Editor: Lhanh | CHƯA BETA
-
Không biết là do hồi hộp hay là do không thói quen mà đêm nay cả hai người đều ngủ không ngon, dẫn đến ngày hôm sau khi hai cánh được mở ra cùng một lúc, bốn mắt thâm quầng nhìn nhau không nói nên lời.
"Em không ngủ ngon à?" Chiến Thần dù sao cũng là Alpha cho nên tinh thần vẫn rất tốt. "Nếu em buồn ngủ thì đi ngủ một lát đi, tôi đi mua đồ ăn sáng."
"Không được, bây giờ mà ngủ thì buổi chiều sẽ khó chịu," Hứa Nặc dừng lại một chút rồi hỏi," Khi nào thì anh đi làm?"
"Tôi không đi làm."
"Quân đội không có chuyện gì? A, tôi không phải cố ý hỏi về chuyện của quân sự"
Chiển Thần mỉm cười: "Tôi đã xin một kỳ nghỉ rất dài. Bây giờ là thời kỳ hòa bình cho nên không có tình hình quân sự gì để cho em hỏi thăm."
"Được rồi." Hứa Nặc tiếc nuối mà nói: "Vậy anh sẽ ở trong nhà suốt cả ngày hả?"
Hứa Nặc vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, không phải, tôi đâu có ý đó."
"Thế ý của em là gì?"
"Ý của tôi là, ừm, thượng tướng, chúng ta đừng lo lắng về những thứ này được không, tôi đói bụng rồi, đi ăn sáng đi có được không?"
Chiến Thần nhìn chằm chằm cậu sau một thời gian dài rồi mới gật đầu.
"Anh muốn ăn gì, tôi đi nói người làm cho anh."
Chiến Thần im lặng một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ về các sự kiện trọng đại của quốc gia, một lúc sau mới nói thẳng: "Mì hải sản. "
"Được, "Hứa Nặc nở nụ cười gật đầu, "Tôi đi rửa mặt trước đã, anh chờ một chút."
"Ừ."
Những lời này tương tự như lời an ủi của Hứa Nặc không có làm cho Chiến Thần vui vẻ bao nhiêu, ngược lại hắn càng tức giận hơn. Bởi vì, hắn thấy Hứa Nặc thật sự rất tốt tính, không hề nóng nảy, nhưng mà hắn thì lại giống như một Omega rơi vào tình yêu cuồng nhiệt dính người. Ngược lại, Hứa Nặc thì lại giống một Alpha dùng chiều chuộng và bao dung dỗ dành người yêu. Những điều này làm cho những Alpha lạnh lùng và độc đoán cảm thấy thật xấu hổ!
Nhưng sau đó, hắn mới nhớ ra chính mình muốn dỗ Hứa Nặc về nhà, hình tượng cao lạnh này hẳn là không thể duy trì được, có lẽ hắn phải học giống với dáng vẻ ngốc nghếch nịnh nọt của Chiến Viêt với Tiểu Mỹ, lúc này trong lòng của hắn cảm thấy rất rối rắm.
Hứa Nặc rửa sạch bọt nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn Chiến Thần từ trong gương, phát hiện người sau vẻ mặt chua xót đi chung quanh, không khỏi hỏi: "Thượng tướng, anh vặn vẹo cái gì?"
Chiến Thần: "... Tôi chỉ đang xem lại kỹ thuật xoa bóp."
"A." Hứa Nặc không tự chủ được đưa tay ra sau sờ gáy của cậu, mím môi nói, "Vậy anh xem lại trước, tôi đi nấu cơm. "
"Anh đến rửa mặt đi." Sau đó, cậu bước ra khỏi phòng tắm nhỏ như đang trốn thoát.
Chiến Thần nhìn bóng lưng của cậu, hừ một tiếng.
Xấu hổ ͠͠͠͠
Trong mắt của hắn mang theo ý cười, rồi hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông trong gương với một nụ cười có chút ngu ngốc còn hiện chút bỉ ổi trên mặt.
"..."
Hứa Nặc nấu xong mì hải sản sau, chờ đợi một thời gian dài vẫn không thấy Chiến Thần ra tới, vì vậy cậu hỏi to lên: "Thượng tướng, anh có sao không, tôi đã làm xong mì hải sản rồi".
