Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 159: Nguyên nhân cái chết của mẹ




Cơ thể Diệp Dĩ Muội run lên, bàn tay đang cầm điện thoại nắm chặt lại, không để cho nó rơi xuống đất....

“Bà nội, tại sao nhất định phải ép cháu?” bây giờ vết thương trong tim Diệp Dĩ Muội lại do chính một người mà cô coi như là người thân gây ra.

Hơn nữa, cũng chính Tần lão phu nhân từng nói với cô, bất luận thế nào cũng không được buông tay Tần Hàm Dịch.

“Dĩ Muội, bà nội đảm bảo với cháu, vị trí Tần thái thái mãi mãi thuộc về cháu.” Tần lão phu nhân nói giọng bảo đảm chắc nịch.

“Bà nội, thứ cháu cần không phải là danh hiệu Tần thái thái, cháu không thể bỏ Hàm Dịch lại khi mà anh ấy đang ở vào lúc khó khăn như thế này.” Giọng nói nài nỉ của cô khẽ run lên, cô đương nhiên biết tính khí của Tần lão phu nhân, nếu như bà đã khăng khăng đưa cô đi thì ai cũng không ngăn được.

“Dĩ Muội, cháu là một cô gái hiểu chuyện, đừng làm khó bà nội.” Tần lão phu nhân nói càng lúc càng trầm giọng xuống.

“Bà nội, bà không cảm thấy như vậy là không công bằng ạ? Lúc đầu là bà ép chúng cháu ở bên nhau, bây giờ chúng cháu yêu thương nhau rồi, bà lại ngăn cách chúng cháu, bà không cảm thấy tàn nhẫn sao ạ?” Diệp Dĩ Muội bất lực tranh cãi và biện luận, cô thực sự không hiểu, tại sao con người trên thế giới lại có thể thay đổi nhanh như thế.

“Cháu chuẩn bị đi, cứ như thế nhé!” Tần lão phu nhân liền cúp máy, không cho Diệp Dĩ Muội cơ hội để thuyết phục.

Tẫn lão phu nhân biết, bà làm thế này đối với bọn họ thì đều tàn nhẫn, có điều bà cũng không hi vọng sự việc tàn nhẫn hơn sẽ xảy ra, bà làm vậy chẳng qua cũng vì muốn tốt cho bọn họ mà thôi.

Diệp Dĩ Muội nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, khuôn mặt cô là nỗi đau không thể diễn tả thành lời.

Vú Trần đứng bên cạnh thở dài mootjt iếng, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Diệp Dĩ Muội, đặt về chỗ cũ rồi mới nhẹ nhàng khuyên bảo: “Thiếu phu nhân lão phu nhân để cô đi thì cô hãy cứ đi đi! Đợi sóng gió qua rồi, lão phu nhân nhất định sẽ đón cô trở về.”

“Vậy cháu phải nói với Hàm Dịch thế nào đây?” Diệp Dĩ Muội hỏi lại.

“Về phía thiếu gia, lão phu nhân sẽ có cách.” Vú Trần trả lời.

“Anh ấy sẽ không đồng ý đâu, anh ấy cũng hi vọng cháu có thể cùng anh ấy đối mặt với sóng gió, lẽ nào sau này mỗi khi xảy ra việc gì cháu đều phải trốn ra nước ngoài sao?” Diệp Dĩ Muội phản bác lại, giống như Cao Thiên Du đã nói, đứng ở vị trí của cô, sớm muộn đều phải đối diện với những khó khăn và sự dòm ngó của các phương tiện truyền thông đại chúng, lúc này ngoài việc đối mặt thì vẫn là đối mặt, cô có chạy trốn cũng không giải quyết triệt để được.

“Haiz....” vú Trần thở dài một tiếng, bà là một người dưới cũng không tiện nói nhiều, chỉ biết nói đến thế thôi.

Nhưng, vú Trần rõ hơn ai hết, lão phu nhân nếu muốn để Diệp Dĩ Muội rời đi thì không ai có thể ngăn cản được.

“Vú Trần, cháu một ở một mình.” Diệp Dĩ Muội đứng lên, rời đi.

Cô không hiểu, tại sao tình yêu của bọn họ luôn gặp phải sóng gió? Cô không muốn trở thành gánh nặng của anh, càng không nhẫn tâm để anh một mình đối mặt với tất cả.....

Thế nhưng, rõ ràng là cô không có sự lựa chọn nào khác.

Tại tập đoàn quốc tế Tần thị.

Tiêu Nhiên đem bức thư màu trắng trong tay đưa cho Tần Hàm Dịch, sắc mặt rất bình tĩnh.

Tần Hàm Dịch không lập tức nhận lấy bức thư, mà dựa mình vào ghế, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhiên, nói: “Giải thích nguyên nhân một chút!”

“Tổng tài, tôi thích Lan Na.” Tiêu Nhiên khẽ cười, cuối cùng cũng nói ra bí mật trong tim mình.

Ánh mắt Tần Hàm Dịch có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó đã trở về trạng thái bình thường.

Lúc này, sự việc anh nghĩ không thông bây giờ cũng đã có câu trả lời rồi.

“Thì thế nào?” anh cố gắng khắc chế sự phẫn nộ trong lòng mình, hỏi tiếp.

“Thi thể mẹ của thiếu phu nhân là do tôi cho người đánh cắp.” Thần sắc của Tiêu Nhiên quá mức bình tĩnh làm cho người nhìn có cảm giác dường như anh ta đang không biết sợ là gì.

Ánh mắt Tần Hàm Dịch đột nhiên trở lên tức giận, bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lùng hỏi: “Vậy tai nạn xe của mẹ cô ấy? có liên quan gì tới cậu không?”

Tiêu Nhiên giật mình, lập tức giải thích: “Tổng tài, sự việc tai nạn xe, thực sự không liên quan gì tới tôi cả

“Vậy thì lần bắt cóc Dĩ Muội, việc có người muốn đâm chết Dĩ Muội thì sao? Không liên quan gì tới cậu sao?” Tần Hàm Dịch liên tiếp chất vấn.

“Tổng tài, tôi chỉ làm có một việc tôi vừa nói, tất cả những việc khác đều không liên quan gì tới tôi.” Tiêu Nhiên phản đối mạnh mẽ.

