Hôn Nhân Mạc Danh Kì Diệu

Quyển 1 - Chương 1




Đồng hồ báo thức vang lên.

…… Ồn quá đi.

Tương Duyệt mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cố hết sức nâng tay ấn tắt chuông báo, vẫn còn cảm thấy buồn ngủ. Cậu nằm lại một chút, ý thức được nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ đến trường muộn, sau đó mới không cam nguyện đứng dậy, rửa mặt, cởi đồ ngủ, mặc đồng phục vào.

Cậu đang theo học tại một trường tư nhân, nội quy trường học vô cùng nghiêm khắc, nếu đi học muộn, hơn phân nửa sẽ bị xử phạt, mặc dù trong nội quy không có hình phạt nào là về thể xác, thế nhưng nếu vi phạm vẫn có thể bị phạt đi quét văn phòng hoặc nhổ cỏ dại vào giờ nghỉ trưa.

Tương Duyệt chậm rì rì đi xuống lầu, hai người cha của cậu đã ngồi trước bàn ăn, một người đang đọc báo, người còn lại thì uống cà phê. Cậu ngồi xuống ghế của mình, nhớ tới kỳ nghỉ đông tốt đẹp hôm nay đã chấm dứt, không khỏi trào lên một trận bi thương.

_Sao thế, sao mặt mày lại uể oải như vậy? – Tuyên Hòa có chút buồn cười nhéo nhéo mặt cậu.

_Ba đừng làm thế…đau đó! – Cậu hàm hồ kháng nghị.

Tuyên Hòa thu tay về, sau đó thúc giục nói: “Mau ăn sáng đi, bằng không sẽ đến trường muộn.”

Tương Trữ Chiêu ngồi một bên liếc mắt nhìn, nhưng cái gì cũng không nói, ánh mắt rất nhanh lại chuyển về tờ báo trước mặt.

Ngay trước khi Tương Duyệt sinh ra, quốc gia này đã cải cách luật lệ hôn nhân, trong luật hôn nhân không còn nghiêm khắc hạn định hai đối tượng kết hôn chỉ có thể là một nam một nữ, mà bây giờ hôn nhân đồng tính cũng được coi là hợp pháp. Hai người cha của cậu kết hôn vào thời điểm đó, mặc dù không thể sinh con giống như những cặp dị tính luyến khác, thế nhưng nhờ có khoa học kỹ thuật trợ giúp, cặp đôi đồng tính vẫn có biện pháp lưu lại huyết mạch, trong hoàn cảnh đó Tương Duyệt được sinh ra.

_Tiểu Duyệt.

_Vâng – Tương Duyệt vừa đem miếng thịt xông khói nhét vào miệng, thế là hàm hồ lên tiếng.

_Sau khi tan học nhớ về sớm một chút, ba có chuyện muốn nói với con – Khi Tuyên Hòa nói ra những lời này, khuôn mặt chợt lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Tương Duyệt mờ mịt gật gật đầu, vội vàng ăn xong bữa sáng, sau đó tạm biệt hai vị phụ huynh, vội vã chạy ra bên ngoài.

Từ nhà đến ga tàu điện ngầm cũng không xa, đi bộ ước chừng năm phút đồng hồ là tới, đi tàu điện ngầm đến trường mất thêm khoảng mười phút nữa, cuối cùng Tương Duyệt vào đến lớp học vừa đúng lúc tiếng chuông cuối cùng vang lên. Cậu lén lút nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, nhất thời cảm thấy có chút mất mát.

_Cậu đang tìm ai thế? – Người phía sau đột nhiên lên tiếng – Cậu ta hôm nay còn chưa tới, chắc là đến muộn.

Tương Duyệt quay đầu lại, liền nhìn thấy thanh mai trúc mã của mình đang đứng ở cửa, mặc dù bị người ta nói toạc ra chân tướng nhưng cậu vẫn muốn che giấu một phen, vội vàng lấp liếm: “Cậu lại nói bậy bạ gì đó, tôi không có…”. Mặc dù muốn bác bỏ, nhưng nhìn thấy một tia trêu tức trong mắt đối phương, thanh âm của Tương Duyệt không tự giác càng ngày càng nhỏ lại.

Tiền Sĩ Tranh và cậu cùng nhau lớn lên, làm sao lại không nhìn ra cậu đang chột dạ, cậu ta nhanh chóng cười rộ lên kéo cậu ngồi xuống một vị trí trong góc. Bởi vì là đầu học kỳ mới, chỗ ngồi còn chưa cố định, cho nên bọn họ đương nhiên sẽ chọn bàn cuối cùng trong lớp, chỗ ngay cạnh cửa sổ.