Không có ai trả lời cậu.
Trong lòng Hứa Nặc đột nhiên lo lắng, những từ như "vết thương cũ tái phát", "Thượng tướng trẻ bị xuất huyết não do mệt mỏi vì công việc" đột nhiên hiện lên trong đầu, cậu hốt hoảng đứng dậy, vội vàng bước nhanh vào phòng tắm.
"Thượng tướng, anh có sao không... Trời ạ, anh làm gì vậy, bỏ xuống ngay, đó là sữa rửa mặt của tôi, không phải kem đánh răng! Sao mặt đất trơn như vậy? Anh, anh làm đổ tinh dầu của tôi..."
Chiến Thần: "..."
Sau nửa giờ.
Chiến Thần đắm chìm ăn mì trong bát, môi răng ngập tràn mùi vị độc đáo của hải sản. Hứa Nặc nấu ăn thật sự rất ngon, bát mì này nấu được đương nhiên cực kỳ ngon.
Nhưng mà bất chấp điều này, hắn vẫn cảm thấy trong miệng mình có một mùi không thể tả được... Đúng vậy, tất cả do chai sữa rửa mặt chết tiệt đó!
Hứa Nặc uống đến ngụm canh cuối cùng trong bát, ngẩng đầu nhìn thấy Chiến Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Thượng tướng, anh biết đấy, tôi là Omega nên có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt hoặc là có rất nhiều thứ có lẽ anh chưa từng sử dụng qua... " Chiến Thần ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cậu.
Hứa Nặc hít một hơi thật sâu, bày tỏ mong muốn của mình một cách khéo léo nhất có thể: "Vậy nên, anh đừng có loạn dùng đồ vật của tôi được không?"
Chiến Thần chỉ nhìn cậu mà không lên tiếng.
Hứa Nặc bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi có cảm giác tội lỗi không thể giải thích được, đợi một lúc lâu cho đến suýt chút nữa tưởng rằng Chiến Thần tức giận rồi, định nói cái gì đó thì Chiến Thần nói chuyện.
Hắn cụp mắt xuống rồi trầm giọng nói: "Được, tôi sẽ không động vào nữa."
Nếu cẩn thận nghe thì sẽ phát hiện trong giọng nói còn có chút tủi thân.
Hứa Nặc mở miệng định nói gì thì trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn.
Lúc này, bầu không khí có chút buồn tẻ.
Chiến Thần im lặng ăn hết mì trong bát, cuối cùng dường như muốn liếm luôn cả đáy bát rồi mới đứng dậy nói: "Tiểu Mỹ đâu, sao còn không tới rửa bát."
"Tiểu Mỹ đang nâng cấp hệ thống, còn phải đợi một chút , à, nhân tiện, nó nhờ tôi nói với anh, đừng quên con gấu trúc nhỏ của nó... Trong lúc tôi không ở đây, hai người đã làm gì mà tôi không biết vậy?"
Chiến Thần thành thật lắc: "Không phải, là nó đang nằm mơ, rác hệ thống quá nhiều, là thời gian phải dọn sạch. "
Hứa Nặc nghi ngờ nhìn hắn, cuối cùng gật đầu nói:" Thôi vậy, nếu nó đang nâng cấp vậy để tôi rửa chén đi." Nói xong, cậu nhìn vào cái bát của Chiến Thần ăn đến sạch sẽ sáng bóng có một tia dừng lại."
"Không cần, để tôi đến rửa." Chiến Thần bưng hai cái bát đi vào phòng bếp, giọng điệu không thể nghi ngờ ra lệnh: "Em ra ghế sô pha ngồi, chuẩn bị trước đi, tôi sẽ xoa bóp tuyến thể cho em."
"Vâng... "
Chiến Thần rửa bát đĩa rất nhanh, không đến một phút đồng hồ đã dọn dẹp sạch sẽ, sau khi thu dọn bàn ăn xong, hắn lau tay rồi bước vào phòng khách.
Hứa Nặc di chuyển một cái ghế nhỏ sau đó ngồi xuống sô pha ở phía trước, "Bắt đầu đi."
