Editor: Xám
Lại là chủ nhật.
Đêm qua Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu dây dưa cả một buổi tối, đương nhiên buổi sáng không dậy nổi.
Không riêng gì hôm nay, thật ra mỗi ngày ở cùng Cố Thừa Diệu đều như thế.
Cô mệt mỏi vô cùng, anh lại chẳng có ảnh hưởng gì.
Có lúc nhìn thấy Cố Thừa Diệu sảng khoái tinh thần, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, không khỏi buồn bực đầy một bụng.
Rõ ràng hai người, người ra sức là anh, cày cấy cũng là anh.
Nhưng vì sao kết quả kẻ bị giày vò vất vả lại là cô?
Về sau cô đã nghĩ ra được rồi, nghe nói mười người đi ra từ quân ngũ thì có chín người không thể cư xử như người bình thường.
Người bình thường có thể chống đẩy hai trăm cái khi cõng trên lưng một người sao? Nếu như không phải cô tự mình thử nghiệm, có đánh chết cô cũng không tin.
Dặt dẹo trên giường nửa ngày, cũng không thấy Cố Thừa Diệu đâu.
Mấy ngày nay, người đó đều muốn chờ cô cùng rời giường.
Hôm nay đã đi đâu rồi?
Trong lòng còn có nghi vấn, nhưng Cố Thừa Diệu đã đi vào.
Trên tay cầm một cái túi lớn, biên lai chuyển phát phía trên vẫn chưa xé ra.
"Anh mua gì vậy?" Thứ lỗi cho Diêu Hữu Thiên cũng biết tò mò, bởi vì người như Cố Thừa Diệu mà cũng biết mua đồ trên mạng.
Đây thật sự là một chuyện cực kỳ hiếm lạ, cô còn tưởng rằng anh chỉ biết mời người sản xuất đồ cá nhân, sau đó bảo người ta giao đồ tận nơi chứ.
"Đồ tốt."
Cố Thừa Diệu cầm bọc hàng vào cửa, sau khi bóc giấy gói xuống thì đặt hộp giấy xuống giường.
Diêu Hữu Thiên ngồi dậy, không quên kéo chăn lên cao.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhiệt độ buổi sáng rất thấp, cho dù là mở điều hòa, cô cũng sợ lạnh.
Hộp giấy bị người mở ra, bên trong là vải vóc đủ màu ——
Khi Diêu Hữu Thiên nhìn thấy chữ viết trên bao bì, trong chốc lát mặt hơi tái đi.
Nếu nói mấy ngày nay Cố Thừa Diệu có thay đổi gì, thì chính là anh có một sự nhiệt tình mới với chuyện mua nội y.
Mấy hôm trước tan ca, cố ý đi đón cô. Sau đó nói là muốn hẹn hò, nhưng lại đi dạo quanh các cửa hàng nội y.
Mua không dưới mười bộ nội y gợi cảm.
Diêu Hữu Thiên bị anh làm cho sắp phát điên, lúc đối diện với ánh mắt mờ ám của nhân viên cửa hàng, hận không thể có thuật ẩn thân.
Sau chuyện xảy ra ngày hôm đó, có đánh chết cũng không chịu đi nữa.
Thậm chí mấy bộ nội y gợi cảm Cố Thừa Diệu mua cô cũng nhất định không muốn mặc (mặc dù cuối cùng đã mặc hết)
Nhưng thật sự không chống lại được năng lực phá hoại của Cố Thừa Diệu. Vải của mấy bộ nội y gợi cảm này vốn ít, lại mỏng.
Sức lực của anh lại lớn, tùy tiện kéo một cái đã rách rồi.
Mười bộ nội y gợi cảm nghe thì rất nhiều, chưa đến hai ngày, đã có thể bị Cố Thừa Diệu xé sạch rồi.
Anh xé rách là chuyện của anh, dù sao có đánh chết Diêu Hữu Thiên cũng không muốn đi dạo ở cửa hạng nội y nữa, đặc biệt là không muốn đi mua nội y gợi cảm.
