“ Vậy em nói cho anh biết, anh phải chịu trách nhiệm như thế nào?”
Diêu Hữu Thiên ngây người, ngồi bịch xuống đùi Cố Thừa Diệu, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được ý thức.
Tại sao Cố Thừa Diệu lại không tức giận nhỉ?
“ Nhấn mạnh thêm rằng em đã là vợ anh, không hiểu là chạm vào vợ mình thì phải chịu trách nhiệm như thế nào?”
Lúc nói chuyện, anh không quên đưa tay khẽ nhéo lên cằm cô và gương mặt vợ hiền dâu thảo.
Diêu Hữu Thiên cạn lời, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Lưu manh, tên này chắc chắn là kẻ lưu manh.
“ Nói đi, em muốn anh chịu trách nhiệm như thế nào?”
Đây là lần đầu tiên anh trêu ghẹo một người phụ nữ mà còn chính là vợ anh nữa chứ.
Loại cảm giác này đối với Cố Thừa Diệu mà nói rất thích thú.
Anh nắm lấy cằm cô, hơi thở vờn quanh mặt cô.
Cô nhìn vào gương mặt tuấn mỹ phòng đại trước mắt, trong mắt anh hiện rõ sự vui thích và đùa giỡn.
Nhất thời không hiểu được Cố Thừa Diệu định làm gì.
Cố Thừa Diệu nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa nhưng không hề có ý định đẩy Diêu Hữu Thiên đang ngồi trên đùi mình ra.
“ Không cần anh chịu trách nhiệm nữa sao? Vậy thì chuẩn bị ăn cơm thôi.”
“ Đương nhiên là cần rồi.”
Đùa kiểu gì thế? Dù sao cô cũng đã từng học chuyên ngành quản lý công thương đấy.
Biết cách lợi dụng cơ hội để đàm phán điều kiện chính là một trong những sở trường của người làm ăn.
Quan trọng nhất là cô muốn Cố Thừa Diệu phải biết rằng cô là vợ anh.
Anh phải quan tâm đến cảm giác của anh, cô còn phải lập gia quy nữa.
Giơ tay lên, Diêu Hữu Thiên chỉ từng ngón.
“ Thứ nhất, sau này anh không được phép đi qua đêm không về. Thứ hai, hàng ngày phải về nhà ăn cơm tối. Thứ ba, nếu anh không về nhất định phải gọi cho em.”
Cố Thừa Diệu nhìn vào ba ngón tay huơ huơ trước mặt mình mà cảm thấy rất buồn cười, đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô.
“ Thứ tư…..”
Diêu Hữu Thiên đang định nói điều thứ tư thì giọng nói biến mất trong môi anh.
Cô trợn tròn mắtnhìn vào gương mặt tuấn mỹ trước mắt.
Cặp mắt đen sâu thẳm lúc này tràn đầy ý cười.
Nhịp tim tăng lên, Diêu Hữu Thiên đành nhắm mắt.
Cửa phognf riêng lúc này được nhân viên phục vụ mở ra, bắt đầu lên món.
Am thanh vang lên bất ngờ ấy đánh thức Diêu Hữu Thiên, cô xấu hổ nhìn vào người phục vụ bưng món đang đứng ở cửa không biết nên vào hay đi kia.
Bay vọt khỏi người của Cố Thừa Diệu, ngồi về chỗ của mình.
Động tác ấy nhanh đến mức Cố Thừa Diệu không kịp phản ứng.
Nhân viên phục vụ dùng tốc độ nhanh nhất mà bưng món ăn lên rồi đi mất.
Diêu Hữu Thiên lúc này ước gì có cái lỗ trên mặt đất cho cô nhảy xuống.
Cố Thừa Diệu nghiêng mặt, bàn tay to lớn ôm lấy cô: “ Em đang làm gì vậy?”
“ Đều tại anh, xấu hổ chết mất.” Diêu Hữu Thiên lườm anh một cái, Cố Thừa Diệu bật cười: “ Có gì đâu? Em và anh là vợ chồng mà.”