Chiến Thần: "... Em chắc chắn muốn tư thế này? Em có thể nằm trên đùi của tôi, như thế này dễ dàng hơn nhiều."
Hứa Nặc suy nghĩ một lúc rồi phát hiện tư thế này thật sự phiền phức liền gật đầu đồng ý đề nghị của Chiến Thần.
Vì vậy, Chiến Thần vui sướng nhìn hứa Nặc cứng ngắc dựa vào trên đùi của hắn.
Hắn duỗi tay xoa xoa gáy của Hứa Nặc, cảm thấy được người trên đùi không tự chủ được run lên liền thấp giọng cười nói: "Thoải mái đi, Nặc Nặc, em không cần phải bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn* như vậy."
(*Thấy chết không sờn: không coi cái chết là gì)
Hứa Nặc đỏ mặt, xấu hổ quá thành giận trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ đơn giản nhắm mắt lại, mắt không thấy lòng không bực.
CHiến Thần nhếch lên khóe miệng, mắt nhìn chằm chằm làn da trắng nõn trên cổ, chóp mũi ngửi ngửi một chút.
Hương vị rất thoải mái.
Hắn xoa xoa hai tay, cảm thấy lòng bàn tay ấm nóng rồi đặt tay lên cổ của Hứa Nặc, xoa nhẹ theo huyệt đạo đã được lão giáo sư hướng dẫn trong ấn tượng của hắn.
Bàn tay của Chiến Thần không hề tinh xảo, lâu ngày trong võ làm trên đầu ngón tay có một lớp chai sần mỏng, nhưng không làm cho người ta cảm thấy thô ráp, ngược lại xoa lên da rất thoải mái.
Hứa Nặc cảm thấy tuyến cứng ngắc của mình mấy ngày nay dần dần thả lỏng, thậm chí còn bắt đầu từ từ nóng lên, máu bị tắc nghẽn cũng bắt đầu lưu thông, giống như tảng băng bị đè nén lâu ngày bị vỡ ra vậy, khiến cậu không khỏi khó chịu ngâm nga một cách thoải mái.
Cậu không kêu ra âm thanh còn tốt. Lúc đầu, Chiến Thần trong lòng tràn đầy vui sướng nghe được âm thanh giống như một tiếng rêи ɾỉ động tình. Làm hắn tay dừng lại một chút, bộ phận nào đó bắt đầu bắt đầu không được bình tĩnh, nhưng mà khuôn mặt của Hứa Nặc lại đang đối mặt với phần hông của hắn, chỉ có thể cố gắng hết sức nhẫn nhịn xuống dưới, hắn lặng lẽ di chuyển chân một chút.
Hứa Nặc nheo mắt lại không để ý động tác nhỏ của hắn, cậu chưa từng biết xoa bóp tuyến lại thoải mái như vậy, hơi nghiêng đầu, hơi thở nóng rực phun thẳng vào bụng dưới của Chiến Thần.
Chiến Thần: "..."
Hắn lại hơi khép chân vào xíu.
Làn da dưới tay của hắn đã bắt đầu ửng hồng nhẹ, mùi tươi mát trong không khí dường như đậm đặc hơn.
Chiến Thần không tự chủ được chảy mồ hôi nhễ nhại, hắn không chỉ phải để ý đến động tác của mình, còn phải cố gắng hết sức để khống chế ham muốn, lại phải nghĩ cách đến việc ăn đậu hũ của cậu, đơn giản là vừa đau vừa sướng.
"Hứa Nặc, em cảm thấy thế nào?"
Hứa Nặc không nói chuyện.
Chiến Thần nghiêng người, lúc này mới nhận ra Hứa Nặc đã ngủ say, lông mi dài cong vút, hơi thở đều đặn, dài lâu.
Hắn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cúi đầu đặt lên sau gáy Hứa Nặc một nụ hôn nhẹ.
"Ầm..."
Đột nhiên vang lên âm thanh làm Chiến Thần giật mình ngồi thẳng, ánh mắt của hắn đối diện với ánh mắt sợ hãi của Tiểu Mỹ.
– Hết chương 41 –