Chiến Li vừa bước chân ra khỏi công ty của Diêu Hữu Thiên thì thấy cô vừa bước xuống từ trên xe của một người đàn ông.
Rồi cả gương mặt tươi cười rạng rỡ chào tạm biệt đối phương.
Lẽ đương nhiên là anh cung xkhoong bỏ sót mấy câu mà hai người nói.
“ Lần sau tôi mời cô đi ăn nhé.”
“ Được.”
“ Có dịp sẽ đưa cô đến trường quay tham quan.”
“ Uhm, mấy ngày nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.”
“…………”
Chiến Li nheo mắt chặn ngay trước mặt Diêu Hữu Thiên đang bước vào.
“ Tôi cho rằng chồng cô là Cố Thừa Diệu.”
Diêu Hữu Thiên không trả lời anh ta, ngược lại cảm thấy bất ngờ nhìn lại cửa công ty mình: “ Sao anh lại ở đây?”
“ Người đàn ông vừa rồi, hình như không phải Cố Thừa Diệu nhỉ?”
Cô không trả lời, nhưng Chiến Li vẫn cũng nào có bỏ qua, đưa tay nắm chặt cánh tay Diêu Hữu Thiên: “ Người đàn ông vừa rồi là ai?”
Diêu Hữu Thiên dời mắt đến cánh tay đang bị anh ta nắm chặt, lại ngước lên nhìn vào Chiến Li.
Thành phố Y đã vào thu, Chiến Li mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng sữa, nhìn vừa cao lớn vừa có khí chất.
Tất nhiên nếu cắt bỏ cái thái độ cợt nhả trên mặt anh ta đi.
Tin chắc rằng sẽ tăng thêm vẻ đẹp ngoại hình của anh ta lên vài phần.
“ Anh Chiến.” Diêu Hữu Thiên bình thản rút tay về: “ Tôi ở cùng người đàn ông nào đi chăng nữa dường như không liên quan đến anh nhỉ?”
Biểu cảm của Chiến Li rất kỳ lạ, thái độ của anh giống như một người chồng bắt quả tang vợ mình ngoại tình vậy.
Mà cô tự ngẫm lại cô cùng Chiến Li gặp mắt mới ba lần mà thôi.
Khóe miệng Chiến Li giật giật, đối diện với ánh mắt của Diêu Hữu Thiên đang coi mình như kẻ tâm thần, anh đột nhiên bật cười.
“ Diêu Hữu Thiên, nếu em muốn tìm đàn ông thì cũng mắc gì phải tìm loại bám váy phụ nữ như thế? Tìm tôi là được rồi, tôi tin chắc rằng mình sẽ thỏa mãn em hơn hắn đấy.”
“ …………………….”
Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt, không thể tin vào tai mình.
Cô không nghĩ nhiều mà đưa tay lên tát thẳng vào mặt của Chiến Li.
Chiến Li hứng trọn cái tát ngay tại vị trí đông người qua lại, trên mặt tức quá hóa cười.
“ Sao thế? Không tin à? Lẽ nào tôi nói sai sao? Dù sao thì em cũng muốn tìm đàn ông, tìm ai cũng thế mà thôi?”
“ Chiến Li, cho dù tôi có muốn tìm đàn ông đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ tìm anh.” Diêu Hữu Thiên lâu lắm rồi chưa có cảm giác tức giận đến vậy: “ Còn nữa, đừng cho rằng ai cũng đê tiện như anh.”
Thật là vô duyên vô cớ lại còn không biết giới hạn.
Chiến Li không hề tức giận, ánh mắt sắc lẻm như chim ưng ấy nhìn chằm chặp vào Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên bị anh ta nhìn đến nổi da gà, trong lòng cảm thấy khó chịu mà lùi lại vài bước.
“ Xem ra hôm nay tinh thần anh không được tỉnh táo, anh đi đi, tôi không tiếp nữa.”
Diêu Hữu Thiên lướt ngang Chiến Li rời đi, nhưng cánh tay bị anh ta kéo lại, anh nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên, đột nhiên bật cười: “ Diêu Hữu Thiên, em còn thiếu tôi một điệu nhảy đấy.”