Rõ ràng một người đàn ông như anh không cảm thấy xấu hổ, kỳ lạ là bản thân cô lại cảm thấy xấu hổ cực kỳ.
"Nếu như anh còn tìm em đi dạo cửa hàng nội y nữa, em sẽ về nhà mẹ đẻ ở."
Diêu Hữu Thiên thật sự hết cách rồi, đành phải uy hiếp Cố Thừa Diệu như vậy.
Dù sao cũng chưa chắc sau khi cô về nhà họ Diêu ở rồi anh vẫn có thể bảo cô mặc những cái này mà?
Nhưng dù thế nào cô cũng thật sự không ngờ. Người này hoàn toàn không buông tha.
Cô không theo anh đi dạo phố, anh lại mua thẳng từ trên mạng về? Hơn nữa còn nhiều thế này? Anh mua về để ăn sao?
Trong hộp giấy không tính là nhỏ, đặt nội y gợi cảm đủ loại màu sắc, đủ loại kiểu dáng, đủ loại chất liệu.
Đều đựng bằng túi nhỏ, cho dù cô không mở ra xem, cũng có thể đoán được kiểu dáng cũng những cái này thế nào.
Đôi mắt đẹp của Diêu Hữu Thiên trừng lớn, tương đối không khách sáo trừng Cố Thừa Diệu.
"Anh Cố." Khi nhìn thấy Cố Thừa Diệu mở một cái túi trong đó ra, lấy ra vài mảnh vải ướm lên người cô, cô gần như cười ngất: "Anh đừng nói với em, anh định chuyển nghề sang bán nội y nhé?"
"Cái này cũng không tệ." Tay Cố Thừa Diệu xoa cẳm: "Nếu không thế này đi, anh cho người nghiên cứu một chút, thành lập một bộ phận nội y. Anh tin rằng thị trường cũng không nhỏ."
Hoặc là thu mua hẳn một công ty nội y, càng bớt việc cho anh.
"..." Diêu Hữu Thiên không nói gì được nữa: "Cố Thừa Diệu, anh điên rồi sao?"
Cố Thừa Diệu không để ý đến Diêu Hữu Thiên, không ngờ bây giờ vừa hay cô không mặc quần áo, anh kéo cô ra ngoài.
"Thử cái này, lúc anh nhìn thấy ở trên mạng đã cảm thấy cực kỳ hợp với em."
Có lẽ dáng người của Diêu Hữu Thiên không tính là đẹp nhất, ít nhất không phải loại mỹ nữ mông to ngực lớn.
Có điều cô thắng ở sự nhỏ nhắn tinh tế, tỉ lệ cân đối. Tăng thêm một phần lại béo, giảm đi một phần lại gầy.
Cố Thừa Diệu vẫn cực kỳ hài lòng ở điểm này, cho nên niềm vui mới gần đây của anh chính là quấn lấy Diêu Hữu Thiên makelove.
Tiến hành thử nghiệm đủ cách yêu.
Anh muốn nổi điên, Diêu Hữu Thiên tuyệt đối sẽ không giúp đỡ.
Hôm qua bị anh giày vò đến mức bây giờ thắt lưng của cô vẫn còn đau, nhất định sẽ không để anh tiến thêm một bước.
Cô đã quá rõ "khẩu vị" của anh, đừng nói một mình cô, có thêm hai Diêu Hữu Thiên cũng không phải là đối thủ của anh.
Không chút nghĩ ngợi lùi người về phía sau, đến giày cô cũng không đi, cứ giẫm trên đất, nhanh chóng lùi về sau hai bước.
"Mặc kệ anh. Em rời giường trước."
"Qua đây." Cố Thừa Diệu đưa tay ra muốn kéo người cô lại, anh cố chấp muốn cô thử một lần.