Diêu Hữu Thiên cắn chặt môi, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Đúng rồi, họ là vợ chồng. Cố Thừa Diệu cuối cùng cũng chịu thừa nhận sự thật này rồi.
Tâm trạng đột nhiên vui vẻ vô cùng.
…………………………………………………………………………………………
Bữa cơm trưa cứ thế mà kết thúc trong vui vẻ.
Hai người thỉnh thoảng cũng nói chuyện, mặc dù đều là chuyện công việc hơi kém thú vị.
Nhưng tâm trạng vui vẻ nên Diêu Hữu Thiên thấy điều đó đều không phải là vấn đề gì lớn.
Mặc dù quan niệm kinh doan của Cố Thừa Diệu và tập đoàn Chính Phát không hề phù hợp nhưng anh có một cố ý kiến không tồi.
“ Có dịp thì anh nên nói chuyện với anh cả của em một lần, em nghĩ hai người các anh sẽ rất hợp.”
Nghĩ đến người anh trai hết lòng bảo vệ người thân kia, Diêu Hữu Thiên cảm thấy nhớ anh rồi. Từ sau lần về Bắc Đô đợt trước vẫn chưa gặp lại.
“ Sẽ có dịp thôi.” Cố Thừa Diệu nói ra quyết định của mình: “ Phần thô của khu nghỉ dưỡng cũng đã xây xong, hiện giờ đang trang trí nội thất, các thiết bị đang dần lắp đặt. Trước cuối năm chắc là sẽ có thể đi vào sử dụng, anh định sau khi khu nghỉ dưỡng hoàn thiện sẽ về Bắc Đô.”
Mới vài tháng Cố Thị đã đứng vững tại thị trường thành phố Y, đến lúc đó chỉ cần điều một người có năng lực đến trông nom ở đây là được.
Diêu Hữu Thiên hiểu ý của anh: “ Anh muốn về Bắc Đô rồi à?”
“ Em không muốn về à?” Bạn bè, người thân của anh đều ở Bắc Đô.
Cộng thêm tuổi bà nội đã cao, sức khỏe không tốt. Nếu không phải do Kiều Tâm Uyển ép buộc thì anh không bao giờ chịu đến thành phố Y.
Trước đây Cố Học Vũ và Kiều Tâm Uyển muốn để anh đến thành phố Y là do sợ anh ở Bắc Đô gây loạn, ly hôn với Diêu Hữu Thiên.
Dù sao anh cũng đã quyết định sẽ sống tốt với Diêu Hữu Thiên vậy thì cũng sẽ không cần ly hôn với cô nữa.
Mà anh cũng chưa từng nghĩ sẽ ở lại thành phố Y.
Diêu Hữu Thiên lắc đầu. Cô từng đi học ở Bắc Đô bốn năm, ở Bắc Đô hay thành phố Y đối với cô mà nói không khác gì mấy.
Nhưng trong lòng biết rất rõ một điều là Cố Thừa Diệu đã thừa nhận thân phận của cô.
Cho dù là về Bắc Đô thì mối quan hệ giữa họ chỉ tốt lên chứ không thể xấu đi.
Điều này điều mà cô mong mỏi nhất rồi.
Ăn cơm xong, Cố Thừa Diệu đưa Diêu Hữu Thiên về tập đoàn Chính Phát.
“ Mạc Viễn đến thành phố Y, buổi tối anh đón em, cùng ăn bữa cơm.”
Không biết chuyện của Mạc Viễn đã giải quyết xong chưa. Chắc thời gian ăn bữa cơm thì vẫn có chứ.
“ Được.” Diêu Hữu Thiên biết Thương Mạc Viễn là bạn hợp tác với Cố Thừa Diệu. Lúc trước ở Bắc Đô đã từng gặp.
Văn phòng GC của hai người ở Bắc Đô rất có tiếng, hiện giờ cũng đã là một trong những công ty thiết kế hàng đầu tại Bắc Đô.
