Tạ Như Phương vẫn chưa quay về, anh vẫn phải đưa cô đến công ty cùng mình.
Để tránh cô buồn chán, đến giữa trưa anh dẫn cô đi một vòng trong công ty, tuy không thấy gì nhưng được anh nắm tay dẫn đi như vậy cô đủ vui rồi.
Ngồi một chỗ trong phòng làm việc cô cũng thấy ngột ngạt làm sao, ra ngoài rồi thấy dễ chịu hơn hẳn.
Mộ Dương bất ngờ dừng lại, cô cũng không tránh được đập vào lưng anh.
"Xem ra cô gái mù đó là vợ của Mộ tổng thật à?"
"Ừ có lẽ vậy, trước đây tôi có thấy cô ấy đến công ty mình."
"Có sao?"
"Có, trưa nào cũng đến đưa cơm cho thư kí của Mộ tổng, tôi còn tưởng là bạn gái của cậu ấy.
Không ngờ là đưa cơm cho Mộ tổng."
"Đưa cơm? Nếu là vợ chồng sao không đến đây đưa thẳng?"
"Tôi không rõ, nhưng có nghe đồn Mộ tổng đâu thích cô ấy, có vài lần tôi thấy sếp mình ở quán bar tay ôm hai người phụ nữ cùng lúc kìa."
"Vậy sao...hôn nhân của họ..."
"Ừ rắc rối thật, tôi chỉ thấy tội cho cô gái đó thôi.
Cô ấy bị mù cho cứu mẹ chồng của cô ấy, có lẽ bị vậy rồi Mộ tổng mới biết yêu thương vợ đó."
"Đáng thương thật, Mộ tổng cũng chỉ thương hại cô ấy thôi."
"Ừ, làm dâu nhà hào môn cũng không dễ dàng gì, cô thấy tôi nói đúng không?"
"Đúng thật, sống như vậy thà tôi không kết hôn còn hơn."
Mộ Dương nghe xong thì im lặng, cô kéo áo anh nói nhỏ: "Mình...mình đi thôi anh."
Mộ Dương không nói lời nào, anh trực tiếp bế cô lên, Từ Ninh Hi biết những lời bàn tán đó làm anh khó chịu, cô ôm anh rồi nói: "Em không nghĩ như họ đâu."
Ra xe, Mộ Dương đóng cửa lại rồi hỏi cô: "Trước đây em có đến công ty tôi sao?"
"Ừm."
"Em sợ anh không nhận nên em đưa cho thư kí anh và nhờ cậu ấy..."
"Em cũng không biết anh ăn không, em không muốn anh bỏ bữa, anh uống rượu rất nhiều nên em lo cho dạ dày của anh." Từ Ninh Hi nói.
Khoảng thời gian đó...anh chỉ ra bên ngoài uống rượu rồi ở bên những người phụ nữ khác.
Cô biết, cô biết tất cả nhưng vẫn lo lắng sức khỏe cho anh.
Những hộp cơm đó, anh cũng chưa từng động đũa đến bao giờ.
"Mình...mình đi ăn thôi anh."
"Chuyện cũng đã lâu rồi, anh đừng để tâm đ ến nó." Cô cười nói.
Sắc mặt có chút gì đó...
Mộ Dương ừm một cái rồi lái xe đưa cô đi ăn trưa, Ninh Hi dựa lưng ra sau ghế, cô thở dài, những lời họ vừa nói lúc nãy đều đúng cả, cô vẫn luôn nghĩ anh chỉ thương hại cô, cô không biết sao anh biết được chuyện đứa nhỏ đã mất trước khi cô nói ra.
Có lẽ vì áy náy, vì con mất nên anh mới miễn cưỡng ở bên cạnh cô, cũng không ra ngoài uống rượu, nhân tình cũng không tìm đến, Mộ Dương thật sự đang nghĩ gì cô không đoán được, cô cũng không biết mình và anh lúc này là gì.