_Cậu rốt cục có tự giác là mình đang yêu thầm người khác hay không? – Tiền Sĩ Tranh có chút bất đắc dĩ – Xem bộ dạng lén lút nhìn quanh của cậu hồi nãy, ai cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Tương Duyệt liếc nhìn ra chỗ khác, mặc dù vẻ mặt vẫn trấn định như cũ, nhưng mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều có vẻ luống cuống.

_Tuy nhiên việc này cũng không trách cậu được, bởi vì cậu rất ngu ngốc nha – Tiền Sĩ Tranh nhếch miệng nói.

_Tôi có ngốc cũng không ngốc đến trình độ đó đi! – Tương Duyệt phản ứng lại, không khỏi kêu lên – Còn nữa, cậu đến cùng là có ý tứ gì, tôi tốt xấu gì cũng là trưởng bối của cậu, với trưởng bối thì phải lễ phép.

Đối phương nhướn mày, “Cậu muốn tối kính già yêu trẻ? Chúng ta rõ ràng là bằng tuổi nhau, hơn nữa tôi còn sinh ra trước cậu. Cậu chẳng qua chỉ là bối phận cao hơn so với tôi thôi, quan hệ thân thích giữa chúng ta xa đến mức đã có thể kết hôn hợp pháp với nhau, cậu không biết sao?

_Tôi mới không cần cùng cậu kết hôn. – Tương Duyệt căm giận nói.

Tiền Sĩ Tranh cũng không tranh cãi nữa, ngược lại còn cười cười. Hai người hàn huyên một lát, năm phút sau, một thiếu niên từ cửa sau phòng học vội vàng đi vào, ngồi xuống một chỗ trống. Tương Duyệt lặng lẽ liếc mắt nhìn, đối phương đang mở một chai nước khoác uống nước, hơi thở có chút không ổn, chắc là do vừa rồi vội vã chạy tới.

Tương Duyệt cố gắng duy trì thần sắc bình tĩnh, thế nhưng nhịp tim đột nhiên tăng nhanh làm thế nào cũng không thể đập chậm lại được.

Cậu biết đối phương, là khi vừa vào cao trung năm thứ nhất.

Bọn họ lúc ấy không học cùng lớp, chẳng qua chỉ cùng nhau chơi bóng rổ vài lần, sau khi lên năm hai, vì phải phân chia ban văn và ban lý nên nhà trường một lần nữa phân lại lớp, vì thế bọn họ cuối cùng cũng trở thành đồng học; Mặc dù có cơ hội tiếp xúc, nhưng sau một học kỳ trôi qua, Tương Duyệt vẫn chưa có cơ hội cùng đối phương nói chuyện riêng, mỗi lần đều chỉ dám liếc nhìn người kia từ phía xa xa, còn bị Tiền Sĩ Tranh cười nhạo là quỷ nhát gan.

Thật ra Tương Duyệt cũng không rõ tại sao mình lại thích Thẩm Duy, có lẽ là vì khi đối phương cười rộ lên sẽ lộ ra răng khểnh trông cực kỳ đẹp trai, cũng có thể là vì âm thanh đối phương khi nói chuyện luôn mang theo ý cười nghe rất êm tai, cậu căn bản tìm không ra bất kỳ lý do nào mang tính thuyết phục. Có lẽ thầm mến vốn chính là như vậy, cậu cũng biết việc này là do bản thân mình đơn phương tình nguyện, nhưng vẫn luôn không tự giác chú ý đến đối phương, chẳng qua là cho đến nay cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ tỏ tình.

_Đừng nhìn nữa. – Tiền Sĩ Tranh từ phía sau đẩy đẩy bờ vai Tương Duyệt – Sẽ bị phát hiện.

Tương Duyệt ngẩn ra, nhìn về phía trước, quả nhiên có mấy nữ sinh đang nhìn cậu, cậu hơi xấu hổ, vội vàng cúi đầu, làm như đang sửa sang lại sách vở trong ngăn kéo, kỳ thật trong lòng có chút ảo não. Cậu cũng không phải là loại người thâm sâu khó lường, mặc kệ nghĩ đến điều gì đều sẽ viết rõ ràng ở trên mặt, cậu vẫn luôn muốn thay đổi điểm này, nhưng mỗi khi nhìn thấy Thẩm Duy, bao nhiêu kiềm chế và nhẫn nại đều bị ném ra sau đầu.