Có những việc, anh ta có thể nhận, có những việc, anh ta không thể nhận.

Anh ta còn có người nhà, không thể việc gì cũng hi sinh cho Châu Lan Na được.

Và anh ta biết, Tần Hàm Dịch đã hoài nghi anh ta rồi, anh ta bắt buộc phải nhận lấy một việc thì mới thể thoát được.

Con người khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, tình yêu dường như đã trở nên không còn quá quan trọng.

“Đi tự thú đi!” Tần Hàm Dịch thờ ơ lên tiếng, anh kìm nén sự nóng vội muốn ra tay.

Và dù là người thân cận bên mình bao năm nhưng lời của Tiêu Nhiên lúc này anh cũng không có cách nào để tin hoàn toàn.

Nhưng, lúc này anh không thể đánh rắn động cỏ, chỉ có thể dựa theo những gì Tiêu Nhiên vừa nói và đi điều tra Châu Lan Na tiếp sau đó.

“Tổng tài, cho tôi một cơ hội nữa đi! Anh biết mà, gia đình tôi khó khăn, nếu tôi xảy ra chuyện, bọn họ ngay đến cả cuộc sống sinh hoạt cơ bản nhất cũng không đảm bảo được. Tiêu Nhiên cầu xin khẩn thiết.

“Tiêu Nhiên, bất kể ai làm sai việc gì cũng đều phải trả giá.” Tần Hàm Dịch nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu không phải tôi từng coi cậu như người anh em, bây giờ tôi nhất định đã thuê người lấy mạng cậu rồi.”

“Tổng tài, vậy thì tôi có thể dùng một bí mật để chuộc lại lỗi lầm của mình không?” con tim Tiêu Nhiên đang run lên, anh ta đương nhiên biết bản thân đi bước này sẽ nguy hiểm tới thế nào.

Vì vậy, anh ta đã có sự chuẩn bị, nghĩ được đường rút lui rồi nên mới tới.

Bây giờ anh ta chỉ muốn bình an rút lui khỏi Tần thị, như vậy anh ta sẽ không khó để tìm được một công việc trong ngành này.

“Ha ha....” Tần Hàm Dịch cười lạnh lùng, không sao, đây mới chính là phong cách của Tiêu Nhiên, việc gì cũng phải nghĩ trước đường rút lui cho bản thân.

“Tổng tài nhất định sẽ rất hứng thú với bí mật này.” Tiêu Nhiên đặt tập tài liệu trước mặt Tần Hàm Dịch: “Tổng tài, tôi chỉ là bị tình yêu làm cho mờ mắt, nhất thời hồ đồ nên mới phạm phải sai lầm, hi vọng tổng tài có thể cho tôi một cơ hội để làm lại từ đầu.”

Tần Hàm Dịch liếc mắt xuống, lật tập tài liệu ra, vốn anh thấy thờ ơ chẳng mấy để ý tới, nhưng dần dần lại thấy hồi hộp.

Anh mở ra hai trang giấy, thần sắc anh càng lúc càng khó coi.

“Tổng tài, như anh đã thấy, mẹ của thiếu phu nhân là do phu nhân thuê người đâm chết, mà anh và thiếu phu nhân....” Tiêu Nhiên kìm lại không nói tiếp, tuy anh ta và Tần Hàm Dịch thân phận có khác nhau nhưng anh ta cũng thực lòng coi Tần Hàm Dịch như một người anh em.

Vì thế, có những việc, anh ta sẽ làm, có những việc anh ta kiên quyết không làm.

Về bí mật này, anh ta đã điều tra ra nhưng vẫn luôn che giấu đi, không hi vọng mọi người phải đau khổ.

Nếu không phải lần này Tần Hàm Dịch hoài nghi anh ta thì anh ta cũng sẽ không chủ động đứng ra.

Và mẹ Tần Hàm Dịch thuê người đâm chết mẹ Diệp Dĩ Muội chính là bí mật duy nhất giúp anh ta có thể thoát thân.

“Cậu biết chuyện này từ khi nào?” Tần Hàm Dịch cố kìm nén không cho bản thân mình run rẩy, anh hỏi.

“Về thân thế của thiếu phu nhân, mấy ngày trước tôi mới biết, còn về việc phu nhân thuê người, lần trước khi tổng tài bảo tôi đi điều tra, tôi đã điều tra ra rồi, còn về phần chứng cớ, tôi cũng đã cho người xóa đi.” Tiêu Nhiên trả lời với ngữ khí trầm trọng.

“Cậu tạm thời nghỉ phép nhưng không được từ chức, không được rời khỏi thành phố này, bằng không cậu biết thủ đoạn của tôi rồi đấy.” ánh mắt Tần Hàm Dịch mang theo sự tức giận và hận thù, anh nói cảnh cáo.

“Vâng.” Tiêu Nhiên đứng lên, đi ra ngoài cửa.

Tần Hàm Dịch sau khi nhìn chằm chằm anh ta rời đi, cơ thể anh dường như bị hút hết sức lực và mềm nhũn ra.

Sao có thể như vậy? sao có thể có chuyện này? Mẹ anh thuê người giết mẹ cô? Mẹ của Diệp Dĩ Muội lại chính là nhân tình của cha anh? anh và Diệp Dĩ Muội là anh em?

Nói như vậy thì mẹ anh có thể sớm đã biết tất cả mọi chuyện rồi?

Thế nhưng, sao bà ta lại có thể nhìn anh cùng với chính em gái của mình......

Trong lòng có quá nhiều vấn đề, mọi thứ cứ dồn dập ập đến, anh không thể chờ đợi thêm một giờ khắc nào nữa, anh đứng lên chạy ra ngoài.

Bây giờ anh phải đi hỏi, người biết chân tướng sự việc đó.

Tiêu Nhiên nhìn theo bóng dáng Tần Hàm Dịch chạy ra ngoài, ánh mắt hoàn toàn là sự áy náy.

Tuy lời anh ta nói đều là sự thật, không hề có chút lừa dối nào, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, không phải vì bảo đảm sự an toàn của bản thân mà rời đi, thì anh ta cũng sẽ không coi đó là một con bài để trao đổi.

Anh ta tin, Tần Hàm Dịch nhất định sẽ không để mẹ mình mắc tội mà sẽ tha cho anh ta.

