Cô không muốn sống nữa, thả người nằm xuống giường, rúc vào trong chăn, lấy chăn kéo trùm đầu.
Xấu hổ quá đi mất.
Chăn bị anh kéo mạnh ra, gương mặt của Cố Thừa Diệu kề sát ngay mặt cô, bốn mắt nhìn nhàu, con ngươi sâu thẳm như biển cả khiến cô không thể nắm bắt được ý nghĩ của anh.
Cố Thừa Diệu chống hai tay bên người cô, nhìn thẳng vào mặt cô từ trên xuống: “ Cái này có phải là cô đang mời gọi tôi nhìn lại lần nữa cho rõ à?”
Bùm.
Lần này thì không chỉ có mặt của Diêu Hữu Thiên bùng cháy.
Lời nói của Cố Thừa Diệu khiến cô thấy cả người đều bất thường.
Anh vừa mới nói cái gì?
Cố Thừa Diệu nhìn thẳng vào cô, bàn tay hướng xuống dưới, mơn trớn xương quai xanh của cô, lướt qua tim, tiếp tục trượt xuống.
Các một lớp vải mỏng, cô cảm nhận rất rõ hướng đi của bàn tay anh.
Nuốt nuốt nước miếng, tim cô đập nhanh rộn ràng.
Cảm nhận được bàn tay anh đã lướt qua bụng, cô muốn ngăn lại nhưng toàn thân lại không hề có chút sức lực.
Trong lòng cũng nổi lên sự hy vọng mơ hồ, giống như là muốn anh thật sự làm việc gì đó.
Cả người mềm nhũn, đầu óc choáng váng, không biết là vì bị cảm hay vì sự đụng chạm của anh.
Tay anh luồn vào trong lớp áo của cô, tiếp tục hướng lên trên.
Lòng bàn tay anh nỏng bỏng, dày dặn, bàn tay có lớp chai sần vuốt qua lớp da trơn mịn của cô.
Diêu Hữu Thiên thấy cổ họng khô khốc.
Ngón tay vẫn tiếp tục hướng lên trên, đi tiếp con đường vừa rồi đã đi.
Bụng, eo, rồi đến nơi đầy đặn nhất của cô.
Cô gần như ngừng thở, trong phòng yên tĩnh chưa từng có.
Cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, thình thịch, rất nhanh.
Tay của anh đã lướt qua nơi đầy đặn nhất của cô, lòng bàn tay dày dặn nhẹ nhàng chạm vào nơi mềm mại ấy.
Vô thức nuốt nuốt nước miếng, đầu ngày càng choáng váng, cô nhắm mắt lại.
Ngay lúc này tay của Cố Thừa Diệu láy ra khỏi áo cô.
“ 38 độ, còn hơi sốt.”
Lời của anh vừa dứt, Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt, gương mặt kinh ngạc nhìn vào chiếc kẹp nhiệt độ trên tay anh. Anh, anh…..
Đặt kẹp nhiệt độ sang một bên, mặt Cố Thwuaf Diệu vô cùng bình thản. “ Cô nghỉ ngơi đi, sáng mai đo lại lần nữa.”
⊙﹏⊙
⊙﹏⊙
⊙﹏⊙
⊙﹏⊙
⊙﹏⊙
Lần này thì Diêu Hữu Thiên xấu hổ thật sự.
Anh vừa chạm vừa lướt trên người cô, ngay lúc anh khiến cô không biết phải làm thế nào.
Thì ra anh, anh chỉ lấy cái kẹp nhiệt độ mà thôi?
“ Cố Thừa Diệu, anh…”
Anh là đồ khốn kiếp, vừa rồi cô còn đang nghĩ nếu anh thật sự muốn làm với cô, thì cô nên đối mặt thế nào.
Cố Thừa Diệu vốn đang đứng thẳng người lại cúi xuống lần nữa, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang xấu hổ tột cùng của Diêu Hữu Thiên.
“ Cô, lẽ nào nghĩ rằng tôi định làm gì cô à?”
“ …………………” Không phải sao?
“ Cô vẫn đang bị bệnh, tôi không đê tiện đến mức ấy đâu.”
Một câu nói vô cùng ngắn gọn nhưng lại làm Diêu Hữu Thiên mặt lúc đỏ bừng lúc tái mét.
Ý là nếu như cô không bị bệnh thì anh sẽ làm gì với cô sao? Có phải không?
Cố Thừa Diệu hưởng thụ biểu cảm thay đổi liên tục trên gương mặt Diêu Hữu Thiên, tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều. Thậm chí anh anh còn không biết được chính mình đã lỡ lời.
Người phụ nữ này dường như cũng không đến nỗi đáng ghét, ngược lại có chút thú vị.
Nhưng vừa rồi anh cũng phải dùng hết lý trí để chính mình không có phản ứng.
