Cố Tiểu Ảnh viết trong blog của
mình: Những người thuộc thế hệ chúngta, nhìn thì có vẻ là những cô gái
con một quen được chiều chuộng, thực ra ngaytừ nhỏ đã chịu áp lực cha mẹ kỳ vọng và sự cạnh tranh giữa những người cùng độtuổi. Chúng ta sẽ phân thành hai thái cực: người yếu đuối sẽ càng yếu đuối, ngườimạnh mẹ sẽ
càng thêm mạnh mẽ. Tôi thuộc loại thứ hai, không bao giờ khuất phục! Nói một cách dân dã: Khó khăn đến đâu giải quyết đến đấy, nếu đã khôngtránh được, thì lo lắng quá làm gì?
(1)
Nhưng nói gì thì nói,từ khi Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung về,
cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh thoải mái hơnnhiều, công việc cũng quay về với sự nề nếp không thể nề nếp hơn: sau nhiềungày liên tục chiến đấu, luận
văn đã hoàn thành suôn sẻ, tài liệu nộp đúng hạn,tiểu thuyết bắt đầu
viết đến hồi kết... Cố Tiểu Ảnh nhìn chỗ giấy A4 in dày đặcnhững con chữ vuông, thấy bồi hồi khôn xiết.
Cũng thật hiếm hoi QuảnĐồng lại có một kỳ nghỉ toàn thời gian
ngắn ngủi, tối nào cũng về nhà đúng giờ,có hai lần c̣n lên kịp chuyến xe đưa đón nhân viên lúc 5 giờ 30. Nhưng do làmthêm giờ nhiều quá, nên hậu quả trực tiếp là lúc lên xe, do mặt mũi trông lạquá nên bị lái xe tra
hỏi tổ tông 18 đời. Cuối cùng may nhờ có người bạn thânthiết đứng ra đảm bảo mới được giải vây. Lái xe nghe đến công việc của Quản Đồng,chỉ
cười: “Người của phòng thư ký à? Thảo nào”.
Cố Tiểu Ảnh nghe xongcâu chuyện cười này cũng thấy đôi phần
chua xót. Giờ thì dường như cô đã ít nhiềuhiểu ra, tuy luôn có những
người đường công danh nhẹ nhàng đến lạ lùng, thì đaphần những người còn
lại đều phải lặn lội vất vả. Giống như văn phòng Tỉnh ủy củaQuản Đồng,
hầu hết mọi người đều có con đường công danh sau này khá rực rỡ,nhưng
con đường đó, chẳng phải đều đánh đổi bằng thời gian riêng tư sao?
Người ở cửa quan, lẽdĩ nhiên có nỗi khổ của cửa quan.
Lúc ăn cơm tối, nhưthường lệ Quản Đồng vẫn vừa ăn vừa xem
chương trình thời sự trên truyền hình.Xem được một nửa, đột nhiên như
nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, bà xã ơi, tháng sau cómột cuộc thi, anh muốn
bàn với em có nên đăng ký không”.
“Thi?” - Cố Tiểu Ảnhăn xong trước, đang gọt hoa quả, thờ ơ hỏi, “Thi gì cơ?”.
“Phòng tổ chức Tỉnh ủyđang tuyển công khai các cán bộ từ cấp
phó phòng trở l dưới 35 tuổi để vào mộtloạt các thường ủy huyện ủy, phó
bí thư huyện. Anh cũng vừa đạt chuẩn, phòng cũngcho phép anh đi thi”,
Quản Đồng ngập ngừng nói.
Cố Tiểu Ảnh sững người,ngẩng đầu nhìn Quản Đồng, rồi mới hỏi: “Xem ra có vẻ là việc tốt thì phải”.
“Nhưng, nếu thi đỗ,thì phải xuống dưới huyện làm việc” - Quản Đồng ngừng một chút: “Có thể phải ởmỗi người một nơi hơn hai năm”.
“Mỗi người một nơi?”- Cố Tiểu Ảnh quá ngạc nhiên, và cũng
hoang mang: “Tỉnh ủy không ổn sao? Tạisao phải xuống cấp thấp hơn?”.
Quản Đồng thở dài, bỏđũa xuống chậm rãi nói: “Tiều Ảnh, anh
tốt nghiệp xong là về ngay văn phòng tỉnhủy, chưa hề có kinh nghiệm làm
việc ở cấp cơ sở, đây là một hạn chế rất lớn củaanh. Hơn nữa, nếu lần
này thi đỗ, sẽ có cơ hội được phân một công việc cụ thể,đây cũng là một
cơ hội làm việc rất quan trọng...”.
“Anh rất muốn thi phảikhông?” - Cố Tiểu Ảnh bình thản nhìn
Quản Đồng: “Đối với anh, cơ hội này rấtquý giá, đúng không?”.
“Đúng vậy!” - Quản Đồnggật gật đầu.
“Vậy thì anh cứ thiđi”, Cố Tiểu Ảnh đứng lên vặn lưng, “Dù gì kể cả anh không ra tỉnh ngoài, thìngày nào cũng làm thêm giờ, em cũng
chẳng khác gì ở một mình, quen rồi cũng tốt,không có chồng ở bên vẫn có
thể sống rất tốt”.
“Tiểu
Ảnh!” - Nghe đếncâu này, lòng Quản Đồng trào lên sự hổ thẹn, anh giơ tay kéo Cố Tiểu Ảnh vàolòng, ôm thật chặt, thấp giọng: “Xin lỗi em”.
Cố Tiểu Ảnh nghĩ ngợi,quay đầu liếc Quản Đồng: “Nhưng với
tình hình bố mẹ anh thèm khát có cháu nhưthế này, anh mà đi, chắc em khó sống lắm. Em nói trước nhé, nếu bố mẹ anh còn gọiđiện lên lớp em trong
ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất, emchỉ còn nước
lấy anh ra làm bia đỡ đạn thôi đấy nhé”.
Quản Đồng: “Bố mẹ suynghĩ xưa rồi, em đừng để bụng”.
Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu,tính toán: “Hai năm nữa em hai mươi
tám tuổi... ừm, vẫn ổn, lúc đó bắt đầu kếhoạch sinh con là vừa”.
Quản Đồng thở dài nặngnề, không biết cảm giác trong lòng mình gọi là gì nữa, chỉ vùi đầu vào vai vợ,rất lâu không nói gì.
Ăn cơm xong như thườnglệ vẫn là Quản Đồng rửa bát, Cố Tiểu
Ảnh cắm đầu vào màn hình vi tính để hiệuđính tài liệu. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Cố Tiểu Ảnh thấy tên HứaTân, hớn hở bật máy:
“Người đẹp, nhớ tớ à?”.
“Chết tiệt!” - HứaTân hạ thấp giọng, tức tối, “Cậu đoán xem mình đang hẹn hò với ai?”.
“Hẹn hò á?” - Đầu ócCố Tiểu Ảnh phấn khích hẳn lên: “Cậu
không hề nói với mình là hôm nay có tiết mụcđặc sắc như thế! Hẹn hò với
ai thế hả?”.
“Có đánh
chết cậu cũngkhông đoán nổi đâu,” Hứa Tân hạ giọng: “Giang Nhạc Dương
đấy! Thầy Giang kínhyêu của tụi mình đấy!”.
“Không phải chứ?!” -Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc thốt lên “Cậu không biết trước là thấy ấy à?”.
“Người giới thiệu làcô tớ, mình ngại cô ấy kể lể dài dòng,
nên không nghe hết cô ấy giới thiệu. Chỉbiết là cao 1m8, lớn hơn mình
bốn tuổi, nên chọn chỗ này để gọi anh ta ra,” - HứaTân đau khổ, “Làm sao mà mình biết được đó lại chính là thầy Giang chứ!”.
