Cả một đêm này, đối với Diêu Hữu Thiên mà nói là một cuộc trải nghiệm điên cuồng.
Cô đã từng thân mật với Cố Thừa Diệu không chỉ một lần.
Nhưng lần đầu là cô uống say bị người ta bỏ thuốc.
Lần thứ hai là anh uống say mà cô từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái bị anh cưỡng ép.
Những cảm giác ấy đều rất tệ.
Cô chưa từng có cảm giác như ngày hôm nay.
Cơ thể giống như không còn là của chính mình, được Cố Thừa Diệu nâng lên cao, không ngừng trôi dạt.
Có vài lần cô cho rằng mình sắp rơi xuống thì anh lại đưa cô lên tầng cao hơn.
Đến cuối cùng, cô gần như sợ anh, không ngừng xin tha.
“ Đủ rồi, em không muốn nữa, dừng lại đi……”
“ Đừng, Cố Thừa Diệu, anh dừng lại…..”
“ Em sắp chết rồi, anh đi ra đi, em không muốn nữa.”
“ Cố Thừa Diệu, anh là đồ điên……”
Những lời nói này vang lên gần như cả một đêm, cuối cùng Diêu Hữu Thiên chỉ cảm thấy giọng mình khản đặc.
Nhưng người đàn ông bị bỏ đói lâu ngày lại mất lý trí kia sao có thể nghe lời cô chứ?
Đụng chạm hết lần này đến lần khác, lửa hoa đốt lên hết lần này đến lần khác.
Hai người dây dưa nguyên cả đêm.
Đến tận rạng sáng, cô gần như ngất đi dưới động tác của anh, anh mới tha cho cô.
Cánh tay rộng lớn bao bọc lấy cô, cùng cô chìm vào giấc ngủ.
………………………………………………………………
Cố Thừa Diệu rất lâu rồi chưa từng ngủ thoái mái đến vậy.
Cả người cảm giác thoải mái sau khi phóng túng, dục vọng bị đè nén lâu ngày được thỏa mãn.
Anh ngủ rất sâu đến khi tiếng chuông điện thoại đánh thức anh.
Mắt không mở lên,đưa tay tìm điện thoại theo bản năng.
“ A lô.”
“ Cố tổng, còn nửa tiếng nữa sẽ đến giờ hẹn với tổng giám đốc Giang Ninh, hiện giờ anh đang ở đâu?”
Tổng giám đốc Giang Ninh?
Cố THừa Diệu xoay người, bàn tay chạm vào vật mềm mịn.
Anh cố gắng mở mắt.
“ Cậu nói gì?”
“ Cố tổng, còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn với tổng giám đốc Giang Ninh, những dữ liệu anh cần đều đã được chuẩn bị xong, hiện giờ anh đang ở đâu?”
Dường như cảm nhận được giọng điệu của sếp không vui vẻ gì mấy, Tiểu Mã giật thót mình, lẽ nào anh lại vừa làm hỏng chuyện vui gì của sếp rồi?
“………………………”
Im lặng, Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm vào cơ thể yểu điệu trên giường, không trả lời Tiểu Mã.
“ Cố tổng?”
Nếu Cố tổng còn không đến công ty thì sẽ trễ mất: “ Tam thiếu?”
“Tôi đến ngay.” Trước khi Tiểu Mã lên tiếng Cố Thừa Diệu đã ngắt điện thoại.
Ngồi thẳng người dậy, ánh mắt chưa từng rời khỏi cơ thể Diêu Hữu Thiên.
Theo động tác đứng dậy của anh, chiếc chăn che trên người họ cũng rơi xuống đất.
Lộ ra cơ thể trắng muốt của cô, mà lúc này trên người cô đầy rẫy vết hôn, còn có cả vết tay.
Vai, ngực, bụng, đùi.
Còn có nơi bí mật của cô, nơi ấy hơi sưng đỏ, cả sự hỗn loạn trên giường cũng đang nhắc nhở anh.
