Editor: Xám
Áp suất thấp đột nhiên tới bên người, khiến Diêu Hữu Thiên xoay người lại.
Ngước mắt, lập tức đối diện với khuôn mặt âm u của Chiến Li.
Chiến Li nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên, ánh mắt gắt gao cố định trên mặt cô.
Anh đã liên tục đi theo cô. Nhìn cô rời khỏi công ty, nhìn cô đi vào công ty bách hóa.
Nhìn cô nở nụ cười nhẹ, trong mắt là ý cười không thể che giấu đi dạo ở bộ phận trang phục nam.
Hạnh phúc toát ra trong mắt cô, gần như đã chọc mù hai mắt anh.
Anh không nhìn nổi nữa. Một phút cũng không nhìn tiếp được nữa.
Rốt cuộc cô có biết, người đàn ông cô yêu, nhớ đến lúc này, là một tên cặn bã?
Vẻ mặt vì anh sự phẫn nộ trong lòng mà đã nhuộm lên vẻ cay độc, lạnh lẽo ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.
Diêu Hữu Thiên đứng thẳng người lên, tròng mắt trong veo, phân minh rõ ràng đã nhuộm lên vài phần chán ghét.
Cô khoanh hai tay ở trước ngực, vẻ mặt xa cách mà mang theo phòng bị, và cả bất mãn.
"Anh Chiến, anh đừng nói với tôi, anh đột nhiên xuất hiện ở đây, lại là trùng hợp."
"Không phải.” Chiến Li thẳng thắn: "Xin lỗi, tôi đi theo em."
Miệng anh nói xin lỗi, nhưng không có chút ý nhận lỗi nào.
Diêu Hữu Thiên cười lạnh, cô nghĩ cũng đúng, Bắc Đô rộng như thế, đâu dễ dàng ngẫu nhiên ngày ngày gặp lại giữa mấy ngàn vạn người như vậy: "Anh Chiến thật là nhàn nhã mà. Bỏ mặc việc làm ăn của thành phố Y không quản, chuyện của công ty mình không làm, chạy tới bám theo một cô gái nhỏ nhoi như tôi. Thật đúng là khiến tôi nhận được yêu thích mà sinh sợ hãi."
"Thiên Thiên." Giọng điệu của cô quá sắc sảo, Chiến Li không thích: "Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
"Không thể." Diêu Hữu Thiên lắc đầu: "Tôi không có gì muốn nói với anh."
"Thiên Thiên ——"
"Xin hãy gọi tôi là cô Cố." Mi tâm Diêu Hữu Thiên khẽ nhíu, có thể nhìn ra được tâm trạng lúc này của cô. Với Chiến Li, cô thật sự không muốn dính líu đến nhiều.
Cô Cố, cô Cố.
Hai chữ này, giống như một cây kim đâm vào tim Chiến Li. Sao cô ấy có thể cay nghiệt như vậy? Vô tình như vậy?
Cô có biết, cái họ cô nên kèm thêm nhất cuộc đời này phải là của anh, cô phải là cô Chiến. Mà không phải là cô Cố.
"Em đi theo anh." Không phải Chiến Li không nhìn thấy ánh mắt tò mò của những nhân viên cửa hàng kia. Không muốn tranh chấp với Diêu Hữu Thiên ở đây. Bàn tay anh vươn ra, kéo Diêu Hữu Thiên đi thẳng ra bên ngoài.
"Buông tay." Diêu Hữu Thiên không tránh được, đành phải đè thấp giọng nói, muốn bảo anh buông mình ra: "Tôi bảo anh buông tay, anh có nghe thấy không?"
"Không buông." Chuyện sai lầm nhất anh làm đời này, chính là năm đó lo lắng quá nhiều, đã buông tay cô.
Anh thề, sau này sẽ không bao giờ buông cô ra nữa.
Hạnh phúc của cô, phải là anh mang đến. Những gã đàn ông khác, đều không xứng.
Kéo cô đi thẳng đến cửa thoát hiểm của công ty bách hóa. Lúc này Chiến Li mới dừng lại.
Diêu Hữu Thiên muốn rút tay mình ra, nhưng anh nắm rất chặt. Cô đã vùng vẫy dọc đường, cũng không tránh thoát nổi.
"Họ Chiến." Cơn tức giận của Diêu Hữu Thiên bùng lên: "Anh buông tôi ra."
"Gọi anh là A Ly." Chiến Li vây cô giữa mình và bức tường, trên mặt không còn vẻ đau khổ, mất mác vừa rồi mà trở thành sự dịu dàng: "Trước đây em luôn gọi anh như vậy."
Vẻ tức giận trên mặt Diêu Hữu Thiên càng rõ hơn, nhìn Chiến Li bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên: "Tên điên này, ai thèm gọi anh như vậy? Anh buông tay cho tôi."
Phẫn nộ trong lòng khiến Diêu Hữu Thiên bỏ qua ba chữ “trước đây em” Chiến Li nói.
Cô càng giãy giụa, Chiến Li giam cô càng chặt.