“Ha ha ha...” - Cố TiểuẢnh cười chảy cả nước mắt, “Thầy Giang thì sao? Thái độ của thầy thế nào?”.
“Thầy ấy hả, như gà mắctóc, mặt mũi tái xanh”, Hứa Tân bật
cười. - “Thầy ấy vào nhà vệ sinh rồi, mìnhmới dám gọi điện thoại cho cậu chứ. Cậu đừng có nói với thầy là mình nói với cậunhé. Chuyện hài thế
này chắc sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong sáng của thầy
“Hai người gặp nạn rồi!”- Cố Tiểu Ảnh bình luận không khách khí, “Hẹn hò ở đâu vậy?”.
“Đường Giải Phóng,quán True Pot.” - Hứa Tân vội vã nói, “Tắt máy đây, thầy quay lại rồi!”
Tít - cúp máy!
Cố Tiểu Ảnh cúp máy,đảo mắt một vòng, lao qua giường, chạy
thẳng vào bếp, vừa chạy vừa hét to sungsướng: “Ông xã ơi ông xã ơi,
chúng mình đi giải trí chút đi!”
“Giải trí gì vậy?” -Quản Đồng đang rửa dở bát, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Hứa Tân và Giang NhạcDương hẹn hò ở quán True Pot đấy, anh
thấy có trùng hợp không?” - Cố Tiểu Ảnhhào hứng chạy tới, ôm lấy Quản
Đồng từ sau lưng, “Chúng mình đi uống cà phê, rồigiả bộ vô tình gặp hai
người quen đang hẹn hò kia, anh thấy sao?”
“Không được!” - QuảnĐồng chẳng có phản ứng gì, vẫn cẩn thận
tráng từng cái bát một: “Em rỗi rãi thìmang sữa chua trong hộp ra ăn hết đi, đừng có thỉnh thoảng lại nổi hứng lên thế.Lúc đầu, người bảo muốn
ăn sữa chua bổ sung dinh dưỡng là em, bây giờ chính emlại là người ngày
nào cũng kiếm cớ để không ăn”.
“Em ăn mỗi ngày một hũsuốt ba tháng rồi còn gì, hơi bị kiên
trì đấy!” - Cố Tiểu Ảnh lấy một tay vỗ vỗvào bụng mình: “Hơn nữa cũng
không phải em kiếm cớ không ăn, mà là em hay quênthôi! Đợi đến lúc nhớ
ra thì đã đến giờ đi ngủ, mà giờ đó thì ăn làm sao được”.
“Nói gì thì nói em cũngkhông kiên trì!”, Quản Đồng quay đầu
nhìn con gấu không có đuôi đang ôm lưngmình: “Đã thỏa thuận là đi dạo
mỗi tối, tổng cộng em chỉ quyết tâm được có hơn20 ngày, rồi nói là có
việc; việc xong rồi em lại bảo là bị cảm, khỏi cảm rồiem lại bảo đau
lưng... Anh chán khi phải nói rằng, Cố Tiểu Ảnh, em khắc phục mộtchút
cái tính lười nhác đó đi được không!”.
“Chán phải nói em á?”- Cố Tiểu Ảnh vươn thẳng lưng, đấm
mạnhQuản Đồng một cái: “Anh mà cũng nói đượclà chán nói với em sao? Anh
có biết là anh lắm lời đến thế nào không? Tám giờ tốianh bảo: “Cố Tiểu
Ảnh em ăn sữa chua đi”, tám giờ mười lăm anh nói: “Cố Tiểu Ảnhem ăn sữa
chua chưa?”, tám rưỡi anh lại bảo: “Sữa chua kìa, em vẫn không ăn làhỏng đấy”, chính bây giờ anh lại nói: “Cố Tiểu Ảnh, em chẳng kiên trì gì
cả”,chín rưỡi tối anh nói: “Cố Tiểu Ảnh, điều người ta khó thực hiện
nhất là kiêntrì làm một việc đến tận cuối cùng”... Quản Đồng, anh không
thấy chán à?”
“Vậy à?” - Quản Đồngrất kinh ngạc, “Anh nói thế thật sao?”
“Vớ vẩn, không anhthì ai?” Cố Tiểu Ảnh trợn mắt.
“Vậy là do anh muốn tốtcho em, đồng chí ạ!” - Quản Đồng vừa
rửa bát vừa cười: “Em đúng là không kiên địnhmột chút nào, việc gì cũng
không quyết tâm, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới,cuối cùng lưới cũng
rách tan, em còn đứng đó mà ôm mộng ăn cá”.
“Nhưng em rất kiêntrì với việc viết tiểu thuyết đấy chứ”. Cố Tiểu Ảnh không phục.
“Đúng”, Quản Đồng gậtgật đầu, “Lúc quen em, anh bị việc này
ảnh hưởng, nên mới lấy em. Em đúng là cókhả năng lừa người, người thật
thà như anh rất dễ bị mắc lừa”.
“Mắc lừa thì cũng muộnrồi!” - Cố Tiểu Ảnh tự đắc nhướng mày,
từ phía sau lưng vươn tay ra, chụp lấyngực Quản Đồng kêu: “Con đường này là do tôi mở, cái cây này là do tôi trồng,muốn đi qua đây thì phải nộp
tiền mãi lộ!”
“Anh đã nói là anhkhông bán thân mà” - Quản Đồng gạt tay Cố Tiểu Ảnh ra, “Bà xã,
phiền em bớtchút thời gian lấy hộp sữa chua trong tủ ra ăn hết cho anh
nhờ”.
“Ối, lại nữa rồi!!!”- Cố Tiểu Ảnh than thở, ngả người vào lưng Quản Đồng.
Quản Đồng ngẩng đầulên, thấy ngay bóng hai người đang bám chặt lấy nhau in trên cửa cái lò vi sóngđặt ngay bên cạnh.
(2)
Mới sáng sớm ngày hômsau, Cố Tiểu Ảnh gấp gáp gọi điện cho Hứa Tân: “Hôm qua hai người nói chuyện thếnào?”
Hứa Tân cười khẩy:“Thì còn thế nào nữa, hai người ngồi ôn lại chuyện cũ thôi. Chủ đề chính là cậuvà anh Quản, nói chuyện về người
quen là chiến lược chủ đạo trong các cuộc hẹnhò mà”.
“Nhưng thầy Giang cũngổn đấy chứ”, Cố Tiểu Ảnh cũng trằn trọc cả đêm, càng cân nhắc càng thấy vụ nàykhả thi: “Hay là cậu xem xét lại
đi?”
“Thầy Giang thì
khỏiphải nói, tốt từ trong ra ngoài, nhưng nếu đã muốn ra tay thì ra tay từ lâu rồi,cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?” - Hứa Tân chẳng có chút
hào hứng - “Hơn nữa,con ruồi nhép ơi, chẳng nhẽ cậu không biết, cái kiểu hẹn hò giới thiệu này là mộtsự xỉ nhục đối với các cô gái trí thức như
chúng ta hay sao?”
“Sao
lại thế chứ?” -Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc thốt lên, “Mình luôn thích được
giới thiệu người yêu, màđáng tiếc là chẳng có cơ hội”.
“Cậu muốn trải nghiệmcuộc sống hả”, Hứa Tân dọa dẫm, “Xin cậu ít chuyện vừa thôi, cẩn thận không thìbố mẹ chồng cậu quay lại sống
chung bây giờ!”
“Hứa Tân, cậu thật làđộc ác!” - Cố Tiểu Ảnh hét, “Mình khó khăn lắm mới thoát nạn đấy!”