Đêm qua anh đã điên cuồng đến mức nào.
Nuốt nước bọt, Cố Thừa Diệu nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trong đầu trống rỗng mất vài phút, tại sao sự việc lại biến thành thế này?
Anh chỉ còn nhớ bắt đầu từ lúc anh nhìn thấy những bức ảnh kia thì cả người đều thay đổi.
Giống như đồ chơi của chính mình bị người khác cướp mất, càng giống đồ của mình bị người ta dòm ngó.
Không cần biết là như thế nào đi nữa cảm giác đều rất tồi tệ.
Mà anh cũng rất ghét cảm giác này. Quan trọng hơn là Diêu Hữu Thiên vừa về đến nhà, anh hỏi cô đã ở đâu cô lại nói dối anh.
Cơn giận của anh cũng bộc phát từ lúc ấy.
Người phụ nữ này, vì người đàn ông khác mà nói dối anh.
Điều đầu tiên mà anh nghĩ đến không có gì khác mà chính là câu nói Diêu Hữu Thiên thì thầm ngày cô bị sốt: “ Em thích anh.”
Đúng vậy, người cô ấy thích không phải là mình sao?
Nếu cô ấy thích mình vậy tại sao lại có thể đến nhà người ta rồi thân mật với người đàn ông khác như thế chứ?
Anh dường như không thể khống chế cơn giận của mình, thậm chí anh còn kích động đến mức muốn bóp chết Diêu Hữu Thiên, như vậy cô sẽ không ở bên cạnh người đàn ông khác nữa.
Nhưng anh không làm được.
Thậm chí anh còn chẳng biết phải làm thế nào với Diêu Hữu Thiên.
Ngay trong lúc anh còn rất hỗn loạn thì cô lại nói: “ Chính vì anh không thỏa mãn được em, em mới đi tìm người khác.”
Tất cả những tiết tấu của lý tý hoàn toàn sụp đổ, trong đầu anh chỉ còn duy nhất một ý nghĩ đó là thỏa mãn người phụ nữ này.
Có phải chỉ cần anh thỏa mãn cô, thì cô sẽ không đi tìm người đàn ông khác nữa đúng không?
Ý nghĩ ấy đánh bại tất cả, tiếp theo đó là sự việc rơi vào mất kiểm soát.
Anh kích động giống như một chàng thiếu niên mới lớn. Thậm chí anh đã muốn cô hết lần này đến lần khác.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến nhà tắm.
Bọn họ đã làm bao nhiêu lần? Năm lần? Hay là sáu lần?
Anh chẳng còn nhớ rõ, anh chỉ biết anh đã cướp đoạt trên người cô suốt một đêm, không ngừng ham muốn.
Không ngừng chứng minh năng lực của mình cho cô thấy, anh có thể thỏa mãn cô.
Không cần tìm người đàn ông khác, anh hoàn toàn có thể đáp ứng. Sự điên cuồng đến vậy, kích thích đến vậy.
Cho dù là lần trước bị người ta bỏ thuốc cũng không làm được như tối qua.
Cả người không còn sức lực, Cố Thừa Diệu đưa tay day day hai bên thái dương.
Nhanh chóng bước xuống giường. Cố Thừa Diệu vào phòng tắm rửa mặt, lúc đứng dưới vòi hoa sen, ánh mắt đảo qua bồn tắm.
Anh vẫn chưa quên tối qua lần cuối cùng là ở trong phòng tắm.
Cơ thể của Diêu Hữu Thiên bị anh gập lại góc 90 độ, còn anh ở đằng sau cô ra vào không ngừng….
Stop, gạt hết dòng suy tưởng vô bờ bến kia. Cố Thừa Diệu nhìn phần thân dưới của mình dường như lại bắt đầu có hiện tượng trỗi dậy.
Chỉ cần nhớ đến Diêu Hữu Thiên mà anh đã như thế này, nếu cô còn xuất hiện với dáng vẻ ấy lần nữa thì anh sẽ thế nào?
