Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 115: Người phụ nữ này thật đáng ghét .




Bị anh lườm, Diêu Hữu Thiên không những không tức giận, ngược lại rất vui vẻ.

Dán sát mặt vào tai anh, dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe được” Cố Thừa Diệu, anh đỏ mặt rồi……….”

Kéo dài âm cuối còn kèm thêm sự đùa cợt. Đây rõ ràng là đang trêu đùa anh.

Ai đỏ mặt? Ai đỏ mặt?

Cố Thừa Diệu mặc dù thấy mặt hơi nóng nhưng đó là do cô chọc giận mà ra.

Diêu Hữu Thiên cười càng rạng rỡ hơn.

Nếu không phải ánh đèn trong vườn không đủ sáng thì tin chắc là những người khác cũng sẽ nhìn ra được.

“ Thật mà, ở đây này, đỏ lắm…..” Cô không chỉ dùng miệng để nói mà còn dùng tay chỉ. Ngón tay thon dài sờ lên mặt Cố Thừa Diệu, cảm giác ngón tay nóng bỏng.

Chẹp  chẹp, nóng như vậy không phải là đỏ mặt thì là gì?

“ Diêu Hữu Thiên……” Cố Thừa Diệu mất tự nhiên, không nghĩ nhiều mà phủi tay Diêu Hữu Thiên ra.



Nhưng Diêu Hữu Thiên lại thu tay về kịp, sau đó cười, cười đến là vui vẻ.

Hôm nay cô mới phát hiện, thì ra Cố Thừa Diệu cũng có bộ mặt đáng yêu đến vậy.

“ Cố Thừa Diệu, anh thật đáng yêu.”

Cố Thừa Diệu lúc này không phải là đỏ mặt nữa mà là đen mặt.

Giọng nói bị đè nén gần như  khan đi, không biết là tức giận hay xấu hổ: “ Diêu Hữu Thiên, cô, cô tránh xa tôi ra.”

Làm thế nào cũng không thể tin nổi, anh mà lại bị Diêu Hữu Thiên đùa giỡn. Trong giọng nói toát lên sự tức giận, không biết là giận cô hay giận chính mình.

“ Cái này không được đâu.” Diêu Hữu Thiên vừa nói nừa gắp một miếng bánh nhét vào miệng anh: “ Bà nội đang nhìn đấy.”

Bàn tay đặt trên đầu gối của Cố Thừa Diệu nắm chặt, dùng toàn bộ sự kiên nhẫn của mình để khống chế không đẩy Diêu Hữu Thiên ra.

Trong miệng đầy mùi vị của bánh trung thu, anh muốn nhổ ra, lại sợ thất lễ.

Mà nếu làm vậy chắc chắn sẽ bị chú ý.

Vì vậy anh không còn cách nào khác mà nuốt miếng bánh trong miệng xuống, rồi mới có cơ hội trợn mắt nhìn vào chiếc đĩa trên tay Diêu Hữu Thiên: “ Cô đừng có đút nữa, tôi ghét ăn bánh trung thu.”

Hạ giọng xuống, không khách khí công kích Diêu Hữu Thiên: “ Đặc biệt là bánh trung thu từ tay cô.”

“ Vậy à.” Diêu Hữu Thiên bị anh châm chọc cũng không tức giận, ánh mắt đưa tới chiếc bàn cách mình không xa.

Liếc lên trên bàn một cái, cầm chum nho tới, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Cố Thừa Diệu lần nữa.

“ vậy ăn nho đi. Hàm lượng vitamin E phong phú, có tác dụng làm đẹp đấy.”

Cô vừa nói xong thì đã lột vỏ một trái nho sau đó đưa vào miệng Cố Thừa Diệu.

Ngón tay cô rất thon, khi đưa trái nho đút vào miệng Cố Thừa Diệu, không quên dùng đầu ngón tay lướt qua môi anh.

Mặt của Cố Thừa Diệu tái mét, một phần là xấu hổ, một phần là tức giận.

Ngay khi cô định đút thêm thì anh bắt được tay cô.

