“ Những tấm hình đó là như thế nào?”
“ Thật ra anh đã đoán được rồi có phải không? Thừa Diệu, từ lúc nào mà anh lại nhút nhát như thê? Anh không dám đối mặt à? Anh đang sợ phải không?”
Bạch Yên Nhiên cười khẩy, trong mắt tràn đầy châm chọc và thù hận.
“ Nói cho anh nghe những tấm hình đó là sao?”
Cố Thừa Diệu hỏi lại một lần nữa, còn lớn tiếng hơn lúc vừa rồi.
Bạch yên Nhiên lùi về sau, đưa tay chỉ vào cửa: “ Mở cửa đi. Em nghĩ là anh cũng không muốn ầm ĩ ở đây để người ta biết đâu nhỉ?”
Cố Thừa Diệu siết chặt nắm đấm.
Mở cửa, bước vào, động tác cứng ngắc máy móc.
Bạch Yên Nhiên cũng bước vào theo, lúc này trên mặt cô không hề có sự yếu đuối nào, chỉ có hận thù sâu sắc.
Nỗi hận ấy biến thành lửa giận, đốt cháy cả cô lẫn Cố Thừa Diệu thành tro.
Sự giá lạnh bao trùm lên căn phòng không mở điều hòa. Bạch Yên Nhiên đóng cửa lại.
Bước lên phía trước đối diện với Cố Thừa Diệu, lấy điện thoại ra, lật từng tấm hình cho Cố Thừa Diệu xem.
Nhân vật chính trong những tấm hình chỉ có một người duy nhất.
Bạch Yên Nhiên! Tay cô bị người ta trói lại, những người đàn ông khác nhau đè trên cô, không ngừng giở trò trên cơ thể cô.
Trên người cô đày rẫy những vết thương.
Đau khổ, giằng co, gương mặt cô vì thế mà biến dạng méo mó.
Cố Thừa Diệu không thể xem tiếp nổi nữa, quay mặt đi, giọng nói nghẹn ngào đau đớn.
“ Yên Nhiên”
Nghèo ngào là giọng của anh, còn đau khổ là vì vừa rồi anh đã nhắn dòng tin kia cho cô.
“ Đây là món quà Giáng Sinh mà mẹ anh tặng cho em.”
Cô nói những tấm hình đó là Kiều Tâm Uyển tặng cho cô.
“ Anh còn nhớ không? Em nói em bị người ta giam lỏng. Sau đó em tìm cách trốn đi, nhưng không trốn được.”
Lúc Bạch Yên Nhiên nói những lời này cô không khóc được nữa.
Gương mặt cô lạnh băng, nhìn thẳng vào Cố Thừa Diệu đang không dám đối mặt với cô: “ Em cứ cho rằng do mình không may mắn, còn cho rằng đó là món nợ do người cha ham mê cờ bạc để lại. Em đã nghĩ rất nhiều lý do nhưng lại không ngờ đến khả năng này.”
“ Cố Thừa Diệu. Từ lần trước em đến tìm anh, mẹ anh cũng đã đến tìm em, nói em tránh xa anh ra.”
“ Bà nói, nếu em còn tiếp cận anh thêm nữa, bà sẽ tung những tấm hình này ra.”
“ Bà nói với em, người giam lỏng em là bà, bắt cóc em cũng là bà, người bán em cũng là bà.”
“ bà nói, bà làm tất cả những việc này đều chỉ để cho em không ở bên cạnh anh được nữa.”
“ Vì em không chịu hợp tác, vì vậy bà không còn cách nào khác phải cho em nhận thêm chút giáo huấn.”
Giọng nói lạnh lẽo bình thản, Bạch Yên trong lúc nói không hề toát lên bất kỳ cảm xúc nào: “ Bà nói để em tự nhìn nhận lại thân phận của chính mình. Để em mãi mãi không bao giờ có thể ở bên cạnh anh.”
“ Bà còn nói, có lầu đầu thì sẽ có lần sau. Nếu em còn chưa biết điểm dừng thì lần sau sẽ không đơn giản chỉ là tìm mấy tên đó chụp hình như vậy.”
“ Cố Thừa Diệu, anh có biết rằng khi dám đàn ông kia làm những chuyện đó với em, trong lòng em có biết bao oán hận? Sợ hãi đến nhường nào?”
“ Anh có biết khi em bị người ta giam lỏng, em sợ hãi đến mức nào, lo lắng đến mức nào không?”
“ Anh còn có biết lúc anh ôm người vợ mới thân mật thì em lại phải chịu cảnh đày đọa không phải dành cho con người kia không? Anh còn có biết hung thủ tạo ra mọi chuyện này chính là người mẹ mà anh vẫn luôn kính yêu không.”