“Thoát khỏi bể khổà?” - Hứa Tân cười híc híc: “Hạnh phúc không phải là mãi mãi, con ruồi nhép,hãy nhớ lời tớ nhé!”
“Phì phì phì!” - CốTiểu Ảnh phì vào điện thoại.
Không ngờ, vừa dậpmáy với Hứa Tân thì Quản Lợi Minh gọi đến:
“Tiểu Ảnh hả, con nói với Quản Đồngmột tiếng, Diễm Diễm muốn lên tỉnh
tìm việc, con bảo nó thu xếp, thời gian này ởtạm nhà con nhé! Bố đã nói
với nhà con bé rồi, nhà con còn giường trống, khôngcần ra ngoài thuê
phòng làm gì cho tốn tiền ra!”
“Gì cơ ạ” - Huyết ápCố Tiểu Ảnh đột nhiên tăng lên đến 180, “Diễm Diễm? Diễm Diễm là ai ạ?”
“Diễm Diễm hả, nó làcon bé sang giúp các con hôm đám cưới
ấy!”, Quản Lợi Minh nhắc Cố Tiểu Ảnh, “Nótốt nghiệp đại học rồi, không
muốn tìm việc ở quê, muốn lên tỉnh xem thế nào,các con thu xếp cho nó... Hừm, thôi được rồi, để bố gọi thẳng cho Quản Đồng, dặnnó tường tận...”
Trong phòng khách, CốTiểu Ảnh cầm ống nghe, đứng đờ người.
Giây phút đó, cô cứnghĩ đi nghĩ lại: Hứa Tân, cậu thật là độc mồm độc miệng!!!
Quả nhiên, đến buổitrưa, Quản Đồng gọi điện về: “Bà xã ơi, em vất vả rồi, em dọn cái giường trongphòng đọc đi nhé, để Diễm Diễm đến
ở”.
“Diễm Diễm là ai?” -Cố Tiểu Ảnh thản nhiên, tức giận quá đã biến thành thản nhiên.
“Ngụy Diễm Diễm, theo vai mà tính thì nó là em họ xa của anh”, Quản Đồng
thởdài, “Sinh năm 86, học trung cấp học viện dạy nghề, ngành quản trị
kinh doanh.Em bảo một đứa học trung cấp thì quản trị được cái gì chứ?”.
“Em họ xa mà anh cũngphải lo ăn lo ở lo việc cho à”, Cố Tiểu
Ảnh cũng thở dài, “Chúng mình đang ở chếđộ xã hội chủ nghĩa rồi phải
không?”
“Nhưng mà người
ta đãcó lời rồi, cũng không thể không lo...” - Quản Đồng bất đắc dĩ nói: “Thôi giúpnó thử xem thế nào vậy, nếu không được thì thôi”.
Cố Tiểu Ảnh không nóigì, cứ thế gác má
Những lúc không muốnnói thêm với Quản Đồng, ban đầu Cố Tiểu
Ảnh chọn cách cáu gắt, cãi cọ, kêu ca,sau đó chuyển sang gác máy hoặc
không nói gì quay người đi thẳng. Nếu đã chẳngcó cách nào thay đổi được
tình hình, thì còn lý luận làm quái gì nữa?
Giờ thì cô đã dần dầnhiểu ra, tại sao người ta lại nói cãi
nhau làm tăng thêm tình cảm vợ chồng,trong khi lạnh lùng chính là hung
thủ giết chết hôn nhân.
Nhưng dù có lạnh lùnghay không, thì Quản Đồng vẫn cứ về nhà ăn cơm tối.
Cái vẻ điềm nhiên như khôngcó chuyện gì, đã khiến Cố Tiểu Ảnh hết cả bực bội. Hóa ra giới hạn bực bội caonhất là hết cả bực bội.
Mà dù có bực haykhông, thì Ngụy Diễm Diễm vẫn cứ đến, không
chỉ sẽ đến, mà còn đến rất sớm nữa.Buổi tối ngày hôm sau, Cố Tiểu Ảnh
dạy học xong từ trường về, vừa đẩy cửa, đãthấy một túi hành lý rất to
trong phòng khách. Ngẩng đầu lên thì thấy ngay mộtcô gái khá thanh tú
đang khoanh tay ngồi đó.
Nghe thấy tiếng cửa mở,Quản Đồng từ phòng khách đi ra, thấy Cố Tiểu Ảnh, có vẻ cáu: “Em vẫn chưa dọnphòng khách à? Anh đã nói hôm nay Diễm Diễm
đến rồi còn gì?”
“Em đã
định sáng naydọn phòng, nhưng vừa sáng sớm đã có điện thoại thông báo
thay đổi giờ dạy.” - CốTiểu Ảnh mệt mỏi cởi áo khoác: “Anh xem thế nào
rồi dọn dẹp nhé, em mệt quá, phảingủ đã”.
“Không nấu cơm à?” -Quản Đồng nhíu mày, dạo này anh bận việc cơ quan, mặt mũi lúc nào cũng cau có.
“Muốn ăn gì thì rangoài ăn vậy, em đi ngủ trước đây!” - Cố Tiểu Ảnh hơi lạc giọng cũng nhíu mày:“Đừng có quát em”.
Quản Đồng thực sự bựcmình: “Dù gì thì em cũng phải giúp anh,
hôm nay anh phải làm cho xong tài liệu,bận đến ngập đầu ngập cổ đây”.
“Quản Đồng, em xinanh đấy, em vừa dạy liền tám tiết”, Cố Tiểu Ảnh thấy chán nản đến phát khóc,“Em sắp xỉ, anh tha cho em!”
“Chị dâu, anh!” - NgụyDiễm Diễm đứng một bên cuối cùng cũng run run mở miệng: “Có phải em làm phiềnanh chị không?”
Vừa nói mắt đã đỏlên: “Nếu anh chị thấy phiền, ngày mai em sẽ đi”.
“Không liên quan đếnem”, Quản Đồng cố gắng kìm nén sự cáu
giận và bực bội trong lòng, “Tối nay emthích ăn gì, anh đưa em đi ăn”.
“Em cứ ở đây” - Cố TiểuẢnh thở dài nhìn Ngụy Diễm Diễm, cố
gắng lắm mới nặn ra một nụ cười: “Chị đứngtrên bục giảng cả ngày, mệt
quá, cổ họng đau rát, hai người đừng quan tâm đếnchị, cứ ra ngoài ăn đi, chị ngủ một chút là ổn thôi mà”.
Ngụy Diễm Diễm khôngnói gì nữa, chỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh
mắt sợ hãi. Quản Đồng gần đây bị nhữngcuộc hội nghị liên miên ở cơ quan
làm cho sắp phát điên. Thấy ánh mắt đó, anh lạicàng bực bội, quay người
lấy chìa khóa và điện thoại di động rồi đi ra ngoài.Ngụy Diễm Diễm lếch
thếch theo sau, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn CốTiểu Ảnh một
cái, ánh mắt giống hệt thỏ con, có đôi chút khiến người khác thấythương
hại.
Cố Tiểu Ảnh thở
dài,quay người vào phòng ngủ, chẳng kịp thay quần áo đã thả mình xuống
giường. Vìđã quá mệt nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ còn suy nghĩ, cólẽ mình nên đối xử với Ngụy Diễm Diễm tốt hơn.
Dù sao, cô cũng chẳnglàm gì sai.
Nhưng, vậy thì aisai?
Hình như chẳng có aisai cả... Vậy thì, cuối cùng là chỗ nào có vấn đề đây?