“ Cái mà anh vừa muốn không phải là một điệu nhảy.”
“ Xin lỗi.” Chiến Li nhún vai, miệng thì nói xin lỗi nhưng mặt lại không hề có thái độ vốn có: “ Tôi hơi mất bình tĩnh một chút.”
“ Còn chuyện gì khác không?”
“ Vốn định thảo luận với em việc hợp tác cho quý tiếp theo….” Chiến Li nhún vai cũng tiện tay buông Diêu Hữu Thiên ra: “ Nhưng bây giờ chắc em không có tâm trạng để bàn nữa rồi. Lần sau vậy.”
“ Tôi phải cảm ơn sự quan tâm của anh chứ nhỉ?”
“ Không không, mong em bỏ qua cho sự đường đột của tôi.”
Chiến Li lùi về sau vài bước: “ Diêu Hữu Thiên nhớ là em còn thiếu tôi một điệu nhảy đấy.”
Anh bước về hướng đỗ xe, ngay lúc Diêu Hữu Thiên muốn đi tiếp thì anh dừng lại: “ Đương nhiên, lời đề nghị vừa rồi của tôi vẫn có hiệu lực. Nếu em muốm tìm đàm ông, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh em.”
“ ……………………….” Trước khi Diêu Hữu Thiên bộc phát thì anh đã lên xe đi mất.
Cái tên Chiến Li này rốt cuộc là ai? Anh ta muốn làm gì?
Lúc nãy vừa gặp mặt, Diêu Hữu Thiên thật sự cảm nhận được sự phẫn nộ của Chiến Li.
Tâm trạng kích động tột cùng ấy giống hệt một người chồng bị vợ phản bội.
Mà họ cũng chỉ là những kẻ qua đường mà thôi.
………………………………………………………………
Diêu Hữu Thiên nhanh chóng quên đi sự bất thường của Chiến Li.
Nhưng ba ngày sau, toàn bộ giới truyền thông của thành phố Y đều đưa tin khiến cô phải nhớ đến Chiến Li.
Con trai trưởng của nhà họ Chiến là Chiến Tiên gặp tai nạn giao thông, hiện vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hôn mê bất tỉnh.
Bên ngoài hiện nay đều chĩa mũi nhọn vào người con trai ngoài giá thú là Chiến Li.
Diêu Hữu Thiên chau mày, về chuyện của đại gia tộc nhà họ Chiến cô không có hứng thú.
Nhưng lại khiến cô liên tưởng đến nhà họ Cố. Đều là những gia đình tài phiệt nhưng dường như quy củ của nhà họ Cố lại tốt hơn nhiều.
Ngoài bố mẹ chồng cô ra thì chú thím của Cố Thừa Diệu tình cảm cũng rất tốt.
Thể loại đấu tranh giành tài sản này cô cũng không phải là nghe nói lần đầu, nhưng tận mắt chứng kiến thì chưa từng thấy.
Nhớ đến sự dữ tợn mà Chiến Li gạt tay cô. Diêu Hữu Thiên đột nhiên nổi lên ý nghĩa anh ta quả đúng là người dám làm như vậy.
Tưởng rằng anh sẽ đứng ra giải thích hoặc nhà họ Chiến sẽ công bố tin tức nào đó.
Nhưng Chiến Li vẫn cứ không có bất kỳ động tĩnh nào. Kẻ đương sự là Chiến Li vẫn không xuất thân lộ diện.
Cứ thế tin tức ngày càng ầm ĩ, Chiến Tiên vẫn chưa tỉnh lại, sự việc bàn tán sôi nổi, những điểm mà mọi người biết được cũng chỉ là dự đoán.
Diêu Hữu Thiên cũng không quan tâm quá nhiều đến chuyện này, cho dù người của thành phố Y có đồn ầm lên thì cũng không liên quan gì đến cô.
Nhưng tin tức về Chiến Li cũng chỉ chiếm được mặt báo hai ngày.
Đến ngày thứ ba toàn bộ giới truyền thông bao gồm mạng internet, tivi của thành phố Y đều đưa một tin hot khác.
“ Ngôi sao điện ảnh Triệu Bách Xuyên dùng quy tắc ngầm, dựa hơi người phụ nữ giàu có mà nổi tiếng.”
