Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 165: Đứa con




Đôi mắt sáng long lanh và hàm răng trắng, nụ cười tươi tắn, thuần khiết làm rung động lòng người, cô trên bức ảnh so với năm năm trước vẫn thanh tú như vậy, nhưng thêm vào đó là nét mặn mà, đằm thắm của sự trưởng thành.

Bàn tay với những ngón tay dài của Tần Hàm Dịch khẽ lướt qua trang tạp chí, ánh mắt của người phụ nữ chưa đựng tâm tư sâu kín, ánh mắt sâu thẳm đó dường như làm mê hoặc người khác.

Chỉ là, một giây sau anh đột nhiên giật mình bừng tỉnh,anh thu nhanh tay về như thể vừa chạm vào điện.

Anh đang làm cái gì đấy? người phụ nữ này là em gái anh, sao anh còn có thể có tâm tư khác chứ!

Cố ép bản thân mình lấy lại lí trí, cầm lấy tài liệu bên cạnh, nhưng làm thế nào anh xem cũng không vào.

Bực dọc hồi lâu, cuối cùng anh vẫn cầm lấy cuốn tạp chí đã để gọn vào một bên và lật tới trang viết về cô.

Bài viết về cô bắt đầu từ những thông tin các nhân, vì thế, lợt vào tầm mắt anh những thông tin mới nhất đó là nhà thiết kế nổi tiếng Vệ Ngấn, đã kết hôn, chồng là Hứa An Ca, đã có một con tên là Hứa Lạc Lạc.

Hơi thở của Tần Hàm Dịch dần như ngưng lại, anh vẫn cảm thấy không có cách nào để hít thở, lồng ngực anh như bị thổi phồng lên, làm cho anh chỉ muốn bóp nát, xé tan mọi thứ ngay trước mắt.

Anh đã dùng thời gian năm năm để thử quên đi, thử buông tay, thế nhưng hóa ra tất cả đều chỉ là vô ích, khi nhìn thấy bức ảnh trên tạp chí, tất cả lú trí của anh dường như đã hoàn toàn sụp đổ.

Đã có một đứa con, tên là Hứa Lạc Lạc.

Nếu, nếu không phải trò đùa của thượng đế thì con của bọn họ năm nay chắc cũng bốn tuổi rồi!

Thế nhưng, sẽ chẳng có đứa con nào của bọn họ, nếu có chỉ là Hứa Lạc Lạc, là con của cô là Hứa An Ca.

Bây giờ lồng ngực anh không còn căng lên nữa, thay vào đó là nỗi đau, anh nhìn vào ánh mắt cô, cũng dần dần trở nên mơ hồ.

“Dĩ Muội, em hạnh phúc không?” anh khẽ lên tiếng thì thầm, đem cơ thể nặng nề của mình dựa vào ghế, lấy tay che đi đôi mắt, dùng tay thấm đi những giọt nước ướt nhòe không để cho chúng rơi xuống.

Đột nhiên, cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, Tần Hàm Dịch giật mình đơ người ra, anh nhanh chóng đưa tay xuống mà nhìn ra phía cửa.

Hạ Lam hai mắt đỏ ngầu, bước chân đi nhanh tới trước bàn làm việc cửa anh, cuốn tạp chí trong tay được cô ta đập bốp xuống bàn.

“Cô ta là Diệp Dĩ Muội có đúng không?” Hạ Lam lớn tiếng chất vấn.

“Cô ấy chẳng phải là người em mời đến à? sao lại hỏi anh?” Tần Hàm Dịch ngồi thẳng dậy, lại khôi phục về thái độ lạnh lùng.

“Chẳng trách cô ta lại đồng ý, cuối cùng em cũng hiểu rồi.” Hạ Lam cười khểnh, ngồi xuống ghế: “Cô ta còn trở về làm gì? Rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì?”

Con tim Hạ Lam lúc này rất hoảng loạng, cô ta muốn túm lấy thứ gì đó, nhưng lại phát hiện làm thế nào cũng không nắm bắt đưuọc, dường như trong chớp mắt cô ta sẽ mất đi tất cả.

“Lam Lam, rốt cuộc em kích động cái gì?” Tần Hàm Dịch nhìn Hạ Lam với ánh mắt bình tĩnh, anh thực sự không hiểu, tại sao cô ta lại hoảng hốt như vậy.

Bắt đầu từ năm năm trước, Hạ Lam liền thay đổi rồi, không còn giống trước đây lúc nào cũng tự tin, mà thay vào đó là lúc nào cũng e dè cẩn thận với anh.

Anh thương cô ta, thực sự thương cho cô ta, cô ta không nên như thế này, chẳng phải sao?

Thế nhưng, bao nhiêu năm rồi, cô ta luôn kìm chế cảm xúc của bản thân rất tốt, rất ít khi giống với bây giờ, hoàn toàn đem sự bất lực của bản thân mình bày ra trước mặt anh.

“Cô ta chịu chấp nhận lời mời của em, nhất định cô ta có mục đích.” Hạ Lam kiên quyết, nếu Diệp Dĩ Muội thực sự hạnh phúc như trên mặt báo viết thì cô sẽ không quay lại để đối mặt với tất cả như thế này.

Hơn nữa, trên này không có hình ảnh của Hứa Lạc Lạc, người khác thì chưa gặp, nhưng cô ta thì đã từng gặp rồi, đứa bé đó vừa nhìn đã thấy tầm bốn năm tuổi, sao có thể là con của Hứa An Ca chứ?

Cô ta cũng là phụ nữ, cùng từng yêu, vì vậy cô ta hiểu tình cảm của Diệp Dĩ Muội đối với Tần Hàm Dịch. Nếu đứa trẻ đó chỉ mới một hai tuổi, cô ta tin, thế nhưng tuổi của đứa bé đó quá là gần với thời gian cô đã rời đi.

“Lam Lam, rốt cuộc em muốn nói gì?” Tần Hàm Dịch nheo mày lại nhìn Hạ Lam, anh cảm thấy đau đầu, anh cũng không hiểu Hạ Lam tại sao lại bất an như thế, Diệp Dĩ Muội chẳng phải là đã ở bên Hứa An Ca đó sao?

Đột nhiên, anh dường như nhớ ra điều gì đó, anh nắm lấy điểm này liền hỏi: “Em không phải là vì Hứa An Ca đấy chứ?”

Hạ Lam đơ người ra, giật mình nhìn Tần Hàm Dịch, vấn đề này cô ta chưa từng nghĩ tới, cô ta chỉ là cảm thấy bản thân mình sợ hãi, hốt hoảng, nỗi sợ hãi đó không gọi được thành tên,

Tần Hàm Dịch nhìn vào ánh mắt không chắc chắn đó của cô ta, đột nhiên anh nói: “Lam Lam, chúng ta kết hôn đi.”