Giọng nói của Bạch Yên Nhiên cuối cùng cũng rơi vào kích động.
Cố đưa tay túm chặt lấy vạt áo anh, nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong mắt cô tràn đầy bất mãn, chí trích, phẫn hận.
Những cảm xúc chưa từng xuất hiện trên mặt cô.
“ Cố Thừa Diệu, em đã làm gì sai? Anh nói đi, em sai ở chỗ nào?”
“ Em chỉ vì yêu anh, muốn ở bên anh mà thôi. Mẹ anh đã giày vò em như vậy.”
“ Giam lỏng, bắt cóc, thậm chí tìm mấy người đàn ông cưỡng bức em. Chỉ là vì không muốn để em ở bên cnahj anh thôi sao?”
“ Cố Thừa Diệu, anh nói cho em biết, nhà anh đối xử với em như vậy có công bằng không? Công bằng không? Anh nói đi?”
Những lời cuối Bạch Yên Nhiên gần như hét khản cả giọng.
“ Em chỉ vì yêu anh, chỉ vì yêu anh. Cố Thừa Diệu, người phụ nữ đáng thương này cô ấy yêu anh. Vì cô ấy yêu anh nên mới gặp phải mọi chuyện.”
“ Cố Thừa Diệu, bây giờ anh còn dám nói chúng ta đã hết rồi không? Bây giờ anh còn dám nói anh với em đã cắt đứt không còn bất kỳ mối liên quan nào nữa hay không?”
“ Cố Thừa Diệu, bây giờ anh còn dám nói em không phải là trách nhiệm của anh, anh không có bất kỳ trách nhiệm nào đối với em không?”
“ Anh có dám nói không? Cố Thừa Diệu, anh còn dám nói như vậy hay không?”
“………………….”
Giọng nói của Bạch yên Nhiên ngưng bặt, trong đôi mắt long lanh mê người kia vào lúc này chỉ còn nỗi hận hằn rõ mồn một.
Cố Thừa Diệu không nói nổi dù chỉ một câu.
Những nỗi bấn an vẫn luôn âm ỉ kia, những sự thật anh vẫn luôn một mực phủ nhận, không dám đối mặt kia.
Vào lúc này đang liên kết lại với nhau biến thành một tấm lưới cực đại.
Quyết định anh vừa đưa ra, mọi việc anh đã nghĩ kỹ, cuộc sống anh đã vạch sẵn vào lúc này sụp đổ hoàn toàn.
Anh không muốn tin cũng không dám tin.
Anh dùng sức giật khỏi tay Bạch Yên Nhiên, rời đi như đang chạy trốn.
Bạch Yên Nhiên đứng yên tại chỗ bất động, tâm trạng kích động dần lắng xuống. Toàn thân cứng ngắc dần dần lấy lại hơi sức.
Cô đột nhiên bật cười, cười rất lớn, cười đến chua xót.
Những cơn ác mộng kia cuối cùng cũng phơi bày dưới ánh sáng. Những góc tăm tối cuối cùng cũng bị bày ra trước ánh mắt của người khác.
Trong lòng không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Mà chỉ còn sự đau thương bất tận dâng trào.
…………………………………………………………………………
Cố Thừa Diệu không biết mình đã rời đi bằng cách nào, cũng không biết bản thân xuất hiện trước cửa căn hộ của Cố Học Vũ như thế nào.
Anh dùng sức đập cửa, thậm chí còn quê đi sự hiện diện của chuông cửa.
Trọng cổ họng anh dường như bị lưỡi dao chặn ngang, kề sát khiến anh đau đớn.
Tim đập nhanh, máu huyết trong người không ngừng cuộn sóng đến mức muốn nổ tung.
Dòng máu ấy xé đau não anh, anh thậm chí còn cảm giác như đầu mình tê dại.
Khi Cố Học Vũ ra mở cửa đập vào mắt ông là một Cố Thừa Diệu như vậy.
Mắt hằn tơ máu sưng đỏ, hai tay siết chặt nắm đấm buông bên người.
Anh không nhìn Cố Học Vũ, mà xông vào chạy thẳng lên nhà tìm Kiều Tâm Uyển.
Anh còn chưa kịp lên đến nơi đã thấy Kiều tâm Uyển vừa tắm xong đang mặc bộ đồ ở nhà đi từ trên lầu xuống.
Nhìn thấy Cố Thừa Diệu bà hơi bất ngờ, mới lúc trưa bọn họ vừa ăn chung bữa cơm ở đại viện.
Bà thực không nghĩ ra có chuyện gì mà con trai lại đến tìm mình muộn như vậy.