Diêu Hữu Thiên đã đề phòng không để ý đến anh, đi vào phòng tắm như chạy trốn, cấp tốc khóa cửa lại, cách tấm cửa kêu một tiếng.
"Cố Thừa Diệu, muốn mặc thì anh tự mặc đi. Em không hầu đâu."
Thỉnh thoảng một lần là được rồi, anh còn chơi thành nghiện sao?
Coi cô là gì vậy?
Thật sự là đủ rồi. Diêu Hữu Thiên có chút tức giận, thậm chí quên mất mình chưa mặc quần áo mà đã đi vào.
Chờ cô xử lý xong cho bản thân, mới bi ai phát hiện ra, cô không có quần áo để mặc.
Khuôn mặt đỏ lên, kéo khăn tắm quấn người lại. Khi ra khỏi phòng, Cố Thừa Diệu vẫn còn ở đó.
Anh đã sắp xếp lại toàn bộ nội y rồi, sau đó đặt từng cái một vào tủ quần áo.
Thấy Diêu Hữu Thiên đi ra, khóe môi cong lên thành nụ cười hình cung dễ nhìn: "Bây giờ không mặc không sao, buổi tối mặc cũng giống nhau."
Cơ thể cao lớn của anh dựa vào tủ quần áo, mặc một chiếc áo len chui đầu màu kem, phía dưới phối với chiếc quần dài hưu nhàn, nhìn thoải mái lại tùy ý.
Tóc đen rủ xuống, trên khuôn mặt cười như không cười mang theo chút đùa giỡn. Đôi con người đen như mực đó nhìn chằm chằm vào Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên nuối nước miếng, bởi nam sắc của Cố Thừa Diệu, tim lại đập nhanh thêm hai nhịp.
Người này đúng là có khả năng hại nước hại dân, may mà cô cũng tính là giữ mình trong sạch, nếu không chỉ bằng vẻ bề ngoài này, còn không biết sẽ trêu chọc bao nhiêu nữ nhân nữa.
"Muốn mặc thì anh tự mặc đi."
Diêu Hữu Thiên oán hận trừng anh một cái, người bị choáng váng còn có mình. Bị nam sắc mê hoặc, luôn đồng ý một vài yêu cầu quá đáng của anh.
Kỳ lạ là mỗi lần nhìn thấy Cố Thừa Diệu, cô luôn là người chịu thiệt.
Hai tay đặt ở trên ngực che khăn tắm, đi đến trước tủ quần áo lấy quần áo, dù thế nào cũng không muốn cho anh có cơ hội bắt mình mặc những món nội y gợi cảm mặc với không mặc không có gì khác nhau kia.
"Tránh ra, em muốn mặc quần áo."
"Mặt em hồng thật đấy." Cố Thừa Diệu biết cô ngượng, trong lòng càng vui vẻ.
Giơ tay lên nhéo mặt cô: "Thật ra em cũng rất thích đúng không?"
"Thích cái em gái anh." Diêu Hữu Thiên thật sự không nhịn được bùng nổ lời thô tục: "Tránh ra, em muốn lấy quần áo."
"Ừm hừm. Hôm nay trong nhà không có ai. Em không mặc cũng vậy." Cố Thừa Diệu cười xấu xa: "Thật ra anh thật sự không để ý đâu."
"Anh không để ý em để ý." Diêu Hữu Thiên dùng sức đẩy anh một cái: "Cố Thừa Diệu, anh không cần thể diện."
"Cần thể diện làm gì?" Sức lực của cô hoàn toàn không đẩy được anh. Tay anh đưa ra, kéo cô vào trong lòng. Mà bàn tay vốn đặt ở cửa tủ quần áo cuối cùng lại lấy ra lần nữa: "Cần em là được rồi."
Lúc này Diêu Hữu Thiên mới nhìn thấy, trên tay anh vẫn cầm bộ áo ngủ gợi cảm vừa rồi.
"Cô Cố, dù sao hôm nay cũng không đi làm. Lại đến lần nữa đi."
