Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng

Chương 160: Chương 160





Đàm lão gia quỳ xuống trước mặt của Tịch Kỳ Phong rồi lên tiếng cầu xin “Tôi xin Tịch thiếu tha cho con gái của tôi được không? Nó vì yêu đương mù quáng nên mới làm ra mấy chuyện sai lầm như thế, xin Tịch thiếu tha cho một lần.


Tịch Kỳ Phong nhìn Đàm lão gia rồi lên tiếng đáp “Cô ta phạm tội được xét xử công tâm theo pháp luật, ông ở đây cầu xin tôi thì được gì nếu ngay từ đầu ông biết dạy con mình trở thành người lương thiện thì đã không đến nông nỗi này rồi.


Đàm gia chỉ còn biết bất lực đứng nhìn Đàm Duệ Linh phải thụ án 20 năm tù cho những tội lỗi mình đã gây ra.

Tịch Kỳ Phong vừa tính trở về Tịch gia thay quần áo rồi đến bệnh viện với Kiều Tâm Vũ thì nhận được điện thoại của viện trưởng Lương nói là Kiều Tâm Vũ tỉnh lại rồi nên anh vui mừng ra mặt.

“Tâm Vũ thật sự tỉnh lại rồi sao viện trưởng Lương?”
“Phải sáng nay con bé đã tỉnh lại rồi, thần trí vẫn bình thường cháu đến bệnh viện ngay đi.


Tịch Kỳ Phong vui mừng đáp lại “Dạ con đến ngay ạ.


Tịch Kỳ Phong vội vàng đến bệnh viện, lúc anh nói chuyện điện thoại với viện trưởng Lương thì Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh cũng nghe thấy nên vội vàng đi theo phía sau xe của anh.

Tịch Kỳ Phong đẩy cửa phòng bệnh của Kiều Tâm Vũ bước vào, cô quả thật đã tỉnh lại rồi đang ngồi trên giường bệnh cùng với Tiểu Lê.


Tiểu Lê thấy Tịch Kỳ Phong đến muốn trả cho anh không gian riêng tư với Kiều Tâm Vũ nên đã lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài.

Tịch Kỳ Phong vui mừng đến rơi nước mắt anh bước đến bên giường nắm lấy bàn tay Kiều Tâm Vũ “Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi Tâm Vũ.


Kiều Tâm Vũ còn chưa kịp phản ứng lại thì Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đã vào rồi phòng rồi.

Kiều Trạch Khương cũng vui mừng lên tiếng “Tâm Vũ à con thật sự tỉnh lại rồi.


Triệu Lệ Quỳnh thì khóc lóc như mưa “Tâm Vũ cảm ơn con đã tỉnh lại, mẹ xin lỗi vì tất cả những chuyện đã qua, chuyện tráo đổi con năm xưa đều là âm mưu của Tôn Di mẹ không hay biết gì hết nên đã để thất lạc con suốt 18 năm.


Kiều Trạch Khương cũng vội lên tiếng “Tâm Vũ à, ba xin lỗi con, đáng lý ra ba nên tin tưởng con chứ không phải nghe theo lời nói một phía của Kiều Nguyệt Dung thì mọi chuyện đã khác, ba xin con hãy tha thứ cho ba mẹ.


Triệu Lệ Quỳnh cũng vẻ tán đồng “Tâm Vũ, xin con tha thứ cho ba mẹ một lần được không? Sau khi biết toàn bộ sự thật là Tôn Di và Kiều Nguyệt Dung hãm hại con thì mẹ vô cùng hối hận vì đã luôn tin tưởng hai người bọn họ mà đẩy con vào tình thế đã rồi, mẹ xin lỗi con.


Kiều Tâm Vũ tỏ vẻ mệt mỏi cô chờ Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh huyên thuyên nói một lúc rồi liền thở dài lên tiếng “Hai người làm ơn ra ngoài đi, hiện tại tôi đang rất mệt không muốn nghe bất cứ chuyện gì hết.



Tịch Kỳ Phong liền quay sang nhìn Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh rồi lên tiếng “Tâm Vũ vừa mới tỉnh lại không nên nói những chuyện này, hai người về trước đi có chuyện gì chờ khi cô ấy khỏe lại hẳn nói.


Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh biết Kiều Tâm Vũ hẳn là còn rất là giận mình hơn nữa cô vừa mới tỉnh lại không nên để cô xúc động nên gật đầu “Vậy con nghỉ ngơi đi, ngày mai ba mẹ lại đến thăm con nha Tâm Vũ.


