Bảo Tú nằm cả đêm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Sáng hôm sau đã có dấu hiệu của một trận ốm kéo dài.
Cô có cảm giác quống họng có vướng cái gì đó.
Khi cố khạc ra thì không chẳng được mà còn rát họng nên cô bỏ cuộc.
Cái trán thì hơi hâm hấp.
Cô cảm thán một hồi rồi quẳng nó vào một góc nào đó.Nay cô tỉnh sớm hơn mọi ngày.
Vì để tránh mặt anh mà cô dậy từ 5 giờ, làm đồ ăn sáng xong thì ngồi lì trong phòng.
Đến giờ thì sang gọi Hàn Lương dậy, giúp thằng bé vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng luôn ở phòng.
Cô đợi anh đi làm rồi mới ra khỏi phòng tiểu Bảo.Nghe thấy tiếng cửa cuốn điện ở gara kêu, biết anh chuẩn bị ra công ti, Bảo Tú mới đứng dậy thay đồ và đi làm như mọi ngày.
Cô xuống dưới nhà ngồi trông con cũng như đợi Nguyệt Thanh đến thì đi luôn.
Thanh nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Cô thừa biết nhưng không nói gì.
Thể nào về Thanh chả nói bóng nói gió với phía Hàn gia là cô hay đi ra ngoài, sợ làm việc gì không đứng đắn.
Cô mặc kệ.
Cô không quan tâm họ nói gì sau lưng cô nhưng dám đứng trước mặt cô nói thì….mới có chuyện.Bảo Tú đi qua vài phố, rẽ trái là đến chỗ cô làm.
Cô đi sâu vào trong, thấy Hoàng Uyên mỉm cười chào mình, cô theo phảm xạ gật đầu trả lời.Hoàng Uyên là con trai út của bác Chu và bằng tuổi cô.
Cậu bị câm bẩm sinh từ trong bụng mẹ và bác gái cũng qua đời trên bàn sinh vì mất quá nhiều máu.
Vì giống nhau nên cả hai khá là hợp, không cần giấy bút mà chỉ qua hành động tay là có thể hiểu được nhau đang nói gì.
Đó chính là thủ ngữ .Cậu ấy hỏi thăm sao hôm nay cô đến muộn thế, mọi hôm cô đến sớm cơ mà.
Bảo Tú chỉ lấp liếm qua loa, trả lời rằng nhà có việc đột xuất.
Cậu ta nghe xong cũng chỉ gật gật đầu rồi chú tâm vẽ tiếp bức tranh dở.Cô vừa dọn xong chút đồ ra thì đã thấy bác Chu ngồi uống nước chè ở bên cạnh rồi.
Quen nói chuyện với Hoàng Uyên nên cô dùng luôn tay kí hiệu.
Đến giữa chừng thì cô mới nhận ra, vội vàng tìm giấy viết.
Bác Chu thấy thế liền cười lớn, nói:- Sống với Uyên cũng đủ để bác hiểu cháu nói gì rồi.
Cứ thoải mái đi.Bảo Tú ngại ngùng nhìn bác ấy rồi mới gật đầu đồng ý.
Cô đặt tranh lên khung rồi bắt đầu vẽ.
Cô đang luyện nét chì nên vẽ tranh đen trắng để thực hành luôn.
Cũng may Uyên bày mẫu trước rồi nên cô không phải khó nhọc đi tìm mẫu nữa.Tiếng bút chì sột soạt trên trang giấy như bao trùm cả không khí nơi đây.
Thỉnh thoảng lại thêm vài tiếng xe cộ, tiếng người qua đường, tiếng góp ý của bác Chu.
Nơi đây bình yên một cách lạ thường.
Đó chính là lí do cô dồng ý lời mời của bác ấy.Cái không gian ấy dễ làm người ta tập trung hơn, dễ dàng buông bỏ được thù hận cuộc sống cũng như làm mờ đi vết nhơ của cuộc đời đau khổ.
Cô đã sớm coi nơi này là nhà rồi.
Mọi người thân thiện, hoà đồng hơn những gì cô mong đợi từ một môi trường mới hoàn toàn xa lạ.Thời gian trôi qua nhanh chóng đã đến giờ cô tan rồi.
Cất đồ đạc mình gọn một góc, cô cười chào bác Chu và Hoàng Uyên.
Đúng lúc đó, tiếng máy ảnh vang lên từ xa.Chiều cũng như vậy thôi.Cô không để ý nhưng gần như hôm nào cũng có tiếng máy ảnh vang lên đâu đó.Cách đấy 2km về phía trung tâm thành phố, Hàn Mạc Quân đen mặt nhìn chiếc điện thoại trước mặt.
