“ Cố Thừa Diệu…” Diêu Hữu Thiên gần như muốn nôn, cô thực sự rất khó chịu.
Thứ cảm giác này vô cùng khó chịu.
Tiếng “ Két…” vang lên, chiếc xe dừng lại bên lề đường.
Xe dừng quá đột ngột, cả người Diêu Hữu Thiên đổ về phía trước, nhưng lại được dây an toàn kéo giật về phía sau.
Lúc lưng đập mạnh vào ghế ngồi, cô cảm giác choáng váng xây xẩm mặt mũi.
Hình ảnh vừa chợt lóe lên trong đầu vì động tác này mà biến mất.
Vừa định ngồi thẳng dậy thì khuôn mặt của Cố Thừa Diệu chặn ngay trên đầu cô.
Anh nhìn thẳng vào cô, cặp mắt đen láy sâu hút như biển lớn.
Anh không lên tiếng, nhưng cô lại cảm nhận được nỗi đau trong ánh mắt của anh.
Nỗi đau sâu sắc, mãnh liệt.
Cảm xúc ấy thậm chí khiến cô quên đi sự khó chịu trong người. Ý nghĩ vừa mới ngoi lên đã bị đè nén lại.
Vô thức đưa tay ra áp lên má anh: “ Anh làm sao vậy?”
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Cố Thừa Diệu lại có ánh mắt này.
Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm vào Diêu Hữu Thiên, nơi này còn cách trung tâm một khoảng xa, ánh đèn xa xa chiếu xuống che mờ đi gương mặt của cô.
Men theo ánh đèn chập choạng, anh thấy rõ sự quan tâm, lo lắng của cô.
Sự bực bội do tranh cãi với Kiều tâm Uyển cùng Cố Học Vũ bị dồn nén cả ngày nay tại thời điểm này dường như dần biến mất.
Anh không lên tiếng, cũng ko nói chuyện, chỉ nhìn mãi vào mặt Diêu Hữu Thiên.
Rất lâu, rất lâu, lâu đến mức Diêu Hữu Thiên tưởng chừng anh sẽ giữ im lặng mãi thì anh đột nhiên cúi đầu, nồng nhiệt hôn lên môi cô.
Nụ hôn gấp gáp cuồng nhiệt còn đem theo hơi thở cướp đoạt.
Trong xe có bật điều hòa, nhiệt độ không thấp, tay của anh lại lạnh băng, đỡ mặt cô lên khiến nụ hôn thêm sâu.
Diêu Hữu Thiên định ngăn cản thì đúng lúc này ghế ngồi được ngả về phía sau.
Cả ngưỡi cô ngả về sau, tiếng phản kháng được anh nuốt trọn.
Anh dùng sức kéo áo của cô, đến lúc trên người cô không còn mảnh vải che thân.
Cô còn chưa kịp chuẩn bị thì anh đã đi vào.
Sự xâm nhập mạnh mẽ khiến cô hơi nhíu mày, nhưng không cự tuyệt, cô đưa tay ôm chặt người đàn ông đang chịu tổn thương trước mắt vào lòng.
Không gian trong xe nhỏ hẹp, có chút bó buộc.
Cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của hai người.
Đêm đông lạnh buốt, trên vệ đường vùng ngoại ô vắng vẻ, chiếc xe SUV màu đen cao cấp rung lên không ngừng.
Đến đêm vẫn còn tiếp diễn.
Khi ngừng lại Diêu Hữu Thiên đã gần như kiệt sức. Địa điểm và vị trí khác thường khiến cô không còn hơi sức thu dọn.
Cố Thừa Diệu lấy khăn giấy ánh mắt tự trách nhìn dấu vết trên người cô, lau từng chút một.
Sau đó mặc quần áo cho cô.
Không vội khởi động xe, anh bấm nút mở cửa kình của xe ra.
Gió ùa vào, cảm giác đầu tiên của Diêu Hữu Thiên là lạnh.
Cố Thừa Diệu dường như thấy cô bị lạnh, đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng, rồi kéo áo khoác của anh che cho cả hai người.
Gió đêm mặc dù lạnh nhưng bầu trời sao ban đêm lại rất đẹp.
Trong thành phố từ lâu đã không thể ngắm nhìn được bầu trời đầy sao sáng như vậy nữa.
Diêu Hữu Thiên nửa nằm trên người Cố Thừa Diệu, ngước mắt ngắm nhìn bầu trời đầy sao, cánh tay vòng về bên cạnh siết lấy tay Cố Thừa Diệu, ôm chặt lấy anh.
Không khí lúc này, yên tĩnh đẹp đẽ. Trong màn đêm tối, sao sáng lấp lánh, nơi xa còn truyền đến tiếng sóng vỗ.
Đương nhiên nếu trời ấm hơn một chút thì càng tốt. May mà có Cố Thừa Diệu, được anh ôm trong lòng Diêu Hữu Thiên không hề cảm thấy lạnh.
