Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 127-3: Cô không muốn sống nữa (3)




Diêu Hữu Thiên ngủ một giấc đến tận hơn tám giờ tối.

Lúc mở mắt tỉnh dậy ngoài trời đã tối.

Trời vẫn còn mưa, cô không biết là mấy giờ chỉ thấy đầu đau như búa bổ.

“ Uhm….”

“ Tỉnh rồi à?”

Một giọng nói vang lên, cô giật bắn mình, quay đầu nhìn về phía góc phòng, Cố Thừa Diệu ngồi ở đó bên cạnh còn đặt một chiếc laptop.

Trên bàn có một vài giấy tờ xem ra anh cũng đã ngồi đây từ lâu rồi.

“ Anh….”

Cô muốn nói chuyện nhưng giọng khản đặc.

Cố Thừa Diệu đặt giấy tờ trên tay xuống, cầm cốc nước lên rồi ngồi xuống giường  cạnh cô.

Đưa cốc nước kề sát miệng cô, cô nghiêng theo tay anh uống hết cốc nước.

Uống chút nước ấm, Diêu Hữu Thiên thấy đỡ hơn nhiều.

Ánh mắt đặt trên gương mặt của Cố Thừa Diệu, anh luôn ở đây chăm sóc cho mình sao?

“ Đói không? Trong bếp có cháo.”

“ …………..” Trong mắt Diêu Hữu Thiên xẹt qua tia kinh ngạc, Cố Thừa Diệu, anh biết nấu ăn à?

“ Dì giúp việc nấu đấy.” Cố Thừa Diệu hoàn toàn di truyền được cái đoảng việc nhà của Kiều Tâm Uyển. Muốn anh tự tay nấu ăn, anh nhất định sẽ đốt nguyên cái nhà bếp lên mất.

“ Dì giúp việc?” Diêu Hữu Thiên vừa mở miệng thì ho mấy tiếng, cổ họng vẫn rất đau.

“ Uh.” Dì Dương bị anh cho nghỉ việc rồi, hôm nay anh gọi điện đến công ty giới thiệu việc làm tìm người khác: “ Cô có ăn cháo không? Tôi đi múc cho cô.”

“ Được.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, đối  với sự chăm sóc của Cố Thừa Diệu mang lại cô vẫn muốn hưởng thụ thật tốt.

Cố Thừa Diệu nhanh chóng múc cháo vào phòng.

Lấy gối để Diêu Hữu Thiên dựa lưng, Cố Thừa Diệu lấy thìa múc cháo đút cho cô.

“ Em, em tự múc….” Diêu Hữu Thiên muốn đưa tay ra cầm nhưng toàn thân đếu không còn tý sức nào.

Tay run rẩy, Cố Thừa Diệu trợn mắt với cô, kiên quyết không cho cô từ chối thìa cháo anh đút.

Diêu Hữu Thiên chỉ còn cách nương theo tay anh, ăn hết bát cháo.

Ăn hết cháo, lại ngủ cả ngày trong người khỏe lên nhiều.

“ Em ngủ nguyên một ngày rồi à?”

“ Uh” Cố Thừa Diệu gật đầu, đi lấy thuốc và rót một cốc nước: “ Cô cũng dậy rồi thì tự mình uống thuốc đi.”

Buổi trưa Diêu Hữu Thiên đang ngủ anh có mớm thuốc cho cô một lần.

Nhưng cả quá trình ấy cũng không cần nhắc lại nữa.

“ Cảm ơn.” Diêu Hữu Thiên uống thuốc xong thì ngồi yên tại chỗ.

Trong phòng bốn bề im lặng.

Cô không nói chuyện, Cố Thừa Diệu cũng không lên tiếng. Hai người cứ thế mà anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

“ Anh….”

“ Cô…..”

“ Anh nói trước đi.”

“ Cô nói trước đi.”

Thật ra Cố Thừa Diệu muốn hỏi lúc trưa cô nói “ em thích anh” có phải là thật không.

Mà Diêu Hữu Thiên thì định hỏi có phải anh ở đây chăm sóc mình cả ngày rồi phải không, mặc dù là cô đã biết rõ câu trả lời.