Anh không dám nghĩ đến.
Ý chí của anh từ lúc nào mà đã yếu ớt như vậy?
Cố Thừa Diệu gần như là chạy trối chết ra khỏi nhà. Thậm chí còn không thèm quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của dì Tô.
Diễn biến ngày càng mất kiểm soát.
………………………………………………………………
Diêu Hữu Thiên nằm mơ cũng không thể ngờ được, trong trí tưởng tượng của cô hai người sau khi trải qua màn ấm áp ấy thì sẽ đối diện, ở bên nhau như thế nào.
Tỉnh dậy từ trong giấc mơ ngọt ngào, người yêu cô sẽ ôm chặt lấy cô, hỏi cô cảm giác ra sao, nhưng buổi sáng tốt đẹp mỹ mãn ấy lại biến thành ra thế này.
Khi cô tỉnh dậy, đối mặt với cô là cơ thể đau nhức và căn phòng không một bóng người.
Sự điên cuồng, kiều mỹ đêm qua giống như chỉ là sự ảo tưởng của cô mà thôi.
Người đàn ông rong ruổi điên cuồng trên người cô tối qua sau khi tỉnh lại đã chạy mất chả thấy cái bóng.
Cô mở mắt, nhìn lên trần nhà.
Cảm giác của cơ thể cùng với khung cảnh mà cô đang nhìn thấy đã nhắc nhở cô rằng đó không phải là mơ.
Tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua đều là thật, cô thực sự đã làm chuyện đó với Cố Thừa Diệu một lần nữa.
Mặc dù là do bị cô chọc giận khiến anh mất lý trí.
Nhưng cô tưởng rằng ít ra trong lòng anh cũng có cô. Nếu không sao lại bị lời nói của cô chọc giận chứ?
Thêm vào đó lại còn tức giận vì cô ở cạnh người đàn ông khác nữa.
Cả người nhức mỏi vô cùng, cũng hơi đau.
Đương nhiên, tối qua cô cũng rất vui vẻ.
Cô thừa nhận trong quá trình đó cô cũng rất hưởng thụ.
Nhưng tất cả những điều đó không bao gồm sự rời bỏ vô trách nhiệm của Cố Thừa Diệu, giống hệt lần trước vậy.
Có phải đối với anh mà nói mỗi lần làm chuyện đó xong anh đều không dám đối mặt với cô?
Mắt chua xót hơi ướt. Đột nhiên cô thấy rất tủi thân, vô cùng tủi thân.
Chớp mắt không ngừng để đè nén cảm giác ấy xuống.
Một lúc lâu sau cuối cùng Diêu Hữu Thiên cũng ngồi dậy.
Cô nên sớm biết rằng trong lòng người đàn ông ấy không có cô.
Sao anh có thể đối xử với cô như người yêu được, cướp đoạt cô xong còn tặng cô một nụ hôn để cô yên lòng chứ?
Nhìn tấm hình đặt ở đầu giường Cố Thừa Diệu, Diêu Hữu Thiên nheo mắt.
Cô đang dau buồn cái nỗi gì?
Anh chạm vào cô lần này không hề say, cũng không bị người ta bỏ thuốc.
Anh làm chuyện đó với cô trong lúc hoàn toàn tỉnh táo. Cô ngược lại muốn xem thử anh sẽ đưa ra lý do gì.
Cố Thừa Diệu, anh đợi chịu trách nhiệm với em đi.
Lần này anh chắc chắn chạy không thoát đâu.
………………………………………………………………
“ Cái báo cáo kiểu gì thế này? Các người làm việc kiểu gì thế hả?” Cố Thừa Diệu ném mạnh xấp chứng từ trước mặt giám đốc phụ trách: “ Bên trên có hai con số bị sai, loại sai phạm nhỏ nhặt đến vậy mà các anh cũng phạm phải à? Cút về làm lại.”
