Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 149: Không để anh chạy thoát




“ Em nói cho anh biết, nếu anh ở bên cạnh em thì không cho phép anh nhìn người phụ nữ khác, không cho phép anh ôm người phụ nữ khác, càng không cho phép anh nghĩ về người phụ nữ khác.”

Gương mặt thanh kèm theo vài phần bướng bỉnh.

Cô là nàng công chúa được cưng chiều nhất trên trời. Ngày trước nhà họ Diêu chưa có điều kiện như bây giờ, nhưng tính tình cô vẫn luôn thẳng thắn, bộc trực.

“ Ồ, hung dữ vậy sao?”

Anh ôm eo cô, giả vờ trưng bộ mặt sợ hãi nói: “ Vậy không phải là anh lỗ to rồi? Xem ra anh phải tranh thủ trốn sớm mới được?”

“ Trốn à? Anh đừng có mơ. Cả đời này anh đừng mong thoát khỏi tay em, anh đi đâu em theo đấy, còn lâu mới cho anh cơ hội trốn thoát.”

Người  con gái trong trí nhớ của anh có gương mặt trẻ trung tươi tắn, hiện đang nhướn cao mày, vẻ mặt dương dương tự đắc.

“ Hung dữ vậy sao?”

“ Hung dữ vậy đấy, sao hả? Anh không chịu à?”Đuôi mắt Diêu Hữu Thiên nhướn cao hơn, trên gương mặt trẻ măng ấy bộc lộ hoàn toàn nét kiêu ngạo và bướng bỉnh.

“ Chịu, anh chịu.” Đặt lên trán cô một nụ hôn. Lúc trước anh rất thích động tác này, sthân mật hơn nhiều so với hôn môi: “ Anh chịu, anh đồng ý cả đời này chỉ có một mình Diêu Hữu Thiên, chỉ nhìn về em, chỉ ôm em, chỉ nghĩ về một mình em.”

“ Cũng tạm được. Yên tâm, em cũng chỉ nghĩ về một mình anh, chỉ nhìn về anh, chỉ yêu một mình anh.”

Lời thề hẹn  lúc ấy còn văng vẳng bên tai vậy mà hiện nay cảnh còn mà người đã mất.

Chiến Li thả người dựa vào ghế, lúc này đây Thiên Thiên đang làm gỉ nhỉ?

Ánh mắt lướt qua điểm sáng trên khu chung cư, anh biết cô sống ở đâu, càng hiểu rõ rằng điều đó có ý nghĩa như thế nào.

Vị trí anh đã từng đứng hiện giờ đã là của người đàn ông khác.

Người đàn ông đó sẽ hôn cô, thân mật với cô, làm hết những việc năm ấy anh chưa làm xong.

Mà họ còn là quan hệ vợ chồng theo đúng nghĩa. Anh không còn cơ hội nào nữa.

Nhắm mắt lại không muốn nghĩ tiếp nữa, mỗi một dòng suy nghĩ đều khiến anh muốn điên lên.

Mỗi một  cảnh tượng đều ép anh đến  mất kiểm soát.

Thậm chí anh còn sợ rằng chính mình sẽ kích động mà xông lên đến trước mặt Diêu Hữu Thiên, lắc mạnh vai cô để hỏi cho rõ tại sao cô lại có thể quên hết mọi điều, tại sao lại như vậy?

Ý nghĩ điên cuồng ấy chỉ xẹt qua trong thoáng chốc, cuối cùng thì lý trí cũng chiến thắng tình cảm, anh khởi động xe rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.

Gió thổi  ngày cnagf lạnh. Mùa đông năm nay của thành phố Y lạnh hơn mọi năm rất nhiều.

……………………………………………………

Trong căn hộ sau khi Diêu Hữu Thiên bước vào phòng tắm.

Cố Thừa Diệu nhìn sơ những quà tặng đặt trên bàn.  Không cần nói đến giá trị của quà tặng nhưng thấy rõ được là người tặng rất có lòng.

Co dù không có những món quà này, người nhà họ Diêu và bạn bè đã dốc lòng chuẩn bị một sinh nhật bất ngờ như vậy đủ để nói rõ tầm quan trọng của Diêu Hữu Thiên với họ rồi.

Diêu Hữu Thiên quả thực rất hạnh phúc.

So với sự hạnh phúc của cô thì có những người lại bất hạnh cực điểm.

Ví dụ như Bạch Yên Nhiên.

Ngực nhói đau, lúc này anh mới nhớ ra, anh  hứa với Bạch Yên Nhiên là sẽ qua chăm cô.

Nhưng hiện giờ…..

Hôm nay là sinh nhật của Diêu Hữu Thiên, nếu bây giờ anh bỏ đi, chắc chắn Diêu Hữu Thiên sẽ thắc mắc.