Đọt nhiệt Diêu Hữu Thiên bật cười, từ lúc nào mà họ lại ăn ý đến vậy?

“ Cảm ơn anh.”

Giọng còn hơi khàn, trong người cũng rất mệt.

Thực ra từ nhỏ tới lớn cô cũng được coi là khỏe mạnh, rất ít  bị bệnh. Nhưng không ngờ lần này lại bị ốm nặng đến thế này, ngủ nguyên cả một ngày.

Nghe cô dùng giọn nói khản đặc ấy cảm ơn mình, Cố Thừa Diệu nhăn nhăn mặt.

Đặt tay lên trán cô, vẫn còn nóng, nhưng đỡ hơn lúc sáng rất nhiều rồi.

Lấy cặp nhiệt độ ở đầu giường đưa cho cô: “ Đo thử lần nữa xem đã hạ sốt chưa, nếu chưa thì phải đi khám."

Diêu Hữu Thiên ngoan ngoan cầm chiếc cặp nhiệt độ, định kẹp dưới nách,  muốn đưa tay vén áo lên.

Liếc về phía Cố Thừa Diệu, nếu làm động tác ấy trước mặt anh sẽ rất xấu hổ.

Cố Thừa Diệu nheo mắt, buổi sáng anh có đo cho cô rồi mà, giờ còn xấu hổ cái nỗi gì?

Thấy Diêu Hữu Thiên không động đậy, anh bèn đưa tay cầm lấy chiếc cặp nhiệt độ trực tiếp vén áo cô lên đặt đúng chỗ.

Sau đó kéo áo xuống, động tác rất nhanh không đến năm giây đồng hồ.

Mặt Diêu Hữu Thiên đỏ bừng.

“ Anh….”

“ Buổi sáng cũng đo hộ cô rồi.” Cố Thừa Diệu bình thản nói lại.

Diêu Hữu Thiên cảm giác mặt mình không phải là đỏ nữa mà là bốc cháy luôn rồi.

Cô nghĩ là cô bị sốt rất nặng.

Cố Thừa Diệu nhìn vào gương mặt đang xấu hổ của cô, nheo mắt: “ Trên người cô còn chỗ nào mà tôi chưa nhìn thấy không?”

Sớm đã bị anh nhìn hết sờ hết rồi, việc nên làm hay không nên làm cũng đã làm sạch rồi, bây giờ mới thấy xấu hổ, có muộn quá không?

“ Cố Thừa Diệu, anh……”

Diêu Hữu Thiên đang bị bệnh, giọng nói vừa khàn vừa khó nghe.

Về phần khí thế đã thua mất cả khúc, còn chưa tính đến cái thái độ bỡn cợt của Cố Thừa Diệu càng làm cô phải xấu hổ.

“ Tôi làm sao?” Cố Thừa Diệu nhìn cô khóe miệng nhếch lên khó hiểu, trong lòng nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc cô: “ Lẽ nào tôi nói sai à?”

“ ………………..”

Diêu Hữu Thiên đơ người nhìn Cố Thừa Diệu, anh anh anh anh vừa nói cái gì, anh có biết không thế?

“ Cố Thừa Diệu, anh…..”

Cố thấy mình chắc chắn là sốt đến mê sảng rồi, Cố Thừa Diệu tại sao lại có cái thái độ này?

“ Tôi làm sao?”

Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, coi như là liều mạng: “ Anh đúng là có nhìn qua, nhưng anh còn nhớ chắc? Sao em lại nhớ là hai lần đó  anh đều uống say mà nhỉ? Cho dù có nhìn thấy cũng quên hết rồi phải không?”

Lời vừa thốt  ra, Diêu Hữu Thiên giận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Cô vừa nói gì vậy trời? Dám dùng giọng điệu hờn giận mà thảo luận loại vấn đề này với Cố Thừa Diệu, có khi nào anh cho rằng mình là người phụ nữ hay trách móc không?

Cô cô cô không muốn sống nữa.

……………………………………………………

Hết chương 127.