Chỉ là, tình nghĩa anh em hiếm có này cũng đã tới lúc chấm hết rồi.

Tần Hàm Dịch đi tới bãi đỗ xe lấy xe, trên đường không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, mới phi thẳng tới Tần gia.

Khi anh bước vào cửa, đứng lúc nhìn thấy Tần phu nhân đang uống trà ở vườn hoa, anh liền xông lại.

“Là mẹ đã thuê người đâm chết mẹ Diệp Dĩ Muội đúng không?”

Tần phu nhân bị câu chất vấn bất ngờ đó giật mình mà suýt sặc trà, bà ta hắng giọng vài cái, mới trở lại bình thường. Nhưng, sắc mặt lại khó coi hơn ban nãy vài phần.

“Con nói linh tinh cái gì đấy?” Tần phu nhân hỏi lại vẻ không vui chút nào.

“Vẫn còn muốn không thừa nhận?” Tần Hàm Dịch vứt tập tài liệu xuống thẳng bàn, làm đổ cả cốc trà của Tần phu nhân, nước trà chảy cả ra bàn, giọt cả lên váy của Tần phu nhân.

Một người ưa sạch sẽ nhất nhưng lúc này với bộ dạng như vậy mà dường như cũng không để ý, tay bà ta run run cầm tập tài liệu trên bàn lên.

Tần Hàm Dịch nhìn thấy mẹ mình như thế, thì anh đã đoán ra câu trả lời rồi.

Nếu không phải là bà ta đã làm thì bà ta sẽ không sợ hãi như vậy.

Tần phu nhân lật trang đầu tiên của tập tài liệu ra, khi nhìn thấy thông tin về thân thế của Diệp Dĩ Muội, đột nhiên hai mắt bà ta tròn xoe, không dám tin vào mắt mình ngước lên nhìn Tần Hàm Dịch: “Con nói, Diệp Dĩ Muội là....”

“Mẹ không biết?” Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm vào Tần phu nhân, anh chú ý từng chút thay đổi trên nét mặt bà ta.

“Nếu mẹ biết đó là con gái của người đàn bà rẻ tiền đó thì dù có chết mẹ cũng không cho cô ta bước chân vào Tần gia.” Tần phu nhân tức giận tới mức sắc mắt tái xanh đi: “Ly hôn, hai đứa lập tức ly hôn.”

“Cô ấy thực sự là con gái của ba?” Tần Hàm Dịch luôn cảm thấy không nên thế này, ông trời sao có thể tàn nhẫn như vậy, lại đùa bỡn với bọn họ như thế này.

Sớm ngày hôm nay, hai người bọn họ vẫn còn ở trên giường hôn nhau, nhưng chớp mắt một cái, cô liền trở thành em gái của anh.

“Ở đây chẳng phải viết rõ ràng thế à?” Tần phu nhân đứng lên, cầm tài liệu đưa ra trước mặt Tần Hàm Dịch: “Con xem kĩ đi, Hàm Dịch, hai đứa là anh em, lập tức ly hôn, đưa cô ta đi.”

“Nếu mẹ không biết thân thế của cô ấy vậy thì tại sao lại thuê người đâm chết mẹ cô ấy?” Tần Hàm Dịch nhận lấy tài liệu, lật tới trang chứng minh Tần phu nhân thuê người, chất vấn: “Nếu lúc trước mẹ không hề biết người phụ nữ này tình nhân của ba con thì tại sao mẹ lại thuê người đâm chết bà ấy?”

“Mẹ....” Tần phu nhân nhất thời bị con trai chất vấn làm cho cứng họng, nhưng sau đó đã phủ nhận ngay tức khắc: “Mẹ không hề thuê người đâm chết mà ấy, những chứng cứ viết trong này đều là vu khống.”

“Được, vu khống đúng không?” Tần Hàm Dịch cười lạnh lùng gật đầu: “Nếu sự việc này không có liên quan gì tới mẹ vậy thì con cũng không cần chịu sự uy hiếp của người ra mà để bọn họ đem chứng cứ giao cho cảnh sát là được rồi.”

Dứt lời, Tần Hàm Dịch định quay người rời đi.

“Hàm Dịch.” Tần phu nhân liền kéo tay anh lại, khuôn mặt lo lắng, căng thẳng đã bán đứng bà ta.

Những bằng chứng trong đó đều chính xác, bà ta không dễ để chối cãi.

“Không sai, ngay từ đầu mẹ đã biết bà ta chính là tình nhân của ba con, mẹ hận bà ta, hận bà ta đã cướp đi cha con, con gái bà ta lại tới để cướp đi con, vì thế mẹ nhất thời hồ đồ, đã thuê người đâm chết bà ta. Thế nhưng, mẹ thực sự không biết cô ta là con gái của ba con, mẹ và ba con sau khi kết hôn, bọn họ liền chia tay rồi. mẹ thực sự cứ nghĩ rằng ba con và bà ta không còn qua lại với nhau nữa. Hơn nữa, Diệp Dĩ Muội ít tuổi hơn con, mẹ thực sự cho rằng Diệp Dĩ Muội là con của mẹ cô ta và người đàn ông khác.” Lúc này mặt Tần phu nhân nước mắt đầm đìa, những sự việc đã qua đó là vết thương lòng mà bà ta mãi mãi không muốn nhắc lại.

Chồng bà ta mãi cho tới khi chết, trong lòng vẫn nhớ thương về người phụ nữ khác.

“Ba con đã không còn nữa, mẹ, tại sao mẹ....” Tần Hàm Dịch thực sự không biết bản thân còn có thể nói gì, nếu kẻ thuê người kia là Hạ gia có thể anh sẽ không chút do dự mà báo cảnh sát, thế nhưng người đó lại là mẹ đẻ anh, sao anh có thể nhẫn tâm tự tay đưa ta vào ngục chứ!

“Đưa Diệp Dĩ Muội đi, Tần gia không thể để một tin đồn xấu thế này đồn ra ngoài.” Tần lão phu nhân lạnh lùng lên tiếng, đột nhiên đi tới.

Tần phu nhân liền co rúm người lại, khuôn mặt sợ hãi nhìn Tần lão phu nhân.