Nhìn về người giám đốc khác, cầm xấp chứng từ trên bàn ném sang: “ Dự tính bị vượt quá mức? Việc này anh cũng phải đến hỏi tôi sao? Anh không biết tự tìm cách xử lý à? Vượt quá dự tính thì tự tìm cách, tìm không ra cách thì cút. Cố Thị không nuôi đám phế vật vô dụng.”
Hai người giám đốc sợ đến mức muốn khóc, tay chân luống cuống nhặt chứng từ lên rồi âm thầm chạy mất.
Tiểu Mã từ xa đã nghe thấy tiếng quát tháo,rụt rụt cổ, đột nhiên nổi lên kích động muốn nghỉ việc.
Lấy can đảm gõ cửa, anh đưa đầu vào nghe ngóng thử: “ Cố tổng, có người tìm anh.”
“ Nếu chưa có lịch hẹn thì không gặp ai hết.”
“ Cô ấy nói cô ấy là bạn của cô Bạch……”
“ ………………….” Cố Thừa Diệu vốn định để Tiểu Mã cút ra ngoài nhưng nghẹn lại, phất tay: “ Co cô ấy vào.”
“ Tam thiếu.” Luna dưỡn dẹo bước vào, đường cong cơ thể được bộc lộ hoàn hảo.
Cô mặc một chiếc váy liền cổ chữ V, bên ngoài khoác thêm chiếc áo cùng màu.
Nút áo trên chiếc áo khoác không đóng lại, chiếc cổ áo chữ V sâu hút rất dễ thấy được rãnh ngực của cô một cách rõ ràng…….
“ Có việc gì?” Ngọn lửa của Cố Thừa Diệu vừa rồi cũng trút hết lên hai người giám đốc kia gần hết, nhưng lúc này nhìn thấy Luna anh lại nhớ đến một chuyện.
Người anh yêu là Bạch Yên Nhiên, nhưng hôm qua anh đánh mất lý trí chạm Diêu Hữu Thiên.
Anh phản bội Yên Nhiên, anh không thể tha thứ cho mình.
Sự xuất hiện của Luna lại nhắc nhở anh, anh đã phạm phải sai lầm gì.
Anh là người đàn ông phụ tình……
Tâm trạng tồi tệ, ngữ điệu cũng vì thế mà không vui vẻ gì.
“ Tôi, tôi không phải đến làm phiền anh đâu?” Trên gương mặt kiều diễm của Luna toát lên sự mất tự nhiên, cố ý cúi thấp đầu, sợ sệt nhìn Cố Thừa Diệu: “ Hay để lần sau vậy.”
“ Không cần.” Cố Thừa Diệu chặn ngang lời cô, lần đâu tiên không còn kiên nhẫn mà hỏi mục đích mà Luna xuất hiện.
“ Tôi đến để cảm ơn anh.” Lúc Luna nói chuyện, còn không quên chớp chớp mắt, cô vẫn rất tự tin với ánh mắt quyến rũ của mình.
Nhưng nếu người đối diện là Cố Thừa Diệu thì cô làm như vậy cũng vô dụng.
“ Tam thiếu, tôi đã được tuyển vào công ty điện ảnh Ngự Tinh, ddoognf thời trong bộ phim họ đang quay ở thành phố Y tôi cũng được nhận vai, đây đều là sự giúp đỡ của tam thiếu. Cảm ơn anh.”
“ Không cần khách sáo, chỉ là tiện tay thôi.” Cố Thừa Diệu mặt không cảm xúc ngồi bất động, cũng không có ý động lòng trước lời nói của Luna.
“ Việc anh tiện tay giúp đỡ đối với tôi mà nói là đại ơn đại nghĩa.” Luna cắn môi chớp chớp mắt: “ Thật ra hôm nay tôi còn có đồ muốn đưa cho anh.”
Đặt hai tấm thiệp lên trên mặt bàn làm việc.