Nhịp tim dần ổn định, sự sục sôi trong huyết quản cũng dần ổn định, cô mới đi hỏi anh xảy ra chuyện gì:” Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
Cố Thừa Diệu khựng lại, vòng tay ôm chặt Diêu Hữu Thiên hơn.
“ Có phải anh cãi nhau với ba mẹ không?”
Đây là đáp án duy nhất. Diêu Hữu Thiên không muốn đoán nhưng chắc cũng chẳng có lý do nào khác.
Không có câu trả lời, gió lạnh thôi ngang trên đầu, cái ôm của anh thật ấm áp, Diêu Hữu Thiên áp mặt vào ngựa anh, vẻ mặt tràn đầy dựa dẫm.
“ Vì sao vậy?”
Cô còn tưởng Cố Thừa Diệu sẽ không nói ra nhưng anh lại lên tiếng.
“ Tại sao họ cứ luôn như vậy? Không nghe lời người khác, không tôn trọng người khác, cũng không thèm để ý đến ý kiến của người khác. Muốn làm gì thì làm?”
“ Vì họ có tiền? Hai vì họ có quyền thế?” Vì vậy mới có thể đạp người khác dưới chân mình không thương tiếc?
“ Vì họ luôn cho rằng bản thân khi sinh ra đã là người quyền cao chức trọng, hay là trong mắt họ những người khác đều nhỏ bé đến mức không đáng để nói đến?”
“ Anh là con của họ, là đứa con ruột thịt. Tại sao họ chưa bao giờ tin anh? Tại sao họ cứ luôn không tôn trọng ý kiến của anh?”
“ Tại sao trong lòng họ, anh lại tệ đến như vậy?”
“ Cái gì mà tốt cho anh? Cái gì mà sợ anh sau này hối hận?”
“ Anh là một người trưởng thành, anh làm gì, nói gì, bản thân anh biết rất rõ. Anh không cần họ đến chỉ tay năm ngón. Tại sao họ không hiểu?”
“ Dựa vào đâu áp đặt cuộc sống của anh?”
“ Hai mươi năm trước không quản thúc anh, bây giờ mới làm, không thấy là quá muộn rồi sao?”
“ Họ…..”
Chỉ cần nghĩ đến việc mẹ không thèm nể mặt anh, chỉ trích anh ngay trước mặt chú thím thì những lời muốn nói đều không thể thốt lên nổi.
Trong lòng có một dự cảm rất đang sợ, anh không muốn nghĩ đến, không muốn dùng cách nghĩ như vậy để dự đoán ba mẹ của mình.
Trong lòng anh tin họ sẽ không làm những việc đó. Nhưng có những chuyện lại âm ỉ hiển hiện.
Nhắm mắt lại, Cố Thừa Diệu cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.
Bị người thân của mình hiểu lầm, thứ cảm giác đó thật khó chịu.
Hôm nay nếu người đứng đó là Cố Tĩnh Đình, anh tin rằng họ chắc chắn sẽ không có thái độ như vậy.
Trong lòng đau xót.
Cố Thừa Diệu cho rằng nỗi đau này của anh chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã khiến cả thế giới xung quanh anh điên đảo, từ đó không thể trở lại như lúc đầu.
Anh là một người mạnh mẽ.
Cho dù từ nhỏ đã không được ba mẹ quan tâm nhưng anh vẫn nên người.
Anh tưởng rằng anh đã sớm không quá coi trọng ba mẹ mình, nhưng khi Kiều tâm Uyển dùng ánh mắt ấy nhìn anh.
Khi Cố Học Vũ dùng cái nhìn không đồng tình quét về phía anh thì anh vẫn tổn thương.
Nhưng anh không được lựa chọn ba mẹ anh.
Ôm chặt Diêu Hữu Thiên, chặt đến mức như muốn đem cô hòa vào trong cơ thể anh.
Diêu Hữu Thiên bị anh ôm chặt hơi khó chịu nhưng không phản kháng, ngược lại còn quấn lấy anh, ôm chặt anh.
Cô không biết phải an ủi anh như thế nào.
Vì bối cảnh gia đình cô từ nhỏ đã luôn dành cho năm người con sự tự do lớn nhất.
Thậm chí đến giờ cô còn nhớ lúc nhỏ mỗi lần khai giảng chính là lúc ba mẹ đau đầu nhất.
Lúc đấy đi học vẫn phải đóng tiền.
Có một năm vào tháng 8 trời mưa bão to, nhà xưởng ngập trong nước, những phế liệu gom chất trong xưởng đều bị cuốn trôi.
Phê slieeuj bị cuốn đi hết lẽ dĩ nhiên họ không còn tiền đóng tiền học cho con.
Vì vậy mà có nhờ cậy dượng đang làm xưởng trưởng của một công xưởng nhỏ.
Dượng cho họ vay tiền mới tháo gỡ được vướng mắc.
Ba mẹ nhìn năm người con của mình mà ảo não.
“ Lần này mình tháo gỡ được nhưng sau này thế nào thì còn chưa biết. Ba mẹ vô dụng không thể cho các con cuộc sống đủ đầy hơn, sau này các con muốn có cuộc sống như thế nào đều phải dựa vào sự cố gắng của chính mình.”