Ngủ một mạch đến tậntám giờ sáng ngày hôm sau. Khi tỉnh lại
thì Quản Đồng đã đi làm từ lâu, Cố TiểuẢnh cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ
trên người, hơi kinh ngạc sao mình lại ngủ sayđến mức thay quần áo mà
cũng không tỉnh, rồi lại thấy ngấm ngầm sung sướng
Đây chính là ưu điểmcủa việc có chồng thì phải?
Cố Tiểu Ảnh thở dàinghĩ: nhưng mà, đàn ông cũng mang lại rất nhiều phiền phức.
Cô ra khỏi giường, rađến phòng khách mới phát hiện ra, Ngụy Diễm Diễm vẫn còn ngủ?
Cố Tiểu Ảnh nhíu mày:bọn trẻ ngày nay, đang cần tìm việc, học lực thì kém, năng lực cũng chẳng thể gọilà cao, thế mà lại vô tư thế
này sao. Nói theo lời các cụ, thì chính mình cũngkhông biết mình cần gì, nhưng cũng không thể để kệ, đành gõ cửa: “Diễm Diễm, dậyđi, em ăn sáng
gì nào?”
Không có người trả lời.
“Diễm Diễm, dậy đi,ăn sáng nào!” - Cố Tiểu Ảnh lại gõ cửa.
Vẫn không thấy trả lời.
Cố Tiểu Ảnh giậtmình: hay là nó bị ốm?
Cô hoảng hốt đẩy cửađi vào, lay mạnh người nằm trên giường: “Diễm Diễm, em sao thế, dậy đi!”
“Ư...” lay đến mấycái, Ngụy Diễm Diễm cuối cùng cũng lơ mơ tỉnh dậy. “Chị dâu dậy rồi à!”
Cố Tiểu Ảnh thở phào,nhìn Ngụy Diễm Diễm ngủ đến húp híp cả
mặt, hơi bực mình: “Đã tám giờ rồi đấy!Nhanh dậy ăn sáng đi, lát chị còn đưa em đến hội chợ tìm việc làm nữa”.
“Hội chợ tìm việc làmá?” - Ngụy Diễm Diễm dụi dụi mắt ngồi
dậy, ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Đi hộichợ việc làm để làm gì cơ?”
“Không phải em cầntìm việc à?” - Cố Tiểu Ảnh thấy đầu sắp nổ
tung: chẳng nhẽ nó còn không biết mụcđích chuyến đi của nó lần này là
gì?
“Đúng là cần tìm
việc.Nhưng anh em chẳng phải được làm quan sao? Không thu xếp cho em làm việc ởphòng nào được sao? Tại sao lại phải đến hội chợ việc làm?” -
Ngụy Diễm Diễm mởto mắt, nghi ngờ nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Chị dâu, chỉ có
những người chẳng có kiếnthức và các công ty vớ vẩn mới đến chỗ đó thôi. Anh em giỏi như thế, em còn phảiđến đó làm gì?”
Cố Tiểu Ảnh nghe màthấy đờ cả người, mãi mới hoàn hồn, vừa cố nén không nghiến răng nghiến lợi vừanói: “Anh em không giỏi như em
tưởng đâu. Thêm nữa, đây là tỉnh hội, nghiên cứusinh nhiều như lợn con,
sinh viên đại học toàn thất nghiệp, may lắm mới tìm đượcviệc ở hội chợ
việc làm đấy. Ăn sáng xong chị đưa em đến thử xem thế nào”.
“Nhiều như lợn coná?” - Ngụy Diễm Diễm không hiểu nổi, “Thế
thì chị dâu, chị chẳng phải là nghiêncứu sinh sao? Sao chị lại được làm
giảng viên ở trường đại học? Anh trai em cógiúp gì không? Nếu anh ấy
không giúp, chắc chị đã không để anh ấy yên rồi?”
Cố Tiểu Ảnh thực sựphải nghiến răng, hít một hơi dài rồi nói: “Diễm Diễm, anh trai em không phảimèo máy Doraemon, không biến ra nhiều cơ hội cho em chọn được đâu. Em phải tự dựavào mình thôi thì mới có thể lập nghiệp được, em có hiểu không?”
“Không phải thế!” -Ngụy Diễm Diễm đột nhiên đỏ bừng mặt, biện luận, “Chị dâu nói không đúng! Bố củabạn em làm quan, nên nó được vào
ngân hàng làm việc! Cuộc sống không công bằng,nếu mà công bằng thì em đã chẳng phải đến tìm anh trai em!”
“À, chị hiểu rồi”, CốTiểu Ảnh gật gật đầu, “Diễm Diễm, ý em là nếu cuộc sống này công bằng, em có thểdựa vào năng lực của chính mình
để tìm được một vị trí tốt, bởi vì bản thân emrất có thực lực, đúng
không nào?”
“Đúng!” - Ngụy DiễmDiễm gật mạnh đầu, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Ảnh.
“Vậy thì, Diễm Diễm,em nói cho chị biết, em sắp học xong
trung cấp rồi, trường em chắc phải tổ chứccho các em thi liên thông chứ? Ba năm rồi, em thi qua mấy môn? Hay nói cáchkhác, là còn mấy môn chưa
qua?” Cố Tiểu Ảnh ôm tay nghiêm nghị nhìn
“Vẫn còn... bốnmôn...” giọng Ngụy Diễm Diễm thấp xuống.
“Bốn môn?” Cố Tiểu Ảnhnhướng mày, “Về lý mà nói, đến năm thứ ba, nhiều nhất là còn hai môn chưa thiqua đúng không?”
“Còn hai môn, thi lạilần một không qua, phải thi lần hai...” - Ngụy Diễm Diễm cúi đầu, đỏ mặt, giọnglạc đi.
“Thôi được rồi, khôngnói chuyện đó nữa” - Cố Tiểu Ảnh lắc lắc đầu, “Bây giờ các công ty tuyển ngườiđều xem năng lực tổng hợp. Ở
trường, em có từng làm cán bộ lớp hay hoạt động xãhội gì không?”
“Không có”, Ngụy DiễmDiễm ấp úng.
“Tại sao? Chẳng lẽ đókhông phải là cơ hội tốt để rèn luyện
năng lực sao?” - Cố Tiểu Ảnh ngồi xuốnggiường, ôm gối nhìn Ngụy Diễm
Diễm.
“Làm cán bộ lớp và
hoạtđộng xã hội tốn thời gian lắm!” - Ngụy Diễm Diễm biện hộ, “Em muốn
dùng thờigian đó để học...”
“À...” - Cố Tiểu Ảnhgiật mình, “Cũng có nghĩa là, để không ảnh hưởng đến học tập, nên mới không làmcán bộ lớp, cũng không ra ngoài
hoạt động thực tế, vậy là em chăm chỉ học hành,kết quả vẫn còn hai môn
thi lại...”
Mặt Ngụy Diễm Diễm cuốicùng cũng đỏ gay, hai hàng nước mắt lăn dài: “Chị dâu, chị coi thường em thì cứnói thẳng, không cần phải chê bai em thế đâu”.
“Sai khái niệm rồi!”- Cố Tiểu Ảnh nhìn Ngụy Diễm Diễm không
chút khách khí, “Thứ nhất, chị không hềchê bai, thứ hai, nếu em không
thể đánh giá khách quan chính bản thân mình, thìchị có chê bai cũng
chẳng có tác dụng gì”.
“Chị dâu, chị...” -Ngụy Diễm Diễm cuống lên.
“Thuốc đắng giã tật,sự thật mất lòng!” - Cố Tiểu Ảnh đứng
lên, lúc đi khỏi phòng quay đầu nhìn NgụyDiễm Diễm, ánh mắt thản nhiên:
“Em gái, không cần nói xa, cứ nói ngay anh traiem đấy. Anh ấy là người
nông thôn, được như ngày hôm nay, không phải chỉ dựavào cơ hội, mà cần
phấn đấu nữa. Nói thẳng ra, người có thế thì cũng nhiều cơ hộihơn, nhưng chỉ cần em thực sự xuất sắc, thì cũng chưa chắc là không có cơ hội,có
thể chị nói thế là hơi thẳng, nhưng em cũng cần biết, tất cả những
ngườithành công, đều là những người hiểu rõ mình”.