“ Diêu Hữu Thiên, cô đủ rồi đấy.” Vừa rồi cô đã làm gì? Tay của cô lại dám lướt qua môi anh?

Tay của Diêu Hữu Thiên khựng tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu nhìn Cố Thừa Diệu:  “ Em làm sao?”

“ Cô không biết là cô đang làm gì à?” Cố Thừa Diệu hoàn toàn không thể hiểu được hành động bất thường của Diêu Hữu Thiên ngày hôm nay.

Chỉ có thể giải thích bằng cách duy nhất là cô không cam tâm hôm kia mình hôn cô, vì vậy muốn trả thù mình.

Ngoài điều này ra, anh thật sự không tìm được câu giải thích nào khác.

Diêu Hữu Thiên chớp chớp mắt, gương mặt thanh tú  điểm vài nét tinh nghịch: “ Không phải là anh nói không thích ăn bánh trung thu à? Vậy thì đổi thành trái cây. Ăn nhiều trái cây tốt cho da đấy.”

“ Không cần cô phải nói.” Anh còn biết rõ hơn cô là ăn trái cây tốt cho da, không cần cô phải nhắc.

Không đúng, cái này không quan trọng, quan trọng là hành động ngày hôm nay của cô.

“ Diêu Hữu Thiên, tôi nói cô biết, cô tránh xa tôi ra.”

Bà nội và ông nội đều ngồi ngay phía sau họ, anh không thể nói lớn tiếng. Nhưng cho dù anh có cố gắng hạ giọng đến mức nào đi nữa thì vẫn toát lên sự tức giận và bất mãn.

“ Sợ là hơi khó đấy.” Diêu Hữu Thiên đặt chiếc đĩa trong tay mình lên bàn, đặt tay lên vai Cố Thừa Diệu: “ Bà nội hôm nay có tìm em nói chuyện đấy, nói là em không quan tâm gì đến anh cả, làm anh ngày hôm qua không thèm về ăn cơm nữa.”

Nói cách khác, nếu cô không quan tâm đến anh nhiều hơn, bà nội lại còn tìm cô đến nói chuyện nữa.

Đến lúc đó cô có làm chuyện gì, hoặc nói cái gì đi chăng nữa đều không do cô điều khiển.

Khi cô nói câu này còn không quên chu môi ra, mặt đầy oan ức, còn có ý chỉ trích anh.

Là do anh không về nhà, liên quan gì đến cô?

Cô chịu tội không đủ quan tâm này giúp anh, bây giờ quan tâm anh một chút, là tặng anh ít sĩ diện đấy.

Mặt Cố Thừa Diệu từ đỏ chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang tái, rồi lại chuyển về đỏ.

Người phụ nữ này thật biết cách tiện đà leo lên nhỉ, lại dám lấy bà nội ra ép anh.

Nghiên đau cả răng mới có thể kiềm chế không đẩy cánh tay đặt trên vai anh của cô ra.

Vả mặt anh nghiên răng nghiến lợi này của anh khiến Diêu Hữu Thiên vui lên rất nhiều.

Uh, bỏ cái kiểu nói độc mồm độc miệng ấy đi, cái tên này thật ra chỉ là một con hổ giấy thôi?

Tâm trạng rất vui, ý cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn.

Diêu Hữu Thiên chơi đến mức ghiền, tiếp theo đó đặt hết trọng lượng cơ thể lên vai của Cố Thừa Diệu.

Cô tựa vào vai anh, mái tóc dài xõa xuống, có vài sợi không nghe lời mà xõa xuống cánh tay anh.

Trời rất nóng, hôm nay Cố Thừa Diệu chỉ mặc một chiếc áo thun  thể thao.

Mấy sợi tóc đâm vào cánh tay anh hơi nhột. Còn cô dựa sát vào anh như vậy, mùi hương của tóc cô lại xộc vào mũi anh.

Hơi thở mà anh quá quen thuộc ấy làm anh trong giây phút đầu tiên nghĩ đến nụ hôn tối hôm trước.