Tần Hàm Dịch từ từ quay đầy lại, ánh mắt đã như đóng băng lại: “Bà đã biết từ khi nào?”

“Sáng ngày hôm kia, có người chuyển phát nhanh cho ta một tập tài liệu, trong đó có thân thế của Dĩ Muội.” thần sắc trên mặt Tần lão phu nhân càng lúc càng trùng xuống: “Ta vốn không định nói cho con biết, mà đưa thẳng Dĩ Muội đi, nếu con đã biết rồi, sự việc này sẽ do tự con giải quyết.”

“Tài liệu có thể là giả?” Tần Hàm Dịch vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà hỏi tiếp.

“Tài liệu đó là thật, ta đã cho người đi điều tra, hơn nữa cũng đã cho người kiểm tra ADN của con và Dĩ Muội, hai đứa đúng là anh em.” Tần lão phu nhân giống như quan thẩm phán dưới địa ngục, bác bỏ một chút hi vọng quá mong manh của Tần Hàm Dịch.

Dứt lời, Tần lão phu nhân hướng ánh mắt mình về phía Tần phu nhân, đợi tới khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của bà ta mới lại hướng ánh mắt về phía Tần Hàm Dịch, bà thở dài một tiếng nói: “Mẹ con nhất thời hồ đồ, cho mẹ con một cơ hội. con làm con trai, sẽ không thể tự mình đưa mẹ mình vào tù chứ!”

Cơ thể Tần Hàm Dịch đứng không vững nữa, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bất lực như thế này.

Sao lại thế này, người con gái anh yêu, vợ anh, lại là em gái anh, còn anh một lòng muốn tìm ra hung thủ thì người đó lại chính là mẹ anh.

Anh còn có thể làm gì nữa? Đưa mẹ mình vào tù sao? Tiếp tục mối quan hệ vợ chồng với chính em gái mình?

“Hàm Dịch, mẹ biết sai rồi.” Tần phu nhân kéo tay con trai, bà ta không hề sợ con trai sẽ đi tố cáo bà ta, bà ta chỉ sợ con trai cả đời sẽ không tha thứ cho mình.

“Ha ha....” Tần Hàm Dịch cười lạnh lùng, vung tay Tần phu nhân ra, ánh mắt anh lạnh như băng nhìn mẹ và bà nội mình: “Sự việc này, ai cũng không được phép để Diệp Dĩ Muội biết.”

“Được, mẹ nhất định sẽ không nói.” Tần phu nhân lập tức bảo đảm.

“Nếu không phải con đã biết rồi thì bà nội cũng không hi vọng con biết.” Tần lão phu nhân thở dài một tiếng, trả lời.

Có được sự bảo đảm của hai người, Tần Hàm Dịch không còn lưu luyến gì nữa, anh nhấc chân đi về phía chiếc xe của mình.

Tần phi nhân đang nhìn theo bóng dáng con trai mình đấy thương cảm, đột nhiên cảm thấy ánh mắt bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm lạnh lùng.

Bà ta quay đầu lại, liền bắt gặp ánh nhìn của Tần lão phu nhân.

“Mẹ, sao mẹ lại nhìn con như thế làm gì?” Tần phu nhân không thể không có chút chột dạ.

“Vì cô và Hàm Dịch, tôi sẽ không để Dĩ Muội nhận tổ quy tông, phân chia một phần tài sản của Tần gia.” Tần lão phu nhân bảo đảm.

“Mẹ, thật ạ?” Tần phu nhân có chút không dám tin.

Tuy nói là thần sắc Diệp Dĩ Muội thực lòng không hợp để để lộ ra mọi chuyện, nhưng dù gì cô cũng là con cháu của Tần gia, hơn nữa lão phu nhân trước đây lại thích cô như vậy, khó lòng đảm bảo rằng sẽ không phân một phần tài sản cho cô, để cho cô sinh sống ở nước ngoài.

Bây giờ, lão phu nhân đột nhiên lại chủ động đưa ra lời hứa như thế đã làm cho bà ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Hàm Dịch là giọt máu duy nhất của ta, đó là điều nên làm.” Lão phu nhân dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Nhưng, ta vì nó đã hi sinh một giọt máu khác của Tần gia, bây giờ Tần thị lại ở trong tình trạng bấp bênh nguy hiểm, có phải cô cũng nên giúp con trai cô?”

Tần phu nhân lúc này mới như hiểu ra, hóa ra sự bảo đảm của lão phu nhân không đơn thuần chị là bảo đảm mà là có điều kiện!

“Ta cũng là cho hai mẹ con cô một cơ hội mà hàn gắn lại mối quan hệ, cô biết đấy, Hàm Dịch bây giờ rất hận cô, nếu cô chịu giúp nó, đêm số cổ phần của Tần Thị và Long Thiên đều chuyển vào tên của Hàm Dịch, để nó vượt qua được nguy cơ lần này, ta tin nó sẽ dần dần tha thứ cho cô.” Lão phu nhân tiếp tục nói từ tốn.

Bà biết, đối với một người đã mất đi người chồng mà nói, sẽ không có bất kì sự việc gì quan trọng hơn con trai bà ta.

Bà tin, con dâu của bà nhất định sẽ làm cho bà hài lòng, mãn nguyện.

“Được, con sẽ lập tức gọi luật sư để làm thủ tục.” Tần phu nhân dường như không có bất kì sự do dự nào, đúng như lão phu nhân nghĩ, Tần Hàm Dịch chính là điểm yếu của bà ta.

Lão phu nhân cười cười hài lòng, rồi mới quay người đi, bước đi chậm rãi.

Tần phu nhân nhìn theo bóng dáng lão phu nhân cười lạnh lùng, gừng càng già càng cay, sự việc đã tới nước như thế này rồi mà bà ấy vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy.

Cao Thiên Du từ trước tới giờ không bao giờ tin vào duyên phận, nhưng lần này thì cô thật sự tin rồi.

Vốn dĩ là đã hẹn gặp với bà ngoại, để gặp Cảnh Hạo. Thế nhưng, người đàn ông này rất không nghĩa khí đã chơi trò mất tích với cô, hại cô làm bà ngoại ép tới tham gia buổi yến tiệc buổi tối ngày hôm nay, miệng nói rằng cô về nước rồi cũng nên gặp gỡ những gia đình, những người có mối quan hệ với Phùng gia, thế nhưng trong lòng Cao Thiên Du rất rõ, bà ngoại làm thế này là đang muốn tìm đối tượng cho cô.