Ba mẹ gần như là buông tay với mấy đứa con của mình.
Một mặt là do bận đến không còn quản được nhiều, một mặt là áy náy.
Vì vậy cuộc sống của con mình, họ chưa từng can thiệp.
Năm anh cả mười lăm tuổi, nói rằng trong nhà cơm không đủ no, muốn đi lính, chí ít trong quân đội có thể ăn cơm thỏa thích.
Mặc dù ba mẹ không nỡ nhưng cũng chỉ còn cách gật đầu ddognf ý. Tìm người trong ủy ban, lại nhờ cậy dượng tìm người sửa tuổi lớn hơn 3 năm mới đưa được anh cả vào quân ngũ.
Cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai nếu ai chưa từng trải qua thì sẽ không bao giờ hiểu được.
Ngẩng đầu, cô không biết tại sao mình lại nói những chuyện này cới Cố Thừa Diệu.
“ Thật ra, cuộc sống là vậy. Ba mẹ có thể chỉ đi cùng anh một đoạn, nhưng con đường ấy anh vẫn phải tự mình đi hết. Anh muốn có cuộc sống như thế nào, muốn trở thành một người ra sao, đều phải dựa vào sự cố gắng của chính mình. Vì vậy cho dù anh không vừa ý với ba mẹ, nhưng biết đâu họ đã tận lực rồi thì sao? Biết đâu họ không tìm được cách yêu anh tốt hơn thì sao?”
“ Biết đâu không phải họ không yêu anh chỉ là không tìm ra cách mà thôi. Giống ba mẹ em cũng vậy, họ em bọn em nhưng họ quả thực không có tiền.”
Nhìn ào ánh mắt khó thể tin nổi của Cố Thừa Diệu, cô giơ ba ngón tay lên: “ Lúc đó họ thực sự không có tiền.”
Biết đâu ba mẹ cũng có cái khó của ba mẹ mà.
Cố Thừa Diệu trầm ngâm.
Ba mẹ anh có yêu anh sao? Thôi bỏ đi, anh không dám nghĩ đến, cũng không hy vọng.
Đối với việc ba mẹ lấy danh nghĩa là tốt cho anh, nhưng thực ra ba mẹ lại làm những việc gây tổn thương đến anh thì anh thật sự không thể hiểu được, cái mà tốt cho anh kia là gì.
Màn đêm vẫn tĩnh lặng.
Tâm trạng của Cố Thừa Diệu trariq ua màn vận động vừa rỗi đã tốt lên rất nhiều.
Nhìn qua Diêu Hữu Thiên, dưới ánh đèn mờ ảo mặt cô bị gió thổi phiếm hồng.
Đóng cửa kính xe lại, anh ngồi thẳng dậy khởi động xe.
“ Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên định rời đi nhưng anh lại không có ý buông cô ra.
“ Cứ ngồi như vậy đi.”
“ Anh còn phải lái xe.” Cô ngồi trên đùi anh thì anh lái xe kiểu gì?
“ Em có xem tốc độ và kích tình chưa?” Cố Thừa Diệu giữ chặt tay cô: “ Ngồi yên.”
Cô đương nhiên xem rồi. Trong đầu hiện lên hình ảnh trong film nam chính và nữ chính cũng đang ở trong tư thế y hệt họ lúc này.
Nữ chính ngồi trên đùi nam chính, còn nam chính thì đang lái xe……
Khởi động xe, đạp nhẹ chân ga, vừa rồi dọa sợ Diêu Hữu Thiên nên lúc này Cố Thừa Diệu giảm bớt tốc độ.
Cả người Diêu Hữu Thiên dựa vào anh, ngẩng đầu nhìn thấy sự phiền não trong mắt anh đã tan biến. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết Cố Thừa Diệu vì sao tranh cãi với ba mẹ, nhưng hiện tại không phải là lúc nên hỏi vấn đề ấy.
“ Cố Thừa Diệu, đồng ý với em một chuyện không?”
………………………………………………………………
Hết chương 164.
Ngoại truyện nhỏ:
Thiên Thiên: Có phải đạo lý trên đời này đều như vậy không? Chồng ngoại tình thì vợ là người biết sau cùng.
Chị Nguyệt: Cố tam thiếu không ngoại tình.
Thiên Thiên: Vậy anh ấy nuôi người phụ nữ kia được gọi là gì? Phòng ngoài? Người tình? Hay là bà năm bà sáu?
Chị Nguyệt: Gọi là tình cũ.
Thiên Thiên: Vậy tôi cũng muốn ở chung với tình cũ.
Chị Nguyệt: Kinh sợ…. Lẽ nào cô muốn ở cùng với Triệu Nhân Uyên?
Thiên Thiên: Biến đi, tôi đang nói đến Chiến Li.
Chị Nguyệt: ….
Cố tam thiếu: Em muốn ở chung với Chiến Li, trừ khi anh chết.