Vào ngày đầu tiên của học kỳ mới, theo thường lệ thầy giáo sẽ phát sách giáo khoa cho cả lớp, sau đó nói vài câu như cố gắng đọc sách, học hành chăm chỉ, trước giữa trưa sẽ tan học.

Tương Duyệt cất sách vở vào cặp, khi đang chuẩn bị đứng dậy ra về, đột nhiên nghe thấy Tiền Sĩ Tranh hỏi: “Cùng đi ăn mì sợi không?”

_Không, không có hứng thú – Tương Duyệt thành thực đáp. Hiện tại thời tiết không hề mát mẻ, đối diện với một bát mì nóng, cậu thật sự không cảm thấy thèm ăn.

_Thế hả? – Tiền Sĩ Tranh không thèm để ý – Nhưng mà Thẩm Duy cũng sẽ đi.

Tương Duyệt cứng đờ, quay đầu lại, “Cái gì?”

_Quán mì sợi đó mới khai trương, bọn con trai lớp mình tính toán cùng nhau đi – Tiền Sĩ Tranh nhẹ nhàng bâng quơ nói – Bất quá nếu cậu không có hứng thú, tôi một mình đi với bọn họ cũng được.

Tương Duyệt vội vàng bắt lấy ống tay áo đối phương, “Khoan đã!”

_Sao thế? – Tiền Sĩ Tranh lộ ra nụ cười không có ý tốt.

_Tôi… – Tương Duyệt có chút quẫn bách, nhưng cuối cùng vẫn trấn định nói – Tôi cũng đi!

Mười phút sau, cả đoàn bọn họ cùng nhau đi ra khỏi cổng trường, Tương Duyệt và Tiền Sĩ Tranh đi sau cùng, còn Thẩm Duy đi ngay phía trước cậu không xa đang cùng người khác nói chuyện, thường xuyên cười rộ lên lộ ra răng khểnh. Cậu nhìn theo có chút thất thần, cùng bạn học khác nói chuyện cũng có vẻ mất tập trung, may mà Tiền Sĩ Tranh hợp thời tiếp tục câu chuyện, nên mới không khiến người khác phát hiện ra cậu không yên lòng.

Sau khi đến quán mì sợi, bởi vì thời gian còn sớm, trong quán không có vị khách nào, bọn họ ngồi xuống một chiếc bàn trong góc, Tương Duyệt ngồi xuống bên cạnh Tiền Sĩ Tranh, bên cạnh cậu cũng có người khác ngồi xuống. Tương Duyệt ngẩng đầu, đang định mở miệng nói chuyện, nhất thời liền sửng sốt.

Ngồi xuống bên cạnh cậu, cư nhiên lại là Thẩm Duy.

_Bọn họ bên kia không đủ chỗ ngồi, cho nên tôi lại đây ngồi cùng các cậu – Thẩm Duy hướng Tương Duyệt cười cười – Cậu không ngại chứ?

Tương Duyệt vội vàng lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại khẩn trương đến mức ngay cả một từ cũng không nói lên lời.

Tiền Sĩ Tranh có lẽ phát hiện ra khốn cảnh của cậu, tự nhiên mà tiếp nhận câu chuyện, thay cậu giải vây, “Tôi nghe nói cậu bắt đầu kết giao cùng hoa khôi trong kỳ nghỉ đông?”

“Sao cậu lại biết?” – Thẩm Duy nở nụ cười.

Tương Duyệt cứng đờ, trong khi đang cảm thấy khó có thể tin nổi, liền nghe thấy Thẩm Duy nói: “Chúng tôi mới kết giao được một tuần liền chia tay.”

_Tại sao thế? – Tương Duyệt theo bản năng mà hỏi, hỏi xong mới ý thức được mình có lẽ không nên hỏi trực tiếp như vậy.

Thẩm Duy vẫn mang thần sắc khó đoán như thường, chẳng qua ngữ khí phảng phất pha thêm một chút thích thú của thiếu niên, “Cá tính của cô ấy có chút kiêu căng, tôi cũng không thích phải ăn nói khép nép lấy lòng người khác, vì thế trong vài ngày liền chia tay. Dù sao cả hai đều cảm thấy không hợp, tiếp tục cùng một chỗ cũng không có gì tốt.”

_Phải không… – Tương Duyệt ngơ ngẩn nói, tảng đá đang treo trong lòng rốt cục cũng được thả xuống.

