Bạch Yên Nhiên nhìn người gác cửa đóng cửa lại lần nữa, cô bị nhốt ở đây cũng đã mấy tháng rồi.
Cô không biết bây giờ là ngày bao nhiêu, cũng không thể liên lạc ra bên ngoài.
Quan trọng hơn nữa là cô không gặp được Cố Thừa Diệu….
Thậm chí cô còn chẳng biết người nhốt cô là ai, cô đã từng muốn nghe ngóng trong lời nói của đối phương rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không biết được gì.
Đối phương cũng không làm khó cô, cũng không làm hại đến cô.
Chỉ là không cho cô được tự do.
Nhưng cuộc sống như thế này cũng đủ để ép cô đến điên mất.
Thừa Diệu, anh bị làm sao rồi?
Mình biến mất có phải anh đã tìm mình đến điên lên không?
Chắc chắn rồi, anh yêu cô như vậy chắc chắn sẽ không ngừng tìm kiếm cô.
Nhưng cô làm cách nào mới ra khỏi đây được?
Người mà đối phương cử đến canh gác cũng có phụ nữ.
Thậm chí ngay cả lúc cô đi tắm hoặc đi toilet thì người phụ nữ kia cũng gác bên ngoài.
Trong lòng vô cùng phẫn hận nhưng cũng rất lo sợ.
Ngày nào không biết rõ mục đích của đối phương thì cô cũng một ngày không thể yên tâm.
Cô phải rời khỏi đây.
Bạch Yên Nhiên đã hạ quyết tâm thì bản thân cũng rất tàn nhẫn.
Những vật sắc nhọn trong phòng đều bị người ta lấy đi hết, cửa sổ cũng đóng lười chống trộm, muốn thoát ra từ cửa sổ cũng không được.
Vậy thì chỉ còn một cách suy nhất.
Bạch Yên Nhiên vào phòng tắm bẻ gãy chiếc bàn chải đánh răng, mài xuống nền nhà, cắt mạnh hai vết vào cổ tay mình.
Đau!
Đau vô cùng!
Cô đánh cược rằng đám người kia không cần mạng sống của cô mà cần cái khác.
Cũng rất nhanh cô nghe thấy tiếng đập cửa của người phụ nữ ở ngoài kia, cô nở nụ cười.
Trong lúc máu chảy không ngừng cô thấy có người đập tung cánh cửa.
Nhắm mắt lại, lần này cô nhất định phải chạy thoát.