Vì Diệp Dĩ Muội, để mọi người đều được an tâm, kết quả như vậy có lẽ là tốt nhất.

Tuy là con tim anh đang vô cùng đau khổ nhưng, cùng với nỗi đau anh lại có thể buông tay, bởi vì, cô hạnh phúc, đó đã đủ rồi.

“Anh nói gì?” Hạ Lam nhìn Tần Hàm Dịch như không tin vào tai mình, bỗng nhiên cô ta bật cười: “Đúng là mỉa mai, năm năm trước, anh vì em mà giữ cô ta lại, hôm nay, đã năm năm qua đi, anh lại chuẩn bị vì hạnh phúc của cô ta mà giữ lấy em?”

“Lam Lam, anh chỉ là muốn mọi chuyện yên ổn thôi.” Tần Hàm Dịch nhìn Hạ Lam với ánh mắt thản nhiên, không hề có sự né tránh.

Nếu, đây không phải là kết quả mà Hạ Lam mong muốn vậy thì anh có thể buông tay cô ta ra.

Anh không còn là anh của năm năm về trước nữa rồi, mối tình của anh với Diệp Dĩ Muội tuy không thể kéo dài nhưng lại làm cho anh hiểu ra rất nhiều chuyện, học được cách làm thế nào để yêu.

“Tần Hàm Dịch, anh đánh giá em cao quá rồi, trong mắt Hứa An Ca thì không có một ai có thể thay thế cho Diệp Dĩ Muội, bởi vì anh ấy yêu người phụ nữ đó, dường như anh ấy đã dùng cả đời để yêu cô ta.” Hạ Lam nói nhưng không biết từ khi nào nước mắt đã lăn dài trên hai má.

“Lam Lam, nếu em không muốn anh cũng sẽ không miễn cưỡng em.” Tần Hàm Dịch lặng lẽ nhìn Hạ Lam, anh bình tĩnh tới mức làm cho người khác cảm thấy đáng sợ, dường như đối với anh, bàn chuyện hôn sự chẳng khác nào chỉ là chuyện làm ăn, là một cuộc giao dịch mà cả hai thuận mua vừa bán.

Hạ Lam đau khổ nhìn Tần Hàm Dịch, cô ta không ngừng lắc đầu, không, đây không phải là kết quả mà cô ta muốn.

Cô ta đột nhiên đứng lên, bèn chạy ra khỏi phòng làm việc của Tần Hàm Dịch.

Tần Hàm Dịch nhìn cánh cửa được đóng lại, lúc này anh mới đem cơ thể mình dựa vào ghế, nhìn lên trần nhà, anh cười cay đắng....

Lam Dư Khê đặt cuốn tạp chí trên tay xuống, im lặng hồi lâu rồi mới cầm lấy điện thoại trong phòng làm việc, gọi cho Vệ Ngấn.

“Anh nhìn thấy rồi?” Vệ Ngấn lên tiếng hỏi trước.

“Dĩ Muội, đây là lần cuối cùng anh giúp em, sau này....” Lam Dư Khê không nói hết câu nhưng ngữ khí rất kiên định.

Người khác không nhìn thấy nỗi đau của Tần Hàm Dịch, có thể cảm thấy hả lòng hả dạ, cuối cùng có thể báo thù được kẻ đã phụ bạc.

Thế nhưng Lam Dư Khê là người đã nhìn thấy Tần Hàm Dịch từng bước từng bước đi ra khỏi nỗi đau, anh không có cách nào để công nhận và đồng tình với cách mà Diệp Dĩ Muội dùng để báo thù Tần Hàm Dịch.

Ngày hôm đó, vốn anh đã định nói với Tần Hàm Dịch rằng Diệp Dĩ Muội trở về rồi.

Nhưng Diệp Dĩ Muội đột nhiên gọi điện thoại cho anh, hi vọng anh tạm thời đừng nói với Tần Hàm Dịch, nói rằng cô sẽ tìm một cơ hội để tự mình nói với anh.

Anh tưởng rằng sự việc đã qua, cô cũng có thể buông tay trước quá khứ, muốn bắt đầu lại từ đầu, tìm lại mối tình thân này.

Thế nhưng hóa ra, cô ngăn cản anh, chỉ là vì muốn báo thù Tần Hàm Dịch.

Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy bài viết trên tạp chí, anh còn mãi mãi cho rằng Diệp Dĩ Muội vẫn là Diệp Dĩ Muội đơn thuần của ngày xưa.

“Xin lỗi, Lam Dư Khê.” Vệ Ngấn trả lời áy náy, khi cô làm như vậy cô cũng đã nghĩ tới Lam Dư Khê sẽ không tha thứ cho cô.

Là lỗi của cô, cô đã phản bội lại tình bạn giữa hai bọn họ.

“Dĩ Muội, nếu em đã có gia đình của mình, có hạnh phúc của mình, tại sao lại không thể thử buông bỏ thù hận?” Lam Dư Khê hỏi đầy đau khổ.

“Xin lỗi, tôi không thể cao thượng như thế, tôi chắc chắn là sẽ không buông bỏ đâu.” Vệ Ngấn không muốn tranh luận với anh, người chết đó không phải người thân của họ thì làm sao họ có thể hiểu được nỗi đau đớn của cô.

Ai cũng nói được người chết rồi cũng không thể sống lại, thế nhưng điều đó không có nghĩ là có thể không hận nữa.

“Dĩ Muội, em có từng nghĩ, em tưởng rằng bản thân mình đang báo thù Hàm Dịch, nhưng có thể cuối cùng điều em mất đi chính là hạnh phúc của em. Nếu em đã có An Ca rồi, thì hãy buông tay đi!” Lam Dư Khê cảm thấy cả thế giới thật hỗn loạn, bình lặng được băn năm, chẳng qua đó chỉ là sự bình lặng trước cơn sống gió mà thôi.

Và cơn sóng gió này được ấp ủ lâu như vậy, sức tàn phá của nó chắc là mang tính hủy diệt mất.

“Xin lỗi, tôi không làm được.” giọng nói của Vệ Ngấn rất nhẹ nhàng nhưng lại hơi run lên, đó là vì cô đang kìm nén nỗi hận trong lòng.

“Được, anh không khuyên em nữa, sự việc sau này anh sẽ không hỏi nữa.” Lam Dư Khê dứt lời liền cúp máy.

Không phải anh tuyệt tình, mà là anh sợ, anh sợ chỉ cần cô nói một câu anh sẽ lại động lòng.