Sau đó mì sợi và đồ ăn kèm được đem lên, đề tài này nhất thời liền bị gián đoạn. Tương Duyệt không yên lòng ăn mì sợi, khi gắp một miếng gà chiên kiểu Nhật, cậu cầm đũa không cẩn thận, miếng gà chiên rơi thẳng tắp xuống bát mì, không ít nước dùng văng lên, người dính phải không chỉ có mình cậu, mà ngay cả cổ tay áo đồng phục của Thẩm Duy cũng bị dính nước dùng. Cậu trong lòng bối rối, vội vàng rút khăn tay thay đối phương chà lau.

_Xin lỗi – Tương Duyệt vội vàng nói – Tôi không cố ý.

Thẩm Duy ngược lại không để ý chút nào, “Không có việc gì, cậu không cần để ý.” Nói xong, liền cầm tay Tương Duyệt, Tương Duyệt ngẩn ngơ, bàn tay kia nhẹ nhàng kéo tay cậu ra, sau đó ngay lập tức cởi cái áo khoác đang bị dính nước dùng ra.

Tương Duyệt ngơ ngác nhìn đối phương, tâm tư còn đang dừng lại ở giây phút đụng chạm ngắn ngủi ban nãy, hình như còn lưu lại một chút độ ấm, sau đó liền nghe Thẩm Duy hỏi: “Cậu sao thế?”

Tương Duyệt lắc lắc đầu, cả người buộc chặt, cố gắng trấn định nói: “Không có gì”. Cậu dừng một chút, bỗng nhiên ý thức được điều gì, vội vàng đứng dậy, “Tôi đi toilet một chút”.

Tương Duyệt vội vàng đứng dậy, sau khi hỏi nhân viên phục vụ liền chạy vào toilet, thuận tay khóa cửa lại, cơ hồ có chút khóc không ra nước mắt. Rõ ràng tay chỉ bị chạm một chút mà thôi, cũng không phải nắm tay, thời gian đụng chạm thậm chí còn chưa tới ba giây, nhưng nửa người dưới của cậu lại vì thế mà có phản ứng, này không khỏi quá mức rồi sao. Tuy nói như vậy nhưng nam sinh cao trung đều có thể dễ dàng bị trêu trọc mà sinh ra xúc động, nhưng không cẩn thận bại lộ tư thái này trước mặt người mình thích, ngoài nhục nhã đến cực điểm, hoàn toàn chẳng còn từ nào khác để hình dung.

Sau một lúc lâu, bên ngoài có người gõ cửa, “Này, cậu không sao chứ?”

Đó là tiếng của Tiền Sĩ Tranh. Không biết vì sao, nghe được thanh âm của đối phương, Tương Duyệt lại thoáng thở ra nhẹ nhàng.

Cậu bỗng nhiên ý thức được Tiền Sĩ Tranh đã biết rõ tại sao mình lại vội vàng chạy vào toilet, thế là xấu hổ lên tiếng trả lời: “Không sao.”

_Cậu đừng trốn trong toilet lâu quá, nếu không bọn họ sẽ nghi ngờ. – Ngữ khí của Tiền Sĩ Tranh rất bình thường.

_Ừ – Tương Duyệt lên tiếng, qua một hai phút sau, xác nhận phản ứng sinh lý của mình đã biến mất, cậu mới ngượng ngùng mở cửa toilet. Tiền Sĩ Tranh đứng ở ngoài cửa, nheo mắt nhìn cậu.

_ Cậu thật là khí huyết phương cương – Tiền Sĩ Tranh ra vẻ bất đắc dĩ thở dài – tốt nhất vẫn nên nhanh tìm bạn trai đi.

_Đừng nói nữa. – Tương Duyệt không được tự nhiên nói.

Bữa ăn trưa hôm đó diễn ra khá tốt đẹp, từ đầu tới cuối, Thẩm Duy đều ngồi bên cạnh Tương Duyệt, hai người trò chuyện về những việc phát sinh trong kỳ nghỉ đông, Thẩm Duy hình như đã đi Nhật Bản một chuyến, học được cách trượt tuyết. Mặc dù đối phương chỉ nói một số chuyện lặt vặt linh tinh, nhưng Tương Duyệt vẫn lắng nghe một cách say mê; Cuối cùng, bữa ăn chấm dứt, mọi người cùng nhau thanh toán hóa đơn, sau đó nói lời tạm biệt, khi chuẩn bị về nhà, Tương Duyệt còn có cảm giác ý do vị tẫn, còn muốn nói tiếp.

