Trong màn đêm yên tĩnh, Nguyệt Hương Lan nằm trong lòng ngực anh, khuôn mặt vẫn mang máng nét đượm buồn chưa nguôi, cảm giác lừa dối người khác quả không dễ chịu chút nào, cô chỉ cảm thấy tội lỗi hơn mà thôi.
Hôm nay đặc cách cho anh nằm trên giường, cô cần một người bên cạnh ngay lúc này hơn bao giờ hết, nằm trong vòng tay mang hơi ấm của anh mà cô không ngừng nghĩ, tâm lo lắng, đôi mi cụp xuống, thở dài nặng nề.
Cao Anh Quân nhìn xuống, biết cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện của hôm nay nhưng chính anh cũng phiền muộn vô cùng.
Tự mình đốt bỏ bản hợp đồng mà lại vội vàng không kiểm tra lại nên mọi thứ mới thành ra như vậy.
Trong đầu suy nghĩ nhiều thứ khiến hai bên đuôi chân mày nhói lên vài cái, anh ngửa ra sau, tay xoa bàn tan, lặng lẽ thở dài.
"Anh này, anh nghĩ mọi người sẽ tha lỗi cho em không?"
Nguyệt Hương Lan bỗng dưng lên tiếng, Cao Anh Quân nhíu mày nhìn cô, tay vuốt v e cánh tay nhỏ nắn, anh đáp lời.
"Đừng suy nghĩ bậy bạ, mọi người sẽ không giận gì em đâu."
"Nhưng em thấy rất có lỗi với mẹ, lừa hết người này đến người khác làm lòng em thấy rất khó chịu lại còn nhìn thấy mẹ khóc nữa, em sợ."
Nguyệt Hương Lan nói ra lời trong lòng.
Từ đầu người chọn làm vợ hợp đồng là cô, người bịa ra nhiều lý do nhất cũng là cô nhưng cuối cùng lại thấy rất tồi tệ chứ không cảm thấy có thành tựu gì cả.
Lâu dần nảy sinh tình cảm, cô và gia đình của anh cũng dần gần nhau hơn, cảm nhận được không khí gia đình mình thiếu thốn thời gian qua khiến cô rất vui và rất muốn nói dối nhiều hơn, tất cả cũng chỉ vì muốn được ở lại lâu hơn.
Nhưng chuyện không ngờ lại đến thật đột ngột, mọi người khóc thì sao cô có thể vui được, ngay cả cô cũng bất lực trước những gì bản thân gây ra nữa mà.
Với một người suy nghĩ nhiều như cô, Cao Anh Quân rất hiểu nỗi lo lắng trong lòng cô và chính anh cũng đang phải suy nghĩ cách giải quyết cho những chuyện này.
Trong đầu anh lúc này đang nghĩ đến Trương Trúc Hy, cô gái lúc nào cũng gây chuyện với Nguyệt Hương Lan, luôn dùng ánh mắt ghen ghét, khó chịu với cô.
Từ lúc cô ta xuất hiện, trong gia đình không ít lần hoảng loạn, dù cô ta luôn đứng một bên không can thiệp.
Nhưng anh lại cảm thấy bất an một cách khó chịu.
Nhìn Nguyệt Hương Lan đã ngủ thiếp đi trong lòng mình, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống gối nằm rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Trong lòng nhiều phiền muộn khiến anh không tài nào ngủ yên được, một mình lang thang ngoài sân vườn, những cánh hoa vẫn đẹp như thế, bầu trời đêm không trăng không sao, điếu thuốc tàn rơi xuống đất.
Một điếu rồi hai điếu, làn khói trắng phả ra giữa không trung, anh ngồi nhìn về nơi xa xăm rồi lại thở dài phiền muộn.
"Em biết anh ở đây mà!"
Một giọng nói trầm khàn vang lên, Cao Anh Quân quay người lại nhìn, Cao Anh Đại chậm rãi đi đến bên cạnh anh.
Mộng Lệ Hoa đã kể cho cậu nghe về chuyện của Cao Anh Quân và Nguyệt Hương Lan, chỉ trong một ngày nhưng lại khiến nhiều người phải khóc, tức giận, thật khó để anh có thể ngủ yên.
Biết Cao Anh Quân sẽ tìm nơi yên tĩnh để bình tâm lại tâm trạng, chính vườn hoa này, làn gió yên ắng sẽ không làm phiền lòng anh.
Cao Anh Đại nhìn xuống đất, những tàn thuốc rơi xuống là rất nhiều.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh, cậu vỗ vai lên tiếng.
"Chị dâu không sao chứ anh?"
Hai chữ chị dâu được Cao Anh Đại thốt ra thật chậm rãi khiến Cao Anh Quân đánh mắt nhìn sang, đôi mày giãn ra, anh đáp.
"Cô ấy ngủ rồi."
Nghe được câu trả lời, cậu gật đầu rồi nói thêm, từng câu từng chữ thật chậm rãi, nhẹ nhàng, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt của anh.
"Em hỏi thật nhé? Bản hợp đồng đó là thật sao?"
Cao Anh Quân không mấy ngạc nhiên trước câu hỏi này của cậu, biết rõ khi bản hợp đồng bị lộ ra thì khó trách sẽ có nhiều người để ý và tò mò, anh cười nhạt đáp.
"Thật!"