Ngụy Diễm Diễm há mồm,muốn nói gì đó mà không nói ra được.
Cố Tiểu Ảnh nhìn tháiđộ của Ngụy Diễm Diễm, mỉm cười: “Thôi
dậy đi, bữa sáng có bánh mỳ nướng, ănsáng xong chị đưa em đi xem tận
mắt, xem khi cơ hội là công bằng, thì trong sốnhững người đều không có
cơ hội như nhau, em có đủ xuất sắc không”.
(3)
Kết quả đương nhiêncó thể nhìn thấy trước. Tháng ba vừa đúng
là mùa tìm việc của các sinh viên tốtnghiệp, hội chợ tìm việc làm không
rộng rãi lắm, đầy người là người. Cố Tiểu Ảnhkéo Ngụy Diễm Diễm chen
vào, không biết đã bị bao nhiêu bàn chân giẫm vào,nhưng đi hết cả một
vòng, cũng chẳng có công ty nào để mắt đến Ngụy Diễm Diễm.
Ngụy Diễm Diễm mặt đầyvẻ tức tối và không cam tâm, đứng giữa
sân kêu ca: “Đúng là chẳng biết tôn trọngngười khác, sơ yếu lý lịch
chẳng thèm xem, vứt ngay vào cái thùng phía saulưng. Khó khăn lắm mới có người xem sơ yếu lý lịch, nhưng nghe nói học trung cấpthì suýt trợn
ngược cả mắt, lại còn cái người chủ quản của công ty gì ấy, đànbà hơn 40 tuổi rồi mà vẫn còn đỏng đa đỏng đảnh, còn uốn éo giọng nói “Công
tychúng tôi chỉ nhận những nhân tài có kinh nghiệm làm việc”... nhân tài thật thìđã chẳng đến đây, mà bị công ty săn đầu người bắt đi từ lâu
rồi!”.
Cố Tiểu Ảnh đứng
bêncạnh, chẳng muốn nói gì, chỉ cầm một tờ giấy quảng cáo làm quạt, quạt lấy quạtđể. Mùa xuân năm này thật kỳ lạ, mới có tháng ba mà đã gần 20
độ, Cố Tiểu Ảnh mặcchiếc áo len dày, nên thấy như từng lỗ chân lông trên người mình đều đang r
Ngụy Diễm Diễm càngnói càng tức, quay người kéo đồng minh: “Chị dâu, chị nói xem bọn họ đều đòingười có kinh nghiệm làm việc, đều không muốn
tuyển người mới, thế thì nhữngngười mới tốt nghiệp như chúng em làm sao
mà tìm việc được? Như thế không phảilà cơ hội bằng không sao?”
“Chị nghĩ kinh nghiệmlàm việc cũng chỉ là yếu tố để tham khảo thôi, nhưng đối với rất nhiều công ty,cũng không phải họ chỉ nhăm nhăm
vào điều kiện này đâu.” - Cố Tiểu Ảnh vừa quạtvừa chậm rãi trả lời:
“Phải biết là, phần lớn các cơ hội trên đời này, đều thuộcvề một số rất
ít người thực sự xuất sắc. Với loại người này, điều khó nhấtkhông phải
là tìm việc làm, mà là làm thế nào để trong số bao nhiêu công việc
tốt,tìm ra một công việc thích hợp nhất với mình. Nhưng với những người
không xuấtsắc, đi đến đâu cũng là ngõ cụt”.
“Em biết, chị dâu chẳngcần phải nói em là loại người không
xuất sắc”, Ngụy Diễm Diễm vừa nói vừa mếumáo, “Nhưng mẹ em nói chỉ cần
em tìm được anh trai là có đường sống, em khôngnghĩ rằng chị dâu lại
không thích em...”
“Thôi
đi!” - Cố Tiểu Ảnhbực mình, “Chị nói chị không thích em lúc nào? Chị nói chúng ta cần phải đặt mụctiêu đúng... ở tình trạng của em, thì phải bắt đầu từ mức thấp nhất, từ công việcphổ thông, dù có khổ một chút, công
việc không ổn định, nhưng coi như là tậpluyện, nhưng nếu em muốn một
bước lên trời ngay, thì chắc là không thể được”.
“Nhưng mẹ em nói...”- Ngụy Diễm Diễm vừa khóc vừa lại lôi mẹ
mình ra nói. Cố Tiểu Ảnh muốn phátđiên, không biết người mẹ này tẩy não
cho con gái mình thế nào, vừa đúng lúcchuông điện thoại reo, Cố Tiểu Ảnh mừng rỡ vừa cầm điện thoại vừa ra hiệu choNgụy Diễm Diễm trật tự.
Kết quả là, chưa kịpchào hỏi gì đã nghe thấy tiếng Giang Nhạc Dương hốt hoảng: “Cố Tiểu Ảnh, có mộthọc sinh đi khỏi trường, để lại
một bức thư, nói là gửi cho cô, cô nhanh quay vềtrường giúp tìm người
đi!”
“Gì cơ?” - Cố Tiểu Ảnhtưởng mình nghe nhầm, trợn mắt - “Học sinh nào vậy?”
“Giang Nhạc Dương nóinhanh, “Chính là sinh viên nói năng chẳng ra làm sao lớp cô...”
“Tôi biết rồi”, Cố TiểuẢnh ngắt lời Giang Nhạc Dương, “Trước
khi thi liên thông thì tôi là chủ nhiệm lớpđó. Em đó giờ chẳng phải đã
học năm thứ tư, sắp tốt nghiệp rồi còn gì, tại saolại bỏ đi?”
“Không có thời giannói nhiều đâu, cô mau đón xe về trường
đi!” - Giang Nhạc Dương như sắp hét lên:“Tính mạng quan trọng nhất!”
“Tôi về ngay đây!” -Cố Tiểu Ảnh nói nhanh rồi ngắt máy, lao
ngay ra ngoài, không đợi cái bóng chạytheo đằng sau hét: “Chị dâu, còn
em thì sao?”
Cố Tiểu Ảnh
lúc này mớinhớ ra người họ hàng xa phía sau lưng, đúng là dở khóc dở
cười, vội móc ra 100đồng giúi vào tay Ngụy Diễm Diễm, nói nhanh: “Cầm
tiền đi taxi về nhà, chìakhóa nhà đây, nếu có vấn đề gì thì gọi điện cho anh em, ở trường chị có chuyệngấp, chị phải về trường ngay”.
“Nhưng, chị dâu, emkhông biết đường”, Ngụy Diễm Diễm vẫn theo sau hét.
“Thế thì mới bảo emđi taxi!” - Cố Tiểu Ảnh quát, rảo bước
chạy ra ngoài đường, vừa đúng lúc thấy mộtchiếc taxi chạy tới, Cố Tiểu
Ảnh lao lên xe như một cơn gió, không đợi Ngụy DiễmDiễm chạy tới đã lao
vút đi.
Đứng bên đường, NgụyDiễm Diễm thấy chiếc taxi thoáng chốc đã mất hút, ngây người.
Lúc về đến khoa, vănphòng khoa đã đang hỗn loạn.
Cố Tiểu Ảnh thở dốclao vào, thấy mọi người mở to mắt như nhìn thấy cứu tinh. Giang Nhạc Dương bướcthấp bước cao kéo Cố Tiểu Ảnh đến
bên bàn, giọng gấp gáp: “Cô xem ngay đi, làviết cho cô, xem có tìm thấy
manh mối gì không”.
