Khương Tịnh Kỳ chạy nhanh vì dáng cô rất nhỏ, chỉ còn băng quả đường nữa thôi là đến được Lăng Thị là có thể gặp được Lăng Duật nói cho anh nghe rồi.
Cùng lúc đó Lăng Duật cùng Tần Vũ Phong cũng bước ra khỏi cửa công ty.
Bọn họ đang định đi đến căn cứ của Tần Vũ Phong vì ở Lăng Thị không tiện.
Cô vội chạy băng qua đường, cô còn gọi to tên anh “ LĂNG DUẬT! ”.
Lăng Duật nghe được tiếng gọi của cô, anh ngẩn đầu nhìn sang bên đường, dáng vẻ mệt mỏi của cô hiện ra trước mặt anh.
Nhưng lại không kịp nhìn nó đến 3 phút một chiếc ô tô với vận tốc cao đã tông vào cô rồi đâm thẳng vào lề đường mà bốc cháy.
Trước mắt anh trở nên mơ hồ, mọi thứ quá nhanh khiến anh không kịp định hình, cả hình ảnh cô bị chiếc ô tô tông vào rất mạnh văng xa mấy mét, anh đứng đơ người tay đưa ở không trung ngay cả Tần Vũ Phong cũng khó tin huống chi là Lăng Duật.
Cả đám người đi qua họ bu đông lại thi thể của cô, Lăng Duật lúc này cũng chạy rất nhanh đến, anh không ngừng lớn tiếng quát “ Tránh xa, mau tránh ra cô ấy là vợ tôi...Các người mau tránh ra ”.
Anh lọt qua đám đông ôm lấy cơ thể đầy máu tươi của Khương Tịnh Kỳ, anh không ngừng rung rẩy gọi cô.
“ Kỳ Nhi! Kỳ Nhi đừng ngủ, mau mở mắt ra đi em...!tôi không cho phép em chết, em không được phép chết ” Lăng Duật vô cùng thống khổ, tất cả những người ở đó đều nhìn thấy nước mắt của vị Lăng Tổng cao cao tại thượng ngày nào đang rơi xuống vì vợ anh ấy.
“ Khương Tịnh Kỳ em có nghe tôi nói không? Tôi không cho phép, em không được phép chết ” Anh tựa đầu mình vào trán của cô.
“ Kỳ Nhi! Tôi sai rồi, tôi sai rồi tôi không hận em nữa, tôi yêu em, thật sự yêu em, cầu xin em đừng rời bỏ tôi ” lời nói nghẹn ngào của anh vang lên khiến Tần Vũ Phong còn ca m thấy đau lòng.
Lăng Duật ôm khư khư cơ thể cô mà khóc.
Bàn tay của Khương Tịnh Kỳ khẽ động, mi mắt chợt động đậy.
Lăng Duật liền ngẩn mặt dậy nhìn cô, nét mặt anh vô cùng khổ sở, anh nhìn cô nước mắt rơi.
“ Duật!....anh...anh phải cẩn thận với Trương Tuệ Minh và Mộ Cẩn Phong....!”
“ Sau...này hạn chế hút thuốc một chút nhé ” Khương Tịnh Kỳ đưa tay lau đi giọt nước mắt trên má anh mấp mấy môi nói.
“ Được nghe theo em, không hút thuốc nữa em đừng đi, đừng bỏ lại anh, anh không hận nữa không dám hận nữa ” Lăng Duật nắm lấy tay cô gật đầu nói.
Khương Tịnh Kỳ mỉm cười nhẹ nhàn, máu trên trán cô không ngừng chảy, khắp cơ thể cô đầy máu “ Đồ ngốc...anh...anh chính là đồ ngốc ”.
“ Được là anh ngốc là anh ngốc, Kỳ Nhi đừng ngủ, cấp cứu đến rồi chúng ta đến bệnh viện, nhất định không được ngủ nhé ” Lăng Duật bế cả cơ thể cô lên xe cấp cứu, anh cũng nắm lấy tay cô rất chặt chỉ sợ cô sẽ rời khỏi anh.
Cô nhìn hắn khổ sở, đau lòng còn khóc thế này đây chính là lần đầu cô tận mắt chứng kiến đó thật sự bây giờ cô nhẹ lòng biết bao, vì không chỉ có một mình cô yêu anh.
“ Lăng....Duật không kịp nữa rồi....Anh...anh phải sống thật tốt nhé ”
Dứt lời cánh tay cô buông xuôi trượt khỏi tay anh, mắt nhắm chặt cơ thể không còn động đậy gì nữa.
Lăng Duật không chấp nhận được sự thật, anh bằng mọi giá phải cứu cô.
Nhưng làm sao cứu được chứ, vị bác sĩ giỏi nhất bệnh viện đã bảo cô ngừng thở, tim cũng không còn đập nữa rồi.
Lăng Duật đứng trước mặt cô, anh nhìn cô rất lâu, sao lúc trước anh không nhận ra cô xinh đẹp thế này? Tại sao anh lại đối xử tệ với cô đến vậy.....
Anh khẽ mỉm cười vuốt lấy tóc cô “ Kỳ Nhi! Chúng ta về nhà thôi, anh đưa em về nhà của chúng ta ”.
Nước mắt Lăng Duật lại một lần nữa khẽ rơi, anh ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của cô.
Hoá ra khi anh nhận ra cô quan trọng với anh cũng là lúc cô rời khỏi cuộc sống anh mãi mãi.
Lăng Duật hối hận rồi, anh hối hận vì lúc trước không bên cạnh cô nhiều hơn một chút, không ăn cơm cô nấu, không cùng cô dùng bữa.
Tất cả đều để cô một mình bây giờ anh có muốn cũng chẳng có được nữa.
Trong đầu anh như thước phim tua chậm, hình ảnh nhỏ nhắng của cô ở trước mặt anh, dáng vẻ đợi anh tan làm về, nhìn thấy giọng nói của cô mỗi ngày đều gọi hỏi anh có về không, nhìn thấy cô khổ sở cam chịu anh nhường nào, nhìn thấy một Khương Tịnh Kỳ vui vẻ khi anh về sớm.
Anh ôm lấy cơ thể cô bước ra khỏi bệnh viện đặt cô vào trong xe anh vẫn ôm cô trong lòng mình mà không hề buông tay “ Chúng ta về nhà thôi bà xã ”
Hai từ bà xã này đã có lần anh suýt nói ra nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào bên trong bụng.
Anh biết thế nào đây nếu không còn cô, cả bầu trời ngày hôm đó đối với Lăng Duật đều là sự tối tâm, anh mất đi ánh sáng của đời anh rồi, mất đi mặt trời nhỏ của anh rồi..