Mà anh lại không muốn nói dối cô ngay  trong ngày sinh nhật.

Nhưng nếu không đi thì nhớ lại hôm nay anh rời đi quá vội ngay cả điện thoại còn chưa kịp mua cho Bạch Yên Nhiên.

Ngày mai, ngày mai nhất định nhắc Tiểu Mã mua cho Bạch Yên Nhiên một chiếc điện thoại, nếu cô có việc cần thì cũng gọi được cho mình.

Hoặc là bây giờ anh tự đi?

Trong lòng đấu tranh hồi lâu, cuối cùng sự thương xót Bạch Yên Nhiên đã làm cho anh không hề do dự nữa.

Anh bước đến tủ quần áo, lấy đồ mặc định đến chỗ Bạch Yên Nhiên.

Anh chỉ nhìn Bạch Yên Nhiên một cái xem cô có ổn hay không rồi lập tức quay về….

Tay vừa chạm vào quần áo thì đúng lúc cửa phognf tắm mở ra, quay đầu về phía ấy thì thấy Diêu Hữu Thiên ngượng ngùng đứng ở cửa.

Cố Thừa Diệu vừa nhìn liền không rời mắt đi được nữa.

Diêu Hữu Thiên rất đẹp, điểm này anh biết rõ.

Vẻ đẹp ấy khác với sự diễm lệ của Cố Tĩnh Đình, mà nó thuộc về riêng cô, thanh tú xuất trần, yểu điệu mảnh mai.

Nhưng Diêu Hữu Thiên hiện đang đứng trước mắt anh đây lại không giống như vậy.

Lớp voan mỏng màu đỏ che hờ trên cơ thể mảnh mai của cô, dưới lớp voan mỏng lộ rõ ba điểm cùng màu.

Chất liệu vải ấy mặc cũng như không.

Hai mảnh vải  mỏng trước ngực được cố định bằng sợi dây mảnh kéo dài phía sau cổ rồi trượt xuống  phía trước, cuối cùng giao nhau trước bụng.

Dưới lớp voan đỏ thấp thoáng thấy được khu vườn của cô.

Cố Thừa Diệu không chút chính kiến mà cảm giác được phía dưới của mình đang trỗi dậy.

Diêu Hữu Thiên chưa từng mặc đồ nào như thế này. Nếu không phải vừa rồi cô  nghiên cứu cách mặc trước, đảm bảo sẽ không cách nào mặc được lên người.

May là  cô đã tìm hiểu trước.

Vì vậy sau khi tắm không mất quá nhiều thời gian để mặc.

Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng màu đỏ hiện lên trong gương, cô không tài nào nhìn vào chính mình nổi.

Người phụ nữ kia là ai?

Là cô, cũng không phải cô?

Nếu không phải đã là vợ chồng với Cố Thừa Diệu, nếu không phải cô đã yêu Cố Thừa Diệu, nếu không phải trong lòng cô đã có anh.

Thì cô tin chắc rằng bản thân lúc này sẽ không có dung cảm để bước ra.

Đứng ở cửa, bước chân không chịu tiến thêm.

Ánh mắt ngượng ngùng nhìn Cố Thừa Diệu, anh đứng trước tủ đồ, hình như đang định lấy quần áo.

“ Anh, anh định đi đâu?”

Cố Thừa Diệu không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Diêu Hữu Thiên.

Mấy tháng gần đây, anh và Diêu Hữu Thiên tốt lên nhiều, ý tốt ở đây là chỉ trong lúc thân mật.

Họ rất ăn ý.

Thường thì cô rất hoan nghênh anh, phối hợp nhiệt tình, không hề che giấu cảm xúc của chính mình.

Thích là thích, không thích là không thích.

Không hề nghi ngờ việc anh rất thích thân mật với cô. Nhưng giờ đây mới biết thì ra Diêu Hữu Thiên còn có một mặt như thế này.

Anh hơi ngây người, chỉ mới nhìn cô thôi cũng khiến anh không chịu nổi đừng nói đến bộ dạng kiều diễm e thẹn của cô lúc này.

Nuốt nước miếng, bước chân vô thức hướng về phía cô.

Một bước hai bước ba bước.

Trong mắt anh lúc này chỉ còn có cô, trong lòng chỉ nghĩ về việc cởi bỏ bộ áo giáp hoa lệ trên người cô.

Những người khác, việc khác vào thời điểm này không còn hiện ra trong đầu anh nữa.

Cô rất đẹp, đẹp đến kinh ngạc, đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở.

Anh nuột ngụm nước miếng, cảm giác như mình quay lại thời mới biết chuyện nam nữ.

Kích động cùng với mất kiềm chế.