Nhìn mẹ mình, Cố Thừa Diệu nhớ lại rất nhiều hồi ức lúc nhỏ.
Rất nhiều chuyện, rất nhiều khung cảnh chợt hiện lên trong đầu anh.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại chính là lúc Bạch Yên Nhiên phẫn hận chỉ trích anh đến lạc giọng.
Người anh bắt đầu run rẩy.
Anh vẫn yêu cha mẹ mình.
Mặc dù không quá thân thiết, cũng không nhõng nhẽo giống như Cố Tĩnh Đình.
Nhưng trong lòng anh vẫn luôn rất tôn trọng cha mẹ.
Thêm vào đó anh còn luôn giữ một hy vọng về họ.
Hy vọng một ngày nào đó, họ sẽ thừa nhận đứa con trai này khiến họ rất tự hào. Họ cũng vinh hạnh khi có đứa con như anh…..
Nhiều nawmqua anh vẫn luôn ôm niềm hy vọng đó nên vẫn luôn cố gắng.
Nhưng bây giờ anh không thể thốt lên nổi, mắt như phủ một lớp sương mù, anh đột nhiên không nhìn rõ được trái tim của Kiều Tâm Uyển.
Bước về phía trước, rồi lại tiến thêm một bước.
Mỗi một bước đi đều rất khó khăn, đau đớn.
Anh phải siết chặt nắm đấm mới có thể kiềm chế chính mình không lung lay người Kiều Tâm Uyển.
Chỉ là khoảng cách vài bước chân nhưng anh lại dùng mất mấy phút đồng hồ.
Anh đứng trước mặt Kiều Tâm Uyển, nhìn vào gương mặt bước sang tuổi trung niên nhưng vẫn nhã nhặn cao sang của bà.
Sự giỏi giang tinh tế trong mắt vẫn luôn hiển hiện. Đây chính là mẹ của anh……….
Nhắm khẽ mắt lại rồi mở ra. Anh không mất bình tĩnh, anh chỉ muốn nhận được một đáp án.
“ Nói cho con biết, mẹ không giam giữ Bạch Yên Nhiên, không làm những chuyện đó với cô ấy.”
Giọng nói của anh lẩy bẩy, anh tự nhắc chính mình phải tin tưởng Kiều Tâm Uyển.
Chỉ cần mẹ nói không làm, anh nhất định sẽ tin bà.
Anh sẽ cắt đứt mối quan hệ với Bạch Yên Nhiên, sau này sẽ không nghe lời cô nữa, cũng không gặp cô, không quan tâm cô nữa.
Kiều Tâm Uyển cứng người, ánh mắt toát lên sự kinh ngạc.
Cố Thừa Diệu hỏi lại lần nữa.
“ Nói cho con nghe, mẹ không giam giữ Bạch Yên Nhiên, mẹ không làm những việc đáng sợ kia với cô ấy.”
Dáng vẻ của anh lúc này anh không nhìn thấy.
Nhưng Kiều Tâm Uyển lại thấy rõ, dáng vẻ của Cố Thừa Diệu giống hệt lúc anh còn nhỏ ôm chặt chân bà, nói với bà: “ Mẹ ơi, con không muốn ở chỗ bà nội, con muốn ở với mẹ.”
Vẻ mặt anh tràn đầy khát vọng, chờ đợi.
Bất ngờ bị Cố Thừa Diệu nắm chặt tay, giọng của anh lớn hơn nữa: “ Xin mẹ, xin mẹ nói cho con biết mẹ không giam giữ Bạch Yên Nhiên cũng không làm những chuyện đáng sợ đó với cô ấy….”
Giam giữ, bắt cóc, thậm chí tìm người cưỡng bức Bạch Yên Nhiên, sau đó rao bán cô….
Trong mắt anh ngập nước, gần như sắp khóc.
Tay bị con trai nắm chặt, Kiều Tâm Uyển mấp máy môi. Định nói gì đó nhưng lại không cất lên lời.
Cố Thừa Diệu buông người, quỳ xuống dưới chân bà, anh vẫn giữ chặt tay bà không buông: “ Nói cho con nghe…”
“ Thừa Diệu…..”
Kiều Tâm Uyển muốn kéo anh đứng dậy nhưng anh không chịu, chỉ lắc đầu, ánh mắt cầu xin vẫn không rời khỏi Kiều Tâm Uyển.
“ Mẹ, con xin mẹ, con xin mẹ nói cho con biết.”
Nói cho anh biết không phải họ, họ không hủy hoại một cô gái đáng thương không nơi nương tựa như vậy.
Nói cho anh biết họ không dùng thủ đoạn đê tiện ấy chia rẽ anh và Bạch Yên Nhiên…………………