Việc của cô và Tần Hàm Dịch, một người ngoài như anh không có tư cách để phán xét ai đúng ai sai, nói cho cùng, bọn họ đều là người bị hại, chẳng phải thế sao?

Tại căn biệt thự Tần gia.

Tần lão phu nhân đặt cuốn tạp chí trên tay xuống, thần sắc trên khuôn mặt vẫn luôn rất bình tĩnh, như thể nội dung trong cuốn tạp chí không hề có liên quan gì tới bà vậy.

“Thực sự không ngờ được rằng thiếu phu nhân lại chính là Vệ Ngấn.” Vú Trần thở dài một tiếng nói.

“Vú Trần, Dĩ Muội và Hàm Dịch đã ly hôn rồi, đừng gọi là thiếu phu nhân nữa, Lam Lam nghe thấy sẽ không vui đâu.” Tần lão phu nhân dặn dò với nét mặt nghiêm khắc.

“Vâng, con biết rồi ạ!” Vú Trần trong lòng thở dài một tiếng, bình lặng được mấy năm nay, chỉ sợ lại có chuyện gì xảy ra.

“Vú Trần, tôi nhớ vú từng nói, trước đêm Dĩ Muội rời đi con bé đã nôn ọe rất nhiều?” Tần lão phu nhân lại liếc mắt nhìn cuốn tạp chí, ánh mắt hướng về dòng chữ: “Đa có một đứa con tên là Hứa Lạc Lạc” bà suy nghĩ một lát rồi đột nhiên hỏi.

“Vâng, nghe Lam thiếu gia nói, đó là do dạ dày có vấn đề.” Vú Trần nhớ lại mà thấy lo lắng, trong lòng cảm thấy thật khó chịu.

Năm xưa, sau khi Diệp Dĩ Muội đột nhiên biến mất, vú Trần đã buồn rớt nước mắt, bà thương cho sự khó khăn trắc trở của Diệp Dĩ Muội.

Tần lão phu nhân gật đầu, cầm lấy điện thoại bên cạnh, nhanh chóng ấn gọi mọt số máy, sau khi đầu dây bên kia bắt máy, bà dặn dò: “Giúp tôi điều tra về đứa con của Vệ Ngấn và Hứa An Ca.”

Sau khi đầu dây bên kia đáp lại lời, Tần lão phu nhân liền cúp máy.

“Lão phu nhân, không phải là người cảm thấy con trai của thiếu.....Vệ tiểu thư là của thiếu gia đấy chứ ạ?” vú Trần ngạc nhiên hỏi.

“Không phải là không có khả năng.” Tần lão phu nhân trả lời bình tĩnh, không hề có gì ngạc nhiên như vú Trần.

Vú Trần nhớ lại phản ứng năm xưa của Diệp Dĩ Muội, đúng là càng nghĩ càng thấy giống.

“Lão phu nhân, nếu đứa trẻ đó thực sự là của thiếu gia, vậy người chẳng phải sẽ đòi đứa bé về đúng không?” Vú Trần hỏi có chút tò mò.

“Nếu đứa trẻ đó là của Hàm Dịch thì bắt buộc phải trả nó lại cho Tần gia, cốt nhục của Tần gia sao có thể mang họ Hứa được?” Tần lão phu nhân nói tức giận như thể đó là điều đương nhiên.

“Lão phu nhân, thiếu gia và Hạ tiểu thư sau khi kết hôn, cũng sẽ có con của bọn họ, tội gì....” vú Trần không dám nói tiếp trước ánh mắt của Tần lão phu nhân.

Vú Trần biết bà là một người dưới, không có tư cách để quản việ của chủ nhân, nhưng thực sự không cần thiết để tạo nên sự bất hạnh của nhiều người như vậy!

“Vú Trần, sự việc này, không được nhắc tới với bất kì người nào.” Tần lão phu nhân bỏ qua lời của vú Trần mà chỉ nhắc nhở.

“Vâng ạ!”

Vú Trần thở dài trong lòng một tiếng, việc lão phu nhân muốn làm thì từ trước tới nay không một ai là có thể ngăn cản lại được.

Tại Hứa gia.

Hứa An Ca đỗ xe trong nhà xe của Hứa gia, quay đầu sang nhìn Vệ Ngấn đang ngồi bên cạnh ghế lái, anh nói nhẹ nhàng: “Em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa?”

“An Ca, em căng thẳng quá!” Vệ Ngấn quay đầu sang nhìn anh, trong ánh mắt là sự không chắc chắn.

“Tiểu Ngấn, em tự hỏi mình xem, em căng thẳng là vì cha anh hay là vì em căn bản vẫn chưa sẵn sàng tâm lý để đến với anh?” Hứa An Ca nhìn cô với ánh mắt thương yêu, anh không muốn ép cô, anh chỉ hi vọng cô có thể nhìn rõ thấy trái tim bản thân cô.

Có thế nào anh cũng có thể chấp nhận nhưng anh hi vọng cô được vui vẻ.

“Em....” Vệ Ngấn có chút nghẹn ngào.

“Tiểu Ngấn, có đáng không? Để trút một cơn giận mà em ép bản thân mình tới nước này.” Hứa An Ca nhìn cô cười cay đắng, anh rút điện thoại ra, gọi vào số máy nhà mình.

Vệ Ngấn nhìn anh không hiểu, ngay sau đó liền nghe thấy anh nói: “Mẹ, đúng, con đã tới rồi, con đột nhiên nhận được điện thoại, phòng làm việc có việc cần giải quyết, đợi con giải quyết xong, vài ngày nữa con lại quay về nhé.”

Hứa An Ca nói ngập ngừng một hồi, sau đó anh cúp máy, rồi anh khởi động xe, lái xe ra khỏi nhà xe của Hứa gia.

“An Ca, em có thể.” Vệ Ngấn nhìn anh với ánh mắt áy náy, cô không hi vọng anh vì bản thân mình mà hi sinh như vậy.

“Tiểu Ngấn, đừng tự lừa dối bản thân mình nữa.” Anh trả lời cô rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Vệ Ngấn cũng không nói thêm gì, nếu nói thêm nữa chỉ là sự giả dối mà thôi.

Hứa An Ca hiểu cô hơn bất kì ai hết, thậm chí còn hiểu hơn cả cô hiểu bản thân mình.

Trước khi tới cô tưởng rằng cô đã chuẩn bị được tâm lý sẵn sàng, thế nhưng khi tiến vào cửa Hứa gia cô liền thấy hối hận.