_Ngày mai gặp lại. – Thẩm Duy trước khi rời đi còn đối với cậu cười cười.

Tương Duyệt hướng đối phương phất phất tay, đợi sau khi Thẩm Duy rời đi, mới mang theo khuôn mặt không thể che giấu ý cười, cùng Tiền Sĩ Tranh đi về phía ga tàu điện ngầm. Trên đường đi, Tiền Sĩ Tranh tựa hồ không thể nhịn được nữa, cuối cùng mở miệng nói: “Đừng cười ngây ngô nữa.”

“Tôi không có.” Tương Duyệt phản bác nói, nhưng trên mặt rõ ràng vẫn còn sót lại vẻ tươi cười.

Khi Tương Duyệt về đến nhà, đồng hồ chỉ khoảng hai giờ chiều.

Ngoài ý muốn là, rõ ràng không phải ngày nghỉ, nhưng hai người cha lại đang ở nhà, cậu có chút nghi hoặc, lại chợt nhớ ra trước khi đi học ba có nói qua có chuyện muốn nói với cậu, không khỏi càng cảm thấy mờ mịt. Cậu buông cặp sách ra, ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã nhìn thấy Tuyên Hòa biểu tình khó xử, mở miệng nói: “Chuyện này hơi đột ngột, hy vọng con sẽ không mất hứng.”

Tương Duyệt sửng sốt, “Có chuyện gì ạ?”

Tuyên Hòa liếc nhìn Tương Trữ Chiêu đang trầm mặc, nhẹ giọng nói với Tương Duyệt: “Cha con phải đi Châu Âu công tác, đại khái là đi nửa năm, ba tính toán đi cùng ông ấy…Thế nhưng con còn phải đến trường, chúng ta cũng không yên tâm để con ở nhà một mình.”

Tương Duyệt mơ hồ hiểu rõ ba ba đang muốn nói chuyện gì.

Từ nhỏ đến lớn, cho dù cậu có ngu ngốc thế nào, cũng hiểu rất rõ mối quan hệ giữa gia đình mình và họ hàng thân thích, ông bà nội bên Tương gia luôn luôn yêu thương cậu, nhưng hai người họ đã sớm qua đời từ vài năm trước, mặc dù bọn họ sống rất thọ, nhưng khi đó Tương Duyệt vẫn đang học tiểu học, quả thực cảm thấy vô cùng khổ sở, qua một đoạn thời gian rất dài vẫn không thể chấp nhận được chuyện này; Còn trưởng bối bên Tuyên gia tuyệt đối không thích ba cậu và cậu, thời gian lui tới gặp nhau cũng rất ít, bởi vậy khi ba ba nói ra chuyện này, tính toán nhờ người khác chăm sóc cậu, cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng mà, khi Tương Duyệt đang nghĩ ngợi lung tung, Tuyên Hòa lại hỏi: “Con còn nhớ Hoắc thúc thúc không?”

Tương Duyệt nghĩ nghĩ, cuối cùng nhớ ra, chần chờ nói: “Có phải Hoắc thúc thúc vẫn thích nhéo mặt con không?” hiện tại nhớ lại, ký ức đã hơi mơ hồ, tuy nhiên trong trí nhớ của cậu quả thực từng có một người như vậy.

Tuyên Hòa hình như có chút khó mở miệng, “Con chắc là không biết…Trước đây khi con còn nhỏ, Hoắc thúc thúc và cha con từng có một ước định, hy vọng tương lai con và con trai của Hoắc thúc thúc có thể cùng nhau kết hôn.”

Tương Duyệt ngây dại.

“Tuy nhiên, lúc đó chúng ta cũng không biết con thích nam hay nữ, cho nên Hoắc thúc thúc cũng không miễn cưỡng. Nhân cơ hội chúng ta xuất ngoại lần này, Hoắc tiên sinh đề nghị để con tới nhà thúc thúc ấy ở tạm, nếu con không thích đối phương, hôn ước này liền hủy bỏ.” – Tuyên Hòa giải thích.

Tương Duyệt lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, khó tin nhìn Tương Trữ Chiêu: “Cha cư nhiên lại tự tiện quyết định đối tượng kết hôn cho con, tại sao con chưa bao giờ nghe qua chuyện này?” – Cậu cư nhiên dưới tình huống chính mình hoàn toàn không biết gì lại có thêm một vị hôn phu? Này rốt cuộc là tình tiết trong bộ shoujo nào!

Tương Trữ Chiêu vẻ mặt không chút thay đổi, chau mày, phảng phất như muốn bác bỏ, nhưng sau khi bị Tuyên Hòa trừng mắt một cái, lại có chút chột dạ, nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác.