Chỉ vỏn vẹn một chữ, Cao Anh Đại gật đầu không đáp lời, cậu không bất ngờ với câu trả lời này vì Mộng Lệ Hoa cũng đã nói, Nguyệt Hương Lan cũng xác nhận bản hợp đồng hôn nhân giữa hai người họ là thật.
Chỉ là, cậu muốn hỏi lại anh mà thôi.
"Hôn nhân này là giả nhưng anh yêu cô ấy là thật!"
Cao Anh Quân nhìn Cao Anh Đại rồi lên tiếng, anh không muốn phải che giấu bất kỳ chuyện gì nữa vì bí mật giữa anh và Nguyệt Hương Lan cuối cùng cũng đã bị lộ ra, còn gì để anh phải nói dối nữa.
Lời nói thật lòng được thốt ra, Cao Anh Đại ngẩng đầu nhìn anh, lên tiếng dò hỏi.
"Từ khi nào?"
"Em còn nhớ lần sinh nhật của mẹ không? Anh đã phải lòng cô ấy từ đó nhưng lúc đó chưa phải yêu, và sau đợt cô ấy lộ ra những tấm ảnh kia thì anh mới nhận ra tình yêu của anh dành cho cô ấy là yêu chứ không phải là người đồng hành nữa."
"Nếu đã yêu, vậy sao hai người lại không kết hôn với nhau mà phải đợi, đợi làm gì để đến lúc bản hợp đồng bị lộ ra?"
"Kết hôn là chuyện rất đơn giản, anh và cô ấy đều yêu nhau nhưng ba mẹ cô ấy vẫn chưa biết cuộc hôn nhân giả này.
Hơn nữa, anh muốn đường đường chính chính kết hôn với cô ấy, chứ không phải lén lút kí tên lên giấy kết hôn!"
Chính anh cũng đã từng có suy nghĩ sẽ cùng cô kết hôn khi giữa hai người đã có tình cảm với nhau nhưng khi nhìn thấy ba mẹ của cô thì suy nghĩ đó đã dừng lại.
Nguyệt Hương Lan vẫn che giấu ba mẹ về chuyện hôn nhân này và trong mắt ba mẹ cô, anh chỉ là bạn trai chứ chưa phải chồng.
Vậy nên, anh phải tạm gác chuyện kết hôn lại sau đầu, lại không ngờ bản hợp đồng lại bị lộ ra đột ngột như vậy.
Càng nghĩ lại càng thấy buồn cười, mọi thứ như đang chống lại suy nghĩ của anh vậy.
Cao Anh Đại nhìn anh, qua lời nói của anh cậu cũng hiểu được đôi chút, tình cảm giữa hai người cậu không hiểu rõ.
Tay đặt lên vai anh, vỗ vài cái rồi lên tiếng.
"Nếu đã muốn như vậy thì anh phải giải quyết chuyện này cho ổn thỏa, đôi bên đều hài lòng với kết quả cuối cùng.
Và, em ủng hộ anh!"
"Em nghĩ vậy sao?"
"Sao lại không? Chị dâu lúc này đang rất gần anh, tạm gác lại công việc đi mà ở bên cạnh chị ấy, đừng ham công tiếc việc nữa, lo cho mái ấm tương lai đi.
Em nói thật đó!"
Từ trước đến nay, Cao Anh Đại rất ít khi ngồi lại tâm sự và cổ vũ một ai đó nhưng đây là lần đầu tiên cậu ủng hộ Cao Anh Quân, lời nói thật lòng được thốt ra, cái vỗ vai an ủi khiến anh phần nào vơi đi nỗi buồn.
"Được rồi, em phải về phòng ngủ, anh cũng nên về phòng đi, đừng để chị ấy ở một mình!"
Nói rồi, Cao Anh Đại không nhanh không chậm bước về phòng.
Cao Anh Quân cũng không nán lại lâu, vứt điếu thuốc vào thùng rác, anh quay về phòng thì nhìn thấy cô đang nhíu mày nằm trên giường ngủ, đôi mắt nhắm chặt, anh nhẹ nhàng xoa nhẹ mái tóc dài, vẹn từng lọn tóc nhỏ ra sau tai, khẽ nhìn ngắm cô một chút nữa.
"Anh từng nói với Lăng Khôi sẽ luôn giữ nụ cười của em trên môi nhưng lại khiến em khóc đến đỏ mắt, nếu cậu ấy biết được chắc có lẽ sẽ cướp em khỏi anh mất!"
Trong lòng nghĩ vậy, anh cười nhạt.
Lần này thật sự đã làm cô mệt mỏi nhiều rồi, chuyện tin đồn ngoại tình vừa lắng xuống không lâu lại thêm chuyện này, từ chuyện này đến chuyện khác, cô khóc cũng đã rất nhiều lần.
Đó cũng là lý do anh không hứa với Lăng Khôi vì tương tai là thứ không thể nhìn thấy trước được, hiện tại có thể đang hạnh phúc và vui vẻ nhưng tương lai, thời gian hay có thể là ngày mai, mọi sự hạnh phúc, vui vẻ đó lại không còn.
Nhìn khuôn mặt bình yên khi ngủ của cô lại càng khiến anh xót xa hơn, dù buồn hay vui, khi ngủ cô lại xinh đẹp, nét đẹp khiến anh lại càng quyết tâm hơn.
Chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau nữa.
Cô sẽ không phải khóc nữa, chắc chắn!.