"Thiên Thiên, vì sao em cứ không hiểu, em thuộc về anh."
Hiện giờ ngay cả tức giận Diêu Hữu Thiên cũng quên mất.
Đương nhiên như vậy là vì tên đàn ông kiêu căng ngạo mạn, thật sự quá khiến người khác chán ghét.
"Anh Chiến, xin cho phép tôi nhắc nhở anh, tôi đã kết hôn rồi."
"Anh biết em đã kết hôn. Vậy thì sao?" Chiến Li không buông tay, cố chấp vây cô ở trong lòng mình: "Gã đàn ông đó, hoàn toàn không xứng với em."
Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, hơi ngước mắt, liếc vẻ tự cho là đúng trên mặt Chiến Li: "Anh ấy không xứng, anh xứng sao?"
"Đương nhiên.” Ít nhất trái tim anh yêu cô là thật. Hơn nữa anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Thiên Thiên.
"Anh Chiến, tôi mặc kệ anh lên cơn điên gì, hoặc là có mưu kế gì. Tôi đều phải nói cho anh biết. Tôi, đã kết hôn rồi. Mà tôi, rất yêu chồng của tôi. Mời anh tránh xa tôi một chút."
"Em yêu anh ta?" Trong lòng biết, cùng với Diêu Hữu Thiên chính miệng nói ra, cảm giác này hoàn toàn không giống nhau.
Chiến Li gần như sắp phát điên, dùng sức nắm chặt cánh tay Diêu Hữu Thiên. Sức lực đó rất lớn, gần như vặn cánh tay cô xuống.
"Em lại nói em yêu anh ta?"
"Tên điên này, anh buông tôi ra."
Diêu Hữu Thiên bị đau, muốn thoát khỏi khống chế của anh.
Sức lực Chiến Li lại không phải khỏe bình thường. Anh giam cầm cô ở trong lòng mình, hai mắt nheo lại, mang theo mấy phần nguy hiểm.
"Em lại nói em yêu anh ta?" Chiến Li lặp lại lần nữa, rõ ràng nói như vậy, đau khổ giống như đâm mình một dao.
"Đúng. Tôi yêu anh ấy. Tôi không yêu anh ấy lẽ nào yêu tên điên như anh sao?" Diêu Hữu Thiên cảm thấy Chiến Li này thật là quái lạ.
Không phải là nợ anh ta một điệu nhảy thôi sao?
Làm cho mình giống như đã nợ anh ta tình cảm bao la vậy? Đầu óc anh ta không bình thường phải không?
"Em yêu anh ta? Em yêu cái gì của anh ta? Yêu bề ngoài của anh ta? Yêu gia thế của anh ta?"
Diêu Hữu Thiên đột nhiên ngừng động tác giãy giụa, ngẩng đầu lên, nhìn Chiến Li trước mặt.
"Anh ta hoàn toàn không yêu em, cũng không xứng đáng được em yêu. Anh ta ——"
Vào lúc anh ta vẫn còn tiếp tục chỉ trích Cố Thừa Diệu, vung tay tát một cái lên mặt anh ta.
"Bốp" một tiếng, Chiến Li đã bị giáng một cú rất mạnh.
Sức lực của cô, không thể tính là nhiều. Một cái tát đối với Chiến Li mà nói, thực sự không được xem là gì.
Nhưng đã thành công ngăn cản Chiến Li tiếp tục chỉ trích Cố Thừa Diệu, tiếp tục nói ra lời trong lòng mình.
Lồng ngực của Diêu Hữu Thiên hơi phập phồng, hai mắt mở lớn, trên mặt hiện sắc hồng. Tiếp tục tỏ rõ sự tức giận lúc này của cô.
"Họ Chiến. Nếu như anh tiếp tục nhục mạ chồng tôi bằng ngôn từ như thế này. Tôi không ngại cho anh thêm một cái tát đâu."
Chiến Li hoàn toàn ngây ngẩn. Anh nhìn Diêu Hữu Thiên, vẫn là người phụ nữ anh yêu, vẫn là khuôn mặt đó.
Mất đi vẻ ngây ngô, non nớt năm đó, cô đã trưởng thành, trở thành một người phụ nữ chân chính.
Mà hiện giờ, cô lườm anh bằng ánh mắt lạnh lẽo như vậy, giá băng như vậy.
Trong mắt cô, có chán ghét, có khinh thường, có phẫn nộ, có bất mãn.
Anh trong mắt cô, giống như một con rệp khiến cô chán ghét.
Lồng ngực lại bị đâm bởi vô số mũi tên, mỗi một mũi, đều do Diêu Hữu Thiên tự tay cắm lên.
Hành lang chật hẹp, không khí chuyển động, dẫn theo khí lạnh bên ngoài vào, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo từng cơn.
Mất đi sự ấm áp của điều hòa, lạnh giá của nơi đây khiến người ta không tiếp tục ở lại được.
Cơ thể của Chiến Li bất động ở đó, anh chỉ ngơ ngác nhìn Diêu Hữu Thiên.