Tin tức này vừa tung ra, lập tức được đăng trên trang nhất của các tạp chí.
Diêu Hữu Thiên đương nhiên cũng biết được tin này.
Trong bài báo còn đính kèm một tấm ảnh chụp đêm tối trời mưa xối xả.
Triệu Bách Xuyên ôm ấp một người phụ nữ, khuôn mặt của người phụ nữ ấy không chụp rõ nhưng vẫn nhìn ra độ tuổi lớn hơn Triệu Bách Xuyên.
Người của công ty điện ảnh Ngự Tinh không đứng ra giải thích. Về phía Triệu Bách Xuyên thì tránh mặt.
Bộ phim đang quay hiện nay cũng ngừng lại.
Giới truyền thông chưa có thêm tin tức nào mới nên càng chĩa vào bản tin này hơn.
Nhớ đến người đàn ông ôn nhu, cùng lời anh nói lúc tâm trạng không được tốt thì sẽ đến núi Vân Đỉnh để nghe kinh, thì Diêu Hữu Thiên không bao giờ tin rằng những tin tức ấy là thật.
Khi tin tức được bàn luận sôi nổi trên mặt báo ngày thứ ba thì Diêu Hữu Thiên nhìn vào tờ báo với vẻ mặt nhăn đến khó chịu
…………………………………………………………………………
Núi Vân Đỉnh, phật tự Vân Đỉnh.
Mây mù che phủ, mùi trầm hương ngào ngạt, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng gõ mõ.
Diêu Hữu Thiên leo mất hai tiếng đồng hồ mới lên đến đỉnh núi.
Nơi này hồi cô học trung học đã từng đến với bạn nhiều lần, nhưng từ sau khi ra ngoài học đại học thì chưa quay về lần nào.
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống cảnh vật bị thu nhủ dưới chân núi.
Sức khỏe của cô yếu đi rồi, lúc trước leo thẳng lên núi mà không thở dốc lấy một hơi.
Nghỉ mệt một lúc, Diêu Hữu Thiên đi về hướng phật tự Vân Đỉnh.
Trong chính điện có vài khách hành hương lên núi cúng bái, cô không thấy bóng dáng của Triệu Bách Xuyên.
Đi vòng ra điện bên cạnh, trên tấm thảm quỳ có hai vị hòa thượng đang ngồi niệm kinh.
Mà người ngồi dưới cùng chính là Triệu Bách Xuyên, anh nhắm mắt mấp máy môi giống như một vị tăng lão nhập thần.
Lúc này Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, bước vào trong điện, cúi lạy bức tượng Phật trước mặt.
Một vị hòa thượng ngước mắt lên nhìn cô rồi tiếp tục cúi đầu tụng kinh.
Cô làm lễ xong thấy Triệu Bách Xuyên vẫn chưa hề mở mắt.
Chỉ còn cách ngồi xuống phía đối diện đợi Triệu Bách Xuyên. Tiếng tụng kinh thì thầm khiến cô thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thời gian trôi đi đến giữa trưa, bài kinh của các hòa thượng kết thúc.
Tiếng chuông đồng vang lên, những vị tăng sư đứng dậy.
Lúc này Triệu Bách Xuyên mới nhìn thấy Diêu Hữu Thiên.
Trong ánh mắt anh phát ra tia kinh ngạc rồi đột nhiên mỉm cười.
Gương mặt ôn nhu như ngọc cười rộ lên phảng phất như màn tuyết trên núi cao.
Mặc dù Diêu Hữu Thiên đã có ý trung nhân cũng không nhịn được mà động lòng trước gương mặt tuấn mỹ ấy.
……………………………………………………
Phía sau núi Vân Đỉnh.
Ở đây có một rừng trúc, hòa thượng của tự có đặt một chiếc bàn đá ở sâu trong rừng trúc, hai người ngồi xuông hai chiếc ghế đá.
“ Tôi không nghĩ là cô sẽ đến đây.”
“ Nhớ lại thì đến thôi.” Diêu Hữu thiên nhớ đến tin tức của anh trên báo: “ Tôi có tìm trợ lý của anh, anh ấy không biết anh đang ở đâu. Gọi điện thoại thì anh không bắt máy, tôi chỉ còn cách đến đây xem thử.”
