Khi Diêu Hữu Thiên sắp tan sở thì nhận được một cuộc điện thoại.
NGười đầu dây bên kia lại chính là Triệu Nhân Uyên…..( Ed: Cứ tưởng anh này hết đất diễn rồi cơ)
“ Thiên Thiên. Em phải giúp anh, lần này em nhất định phải giúp anh.”
Người đầu dây bên kia không phải là Triệu Nhân Uyên thì còn ai vào đây nữa?
Nghe ra là anh ta, phản ứng đầu tiên của Diêu Hữu Thiên là cụp máy.
Quả nhiên cô đã đánh giá Triệu Nhân Uyên quá cao, nói gì mà lần cuối cùng, kỳ thực còn rất nhiều lần sau nữa.
Loại người đó, chỉ cần hơi nể mặt hắn, cho hắn chút cơ hội thì sẽ có vô số lần cuối cùng.
Lần nào cũng là lần cuối cùng, giúp cũng không giúp hết.
Trực tiếp tắt điện thoại, Diêu Hữu Thiên hơi bực mình.
Nghĩ đến Triệu Nhân Uyên lại nghĩ đến Cố Thừa Diệu.
So với cái tên đốn rác rưởi Triệu Nhân Uyên này thì Cố Thừa Diệu quang minh lỗi lạc hơn nhiều.
Ít ra trước mặt cô anh chưa từng che giấu tình cảm của mình đối với Bạch Yên Nhiên. Cũng chưa từng muốn lừa gạt cô.
Nghĩ đến Cố Thừa Diệu tâm trạng của Diêu Hữu Thiên lại trở nên phức tạp.
Sự quan tâm của anh dành cho cô vào tối qua, tấm lưng rộng lớn, sự dịu dàng khi anh bôi thuốc cho cô.
Cô phát hiện, điều mà cô nghĩ đến nhiều nhất không còn là chuyện độc mồm độc miệng của anh, tật xấu của anh, sự kiêu căng của anh nữa.
Những điều này hình như đều bị cô gạt bỏ rồi.
Thay vào đó là sự động lồng trong khoảnh khắc cô tựa vào lưng Cố Thừa Diệu ngày hôm qua.
Cảm giác ấy, Diêu Hữu Thiên có cố gắng để mình quên đi cũng không tài nào quên được.
Cô cũng không thể phủ nhận, thời khác ngày hôm qua, cô thậm chí hy vọng con đường ấy không có điểm dừng để Cố Thừa Diệu cứ cõng mình đi mãi.
Tay đặt lên trên ngực, Diêu Hữu Thiên không ngừng nói với chính mình, đấy là một loại cảm giác sai lầm.
Cố Thừa Diệu không phải là một người cô có thể yêu. Nhưng nếu cô thật sự yêu anh rồi thì sao?
Không, không, cô không yêu Cố Thừa Diệu.
Diêu Hữu Thiên rất rối nên cũng quên mất chuyện của Triệu Nhân Uyên, không ngờ ngay lúc tan sở lại nhìn thấy Triệu Nhân Uyên đứng chắn ở cửa công ty.
Lần này Diêu Hữu Thiên không thèm nói với anh ta một câu, lướt qua anh ta đi thẳng ra ngoài.
Nhưng Triệu Nhân Uyên nào để cô đạt được ý muốn, chặn ngay trước mặt cô: “ Thiên Thiên, em không thể đối xử với anh như thế, em nhất định phải giúp anh.”
Diêu Hữu Thiên hít một hơi, trong mắt không có tý kiên nhẫn nào, nhìn vào Triệu Nhân Uyên.
Áo sơ mi công sở đơn giản bên trên đầy nếp nhăn, cũng có vài phần sương gió, dưới chân còn có một chiếc vali, nhìn có vẻ như vừa đáp máy bay về.
So với lần trước, anh ta bớt đi sự chán nản nhưng tràn đầy phiền muộn.
Ánh mắt nhìn vào cô còn đi kèm sự chỉ trích, cũng có vài phần không cam tâm.
Tâm trạng này quả thật khiến Diêu Hữu Thiên hơi bất ngờ.
Anh ta có gì mà phải không cam tâm chứ?
“ Triệu Nhân Uyên, tôi nhớ là lần trước anh nói đó là lần cuối cùng đấy nhỉ?”
Lúc trước tốt xầu gì anh ta cũng còn ít phong độ quân tử, còn bây giờ thì?
“ Thiên Thiên, lần này thật sự không liên quan đến anh. Thiên Thiên!” TRong lúc nói chuyện Triệu Nhân Uyên đưa tay nắm lấy tay của Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên bị anh ta nắm tay, trong lòng cảm thấy ghê tởm.
Định rút tay về nhưng Triệu Nhân Uyên lại nắm chặt cứng: “ Thiên Thiên, em đừng đối xử với anh như vậy, việc anh làm sai, anh đã hối hận rồi, em có thể đừng đối xử với anh như thế này không.”
“ Triệu Nhân Uyên.” Năm triệu lần trước đưa cho anh ta còn tháy thiếu à: “ Anh buông tay ra. Anh mà không buông tôi sẽ gọi cảnh sát đây.”
“ Diêu Hữu Thiên, em cũng nhẫn tâm thật chứ. Rõ ràng là em không muốn anh được sống tử tế.”
Triệu Nhân Uyên giận chết đi được: “ Em dựa vào cái gì để anh trai em ép người bên ngân hàng không để họ cho anh vay tiền? Em biết không hiện giờ chúng tôi đang đợi khoản vay này? Tại sao em có thể làm như vậy? Lúc trước rõ ràng em đã nói hai chúng ta không còn gì hết mà.”
Diêu Hữu Thiên đơ một lúc, không rút tay ra nữa: “ Anh nói cái gì? Cái gì mà anh trai tôi ép người bên ngân hàng không cho anh vay tiền? Vay cái gì?”
“ Em đừng giả ngốc nữa.” Triệu Nhân Uyên bóp chặt mựt của Diêu Hữu Thiên, gương mặt tràn đầy sự bất cam: “ Anh không dễ gì đàm phán được một hợp đồng, cần vay tiền ngân hàng. Nhưng ông anh tốt của em không biết là đã làm gì. Mấy ngân hàng đều không chịu cho anh vay tiền. Nếu không phải là cuối cùng anh tìm đường hỏi được là do anh trai của em làm. Tôi còn không biết em ác độc như vậy.”
Triệu Nhân Uyên vốn là định nói chuyện đàng hoàng với Diêu Hữu Thiên nhưng lúc này trên mặt anh ta đầy vẻ dữ tợn.
Diêu Hữu Thiên ngây người, anh trai? Anh nào nhỉ?
“ Diêu Hữu Quốc, ông anh trai tốt của em.” Triệu Nhân Uyên thấy bộ dạng này của Diêu Hữu Thiên, cảm thấy dường như cô không biết chuyện này, quay mặt, thái độ thay đổi ngay tức khắc.”
Lời Ed: MÌnh đăng trước một nửa của chương 105 đẻ các bạn đọc đỡ ghiền