“Gửi
cho tôi sao?” -Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên: “Tôi chỉ làm chủ nhiệm lớp em ấy
hai năm, em ấy họcliên thông xong là đổi chủ nhiệm
Cô vừa nói vừa mởphong bì thư, nhìn những chữ viết thanh mảnh và rõ ràng không mấy quen thuộc, vớinét chữ mềm mại con gái trải ra
trước mắt Cố Tiểu Ảnh.
Cô Cố, chào cô.
Em là Cẩm Tây, cô còn nhớ em không ạ? Em chưa bao giờ là một học sinhhoạt
bát hướng ngoại, nhưng em luôn chăm chỉ học môn của cô, đọc tất cả các
cuốnsách cô giới thiệu, dù là sách chuyên môn hay sách đọc ngoài giờ, em đều đọc hết.Lúc học cao đẳng, mỗi tuần cô chỉ dạy lớp em hai tiết, nên
em đã vào lớp chuyênngành để nghe cô giảng, cô có biết không ạ?
Em còn nhớ lần đầu tiên lên lớp cho lớp em, cô đã từng nói, cô cảm
thấymình rất trẻ, nên bài giảng chắc chắn là chưa được sâu, nếu có gì
chưa thỏađáng thì xin mọi người bỏ qua, hãy cùng nhau tiến bộ. Khi đó em chỉ thấy cáchnói này thật mới mẻ, nhưng sau này rất nhiều bạn trong lớp em nói, bài giảng củacô rất sâu sắc, với chúng em như thế đã là quá đủ
rồi. Vì thế, thưa cô, cô giảngrất hay, không hề thua kém ai. Trong bài
giảng của cô, ngoài kiến thức, còn cóđạo lý làm người, chúng em sẽ cảm
ơn cô suốt cuộc đời.
Nhưng, em vẫn phải đi đây. Cuộc đời của em ngắn ngủi quá, đến chính emcũng không ngờ đến.
Cô ơi, em thực sự không thể cầm cự thêm được nữa. Áp lực tìm việc lớnhơn
em tưởng tượng rất nhiều. Em đã mệt mỏi quá rồi, em đã sắp quên mất ban
đầumình thi vào đây là vì yêu thích chuyên ngành này. Giờ đây, thực sự
em không biếttốt nghiệp xong mình sẽ làm gì nữa. Ngày nào em cũng như
một con bù nhìn trongcái thân thể của chính mình, không kiểm soát được
vận mệnh của mình, cũng khôngbiết mình còn có thể làm được gì. Các hội
chợ tìm việc làm trong thành phố cóthể đi, em đã đi cả, các cuộc phỏng
vấn có thể đến, em cũng đã đến cả, nhưng chẳngcó nơi nào nhận em. Nơi
thì chê em không có kinh nghiệm làm việc, nơi thì chêem là người ngoại
tỉnh, nơi thì chê chưa học thạc sỹ, nơi thì chê tiếng Anhchưa nổi cấp 6, nơi thì chê thẳng thừng em là con gái. Em suy nghĩ, tại sao chẳngcó nơi nào muốn em cả?
Còn những hàng người dài trước các h việc làm nữa, một vị trí nhân viênhiệu đính mà có đến ít nhất 400 người xếp hàng; vị trí nhân viên văn phòng,
ítnhất 300 người xếp hàng, đến những công việc cỏn con khác cũng có bao
nhiêu hồsơ xin việc... Em nhận ra là mình hết hi vọng rồi.
Em rất hoang mang, trước đây mọi người đều nói sinh viên học viện
nghệthuật cực kỳ năng động, nhưng chắc là không phải em rồi, nhưng cũng
không phảilà rất nhiều người bên cạnh em. Tuy khi lên lớp, cô cũng
khuyến khích chúng emra ngoài trường cọ xát chính mình, nhưng phân hiệu
mới của trường mình xa quá,xung quanh chỉ có núi rừng và sông suối,
chẳng có những đài phát thanh, đàitruyền hình, tòa soạn báo, tạp chí như cô nói, thậm chí đến cả cửa hàng cũngkhông có. Từ trường vào đến thành
phố phải mất hai tiếng xe bus, vì hẻo lánhquá, nên em cũng không dám về
trường muộn, dù sao thì công việc nửa thời gian cũngchỉ là trong mơ.
Lúc nghỉ hè, em cũng tìm được công việc làm thêm ở quê, đó là đi quảngcáo
tivi. Thực ra em nghĩ, bản thân mình thì không vấn đề gì, nhưng làm rồi
thìmới thấy, loại tivi, chức năng, nguyên lý, em mãi mãi cảm thấy mơ hồ, không nóirõ được. Khó khăn lắm cũng làm được một tháng, cầm được ít
tiền, nhưng lúc tìmviệc thì người ta nói: loại kinh nghiệm làm việc này
không được tính. Cô ơi.Đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình là đồ bỏ đi - em chăm chỉ học hành như thế,nhưng chính em cũng không biết, bốn năm
trôi qua, rốt cục em học được cái gì?
Cô ơi, em rất thích blog của cô, em nhớ lúc đó cô có nói: muốn chết, làvì
vẫn chưa trưởng thành, vì vẫn còn trẻ, con đường đi chưa dài, tương lai
tốtđẹp phía trước vẫn còn mơ hồ, nên mới tưởng rằng những khó khăn tạm
thời trướcmắt là mãi mãi. Nhưng thưa cô, em không đủ dũng cảm để đợi đến lúc trưởngthành, gia đình em ở nông thôn, nếu sau khi tốt nghiệp cấp
ba, em đi làm thuê,thì có lẽ đã nuôi được cha mẹ. Học phí của Học viện
Nghệ thuật cao như thế, emđã đến đây với sự hiếu kỳ và hào hứng. Rồi mỗi năm tốn nhiều tiền như thế, màem vẫn chẳng có cách nào báo đáp cha
mẹ... Thưa cô, em cũng không dám nghĩ,thôn em khó khăn lắm mới có được
một người thi đỗ đại học, nếu em không tìm đượcviệc làm, em sẽ phải làm
gì đây? Em còn mặt mũi nào mà quay về nữa?
Cô ơi, em thực sự phải đi thôi. Trước khi ra đi, em muốn nói rất
nhiềuđiều, nhưng chẳng biết nói cho ai nghe. Thế là em viết cho cô, vì
em luôn cảmthấy cô thực lòng đối tốt với chúng em, cô thương chúng em.
Nhưng lần này, côkhông cần phải thương em nữa rồi, em đã phụ lòng mọi
người, em không đáng đượcngười khác thương xót nữa. Nói ra những lời này là em ra đi rồi. Tuy em khôngbiết cuối cùng em đã nói những gì, nhưng
có lẽ đã rất nhiều điều nói lộn xộnkhông rõ ràng, nhưng cũng đành chịu
thôi.
Thưa cô, chúc cô hạnh phúc! Cô là người tốt, ông trời sẽ phù hộ cho cô.
Vĩnh biệt cô.
- Cẩm Tây tuyệt bút -
Cố Tiểu Ảnh khẽ khàngđặt bức thư xuống bàn làm việc của Giang Nhạc Dương.
Cô nhìn vết gấp trênbức thư - vẫn còn mới. Cô có thể tưởng
tượng ra, khi gấp bức thư này lại, tráitim Cẩm Tây mềm yếu và đau khổ
đến mức nào, cả tuyệt vọng nữa.
Nước mắt cô cứ thếlăn xuống, rời vào bức thư, cô lấy tay lau đi, để lại một vệt thấm trên giấy.