Anh bước đến trước mặt cô, cúi thấp đầunhìn vào Diêu Hữu Thiên đang nắm chặt hai tay không biết phải làm thế nào.

Đưa tay ôm lấy cô vào lòng.

Cúi xuống nồng nhiệt hôn lên môi cô.

Cánh tay rộng lớn nhấc bổng cô lên rồi đặt xuống giường.

Lùi lại một bước, nheo mắt giống như đang thưởng thức một  vật phẩm nghệ thuật.

Diêu Hữu Thiên bị anh nhìn chằm chằm cả người run rẩy.

Anh lập tức đề lên người cô.

Môi  hạ xuống một lần nữa.

………………….. Lược bỏ 3000 chữ…………………….

Một đêm này trải qua trong kiều diễm.

Cố Thừa Diệu chưa từng thỏa thích đến vậy.

Không riêng Diêu Hữu Thiên mà anh cũng cmar thấy cơ thể của chính mình giống như được gỡ ra rồi ráp lại, toàn bộ tinh lực trỗi dậy không ngừng.

Anh giống như uống  phải xuân dược, đòi hỏi Diêu Hữu Thiên hết lần này đến lần khác.

Sự kích động ấy đến từ  việc cô mặc bộ đồ quá gợi cảm thêm vào đó là một loại tình cảm ấm áp mà đến ngay cả anh cung xkhoong hiểu được.

TRong lòng có một sự kích động muốn có được cô, chiếm hữu cô mới thấy vừa lòng.

Thậm chí anh còn muốn hòa nhập cô vào trong chính mình, để cô tan vào chính anh.

Nếu không phải vì Diêu Hữu Thiên mãi xin tha, nếu không phải cô  đầu hàng vài lần. Anh tin rằng mình có thể thân mật với cô cả đêm.

Đêm sâu dần.

Mà cho đến tận lúc trời hừng sáng mới ôm Diêu Hữu Thiên say giấc.

Trước lúc chìm vào giấc ngủ còn không quên vòng hai tay ôm chặt lấy eo cô, dùng cách thức chiếm hữu tuyệt đối mà ôm cô vào lòng.

Ngực anh dựa vào lưng cô, da tiếp da, cùng ôm nhau ngủ.

………………………………………………………………

Khi Diêu Hữu Thiên tỉnh dậy còn chưa mở mắt đã thấy mình ngay cả sức nhấc tay lên cũng không có.

Muốn động đậy cũng không nổi, cả người giống như khúc gỗ.

Cười khổ mở mắt, cánh tay rọng lớn vắt ngang trên eo khiến cô không tài nào xoay người được.

Quay mặt sang, góc nghiêng mặt tuấn tú của Cố Thừa Diệu đập ngay vào mắt cô.

Nhớ đến sự điên cuồng của đêm qua, khóe miệng cô nhếch lên.

Cố Thừa Diệu giống như một con vật ma mãnh không biết thỏa mãn mà đòi hỏi hết lần này đến lần khác.

Còn cô lại không từ chối, phối hợp ăn ý.

Thậm chí cô biết rõ  cứ như vậy sẽ khiến cô đau mỏi lưng, thậm chí hôm nay không rời khỏi giường nổi nhưng vẫn thỏa mãn anh.

Có thể là vì bộ đồ ngủ gợi cảm kia cũng có thể là không khí tối qua.

Cũng có thể là vì cuối cùng anh có mặt tại nhà họ Diêu cật lực bảo vệ cô.

Cũng có thể là sự nhiệt tình trong mắt anh.

Nhưng tất cả mọi điều đều không địch lại được tình yêu của cô dành cho Cố Thừa Diệu.

Cô yêu Cố Thừa Diệu, rất yêu, rất yêu.

Chính vì yêu vì vậy có thể đón nhận, bao dung mọi điều của anh.

Đôi lúc trẻ con giống như một cahngf trai trẻ, đôi lúc ngang ngược, đôi lúc kiêu căng.

Đẹp trai, rực rỡ nhưng tâm địa lương thiện.

Cô yêu hết mọi điều về anh.

Loại tình cảm này dần dần biến thành tình yêu trong cô như thế nào?

Cô dường như không có câu trả lời, chỉ biết đến lúc cô tìm được đáp án thì anh đã tràn ngập trái tim cô.

Quay mặt chăm chú nhìn anh lúc ngủ, bộ dạng của anh thật giống một đứa trẻ.

Mà người đàn ông này là của cô.

Vì điểm này mà cô không thể khống chế được niềm vui trong lòng.

Cố gắng đẩy tay, mặc dù cả người còn rất đau nhưng lại muốn được gần anh hơn.

Một nụ hôn rơi xuống bờ môi anh.

…………………………………………………………

Hết chương 149.