Editor: Xám
Kiều Tâm Uyển chợt có ý nghĩ muốn đi thăm con trai.
Không chỉ riêng bà đến hôm nay, mà còn có Cố Học Võ.
Làng du lịch sắp xây dựng xong, có thể ngay lập tức đưa vào hoạt động, mà mấy ngày nay thân thể Uông Tú Nga cũng tốt hơn rất nhiều.
Uông Tú Nga chỉ nhận được điện thoại của cháu trai, nhưng mãi không nhìn thấy cháu trai nên rất nhớ Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên. Vẫn luôn nhắc tới.
Bà đến đây, một mặt là tới thăm con trai con dâu, một mặt cũng là đến xem làng du lịch.
Nghe nói ở đây có suối nước nóng. Vậy thì càng tốt rồi, cho nên bốn người Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ, Cố Học Văn, Tả Phán Tình cùng đi một chuyến. Cùng đến thành phố Y.
Dự định đi thăm con trai xong, sẽ đến làng du lịch xem thử.
Mấy ngày nữa là khánh thành, chi bằng ngại bọn họ đến hưởng thụ trước một chút.
Mặc dù Kiều Tâm Uyển và Tả Phán Tình điều dưỡng rất tốt, có điều là phụ nữ mà, đến tuổi rồi, dù sao cũng có chút bệnh nhỏ.
Mùa đông rét đậm này chạy đến thành phố Y ngâm suối nước nóng một chút, dưỡng sinh một chút, không còn gì tốt hơn.
Cho nên một đoàn bốn người, không hề thông báo một tiếng đã đến thẳng thành phố Y.
Đương nhiên, trong này còn có một phần, là vì Cố Thừa Diệu.
Chuyện Cố Học Võ cho người giam giữ Bạch Yên Nhiên, mặc dù Kiều Tâm Uyển không biết rõ lắm, nhưng thời gian trước, đã từng nghe ông nói qua, ông chỉ giam Bạch Yên Nhiên nửa năm.
Sau này Bạch Yên Nhiên đã trốn thoát, trốn đi đâu, không ai biết.
Trong lòng lo lắng Bạch Yên Nhiên sẽ tìm đến con trai, cho người theo dõi, lại phát hiện hình như không có ảnh chụp.
Lúc bình thường, Cố Thừa Diệu rất hiếm khi chủ động gọi điện thoại cho hai vợ chồng bọn họ.
Về cơ bản, quan hệ của Cố Thừa Diệu và Cố Học Võ hoàn toàn không tốt lắm.
Kiều Tâm Uyển cũng biết rõ điều này, càng rõ hơn nếu như không phải phía trên có Uông Tú Nga áp chế, Cố Thừa Diệu có thể sẽ phủi tay rời đi, không thừa nhận Cố Học Võ cũng không chừng.
Có điều khoảng thời gian này nghe những công nhân viên khác của Cố thị truyền tin tức đến, nói quan hệ của Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên rất tốt đẹp.
Mặc dù không đến mức tiến triển cực nhanh. Nhưng nhìn dáng vẻ đó, cũng được gọi là ân ái tăng thêm.
Vì thế Kiều Tâm Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Bà không thích Bạch Yên Nhiên, không chỉ về thân thế hoàn toàn không tương xứng của cô và Cố Thừa Diệu.
Phần nguyên nhân lớn nhất là bởi vì bà tự nhận hiểu rõ con trai của mình. Nói trắng ra, chỉ là mới mẻ trong chốc lát, chưa từng gặp kiểu thế này.
Đối với loại phụ nữ giống như bông hoa trắng như thế, mười người đàn ông có mười một người không kháng cự lại được.
Luôn muốn thương tiếc, muốn bảo vệ.
Kiều Tâm Uyển là ai? Bà chính là một chủ nhân mạnh mẽ, sao có thể thích được loại phụ nữ như Bạch Yên Nhiên?