“ Anh hôm qua ở cùng với anh ấy à?”
Mặc dù việc cũng đã qua, có điều Diêu Hữu Thiên vẫn muốn biết, hôm qua anh không về nhà có phải là đã đi đến nơi nào không nên đến.
“ Chứ gì nữa?” Cố Thừa Diệu nghiêng mặt nhìn cô: “ Em tưởng anh đi đâu?”
Diêu Hữu Thiên bật cười: Em tưởng là anh cái đó …..xong sợ quá chạy mất rồi.”
Cố Thừa Diệu khó hiểu nhìn cô: “ Cái đó là cái gì? Em làm gì mà anh phải chạy mất?”
Môi Diêu Hữu Thiên mấp máy, cái tên này lại nữa rồi.
“ Anh biết rõ mà.”
“ Em không nói thì làm sao mà anh biết được?”
“ Chính là, chính là….” Diêu Hữu Thiên đỏ mặt: “ Chính là anh với em làm chuyện đó xong em tưởng anh sự quá chạy mất.”
Cố Thừa Diệu bật cười: “ Em là vợ anh, anh chạm vào em tại sao phải chạy?”
Trong lòng Diêu Hữu Thiên oán thầm, vâng, em là vợ anh.
Nhưng trước ngày hôm nay, cô chưa từng nghe anh thừa nhận nó.
“ Cố Thừa Diệu.” Ý nghĩ đó khiến hành động chuẩn bị xuống xe của cô khựng lại, ngồi thẳng người: “ Anh thật sự biết rõ anh đang làm gì chứ?”
Cố THừa Diệu ngây người.
Toàn bộ hành động của anh hôm nay đều làm theo bản năng, thích thì làm.
Có thể anh chưa yêu Diêu Hữu Thiên, cũng có thể với cô anh không phải là yêu.
Nhưng Mạc Viễn nói đúng, dù sao cô cũng là vợ anh, vậy anh nên đối xử với cô tốt hơn.
Làm như vậy cũng chẳng có gì không tốt.
“ Anh chỉ biết em là vợ anh.” Lời nói của Cố Thừa Diệu rất kiên quyết: “ Lẽ nào không phải sao?”
Diêu Hữu Thiên gật đầu, hiểu được ý của anh.
Anh thừa nhận cuộc hôn nhân của họ, đồng ý sống đàng hoàng với cô.
Có thể hiện nay anh chưa yêu cô, nhưng anh chấp nhận cố gắng với cuộc hôn nhân này…..
Đủ rồi, như vậy là được rồi.
Chí ít so với sự tuyệt vọng lúc đầu, cô vẫn còn có tia hy vọng.
Cộng thêm cô động lòng với anh, thích anh.
Như thế này rất tốt. Hai người sẽ có cơ hội vun đắp tình cảm dần dần, thật sự rất tốt.
Cô cười lên thành tiếng: “ Vui lòng nhớ rõ rằng em là vợ anh, anh phải chịu trách nhiệm với em đấy.”
Chịu trách nhiệm với cô sao?
Cố Thừa Diệu chỉ cười, lúc trước anh rất bái xích ý nghĩ này, nhưng giờ lại thấy hay hay.
Cứ sống chung với cô như vậy, sau đó hướng về cuộc hôn nhân này cho đến chết.
Hình như cũng không tệ.
………………………………………………………………
Phòng hồi sức cấp cứu trong bệnh viện.
Chiến Li nhìn bà Chiến rời đi mới lẻn vào trong phòng bệnh.
Trên giường bệnh, người anh trai tốt đẹp của anh là Chiến Tiên đang nằm yên.
Trên tay vẫn còn truyền dịch, người đầy ống truyền. Trên trán còn băng một lớp dày, dường như bị thương rất nặng.
Anh bước thẳng đến cạnh giường, vỗ tay, Chiến Tiên vốn định đi ngủ mở bừng mắt tỉnh dậy.