“ Tìm tôi có việc gì không?” Hai ngày trước Triệu Bách Xuyên mới gặp cô xong.
Mới vừa nghe cô nói, đã có Cố Thừa Diệu rồi thì cô không cần bất kỳ cơ hội nào nữa.
Nhưng vừa quay người bước đi thì cô lại xuất hiện ở đây như một tình tiết trong film vậy.
Khiến anh bất ngờ, khiến anh kinh ngạc càng khiến anh cảm động.
Anh theo đạo Phật, điều này rất nhiều người biết, bao gồm của Triệu Nhã Linh.
Anh thích đến núi Vân Đỉnh nghe kinh, cũng từng nói với người khác, nhưng không ai giống như Diêu Hữu Thiên thật sự đến đây tìm anh.
Tim anh đột nhiên giống như búp măng vươn lên khỏi mặt đất vào mùa xuân, dùng tốc độ khiến anh không thể khống chế được mà đâm chồi, sinh trưởng, nảy nở.
Diêu Hữu Thiên nhìn phong thái nhẹ nhàng thanh thoát của anh, không tin rằng anh không hề biết tình trạng hiện giờ ở ngoài kia.
“ Anh có biết là trợ lý của anh tìm anh đến điên mất rồi không? Đoàn làm phim vẫn đang đợi anh quay tiếp, anh…..”
“ Nơi này yên tĩnh.” Triệu Bách Xuyên hơi ngẩng đầu, cảnh đập vào mắt là màu xanh biếc của rừng trúc.
“ ……………..” Quả thực rất yên tĩnh, Diêu Hữu Thiên cũng thấy vậy, vừa đến đây, người cũng thấy nhẹ nhõm hơn: “ Nhưng mà anh cũng không thể ở lại đây cả đời được.”
“ Tại sao lại không được?” Triệu Bách xuyên mỉm cười, tận sâu trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng. Đám người kia dốc hết sức chính là muốn hủy diệt anh.
Anh biết điều đó nhưng sức mình có hạn, không thể trả thù cho mình.
“ Tin tức đấy không phải là thật, tại sao anh không đứng ra giải thích?” Diêu Hữu thiên có thể hiểu được: “ Cuộc đời của anh vãn đang tiếp diễn, không thể vì chút chuyện giả dối này mà hủy chính mình chứ?”
Tia lạnh lùng trong mắt Triệu Bách Xuyên biến mất, anh nhìn Diêu Hữu Thiên, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
“ Cô vừa nói gì?”
“ Tôi nói là anh không thể vì loại tin tức này mà hủy chính mình?” Tinh thần sa sút như vậy, không đáng.
“ Không phải câu này.” Bản thân Triệu Bách Xuyên cũng không hiểu là anh đang mọng đợi điều gì: “ Cô cô không cho rằng những tin tức kia là thật sao? Cô không cho rằng tôi thật sự dùng quy tắc ngầm để nổi tiếng sao? Cô tin tôi chưa từng được người ta bao nuôi sao?”
Thái độ của anh hơi kích động, loại kích động này khiến mắt anh mở lớn hơn.
“ Tôi không tin.” Cô không tin một người tín Phật sẽ dùng thủ đoạn ấy.
Triệu Bách Xuyên đưa tay lên che mắt mình.
Tin tưởng là điều không hề tồn tại trong giới show biz, nhưng anh lại tìm được nó trên người Diêu Hữu Thiên.
Mà họ mới chỉ gặp mặt có vài lần.
Buông tay xuống, đối diện với ánh mắt trong sáng không nét giả tạo của Diêu Hữu Thiên, anh bật cười.
“ Cảm ơn em Thiên Thiên.”
Sự tin tưởng của cô đối với anh mà nói là điều quý báu nhất.
Đã bao lâu rồi nhỉ?
Anh sống độc thân, một mình đối mặt với sóng gió, một mình nỗ lực phấn đấu.
Người ngoài chỉ thấy được ánh hào quang rực rỡ của anh, danh tiếng nghệ sĩ hạng A, đóng phim truyền hình vừa hay vừa đạt, đóng phim điện ảnh thì tỷ lệ xem đạt mức cao nhất.
