Buổi sớm ngày đầu đông se lạnh.
Cố Thừa Diệu vào nhà cũng mang theo hơi lạnh từ bên ngoài. Mặt anh bị gió thổi đến đỏ ửng.
Cặp mắt một đêm không ngủ vằn lên tơ máu, dưới cằm lú nhú râu khiến bộ dạng tuấn tú của anh điểm thêm vài phần sương gió.
Tâm trạng vốn đang thưởng thức trai đẹp, nhưng khi nhìn ra anh vẫn còn đang mặc bộ đồ của ngày hôm qua thì Diêu Hữu Thiên hơi nhăn mày.
Cái tên này.
“ Anh Cố, anh lại vi phạm quy định rồi? Nói rõ là không về nhà ăn cơm thì sẽ gọi điện cho em, vậy mà anh lại dám đi đêm không về?”
Khi Cố Thừa Diệu nhìn thấy Diêu Hữu Thiên thì ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng là chột dạ.
Đặc biệt là lúc đối mặt với câu hỏi chất vấn của cô, cơ thể anh ngây tại chỗ, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Diêu Hữu Thiên thấy anh không lên tiếng, bước đến phía trước lấy tay chỉ vào người anh: “ Làm sao? Bị câm rồi à? Cả đêm anh không về nhà, anh không thấy là phải cho em một câu giải thích sao?”
Lúc cô nói những lời này hơi ngước đầu lên nghiêng mặt, có thể thấy rõ được chiếc cổ nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Ánh mắt có vài phần tinh nghịch, trêu chọc, bỡn cợt.
Không hề nghi ngờ về vẻ đẹp của cô, Cố Thừa Diệu vẫn luôn biết vẻ đẹp ấy.
Nhưng vẻ đẹp của Diêu Hữu Thiên có rất nhiều mặt, có tinh nghịch, có đáng yêu, có thanh tú, có quyến rũ.
Mỗi một mặt của cô đều rất khác biệt.
Anh đột nhiên dang tay ôm cô vào lòng mình, trên áo khoác vẫn còn hơi lạnh, Diêu Hữu Thiên mặc dù cảm thấy lạnh nhưng lại không đẩy anh ra.
Anh vẫn cứ im lặng không lên tiếng chỉ ôm chặt lấy Diêu Hữu Thiên.
Anh thật sự không ngờ được Bạch Yên Nhiên lại vê vào thời điểm này, khi mà anh đã quyết định sẽ sống cả đời với Diêu Hữu Thiên như vậy.
Mà lại còn dùng cách thức này quay về.
Họng nghẹn đắng, có rất nhiều lời muốn nói. Ngửi được hơi thở trên người Diêu Hữu Thiên anh lại không thể mở lời.
Anh tự nhiên không muốn khiến cô mất di nụ cười tinh nghịch trên gương mặt.
Nhắm mắt lại rồi mở ra, trong lòng đã có quyết định.
“ Sorry, hôm qua anh tăng ca ở công ty, bận quá nên ngủ lại công ty luôn.”
Ngữ điệu bình thản không hề có bất kỳ xúc cảm nào cứ thế nói ra lời dễ dàng qua cửa nhất.
Anh ôm cô vào ngực, hơi thở của anh vương vấn quanh mũi cô, Diêu Hữu Thiên không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt anh.
Bị anh ôm chặt, cô đưa tay vỗ vỗ vào vai anh.
“ Sao anh không nghe điện thoại của em? Làm em cứ đợi anh mãi.”
“ Xin lỗi nhé điện thoại anh tắt tiếng.” Cố Thừa Diệu đưa mắt đến một nơi trong phòng khách.
Ánh mắt thâm trầm không nhìn ra được cảm xúc trong đó.
“ Thôi bỏ đi, tha cho anh đấy.” Diêu Hữu Thiên đưa tay đẩy anh ra: “ Đi tắm rửa thay quần áo đi, em làm đồ ăn sáng.”