"Cố Thừa Diệu ——" Diêu Hữu Thiên kêu lên, anh đã kéo khăn tắm cô quấn xuống.
Một giây sau cơ thể của cô nhấc bổng lên, một tiếng thét chói tai, đã bị anh đặt lên giường.
"Ngoan, hôm nay cứ thử bộ này đi. Anh bảo đảm buổi tối buông tha em, thế nào?"
"Cố Thừa Diệu ——" Câu nói kế tiếp cũng không nói nên lời nữa. Mà cuối cùng bộ nội y gợi cảm tạo thành từ dây nhỏ lụa mỏng kia vẫn mặc lên người Diêu Hữu Thiên.
Anh mặc cho cô, sau đó sẽ tự tay xé rách nội y gợi cảm.
Cùng lúc thân thể bị lấp đầy, Diêu Hữu Thiên khinh bỉ Cố Thừa Diệu.
Người này. Nhất định là cầm thú, cầm thú ——
Mà cũng là sau khi sự việc xảy ra Diêu Hữu Thiên mới biết, lời Cố Thừa Diệu nói hoàn toàn không thể tin.
Cái gì mà buổi tối buông tha cô, cái gì mà chỉ thử một lần này thôi.
Quả nhiên là đàn ông mà đáng tin, heo nái cũng biết trèo cây.
Chào thua với đòi hỏi vô độ của anh. Thậm chí chủ nhật này Diêu Hữu Thiên không về nhà cha mẹ.
Trọn vẹn hai ngày, đều trôi qua trên giường.
Cô không nhịn được cảm khái trong lòng lần nữa, Cố Thừa Diệu này tuyệt đối không phải là người. Không phải là người ——
....................................
Trong văn phòng, Tiểu Mã nhìn sắc mặt vui vẻ của Cố Thừa Diệu.
Trong khoảng thời gian này rõ ràng tâm trạng ông chủ cực kỳ tốt.
Mà tâm trạng tốt thế này là sau lần ông chủ ra ngoài gặp vị ở ngoài kia mới xuất hiện.
Xem ra sau khi ông chủ kim ốc tàng kiều*, để cô Bạch kia dỗ dành ông chủ rất vui vẻ.
*kim ốc tàng kiều: nuôi vợ bé, tình nhân.
Trong lòng thông cảm với Diêu Hữu Thiên một chút.
Có điều chỉ là một chút thôi. Cậu tuyệt đối không có gan đi nói với Diêu Hữu Thiên.
Người phát lương cho cậu lại là Cố Thừa Diệu. Cậu cũng không có gan đi phá sân khấu của ông chủ.
Trong lòng hiểu rất rõ ông chủ làm những gì, cho nên lúc thoạt nhìn thấy Diêu Hữu Thiên tới cửa tìm Cố Thừa Diệu, sắc mặt cậu đã biến đổi.
"Bà, bà chủ?"
Tiểu Mã chưa từng gọi cách xưng hô này, trước đây gọi là quản lý Diêu Hữu Thiên.
Bởi vì thời điểm đó Cố Thừa Diệu rất ghét người khác gọi Diêu Hữu Thiên là cô Cố. Về sau lại gọi là quản lý Diêu.
Bà chủ chỉ là xưng hô trong lòng. Hoàn toàn bật ra vì hôm nay bị Diêu Hữu Thiên dọa sợ.
"Bà chủ?" Cách xưng hô này thật là mới lạ. Diêu Hữu Thiên cười cười, thấy Tiểu Mã giống như bị mình dọa sợ: "Thừa Diệu có ở đây không?"
"Không có." Phản ứng đầu tiên của Tiểu Mã là lắc đầu, có điều rất nhanh lại gật đầu: "Ở đây."
Sẽ không phải là sự việc đã bại lộ rồi chứ? Diêu Hữu Thiên đến tìm ông chủ tính sổ sao?
Vì ý nghĩ đó, khuôn mặt Tiểu Mã không khỏi hơi tái xanh.