Tuyên Hòa ôn nhu nói: “Chỉ là ở tạm một học kỳ mà thôi, thử cùng đối phương bồi dưỡng tình cảm, nửa năm sau chúng ta sẽ trở lại, nếu con cảm thấy không được tự nhiên, cứ xem đối phương như chủ nhà là được.”

Tương Duyệt nghĩ nghĩ, lại vẫn có chút do dự, “Con không thể tới nhà người khác ở sao? Ví dụ như nhà của Sĩ Tranh…”

“Việc này nếu không thử một lần thì thế nào cũng không xong, đối phương cũng rất có thành ý, nếu cuối cùng con vẫn không muốn kết hôn, sẽ không có ai ép buộc con”, Tuyên Hòa ngữ khí bình thản, “Đã hứa hẹn cùng người khác thì phải nói được làm được, mặc dù là do cha con tự tiện ước định cũng thế, huống chi đối phương cũng chỉ yêu cầu thử ở chung một thời gian, cũng không phải muốn con ngay lập tức kết hôn. Nếu nửa năm sau con vẫn không đồng ý, chúng ta đương nhiên sẽ không ép buộc con chấp nhận hôn sự này.”

Giọng điệu Tuyên Hòa tương đối bình tĩnh, nhưng Tương Duyệt dù sao cũng do anh một tay nuôi nấng từ nhỏ, nghe được loại khẩu khí này liền tự hiểu rõ, đây là một quyết định không thể nào phản đối, ngoại trừ ngoan ngoãn đồng ý, cậu không còn lựa chọn nào khác. Ngay cả như vậy, trong lòng cậu vẫn có chút không cam nguyện, vô duyên vô cớ liền nhiều ra một vị hôn phu chưa bao giờ nghe qua, cậu dù sao cũng không có khả năng vì thế mà cảm thấy vui vẻ phấn chấn.

Mặc dù không thể không đáp ứng chuyện gửi con tá túc tại nhà người khác, nhưng hai người cha của cậu rõ ràng vẫn có chút áy náy, đặc biệt là Tuyên Hòa, liên tiếp vài ngày sau, hai vị phụ huynh đối với cậu đều rất nuông chiều, tựa hồ muốn bù đắp lại chút gì đó, Tương Duyệt nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ, không khỏi có chút mềm lòng, chút ủy khuất cùng không cam tâm trong lòng cũng biến mất vô tung.

Cẩn thận ngẫm lại, ba ba nói kỳ thật rất có đạo lý, cùng lắm cũng chỉ là đi ở nhờ nhà người khác nửa năm mà thôi, cũng không phải muốn cậu đi kết giao, lại nói mặc dù là quyết định của Tương Trữ Chiêu, nhưng việc tự tiện quyết định hôn ước của ông ấy cũng bị Tuyên Hòa chỉ trích, chỉ cần thấy Tương Trữ Chiêu một tuần liền đều mang sắc mặt băng lãnh ngủ một mình ở thư phòng, liền biết Tuyên Hòa cũng không phải không oán không giận.

Tương Duyệt hiểu rõ, nếu nói cho hai người cha của mình biết cậu đã có người để thích, bọn họ tuyệt đối sẽ không bức bách cậu đi đến nhà vị hôn phu, nhưng nếu nói ra chuyện này, bọn họ khẳng định sẽ phải giải thích cùng với Hoắc thúc thúc, làm như vậy kỳ thực cũng không thỏa đáng, chi bằng tạm thời nhẫn nại nửa năm, thử cùng đối phương ở chung, cuối cùng lấy lý do không hề có cảm giác gì, danh chính ngôn thuận từ chối hôn sự, như vậy có lẽ mới là biện pháp hợp lý nhất.

Sau khi nghĩ thống suốt chuyện này, tâm tình Tương Duyệt bỗng nhiên thoải mái hơn không ít.

Mặc kệ thế nào, chẳng qua chỉ là đi ở nhờ mà thôi, mình hoàn toàn không cần phải nghiêm túc – ít nhất trước khi nhìn thấy Hoắc Trọng Cẩm, cậu vẫn nghĩ như vậy.

Cái ngày cậu nhìn thấy vị hôn phu trên danh nghĩa, là trước khi hai người cha của cậu xuất ngoại mấy ngày.