Sống lưng của Diêu Hữu Thiên rất thẳng, cơ thể dán vào vách tường lạnh băng, nhìn vẻ tổn thương lóe lên trên khuôn mặt Chiến Li.
Nhưng không hối hận chút nào.
Cô không cho phép bất kỳ ai nói xấu Cố Thừa Diệu.
Lạnh lùng trừng mắt nhìn Chiến Li một cái, cô nghiêng người muốn rời khỏi phạm vi khống chế của anh.
Cổ tay lại đột nhiên bị siết chặt. Một lần nữa ánh mắt bị người ta kéo về, cô không thể không nhìn Chiến Li.
Ngực Chiến Li rất đau, đau đớn co rút từng cơn.
Người phụ nữ anh yêu không yêu anh, còn bảo vệ một người đàn ông khác ở trước mặt anh.
Nhắm mắt lại, có chút đau khổ, đã định trước rồi. Anh trốn không thoát.
Nhưng anh lại hi vọng, Diêu Hữu Thiên có thể không cần chịu đau khổ.
"Thiên Thiên. Cố Thừa Diệu thật sự không phải là một người đàn ông tốt, anh ta hoàn toàn không yêu em. Em ở bên cạnh anh ta, sẽ không được hạnh phúc."
Bây giờ Diêu Hữu Thiên không muốn nghe một chữ nào hết, oán hận rút tay ra. Cô lùi về sau một bước lớn.
"Anh Chiến. Tôi ở bên anh ấy sẽ không hạnh phúc vậy thì phải ở bên ai mới được hạnh phúc? Bên anh sao?"
Chiến Li im lặng, cô cười lạnh: "Nếu là vậy, anh thật sự quá xem trọng bản thân anh rồi."
"Hạnh phúc của tôi, bản thân tôi sẽ nắm giữ, sẽ đạt được. Cố Thừa Diệu có phải là một người đàn ông tốt hay không, tôi có mắt biết nhìn, không cần anh đến nói với tôi."
Hít thở sâu, Diêu Hữu Thiên không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa.
"Anh Chiến, những hành vi của anh đã tạo thành rắc rối cho tôi. Tôi hi vọng anh sẽ không tiếp tục bám theo tôi nữa. Nếu không, tôi không ngại báo cảnh sát xử lý đâu."
Cuối cùng lườm Chiến Li một cái, Diêu Hữu Thiên rời đi không do dự chút nào.
Để lại Chiến Li đứng ở trong hành lang, nhìn cánh cửa mở ra, rồi lại đóng lại trước mặt anh.
Động tác đặt tay trong túi định lấy điện thoại di động ra cứ cứng đờ ở đó.
Cuối cùng, anh không khống chế nổi nữa.
Hẳn là anh nên lấy tấm hình cho Diêu Hữu Thiên xem, mà không phải biểu lộ tấm lòng của mình với cô.
Nhưng làm sao anh có thể nhịn được đây? Hơn hai nghìn ngày đêm, ngày nào anh cũng nhớ cô.
Cô là động lực phấn đấu của anh.
Cho dù có một chút cơ hội có thể ở bên cô. Anh cũng muốn nắm lấy.
Lấy điện thoại ra, nhìn tấm hình Cố Thừa Diệu hôn môi người phụ nữ khác.
Anh muốn gửi tấm hình này cho Diêu Hữu Thiên xem.
Cứ như vậy, cô sẽ tin lời mình nói.
Nhưng qua chuyện vừa nãy. Có phải cô ấy sẽ cho rằng mình cố ý không?
Cố ý dàn xếp chuyện này?
Do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cất điện thoại di động đi.
Cô không tin, anh nói thì có tác dụng gì?
Bây giờ, anh phải làm thế nào, mới có thể khiến Diêu Hữu Thiên tin lời anh, sau đó quay về bên anh?
Chiến Li dựa người lên tường, rơi vào suy tư.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Từ ban nãy Cố Thừa Diệu đã phát hiện hình như tâm trạng của Diêu Hữu Thiên không tốt lắm.
"Đang nghĩ gì thế?" Vòng lấy eo cô, tiện thể kéo lấy, để cô ngồi lên đùi anh.
"Không có gì." Diêu hữu thiên lắc lắc đầu, hôm nay cô rời khỏi công ty bách hóa, trong lòng vẫn luôn rất tức giận.
Nhưng khi tức giận biến mất, tỉnh táo lại, khuôn mặt Chiến Li lại giống như cái bóng, cứ chạy vào đầu cô.
Dáng vẻ điên cuồng của anh, dáng vẻ đau lòng của anh.
Rõ ràng cô không quen anh ta, cũng không có kết giao gì với anh ta. Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái lắm. Ánh mắt lên án của anh ta, lại khiến cô cảm thấy mình giống như đã mắc nợ anh ta vậy.
Cảm giác này quá tệ rồi.
Cô đành phải ra quyết định một lần nữa. Sau này gặp phải Chiến Li, có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.
Dáng vẻ của cô lại không giống như là không có gì. Cố Thừa Diệu nghiêng mặt, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.
Hình như cô, có tâm sự?