Cho nên sau khi nghĩ ra đủ cách phá hỏng quan hệ của con trai và Bạch Yên Nhiên, thật ra trong lòng cũng rất mong con trai hạnh phúc
Nhìn Cố Tĩnh Đình chính là vì bà không chú ý nhiều hơn, kết quả về sau đã non, lại chịu tổn thương lớn như vậy.
Nếu lúc đó bà theo sát bên cạnh con gái, tuyệt đối sẽ không để con gái trải qua chuyện đó.
Cho nên đối với con trai, mặc dù bà không thể gọi điện thoại quan tâm hàng ngày, nhưng lúc nào cũng chú ý. Nếu như con trai thật sự sống không hạnh phúc, thực ra người làm mẹ là bà cũng không thể yên tâm.
Lần này không thông báo cho Cố Thừa Diệu đã chạy đến thành phố Y, chính là muốn thực hiện một cuộc đột kích.
Xem xem rốt con trai và Diêu Hữu Thiên sống thế nào? Rốt cuộc là người của Cố thị nói dối, hay là quả thật bọn họ đã dần rơi vào cảnh đẹp rồi?
Nhưng dù thế nào bà cũng không ngờ, mình vừa xuống máy bay, chạy đến Cố thị, lại nhìn thấy một màn trước mặt.
Mà lúc này điều khiến bà cảm thấy may mắn, lại là chồng mình và vợ chồng Cố Học Võ đã đến làng du lịch trước rồi.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng hiện giờ của bà chút nào.
Khi thấy Cố Thừa Diệu và Bạch Yên Nhiên ôm nhau, lửa giận của bà không nhịn được đã bùng lên.
Ánh mắt như đao nhìn về phía Tiểu Mã. Bà còn thấy khó hiểu, vừa rồi thằng bé này liều chết ngăn mình không cho mình đi vào, thì ra là ở đó chờ mình.
Cổ Tiểu Mã rụt lại, ở Bắc Đô đã biết bà chủ chân chính là Kiều Tâm Uyển và ông chủ không hòa hợp.
Nhất là mấy lần Kiều Tâm Uyển tìm đến công ty GC, nhiều lần tuyên bố sự chán ghét của mình với Bạch Yên Nhiên, lần nghiêm trọng nhất là.
Cửa văn phòng không khóa, Kiều Tâm Uyển nói nếu như Cố Thừa Diệu dám ở cạnh Bạch Yên Nhiên, sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với anh.
Vừa mới nhìn thấy Kiều Tâm Uyển xuất hiện, sắc mặt Tiểu Mã đã thay đổi.
Trái tim cậu đã chịu đựng nửa ngày. Chỉ sợ Diêu Hữu Thiên sẽ xuất hiện, nhưng không ngờ Diêu Hữu Thiên chưa đến, bà chủ chân chính đã đến rồi.
"Bà, bà, bà, bà chủ." Tiểu Mã đến nói cũng không nói rõ ràng, muốn ngăn Kiều Tâm Uyển lại, dù thế nào cũng không có lá gan đó.
Chủ nhân này càng không thể chọc hơn Diêu Hữu Thiên.
Đành phải trơ mắt nhìn Kiều Tâm Uyển đẩy cửa ra, sau đó ——
Bước chân lùi lại, lại lùi lại, rồi lại lùi lại.
Tiểu Mã không có dũng khí chịu đựng Kiều Tâm Uyển nổi trận lôi đình. Đưa sự tồn tại của bản thân mình xuống mức thấp nhất, sau đó không quay đầu lại vọt đến trước cửa thang máy.
Lần này, cậu cũng không dám để những người khác lên đây nữa.
Từ lúc Bạch Yên Nhiên nhìn thấy Kiều Tâm Uyển xuất hiện, sắc mặt đã biến đổi.
Nhanh chóng thu tay về, xấu hổ đứng đó.
Đối với Kiều Tâm Uyển, không hiểu sao cô có chút rụt rè. Vài lần gặp mặt Kiều Tâm Uyển, trong mắt bà cũng không có vẻ chán ghét rõ ràng.