Cố Tiểu Ảnh biết, dùnước sẽ khô đi, nhưng vẫn sẽ để lại một
vết sần xấu xí. Từ trước đến nay chưacó cái gì có thể thực sự hoàn toàn
không còn dấu vết.
Nỗi đau cũng không,nước mắt cũng không, đến sinh mệnh cũng không.
Nếu như Cẩm Tây - CẩmTây, Cẩm Tây, nếu em đi mất, thì bố mẹ
em, bạn bè em, lại còn người nhận được bứcthư này là cô nữa, phải làm gì đây?
(4)
Tháng ba, nhiệt độlúc hai giờ chiều ở thành phố lục địa lên đến đỉnh điểm.
Mồ hôi nhỏ từng giọt,rất nhiều lần, Cố Tiểu Ảnh bước không
nổi. Cô cũng muốn ngồi nghỉ một lúc,nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt cô gái
có nụ cười chua chát, cô lại nghiến răng, tiếptục tìm kiếm trong biển
người ở bến tàu, bến xe.
Mò kim đáy bể.
Cố Tiểu Ảnh cảm thấysắp phát điên đến nơi.
Tất cả mọi người đềuđặt hi vọng vào cô - trước khi đi tìm
người, Giang Nhạc Dương quá lo lắng: “CốTiểu Ảnh, cô cố gắng suy nghĩ
đi, lúc lên lớp cô có nói đến một nơi nào đó, mộtnơi rất đẹp mà cô muốn
đi? Cô nghĩ xem, em ấy có thể đi đâu được? Em ấy quý cônhư thế, có thể
em ấy sẽ đến nơi mà cô nói đến, cô nhanh nghĩ đi!”
Cố Tiểu Ảnh bị anh hỏidồn đến chóng cả mặt, khó khăn lắm mới
gắt lên: “Tôi nói trong thời gian tôicòn sống, nhất định sẽ đến Hi Lạp
và Tây Ban Nha, anh nghĩ nó có đến đó đượckhông?”
Giang Nhạc Dương sữngngười.
Mất một lúc lâu, anhmới từ từ ngồi lên ghế, chậm rãi nói: “Xin lỗi”.
Lúc nói câu này, giọnganh đầy chua xót.
Cố Tiểu Ảnh thấy mềmlòng, nước mắt đột nhiên trào ra, cô bụm
miệng, dường như muốn làm như vậy đểngăn tiếng khóc. Đầu óc cô mụ mị,
chân mềm nhũn, chỉ cố bám lấy tay áo Giang NhạcDương, cố nén khóc hỏi
anh: “Làm thế nào bây giờ, em đi đâu tìm bây giờ? Làm thếnào bây giờ
thầy Giang, em chẳng biết đi đâu để tìm cả...”
“Đừng cuống, phảibình tĩnh mới được”, Giang Nhạc Dương hít
một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn nhữngngười đang đứng xung quanh, nói
nhanh: “Mọi người cùng đi tìm đi, tất cả cácnam sinh và giáo viên, đến
các bến xe, bến tàu, hồ nước, đỉnh núi, bờ sông...hai người một nhóm,
tám giờ tối tập trung tại đây”.
Trong vòng 10 phút,các nam sinh và giáo viên trẻ của khoa Quản lý đều được điều động đi tìm.
Cố Tiểu Ảnh là ngườiđi ra sau cùng, trước khi đi ra, lần đầu
tiên côGiang Nhạc Dương trong bộ dạngnhư thế. Dưới ánh mặt trời, người
con trai cao 1m8, lưng hơi cúi, tay nắm chặt,nét mặt khổ sở, thấy cô
đang nhìn mình, chỉ khẽ mỉm cười đau khổ.
Giọng anh hơi run,không còn cái sự điềm tĩnh trước mặt mọi
người như mọi khi, bây giờ chỉ còn làsự lo sợ không giấu giếm, anh nói:
“Làm thế nào đây, Cố Tiểu Ảnh, lúc này, tôimới phát hiện ra là tôi rất
sợ hãi”.
...
Trong thành phố ồn àonáo nhiệt, Cố Tiểu Ảnh ngẫm nghĩ về thái độ của Giang Nhạc Dương rồi ngẩng đầunhìn bầu trời xanh ngắt và biển
người đang chen vai thích cảnh xung quanh ḿnh,mũi cay cay, nước mắt trào ra.
Ngày hôm đó, Cố Tiểu Ảnhlượn một vòng khắp các núi và hồ trong thành phố.
Quản Đồng gọi điệnthoại hai lần, lo lắng hỏi: “Cố Tiểu Ảnh, em đi đâu vậy?”
Nói chưa dứt câu đã bịCố Tiểu Ảnh chặn lại: “Có chuyện gì để về nhà nói, học sinh của em mất tích, emphải đi tìm”.
Nói xong cô cúp máy.
Cô không có thời giannói chuyện với Quản Đồng. Lúc này, ngoài tin tức về Tống Cẩm Tây, Cố Tiểu Ảnhchẳng còn nghe vào tai được chuyện
gì khác.
Trên đỉnh núi,
gió thổivi vu, Cố Tiểu Ảnh túm lấy khách du lịch, nhân viên dọn vệ sinh, người quản lýcông viên... giọng như sắp khóc miêu tả hết lần này đến
lần khác: “Mọi người cónhìn thấy một cô gái, thấp hơn tôi một chút, mặt
tròn, tóc chấm vai, rất thanhtú...”
Ai cũng lắc đầu.
Cũng có người nhiệttình, cùng Cố Tiểu Ảnh lên núi rồi lại
xuống núi tìm, có người gợi ý nên đến đồncảnh sát thông báo, Cố Tiểu Ảnh chân thành cảm ơn mỗi người giúp đỡ..
Cứ như thế, từ trưa đếntối, Cố Tiểu Ảnh tìm kiếm khắp thành
phố như người mất hồn. Khi đèn đường bắt đầulên, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, ngồi xuống chiếc ghế băng bên bờ hồ, bậtkhóc.
Đúng lúc đó thì có tiếngchuông điện thoại. Cố Tiểu Ảnh hấp
tấp nhận điện như bắt được vàng, Giang NhạcDương nói to với giọng mừng
rỡ và bực bội cố kìm nén: “Cố Tiểu Ảnh, về khoa đi!Tìm thấy Tống Cẩm Tây rồi, cô về nói chuyện với nó hộ tôi! Tôi e tôi không kìmchế được, lại
đánh nó”.
“Tìm thấy rồi
sao?” -Cố Tiểu Ảnh thốt lên, trong nháy mắt, sự mừng rỡ biến thành một
sự chua xót nhưvừa trút được một gánh nặng, cô gần như hét lên: “Đợi một chút, tôi về ngay!”
Nói
xong, Cố Tiểu Ảnhhối hả chạy ra đường, chặn một chiếc xe taxi lại, chạy
thẳng về phân viện ở ngoạithành cách đó 50km!
Về đến khoa thì đãhơn 7 giờ tối, Cố Tiểu Ảnh lao lên văn
phòng khoa, vừa đẩy cửa đã thấy ngay TốngCẩm Tây đang co rúm trên sofa,
vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Thấy Cố Tiểu Ảnh,Giang Nhạc Dương như trút được gánh nặng,
không đợi Cố Tiểu Ảnh mở miệng, anhđã bước nhanh đến, kéo Cố Tiểu Ảnh ra hành lang. Cố Tiểu Ảnh vừa định nói gì,Giang Nhạc Dương đã nói trước:
“Thực ra cũng chưa đi xa, tìm thấy ngay bên hồnước ở ngoại thành lần
trước trường đi tham quan. Tôi nói gì nó cũng không chịumở miệng, trạng
thái tinh thần không tốt, tâm trạng rối bời. Nếu không để nótrút được
gánh nặng đó, thì lần này tìm được, sẽ lại có lần sau, lần sau nữa.