“ Đây là hai tấm tôi nhận được gần đây nhất, vì thời gian trước bận đóng phim không về Bắc Đô, mấy ngày trước đến công ty ký hợp đồng có về nhà ở Bắc Đô một lần mới thấy có thư của Yên Nhiên. Vì vậy hôm nay liền mang đến cho anh.”
“ Dể ở đó đi.” Phản ứng bất thường của Cố Thừa Diệu hoàn toàn khác với sự gấp gáp khi nhận được tấm thiệp vào lần trước.
Hành động đó khiến Luna nhìn vào anh lần nữa, trong lòng hơi khó hiểu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Thừa Diệu cầm tấm thiệp lên không xem liền mà nhìn Luna: “ Cô còn chuyện gì cần tôi giúp không?”
“ Không có, không có.” Luna phất phất tay: “ Tôi đã rất cảm ơn tam thiếu rồi. Tam thiếu nếu anh bận thì tôi về trước đây. Nếu sau này Yên Nhiên gửi thiệp cho tôi thì tôi lại đưa cho anh nhé.”
Cố Thừa Diệu không lên tiếng, không từ chối cũng không đồng ý.
Dáng vẻ kỳ lạ ấy khiến Luna thắc mắc. Nhớ đến vẻ mặt không vui vẻ gì của hai người giám đốc lúc mới vào cửa, đoán là có chuyện bực mình trong công việc.
Mà một người phụ nữ thông minh thì sẽ không nên hỏi những câu không được hỏi.
Nghĩ thông suốt, nở nụ cười dịu dàng, uốn éo người rời đi.
Cửa phòng làm việc được người ta đóng lại lần nữa, Cố Thừa Diệu nhìn hình trên tấm thiệp, không lật xem mặt sau mà lại đặt xuống.
Đứng dậy bước đến trước cửa sổ sát đất, tâm trạng hỗn loạn chưa từng có.
Yên Nhiên, anh xin lỗi em, anh phản bội em, anh lại dám làm chuyện phản bội em trong lúc tinh thần tỉnh táo.
Em sẽ tha thứ cho anh chứ?
Sẽ chứ?
Bản thân anh còn không thể tha thứ cho mình chứ đừng nói đến Yên Nhiên.
Nhưng cho dù anh ra sức chống cự thì tất cả những gì xảy ra tối hôm qua cữ mãi hiện lện không ngừng trong đầu anh như một bộ phim quay chậm.
Nụ cười của Diêu Hữu Thiên, sự khiêu khích của Diêu Hữu Thiên.
Sự quyến rũ của Diêu Hữu Thiên, sự kháng cự của Diêu Hữu Thiên.
Phản ứng nhiệt tình của Diêu Hữu Thiên trên giường, còn cả tiếng khóc cầu xin nỉ non của cô.
Thậm chí cô bị anh cướp đoạt đến mất hết sức lực, bộ dạng ngất đi dưới thân anh.
Đều hiện lên rõ mồn một.
Anh dường như dùng tâm trạng hồi tưởng lại dư vị mà tua đi tua lại màn kịch liệt tối ngày hôm qua.
Nắm đấm đập mạnh lên tấm kính cường lực, Cố Thừa Diệu thở hắt ra, đặt trán lên trên tấm kính.
Hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, thậm chí anh còn không biết cửa phòng được mở ra.
“ Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi, tâm trạng của cậu không tốt, hay là để lần sau tôi đến vậy?”
Thương Mạc Diệu vắt chéo một chân đứng tựa cửa, hai tay đút vào túi quần, giọng điệu cười nhạo.
Cố THừa Diệu quay phắt người lại, giật mình nhìn thấy Thương Mạc Viễn.
“ Cậu đến đây làm gì?”
“ Người hợp tác chạy mất tích, vứt công ty lại cho một mình tôi xử lý, tôi cũng phải đến hỏi một câu chứ nhỉ?”
Thương Mạc Viễn là một thiên tài thiết kế, về phương diện thiết kế kiến trúc có sự am hiểu và phong cách thiết kế rất đặc biệt. Còn chưa tốt nghiệp đại học đã được Cố Thừa Diệu thuyết phục cùng hợp tác mở công ty GC.