Nhưng khí thế từ trên cao nhìn xuống đó, ánh mắt nhìn người giống như tài trí hơn người đó, vẫn khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Hơi gục đầu xuống, tay nhỏ mảnh khảnh lại một lần nữa quyện lại với nhau, sợ hãi nhìn Cố Thừa Diệu một cái.
Ánh mắt đó khiến trong lòng Cố Thừa Diệu vừa thương vừa đau. Nếu như không phải sợ hãi Kiều Tâm Uyển đến mức như vậy, tại sao Bạch Yên Nhiên lại lộ ra biểu cảm thế này?
Mẹ của mình, đôi khi khiến anh cũng rất không muốn đối mặt.
Nghĩ đến tấm chi phiếu năm trăm ngàn trước đây, sắc mặt Cố Thừa Diệu không khỏi lạnh xuống.
Ánh mắt nhìn Bạch Yên Nhiên một cái, không có cử động thân mật hơn, cũng không có động tác dư thừa: "Em về trước đi."
Bạch Yên Nhiên không lên tiếng, nhẹ nhàng gật đầu, không quay đầu lại đã đi ra bên ngoài.
Lúc đi qua bên cạnh Kiều Tâm Uyển, bước chân không khỏi nhanh hơn, dáng vẻ đó khiến Kiều Tâm Uyển dâng lên một trận lửa lớn.
Bước chân lên, bà muốn ngăn Bạch Yên Nhiên lại không cho cô rời đi.
Cố Thừa Diệu lại tiến lên trước một bước ngăn động tác của bà lại, để Bạch Yên Nhiên rời đi.
Bà lập tức bị chọc giận, muốn nói gì đó lại không thể nói ra, chỉ có thể nhìn Bạch Yên Nhiên rời đi.
Mãi cho đến khi cửa đóng lại, cuối cùng Cố Thừa Diệu quay người lại nhìn mẹ của mình: "Mẹ đến có chuyện gì sao?"
Trong cổ Kiều Tâm Uyển mắc nghẹn, đột nhiên có một cảm giác muốn phát điên.
Bà từ ngàn dặm xa xôi chạy đến thành phố Y thăm con trai của mình, con trai ruột, kết quả con trai bà hỏi bà có chuyện gì sao?
Trong lòng tức giận, toàn bộ từ ngữ ban đầu nghĩ xong đều đã quên mất, giọng nói không nhịn được đã tăng lên một độ.
"Không có việc gì thì không thể đến tìm con? Cố Thừa Diệu, con cũng thật giỏi đấy? Mẹ nuôi con lớn thế này, nhưng lại không biết con vô liêm sỉ đến mức ngoại tình? Mẹ đã dạy con như vậy sao?"
Anh vô liêm sỉ? Cố Thừa Diệu híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Tâm Uyển.
Ánh mắt lạnh như băng, mang theo vài phần xa cách, vài phần lạnh lùng.
Nhìn đi. Đây chính là mẹ của anh, chưa bao giờ hỏi đúng sai, mặc kệ nguyên do, chỉ nhận định chuyện mình nhận định.
Thậm chí bà không hỏi anh nguyên nhân, đã định tội anh trước rồi.
Ngoại tình?
Bà cũng thật là coi trọng mình. Hay là trong mắt mẹ, anh chính là một người như vậy?
Im lặng. Vẻ lạnh lùng trong mắt lại càng lạnh hơn.
"Con nói đi. Cố Thừa Diệu." Kiều Tâm Uyển đã thật sự tức giận rồi, hôn nhân của bà và Cố Học Võ rất suôn sẻ. Mặc dù trên thương trường cũng có tìm người thứ ba người thứ tư, nhưng trong bọn họ, ai cũng giữ mình trong sạch.
Đâu ngờ Cố Thừa Diệu lại dính đến năm sáu người như vậy?
"Con có còn là một người đàn ông không? Con có chút gánh vác trách nhiệm nào không? Khi con dính lấy người phụ nữ thấp hèn đó ở một chỗ, có nghĩ đến cảm nhận của vợ con chút nào không? Con phụ lòng Thiên Thiên, phụ lòng bà nội con sao?"