Anh lạnh lùng ném nó vào bức tường khiến màn hình vỡ vụn, vài linh kiện tung ra khi chiếc điện thoại chạm đất.
Trên đó vẫn xoẹt xoẹt bức hình rồi tắt ngủm.
Đó là hình của Bảo Tú.
Nó chụp cô đang cười với một người đàn ông khác- chính là Hoàng Uyên.Đợt này Hàn Mạc Quân thấy cô hay ra khỏi nhà mà lần nào cũng ăn mặc gọn gàng.
Hoá ra là đi gặp người đàn ông khác.
Nhìn nụ cười tươi của cô trong ảnh khiến anh điên tiết.
Cô chưa từng cười với anh như vậy.
Chưa bao giờ.
Vậy mà giờ đây nó lại dành cho một người đàn ông khác không phải anh.
Vậy mà cô dám …Bầu không khí trong căn phòng làm việc trùng xuống.
Cậu thư kí không khỏi run rẩy đứng bên cạnh.
Tuy bức ảnh không phải cậu ta chụp nhưng nếu nó đã đưa đếm tay tổng giám đốc rồi thì … toang.
Cậu nhìn chiếc điện thoại tan nát kia, chỉ thầm cầu trời rằng mình không phải là nạn nhân tiếp theo.Hàn Mạc Quân trùng giọng, âm trầm nói:- Cậu…Thư kí Lí giật mình, tim đập loạn xạ, run rẩy “Dạ”- ….làm nốt việc.Nghe xong cậu ta thở phào một hơi, ôm lấy lồng ngực trấn an bản thân.Anh lạnh lùng lướt qua dòng người, tiến về gara lấy xe, phóng thẳng về nhà.
Vì anh đi qua tốc độ nên đã bị cảnh sát chặn đầu xe và bắt dừng lại.
Họ đi ra bên cửa lái, gõ vào kính ra hiệu anh hạ xuống.
Tấm kính đen dần dần hạ xuống.
Phía sau nó là gương mặt đen xì của Hàn Mạc Quân.
Hai vị cảnh sát rùng mình trước ánh mắt giết người của anh, cố chỉnh giọng và bắt đầu nói:- Anh đã đi…Anh chặn lời họ bằng cách đưa tấm danh thiếp của mình.
Vị cảnh sát run run nhìn tấm thẻ đen mạ vàng, in rõ ba chữ “Hàn Mạc Quân” và tên công ti của anh.
Từ đầu, họ đã ngờ ngợ nhận ra anh nhưng đến kho nhận danh thiếp, họ đã chắn chắn rồi.
Nhanh chóng dắt xe máy sang một bên, hai vị cảnh sát đứng bên cạnh chiếc xe của mình, đưa tay ra phía trước nhưng một lời mời.
Lúc ấy anh tức lắm rồi, máu nóng xông lên tận đầu khiến mặt hơi phiến hồng.
Thấy họ như vậy, anh chỉ hừ lạnh, nhấn ga phi đi với vận tốc bàn thờ để lại hai vị cảnh sát run rẩy đứng đó.Hai người chỉ thầm than: “lần này là chết thật rồi !”.
Họ đâu muốn thế, chỉ là chưa thấy núi Thái Sơn thôi.
Hại người uể oải leo lên xe về nơi công tác.Hàn Mạc Quân về tới nhà, đi một mạch vào trong bếp, nơi cô đang làm thức ăn.
Nguyệt Thanh có ra bắt chuyện nhưng cũng bị anh lạnh lùng bước qua.
Anh đi vào, nhắm thẳng cổ cô mà bóp.
Anh gầm gừ nói:- Em ngoại tình? Anh chưa đủ thoả mãn em sao?Anh nói một câu, lại tăng sức ở tay.
Bảo Tú đỏ mặt vì thiếu không khí.
Không dưng gì tự nhiên bóp cổ cô.
Nghe đến đấy, Bảo Tú giật mình với câu hỏi của anh.Anh bảo cô ngoại tình á?Anh bị điên à?Cô chưa bỏ đi thì thôi, anh còn nói câu đó.Nghĩ đến đây cô tức giận, dùng hết sức bình sinh tát một cái thật đau vào mặt anh.
Hàn Mạc Quân tròn mắt ngỡ ngàng, thả cổ cô ra và đưa tay lên sờ chỗ vừa nãy bị tát.Anh vừa buông tay ra, Bảo Tú khuỵ xuống đất ho xặc xụa, cố bù không khí thiếu vào phổi.
Cô căm hận ngước mắt lên nhìn anh.