Nhưng những người ấy có mấy ai hiểu được anh?
Ngay cả đạo diễn Trương, nếu không phải là anh có duyên cứu được ông ta, thì một đạo diễn tầm cỡ quốc tế như ông ấy sao có thể để mắt đến anh chứ?
Diêu Hữu thiên lắc đầu: “ Chúng ta là bạn mà, không phải sao?”
Hôm ấy trong nhà hàng đều đã nói vậy rồi.
Cô nghĩ là anh biết.
“ Đúng vậy, chúng ta là bạn.”
Triệu Bách Xuyên cười: “ Đi thôi, chúng ta xuống núi thôi.”
“ Được.” Diêu Hữu Thiên yên tâm rồi, nhưng: “ Nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói nhé.”
“ Không cần đâu.” Triệu Bách Xuyên lắc đầu: “ Đám người kia tồi còn chưa thèm để vào trong mắt đâu.”
Điều khiến anh đau đầu không phải là tin tức.
Mà chính là người phụ nữ kia. Thật ra anh cũng cố tình trốn tránh không lộ diện. Anh muốn xem thử Triệu Nhã Linh sẽ ra mặt giải thích về anh như thế nào.
Nhưng anh đã thất vọng rồi, cho dù người phụ nữ ấy có nói rằng sẽ quan tâm anh đến nhường nào đi chăng nữa cũng chỉ là nói suông thôi, chỉ cần ảnh hưởng đến lợi ích của chị ta thì sao chị ta có thể quan tâm đến nó chứ?
Hai người cùng nhau xuống núi, đến lúc xuống chân núi định gọi xe về.
Diêu Hữu thiên kêu lên một tiếng.
“ Cô làm sao vậy?” Triệu Bách Xuyên nhìn cô khó hiểu.
“ Lần trước anh còn nói đồ chay ở núi Bạch Vân rất ngon, vừa rồi chúng ta còn chưa ăn cơm đã xuống núi rồi.”
Bây giờ cũng gần hai giờ rồi, cô leo núi lâu như vậy cũng đói lắm rồi.
Lúc này Triệu Bách Xuyên cũng mới nhớ ra, vừa rồi họ chỉ muốn xuống núi ngay cả cơm cũng quên không ăn, cô không nói thì không sao, vừa nói thì anh cũng thấy đói: “ Lần sau vậy, lần sau sẽ có dịp mà.”
“ Được, lần sau có dịp thì cùng leo núi.”
Nghĩ đến việc Triệu Bách Xuyên hiện nay là nhân vật công chúng, Diêu Dữu Thiên cũng từ chối lời mời ăn cơm cùng anh.
Hai người bắt một chiếc xe taxi, Diêu Hữu Thiên đưa Triệu Bách Xuyên về nhà của anh trước.
Triệu Bách Xuyên biết Diêu Hữu Thiên đói rồi, tự tay nấu một bữa cơm.
Giờ phút này Diêu Hữu Thiên mới biết tài nghệ nấu ăn của Triệu Bách Xuyên cũng rất giỏi, không hề thua kém đầu bếp nhà hàng nổi tiếng.
“ Tài nấu ăn của anh rất giỏi đấy.” Diêu Hữu Thiên nhìn những món ăn trên bàn, lên tiếng cảm thán.
“ Cảm ơn lời khen của cô.” Tâm trạng của Triệu Bách Xuyên vui lên thấy rõ: “ Cô nên nói là giờ cô rất đói, ăn gì cũng thấy ngon.”
“ Chắc chắn không phải, tay nghề của anh giỏi thật mà.”
Phải biết là cái tên Cố Thừa Diệu kia, chưa từng đứng bếp bao giờ đâu.
Triệu Bách Xuyên cười: “ Cô nể mặt tôi như vậy thì lần sau chắc tôi phải đem hết vốn liếng ra quá.”
“ Ý của anh là, anh còn giấu tài đấy hả.”
“ Thực sự là nguyên liệu có hạn, không nấu được món nào ngon hơn.” Triệu Bách Xuyên nghỉ một lúc: “ Lần sau tôi sẽ nấu món Phật leo tường, đến lúc ấy cô nhớ đến thưởng thức nhé.”