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Thừa Diệu, nhìn thấy tơ máu trong mắt anh chợt đau lòng.
“ Thật là, bận cũng phải nghỉ ngơi chứ. Nếu không thì hôm nay đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“ Anh không sao.” Cố Thừa Diệu lắc đầu: “ Anh đi tắm đã.”
“ Được.” Diêu Hữu Thiên cười rồi quay người vào bếp.
Khi Cố Thừa Diệu bước ra lần nữa trên bàn đã có bánh sandwich với thịt nguội, salad, trứng ốp la.
Đặt một cốc sữa trước mặt Cố Thừa Diệu, Diêu Hữu Thiên ngồi xuống cạnh anh.
“ Mau ăn đi, cả đêm không ngủ phải bổ sung chất dinh dưỡng nhiều hơn đấy.”
Cố Thừa Diệu cầm cốc sữa trên tay, không lên tiếng chỉ nhìn Diêu Hữu Thiên.
Cặp mắt giống như một hố sâu, giống như muốn nuốt trọn cô: “ Sao lại nhìn em như thế?”
“ Cảm ơn em.”
Diêu Hữu Thiên nghiêng đầu, nhìn anh cầm cốc sữa lên uống hết, đưa tay chống cằm nhoẻn miệng cười: “ Khách sáo quá vậy? Có khi nào làm chuyện gì có lỗi không?”
Động tác uống sữa của Cố Thừa Diệu khựng lại một vài giây, nhìn thẳng vào mắt cô, Diêu Hữu Thiên lại là người giơ tay đầu hàng trước.
“ Đùa anh tý thôi, em sợ anh rồi, mau ăn đi.”
Tâm trạng cô vui lên rồi, nhưng tâm trạng của Cố Thừa Diệu lại không vui nổi.
Ăn qua loa bữa sáng của mình.
Anh cầm chìa khóa ra khỏi nhà. Diêu Hữu Thiên gọi anh lại: “ Đợi em một xíu, em thu dọn chỗ này nhanh thôi.”
Bước chân Cố Thừa Diệu dừng lại, dựa vào cửa đợi Diêu Hữu Thiên.
Dọn dẹp nhà bếp xong, Diêu Hữu Thiên mặc áo khoác đeo túi rồi theo Cố Thừa Diệu ra ngoài.
Xe dừng trước cửa tập đoàn Chính Phát.
“ Ngày mai dì Tô mới đi làm lại, tối nay anh muốn ăn gì?” Diêu Hữu Thiên xách túi chuẩn bị xuống xe nhưng lại muốn hỏi qua ý kiến của Cố Thừa Diệu.
“ Gì cũng được.” Cố Thừa Diệu không quan tâm đến điều này: “ Nếu em không muốn nấu, mình ra ngoài ăn cũng được.”
“ Không sao.” Diêu Hữu Thiên mỉm cười: “ Anh nói là anh không biết nấu cơm, em rất vui lòng nấu cơm cho anh ăn.”
Ý cười rạng rỡ trên gương mặt cô khiến trái tim Cố Thừ Diệu đập lỗi một nhịp, định nói gì đó nhưng Diêu Hữu Thiên lại hôn lên môi anh, sau đó mới xuống xe.
“ Về nhà sớm nhé.”
Cô đứng cạnh cửa xe, mỉm cười đóng cửa lại.
Dáng vẻ ấy giống hệt một cô vợ nhỏ. Cố Thừa Diệu nhếch khóe miệng cười không được tự nhiên cho lắm: “ Anh biết rồi.”
Không đợi Diêu Hữu Thiên trả lời, anh nhanh chóng nhấn ga xe rời đi.
………………………………………………………………
Trong bệnh viện, Bạch Yên Nhiên vẫn chưa tỉnh. Sắc mặt vẫn trắng bệch nằm im trên giường bất động.