Sau khi Kiều Trạch Khương và Triệu Lê Quỳnh ra khỏi phòng thì Tịch Kỳ Phong mới nhíu mày lên tiếng hỏi “Tâm Vũ em thấy trong người sao rồi có chỗ nào không khỏe không để anh nói viện trưởng Lương kiểm tra lại cho em.


Kiều Tâm Vũ rút tay ra khỏi tay của Tịch Kỳ Phong, cô ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ rồi lên tiếng “Cả anh cũng ra ngoài đi.


Tịch Kỳ Phong hụt hẫng “Tâm Vũ em làm sao vậy hả? Em không nhớ anh là ai sao?”
Khóe mắt của Kiều Tâm Vũ đỏ hoe lên một màn sương mỏng đang lên làm hình ảnh của Tịch Kỳ Phong nhòe đi trong mắt cô, giọng cô nghẹn ngào vang lên “Tôi đương nhiên nhớ anh là ai chứ? Cả đời này tôi không bao giơ quên được anh chính là người đã hủy hoại cuộc đời tôi, khiến tôi bị nhấn chìm trong tận cùng của bi thương đau khổ, tôi không giờ quên được anh đã từng bước lừa gạt tôi ký vào hợp đồng hôn nhân với anh như thế nào đâu Tịch Kỳ Phong.


Tịch Kỳ Phong cúi đầu rủ mắt, nước mắt cũng rơi xuống trên mặt mệt mỏi của anh “Tâm Vũ anh xin lỗi lúc đó anh không cố ý, ban đầu anh chỉ muốn cứu em thoát khỏi tay của hai tên khốn kia nhưng sau đó lại không kìm chế được bản thân trước sự xinh đẹp ngây thơ thuần khiết của em mới xảy ra chuyện kia.

Lúc đó anh có nỗi khổ riêng anh không thể ở lại chịu trách nhiệm với em nhưng mà anh từng bảo người tìm tung tích của em nhưng không được.



Nước mắt rơi xuống trên mặt gượng mặt xinh đẹp của nhợt nhạt của Kiều Tâm Vũ “Chỉ vì một chút không thể kìm chế của anh mà anh có biết là tôi đã phải khổ sở như thế nào không hả?”
Tịch Kỳ Phong nắm lấy tay của Kiều Tâm Vũ rồi lên tiếng giải thích “Anh biết lúc đó là anh không tốt để em phải chịu nhiều cực khổ cho nên sau này anh mới muốn bù đắp lại cho em tất cả.


“Anh biết tôi là cô gái qua đêm cùng anh từ lúc nào vậy hả?”
Tịch Kỳ Phong rủ mắt lên tiếng đáp “Sau khi gặp em ở Mỹ, biết em là bạn gái của Thiếu Kiệt nên anh đã điều tra các thông tin về em ban đầu anh chỉ muốn tìm em ký hợp đồng hôn nhân để chọc tức Thiếu Kiệt mà thôi nhưng càng điều tra sâu về thông tin cá nhân của em thì anh lại phát hiện ra em chính là cô gái đã xảy ra tình một đêm với anh năm đó.


Giọng của Kiều Tâm Vũ nghẹn ngào vang lên “Tại sao lúc đó nhận ra tôi rồi mà vẫn không nói cho tôi biết, tại sao còn phải lừa gạt tôi ký hợp đồng hôn nhân làm gì? Giả dụ như tôi không phải bạn gái của Tịch Thiếu Kiệt mà là cô gái khác thì anh cũng đem hôn nhân ra làm trò đùa có đúng không hả? Chuyện anh phát hiện ra tôi là cô gái đã xảy ra tình một đêm cùng anh là ngoài ý muốn thôi có đúng không hả?”
Tịch Kỳ Phong lắc đầu lên tiếng giải thích “Không phải đâu Tâm Vũ à, sau khi biết em là cô gái đó anh đã từng hỏi ý kiến của em nào, em nói là em hận người đàn ông đó tận xương tủy anh sợ rẳng khi anh nói ra mình là người đàn ông đó thì em sẽ không tha thứ cho anh.

Vì lẽ đó anh mới đi một vòng lớn bày ra chuyện minh hôn, lừa gạt em ký hợp đồng hôn nhân để có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh em, có tư cách hợp pháp để chăm sóc bảo vệ em và bù đắp lại những lỗi lầm trong quá khứ với em.


