Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 73: Sóng gió đính hôn 12




“Con bé đi đâu vậy?” Nhìn hành động khiếm nhã của Phục Linh, bà Đồng thắc mắc hỏi.

“Không có chuyện gì đâu, mẹ ở đây xem dùm con, con đi ra ngoài chút.”

Ra tới cửa, Phục Linh liền ngây ngẩn cả người.

Một chiếc Mucharesr Widy dừng trước mặt, phía sau là cả đoàn xe, Lamborghini, Maserati nổi tiếng trong ngành xe thể thao, mà bên cạnh mỗi chiếc xe đều có người đứng thành hàng, mỗi người đều mặc trên mình bộ tây âu được cắt may hoàn hảo, người Trung Quốc có, người nước ngoài cũng có, nhìn cái tình huống trọng đại này Phục Linh không nhịn được văng tục.

“Mẹ Kiếp! Người đâu ra mà nhiều vậy?”

“Xin chào cô Mạnh, cô khỏe chứ?”

Phục Linh cười khúc khích: “Tôi khỏe, các người không lộn chỗ chứ? Tới tiệc đính hôn của tôi làm gì?”

Nói xong thì thấy Đồng Trác Khiêm đi ra, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đoàn xe: “Nói xem, ở đâu?”

Người đàn ông khoảng 40 tuổi đứng trước chiếc Bucharest Widy nhanh nhẹn bước lên, mỉm cười cung kính trước Đồng Trác Khiêm rồi nói: “Ông chủ chúng tôi nói, hôm nay là ngày vui của ngài Đồng Trác Khiêm và cô Mạnh, đặc biệt căn dặn chúng tôi mang quà tặng tới, hơn nữa còn có quà của bà chủ chúng tôi, đương nhiên, phần đó là dành riêng cho cô Mạnh đây.”

“Bà chủ anh?” Phục Linh nghi ngờ hỏi, cô không nhớ rõ cô khi nào thì quen với một bà chủ cao sang như vậy?

Nhìn sang Đồng Trác Khiêm, ánh mắt anh có chút kỳ quái, nụ cười từ từ dâng lên, giống như là kềm chế kích tình tràn đầy trong lòng: “Anh ta chịu xuất hiện?”

Người đàn ông kia cười trả lời: “Ông chủ hiện tại đang ở Moscow, ông chủ căn dặn, sau buổi đính hôn hãy đến Moscow du lịch, ông chủ sẽ nghênh đón hai vị đến.”

Cuộc đối thoại này khiến Phục Linh chóng mặt, hai người đàn ông nói chuyện rất vui vẻ, cô ngồi chồm hổm chờ cả nửa ngày cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thấp giọng ho hai tiếng dời lực chú ý của hai người kia tới đây, Phục Linh đưa ra nghi vấn của mình: “Bà chủ các người là ai?”

“Bà chủ chúng tôi là bạn tốt của cô Mạnh đây.”

Vẫn còn thắt gút ở đây? Phục Linh muốn hôn mê rồi, suy nghĩ cẩn thận lại một chút, hình như là mình không có bạn tốt nào như vậy.

À, đúng rồi. Không phải lúc nãy có người nói người tặng quà họ Phó hay sao?

Chẳng lẽ là ――

Phó Trường An?

Không thể nào? Cậu ấy biến mất một thời gian, không xuất hiện thì thôi, xuất hiện thì biến thành nhân vật quan trọng như vậy.

Người đàn ông trung niên nhìn Phục Linh nói: “Chắc hẳn cô Mạnh đã đoán ra rồi?”

“Vậy anh có thể cho tôi một đáp án chính xác?”

“Vâng, có lẽ cô Mạnh sẽ đoán đúng, bà chủ chúng tôi họ Phó, tên Trường An.”

Trong một giây này, Phục Linh cảm thấy như thiên lôi giáng xuống, nhưng cô không muốn hỏi tại sao Trường An lại trở thành vợ của người khác mà chỉ hỏi: “Cô ấy ở nhà của các người là ở đâu? Cô ấy không sao chứ?”

Người đàn ông kkhẽ cười: “Bà chủ không có chuyện gì, bà chủ có một người bạn thân như cô đây thật là phúc của bà chủ.”

Phục Linh đỏ mặt, được khen có chút ngượng ngùng.

“Vậy các người đến rồi thì vào trong ngồi một chút.”

Người đàn ông lắc đầu: “Thôi, quà tặng đã đem đến, chúng tôi lập tức phải quay về Moscow.”

“Không tiễn.” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

Người đàn ông chỉ mỉm cười rồi lái xe đi.

“Đồng Trác Khiêm, anh sửa đổi cái tính thúi đó của anh đi, thấy người nào cũng muốn làm cha người ta, anh đừng có mà đắc chí nữa.”

“Đi vào, còn nói nữa đại gia đánh mông em.” Nói xong, anh nắm lấy tay cô dắt cô đi vào trong.