Điều mà anh khó chịu nhất là chính mình đã hôn Diêu Hữu Thiên. Mà lúc đó ý thức của anh hoàn toàn tỉnh táo, không hề có trạng thái say rượu.

Không thể bỏ qua, không thể tha thứ cho chính mình, vì vậy mới rời đi.

Người phụ nữ này laijgiar vờ coi như không biết đến thái độ của anh, từ lúc ăn cơm cho tới giờ cứ luôn nhìn anh.

Lúc này thì lại dính sát.

“ Diêu Hữu Thiên, cô….”

“ Anh nhìn kìa, trăng lên cao rồi.” Diêu Hữu Thiên ngắt lời anh, trên mặt vẫn còn ý cười.

Trên vách tường trong vườn, dưới góc mái hiên cuộn tròn, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống tạo thành những vợn song xinh đẹp.

Dần dần những gợn song ấy lan ra rộng hơn, biến thành hình bán cầu, rồi cuối cùng toàn bộ hình tròn đều lộ diện.

Ánh trăng sáng ấm áp bao trùm khắp khu vườn, dường như cảm nhận được mỹ cảnh lúc nào, một cơn gió lướt qua, hương thơm của hoa quýt  phảng phất thoang thoảng.

Trong không khí có hương hoa  thơm nhẹ nhàng, còn có cả mùi thơm của mỹ vị.

Diêu Hữu Thiên dựa vào người Cố Thừa Diệu, chăm chú ngắm nhìn ánh trăng tròn vành vạnh.

“ Đẹp quá.”

“ ……..” Môi khẽ cử động, Cố Thừa Diệu vốn muốn cô tránh xa mình một chút nhưng lúc này lại thấy được biểu cảm trên gương mặt cô.

Ánh trắng rơi trên mặt cô phủ lên ánh bạc. Đôi mắt long lanh như nước của cô chăn chú nhìn lên bầu trời.

Biểu cảm mông lung, có vài phần xuất thần. Khóe miệng hơi nhếch lên bộc lộ tâm trạng vui vẻ của cô lúc này.

Mà cô dồn hết trọng lực dựa vào người anh, bờ vai mỏng manh, mạnh mẽ dán lên ngực anh.

Mái tóc dày mượt mà, rủ xuống  tay anh.

Một tay của cô, còn nắm lấy tay anh.

Anh thậm chí còn không phát hiện ra cô nắm tay anh từ lúc nào.

Người phụ nữ này……

Định lên tiếng ngăn cô lại, động tác định đưa tay đẩy cô ra, nhưng ngay lúc nhìn thấy gương mặt cô lại dừng lại.

Thôi vậy, hôm nay là lễ Trung Thu, anh cũng không muốn so đo với cô.

Diêu Hữu Thiên không thấy được sự biến đổi tâm trạng của Cố Thừa Diệu, cho dù có nhận ra đi chăng nữa, hôm nay cô đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi.

“ Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thuyền quyên*.” Nhẹ nhàng  ngâm nga hai câu thờ: “ Anh nói xem Hằng Nga lúc này đang làm gì?”

(* Hai câu thơ trên được trichcs từ bài ‘ Thủy Điệu Ca’ của Tô Thức, ý là: Chỉ nguyện đời ta trường cửu,Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên) 

Câu nói ấy giống như cô đang tự hỏi mình, lại cũng giống như đang hỏi anh.

Khóe môi Cố Thừa Diệu giật giật, Diêu Hữu Thiên hôm nay chắc chắn là rất bất thường: “ Hằng Nga chỉ là một câu truyện cổ tích, một nhân vật hư cấu, cô tưởng mình vẫn là trẻ con à?”

Diêu Hữu Thiên lườm anh một cái: “ Anh là người thiếu trí tưởng tượng, không lãng mạn tý nào cả.”

“ ………….” Khóe miệng của Cố Thừa Diệu giật mạnh hơn.

Giơ tay lên đặt trên vai cô định đẩy cô ra.

