Cố Thừa Diệu chưa bao giờ lâm vào tình trạng này, mỗi một giây phút trôi qua giống như cả năm vậy.
Đợi mãi mới đến lúc Uông Tú Nga nói mệt kết thúc buổi ngắm trăng dài đằng đẵng này, anh dùng tốc độ nhanh nhất lôi Diêu Hữu Thiên về phòng.
Diêu Hữu Thiên biết Cố Thừa Diệu nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn.
“ Diêu Hữu Thiên, lần sau không cho phép cô làm vậy nữa…”
“ Làm cái gì? “ Diêu Hữu Thiên giả ngốc, chớp chớp mắt nhìn Cố Thừa Diệu.
Chơi vui thật, lúc trước sao cô không phát hiện ra, Cố Thừa Diệu giống như họng sung vậy, vừa đốt là đã nổ rồi?
Uhm, lần sau nhất định phải lợi dụng điểm này.
“ Không cho phép cô….” Cố Thừa Diệu nghiến răng: “ Không cho phép cô làm giống như ngày hôm nay.”
“ Anh là đang nói không cho phép em đút bánh trung thu cho anh ăn à?” Diêu Hữu Thiên gật đầu, thái độ giống như đang hối lỗi: “ Được được, em biết rồi, lần sau em sẽ không đút bánh Trung Thu cho anh ăn nữa.”
Cô không nói còn đỡ, vừa nói thì măt Cố Thừa Diệu mặt càng tái mét.
“ Ai cần cô đút? Cái gì cũng không co cô đút.”
Hành động thân mật như thế, người phụ nữ này da mặt dày cỡ nào mà dám làm được nhỉ?
Hét xong, anh mới phản ứng kịp, hình như cái này không quan trọng, quan trọng là: “ Diêu Hữu Thiên, lần sau cô tránh xa tôi ra một chút.”
Không sai, đây mới là điều quan trọng.
Anh như tức điên lên được, Diêu Hữu Thiên giống như một khối u ác tính vậy. Chỉ mong cô tránh anh thật xa thật xa ra.
“ Xa một chút?” Diêu Hữu Thiên giương bộ mặt khó hiểu nhìn anh. Cắn môi mình, nhìn như đang rất phân vân: “ Nhưng bà nội nói em phải chăm sóc anh thật tốt mà.”
“ Tôi không cần cô phải chăm sóc.” Ai cần cô ta chăm sóc chứ.
Cố Thừa Diệu nói xong, còn bồi thêm một câu: “ Cô, tránh xa tôi ra, tôi không cần cô chăm sóc. Không cho phép cô lại gần, nhớ chưa.”
Nói xong câu này, anh anh chóng rời đi làm như trên người Diêu Hữu Thiên co bệnh nguy hiểm vậy.
Bỏ mặc Diêu Hữu Thiên nhìn dáng anh bỏ chạy, Khóe miệng nhếch lên.
Cố Thừa Diệu, trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi anh đã không chịu được rồi à?
Uh, anh có thể trốn một lúc, chứ có thể trốn cả đời không?
Hy vọng anh chịu đựng lâu hơn chút, đứng khiến em phải thất vọng nhé.
Mà cô cũng phải nghĩ xem, tiếp tục cô phải làm như thế nào.
Chuyến bay tối mai về thành phố Y, sau khi về đến thành phố Y, chỉ còn lại hai người họ thôi.
Cố Thừa Diệu, anh trốn được mùng một thì có thể thoát ngày rằm sao?
Cộng thêm cô căn bản không sợ anh chạy mất.
Nhớ đến việc cả khuôn mặt anh đỏ ứng, muốn đẩy mình ra nhưng lại không dám.
Diêu Hữu Thiên đột nhiên thấy rất vui.
Tâm trạng vui vẻ, tối này Diêu Hữu Thiên ngủ rất ngon.
………………………………………………………………………………………
Hôm qua là Trung Thu, Diêu Hữu Thiên cùng nghỉ với người nhà họ Cố, hôm nay phải về thành phố Y, cô hẹn hai người anh trai cùng ăn bữa cơm trưa.
Ngồi trong nhà hàng, Diêu Hữu Thiên gọi món, không quên hỏi anh trai vụ việc của Triệu Nhân Uyên.
“ Anh, loại người đó anh không cần phải bận tâm là được rồi, thật sự đừng tốn sức đi đối phó với hắn.”
Không đáng, không những phí thời gian của mình mà còn ảnh hưởng đến tâm trạng của chính mình.
Diêu Hữu Quốc chưa đồng ý cũng không phản đối. Ánh mắt lướt qua người Diêu Hữu Thiên, phát hiện sắc mặt cô rất tốt.
Không chỉ sắc mặt, mà hình như tâm trạng của em gái cũng rất tốt thì phải?
“ Thiên Thiên, tậm trạng em rất tốt thì phải?” Từ lúc em gái kết hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên Diêu Hữu Quốc thấy em gái mình mỉm cười rạng rỡ đến vậy.
