“ Kêu cô hát là nể mặt cô, cô làm như thế này là có ý gì?”
Cố THừa Diệu sầm mặt xuống, đám người Hồ Tư Hiềnkhông có ác ý, người ta khó có cơ hội đến thành phố Y chơi với mình 1 lần.
Cô không tiếp đón chu đáo thì thôi lại còn tỏ cái thái độ ấy cho ai xem?
Giọng nói của anh không lớn, trong phòng riêng tiếng nhạc vẫn đang vang lên có chút ồn ào.
Nhưng Diêu Hữu Thiên nghe thấy rõ ràng, còn không bỏ sót thái độ của anh.
Nể mặt?
Lạnh lung quét qua mặt Cố Thừa Diệu một cái, cô ăn cơm với bạn cô, lúc anh lôi cô đi giữa bữa cơm thì có nghĩ đến việc nể mặt cô không?
、
Anh đã không nể mặt cô thì tại sao cô còn phải để cho anh được sĩ diện?
Cười khẩy: “ Xin lỗi nhé, thể loại sĩ diện hão này tôi cũng chả cần! Tôi cũng không phải là ca kỹ. Các anh muốn nghe nhạc thì tìm vài cô vào đây hát cho các anh nghe là được rồi, đảm bảo là sẽ hát hay hơn tôi nhiều.”
Câu nói này càng tức chết người.
Hồ Tư Hiền cũng đơ tại chỗ, bọn họ lớn lên cùng Cố Thừa Diệu cũng được gọi là nối khố, tình bạn cũng rất tốt.
、
Lúc trước ở Bắc Đô đùa giỡn thế nào, mọi người đều vui vẻ là được.
Lời vừa rồi cũng có ý đùa giỡn trong đó, ai biết được Diêu Hữu Thiên lại nóng tính như vậy. Hoàn toàn không nể mặt ai.
Hồ Tư Hiền nhất thời không có bậc xuống. Chỉ có thể nhìn Cố Thừa Diệu. Ý trong ánh mắt là tính tình của vợ cậu cũng không nhỏ nhỉ?
Mặt Cố Thừa Diệu đen kịt.
Cố Thừa Lân thấy anh muốn nổi cơn nhanh chóng kéo tay anh: “ Không hatfs thì thôi. Đi chơi thì phải vui vẻ lên chứ. Đánh bài tiếp, đánh tiếp đi.”
Khửu tay đụng vào Hồ Tư Hiền một cái: “ Biết giọng cậu hay nhất, muốn thể hiện thì cậu hát một bài đi. Hát bài nào khó khó ấy. Không thì lại nói là anh em khinh thường cậu.”
、
Sắc mặt của Hồ Tư Hiền cũng chả tốt là mấy, Anh ta trẻ tuổi, cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, bị người ta làm xấu mặt như thế vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Vừa rồi cũng chỉ là không nhìn nổi Diêu Hữu Thiên liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác.
Nếu chưa kết hôn thì cũng chả sao, nhưng kết hôn rồi thì phải chú ý một tý.
Vì vậy mới chơi trò này, nhưng ai mà biết được lại bị người ta làm xấu mặt.
、
Định châm chọc Diêu Hữu Thiên vài câu nhưng thấy hành động của Cố Thừa Kỳ mà bỏ qua.
Đúng vậy, hôm nay chính là đến chơi với Cố Thừa Diệu, tại sao phải mất vui chứ?
“ Tôi hát thì hát, ông đây cũng để các người biết được cái gì gọi là năng lực.”
Lúc nói còn không quên liếc một cái về phía Diêu Hữu Thiên.
Nhớ lúc trước khi còn học đại học anh rất được hoan nghênh, còn từng tham gia cuộc thi ca nhạc.
、
Diêu Hữu Thiên cứ thế mà ko thèm nhìn. Cái tên con nhà giàu này từ trước đến giờ đều là mọi người phải làm theo ý họ, nào dám làm trái ý?