Cô không biết cô phải đối mặt thế nào với cha của Hứa An Ca, không biết phải giải thích thế nào với bọn họ về thân phận của bản thân, cô càng sợ hơn khi nhìn vào ánh mắt dò xét của bọn họ.

Cô cảm thấy bản thân mình không xứng với Hứa An Ca, từ trong ra ngoài đều không xứng.

Chiếc xe của Hứa An Ca lái ra khỏi căn biệt thự Hứa gia, sau con ngã rẽ liền dừng lại.

Anh quay người sang, nắm lấy tay cô, nói: “Dĩ Muội, anh chỉ muốn yêu em, những thứ khác đều không quan trọng, cho dù cả đời này em sẽ không yêu anh.”

“........” Vệ Ngấn mấp máy môi, nhưng lại không nói ra được một câu nào, chỉ có thể mặc kệ cho hai mắt ướt đi.

“Đừng khóc, anh nói những điều là chỉ là muốn em an tâm, vui vẻ, không phải là muốn để em khóc.” Hứa An Ca đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên má cô: “Đợi tới khi em cảm thấy sẵn sàng rồi, hãy nói với anh một tiếng, tới lúc đó anh sẽ đưa em và Lạc Lạc rời khỏi đây, bắt đầu lại từ đầu.”

“An Ca....” Vệ Ngấn muốn nói thêm là “cảm ơn anh,” càng muốn nói một câu “xin lỗi,” nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.

Trước mặt Hứa An Ca, bất kì lời nói nào dường như đều trở nên không cần thiết vì anh đã quá hiểu cô rồi.

“Em không cần cảm ơn anh, cũng không cần xin lỗi anh, anh nguyện làm như vậy, không phải vì em, chỉ là vì bản thân anh, vì tình yêu của anh, anh không phải là một người đàn ông vị ta và tốt bụng đâu.” Hứa An Ca nhìn cô khẽ cười, anh không muốn cô phải chịu bất kì gánh nặng nào.

Yêu cô, từ trước tới giờ anh đều coi đó là việc của riêng bản thân mình.

Anh biết bây giờ cô hận Tần Hàm Dịch bao nhiêu thì yêu Tần Hàm Dịch nhiều bấy nhiêu, một ngày cô chưa buông bỏ được hận thù thì anh sẽ mãi mãi không bước được vào trái tim cô.

“Gặp anh là ân huệ duy nhất mà ông trời ban tặng cho em.....” Vệ Ngấn nghẹn ngào nói ra một câu.

“Không, Lạc Lạc mới là ân huệ ông trời dành cho em, trên thế giới này dòng máu của em chỉ có tương liên với nó, cả đời này sẽ không bao giờ tách ra được.” Hứa An Ca khẽ lắc đầu rồi nói.

Vệ Ngấn nghe thấy vậy thì chỉ biết im lặng.

Hứa An Ca thở dài một tiếng, mỗi lần trước mặt Vệ Ngấn mà anh nhắc tới Lạc Lạc là cô lại đều im lặng.

Anh biết, trong lòng cô vẫn yêu Lạc Lạc, có nhiều khi cô lại bài trừ cậu bé trong tiềm thức. 

Anh nghĩ, Vệ Ngấn vẫn cần có thời gian!

Quay trở về cũng tốt, dù là yêu hay là hận thì cũng đều nên kết thúc.

Cho dù sẽ phải mang một sự tổn thương nặng nề để rời đi, nhưng còn hơn rất nhiều mà mãi mãi không gặp để rồi cả đời đều không buông bỏ được.

Vệ Ngấn không ngờ rằng, sau khi cô được đăng lên tạp chí, người đầu tiên tìm tới cô lại là Tần lão phu nhân.

Tuy là nằm ngoài dự liệu nhưng cô vẫn không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Tần lão phu nhân là người đa mưu nhiều kế, bà luôn có thể đi sớm hơn tất cả mọi người một bước để giải quyết tất cả mọi sự việc.

Vệ Ngấn không hề vì sự tinh anh của Tần lão phu nhân mà từ chối gặp bà.

Cô đã không còn là Diệp Dĩ Muội của ngày xưa, cô sẽ không ngốc nghếch nữa.

Nơi mà Tần lão phu nhân hẹn gặp cô là một quá trà nhỏ ở gần phòng làm việc của Hứa An Ca, rất tĩnh lặng và yên ắng.

Vệ Ngấn đã đến sớm hơn so với giờ hẹn nhưng khi cô tới nơi thì Tần lão phu nhân đã ngồi ở trong một phòng nhỏ đợi cô.

“Tần lão phu nhân, chào bà!” Vệ Ngấn đi tới gần, dùng ngữ khí lịch sự như hai người xa lạ để chào hỏi.

“Vệ tiểu thư, ngồi đi!” Tần lão phu nhân tỏ ra rất bình tĩnh, giọng nói trả lời cô dường như cũng rất xa lạ.

Vệ Ngấn ngồi xuống, nhìn người phụ nữ lớn tuổi năm năm trước đã kéo tay cô, cười hiền từ, thực sự cô cảm thấy tình cảnh lúc này thật mỉa mai.

“Lão phu nhân tìm tôi tới đây không biết là vì điều gì?” Vệ Ngấn không muốn vòng vo, cô lập tức nói thẳng.

Tần lão phu nhân long lanh sáng ngời, thậm chí còn mang theo dấu hiệu của sự ép buộc để nhìn Vệ Ngấn, sau đó, bà cầm hai tập tài liệu ở trên bàn lên, đưa một tập cho Vệ Ngấn.

Vệ Ngấn nhận lấy từ từ mở tập tài liệu ra, một bản báo cáo ADN liền lọt vào tầm mắt cô.

Và người được kiểm tra là Hứa Lạc Lạc và Tần Hàm Dịch, được xác nhận là cha con.

Tần lão phu nhân điều tra ra sự việc này nhanh như thế Vệ Ngấn cũng không hề ngạc nhiên. Tuy cô đã cố ý giấu đi tuổi thật của Hứa Lạc Lạc, cô nói cậu nhỏ hơn thực tế một tuổi.

Nhưng, không phải ai ai cũng tin mặc dù những bằng chứng cô nói dường như thật.

Còn Lạc Lạc bây giờ đã đi học mẫu giáo, Tần lão phu nhân muốn có được ADN của Hứa Lạc Lạc căn bản rất dễ dàng.

“Lão phu nhân muốn nói gì với tôi?” cô không hốt hoảng đóng tập tài liệu lại, cô bình tĩnh hỏi.

“Vệ tiểu thư, tôi hi vọng cô có thể rời đi.” Tần lão phu nhân nói thẳng ra yêu cầu không khách khí.

