Sự im lặng trong thang máy lại tiếp tục kéo dài vào tận đến trong xe, mãi cho tới khi anh dừng xe lại trước một bệnh viện tư mới mở miệng nói: “Xuống xe, đi xem xem vết bỏng của cô.”
Trong phòng làm việc của anh không có thuốc, chỉ có thể đợi cô thay đồ xong rồi đưa cô ra ngoài.
“Tôi không sao, không cần đâu.” Không phải vì cô tức anh mà thực sự là cảm thấy không sao, có điều vết bỏng chỉ đỏ lên chứ không phồng.
“Bỏ ra tôi xem hay là đi khám, tự cô quyết định.” Tần Hàm Dịch với khuôn mặt lạnh lùng, uy hiếp không chút khách khí.
Diệp Dĩ Muội coi như hiểu thế nào là sự uy hiếp trắng trợn rồi, sao lại có người nói những lời hạ lưu như vậy chứ, nói mà mặt không đỏ, mắt không chớp.
Trong lòng tuy là đang tức giận nhưng dù gì cũng là người hiểu anh, nếu cô không chịu xuống xe đi vào khám thì anh tuyệt đối sẽ xé váy cô ra ngay.
Lườm anh một cái sau đó tháo dây an toàn ra, đẩy cửa bước xuống, vội vàng đi về phía trước nhưng rồi lại phát hiện không biết rẽ vào hướng nào.
Tần Hàm Dịch nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng thở dài một tiếng, đuổi theo cô phía sau, nắm lấy tay cô lôi đi theo mình.
“Bỏ tay ra!” Diệp Dĩ Muội vung tay ra nhưng lại bị anh nắm càng chặt hơn.
“Diệp Dĩ Muội, nếu cô muốn thu hút sự chú ý của mọi người thì cô cứ làm những gì mình muốn!” Tần Hàm Dịch lạnh lùng nói.
Lời nói của anh rất có tác dụng đánh trúng vào điểm yếu của cô, tuy cô không can tâm nhưng lại dừng việc giằng tay ra, không muốn mọi người vây xung quanh và bình luận như đang xem xiếc khỉ.
Thấy cô ngoan ngoãn đi theo anh, trong lòng anh ngay lập tức liền cảm thấy thoải mái.
Kéo tay cô đi lên tầng, đi thẳng tới tìm chuyên da da liễu.
Mãi cho tới khi chuyên gia nói Diệp Dĩ Muội không sao, bôi thuốc vào là vết đỏ sẽ tan đi thì Tần Hàm Dịch mới yên tâm đưa cô xuống tầng.
Diệp Dĩ Muội cảm thấy người có tiền đúng là khoa trương, Lam Dư Khê cũng vậy, Tần Hàm Dịch cũng chẳng kém.
Lấy xe rồi lần này Tần Hàm Dịch mới lái thẳng về căn biệt thự Tần gia.
Trong căn biệt thự của Tần gia, ngoài Tần lão phu nhân ra thì còn có mẹ của Tần Hàm Dịch cũng sống trong đó.
Tần lão phu nhân thích cô còn mẹ của Tần Hàm Dịch thì ngược lại, luôn cảm thấy Diệp Dĩ Muội không xứng với Tần Hàm Dịch.
Chỉ là, bây giờ toàn bộ tài sản của Tần gia vẫn đang nằm trong tay của Tần lão phu nhân vì vậy đương nhiên Tần lão phu nhân nói lời có hiệu lực.
Đối với việc này, Diệp Dĩ Muội cũng không hề thù hận gì mẹ của Tần Hàm Dịch, cô cảm thấy đó là ý nghĩ bình thường của một người mẹ không có gì đáng trách cả.
Khi hai người bước vào cửa, người làm nói với hai người, Tần lão phu nhân đang ngủ trưa, còn mẹ của Tần Hàm Dịch thì đang ngồi trong phòng khách xem ti vi và chương trình bà ta xem lại chính là buổi họp báo vừa nãy ở Tần Thị.
Bà ta vốn mặt đã tái xanh đi khi xem chương trình, lúc này nhìn thấy Diệp Dĩ Muội thì bèn nghiến răng lại tức giận.
“Xem xem việc tốt mà cô làm đấy!” mẹ Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm Diệp Dĩ Muội, nói chỉ trích: “Cô chắc là chê Tần gia này đang thái bình quá hả? nên mới đưa người cha dượng mất mặt đó ra để bôi nhọ Tần gia?”
Sắc mặt Diệp Dĩ Muội tái đi rồi lại đỏ lên, nhìn rất khó coi.
Thế nhưng cô vẫn cố nhịn, cô không muốn cãi lại mẹ Tần Hàm Dịch, không phải vì điều gì khác, chỉ vì cô không muốn Tần lão phu nhân nghe thấy lại lo lắng.
“Mẹ.....đủ rồi.” Tần Hàm Dịch nắm chặt tay của Diệp Dĩ Muội, gằn giọng gầm lên không vui: “Cha dượng cô ấy là do con tìm, không liên quan gì tới cô ấy.”
“Mẹ còn chưa nói con đấy, con lại còn dám mở miệng bảo vệ cô ta.” Mẹ anh hai mắt lạnh lùng chằm chằm nhìn con trai: “Bây giờ người bên ngoài đều vì những hành động ngu ngốc của con mà nói Tần gia chúng ta vong ơn bội nghĩa kia kìa. Nếu con còn một chút lí trí thì mau ly hôn với kẻ chuyên hại người này đi.”
Tất cả mọi người đều cho rằng, Tần Hàm Dịch mở cuộc họp báo là vì muốn rửa sạch sự tình nghi cho Hạ Lam, dì sao thì năm xưa Hạ gia có ân tình đối với Tần gia.
Bây giờ sự việc thành ra thế này, Hạ gia bị phóng viên bao vây, thậm chí có rất nhiều phóng viên còn suy đoán, hành động này của Tần Hàm Dịch là muốn làm cho danh tiếng Hạ gia bị trở nên bê bối, và muốn sát nhập tập đoàn quốc thế Hạ Thị.
Sự suy đoán đó không thể không làm cho người khác thấy bất bình, mắng Tần gia vong ân bội nghĩa mà còn làm cho Tần phu nhân tức chết ngay đến ra khỏi cửa cũng không muốn.
Nếu như cảm thấy truyện hay, các bạn hãy dành cho tác giả vài lời bình luận nhé!!!