Ánh mắt Cố Thừa Diệu càng lạnh như băng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tao nhã của Kiều Tâm Uyển, hai chữ thấp hèn đó nói ra từ miệng bà lại đương nhiên như vậy.
Cười lạnh, anh chẳng thèm giải thích quan hệ của mình với Bạch Yên Nhiên với mẹ: "Mẹ nói xong chưa?"
"Mẹ chưa nói xong." Kiều Tâm Uyển bị chọc tức: "Mẹ không cho con qua lại với người phụ nữ đó, con có nghe hay không? Rốt cuộc con có biết bây giờ con đã kết hôn rồi không? Con ——"
"Đương nhiên con biết con đã kết hôn." Cố Thừa Diệu cười lạnh, ý cười này không lan đến đáy mắt chút nào: "Con còn biết hôn nhân của con là mẹ ép con kết hôn. Nếu như không phải hôm đó mẹ gọi bà nội đến tòa án, cho dù con ngồi tù, cũng sẽ không kết hôn với Diêu Hữu Thiên, mẹ không cần năm lần bảy lượt nhắc nhở con chuyện đó."
"Con cố ý?" Kiều Tâm Uyển đưa tay ra chỉ vào Cố Thừa Diệu, bởi vì quá tức giận, tay bà cũng không nhịn được mà run rẩy: "Con cố ý? Con hận mẹ phá hoại con và người phụ nữ đó ở bên nhau, con cố ý ở bên cạnh con bé. Sao con có thể như vậy?"
"Con cố ý. Thì sao?" Cố Thừa Diệu đã sớm tuyệt vọng với ba mẹ của mình.
Anh sẽ không trông chờ bọn họ hiểu anh, càng không trông chờ có một ngày họ để ý cảm giác của mình.
Độc tài, chuyên chế. Đó là hai từ duy nhất có thể dùng lên người ba mẹ mình: "Đừng tưởng rằng chỉ có các người mới có thể ép con, chuyện con không muốn làm, không ai có thể ép con được."
Kiều Tâm Uyển đến nói cũng không thể nói ra được.
Không khí trong văn phòng thấp đến mức ngột ngạt, bà nhìn con trai của mình.
Không hề bất ngờ, thật ra đứa con trai này khiến bà kiêu ngạo.
Anh làm việc có thứ tự, có mục tiêu, từ nhỏ đến lớn, gần như chưa từng khiến bà lo lắng.
Nhưng đứa con trai khiến bà kiêu ngạo này, lại không thân thiết với bà chút nào.
Nắm chặt nắm tay, Kiểu Tâm Uyển làm bản thân mình bình tĩnh lại, nhưng sự phiền muộn trong lòng làm thế nào cũng không tản đi.
"Thừa Diệu, con là người lớn rồi, con không thể cứ như vậy, con đã kết hôn rồi. Trước đây con và người phụ nữ họ Bạch đó thế nào, mẹ cũng không muốn nói nữa. Nhưng sau này, không cho phép con qua lại với cô ta. Con có nghe không?"
Im lặng, Cố Thừa Diệu không muốn nói, anh đã sớm cắt đứt quan hệ với Bạch Yên Nhiên rồi.
Về phần tại sao hôm nay cô lại xuất hiện, anh cũng rất bất ngờ.
"Cố Thừa Diệu." Kiều Tâm Uyển thật sự tức giận không nhẹ: "Mẹ nói lại lần nữa, mẹ không cho con qua lại với người phụ nữ kia."
Đáp lại bà, vẫn là sự im lặng. Cố Thừa Diệu đứng ở đó, cố chấp mà quật cường.
...............
Diêu Hữu Thiên nhận được tin không đợi tan ca đã chạy đến.
Ở trong khách sạn của làng du lịch, cô đã nhìn thấy ba chồng mẹ chồng đã lâu không gặp của mình, và cả chú thím.
Vừa vào cửa, đã nhạy cảm phát hiện ra, hình như bầu không khí có chút quái lạ.