“Dựa vào cái gì?” Vệ Ngấn cảm thấy yêu cầu này rất nực cười, cô dựa vào cái gì mà không thể ở lại đây?

“Nếu cô cứ khăng khăng không chịu vậy thì tôi chỉ có thể đề nghị xin quyền nuôi dưỡng Lạc Lạc.” Tần lão phu nhân nói uy hiếp.

“Kể cả tôi chịu rời đi, lão phu nhân sẽ không giành lấy quyền nuôi Lạc Lạc sao?”

từ trước tới giờ Vệ Ngấn chưa có lúc nào lại hiểu Tần lão phu nhân như bây giờ.

Tất cả những gì bà ta làm đều đặt lợi ích của Tần gia lên hàng đầu, bà ta không thể nào để cho cốt nhục của Tần gia lưu lạc khắp nơi được.

“Vệ tiểu thư không tin tôi?” Tần lão phu nhân hỏi lại với nét mặt vẫn như bình thường.

“Tần lão phu nhân hi vọng tôi rời khỏi nơi đây sau đó mới tranh giành quyền nuôi dưỡng Lạc Lạc với tôi đúng không? Bởi vì lão phu nhân sợ, sự việc này sẽ bị làm ầm lên khắp thành phố đều biết, ảnh hưởng tới việc cháu bà cưới thiên kim tiểu thư của Hạ gia.” Vệ Ngấn không khách khí mà vạch trần ý đồ của lão phu nhân.

“Dĩ Muội, thời gian năm năm đã làm cháu thông minh và bình tĩnh hơn rất nhiều.” Tần lão phu nhân cười cười khen ngợi, lại cầm một tập tài liệu khác lên đưa cho cô.

Diệp Dĩ Muội đỡ lấy tập tài liệu, còn chưa kịp mở ra, không biết tại sao cô lại cảm thấy lồng ngực mình căng lên khó chịu.

Kể từ lúc Tần lão phu nhân đưa tài liệu cho cô, cô đã hiểu, bà ta đến và đã có sự chuẩn bị trước, nhất định phải làm cho cô rời đi thì bà ta mới can tâm.

Chỉ là, cô không có cách nào để đoán biết được nội dung bên trong của tập tài liệu này.

Cô cố gắng hít thở một hơi thật sâu nhưng không để bà ta biết, khuôn mặt vẫn bình tĩnh mở tập tài liệu ra, trang đầu tiên cũng vẫn là báo cáo ADN.

Thế nhưng tên viết trong đó lại là tên của cô và Tần Hàm Dịch.

ở cột quan hệ, cô bất ngờ nhìn thấy hai chữ “anh em.”

“Không thể nào!” Vệ Ngấn hai tay run run, cô lập tức đóng tập tài liệu lại.

“Mẹ cháu là tình nhân của Giáo Lễ.” Tần lão phu nhân nói lạnh lùng và bình tĩnh như đó là một chuyện bình thường.

“Nếu mẹ tôi là tình nhân của Tần tiên sinh, tôi là con gái của Tần tiên sinh, vậy thì lão phu nhân tại sao lại để cho tôi kết hôn với Tần Hàm Dịch?” Vệ Ngấn hỏi lại một câu sau đó nói tiếp: “Lão phu nhân không cần nói bởi vì bà biết mẹ tôi, hoặc là cho rằng tôi không phải con gái của Tần tiên sinh, Lạc Lạc chỉ có tên xuất hiện trên tạp chí vậy mà lão phu nhân còn có thể không tha cho mà đi kiểm tra ADN, lão phu nhân không có lẽ nào lại không biết con trai mình có tình nhân ở bên ngoài, thậm chí còn đã sinh con.”

“Dĩ Muội, bà nội rất nể phục, lúc này rồi mà cháu còn có thể bình tĩnh như thế này, còn Hàm Dịch, tuy là bình thường nó rất thông mình nhưng trong sự việc này nó bình tĩnh không bằng một nửa cháu.” Tần lão phu nhân cầm cốc trà phía trước lên, uống một ngụm chậm rãi.

“Ý bà là, bản báo cáo này năm xưa bà đã đưa cho Tần Hàm Dịch xem qua rồi?” Vệ Ngấn không dám nhìn vào Tần lão phu nhân, lần đầu tiên cô cảm thấy, người phụ nữ nhìn có vẻ hiền từ này hóa ra lại đáng sợ đến như thế.

“Đúng.” Tần lão phu nhân không giải thích, chỉ lạnh nhạt nói một tiếng.

“Đây là lý do mà năm xưa anh ấy khăng khăng đòi chia tay với tôi có đúng không?” Vệ Ngấn có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng sự thật lại là như vậy.

Năm năm rồi, nếu Tần Hàm Dịch vì sự việc này mà chia tay với cô vậy thì anh đã phải chịu đựng sự đau khổ lớn đến nhường nào?

Nhưng, cô còn có thể hiểu được thủ đoạn của Tần lão phu nhân, Tần Hàm Dịch sao lại không hiểu một chút nào chứ?

“Không sai.” Tần lão phu nhân đối mặt với sự chất vấn của Vệ Ngấn, không hề có một chút gì gọi là chột dạ.

“Không, không đúng, Tần Hàm Dịch không thể nào không có một chút hoài nghi về sự việc này.” Vệ Ngấn khẽ lắc đầu, cô không tin chỉ vì một tờ giấy mà có thể làm cho Tần Hàm Dịch ngốc nghếch những năm năm.

“Vậy Vệ tiểu thư cảm thấy sao?” Tần lão phu nhân với ánh nhìn thành tâm như thể đang muốn thử độ thông minh của Vệ Ngấn.

“Tần Hàm Dịch biết chân tướng tai nạn xe của mẹ tôi có đúng không?” Vệ Ngấn hỏi nhưng dường như cô đã chắc chắn câu trả lời.

Nếu như không phải Tần Hàm Dịch biết hết chân tướng vậy thì anh sẽ không dễ dàng tin vào tất cả, dễ dàng buông tay.

Anh sợ nếu bọn họ không phải anh em, anh không buông tay cô ra, nhưng giữa bọn họ lại có mỗi thù giết mẹ, như vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ không hạnh phúc, vì thế anh đã bằng lòng tin rằng bọn họ là anh em, và đây là lý do để bọn họ mãi mãi không thể ở bên nhau, anh đã dùng lí do này để ép bản thân mình buông tay.

Tần lão phu nhân lại cười, rồi mới nói: “Xem ra, Vệ tiểu thư vẫn thật hiểu về Hàm Dịch.”