Thực ra, cô cũng có thể hiểu nỗi lòng lo lắng không đợi được nữa của bà ngoại.

không phải sợ cô không gả đi được mà là lo lắng tình cảm của cô và Lục Danh Dương lại được nối lại.

Cô cảm thấy sự lo lắng này của bà ngoại là hoàn toàn không cần thiết.

Cho dù Diệp Dĩ Muội cũng nói với cô: “Không trách Lục Danh Dương, anh ấy chỉ là làm theo chức trách, nếu cậu yêu anh ấy thì hãy tha thứ cho anh ấy đi!”

Nhưng, Cao Thiên Du cảm thấy cô không có cách nào để tha thứ được cho Lục Danh Dương, cho dù Diệp Dĩ Muội có thể làm nhưng cô làm không nổi.

Con người cô từ trước tới giờ ân oán rõ ràng, không có cách nào để mơ hồ, ẫm ờ.

Cô nghĩ, hoặc là còn có một khả năng, đó là tình cảm của cô đối với Lục Danh Dương chưa tới nỗi khắc cốt ghi tâm.

Vì thế cô mới có thể nói buông là buông, quyết định chuyển nhà, không nhận điện thoại của anh, cắt hết mọi quan hệ và cách liên lạc với anh.

Nhưng, bất lực, bà ngoại dường như không hề biết sự dứt khoát của cô, mà cứ bắt buộc phải lôi cô tới tham gia buổi yến tiệc này cho bằng được.

Còn nói uy hiếp, nếu cô không tới thì bà ấy sẽ ép cô về Mỹ.

Trước chính sách đàn áp của bà ngoại, Cao Thiên Du chỉ có thể ngoan ngoãn tới tham gia.

Cô uể oải đu theo bên cạnh bà ngoại, nghe bà ấy hỏi một người đàn ông trung niên rất lịch sự: “Con trai anh sao hôm nay không nhìn thấy vậy?”

Cao Thiên Du thực sự phục rồi, bà ngoại cô định cư ở nước ngoài, vậy mà ngay đến cả việc người ta có con trai hay không bà ấy cũng biết, không phải là vì cô mà đã tỉm hiểu trước chứ?

“Phùng lão phu nhân yên tâm đi! Tôi đã thông báo cho nó, nó sắp tới rồi.” người đàn ông trung niên lập tức cười tươi trả lời, rõ ràng là sớm đã ngấm ngầm giao ước với bà ngoại cô.

Chỉ là Cao Thiên Du rất tò mò, con trai của vị tiên sinh này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà trường hợp như thế này cũng dám tới muộn, cô thực sự là nể phục.

Có điều, người đàn ông trung niên nho nhã này cô thấy có vẻ quen quen, chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra là ai thôi.

Nhưng, đây cũng là điều bình thường, cô mới về nước chưa lâu, rất nhiều người chỉ là nhìn qua ảnh, không thể vừa nhìn đã nhận ra, cũng là hợp tình hợp lý, chủ yếu cũng là do cô không để tâm, chẳng nghĩ nhiều.

Phùng lão phu nhân khuôn mặt hòa nhã cười cười, trong lòng thì lại đang cho điểm người ra, cuộc đời bà ấy ghét nhất là người tới muộn, hơn nữa lại là một kẻ hậu bối.

Chỉ là, trong trường hợp này bà ấy chỉ có thể giữ cho mình sự tôn quý và đại lượng.

Người đàn ông nhìn thấy Cao Thiên Du vẻ thờ ơ không để ý, trong lòng ông ta cũng thấy thích cô gái này nhưng ông ta cũng nhìn ra, Cao Thiên Du là bị ép tới.

Ánh mắt ông ta di chuyển, hai mắt ông ta đột nhiên sáng lên, nói với Phùng lão phu nhân: “Vừa nói tới nó thì nó đã tới rồi.”

Ông ta chỉ tay về phía sau Cao Thiên Du, biểu thị rằng có người tới.

Cao Thiên Du chỉ là cười cho có lệ, không hề có ý định quay đầu lại, người ta đến thì có liên quan gì tới cô chứ?

Chỉ là, lúc này, cô thấy người đàn ông trung niên đang nheo mày lại, nói với cô: “Thiên Du, cháu đợi chú một lát.”

Dứt lời, ông ta nhanh chân đi về phía con trai, gằn giọng xuống nói: “Mặt mũi làm sao thế này?”

“Bị thương rồi, không nhìn thấy à?” kẻ đó tùy tiện, trả lời trống không.

“Bị thương thành ra thế này rồi mà mày không sớm nói?” người đàn ông trung niên rõ ràng là bị con trai mình làm cho tức điên lên.

“Sao con lại chưa nói? Rõ ràng con đã nói cho ba là con bị thương rồi, không tới được, là ba uy hiếp con, bảo con nếu không tới thì sẽ khóa thẻ tín dụng của con lại nên con mới miễn cưỡng tới đấy chứ?” người đó phản bác lại.

“Nếu đã tới rồi thì đi lại đây, gặp Cao tiểu thư rồi lập tức quay về.” Người đàn ông trung niên với khuôn mặt hối hận, nghĩ bản thân có thế nào cũng không tin chuyện anh bị thương là thật nên đã ép anh tới, giờ thì mất mặt rồi!

“Cô ta thế nào mà lại còn bắt bản thiếu gia đến gặp cô ta?”

“Im miệng, đừng nói linh tinh, đúng rồi, lát nữa có người hỏi con vết thương của con là bị làm sao thì con hãy nói là do cứu người nên thế nhé!”

“Con đúng là cứu người nên mới bị thương mà!”

“Mày mà...?” người đàn ông nói con trai với vẻ hoàn toàn không tin.

“Ba không tin thì thôi vậy.” anh cũng chẳng để ý tới việc ba mình không tin, dù sao thì trong lòng cha anh, hình tượng bản thân mãi mãi là không tốt, chỉ cần không khóa thẻ tín dụng của anh lại thì cha anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!

