Mộc Lam lắc đầu: "Anh ta...không có ở đây đâu."
Thấy cô ấy đã không muốn tiết lộ về người đàn ông kia Từ Ninh Hi cũng không ép nữa.
Cô ôm Mộc Lam vào lòng vỗ về: "Tôi sẽ giúp cô."
"Ninh Hi...tại sao cô tốt bụng như vậy chứ? Sao cô có thể..."
"Nhìn cô lúc này giống như tôi của trước kia, tôi thấy hình ảnh của mình.
Tôi biết cảm giác của cô, tôi muốn giúp cô, chỉ vậy thôi."
Từ Ninh Hi ngồi đó kể về cuộc đời của mình cho Mộc Lam nghe, Mộc Lam chỉ im lặng dựa đầu vào lòng cô, không nghĩ Từ Ninh Hi lại đáng thương đến như thế.
Mộc Lam cũng lên tiếng: "Tôi...thật ra..."
Cô sinh ra trong một gia đình không mấy hạnh phúc, ba nghiện rượu, mẹ ham cờ bạc, bà ấy gây nợ càng lúc càng nhiều vì đánh bài rồi cá cược, còn ba cô...ông ấy không tiền mua rượu liền đánh người.
Quanh đi quẩn lại họ chỉ có mình cô, cũng chính mẹ cô đã đẩy cô đi tiếp khách khi chỉ mới tròn 18 tuổi.
Lúc ấy chịu nhục, chịu sự váy bẩn trên cơ thể này, cô thật sự muốn chết, nhưng cô lại không có can đảm kết thúc cuộc đời mình.
Rồi sau đó cô gặp Mộ Dương, anh bỏ tiền ra bao nuôi cô.
Mộ Dương là tay ăn chơi, nhưng anh ta kĩ và an toàn, bắt cô xét nghiệm đàng hoàng, còn kí hợp đồng chắc chắn cô không tiếp ai ngoài anh ta.
Đúng là tiền Mộ Dương cho cô rất nhiều, nhưng nó không đủ với mẹ cô.
Bà ấy cứ gây nợ, trả nợ, rồi đổ nợ, vòng lặp đó khiến cô đi vào đường cùng, Mộ Dương cũng không thường xuyên gọi Mộc Lam, cuối cùng cô phải đi tìm chỗ mưu sinh khác mà thôi.
Rồi đêm đó, Mộ Dương đã đến chỗ cô.
Anh ta có vẻ uống say, nhưng chưa say đến mức không biết trắng đen là gì, lúc đó Mộc Lam cũng đã nghe về vợ anh gặp nạn rồi bị mù, rồi anh chăm sóc nhưng là tùy hứng.
Đêm đó Mộ Dương không hề chạm vào cô, chỉ nằm đó nói lảm nhảm rồi lăn ra ngủ.
Sau tối hôm đó anh không xuất hiện ở quán bar nữa, Mộc Lam cũng nhận tin nhắn của anh, bảo hai bên kết thúc hợp đồng, không cần cô qua lại nữa, anh cũbg đã thanh toán hết tiền cho cô, số tiền đó mẹ cô cũng lấy đi rồi.
"Mặc dù Mộ Dương bao nuôi tôi, nhưng anh ta rất ít khi ngủ với tôi.
Anh ta xem tôi như là chỗ tâm sự, buồn bực gì chạy đến chỗ tôi ngồi nói hết ra rồi lăn ra ngủ." Mộc Lam nói.
"Từ khi kết hôn với cô, anh ta không phải không để tâm đến cô.
Chỉ là Mộ Dương đang dối lòng mình, chẳng muốn thừa nhận rằng bản thân anh ta có để ý đến cô." Mộc Lam nói.
Từ Ninh Hi nhìn Mộc Lam rồi cười: "Trước kia cô có là tình nhân của anh ấy tôi cũng không quản được, chuyện qua rồi, tôi không suy nghĩ gì nhiều đâu."
"Ninh Hi...cô tốt đến mức...Mộ Dương không xứng đáng với cô."
"Anh ấy xứng đáng, anh ấy rất xứng đáng mà." Từ Ninh Hi đáp.
"Tôi sẽ ở với cô, chuyện này tôi cũng không nói cho Mộ Dương biết, tôi...sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô." Từ Ninh Hi dịu dàng nói.
"Ninh Hi..."
"Cô...đang đau lắm sao?"
...
Từ Ninh Hi về nhà thu dọn đồ đạc, cô mang đồ dùng của mình đến chỗ Mộc Lam.
Mộ Dương ngăn cản cô, hỏi cô sao khi không làm vậy, cô chỉ lẳng lặng đẩy tay anh ra, bảo mình muốn chăm sóc cho Mộc Lam hai tháng sắp tới, cô ấy sớm sẽ sinh con, bà bầu nên cần người ở cạnh trông chừng.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Mộ Dương ngồi bệch xuống sàn đơ ra luôn.
Tạ Phong thở dài, anh đi đến vỗ vai: "Tôi không muốn công nhận đâu...nhưng cái tính khí ấy của con bé quả giống ba nó lắm."
Mộ Dương ngẩng đầu lên nhìn anh hai: "Em cảm thấy cô ấy xem trọng Mộc Lam đó hơn cả chồng cô ấy nữa."
"Lần đầu anh thấy đấy, Mộc Lam có thể nói là tiểu tam, em ấy là chính thất mà xem trọng Mộc Lam như vậy." Tạ Phong nói.
Mộ Dương ôm đầu, anh đang tự gây hoạ cho mình rồi sao? Khi đứa bé chào đời, nếu thật sự là con anh...anh bị cho ra rìa luôn sao?
"Không được...không ổn..."
"Em có muốn cản cũng không được đâu.
Mà...cô ta đang mang thai, cốt nhục của em hay của người khác thì cô ấy cũng cần có người bầu bạn và chăm sóc." Tạ Phong ngồi xuống ghế nói.
"Ninh Hi lương thiện...em ấy sẽ không bỏ mặc cô ta đâu."
"Em vẫn nên đợi Mộc Lam sinh con ra đi."
Mộ Dương khựng lại, anh đành buông tay khỏi nắm cửa nhà, cam chịu quay lưng đi vào trong.
Tạ Phong ngồi đó bật cười, lần đầu chứng kiến chuyện thế này làm anh hoài nghi về nhân sinh làm sao.
...
Từ Ninh Hi kéo mền lên, cô đắp ngay ngắn cho Mộc Lam rồi cả hai cùng ngủ.
"Cô đi như vậy...anh ta không nói gì sao?"
"Tôi toàn quyền quyết định." Từ Ninh Hi đáp.
"Ha, nghe xong tôi muốn đánh anh ta quá." Mộc Lam cười nói.
"Hả?" Sao nhiều người muốn đánh chồng cô vậy.
"Không có gì đâu, anh ta là chủ tịch nhiều tiền, tôi làm gì dám chứ." Mộc Lam đáp.
"Cảm ơn cô đã ở cạnh cô, thật ra từ lúc mang thai đến giờ...tôi luôn thấy bất an và không được an toàn."
"Có cô...tôi thấy yên tâm hơn rồi."
Từ Ninh Hi nằm đó chỉ cười, có được lòng tin của Mộc Lam cô cũng thấy vui làm sao.
"Ngủ ngon, Mộc Lam."
"Ừm, cô cũng vậy."
"Ninh Hi."