“Thế nhưng, tôi không hiểu Tần lão phu nhân.” Vệ Ngấn nhìn chằm chằm vào bà ta để tìm kiếm sự sơ hở, nhưng lại không nhìn ra điều gì, người phụ nữ này, cùng với tuổi tác, bà ta đã thực sự đem tất cả những cảm xúc của mình che giấu tới mức không ai có thể đoán biết được.

“Nếu Tần lão phu nhân đã đoán ra được tôi biết về chân tướng tai nạn xe của mẹ tôi rồi thì chắc cũng đã đoán ra được lần này tôi trở về là vì sao.”

“Báo thù, đúng không?” Tần lão phu nhân trả lời.

“Tần lão phu nhân quá tự tin hay là cảm thấy tôi không có khả năng đó?” Vệ Ngấn cười khểnh, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, lúc này nếu cô nóng vội thì cô là kẻ thua cuộc.

“Trước khi tới đây tôi không chắc chắn lắm, nhưng bây giờ tôi chắc chắn là cô có cái khả năng đó.” Tần lão phu nhân thành thực trả lời.

“Vậy tại sao còn nói với tôi? Lão phu nhân không sợ tôi sẽ nói với Tần Hàm Dịch rằng người bà nội mà anh ta một lòng tôn kính đã lừa anh ta sao? Tôi tin, nếu anh ta biết đưuọc chân tướng thì nhất định sẽ không tha thứ cho lão phu nhân đâu.” Vệ Ngấn tin, Tần lão phu nhân làm những việc này còn có mục đích phía sau nữa, tuyệt đối sẽ không kết thúc ở đây.

“Hôm nay tôi tới đây, tổng cộng đã chuẩn bị ba tập tài liệu, vốn dĩ hi vọng hai tập phía sau sẽ không phải dùng đến, đặc biệt là tập sau cùng.” Tần lão phu nhân cầm túi tài liệu đặt ở dưới ghế lên, rút trong đó ra một tập tài liệu khác đưa cho Vệ Ngấn, khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Có lúc, thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt.”

Bàn tay Vệ Ngấn đặt trên đùi không thể không run lên, sau đó mới đưa tay lên nhận lấy tập tài liệu, cô đặt ở trước mặt mình, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào nó nhưng lại do dự không mở nó ra.

Trong lòng cô đột nhiên lại có cảm giác tuyệt vọng, lời của Tần lão phu nhân chắc chắn như vậy, dường như tập tài liệu thứ ba này, nhất định sẽ làm cho cô rời đi vậy.

Tần lão phu nhân cũng không vội, ngồi trước mặt cô, yên lặng chờ đợi sự phản ứng của cô.

Khoảng độ một phút sau qua đi, bàn tay của Vệ Ngấn cuối cùng cũng đã động đậy, cô lật tập tài liệu ra.

Khuôn mặt cô vốn đã trắng bệch ra rồi, khi nhìn rõ nội dung trong tập tài liệu khuôn mặt đó liền trắng cắt không còn giọt máu.

“Tôi không tin.” Vệ Ngấn không còn kìm nén được cảm xúc của bản thân nữa, cô nhìn Tần lão phu nhân với hai mắt tràn ngập sự sợ hãi: “Đây không thể nào là sự thật....”

“Cô không tin thì có thể đi kiểm tra lại, với năng lực hiện nay của cô, điều tra chút việc như thế này chắc là chẳng có gì khó khăn.” Tần lão phu nhân không hề tranh luận với Diệp Dĩ Muội, sự việc này, ai gặp khải cũng khó lòng mà chấp nhận được chứ đừng nói dễ dàng tin.

“Sao bà có thể tàn nhẫn như vậy chứ?”

Nếu như không tự mình trải qua, cô chắc là mãi mãi đều không có cách nào tin rằng, một người phụ nữ đã lớn tuổi rồi hóa ra lại có thể đáng sợ như thế này.

“Ông nội của Hàm Dịch khi trao Tần thị vào tay tôi tôi đã đồng ý với ông ấy, tôi nhất định sẽ làm cho Tần thị càng ngày càng phát triển.” Trong ánh mắt của Tần lão phu nhân không hề có niềm vui của sự chiến thắng mà ngược lạc, đó toàn là sự lạc lõng, cô đơn.

Cả đời này, bà ta đã tiễn đưa người đàn ông bà ta yêu, tiễn đưa con trai mình rời khỏi thế giới, một mình bà ta cô độc trên cõi đời, Tần thị, Tần Hàm Dịch đã trở thành hi vọng duy nhất trong cuộc đời này của bà ta.

Thế nhưng, bà ta vui vẻ không? Bà ta dường như sớm đã quên đi mùi vị của vui vẻ rồi....

“Vì thế, bà sẽ trả bất cứ giá nào để ngăn không cho tôi báo thù có đúng không?”

Vệ Ngấn tự cười chế giễu, là cô không tự biết lượng sức mình, cô không nên quay về, thực sự không nên quay về.....

“Tôi không thể đánh cược, Hứa gia và Phùng gia liên hợp này với nhau thì sẽ uy hiếp thế nào tới Tần thị.” Lão phu nhân thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Vệ Ngấn cuối cùng cũng có một chút đáng tiếc: “Dĩ Muoij, nếu như cháu chịu rời đi, ta có thể đảm bảo, Hàm Dịch cả đời này sẽ không biết được chân tướng.”

“Bà tưởng rằng, tất cả mọi người trên thế giới này sẽ đều chịu sự sắp đặt của bà sao?

Nếu như tôi không đi thì sao?” Vệ Ngấn hận, chỉ hận người phụ nữ trước mắt cô lúc này, là bà ta đã sắp đặt mọi thứ, sắp đặt mọi người, một tay bà ta đã tạo ra cục diện như ngày hôm nay.

“Dĩ Muội, nếu như cháu còn yêu Hàm Dịch thì hãy rời khỏi đây đi! Bằng không, ta sẽ không đảm bảo rằng mọi thứ sẽ không bị lộ ra ngoài.” Tần lão phu nhân dừng lại một lát, sau đó bình tĩnh nhìn vào đôi mắt đầy thù hận của Diệp Dĩ Muội: “Cháu đã có hạnh phúc của riêng mình, Hàm Dịch cũng sắp có được hạnh phúc thuộc về nó rồi, tội gì cứ phải ngọc nát đá tan? Tới lúc đó người bị tổn hại không chỉ là Tần gia mà cả những người cháu quan tâm cũng đều trở nên bất hạnh.”

“Tần lão phu nhân có từng quan tâm tới người bên cạnh mình có hạnh phúc hay không chưa?”