Bởi vì phải đến nhà đối phương tá túc, người giúp việc trong nhà thay cậu thu thập một ít hành lý đơn giản, bao gồm hơn mười bộ quần áo cùng một ít đồ dùng hàng ngày, còn có cả cái gối của cậu. Hai người cha đưa cậu đến Hoắc gia, trên đường đi Tương Duyệt phát hiện ra nơi này cách trường của cậu không xa, tâm tình có chút nơi lòng, cậu là người thường xuyên ngủ nướng, nếu như ở xa quá bắt buộc phải rời giường sớm để đến trường, không cần phải nói cũng biết đối với cậu là vô cùng thống khổ.

Sau khi theo hai vị phụ huynh đi vào Hoắc gia, Tương Duyệt không khỏi ngẩn ra.

Người đàn ông đang ngồi trên sô pha nhìn thấy bọn họ, liền đứng dậy đi tới, dùng một giọng điệu không nóng không lạnh trò chuyện cùng Tuyên Hòa và Tương Trữ Chiêu, khách sáo hỏi han ân cần, rõ ràng là thái độ xã giao, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ ràng. Tương Duyệt bỗng nhiên hiểu ra, đối phương có lẽ cũng giống cậu, vì lời của trưởng bối mà không thể không đáp ứng để cậu tá túc ở đây, trên thực tế vị Hoắc tiên sinh này đối với cậu chắc hẳn cũng không có chút hứng thú dư thừa nào.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, tâm tình Tương Duyệt nhất thời thoải mái lên, cũng có chút tò mò đánh giá đối phương.

Tuổi của Hoắc tiên sinh lớn hơn cậu không ít, theo cậu suy đoán, hai người ít nhất phải hơn kém nhau tám đến mười tuổi, mà đối phương cũng cao hơn cậu rất nhiều. Không biết vị Hoắc tiên sinh này vào thời kỳ trưởng thành ăn cái gì mà thân hình lại cao lớn như vậy, cậu mặc dù cũng đạt đến chiều cao trung bình nhưng vẫn phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương… Tương Duyệt nghĩ đến đây, không khỏi có chút ghen tị.

Nghiêm túc mà nói, khuôn mặt của đối phương cũng không khó xem, thậm chí còn có thể nói là ưa nhìn, thế nhưng biểu tình trên khuôn mặt kia làm cho người khác hoàn toàn không dám đến gần, nếu đem tiêu chuẩn của Tương Duyệt ra mà đánh giá, đối phương khẳng định không thể trở thành bạn bè của cậu đừng nói là người yêu. Cũng không phải ấn tượng của cậu đối với vị Hoắc tiên sinh này không tốt, mà chẳng qua đối phương hoàn toàn không phải là loại hình mà Tương Duyệt cảm thấy hứng thú, mặc kệ ở trên bất kỳ phương diện nào, cũng đều như vậy.

Tương Duyệt ngồi bên cạnh hai vị phụ huynh, không yên lòng nghe bọn họ nói chuyện, Tuyên Hòa quan tâm đến sinh hoạt của cậu, lúc này đang kể một ít thói quen thường ngày của cậu cho Hoắc tiên sinh, vài việc linh tinh ví dụ như cần phải gọi cậu rời giường tránh để cậu đi học muộn, Tương Duyệt nghe những lời này, hơi cảm thấy xấu hổ, thế nhưng biểu tình của Hoắc tiên sinh hoàn toàn không có chút biến hóa gì, đại khái cũng không chú ý, chỉ xuất phát từ trách nhiệm mà bình tĩnh đáp ứng Tuyên Hòa sẽ chăm sóc Tương Duyệt cho tốt.

Hai người rõ ràng là không cùng bối phận, thế nhưng đối phương lại mang theo thái độ không có chút cảm tình nào để nói chuyện, nhìn thế nào cũng thấy như đang bị bắt ép trở thành người giám hộ, không thể không chăm sóc Tương Duyệt.

Từ đầu tới cuối, Tương Duyệt đều không lên tiếng, chỉ yên lặng quan sát đối phương, rất nhanh sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc, hai vị phụ huynh đứng dậy ra về, Tương Duyệt trong lòng có chút không muốn, nhưng lại hiểu rõ chuyện này đã không thể nào cứu vãn, đành mỉm cười chào tạm biệt hai người cha. Chờ sau khi thân ảnh hai người rời đi, cửa lớn bị đóng lại, tâm tình vốn đang nơi lỏng lại chậm rãi khẩn trương lên.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, bầu không khí cứng ngắc, nhớ ra đối phương là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình, Tương Duyệt bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

_Anh… – Cậu nhìn về phía đối phương, đột nhiên nhớ ra một vấn đề – Anh tên là gì?