Coi như không nhìn thấy là được.
Hồ Tư Hiền cụt hứng, nhưng vẫn chuyên tâm vào hát.
Giọng của anh cũng rất hay, vừa cất lên thì đã có hơi hướng của nghệ sỹ.
Say sưa hát bài my love sống động như thật.
Diêu Hữu Thiên lúc này mới nhìn anh thêm vài cái.
、
Chả trách kiêu căng đến vậy, thì ra là có nguốn vốn để kiêu căng.
Nhưng mà anh ta hát hay thì đã làm sao, chả liên quan gì đến cô?
TRong lòng không thoải mái, cô không thèm lên tiếng, ngồi yên tại chỗ làm nền.
Tống Lãng định khuấy động không khí, nói với Diêu Hữu Thiên vài câu để bắt chuyện.
Diêu Hữu Thiên trả lời câu được câu không. Thái độ không nóng không lạnh.
、
Cố Thừa Diệu không chủ động lên tiếng lần nào nữa, chỉ khi nào Cố Thừa Lân nói chuyện mới đáp vài câu.
Có điều mấy lần nhìn Diêu Hữu Thiên đều thấy ý trách cứ.
THời gian còn lại vì có Tống Lãng và Cố Thừa Lân không ngừng khuấy động lại nói một vài chuyện thú vị của ngày xưa.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, buổi tối mọi người cũng coi như là chơi rất vui vẻ.
Cho tới khi Cố Thừa Diệu đưa Diêu Hữu Thiên về đến nhà cũng đã là một giờ đêm.
“ Diêu Hữu Thiên.” Ngay khi Diêu Hữu thiên định về phòng mình thì Cố Thừa Diệu kéo chặt lấy tay cô: “ Hôm nay cô chơi trò gì thế?”
Diêu Hữu Thiên nhìn vào cánh tay bị giữ chặt của mình, theo hướng đó mà nhìn vào mặt của Cố Thừa Diệu.
“ Trò gì là trò gì?”
“ Tư Hiền chẳng qua là muốn cô hát một bài, mọi người cũng náo nhiệt một chút, cô xị cái bản mặt ấy ra cho ai xem?”
Thật là vô lý hết sức.
Diêu Hữu Thiên cố gắng giằng tay mình ra khỏi tay anh, không thèm quan tâm đến Cố Thừa Diệu, cũng chả có tý hứng thú nói chuyện nào với anh ta hết.
Diêu Hữu Thiên quá trẻ, cô không hiểu một người đàn ông dù trẻ tuổi cỡ nào cũng ưa sĩ diện. Đặc biệt là trước mặt bạn bè.
Cố Thừa Diệu quả thực không yêu cô, bọn họ đúng là chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa.
Nhưng không có nghĩa là Cố Thừa Diệu muốn Diêu Hữu Thiên vứt hết sỹ diện của anh trước mặt bạn bè.
Cô không thèm để ý đến anh, trong mắt Cố Thừa Diệu chính là tự vả vào mặt anh.
Cánh tay co lại, lần này anh nắm chặt hai bàn tay của Diêu Hữu Thiên trong tay mình không để cô đi: “ Diêu Hữu Thiên, cô nói đi. Cô xị mặt ra cho ai xem?”
Hai người vừa vào cửa, điều hòa trong phòng cũng chưa kịp mở.
Trong không khí tỏa ra sự oi bức khiếp người. Ngày tháng tám, nhiệt độ nóng đến mức người ta phải khó chịu.
Cánh tay của Diêu Hữu Thiên bị Cố THừa Diệu giữ chặt bắt đầu đổ mồ hôi. Cô vẫn luôn sợ nóng, Hôm nay lại mệt mỏi cả ngày chỉ là muốn nhanh chóng về phòng mình để nghỉ cho khỏe.
Đâu ngờ được Cố Thừa Diệu cứ dây dưa mãi không dứt.