Người đàn ông trung niên nhìn bộ dạng bất cần của con trai liền lắc đầu, đưa anh đi tới bên cạnh Cao Thiên Du, nói: “Phùng lão phu nhân, Cao tiểu thư, đây là con trai lớn của tôi Cảnh Hạo.”

Cao Thiên Du và Cảnh Hạo hai người bốn mắt nhìn nhau đơ ra, có điều, Cao Thiên Du đã phản ứng sớm hơn Cảnh Hạo một bước.

Bởi vì, hôm nay Cảnh Hạo đã cho cô leo cây nên anh có phần chột dạ.

Bây giờ nhìn thấy cô gái này ở đây, anh thực sự đã muốn bỏ chạy.

Nụ cười trên môi Cao Thiên Du rạng rỡ như thế là sao, chẳng phải anh đã chơi trò biến mất với cô à?

Nhìn đi! Bây giờ lại lọt vào tay cô rồi.

“Thiên Du, hai đứa nói chuyện với nhau đi, bà và chú Cảnh đi ra đằng đó gặp gỡ bạn bè.” Phùng lão phu nhân vừa nhìn thấy ánh mắt như mắt sói của cháu gái mình, liền đoán chắc rằng hai người này quen biết nhau.

Như vậy cũng tốt, đây là kết quả mà bà ấy muốn thấy.

“Vâng, con biết rồi, bà ngoại.” Cao Thiên Du trả lời với tâm trạng rất tốt.

Nhìn cha mình và Phùng lão phu nhân càng đi càng xa, Cảnh Hạo tự giác lùi về phía sau một bước, bởi vì nụ cười của Cao Thiên Du thực sự là quá “ngọt ngào” làm cho anh có chút sợ hãi....

“Anh ra viện từ khi nào đấy?” Cao Thiên Du nhìn vết thương trên mặt anh, hỏi.

“Vừa mới....không lâu lúc trước.” Cảnh Hạo lúng túng nói dối: “Nếu không phải là cơ thể cảm thấy không thoải mái tôi đã đi cùng với cô rồi.”

Cảnh Hạo đã hối hận rồi! nếu biết thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết vậy thì anh còn chạy làm cái gì? Cứ đợi chết là xong rồi.

“Ồ, vốn dĩ hôm nay tôi còn muốn đi thăm anh đấy, đáng tiếc là đang định đi thì có việc nên không đi được.” Cao Thiên Du nói như thể bạn cũng đang tâm sự với nhau vậy, cũng không nhắc tới việc anh cho cô leo cây.

“Vậy sao? Hóa ra cô quan tâm tôi như thế, sao tôi không nhìn ra nhỉ?” Cảnh Hạo hỏi xong lại cảm thấy câu hỏi này có chút gợi đòn, lập tức lại nói: “Không cần khách khí, chúng ta vẫn không thân thiết lắm.”

“Tôi đương nhiên quan tâm anh rồi, anh không tin sao?” Cao Thiên Du hoàn toàn chẳng quan tâm tới câu nói phía sau của anh, làm ra vẻ rất đau lòng, suýt nữa làm cho Cảnh Hạo buột miệng mà nói “tin”, nhưng anh vẫn không nói ra, bởi vì, dựa vào trực giác, anh cảm thấy cô gái này đang trêu chọc anh.

“À..ừm...tôi hơi khát, tôi đi lấy ly rượu uống.” Cảnh Hạo nói một câu rồi chuồn thẳng.

Cuộc đời này anh chưa từng sợ ai, thế nhưng Cao Thiên Du hôm nay thực sự là làm anh lạnh quá, cả người đang run lên như cầy sấy.

Anh thực sự sợ nếu không chuồn, cô gái này sẽ đột nhiên rút ra một con dao mà cắt tiết anh mất.

ở đây Cảnh Hạo vừa đi, Cao Thiên Du liền nhìn thấy hai người khiến cho cô cảm thấy bực dọc.

Triệu Oanh khoác tay Lục Danh Dương đi vào từ đại sảnh.

Hai người nhìn thấy cô rõ ràng là đơ người ra, bởi vì những trường hợp thế này, người có thể đến, đều là những người có thân phận, có địa vị.

Thế nhưng rõ ràng, bọn họ đều không hề biết thân phận thực sự của Cao Thiên Du.

Lục Danh Dương không để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh mà rút tay ra khỏi tay Triệu Oanh, nắm lấy cổ tay Cao Thiên Du, kéo cô đi ra ngoài.

Cao Thiên Du cũng không giằng co, lúc này kêu gào lên chỉ có mà mất mặt thôi.

Còn giữa cô và Lục Danh Dương sớm muộn cũng phải nói chuyện với nhau, không thể trốn mãi được.

Anh ta kéo tay cô, mãi cho tới khi hai người tới bên bờ của một bể bơi gần với cổng nhất rồi mới dừng lại, lúc này đa số mọi người đều ở phía trong hàn huyên, lúc này người ở hồ bơi đều cực kì ít, lại cách bọn họ rất xa.

Hơn nữa vì đèn ở khu vực này khá tối, nếu không nhìn kĩ và ở gần thì sẽ không có ai có thể nhìn ra hai người là ai.

“Tại sao trốn tránh anh?” Lục Danh Dương nheo mắt lại nhìn cô chằm chằm hỏi, giống như đây là một vẫn đề rất nghiêm trọng.

Cao Thiên Du cười lạnh lùng, hỏi lại: “Vậy thì anh có biết chúng ta tại sao chia tay không?

“Cao Thiên Du, sự việc đó kể cả là anh không làm thì cũng sẽ có người khác làm. Hậu quả của việc anh khăng khăng từ chối chỉ có thể làm cho tiền đồ của bản thân bị hủy hoại hoàn toàn, mà cũng không thay đổi được nội dụng của bài báo đó.” Lục Danh Dương như phát điên lên, anh ta cảm thấy Cao Thiên Du thay đổi rồi, hoàn toàn không thể đứng ở lập trường của anh ta mà suy nghĩ sự việc.

“Đúng, anh nói cũng có thể không sai,nhưng tôi muốn hỏi anh, nếu người bị đưa lên mặt báo đó là em gái ruột anh thì anh có còn vì công việc mà nhất định phải đăng không?” Cao Thiên Du không muốn tranh cãi với anh ta, nói cho cùng, sự phân tích của hai bọn họ đó là, Diệp Dĩ Muội là bạn cô nên cô coi trọng nhưng đối với Lục Danh Dương mà nói thì Diệp Dĩ Muội chẳng là cái gì.

