Tiếng cười đùa chợt dứt, có lẽ đến giờ anh đi làm rồi.
Trước khi rời nhà, anh mỉm cười xoa đầu Hàn Lương và nói :- Ở nhà ngoan đó.- Con biết…rồi….
mà !Hàn Lương phụng phịu nói.
Nhìn con như vậy, anh lấy làm hài lòng, đưa tay nựng hai cái bánh bao nhỏ của Hàn Lương mới đành lòng đi làm.“Tiểu Bảo đáng yêu đến thế ai mà chả thương .”Bảo Tú đang dọn dẹp trong bếp nghe thấy cuộc đối thoại của hai bố con, vui vẻ nghĩ .Anh đi làm thì cô mới dám ra ngoài phòng khách.
Mấy năm nay cô đều vậy.
Đợi anh đi rồi mới ra chơi với con như đang tránh mặt anh vậy.
Nhưng đúng thế thật.
Do tính cách của anh, anh không thích cô do đó cô không muốn chạm mặt nhiều tránh làm anh tăng cảm giác chán ghét cô.
Nhìn anh bây giờ lạnh lùng, cô lại nhớ đến vẻ yêu tà tối qua của anh.Tỉ lệ khuôn mặt hoàn mĩ, đôi mắt đen sâu thẳm cùng dáng người cao ráo, Hàn Mạc Quân đã chiếm chọn sự yêu thích của các cô gái.
Cô không giống mấy cô gái hám trai nhưng anh thật sự rất đẹp.
Anh là sự tổ hợp quá hoàn hảo của hai đấng sinh thành kia.
Anh thừa hưởng sự sắc sảo, trí thông minh của người mẹ, tính nghiêm túc và vẻ lạnh lùng từ người cha.
Hàn Mạc Quân hoàn mỹ về mọi mặt.
Anh lịch sự, hoà nhã nhưng đầy lạnh lùng; anh thông minh và đủ khôn ngoan trong cuộc sống nhưng quan trọng hơn là anh có ….
TIỀN , rất nhiều tiền.
Do đó , cô gái nào gặp anh thì luôn chung một tình trạng : mê như điếu đổ.
Còn về mặt chính trị, ai cũng biết anh đáng sợ như thế nào.
Ai mà đen đủi làm điểm nhắm của anh thì vô cùng thê thảm.
Như một con mèo vờn chuột, anh “ đối xử tận tâm” cho đến khi con chuột đó kiệt sức mà chết thì thôi.
Sống gần anh như sống gần Tử thần vậy nhưng …được lấy anh là sự may mắn tột độ trong cuộc đời mà ông trời dành cho cô.Cô vừa nghĩ vừa chỉnh quần áo lại cho con Cô dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của Hàn Lương trong khi thằng bé đang vân vê với mấy món đồ chơi nhỏ cùng bộ xếp hình mà nó gặp trên đường dạo phố với ba nó .Bỗng tiếng chuông cửa vang lên.
Biết cô giáo đến, Hàn Lương buông đồ chơi xuống, loạng choạng chạy ra mở cửa cho cô mặc cho người mẹ lo lắng đến đứng dậy sợ mình ngã.
Nhìn thấy cô, thằng bé vui mừng gọi :- Cô Nguyệt Thanh ! Con ảo cô (con chào cô)- Ừ, tiểu Bảo đó à.
Tiểu Bảo có nhớ cô không nè?- Có ạ! Con n..nhớ cô ….lám á- Vậy thơm cô một cái rồi vào học được không nè?Hàn Lương được Nguyệt Thanh bế trên tay rồi đi vào nhà.
Thanh nhìn thấy cô liền cười nhếch mép thay lời chào và một lời thách thức, nghĩ : “ Đinh Bảo Tú ơi là Đinh Bảo Tú.
Con cô không quan tâm đến cô khi có tôi đâu.
Cứ làm tiểu thư của Đinh gia đi còn danh phu nhân nhà Phó gia để tôi lo hộ cho.
Ha ha ”.Biết hiềm khích của Thanh đối với mình, Bảo Tú chỉ nhàn nhạt gật đầu chào lại.
Chuẩn bị đồ dùng xong, buổi học nói của tiểu Bảo bắt đầu.
Nhìn hai người họ thân thiết, cô đâm ra buồn rầu.Nguyệt Thanh là giáo viên dạy nói của tiểu Bảo do đích thân bố chồng cô – Phó Hồng chọn lựa.
Thanh năm nay 25 tuổi, là cô con gái cưng của nhà họ Đào giàu có, đi du học ở Mĩ từ nhỏ và mới về nước hai năm trước.
Hoàn thành chương trình học sớm, Thanh mở công ti giết thời gian.
Do mẹ của Thanh thúc giục về nước lấy chồng lên cô mới chấp nhận để công ti của mình sáp nhập vào công ti của ba, coi như đó là một chi nhánh của tập đoàn thời trang G D A.
Tất nhiên, cô vẫn là chủ ở đấy .Do hai nhà có quan hệ từ lâu nên từ nhỏ Thanh đã quen sống nhờ nhà họ Phó rồi.
Cô mến anh từ lần gặp đầu tiên và luôn theo bám anh nhưng anh chỉ thờ ơ với cô nên cô đã có ý định từ bỏ rồi.