Đúng lúc này Cố Thừa Lân quay mặt sang nhìn thấy cảnh hai người trước mặt vô cùng thân mật, đến mức khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

“ Chẹp chẹp, kết hôn rồi đúng là thay đổi hẳn.” Cố Thừa Lân đưa hai người ra trêu chọc: “ Cứ làm như là hai người sinh đôi không bằng.”

Bàn tay vốn định đẩy Diêu Hữu Thiên ra của Cố Thừa Diệu, quay đầu lại mới thấy tất cả ánh mắt của mọi người trong vườn đều đổ dồn vào hai người……….

Uông Tú Nga cười rạng rỡ, vừa rồi bà đã để ý đến hành động của Diêu Hữu Thiên.

Đứa bé này thực sự rất thông minh, chỉ dạy một lần mà hiểu hết.

Theo tính cách của Cố Thừa Diệu, nếu cứng rắn với nó, tính khí nó sẽ còn cứng hơn người ta.

Phụ nữ mà, yếu đuối một chút thì cũng không có gì là xấu.

Trên mặt thì coi như mình thiệt thòi, nhưng ai biết được thiệt thòi chắc gì đã không có lợi.

“……………..” Mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ.

Hắc hắc, hôm nay cô quả thật chỉ có suy nghĩ muốn trêu chọc Cố Thừa Diệu, nhưng cơ hội này đến đúng lúc, người xem cũng hơi nhiều một chút.

Kiều Tâm Uyên cũng vô cùng bất ngờ, mới qua một ngày, diễn biến này khiến bà kinh ngac.

Nhưng mà cũng rất vui mừng, nhìn bộ dạng ấy, tình cảm của con trai và con dâu  tốt lên rất nhiều rồi.

Trần TĩnhNhư vừa cười vừa nắm bàn tay của Uông Tú Nga: “ Chị dâu à, nhìn tính hình này chị sắp được bế chắt rồi.”

Uông Tú Nga cười mãi không thôi, bà thích nghe nhất là câu nói này.

Không khí rất náo nhiệt. Mặc dù là những người lớn tuổi nhưng khó có cơ hội này, đều là những người làm bà nội rồi  cũng không cần biết cháu mình có ái ngại hay không, liên tục lấy Cố Thừa Diệu ra trêu chọc.

Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy lại lấy họ ra đùa giỡn.

Cố Thừa Diệu đương nhiên không thể đẩy Diêu Hữu Thiên ra, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô dùng sức siết chặt hơn.

Nghiêng mặt dùng người của Diêu Hữu Thiên che đi động tác trên mặt anh.

“ Diêu Hữu Thiên, lát nữa về sẽ tính sổ với cô.”

Diêu Hữu Thiên nghe thấy câu này, ngẩng đầu, đôi mắt to trong sáng long lanh, quyến rũ động lòng người ấy ánh lên vài tia sáng.

Cặp môi đỏ mọng khẽ mấp máy.

“ Em đợi anh.”

Cô nói rất chậm, chỉ thấy môi khẽ nói, không thấy âm thanh. Môi mỏng nói khẽ, hơi thở phả bên má anh.

Mặt Cố THừa Diệu, lại đỏ lên một lần nữa.

Người phụ nữ này, quả thật, quả thật rất dáng ghét.

Quá đáng ghét.

…………………………………………………………………………

Ngoại truyện nhỏ:

Thiên Thiên: Tam thiếu, đừng phản kháng nữa, mau nhảy vào bát của em đi.

Tam thiếu: Anh thà chết không chịu.

Thiên Thiên: Anh chắc chắn chứ? Anh chắc chắn chứ? ( Vừa nói vừa cởi một nút áo, lộ ra bờ vai thơm ngọt.)

Tam thiếu: Anh….anh kiên quyết không chịu.

Thiên Thiên: Như này thì sao? ( Cởi hết quần áo, chỉ còn đồ lót)

Tam thiếu: ……………………

Thiên Thiên: Như này thì sao? ( KHông còn mảnh vải che thân, ặc….)

Tam thiếu: Đẩy ngã……( Anh mới không thèm nhảy vào bát của em, là em tự nhảy vào bát của anh.)