Cô không biết Cố Thừa Diệu đang nghĩ gì, cũng không muốn biết.
Cô bỏ nguyên một buổi tối mới có thể khiến mình bình tĩnh lại, không còn nghĩ đến Cố Thừa Diệu.
Cũng bóp chết sự ảo tưởng cuối cùng trong lòng mình.
Vậy mà anh còn hành động như thế này, giống như là anh rất quan tâm đến cô vậy, thấy cô ở bênh cạnh người đàn ông khác thì tâm trạng của anh không thoải mái.
Lẽ nào anh không biết làm như vậy càng khiến cô hiểu lầm thêm sao?
Thái độ không lấy làm vui vẻ, tâm trạng của Diêu Hữu Thiên thực ra rất phức tạp.
、
Sự đối nghịch giữa hai người đàn ông vẫn còn tiếp diễn.
“ Nếu tôi nói là tôi để tâm thì sao?” Triệu Bách Xuyên không hề có ý buông cô ra, cách nhau một chiếc bàn nhỏ, trong mắt anh tràn đầy sự kiên trì không lùi bước: “ Dù sao đồ cũng đã lên được một nửa rồi.”
Mà anh với Diêu Hữu Thiên quả thật đang nói chuyện rất vui vẻ.
Cằm Cố Thừa Diệu, siết chặt lại.
Diêu Hữu thiên đứng kế bên anh, cô là người nhận ra điều này đầu tiên.
、
Thu hết những suy nghĩ của mình lại, hướng mắt lên trên mặt của hai người đàn ông.
Nhìn lướt qua, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc rõ ràng.
Hôm nay Triệu Bách Xuyên mặc quần thể thao với áo phông, so với những lần trước gặp anh bớt đi vài phần điềm tĩnh, mà nhiều hơn vài nét thoải mái. Nhưng cũng không che được sự trang nhã vốn có của anh.
Cố Thừa Diệu khi đi làm chắc chắn sẽ mặc quần Tây áo sơ mi. Cả người toát lên hơi thở của dân thương mại nhưng lại không hề chợ búa. Mắt sắc mày kiếm, tao nhã cao quý.
Hai người đều là những mỹ nam khó kiếm, nhưng mỗi người một vẻ.
Đương nhiên, nếu trên mặt Cố Thừa Diệu ít đi vài nét cộc cằn thì dung mạo của anh tăng thêm vài điểm cộng.
、
Nhưng thái độ khi tức giận này của anh, sắc mặt phẫn nộ khi cô ở bên cạnh người đàn ông khác.
Lại khiến cho tim cô lần nữa lỗi nhịp.
Hai người đàn ông đứng đó, đẹp trai xuất chúng, đã thu hút bao ánh mắt của những bàn bên cạnh
Đặc biệt là khi thấy Triệu Bách Xuyên, ánh mắt có một chút nghi ngờ hoặc một chút thắc mắc.
Loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như khỉ diễn xiếc này, thật đáng ghét.
Diêu Hữu Thiên nhìn vào Cố Thừa Diệu, muốn anh buông ta ra trước: Cố Thừa Diệu anh có thể đi trước được không?”
、
“ Đi trước? Anh Triệu, anh để tâm đi chăng nữa thì tôi cũng xin mạn phép.” Cố Thừa Diệu nói như thế nhưng thái độ lại không hề có ý khách sáo: “ Bạn của tôi muốn gặp vợ tôi một lần. Nếu anh Triệu đồng ý thì cứ tiếp tục ngồi đợi nhé.”
Trong khi nói anh đã dắt Diêu Hữu Thiên định đi trước.
、
“ Có Thừa Diệu…” Diêu Hữu Thiên vô cùng không cam tâm, trong lòng hận không thể nào đem nghiền nát Cố Thừa Diệu: “ Anh buông tôi ra, anh có biết phép lịch sự không hả?”
Không muốn luống cuống trước mắt bao nhiêu nhười, giọng nói của cô như vang lên từ các kẽ răng.
“ Nếu cô không muốn tự đi, tôi cũng không ngại mà bế cô đâu.” Lịch sự, còn phải xem là đối với ai nữa. Cố THừa Diệu còn nhớ người phụ nữ đang ở trước mặt mình không chịu để cho anh bế: “ Cô có thể thử xem.”
Mặt Dữu Hữu Thiên đỏ bừng, cô cũng biết được cái tên này nói được sẽ làm được.
Quay mặt về phía Triệu Bách Xuyên nở nụ cười. Bữa cơm ngày hôm nay xem ra không thể cùng ăn với anh rồi.
Thái độ của cô trong mắt Cố Thừa Diệu chắc chắn là lưu luyến không nỡ. Sắc mặt lại đen hơn.
、
Kéo cổ tay của Diêu Hữu Thiên chặt hơn. Không đến một phút, cô đã xuất hiện trước cửa phòng riêng.
Cuộc hôn nhân này như thế nào, Cố Thừa Diệu thật ra biết rất rõ.
Xã hội thượng lưu có những cặp vợ chồng bằng mặt chứ không bằng lòng, ai làm việc nấy, cũng là chuyện bình thường.
NHưng mọi người đều rất ăn ý, muốn chơi thì cũng chơi trong âm thầm, ở nơi công cộng thì cho dù có ghê tởm đối phương như thế nào thì cũng đứng chung một chỗ như là một cặp vợ chồng hoàn hảo.
Vì vậy Diêu Hữu Thiên tươi cười với người đàn ông khác công khai như thế này. Tất cả mọi người đều thấy là không được hay cho lắm.
Hành động này vô hình chung đã tát thẳng lên mặt Cố THừa Diệu.
……………………………………………….
Hết chương 107