Thật mỉa mai, một người đã hủy hoại hạnh phúc của người khác lại có thể lên tiếng yêu cầu người đó không được hủy hoại hạnh phúc.

“Ta nghĩ, nếu ta chết đi, sẽ phải xuống địa ngục! nhưng ta cũng không hối hận.” Tần lão phu nhân nói rồi đứng lên, đi thẳng ra ngoài.

Bà ta đã làm tất cả những việc bà ta có thể làm rồi, bà ta tin, cuối cùng Diệp Dĩ Muội nhất định sẽ rời đi.

Cô là người trọng tình cảm, nhất định cô sẽ thua.

Vệ Ngấn nhìn ba tập tài liệu trên bàn, cô vừa rơi nước mắt, vừa tự cười chế giễu.

Cô đã chuẩn bị năm năm, ấp ủ năm năm, vốn nghĩ rằng bản thân mình sẽ có thể đòi lại cả vốn lẫn lãi, cô không muốn thua cuộc nhanh như vậy.

Cơ thể cô dường như cứng đờ ra trên ghế, cô không có cách nào để động đậy.

Điện thoại trong túi xách không ngừng đổ chuông, nhưng cô lại như thể không nghe thấy....

Hứa An Ca gọi điện thoại hết lần này tới lần khác nhưng đều không tìm được Vệ Ngấn.

Khi Vệ Ngấn đi ra ngoài, cô không hề nói với anh là đi đâu và đi gặp ai.

Anh gọi điện thoại cho cô vốn là muốn hỏi việc về bản thiết kế nhưng anh gọi mấy lần mà cô đều không nhấc máy, làm cho anh hết sức lo lắng.

Sự hận thù của cô đối với Tần gia thâm sâu như vậy, anh sợ cô sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì.

Suy nghĩ một lát, anh không ngồi yên được, liền đứng dậy, chạy ra khỏi phòng làm việc.

Dĩ Muội, không được có chuyện gì đâu đấy....

Đèn đã được thắp lên, cốc trà trên bàn sớm đã lạnh ngắt đi rồi, ngoài cửa, tiếng gõ cửa của nhân viên phục vụ vang lên.

“Tiểu thư, có cần tôi giúp cô đổi cốc trà nóng không?”

“Không cần đâu.” Vệ Ngấn trả lời một câu khô cứng, cô đứng lên, cầm ba tập tài liệu trên bàn, cho vào trong túi xách, đi ra khỏi quán trà.

Nhìn những chiếc xe đi đi lại lại trên đường, cô lại không biết bản thân mình có thể đi đâu.

Cô nhấc chân đi dọc con đường lớn, bước đi không có mục đích, không có điểm đến cuối cùng....

Tại tập đoàn quốc tế Tần thị.

Lam Dư Khê không yên tâm nên đã đến Tần thị. Kể từ sau khi kì mới của tạp chí Phong được xuất bản, bây giờ dư luận xã hội đều hướng sự đồng cảm về phía Diệp Dĩ Muội. 

Rất nhiều lời dự đoán được đưa ra, nói rằng cô bị tổn thương trong chuyện tình cảm quá sâu nên mới thay tên đổi họ và trở về, còn Tần Hàm Dịch đương nhiên trở thành kẻ muốn leo cao mà từ bỏ cô.

Hai người đàn ông dựa lưng vào ghế, rít điếu thuốc trên tay, sau một hồi im lặng, Lam Dư Khê dập đi điếu thuốc trong tay, đột nhiên nói: “Hàm Dịch, cậu có cảm thấy năm xưa chúng ta có thể đã đoán sai một số sự việc không?”

Nếu, Diệp Dĩ Muội không trở về báo thù anh vẫn không nghĩ như thế này.

Thế nhưng, bây giờ cô đã quay trở về để báo thù rồi.

Nếu như cô biết được bọn họ là anh em, cô sao có thể hận Tần Hàm Dịch? lại làm sao mà không thể đoán ra lý do Tần Hàm Dịch thay đổi.

“Hình như thực sự sai rồi!” Tần Hàm Dịch cười cay đắng, lại hít một hơi dài điếu thuốc trên tay, anh mệt mỏi nhắm mắt lại.

Sau sự việc bài đăng trên tạp chí, anh bình tĩnh lại, có những sự việc sao anh lại không nhìn ra chứ?

Anh hiểu Diệp Dĩ Muội mà, với tính cách của cô, nếu như cô thực sự hạnh phúc cô sẽ không dùng cách thức đó để xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Vì thế, anh khẳng định, cô không hạnh phúc, lần này cô xuất hiện đã làm cho cả thành phố náo động, chẳng qua chỉ là vì hận anh.

Nếu năm xưa khi cô rời đi cô biết bọn họ là anh em thì cô sẽ không hận anh.

Anh không tin bọn họ đã từng yêu thương nhau như thế mà cô không hề hiểu anh một chút nào.

Nếu, không phải vì bọn họ là anh em, chỉ vì nhìn thấy cảnh anh ân ái với Châu Lan Na ngày hôm đó trong phòng làm việc cô mới tuyệt vọng rời đi, vậy thfi cô nhất định sẽ không trở lại báo thù.

Cái tính cách đó của Diệp Dĩ Muội sao anh lại không biết chứ, cho dù anh có làm tổn thương cô hơn nữa cô cũng sẽ không báo thù bởi vì tình yêu của cô từ trước tới giờ đều rất thuần khiết.

Nếu nhưng hai khả năng này đều không phải vậy thì chỉ còn một khả năng.

Hóa ra, việc mà anh muốn giấu đi thì cuối cùng vẫn không giấy được....

“Cậu đoán ra nguyên nhân rồi có đúng không?” Lam Dư Khê hỏi không hề ngạc nhiên.

“Nguyên nhân là gì có quan trọng không?” Tần Hàm Dịch mở mắt ra, lại rít một hơi thuốc thật dài rồi mới lại nói: “Hai người là anh em cùng cha khác mẹ thì chắc chắn là không thể ở bên nhau, còn có nguyên nhân gì có sức thuyết phục hơn nguyên nhân này?”

Lam Dư Khê nhìn chằm chằm Tần Hàm Dịch, đột nhiên anh cảm thấy không đúng, liền chất vấn: “Hàm Dịch, cậu thực sự không hề nghi ngờ lời của bà nội à?”

“Bà nội sẽ không lừa tôi đâu.” Sắc mặt Tần Hàm Dịch đột nhiên thay đổi, nhưng miệng thì vẫn nói kiên quyết.