_Hoắc Trọng Cẩm. – Người đàn ông đáp, thuận tay đưa cho cậu một tấm danh thiếp, lời nói ngắn gọn mà lãnh đạm – Có chuyện gì thì có thể gọi cho tôi theo số điện thoại này, nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi, trò chuyện khách sáo cũng không cần, hy vọng cậu có thể biết điều mà cư xử đúng mực trong thời gian này, đừng gây phiền toái cho người khác.

Biểu tình lạnh nhạt này khác xa so với bộ dáng nói chuyện cùng trưởng bối khi trước, ngữ khí bén nhọn, thậm chí còn mang theo một tia không kiên nhẫn, Tương Duyệt sửng sốt, không kịp phản ứng lại, đầu óc trống rỗng, ngạc nhiên nói: “Sao cơ…”

Đối phương một bên dùng ánh mắt sắc sảo đánh giá cậu, một bên lạnh lùng ngắt lời, “Chúng ta nói thẳng đi, khi tôi bắt đầu cùng người khác lên giường, cậu vẫn còn đang ở nhà trẻ chơi xếp gỗ, tôi đối với loại tiểu quỷ như cậu hoàn toàn không có hứng thú. Các phương diện của chúng ta đều không thích hợp, tôi không thể đem cậu trở thành đối tượng kết hôn, cậu chắc cũng thế, một khi đã như vậy, không can thiệp đến chuyện riêng của nhau là biện pháp tốt nhất.”

Tương Duyệt mặt đỏ lên, nghẹn họng trân trối, hoàn toàn không dự đoán được đối phương sẽ nói thẳng như vậy.

“Phòng cuối cùng ở hành lang bên trái tầng hai là phòng khách, chìa khóa dự bị ở trên bàn, cậu cứ tự nhiên.” – Hoắc Trọng Cẩm nói xong những lời này, liền không hề lưu luyến đứng dậy rời đi, cư nhiên cầm lấy chìa khóa xe, đầu cũng không thèm quay lại, đi thẳng ra ngoài.

Tương Duyệt ngây ngốc nhìn theo bóng dáng đối phương, thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, mới từ trong mờ mịt và kinh ngạc hồi phục lại.

Người này…… Thật sự là……

Cậu suy nghĩ thật lâu vẫn không biết nên hình dung như thế nào, trưởng bối vừa rời đi liền trở mặt ngay lập tức, tính cách nếu dùng ác liệt hay lạnh lùng để hình dung đều không thể diễn tả được đầy đủ, lại càng không muốn nói khi đối phương đánh giá cậu, trong ánh mắt kia rõ ràng còn lộ ra vài phần ghét bỏ cùng khinh miệt. Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai biểu lộ sự phản cảm với cậu rõ ràng như vậy, Tương Duyệt vừa cảm thấy giật mình, vừa cảm thấy có chút không thích ứng được.

Rõ ràng mới gặp mặt lần đầu tiên, chính mình lại ngay lập tức bị người ta chán ghét. Ý thức được điểm ấy, cho dù tính cách của Tương Duyệt có ôn hòa cũng không thể không cảm thấy khó chịu. Mặc dù cậu cũng không tính toán cùng đối phương phát triển thành loại quan hệ thân mật, thế nhưng đối phương lại bày ra biểu tình phản cảm và chán ghét như vậy, thái độ còn bài xích như muốn nói “Cách xa tôi ít nhất năm mét”, vô số sự tình chồng chất lên nhau, khiến cho cậu cảm thấy không vui

Hôn sự này cũng không phải do Tương Duyệt quyết định, đối phương lại vì thế mà giận chó đánh mèo lên cậu, nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận nổi, cơ bản đúng là mạc danh kỳ diệu.

Tương Duyệt đầy phẫn nộ ngồi xuống sô pha, nhìn thoáng qua hành lý của mình, nhớ ra mình còn phải đem hành lý vào trong phòng sắp xếp lại, nhất thời giống như một trái bong bóng xì hơi, một trận uể oải không tên đột nhiên xông tới, cả người Tương Duyệt hữu khí vô lực ngã xuống, nằm ở trên sô pha, cảm giác khó chịu ngày càng tăng lên, làm cho cậu đứng ngồi không yên.

…… Thật muốn về nhà.

Mặc dù nghĩ như vậy, thế nhưng Tương Duyệt rất rõ ràng, bản thân mình thật ra không có lựa chọn thứ hai.