Anh cũng thấy rất bất mãn với lý trí ngày càng dễ lung lay của mình, tất cả những ngọn lửa trong lòng anh đều chỉ có thể cho rằng nguyên nhân là vì cấm dục lâu ngày.
Nhanh nhanh chóng chóng dọn dẹp đồ, rồi về phòng mình, Cố Thừa Diệu ngay lập tức vào phòng tắm nước lạnh hạ hỏa.
Vào lúc thời tiết mùa thu mát mẻ này, dùng nước lạnh để giải quyết phản ứng sinh lý của chính mình.
Anh thật là….
…………………………………………………………
Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn, nhưng không khí trong phòng riêng lại kỳ dị khó hiểu.
Gương mặt Triệu Bách Xuyên bất ngờ nhuốm màu sắc lạnh, mặt không biểu cảm mà nhìn vào người phụ nữ trước mặt.
Triệu Nhã Linh năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng vì chăm sóc bản thân rất tốt nên nhìn chỉ giống như ngoài ba mươi tuổi.
Một bộ sườn xám màu nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo màu trắng sữa. Mái tóc dài được búi gọn sau gáy, kiểu tóc cổ điển điểm thêm chiếc sườn xám nhìn giống như một quý phu bước ra từ trong tranh.
Nhấc ấm trà rót cho Triệu Bách Xuyên một tách, đối với sự lạnh lùng của anh, cô cũng không biết phải làm thế nào: “ Bách Xuyên, chị khó mà có cơ hội đến thành phố Y này gặp em được một lần, em nhất định phải trưng bộ mặt này ra với chị sao?”
“ Người cũng gặp rồi, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Triệu Bách Xuyên vừa nói vừa đứng dậy.
Triệu Nhã Linh quýnh quáng, nhanh chóng nắm lấy tay anh: “ Bách Xuyên….”
Triệu Bách Xuyên lạnh lùng ngồi xuống, nhưng trên mặt thì tái xám đi.
“ Bách Xuyên, dạo này em thế nào?” Triệu Nhã Linh đầy vẻ quan tâm: “ Nghe nói em chỉ định đến thành phố Y để quay phim, thật ra em muốn quay sao không chọn thành phố S? Chị cũng dễ chăm sóc cho em hơn?”
Triệu Bách Xuyên lạnh nhạt: “ Tôi không cần chị chăm sóc.”
“ Bách Xuyên…” Thái độ của anh khiến Triệu Nhã Linh ánh lên nét buồn bã: “ Em, em đang trách chị sao?”
“ Tôi không trách móc ai hết.” Triệu Bách Xuyên mím chặt môi: “ Tôi cũng không cần chị phải chăm sóc.”
“ Chị là chị của em.” Triệu Nhã Linh thực sự không biết phải nói gì.
Triệu Bách Xuyên nhìn cô một cái, trong mắt đầy tia châm chọc: “ Vậy sao? Vậy chị nói cho tôi biết đi, hiện giờ ba tôi đang ở đâu?”
Triệu Nhã Linh ngây người, môi run run: “ Em, sao em đột nhiên lại hỏi điều này, không phải chị….”
“ Nếu một ngày nào đó chị chịu nói cho tôi biết, ba tôi đang ở đâu, có thể tôi sẽ nhận người chị này.”
Gằn ra chữ “ chị”, anh không thèm quan tâm đến sắc mặt ngày càng khó coi của Triệu Nhã Linh, đứng dậy đi thẳng.
Triệu Nhã Linh đưa tay che mặt mình, muốn khóc nhưng lại không khóc nổi.
Cuối cùng nhấc chân đuổi theo, trước khi Triệu Bách Xuyên ngồi lên xe thì bắt kịp tay anh: “ Bách Xuyên, nhiều năm như vậy rồi, em còn chưa tha thứ cho chị sao? Chị, chị có nỗi khổ riêng, năm đó chị cũng hết cách, em….”
“ Tôi nói rồi tôi không trách chị.” Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình, nhưng đã lựa chọn thì phải chịu trách nhiệm về cuộc sống đó.
Ai cũng không thể chuộc được ai, ai cũng không thể mua cuộc sống cho người khác.
“ Bách Xuyên.” Nước mắt của Triệu Nhã Linh cuối cùng không nhịn được mà chảy xuống, hạt mưa rơi trên mặt cô, khiến người ta không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là giọt mưa.
Trong lòng vô cùng bất lực, cô đưa tay ôm chặt lấy Triệu Bách Xuyên: “ Em nói cho chị biết, chị phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho chị?”
Triệu Bách Xuyên để mặc cho cô ôm, đứng im bất động. Thẳng người như một bức tượng điêu khắc.
Nước mưa trút xuống, cả hai người bị ướt rất nhanh.