Cố Thừa Diệu ngồi xuống cạnh giường, đặt cháo mới vừa mua xuống.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Bạch Yên Nhiên, trong đầu anh nhớ đến khung cảnh lần đầu hai người gặp nhau.
Ngày hôm ấy anh vừa ra khỏi quán bar định đi về nhưng vì hơi quá chén nên định tự mình đi bộ ra bãi đỗ xe cho tỉnh táo.
Đi ngang con hẻm nhỏ bên cạnh quán bar nghe thấy bên trong vang lên tiếng kêu cứu.
“ Buông ra, buông ra, các người đừng động vào tôi.”
“ Cứu tôi với, cứu tôi với.”
“ Không, tôi không muốn đi cùng các người, người vay tiền không phải là tôi, không phải tôi.”
Từng tiếng kêu cứu vang lên cùng với giọng đàn ông: “ Ba mày không trả được tiền, bọn tao chỉ còn cách bán mày lấy tiền trả nợ thôi. Muốn trách thì trách ba mày ấy, đừng trách bọn tao.”
“ Không, không, tôi không muốn bị bán, cứu tôi với.”
Cố Thừa Diệu vừa uống rượu xong, tính khí lại trỗi dậy.
Thời đại nào rồi vẫn còn thể loại cướng bức con gái nhà lành như vậy?
Có nhầm không?
Xông vào con hẻm thì nhìn thấy bốn năm tên đàn ông lực lưỡng đang lôi kéo một người phụ nữ mặc váy trắng.
Người phụ nữ ấy rõ ràng không thể địch lại những tên đàn ông kia.
Trong đó có một tên đưa tay sờ mặt người phụ nữ: “ Người đẹp ơi, muốn các anh nhẹ nhàng một chút cũng được, để các anh sung sướng trước đi đã, đảm bảo em sẽ đổi ý.”
Mấy tên đàn ông vừa nói vừa chuyển từ kéo sang sờ soạng, bắt đầu ra tay với người phụ nữ.
Cố Thừa Diệu không nghĩ nhiều mà xông lên, vài cú đấm vung ra đánh cho mấy tên đàn ông ngã lăn xuống đất.
Người phụ nữ ấy bị dọa sợ đến mức không có sức mà đứng lên nổi.
“ Cảm ơn, cảm ơn anh, cảm ơn anh.”
Anh vẫn còn nhớ, trong con hẻm tối om, cô ngước mặt lên nhìn anh.
Gương mặt trách bệch yếu ớt, còn vương lại nước mắt, cơ thể mảnh mai giống như có thể gục xuống bất kỳ lúc nào.
Ngay lúc anh định rời đi thì cô nắm lấy tay áo anh: “ Anh ơi, xin anh đừng bỏ tôi ở lại đây, họ sẽ bán tôi đi mất. Tôi không muốn, không muốn bị bán.”
Sự hy vọng, mong đợi trong mắt cô khiến anh động lòng.
Tiếp theo đó mọi việc cứ thế mà thành.
Sau này anh mới biết Bạch Yên Nhiên có một người cha mê cờ bạc. Cha cô mỗi lần đánh bạc khi thua đều sẽ gây phiền phức cho Bạch Yên Nhiên.
Nếu Bạch Yên Nhiên không đưa tiền thì ông ta sẽ để đám chủ nợ đến tìm Bạch Yên Nhiên.
Lần này, cha cô nợ người ta hơn 50 vạn, cha cô không trả được nên lấy Yên Nhiên ra gán nợ.
Nếu không gặp được anh, Bạch Yên Nhiên đã bị đám người kia bán mất rồi.
Anh cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, đồng ý sau này sẽ bảo vệ Bạch Yên Nhiên, không để người khác ức hiếp cô.
Anh cho cha cô một khoản tiền để cha cô trả nợ.
Nhưng Yên Nhiên không muốn nợ anh, muốn tự mình kiếm tiền trả lại.
Nhưng cô lại không có bằng cấp gì, không thể tìm được công việc tốt hơn, chỉ có thể bán rượu trong quán bar.