Từ sau khi Cố Thừa Diệu đến thành phố Y, GC ở Bắc Đô chỉ còn lại Thương Mạc Viễn xử lý tất cả mọi việc.
“ Tên khốn này.” Cố Thừa Diệu bước về phía trước, dùng sức đấm anh ta một cái rồi mới ôm lấy anh, nét mặt hiện lên ý đùa giỡn.
“ Tôi mời cậu đến mấy lần cậu đều không chịu, còn nói gì đến việc tìm tôi hỏi một câu?”
“ Vậy cậu có chào đón tôi không?”
“ Chào đón, đương nhiên chào đón cậu.” Cố Thừa Diệu gặp lại bạn thân, tạm thời vứt chuyện của mình sang một bên: “ Đi nào, hôm nay tôi khao, để cậu trải nghiệm sự khác biệt với Bắc Đô.”
“ Đợi mỗi câu này của cậu thôi.”
Thương Mạc Viễn cười, vỗ mạnh lên vai Cố Thừa Diệu, hai người cùng nhau ra khỏi công ty.
……………………………………………………………………
Diêu Hữu Thiên hôm nay cật lực kiềm chế hết nguyên một ngày mới không tự gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu.
Cô không muốn anh cảm giác mình giống như một người phụ nữ hay trách móc, càng không muốn anh thấy mình quan trọng trong tim cô biết nhường nào.
Cô có sự kiêu ngạo của cô, cô đang đợi, đợi Cố Thừa Diệu về nhà, sau đó nói chuyện tử tế với anh về chuyện ngày hôm qua.
Nhưng cô đã thất vọng.
Trong người không được khỏe nên cô cũng xin nghỉ không đến công ty, việc này còn làm Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn lo lắng. Hai người còn đến nhà thăm cô, rồi ăn bữa cơm trưa mới về.
Nguyên ngày nay Cố Thừa Diệu không hề gọi cho cô, ngay cả một cái tin nhắn cũng không có.
Dì Tô đã sớm nấu xong cơm tối nhưng không ai ăn.
Cô ngồi trên bàn ăn nhìn vào chỗ ngồi vắng bóng người, nhăn mặt.
Dưới ánh mắt hiếu kỳ của dì Tô mà ăn hết bữa tối, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi chiếc kim đồng hồ trên tường chỉ vào 11 giờ thì Diêu Hữu Thiên bỏ cuộc.
Cả đêm hôm qua cô ngủ không ngon vì thế mà nay cô đem theo thất vọng mà chìm vào giấc ngủ, cả đêm này cô chìm trong ác mộng không ngừng.
Buổi sáng tỉnh dậy, viecj đầu tiên là Diêu Hữu Thiên đi gõ cửa phòng Cố Thừa Diệu.
Cửa không khóa, đẩy cửa bước vào, bên trong không một bóng người.
Trên giường ngăn nắp không hề có dấu vết đã có người ngủ, điều này nói cho cô biết tối qua Cố Thừa Diệu không về nhà.
Sự kiên định trong lòng cũng vì thế mà mất đi từng chút từng chút một.
Diêu Hữu Thiên đột nhiên bật cười.
Thì ra cho dù cô quyến rũ anh làm chuyện đó xong, cũng không thể thay đổi được điều gì hết.
Trái tim của người đàn ông ấy còn cứng rắn hơn sắt đá, lạnh giá hơn băng tuyết.
Cô không nên có ảo tưởng về anh.
Cô rốt cuộc là kiên trì vì cái gì?
Chỉ vì ơn cứu mạng cô một lần đó hay sao? Hay lúc Cố Thừa Diệu cõng cô đã sản sinh sự động lòng không nên cô?
Nhưng nếu người khiến cô động lòng trong tim đã có người khác, vậy thì cô có nên tiếp tục không?
Có nên tiếp tục không?
………………………………………………………………
Hết chương 132.