Lớp trang điểm của Triệu Nhã Linh trôi mất, quần áo cũng ướt đẫm, bất lực cuối cùng cũng buông tay: “ Bách Xuyên, chị về trước đây, có thời gian rảnh chị lại đến thăm em.”
“ Không cần thiết.” Triệu Bách Xuyên lạnh lùng quay người, không hề liếc đến sắc mặt của Triệu Nhã Linh, nhanh chóng lên xe rời đi.”
…………………………………………………………
Buổi sáng thức dậy, mưa đã tạnh.
Diêu Hữu Thiên cuối cùng cũng đã hạ sốt, cơ thể còn hơi yếu, nhưng cũng đã không còn vấn đề gì lớn.
Đêm qua đổ mồ hôi một đêm, trên người dính dáp, Diêu Hữu Thiên tắm xong rồi ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng thì vừa vặn gặp Cố Thừa Diệu cũng vừa tỉnh dậy.
Cách một hành lang chưa đến một mét, hai người cứ vậy đối mặt.
Ánh mắt của Cố Thừa Diệu lướt qua bộ đồ nghiêm chỉnh mà Diêu Hữu Thiên đang mặc, mắt nheo lại.
Bước về phía trước hai bước, đặt tay lên trán cô.
“ Em khỏe rồi.” Diêu Hữu Thiên vừa lên tiếng thì ho, giọng nói còn hơi khàn.
Cố Thừa Diệu nhăn mặt: “ Thế này mà nói là khỏe à?”
“ ………………………..”
Cổ họng Diêu Hữu Thiên quả thật còn hơi đau, nhưng cô thấy điều này không ảnh hưởng gì: “ Em không sao nữa rồi. Em….”
“ Cô đúng là không sao nữa rồi.” Cố Thừa Diệu đanh giọng: “ Lê lết đến công ty, sau đó lây bệnh cho những người khác trong công ty làm họ cũng bị cảm theo. Cô đúng là không sao nữa rồi.”
“ Nghiêm trọng đến thế à.”
“ Ở nhà nghỉ ngơi.” Thái độ Cố Thừa Diệu cứng rắn, không nương tay: “ Nếu cô không làm được, tôi không ngại mà trói cô trên giường đâu.”
Trói cô trên giường? Anh cũng dám nói ra nhỉ.
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên đỏ ửng, Cố Thừa Diệu nói xong, tự biết mình lỡ lời.
Thu tay về: “ Công ty thiếu cô một ngày cũng không phá sản được, nếu việc gì cũng phải tự tay làm vậy thì thuê cả đống người về làm gì?”
Diêu Hữu Thiên gật đầu: “ Biết rồi.”
Dì giúp việc mới họ Tô, tài nghệ không tồi, đặc biệt là nấu cháo rất ngon.
Cố Thừa Diệu ăn sáng xong thì đi làm. Trước khi ra khỏi cửa còn dừng chân đứng trước mặt Diêu Hữu Thiên.
“ Phải nhớ uống thuốc.”
Giọng anh điềm đạm, Diêu Hữu Thiên cảm thấy nghe rất lọt tai, nhẹ nhàng “ ừ” lại một tiếng.
“ Đúng rồi ở công trường…..” Diêu Hữu Thiên nhớ đến mấy ngày trước có bão nên công trường tạm dừng thi công.
“ Việc trên công trường không đến lượt cô lo, tôi sẽ để Tiểu Mã theo dõi.” Cố Thừa Diệu lườm cô một cái rồi đứng dậy: “ Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Người phụ nữ này quá coi trọng bản thân mình hay là thấy anh không có tài cán gì? Làm như anh chết rồi không bằng?
Cứ nói mãi công trường công trường.
Lúc dì Tô thu dọn bát đũa, nhìn Diêu Hữu Thiên cười cười.
“ Cậu ấy tốt với cô quá.”
“……………………..…..” Diêu Hữu Thiên bất ngờ mà nhìn dì Tô.
Bà thấy Diêu Hữu Thiên có hứng thú liền nên buông chiếc khăn trong tay xuống: “ Hôm qua trung tâm giới thiệu việc làm không còn người, tôi vốn là đến nhà khác làm nhưng bị cậu ấy gọi mãi, vì cậu ấy nghe nói tôi nấu cháo là ngon nhất. Cậu ấy nói cô đang bị bệnh, không được ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.”
Thấy Diêu Hữu Thiên kinh ngạc: “ Hôm qua cậu ấy ở bên cô cả ngày luôn ấy.”
Cũng không đi làm, bây giờ những người đàn ông tốt như vậy không còn nhiều nữa.
Khóe miệng Diêu Hữu Thiên nhếch lên, thể vì bị bệnh là khó chịu đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cố Thừa Diệu, trong lòng anh đã bắt đầu có em rồi phải không?