Cố Thừa Diệu không chịu để cô làm công việc đó nhưng cô rất kiên quyết.
“ Anh có thể tặng quà cho em nhưng em không thể lấy tiền của anh được.” Khi Bạch yên Nhiên kiên quyết nói lời như vậy trong lòng anh không thể không cảm động.
Sau đó anh để Bạch Yên Nhiên làm việc trong quán bar của Đỗ Thanh Hiên, nhưng chỉ là bưng rượu, đó là thương lượng cuối cùng dưới sự kiên quyết của Bạch Yên Nhiên.
Nhưng mẹ anh Kiều Tâm Uyển biết chuyện lại sống chết nhất quyết không đồng ý Bạch Yên Nhiên ở cùng anh.
Anh chưa từng nghĩ sẽ lám trái ý cha mẹ chỉ thấy mẹ anh rất vô lý.
Bà vốn xuất thân con nhà danh giá nên hẳn là không hiểu được sự đau khổ của kẻ nghèo thì phải?
Không còn phải nói Yên Nhiên rất nhút nhát, cô vẫn luôn sợ hãi, lo lắng.
“ Mẹ anh không thích em, chúng ta chia tay đi.”
“ Thừa Diệu, anh tốt như vậy, em không hợp với anh.”
Mà lần đầu anh đều nói với cô: “ Em tin tưởng anh, anh nói sẽ chăm sóc em thì nhất định sẽ chăm sóc em. Anh yêu em, anh muốn cưới em.”
Lời hứa của anh, anh vẫn còn nhớ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Nhìn Bạch Yên Nhiên đang nằm trên giường bệnh. Cố Thừa Diệu chỉ thấy mình là một tên khốn nạn.
Quân tử vô tín bất lập. Anh cho cô lời hứa hẹn nhưng lại không làm được.
Nếu yên Nhiên tỉnh lại muốn giận anh hoặc trách anh cũng đáng phải không?
“ Uhm.”
Bạch yên Nhiên nằm trên giường đột nhiên nhăn mày. Rên rỉ một tiếng khiến Cố Thừa Diệu tỉnh táo, hồi hộp nhìn vào cô.
Bạch Yên Nhiên vẫn chưa tỉnh nhưng nhìn sắc mặt cô có vẻ như đã thoải mái hơn nhiều.
Cố Thừa Diệu định gọi bác sỹ đến khám, đột nhiên cô giằng co dữ dội.
“ Không, không, buông tôi ra, các người buông tôi ra.”
“ Tránh ra, tránh ra.”
“ Đừng đụng vào tôi, không……..”
Giọng nói của cô không còn sự dịu dàng như trước mà khản đặc.
Hai bàn tay cô không ngừng vùng vẫy. Cố Thừa Diệu sợ cô làm chính mình bị thương chỉ còn cách giữ chặt lấy cổ tay cô.
Động tác này càng khiến cô giằng co mạnh hơn.
………………………………………………………………
Ngoại truyện nhỏ:
Tam thiếu: Ba anh chiều con gái hơn, ba me cũng chiều con gái hơn, có phải tất cả các ông bố trên đời này đều thích con gái hơn không?
Thiên Thiên trợn mắt, cạn lời.
Tam thiếu: Hứ, anh sẽ làm một người đàn ông bảo thủ, sau này chắc chắn sẽ chỉ chiều con trai thôi, không thèm chiều con gái.
Thiên Thiên lườm nguýt.
Vài năm sau, khi tam thiếu có con gái……
Tam thiếu: Con gái ơi con muốn gì nào? Con gái thích gì nào? Ba đưa con gái đi khu vui chơi được không?
Thiên Thiên: Còn con trai thì sao?
Tam thiếu: Con trai mà, tự mình khôn lớn được rồi. Anh chăm hay không cũng thế mà thôi…..
Thiên Thiên: ………………
Hết chương 144