Lúc nhìn thấy Chiến anh ta sợ hết hồn: “ Cậu, cậu đến đây làm gì?”
Chiến Li cười khẩy, đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy tay anh ta, không cho anh ta cử động, một tay khác lấy ta một ống tiêm, dung dịch bên trong lắc qua lắc lại.
Đưa ống tiêm quơ đi quơ lại trước mặt Chiến Tiên, Chiến Li cười cợt: “ Anh có tin không, tôi chỉ cần bớm thứ này vào ống dịch truyền của anh, đảm bảo anh lập tức đi gặp thượng đế, mà không ai biết được là do tôi làm?”
Mặc Chiến Tiên trắng bệch, không ngừng dãy giụa, nhưng vì bị thương cộng thêm sức anh ta không khỏe bằng Chiến Li.
Yếu thế hơn Chiến Li cả khúc: “ Cậu, cậu định làm cái gì? Tên điên này.”
“ Anh biết rõ là ai đâm anh, tôi chỉ muốn nhắc anh rằng nếu muốn đổ tội cho tôi thì tôi chắc chắn sẽ không ngại tự mình đến xử lý anh đâu.”
“ Tôi, tôi….” Miệng lưỡi Chiến Tiên còn rất ngoan cố: “ Vốn là cậu đâm vào tôi mà, á………..”
Anh ta hét lên là vì Chiến Li dùng sức ép chặt cánh tay bị thương của anh ta.
“ Ngày mai tôi muốn nghe được tin anh đã nói sự thật cho cảnh sát. Nếu anh vẫn cố bám chặt không buông vậy thì tôi cũng không ngại mà cho ba biết một số chuyện ông không nên biết đâu.”
“ Cậu…………” Chiến Tiên sợ hãi tột độ. Chiến Li cười khẩy, đứng thẳng dậy móc xấp hình trong túi ra.
Huơ huơ trước mặt Chiến Tiên.
“ Tôi nghĩ là ông sẽ rất có hứng thú với việc con trai mình có bản lĩnh như vậy đấy.”
Trên mặt Chiến Tiên không còn là sự lo lắng nữa mà là kinh sợ: “ Mày là đứa con hoàng, mày……”
“ Anh cứ chửi nữa đi.” Chiến Li vứt cái ống tiêm vào trong thùng rác, lắc lắc đầu, ánh mắc sắc bén toát lên sự tàn nhẫn: “ Những tấm này mới chỉ có một phần thôi.”
Chiến Tiên nuốt nước miếng, nhìn Chiến Li quay người rời đi.
Anh ta bất ngờ hất hết những thứ trên đầu giường xuống đất.
Trợn to mắt nhìn phía cánh cửa mới được đóng lại, đáy mắt hiện lên sự phẫn hận.
Chiến Li, đồ con hoàng, tao sẽ cho mày sống không bằng chết, sống không bằng chết…..
……………………………………………………………………………………
Cố Thừa Diệu buổi tối lỡ hẹn với Thương Mạc Viễn, anh ta nói có chuyện gấp phải đặt vé máy bay về Bắc Đô.
Bữa tối chỉ còn cách về nhà ăn.
Sauk hi hết giờ làm việc, Cố Thừa Diệu không quên đến đón Diêu Hữu Thiên. Sự trải nghiệm này với anh mà nói vô cùng thú vị.
Lúc trước cũng không phải là chưa từng đón Diêu Hữu Thiên cùng về nhà họ Diệu.
Nhưng lúc đó tâm trạng của anh chắc chắn không hề thoải mái, vui vẻ như bây giờ.
KHi Diêu Hữu Thiên ra khỏi tòa nhà hành chính nhìn thấy Cố Thừ Diệu đứng dựa vào cửa xe, mặt đầy nét cười, cô bước nhanh chân về phía anh.
“ Vừa rồi lúc tan sở, mẹ em muốn mình về nhà ăn cơm.” Diêu Hữu Thiên cài dây an toàn: “ Ba em đã về trước rồi.”