Nước mắt lại rơi xuống trên mặt của Kiều Tâm Vũ, giọng cô nghẹn ngào vang lên “Tôi cảm giác từ đầu tới cuối tôi đều là trò đùa của anh, mọi chuyện xảy ra sau này đều nằm trong tính toán của anh hết còn tôi chỉ là một con cờ mà thôi.


Tịch Kỳ Phong lại lên tiếng giải thích “Không phải đâu Tâm Vũ à, anh sắp xếp mọi thứ đều là vì muốn tốt cho em.


Kiều Tâm Vũ cười khổ trong đau đớn “Tịch Kỳ Phong anh thành công rồi, thành công thao túng một con cờ trong tay là tôi rồi, bây giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ hết rồi anh buông tha cho tôi được không?”
Tịch Kỳ Phong sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn Kiều Tâm Vũ rồi lên tiếng hỏi “Cái gì? Em nói vậy là có ý gì hả Tâm Vũ?”
“Tôi muốn kết thúc hợp đồng hôn nhân với anh sớm hơn nửa năm, mọi điều khoản sau khi kết thúc hợp đồng tôi đều không cần, dù sao thì đoạn tình cảm vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn tôi không cần anh bố thí tình yêu của anh cho tôi vì vậy từ nay về sau anh đừng làm phiền tôi nữa.



Vẻ mặt của Tịch Kỳ Phong hiện lên sự đau khổ tột cùng, anh nắm lấy bàn tay của Kiều Tâm Vũ “Anh thật lòng yêu em mà Tâm Vũ, anh xin em tha thứ cho anh một lần được không? Anh biết nói ra chuyện năm đó thì em sẽ hận anh nên mới không dám nói, anh xin em hãy cho anh một cơ hội bắt đầu lại cùng em được không Tâm Vũ?”
Kiều Tâm Vũ nằm xuống nhắm mắt lại quay mặt đi chỗ khác, một giọt nước mắt rơi xuống làm ướt cái gối cô nằm, giọng cô nghẹn ngào vang lên “Anh về đi tôi mệt mỏi không muốn đôi co với anh thêm nữa.


Tịch Kỳ Phong thất thỉu bước từng bước nặng nề đi ra khỏi phòng, Tiểu Lê thấy anh ngồi ở một góc hành lang khóc như mưa, người đàn ông quyền lực nhất Nam Giang băng lãnh lạnh lùng nhưng khi đối mặt với tình cảm thì vẫn yếu mềm không kiểm soát được mọi việc như ý muốn của mình.

Sau khi sức khỏe ổn định thì Kiều Tâm Vũ trở về Tịch gia để thu dọn hành lý, Tịch Kỳ Phong thấy cô muốn rời đi thì liền lên tiếng cản lại “Em không được đi đâu hết sức khỏe của em vẫn còn rất yếu, em ghét anh cũng được, hận anh cũng được nhưng em phải ở trong tầm mắt của anh để anh bảo vệ em.


Kiều Tâm Vũ nhìn Tịch Kỳ Phong bằng ánh giận dỗi “Anh còn muốn cầm tù tôi đến bao giờ nữa hả?”
“Anh không cầm tù em anh chỉ muốn bảo vệ em mà thôi.


Kiều Tâm Vũ lấy tờ hợp đồng hôn nhân ra đưa cho Tịch Kỳ Phong “Tôi muốn chấm dứt hợp đồng sớm, tôi đã nói rồi.


Tịch Kỳ Phong biết là lúc này Kiều Tâm Vũ đang rất là giận anh nên mới làm như thế còn anh không thể nào để mất cô nên đành phải giả vờ bá đạo lạnh lùng để giữ cô lại ở bên cạnh mình.

Tịch Kỳ Phong lấy bản hợp đồng anh đang giữ tủ ra rồi bước đến đưa tay giật lấy bản hợp đồng trong tay của Kiều Tâm Vũ, anh xé nát hai bảng hợp đồng ngay trước mắt của Kiều Tâm Vũ rồi ném những mảnh vụn giấy bay khắp phòng.

“Bây giờ thì không còn hợp đồng hôn nhân nào ở đây nữa cả, chỉ còn hôn thú bên cục dân chính cấp cho hai chúng ta mà thôi, em và anh là vợ chồng hợp pháp.