“Cậu thực sự cảm thấy như vậy sao?” Lam Dư Khê khẽ cười, ánh mắt liền trở nên sắc lạnh vài phần: “Năm năm trước, khi cậu nói chân tướng cho tôi, tôi đã từng khuyên cậu, bảo cậu hãy tự mình đi kiểm tra ADN một lần, thế nhưng cậu lại kiên quyết nói rằng bà nội sẽ không lừa cậu.”

“Đúng, bây giờ tôi vẫn kiên quyết như vậy, bà nội tuyệt đối không lừa tôi.” Tần Hàm Dịch bực dọc dập đi điếu thuốc trong tay, nhìn Lam Dư Khê, ánh mắt anh nguye hiểm như thể đang nói, đừng có nói tiếp nữa.

“Không phải bà nội sẽ không lừa cậu mà là bà nội hiểu tính cách cậu đúng không?”

Lam Dư Khê không khách khí nói thẳng.

“Lam Dư Khê đủ rồi đấy, không cho phép cậu bôi nhọ bà nội tôi như thế!”

“Hàm Dịch, còn còn tự lừa dối bản thân mình bao lâu? Bây giờ Diệp Dĩ Muội quay lại rồi, cô ấy quay lại là để tìm cậu báo thù, cậu thực sự sẽ liều mạng kẻ sống người chết với cô ấy sao?” Lam Dư Khê phẫn nộ gằn giọng nói.

Lam Dư Khê không thể không tự trách mình, nếu năm xưa anh có thể thúc giục Tần Hàm Dịch hơn thì sự việc này sẽ không bị kéo dài tới tận ngày hôm nay.

Năm năm trước, anh cảm thấy, Tần Hàm Dịch kính trọng Tần lão phu nhân như vậy, nhất thờ không muốn hoài nghi Tần lão phu nhân cũng là thường tình, vì thế, anh không ép Tần Hàm Dịch, cứ tưởng cứ đợi thêm một thời gian thì anh có thể nghĩ thông.

Thế nhưng, sau đó chẳng bao lâu thì Diệp Dĩ Muội liền rời đi.

Một trong hai người đã đi rồi, muốn làm xét nghiệm ADN thì rõ ràng là không thể nào.

Vì thế, Lam Dư Khê đã không nhắc lại chuyện này thêm một lần nào nữa.

Tuy thời gian năm năm đã trôi qua, nhưng anh vẫn cảm thấy, Tần Hàm Dịch dù là năm năm trước hay là bây giờ thái độ đều rất kì lạ.

“Nợ cô ấy thì cuối cùng cũng phải trả cho cô ấy.” Tần Hàm Dịch bình tĩnh trả lời, nếu có thể trả cho cô ấy những gì đã nợ cô thì cũng tốt....

“Cậu có việc gì đó giấu tôi có đúng không?” Lam Dư Khê hỏi như thể đã biết chắc.

“Tôi muốn được một mình yên lặng.” Tần Hàm Dịch không muốn nói thêm nữa, anh còn có thể nói gì đây?

Cho dù anh có hận hơn nữa thì người đó cũng là mẹ anh.

Nếu nhất định phải dùng mạnh đền mạng, vậy thì dùng mạng của anh đi!

“Được!” Lam Dư Khê đứng lên, liếc nhìn anh với ánh mắt lo lắng nhưng cuối cùng vẫn nhấc chân rời đi.

Tần Hàm Dịch ngồi trên ghế sô pha, lại dựa mình vào ghế vào một lúc rồi mới đứng lên, đi ra phía két sắt.

Anh ấn dòng mật mã quen thuộc, két sắt tách một tiếng rồi anh kéo cửa két ra, ở ngăn trên cùng của két sắt anh lấy ra một chiếc túi giấy được niêm phong.

Trong này có bí mật đã được cất giữ năm năm, anh từng cho rằng cả đời này anh sẽ không rút nó ra....

Do dự một lát, anh mới bóc tờ giấy niêm phong và mở chiếc túi ra, rút từ bên trong đó ra một tờ giấy.

Trên tờ giấy đó viết rõ, Diệp Dĩ Muội, Tần Hàm Dịch không có quan hệ huyết thống.

Anh khẽ cười mỉa mai, đúng như Lam Dư Khê nói, anh không phải mù quáng tin vào lời của bà nội, mà là bà nội hiểu tính cách của anh, bà ta tin anh vì mẹ anh là hung thủ mà sẽ không đi điều tra anh và Diệp Dĩ Muội có phải là anh em hay không.

Chỉ là, Tần lão phu nhân chắc là sẽ mãi mãi không đoán được, bà ta tưởng bà ta đã che giấu bí mật năm năm trời thực ra năm năm trước Tần Hàm Dịch đã kiểm tra lại rồi.

Tần Hàm Dịch sau khi có được mẫu tóc của mình và Diệp Dĩ Muội, để tránh bà nội sẽ biết, sợ bà ta làm giả, anh đã đem mẫu tóc đó gửi bưu điện tới một bệnh viện rất có thẩm quyền ở nước ngoài yêu cầu kiểm tra.

Chỉ là, bản báo cáo này sau khi được gửi về thì Diệp Dĩ Muội đã rời đi rồi, anh cũng chưa từng bóc ra mà cất giữ trong két sắt....

Giữa bọn họ có một mạng người ngăn cách, nếu anh không thể trả lại cho cô công đạo, cho dù anh không phải là anh trai cô thì anh làm gì có tư cách gì để có được cô?

Vậy thì chẳng bằng, dùng việc cho rằng mình là anh trai cô để làm cho bản thân mình bỏ cuộc, buông tay cô hoàn toàn.

Nếu như cô không quay về có thể anh sẽ cất giữ bí mật này cả đời, tự lừa dối bản thân mình, tự nói với mình, cho dù không có mạng người đó thì bọn họ là anh em, vì thế không thể ở bên nhau....

Đem chiếc túi đặt về vị trí cũ, bây giờ anh đã biết chân tướng nhưng thế thì sao chứ? còn có thể làm được gì? Bọn họ vẫn không thể ở bên nhau....

Trong căn phòng tổng tài rộng rãi nhưng lại gần như làm cho anh nghẹt thở, anh chạy ra khỏi phòng làm việc, lái xe rời khỏi Tần thị, anh lái chậm rãi đi trên đường như không biết đi đâu....

Chiếc xe đi qua hết đường lớn phố nhỏ, qua những con phố phồn hoa, đi mãi cho tới khi tới vùng dân cư thưa thớt, anh không ý thức được nơi mình muốn đi.

Mãi cho tới khi nhìn thấy khu biệt thự lưu giữ lại hạnh phúc của anh và Diệp Dĩ Muội anh mới giật mình, đột nhiên đạp chân phanh.

Dưới ánh đèn xe, anh lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một người.....