“............” Lục Danh Dương nhất thời bị chất vấn cứng họng, anh ta quay đầu sang một bên hít thở một hơi thật sau, giống như đang cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận của bản thân.

Còn sự im lặng của anh lúc này đồng nghĩa với việc đã cho cô câu trả lời. Người thân của bản thân anh là người còn bạn của cô, anh căn bản không hề để ý.

Vậy, người như anh có thực sự để ý tới cô không? Có quan tâm cô thật sự không?

Cô nhìn sự phẫn nộ trên khuôn mặt anh ra, liền cảm thấy thật mỉa mai, không muốn nhiều lời với anh ta, cô bước sang ngang một bên, chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng, cô vừa đi tới một bên ngang hàng với người anh, anh đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, ngăn bước chân của cô lại.

“Bỏ tôi ra, đừng để mọi người thấy và cả hai phải khó xử.” Cô hơi cúi đầu xuống, nhìn vào tay anh, nói lạnh lùng cảnh cáo.

“Thiên Du, đừng rời xa anh, cho anh một cơ hội.” tiếng nói của Lục Danh Dương gần như van nài, lại như bất lực, đây là lần đầu tiên anh ta làm thế này với một cô gái.

Cao Thiên Du nghe thấy vậy, sống mũi cay cay, hai mắt cô bỗng nhòe đi.

Cắt đứt mối quan hệ này này cô cũng không nỡ, cũng không dễ dàng như bề ngoài cô thể hiện ra.

“Thiên Du, tha thứ cho anh, chỉ một lần này thôi.” Lục Danh Dương thấy cô dao động liền kéo cô lại ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm bên tai cô.

Hơi thở ấm áp của anh tỏa ra bên tai cô, đã từng có những lúc cô cười ha ha trong lòng anh, cười tới nỗi quên hết sự đời.

Con tim cô không thể không có một chút dao động.

Thế nhưng, Cao Thiên Du chính là Cao Thiên Du, ngay lập tức cô đem sự dao động đó kìm nén xuống, khẽ đẩy anh ta ra.

“Lục Danh Dương, chúng ta kết thúc rồi, đừng tới tìm tôi nữa.” Cô nói một câu lạnh lùng, nhấc chân đi vào hội trường buổi yến tiệc.

Cứ thế này đi! Con người không thể lúc nào cũng nghiêng bên này, ngả bên kia, bằng không sẽ chẳng có ai được vui vẻ.

Khi cô bước vào hội trường buổi yến tiệc, hai mắt có chút đỏ lên, Cảnh Hạo vừa nhìn đã nhìn ra.

Anh đưa cho cô một cốc rượu, chỉ tay về phía ghế sô pha: “Đi, chúng ta đi uống rượu.”

“Được.” Cao Thiên Du đỡ lấy ly rượu, đi theo anh về phía góc anh chỉ.

Và Cao Thiên Du đi vào sau cô, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Hóa ra, Cao Thiên Du cùng tới với Cảnh Hạo! Đây mới là nguyên nhân chính khiến cô chia tay với anh sao?

Diệp Dĩ Muội ngồi trong căn phòng trống vắng, nhìn tờ báo, tạp chí trong tay, cô khẽ cười khểnh, cười chua xót, cay đắng.

Tần lão phu nhân thực sự là không có cách nào khác, sau hôm bà ấy gọi điện thoại cho cô bảo cô rời đi, Tần Hàm Dịch cũng đã gần một tháng không về nhà.

Còn trên các mặt báo, lại bắt đầu xuất hiện các bài viết không hay về Tần Hàm Dịch.

Thậm chí còn có tạp chí chụp được những bức ảnh thân thiết của anh và Hạ Lam, cả Châu Lan Na nữa.

Diệp Dĩ Muội nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, rốt cuộc tại sao? Một người có thể thay đổi nhanh tới như thế?

Cô muốn gọi điện tự mình hỏi anh, thế nhưng, cô căn bản không làm được.

Cô từng đồng ý với anh, bất luận thế nào cô đều tin anh.

Vì thế, cô đã không chạy tới phòng làm việc của anh, chỉ đợi anh sẽ cho cô một lời giải thích.

Cô cố tự nhủ với bản thân mình, đó đều là giả, chẳng qua chỉ là một vở kịch của Tần Hàm Dịch mà thôi.

Bởi vì, kể từ sau khi tin tức của bọn họ được đưa ra, những tin bài mắng nhiếc xúc phạm cô đột nhiên đều biến mất. Còn Tần lão phu nhân cũng không gọi điện tới ép cô rời đi nữa.

Vì thế, cô chỉ có thể dựa vào hai điểm này mà nghĩ theo chiều hướng tốt.

Thế nhưng, bất luận tự lừa bản thân thế nào thì sự thực vẫn không dễ để không đối mặt, cô lừa bản thân mình đã một tháng rồi, cô không thể tiếp tục làm vậy được nữa....

Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên làm cô như thể muốn đập nát nó đi.

Những ngày này, ngoài điện thoại của Cao Thiên Du ra, điện thoại của ai cô cũng không muốn nhận, nhưng người gọi tới lại kiên nhẫn như thế, không ngừng gọi tới.

Còn người này, chính là Hứa An Ca.

Cuối cùng cô cũng bị sự kiên trì của anh đánh bại, cô nhấc điện thoại.

“Dĩ Muội, cuối cùng em cũng chịu bắt máy rồi.” Hứa An Ca nói với giọng vừa lo lắng vừa quan tâm.

“An Ca, có thể đừng quan tâm tới việc của tôi không?” Diệp Dĩ Muội lúc này không muốn nói gì cả, việc của cô cô muốn tự mình giải quyết.

Hơn nữa, việc Tần lão phu nhân yêu cầu cô rời đi và sự thay đổi của Tần Hàm Dịch trong thời gian chớp mắt như thế làm cho cô không thể không sinh nghi, ở đây chắc chắn là có vấn đề gì đó.