Diêu Hữu Thiên không thích anh dùng thái độ này đối xử với mình, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, cho dù anh ta hung dữ với mình, cũng không muốn anh ta quan tâm đến mình như ngày hôm qua.
TRong lòng bắt đầu tính toán, lời nói ra cũng không cần kiêng dè nữa.
“ Xị ra cho anh xem đấy, thì sao nào? Anh không chịu à?”
NHìn thấy khuôn mặt của Cố Thừa Diệu ngày càng đen lại, Diêu Hữu Thiên nhếch mép lộ ra ý châm chọc: “ Cố Thừa Diệu, khi anh kéo tôi ra khỏi nhà hàng thì anh có nể mặt gì tôi không? Anh cũng không nể mặt thì tại sao tôi phải cho anh sỹ diện?”
Mặt Cố Thừa Diệu tối đen, trợ mắt nhìn Diêu Hữu Thiên đến mức chỉ còn thiếu bốc lửa.
Cô cũng không sợ chết, nếu không xong thì cùng lắm là cắt đứt mọi khả năng.
Cố Thừa Diệu, người đàn ông này cô thật sự không yêu nổi.
“ Buông tay, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Cánh tay đau nhói, sắc mặt cô cũng đổi. Cố Thừa Diệu nắm chặt tay cô kéo về phía mình.
“ Tôi không biết sỹ diện? Cô liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác thì có sỹ diễn nhỉ? Nếu tôi mà không đến lôi cô đi, cô còn định làm gì? Đi khách sạn với tên Triệu Bách Xuyên kia? Hay là đi hẹn hò? Cô đừng có quên, cô là vợ của tôi.”
Anh không yêu cô, cũng không có nghĩa là anh sẽ nhẫn nhịn để cô cắm cho anh cặp sừng to tướng này.
Càng không cho phép cô làm chuyện này trước mặt mình.
Sức trên tay mạnh thêm, không hề quan tâm đến việc động tác này sẽ làm cho cánh tay của Diêu Hữu Thiên bị đau.
“ Đúng rồi. Một người vợ mà anh không hề muốn, một người vợ khi anh uống say thì có thể cưỡng bức, một người vợ mà khi anh cùng người ta lên giường nhưng lại gọi tên người phụ nữ khác. Cố Thừa Diệu, anh coi tôi là vợ của anh khi nào vậy?”
Cánh tay của Diêu Hữu Thiên bị anh kéo đau, sự ngang ngược của Cố Thừa Diệu làm cô tức giận nhưng lại vứt được gánh nặng.
Đây mới chính là sự phát triển, quỹ đạo vốn có của họ.
“ Anh đã không coi tôi là vợ, bây giờ đến đây yêu cầu tôi thực hiện nghĩa vụ của người vợ, anh không thấy là anh rất buồn cười sao?”
Cố Thừa Diệu hơi khựng lại, tất cả sự chú ý đều đặt vào câu nói: Anh cùng tôi lên giường nhưng lại luôn miệng gọi tên người phụ nữ khác.
Lực trên tay thả lỏng một chút, Diêu Hữu Thiên nhân cơ hội này rút tay thoát khỏi anh. Lùi cả người về sau vài bước, sợ Cố Thừa Diệu lại lên cơn điên: “ Cố Thừa Diệu, lúc trước chúng ta đã nói, nước sông không phạm nước giếng, sống cuộc sống riêng, hy vọng anh vẫn giữ lời.”
Nói xong Diêu Hữu Thiên thật sự mệt mỏi. Quay người về phòng của mình.
Cố Thừa Diệu đứng yên tại chỗ, mọi việc tối hôm đó anh rõ ràng không nhớ nhưng lại có chút ấn tượng.
Anh tưởng rằng người mình ôm là Yên Nhiên, nhưng cảm giác lại không hề giống.
Anh cho rằng Yên Nhiên đã rời bỏ mình, thậm chí không chịu bước vào giấc mơ của anh.