“ Được.” Cố Thừa Diệu đánh tay lái xe một cái, hướng về phía nhà họ Diêu.
Nhìn Diêu Hữu Thiên nói câu thắc mắc bấy lâu nay: “ Sao em không học lái xe? Anh nhớ anh từng nói sẽ tặng em một chiếc xe.”
Diêu Hữu Thiên khựng lại, lắc lắc đầu: “ Không thích, em không thích học lái xe.”
“ Tại sao?” nhà họ Diêu giàu như thế không thể nào ngay cả một chiếc xe cũng không thể mua cho cô, tại sao cô lại không học lái xe nhỉ?
Diêu Hữu Thiên day day trán: “ Nói chung là không thích, em không thích tự lái xe.”
Lúc còn ở Bắc Đô anh cả từng nhắc cô đi học lái xe, nhưng cô đã từ chối.
Cô cũng không biết tại sao, nhưng cô vẫn luôn dị ứng với chuyện học lái xe.
“ Nhưng có xe của riêng mình không phải là tiện hơn sao.” Người trẻ tuổi có gia thế mà lại không biết lái xe như cô quả là chuyện không thể tin được.
“ …………….” Im lặng, đầu của Diêu Hữu thiên bắt đầu đau, hôm nay là lần thứ hai rồi.
Cô dựa hẳn người vào ghế xe, nhăn mày.
“ Em không khỏe à?” Cố Thừa Diệu giảm tốc độ xe lại, đưa tay đặt lên trán Diêu Hữu Thiên.
“ Không có.” Cảm giác đau đầu ấy chỉ nhói lên một cái rồi rất nhanh biến mất. Diêu Hữu Thiên mỉm cười nhìn anh: “ Chỉ là em không thích lái xe mà thôi. Thêm nữa là biết lái xe thì có gì tốt đâu? Thời gian này toàn kẹt xe, muốn tìm chỗ đậu xe cũng khó, còn không bằng đi tàu điện ngầm ấy chứ.”
Nhìn dáng vẻ của cô cũng không giống bị bệnh, Cố Thừa Diệu tập trung lái xe.
“ Em thì có cả đống lý do.” Mặc dù đúng là tình trạng giao thông không được tốt nhưng ở thành phố Y cũng đỡ hơn nhiều, chứ còn ở Bắc Đô nếu tan sở chỉ kẹt 2 tiếng đồng hồ đã được coi là nhẹ lắm rồi.
“ Vốn là như vậy mà.” Lúc Diêu Hữu Thiên nói chuyện, còn liếc anh một cái: “ Còn nữa nếu em biết lái xe, thì có phải anh đỡ phải đến đón em à? Em không muốn thế.”
“ Thì ra em muốn vắt kiệt sức lao động của anh à?” Cố Thừa Diệu đùa giỡn với cô.
“ Anh không phục à?” Diêu Hữu Thiên ngước đầu, thái độ kiêu ngạo tự đắc.
Mỗi lần cô tỏ thái độ này đều khiến người khác cảm thấy đặc biệt chói mắt.
Rõ ràng không hề tuyệt sắc nghiêng thành nhưng càng ngắm càng thích.
Khóe mắt Cố Thừa Diệu cong lên, sự vui vẻ toát ra ngày càng đậm.
“ Phục, sau này anh sẽ làm tài xế cho em, đưa đón em đi làm là được chứ gì.”
Dù sao cũng tiện đường, cũng không tốn quá nhiều thời gian.
“ Thế mới đúng chứ.” Diêu Hữu Thiên cười: “ Em sẽ ghi nhận để phát cho anh tấm huy chương người chồng tốt nữa đấy.”
“ Được đấy, anh sẽ đợi.”
Hai người vui vẻ nói chuyện, đùa giỡn.
Cố Thừa Diệu không hề phát hiện, gạt bỏ thành kiến, anh và Diêu Hữu Thiên có thể ở chung rất thoải mái, rất vui vẻ.