“ Cũng không tồi.” Diêu Hữu Thiên nhớ sáng nay tỉnh dậy, Cố THừa Diệu vừa thấy cô thì đen mặt lại, cũng không đợi mình nữa mà tự đi ăn sáng với Uông Tú Nga.
Hành động trẻ con ấy làm Diêu Hữu Thiên vô cùng vui vẻ.
Đặc biệt lúc phát hiện dưới mắt Cố Thừa Diệu có quầng thâm nhạt, chứng tỏ tối qua tên này ngủ không ngon, thì cô càng vui hơn.
Tâm trạng của anh không thoải mái thì cô lại càng sung sướng.
Đến lúc ăn sáng lại trêu chọc anh lần nữa.
Trước mặt bà nội, anh muốn lên cơn nhưng lại không thể làm được, chỉ trợn mắt nhìn cô, cái cảm giác ấy thật sướng quá đi mất.
Chuyện này khiến tâm trạng của Diêu Hữu Thiên vô cùng thoải mái.
Diêu Hữu Gia đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn em gái: “ Chà chà, kết hôn rồi đúng là khác hẳn, nhìn cả người em đều khác. Anh nói này em gái, trong lễ ra mắtbộ sưu tập của anh, em có muốn đến làm người mẫu không? Có vài bộ đồ rất hợp với em đấy.”
Thật ra không phải là rất hợp với cô mà anh cơ bản là dùng phong cách của Diêu Hữu Thiên mà thiết kế.
“ Không muốn.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu từ chối: “ Nhưng anh tặng đồ cho em mặc thì em sẽ lấy.”
“ Đồ tham lam.” Diêu Hữu Gia vuốt tóc: “ Chả phải lần nào bộ sưu tập của anh chưa ra mắt là em đã lấy đi mặc rồi?”
“ Vâng vâng vâng, đại ân đại đức của anh trai đây, tiểu nữ khắc cốt ghi tâm. Ngày sau nhất định kết cỏ ngậm vành để báo đáp đại ân của anh trai.”
“ Kết cỏ ngậm vành thì không cần, em giới thiệu cho anh một người bạn gái để anh đừng phải cô đơn một mình là được.”
“ Thì ra anh trai tương tư rồi ah, muốn tìm bạn gái.” Cố Hữu Thiên hùa theo
“ Em gái ơi, làm người thì phải có lương tâm một tý chứ, em đã kết hôn rồi, lẽ nào không cho anh trai có ý tìm bạn gái sao?”
“ Cho choc ho.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, nhớ đến mấy người bạn thân của mình, uh, nếu có thể để đám Tư Nhiễm gả vào nhà họ Diêu, thật ra cũng không tồi nhỉ.
“ Lần sau em sẽ tổ chức buổi hẹn hò lớn, lúc ấy anh trai đừng chọn đến hoa mắt nhé.”
“ Anh thì luôn hoanh nghênh, càng nhiều cnagf tốt.”
“ vậy thì không được, làm người không được quá tham lam, chỉ cho phép chọn một người thôi.”
“ Một người? Ít vậy thôi hả?”
“ Anh ai, anh…………….”
Diêu Hữu Quốc ngồi một bên nhìn hai người em đối qua đáp lại, trong mắt hiện lên vài tia dịu dàng.
Lại càng khẳng định, anh chị em nhà họ, anh nhất định sẽ bảo vệ thật tốt, không để bất kỳ ai ức hiếp họ.
………………………………………………………………………………
Khi Diêu Hữu Thiên cùng Cố Thừa Diệu về đến thành phố Y đã là 10 giờ tối.
Cố Thừa Diệu tối qua ngủ không ngon, hành động kỳ lạ của Diêu Hữu Thiên khiến anh cảm thấy cô cùng khó chịu.
Nhưng lại không thể phát tiết. Sauk hi lên máy bay cơ bản không muốn đối diện với Diêu Hữu Thiên, cứ thế mà nhắm mắt ngủ.
Xuống sân bay cũng cứ giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, không thèm để ý đến Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên cũng không vội, bọn họ còn đầy thời gian, cô không vội.
Cô có dư thời gian để từ từ chơi với anh. Lý Khả Nghi nói, cô còn là người vợ danh chính ngôn thuận của Cố Thừa Diệu cơ mà.
Hai người không chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, mà còn là vợ chồng trong thực tế.
Cô cũng không nói gì thêm, gặp nhau từ sáng tới chiều Cố THừa Diệu lẽ nào không có chút xíu cảm giác nào sao.
Tâm trạng tốt, giấc ngủ đương nhiên sẽ ngon hơn.
………………
Khi Cố Thừa Diệu tỉnh dậy, vẫn ngồi trên bàn ăn theo thói quen, mới phát hiện trên bàn có thêm một nồi cháo kê.
Diêu Hữu Thiên từ trong nhà bếp đi ra, khóe miệng nhếch lên nhìn dáng vẻ tâm trạng không tệ.