“ Anh đừng nói đừa” Diêu Hữu thiên há hốc miệng, không thể tin nổi mà nhìn anh: “ Anh mà biết nấu Phật leo tường à?”
“ Lúc trước quay phim ở thành phố F, có duyên làm quen với một đầu bếp, dòng họ nhà ông ấy là đầu bếp trong cung đình. Lúc ấy tôi còn nhờ đoàn làm phim làm một bộ phóng sự về nhà ông ấy, tái hiện món Phật leo tường. Vì vậy ông rất cảm kích, dạy tôi cách nấu món đó. Nhưng tôi mới chỉ làm thử một lần thôi.”
“ Giỏi quá.” Diêu Hữu Thiên đầy vẻ hâm mộ: “ Lần sau tôi nhất định sẽ đến trường quay của các anh tham quan một chuyến.”
“ Được, đợi qua chuyện này tôi sẽ dắt cô đi.”
Diêu Hữu thiên gật đầu, không cân fnghix cũng biết mấy ngày này anh sẽ phải xử lý chuyện về vụ tin tức ấy.
Không cần biết Triệu Bách Xuyên sẽ thu dọn tin tức này thế nào, cũng không biết công ty của anh có tác dụng gì trong vụ việc này.
Nhưng có một chuyện mà Diêu Hữu Thiên khẳng định chắc chắn là Hiện giờ Triệu Bách Xuyên đã thông suốt rồi, anh nhất định sẽ xử lý êm thấm.
Như thế là đủ rồi.
Hai người lại nói về chuyện ẩm thực một hồi, giống như là hai người bạn lâu ngày không gặp, nói về những món ăn mà mình thích. Còn về vụ tin tức kia thì không nhắc đến một chữ.
………………………………………………………………
Làm bạn với Triệu Bách Xuyên khiến cô rất vui vì vậy lúc Diêu Hữu Thiên bước chân vào nhà tâm trạng vô cùng thoải mái. Thậm chí còn ngâm nga vài câu hát.
Cho đến lúc cô mở đèn phòng khách thì thấy Cố Thừa Diệu đang ngồi trên sofa với bộ mặt đầy u ám.
“ Ấy? Anh ở nhà à? Sao không mở đèn lên?” Diêu Hữu Thiên liếc về phía nhà bếp một cái, nhà bếp đèn tối om, có thể thấy rõ là trong nhà chỉ có mỗi mình Cố Thừa Diệu.
“ Dì Tô về rồi à? Anh ăn cơm chưa?”
Cố Thừa Diệu ngồi yên không lên tiếng chỉ nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Diêu Hữu Thiên không chớp.
Ánh mắt ấy rất quen, Diêu Hữu Thiên lạnh hết cả sống lưng, Cố Thừa Diệu anh lại bị làm sao thế?
“ Cô ăn cơm chưa?” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất khẽ, nếu không để ý thì sẽ không nghe thấy.
“ Uhm.” Diêu Hữu Thiên trả lời còn khẽ hơn: “ Anh chưa ăn cơm à? Dì Tô hôm nay không đến sao?”
Cố Thừa Diệu vẫn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đứng dậy bước đến trước mặt cô.
“ Ăn với ai?”
“ Bố mẹ em.” Diêu Hữu Thiên hôm nay mới biết thì ra Triệu Bách Xuyên cũng sống ở khu biệt thự Lâm Phong.
Nhà họ Diêu cũng sống trong khu này, nhưng ở phía đông của khu ấy, còn nhà anh là ở phía tây.
“ Thật không?” Cố Thừa Diệu cười cười, ý cười ấy không hề hiện lên trong ánh mắt.
Anh lấy điện thoại ra, lướt nhẹ trên mặt màn hình, quay về hướng Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên nhìn thấy trên màn hình điện thoại mà bức ảnh cô cùng Triệu Bách Xuyên bước xuống taxi.
Cố Thừa Diệu lướt nhẹ đầu ngón tay, một bức ảnh khác là cô cùng Triệu Bách Xuyên bước vào nhà anh ta…..
Phản ứng đầu tiên của Hiêu Hữu Thiên là: “ Anh theo dõi em?”