch Yên Nhiên ở bên kia điện thoại cười rất xán lạn.

"Rốt cuộc cô muốn nói gì?" Mi tâm Diêu Hữu Thiên hơi cau lại, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra chút không vui.

"Không có gì. Trên tay tôi có một ít đồ rất thú vị, muốn cho cô Diêu xem một chút. Nếu như cô Diêu không đến, vậy thì chính là tổn thất của cô Diêu rồi."

Diêu Hữu Thiên ngồi yên không dao động. Trên tay Bạch Yên Nhiên sẽ có thứ gì?

Ảnh chụp của cô ta và Cố Thừa Diệu?

Hay là cái gì?

Cô gái này sẽ không muốn đưa mình xem ảnh chụp chứ?

Nếu đúng, vậy thì cô thật sự muốn sốt ruột thay cho chỉ số thông minh của cô ta. Dù sao trước đây bọn họ đã ở cùng nhau lâu như vậy.

Có ảnh chụp,  rất bình thường.

Cô nên cúp điện thoại, có điều lại lần lữa không thực hiện. Vào giây phút cuối cùng, cô nhẹ giọng mở miệng: "Gặp mặt ở đâu?"

"Tôi đang ở trong quán cà phê đối diện tập đoàn Chính Phát của các người." Bạch Yên Nhiên nghe thấy câu trả lời khiến mình hài lòng, trên khuôn mặt mềm yếu ở bên kia điện thoại thoáng hiện chút ý cười: "Vậy tôi sẽ ở đây cung kính chờ đợi cô Diêu ghé thăm."

Diêu Hữu Thiên cúp điện thoại, Lý Khả Nghi đã mặc xong trang phục rồi đi ra.

"Thiên Thiên. Bộ này thế nào?"

"Đẹp lắm." Diêu Hữu Thiên cầm túi xách của mình lên, vỗ vỗ vai Lý Khả Nghi: "Khả Nghi, các cậu cứ thử trước đi, mình có chút chuyện phải về công ty một lát, mình sẽ quay lại ngay."

Nơi này chỉ cách tập đoàn Chính Phát mười phút đi xe.

"A?" Lý Khả Nghi còn chưa phản ứng kịp, Diêu Hữu Thiên đã rời đi.

Mười phút sau, Diêu Hữu Thiên đã xuất hiện ở quán cà phê.

Vừa vào cửa, đã nhìn thấy bóng dáng của người ngồi bên tủ kính.

Áo khoác nỉ màu trắng, mái tóc dài buông xõa ở phía sau đầu, ngồi ở đó uống cà phê, chỉ là khí chất yểu điệu đó, nhìn thế nào cũng mang theo một chút hương vị khiến người ta thương tiếc.

Diêu Hữu Thiên hít sâu một hơi, ổn định lại hô hấp của bản thân.

Đứng lại phía đối diện Bạch Yên Nhiên, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Diêu Hữu Thiên rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra được suy nghĩ của cô lúc này.

"Sớm hơn dự tính của tôi." Bạch Yên Nhiên mỉm cười, cũng không đứng lên, mà chỉ tay sang đối diện: "Ngồi đi."

Ánh mắt Diêu Hữu Thiên không hề rời khỏi người cô ta, cực kỳ thong thả ngồi xuống đối diện cô ta.

"Cô Bạch, tôi thật sự không rõ, cô có chuyện gì mà nhất định phải tìm tôi. Tôi nghĩ, cô đi tìm Thừa Diệu, không phải là thích hợp hơn sao?"

Bạch Yên Nhiên nhíu mày, không hề mở lời, mà bưng cà phê trước mặt mình lên uống một ngụm, ánh mắt đảo qua Diêu Hữu Thiên trước mặt mà không để lại dấu vết.

Mái tóc dài búi lại sau ót, áo khoác màu lam phối với áo màu trắng ở bên trong.

Màu sắc rất thanh nhã, khiến nhìn cô rất giống một đóa sen màu lam.

Điều đó không quan trọng, quan trọng là ánh mắt của cô.

Kiên định, tự tin, không có chút ý định lùi bước nào. Không hề lảng tránh ánh mắt của cô ta, giống như cho dù cô ta có lấy thứ gì ra, đều không thể khiến cô hoảng hốt.

Cô càng như thế. Bạch Yên Nhiên lại càng muốn xé rách mặt nạ ngụy trang của cô.