Đưa hai quả chứng ốp la đến trước mặt Cố Thừa Diệu, trên gương mặt thanh tú có vài phần phấn khởi.
“ Bữa sáng ngày hôm nay, cháo kê ăn với trứng ốp la.”
Cố Thừa Diệu không động đũa, anh vứ nhớ ra dì Dương vẫn còn nghỉ……
“ Ai nói với cô là tôi muốn ăn những món này.” Anh không muốn ăn, lại càng không muốn ăn đồ do Diêu Hữu Thiên nấu.
“ Em biết, anh thích uống café vào buổi sáng. Nhưng để bụng đói uống café không tốt cho sức khỏe. cai đi nhé.”
Diêu hữu Thiên vừa nói vừa múc cho anh một bát cháo.
“ Cháo nguội rồi, không còn nóng lắm đâu.”
Bàn tay đặt trên bàn của Cố Thừa Diệu nắm lại, đột nhiên lên tiếng” Diêu Hữu Thiên, tôi còn nhớ cô từng nói, đồ cô nấu sẽ không cho tôi ăn.”
“ Hả?” Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, nhìn vào sự châm chọc trên mặt anh, không hề tức giận: Em từng nói sao? Xin lỗi nhé, trí chớ của em không được tốt, quên mất rồi.”
Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, người phụ nữ này: “ Da mặt của cô có thể dày hơn tý nữa không?”
“ Có thể.” Rất bất ngờ là Diêu Hữu Thiên gật đầu lia lịa: “ Anh có hai sự lựa chọn: một là ăn hết chỗ cháo này; hai là không ăn thì em sẽ gọi điện thoại nói cho bà nội biết, anh ngày nào cũng uống café lúc đói, em nấu cháo cho anh nhưng anh không chịu ăn………..”
“ Diêu Hữu Thiên…..” Cô còn có thể vô liểm sỉ hơn thế không: “ Cô ngoài cách lấy bà nội ra dọa tôi thì cô còn biết làm gì nữa hả?”
“ Có à?” Diêu Hữu Thiên giống như bị anh dọa sợ, vỗ vỗ ngực mình: “ Tối qua lúc chúng ta rời khỏi Bắc Đô, bà nội còn nói để em cham sắc anh cho tốt. nếu anh không chịu để em chăm sóc, em chỉ còn cách……”
Những lời tiếp theo không cần nói nữa, Diêu Hữu Thiên đưa tay ra, làm một động tác ý là: anh hiểu mà.
“ Tôi nói rồi, tôi không cần cô chăm sóc.”
“ Em hiểu.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, nhìn Cố Thừa Diệu sau đó nhẹ nhàng nói: “ Em biết anh không muốn em chăm sóc, nhưng bà nội không biết, hay là anh tự nói với bà nội nhé?”
“ …………”
Người phụ nữ này, căn bản là cố tình, cô biết rõ anh không thể tìm bà nội….
Cố Thừa Diệu tức giận ghiến răng, siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm.
Nhưng cuối cùng cũng không ném bát cháo ấy xuống đất.
Bực bội cầm bát cháo lên ăn xong mới đứng dậy.
“ Còn cái này nữa.” Diêu Hữu Thiên nhịn cười nhìn anh ăn hết đồ ăn sáng, chỉ vào hai cái trứng ốp la” Chỉ ăn cháo thôi thì không đủ chất dinh dưỡng đâu.”
“ Diêu Hữu Thiên….”
“ Bà nội, xem ra con phải phụ lòng của bà rồi.” Diêu Hữu Thiên vừa nói vừa lấy điện thoại ra, huơ huơ tay trước mặt Cố THừa Diệu.
“ Diêu Hữu Thiên.” Cô tưởng cô là đứa trẻ con sao? Cứ động cái là mách lẻo à, thật không biết xấu hổ.
“ Anh nhanh lên, trứng nguội rồi thì không ngon nữa đâu.”
Vừa tỉnh dậy là có thể Cố Thừa Diện tức giận, cũng không uổng công cô dậy rõ sớm, nấu nồi cháo này.
Cố Thừa Diệu đen mặt đến nỗi không thể đen hơn được nữa, gần như là phẫn nộ mà ăn hết hai quả trứng ốp la ấy, tốc độ nhanh đến mức có thể gọi là gió xoáy.
Ăn xong hay thậm chí gọi là nuốt chuwuwngrcungx không thèm nhìn Diêu Hữu Thiên, đứng bật dậy đi mất.
Bỏ lại Diêu Hữu Thiên tâm trạng vui vẻ vô cùng cầm bát cháo của mình lên ăn.
“ Cũng ngon đấy chứ.”
Để cô nghĩ thử xem, tối nay làm món gì.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên, xem ra tiến triển không tồi.
Khóe môi nhếch lên. Diêu Hữu Thiên ăn xong bữa sáng, tâm trạng rất tốt mà đi làm.