Bên ngoài là vợ chồng, bên trong lại trống rỗng, cả hai chưa từng nói với nhau về chuyện này, cả anh và cô cứ mập mờ chứ chưa muốn xác nhận rõ quan hệ của cả hai.
Anh đưa cô đi ăn, có vẻ như cả hai nghĩ nhiều rồi nên ăn cũng không ngon miệng mấy.
Ai cũng có suy nghĩ và tâm tư riêng, Mộ Dương cũng chưa muốn quay lại làm việc, anh đưa cô đi dạo, đứng trên cầu cả hai hít thật sâu coi như tạo cảm giác thoải mái.
Anh và cô đều im lặng, nhưng tay Mộ Dương vẫn nắm chặt tay cô, Từ Ninh Hi cũng yên tâm khi anh vẫn đứng cạnh mình.
Đứng một lúc lâu, có vẻ tâm trạng cả hai tốt hơn một chút rồi, anh ngỏ ý muốn đưa cô về.
Đi đến cầu thang, điện thoại anh đổ chuông, anh buông tay cô ra: "Tôi có điện thoại."
"Anh nghe đi, em đợi." Cô nói.
Mộ Dương gật đầu, anh quay lưng đi chỗ khác nghe điện thoại của mình.
Từ Ninh Hi đứng đó, cô đan hai tay vào nhau, hít vào thở ra vài lần để thoải mái.
"Này chạy từ từ thôi..."
Giọng một người phụ nữ vang lên, một đứa trẻ chạy đến phía cầu thang, thằng bé ấy không thấy Từ Ninh Hi ở phía trước, lại không cẩn thận vấp ngã mà nhào lên phía người Từ Ninh Hi.
Cô không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có cảm giác có ai đó ngã vào người mình, cứ thế cả người cô lăn xuống cầu thang.
Rầm
Cả lưng và người cô đập mạnh xuống đất, đầu cũng vậy, Từ Ninh Hi thấy ong ong đầu óc làm sao.
"Dương..." Cô muốn kêu tên anh nhưng không thể, đau quá...cả người cô đau quá ...
Dương...anh đâu rồi?
Mộ Dương nghe tiếng động anh vội chạy lại thì thấy Từ Ninh Hi nằm bên dưới, đứa nhóc kia cũng đang nằm trên người cô.
"Ninh...Ninh Hi!!!"
Mộ Dương hoảng hốt, anh vội chạy xuống đỡ lấy Từ Ninh Hi lên.
Mẹ đứa trẻ kia cũng chạy xuống ôm con trai mình lên, anh nhìn hai mẹ con họ: "Hai người...hai người làm gì vợ tôi vậy hả?"
"Là...là do cô ta không biết tránh thôi." Mẹ đứa nhỏ quát lại.
"Cô ấy bị mù, cô ấy không thấy đường làm sao mà tránh hả?" Anh quát lớn.
"Máu...máu..." Đứa nhỏ kia chỉ xuống đất.
Nhìn thấy máu Mộ Dương như chết lặng, một lần nữa...anh...anh lại...
Người xung quanh vội gọi cấp cứu giúp anh, Mộ Dương cởi áo của mình khoác lên cho cô.
"Hi...Hi...đừng dọa tôi sợ mà..."
"Cô ta...bị mù thì đừng nên ra đường..." Mẹ đứa nhỏ kia ôm con mình lên rồi nói.
Mộ Dương lo lắng cho cô quá nên anh chẳng để tâm đ ến lời nói của bà cô kia nữa.
"Còn con bà tốt nhất sau này đừng có ra ngoài." Tạ Như Phương không biết đâu ra lên tiếng nói.
Cô tiến tới chỗ Mộ Dương ngồi thấp người xuống cẩn thận kiểm tra cơ thể Từ Ninh Hi.
"Xe cấp cứu sắp đến rồi, em ấy sẽ không sao đâu."
"Tạ Như Phương...sao cô lại..."
"Anh đúng là một người chồng vô dụng, lúc cần nhất chẳng bao giờ thấy anh đâu cả."
"Vô dụng."