Cô đã quyết định, bất luận thế nào, ngày mai nếu không liên lạc được với anh, cô sẽ đi tới phòng làm việc của anh, đứng trước mặt anh hỏi, rốt cuộc là vì sao.

Kể cả, cô không có được câu trả lời mà chỉ là sự nhục nhã làm cho cô bỏ đi hoàn toàn hi vọng cũng còn hơn là thế này.

“Anh chỉ là muốn biết em vẫn ổn....” trong giọng nói của Hứa An Ca dường như có chút tự chế nhạo.

“An Ca, xin lỗi, tôi không phải....tôi chỉ là....” Diệp Dĩ Muội cũng không biết nên giải thích thế nào mới phải.

“Dĩ Muội, anh hiểu.” Hứa An Ca nghĩ, cả đời này anh sẽ trách ai nhưng cũng sẽ không trách cô, cô là người anh đã nhớ thương nửa đời người.

“Xin lỗi, An Ca....” Diệp Dĩ Muội cảm thấy bất lực, cô đang làm cái gì thế này?

Chẳng phải là đã không biết lòng người sao?

“Dĩ Muội, em không cần khách sáo thế với anh, thực ra anh rất muốn trở trút giận cho em.” đối với anh mà nói thì đó cũng là một niềm hạnh phúc.

“An Ca....” Diệp Dĩ Muội càng lúc càng cảm thấy áy náy.

“Được rồi, em nghỉ sớm đi.” Hứa An Ca nhẹ nhàng dặn dò một tiếng rồi mới cúp máy.

Cúp máy xong, trong lồng ngực Diệp Dĩ Muội cảm thấy rất khó chịu, ngột ngạt, cô cảm thấy buồn nôn và chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Đứng trong nhà vệ sinh, cô nôn ọe một lúc nhưng cũng không nôn ra cái gì, chỉ là, khi cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt mình trắng bệch cắt không còn giọt máu. 
Rửa mặt xong, quay trở lại phòng ngủ, cô ngồi trên giường suy nghĩ một lúc cô đã quyết định gọi điện cho Lam Dư Khê.

Những ngày này, Lam Dư Khê rất khác bình thường, một cuộc điện thoại cũng không hề gọi cho cô.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu, đầu dây bên kia mới truyền tới giọng nói của Lam Dư Khê: “Dĩ Muội.”

“Lam Dư Khê, anh biết nguyên nhân có đúng không?” Diệp Dĩ Muội lờ mờ cảm thấy Lam Dư Khê đang cố ý né tránh cô, bởi vì anh biết chân tướng.

“Hàm Dịch nói....” Lam Dư Khê do dự một lát rồi nói ra đầy khó khăn: “Chơi chán rồi.”

Diệp Dĩ Muội chỉ cảm thấy con tim mình như sắp nổ tung ra.

“Chính miệng anh ấy nói?” giọng Diệp Dĩ Muội run lên, hỏi lại.

“Ừm, chính miệng cậu ta nói với tôi.” Diệp Dĩ Muội khẳng định lại câu hỏi của cô, đã phá tan sự hi vọng cuối cùng trong lòng cô.

“Vạy tại sao anh ấy không tự mình tới nói với tôi? Tại sao không đuổi tôi ra khỏi Tần gia?” hai mắt Diệp Dĩ Muội nhòe đi nhưng cô tự nhủ với mình, không được khóc, nhất định không được khóc, tất cả những điều này đều không phải là thật.

“Dĩ Muội, quên đi tất cả mọi thứ ở đây đi, đi theo anh....anh dự định trở lại Paris.” Lam Dư Khê nói đầy vẻ thương xót cho cô.

“Tôi không tin.” Diệp Dĩ Muội vẫn giữ sự hoài nghi trong lòng, có những lúc, cảm giác giữa những người yêu nhau thì không lừa được người khác.

Cô không tin, sự bảo vệ của Tần Hàm Dịch dành cho cô trong những ngày vừa rồi đều không lừa được người khác.

“Nếu không tin vậy thì em hãy tự mình đi hỏi cậu ấy đi!” Lam Dư Khê hiểu, việc như thế này không tận mắt nhìn thấy thì ai cũng sẽ không tin.

Đi xem xem thế nào cũng tốt, chỉ có buông tay thì những ngày tháng sau này mới sống yên ổn được.

“Ừm.” Diệp Dĩ Muội trả lời lại.

“Vậy em sớm nghỉ ngơi đi!” Lam Dư Khê dặn cô một câu, dừng lại vài giây rồi lại nói: “Nếu em quyết định đi cùng anh thì hãy gọi điện cho anh.”

“Được!” Diệp Dĩ Muội cúp máy, giơ tay lên dùng lực lau đi những giọt nước mắt, vừa hít thở một hơi thật sâu, lồng ngực cô lại như có cái gì đó đang đẩy ra, cảm giác như lại buồn nôn rồi.

Cô lập tức đứng lên, chạy vào nhà vệ sinh, cúi người xuống chiếc bồn tắm, cố để nôn ra nhưng lại vô cùng khó khăn.

Cô dùng nước lạnh tạt lên mặt, thở hồng hộc nhìn vào bản thân mình trong gương, càng cảm thấy cơ thể mình có điều bất thường, bắt đầu từ hai ngày hôm trước cô đã thế này rồi, lúc đó cô cho rằng chắc là do áp lực trong lòng nặng nề quá nên cũng không hề để ý.

Lúc này, mặt cô trắng bệch ra, cô không thể không thắc mắc.

Bám vào tường, cô mệt mỏi đi ra từ nhà vệ sinh, điện thoại cô lại một lần nữa đổ chuông.

Cô cố gắng đi tới bên giường và ngồi xuống, cầm lấy điện thoại lên nhìn, đó lại là một số máy lạ.

Cô bắt máy, giọng nói mệt mỏi, nhưng vẫn rất lịch sự: “Xin chào.”

“Diệp Dĩ Muội, trong tay cô có một số thứ tôi tin cô nhất định sẽ rất hứng thú.” Trong điện thoại, truyền tới giọng nói kì lạ của một người đã được nói qua máy chỉnh âm.

“Thứ gì?” Diệp Dĩ Muội hỏi lại đề phòng.

“Liên quan tới nguyên nhân cái chết của mẹ cô.” Đầu dây bên kia trả lời với giọng đắc ý.