Nhưng sau nhiều năm, cô lại một lần nữa sa ngã vào vẻ đẹp của anh: vẻ lạnh lùng, bí hiểm và ẩn trong đó là những cất giấu đầy bí mật huyền ảo.
Nhưng là con gái mà.
Sự tò mò đã thôi thúc các cô điên cuồng tìm kiếm và phơi bày nó.
Nguyệt Thanh cũng không khác.
Cô đã thất vọng khi biết anh đã có gia đình nhưng cô đã tìm được kẽ hở trong đó.
Rằng Hàn Mạc Quân không hề yêu Bảo Tú, họ kết hôn là vì ông nội của anh.
Nhưng là một tiểu thư, sự kiêu hãnh không cho phép cô mang danh tiểu tam.
Cô phải “lấy tiến làm lùi” để quyết tâm chinh phục được Hàn Mạc Quân –anh chàng quốc dân này .Nhờ sự giúp đỡ của người mẹ ruột và gia chủ Phó Hồng, Nguyệt Thanh tiếp cận và lấy lòng con anh trước bằng cách làm giáo viên dạy nói cho Hàn Lương.
Bảo Tú phải khẳng định là Nguyệt Thanh đã thành công chinh phục tiểu Bảo, lấy được lòng tin của Hàn Mạc Quân khi anh dễ dàng giao con mình cho cô dạy.
Bảo Tú không đành lòng chút nào nhưng cô đâu thể làm gì khác.
Cô là một bà mẹ thất bại, không thể dạy con nói, không thể hát ru con ngủ, không thể đọc truyện đêm khuya cho con, không thể trò chuyện tâm tình cùng với con, không muốn là làm con mất mặt trước các bạn bè cùng trang lứa.
Vì căn bệnh bẩm sinh đó mà cô đã phải chịu thiệt thòi từ bé, giờ lại thêm những cay xót vì không thể yêu thương con theo cách của riêng mình.
Ngay cả việc dạy dỗ thường ngày, cô cũng không làm được.Tất nhiên, đây là cơ hội tốt cho những ai biết chớp lấy thời cơ.
Bố chồng cô rất nghiêm khắc và lạnh lùng.
Ba năm làm dâu, số lần cô gặp ông chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tuy không tiếp xúc nhiều nhưng từ ánh mắt, cứ chỉ và lời nói của ông cũng đủ để cô nhận ra sự chán ghét dành cho mình.
Cô không biết mình đã làm gì có lỗi với ông mà giờ đây lại như vậy.
Nhưng cô đâu biết, ghét một người có thể không cần bất kì lí do gì, cảm xúc chối bỏ một người xuất phát từ trái tim được điều khiển bởi lí trí.
Có thể ông ghét cô vì cô là kẻ câm, cô làm mất đi thể diện của Hàn gia, có thể là do xuất thân của cô không “ môn đăng hộ đối”, không có ích gì đối với anh, đối với gia tộc.
Có thể vậy.
Ông ấy hài lòng với Nguyệt Thanh hơn.
Cô hiểu ông muốn gì.
Ông muốn Thanh thay chỗ cô , trở thành vợ anh.
Bởi vì Nguyệt Thanh có thể giúp đỡ nhiều cho tương lai của anh và quan trọng là có thể làm ông mát mặt trong giới thượng lưu vì Thanh tốt hơn cô nhiều.
Thanh có nhiều thứ mà cô không có, có thể làm được những việc cô không thể làm được, có thể san sẻ gánh nặng trên vai anh và hơn nữa là hai gia tộc có thể tương trợ nhau mà trở lên lớn mạnh hơn.
Lợi ích mà Thanh mang lại nhiều hơn là một kẻ vô dụng như cô.
Cô biết điều đấy bởi cô không thể chối bỏ sự thật phũ phàng.
Cô không thể làm gì khác, chỉ giữ vững trái tim chân tình hướng về anh, ủng hộ anh trong im lặng, chăm sóc anh một cách chu toàn và tin tưởng sự lựa chọn của anh.
Nếu một ngày anh nói với cô :- Ly dị đi, vị trí gia chủ này hợp với Nguyệt Nguyệt hơn là cô.Có lẽ lúc ấy cô sẽ cam tâm từ bỏ để hai người cô yêu thương có cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc hơn.
“Cô sẽ không lôi một đứa trẻ vào một cuộc sống mà không thể đảm bảo rằng mình sẽ chu cấp đầy đủ cho con”.
Đó là trường hợp xấu nhất mà cô có thể lường trước trong mối quan hệ phức tạp này.
Nghĩ đến đấy là cô lại rơm rớm nước mắt, tiếng “ư , ô” phát ra từ trong phòng bếp.
Đúng lúc đấy, Nguyệt Thanh đi qua tặc lưỡi chán ghét một cái.
Cô nhanh tay lau nước mắt, nhìn Thanh.
Thấy cô nhìn, Thanh đâm khó chịu, nói :- Cô yếu đuối nhỉ? Cẩn thận không mất chồng, mất con đấy.- …..Thấy cô không trả lời, Thanh “hừ “ lạnh, nói :- Cứ im lặng đi để tôi đỡ phải nghe mấy cái tiếng khó chịu đó.
Ba năm mà anh Quân vẫn chịu được.
Công nhận!Dứt câu, Thanh bỏ ra ngoài, sang phòng học dạy Tiểu Bảo tiếp.