Vì vậy mới liều mạng giữ chặt không buông, Nhưng không ngờ rằng người đó căn bản không phải là Yên Nhiên.
Mà là Diêu Hữu Thiên……
Bóp trán, Cố Thừa Diệu nghĩ đến sự trách móc, châm chọc trong lời nói của Diêu Hữu Thiên lúc nãy đột nhiên mất hết sức lực.
Người anh yêu rõ ràng là Yên Nhiên nhưng lại chạm vào Diêu Hữu Thiên.
Chạm vào Diêu Hữu Thiên nhưng lại gọi tên Yên Nhiên.
Sự hỗn loạn này là gì vậy?
…………………………………………………………………………
Ngày hôm sau là cuối tuần, vì hôm trước quá mệt, Diêu Hữu Thiên ngủ đến muộn mới dậy.
Lại còn là bị điện thoại ồn quá mà dậy. Tuyên Tĩnh Ngôn gọi điện thoại cho cô, nói là khó mà có được ngày cuối tuần, nói cô đưa Cố Thừa Diệu về nhà ăn cơm.
NHớ đến tối qua hai người vừa cãi nhau, hôm nay lại nói Cố Thừa Diệu cùng mình về nhà ăn cơm.
Diêu Hữu Thiên có chút không cam lòng.
Điều khiến cô thở phào nhẹ nhõm là Cố Thừa Diệu không có nhà.
Đợi mãi đến mười một giờ trưa cũng không thấy Cố Thừa Diệu về, Diêu Hữu Thiên chỉ còn cách gọi điện cho anh.
Bất ngờ là không ai nghe máy.
Nghĩ một lúc, Diêu Hữu Thiên tự mình về nhà.
Diêu Đại Phát hôm nay rất vui, cũng rất đắc ý.
Hôm qua ông mới từ thành phố T về, mua được hai mảnh đất thuộc khu vực trung tâm của thành phố T.
Điều này có nghĩa là việc làm ăn của ông có thể tiến đến thành phố T, dần rộng mở.
Tâm trạng vui vẻ, ý trên mặt càng nhiều.
Thấy Diêu Hữu Thiên một mình vào nhà, ánh mắt hướng về phía sau cô: “ Con rể sao không đến?”
Ông còn đang đợi con rể đến để bàn việc hai mảnh đất của thành phố T với Cố Thừa Diệu.
“ Anh ấy bận việc.” Diêu Hữu Thiên cũng không biết Cố Thừa Diệu đi đâu.
“ Bận việc? Hôm nay không đi làm thì bận việc gì được?” Tuyên Tĩnh Ngôn nghi ngờ nhìn con gái: “ Mà có việc đi chăng nữa cũng phải ăn cơm chứ?”
“ Công ty gần đây hơi nhiều việc.”
Diêu Hữu Thiên hy vọng mẹ mình đừng hỏi nữa nhưng Tuyên Tĩnh Ngôn không chịu cứ thế bỏ qua cho cô.
Liếc mắt về phía con gái, không bỏ qua sự ảm đảm trong mắt cô: Con cãi nhau với Cố Thừa Diệu phải không?”
“ Không có.”
Diêu Hữu Thiên lắc đầu quầy quậy: “ Sao con lại cãi nhau với anh ấy chứ……….”
Giọng nói sang sảng như sấm của Diêu Đại Phát vang lên: “ Thiên Thiên à, nếu như Cố THừa Diệu bắt nạt con, con phải nói cho ba biết nhé.”
“ Ba, mẹ…”
Cho dù có bị bắt nạt đi chăng nữa, cô cũng không biết phải nói như thế nào.
Diêu Hữu Thiên trong lòng hơi bực bội, nhưng trên mặt lại không tỏ rõ.
Chuông cửa ngoài cổng vang lên, Diêu Hữu Thiên nhìn vào ba mẹ, người làm đi mở cửa, người bước vào lại chính là Cố Thừa Diệu.
Sao anh lại đến đây?
……………………………………………………
Hết chương 108