CốTiểu Ảnh, cô đến nói chuyện với nó đi, nó tin cô, cô có thể làm cho nó suy nghĩthoáng ra”.
Giang Nhạc Dương thởra một hơi dài, cố nén sự phẫn nộ trong lòng: “Tôi e mình nếu cứ nói tiếp, sẽkhông kìm chế được mà cho nó một bạt tai mất”.
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầunhìn Giang Nhạc Dương, gật gật đầu, không nói gì.
Khi cô đẩy cửa bướcvào, Tống Cẩm Tây vẫn đang co ro trên
sofa, không ngẩng đầu, không nói, toànthân như t động, thái độ như tê
dại, như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.
Cố Tiểu Ảnh cũngkhông nói gì, chỉ ngồi lên sofa đối diện với
nó. Cũng đến lúc này cô mới pháthiện ra phần phía trên gót chân mình đã
bị giày cao gót làm xước, bật cả máutươi. Làn tất mỏng đã bết chặt lại
với máu. Cố Tiểu Ảnh cẩn thận cởi giày ra, rồinghiến răng, chịu đau,
tuột hẳn tất ra khỏi chân, làn da mỏng bị tất kéo theokhiến Cố Tiểu Ảnh
không nhịn nổi kêu “Ái” một tiếng. Tống Cẩm Tây hình như nghethấy, khẽ
động đậy, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Cố Tiểu Ảnh co chânlên ghế sofa, một lúc lâu sau, đợi cho bớt đau, cô mới bắt đầu như tự nói vớimình.
“Cẩm Tây, cô vẫn cònnhớ em!” - Cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Tây vẫn đang co rúm trên chiếc ghế sofa đốidiện, nhẹ nhàng nói: “Hai năm
trước, chính em là người gửi email cho cô, hỏi côđã bao giờ từng muốn
chết chưa. Năm đó em mới học năm thứ hai, việc học rất vấtvả, tính hơi
nhút nhát, mỗi lần lên lớp đều ngồi bàn đầu. Có lúc cô đãng trí bỏquên
bút hoặc vở, đều là em mang trả cho cô. Cô không biết tại sao em lại
muốnhỏi câu đó, nhưng cô rất lo em nghĩ không thoáng, nên đã viết cho em một bứcthư rất dài để trả lời câu hỏi này của em. Lần lên lớp sau đó,
nhìn vào ánh mắtem, cô biết, em đã nghĩ thoáng ra, em đã có sức mạnh, em sẽ không muốn chết nữa”.
Cô nhắm mắt lại, tựavào lưng ghế sofa: “Cô chỉ không ngờ rằng, sau hai
năm, em vẫn tuyệt vọng. CẩmTây, là lỗi của cô, nếu lúc đó cô quan tâm
đến em hơn nữa, luôn luôn quan tâm đếnem, thì sẽ không có ngày hôm nay”.
“Thưa cô...” - Tống CẩmTây cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng lí nhí, nhưng Cố Tiểu Ảnh không nhìn đến.
Cô vẫn nhắm mắt, dườngnhư hồi tưởng lại việc cách đó rất lâu: “Trước đây, cô có một người bạn cùngbàn rất thân, cô ấy là đại biểu của môn toán học trong lớp chuyên văn của bọncô. Cô không giống cô ấy, điểm toán của cô chẳng bao giờ đạt điểm 5, nên đến côcũng biết, cô ấy cần
thi lên đại học trọng điểm, chứ cô thì chắc không thi đỗ đạihọc được.
Nhưng không ai ngờ, năm cuối cùng của trung học, cô mắt nhắm mắt mởđăng
ký vào Học viện nghệ thuật, thời đó thì vào Học viện nghệ thuật không
tínhđiểm toán, còn các môn khác cô thi điểm cũng khá, và thế là cô đỗ
vào trường.Nhưng cô bạn kia lại không thuận lợi, chỉ đỗ hệ chính của một trường đại họcphía nam. Ngày chia tay, cô đưa cô ấy đến bến tàu, cô ấy
không vui vẻ chút nào.Cô ấy nói: “Tiểu Ảnh hãy chờ nhé, rồi sẽ có một
ngày mình quay lại”. Điều nàythì cô tin, từ nhỏ, cô ấy nói gì, cô cũng
tin. Nhưng sau đó, đúng là cô ấy quaytrở lại, nhưng mà là tro hài cốt
của cô ấy”.
Tống Cẩm Tây
chầm chậm,chầm chậm mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu
Ảnh vẫn mệt mỏi ngồitựa vào sofa, nhắm mắt, một dòng nước mắt từ từ chảy xuống từ đôi mắt cô đangnhắm nghiền.
“Đó là năm thứ ba đạihọc, trường cô ấy phát triển đảng viên
là sinh viên. Cô ấy là người thích phấnđấu, không thắng được nhóm cán bộ lớp thì đã đành, đằng này không ngờ cũngkhông quay nổi mấy sinh viên đã từng thi lại. Cô ấy lên khoa đấu tranh, nhưngcác thầy cô phê bình cô ấy thích hư vinh, bạn bè chê cười cô ấy là tự đánh giámình quá cao. Cô ấy
nhất thời không suy nghĩ thoáng, nên đã uống thuốc ngủ liềucao,” giọng
Cố Tiểu Ảnh bình thản đến lạnh người, Tống Cẩm Tây thở hắt ra, nghethấy
tiếng cô kể tiếp - “Nhưng được phát hiện rất sớm, đưa đi bệnh viện rửa
ruột,cứu được”.
“Nằm trên giường bệnh,cô ấy gọi điện thoại cho cô, cô nghe thấy thì lo quá, cách
nhau xa như vậy, cônói khô cả nước bọt suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến
khi thẻ điện thoại khôngcòn một đồng, cô ấy mới đồng ý với cô trước khi
cúp máy, nói là sẽ tiếp tục sốngtử tế”, Cố Tiểu Ảnh khẽ thở dài, giọng
chua xót, “Nhưng chẳng ai ngờ, sau khixuất viện, quay về trường, các
giáo viên trong trường hơi tý lại lôi cô ấy ra mắngnhiếc, các bạn học
thì trêu chọc gièm pha, ai cũng nói cô ấy bị điên, nói cô ấyđã muốn
chết, lại còn làm ảnh hưởng đến thanh danh của trường. Cô ấy như sắpphát điên, chịu đựng được hơn một tháng, nhưng tình hình chẳng có gì cải
thiệnmà càng ngày càng nặng nề. Cuối cùng, đến người của khoa khác cũng
chỉ chỉ trỏtrỏ sau lưng cô ấy. Cô ấy không trụ được, lại tìm đến cái
chết. Trước khi tựsát, cô ấy gọi điện cho cô, muốn nói chuyện gì đó với
cô. Nhưng lúc đó cô đanglên lớp, không dám nhận điện thoại, nên từ chối
không nhận. Có lẽ chính vì côkhông nhận điện thoại, càng khiến cô ấy
nghĩ cả thế giới đều quay lưng lại vớimình. Cô ấy cắt cổ tay, đến khi
được phát hiện, thì máu đã nhuộm đỏ cả tấm gatrải giường...”
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngcũng mở mắt, nước mắt lưng tròng nhìn
Tống Cẩm Tây: “Mấy năm nay, cô luôn nghĩ,nếu năm đó cô nghe cú điện
thoại kia, thì cô ấy có chết không? Cẩm Tây, có thểem không biết, năm
năm rồi, cô không có đủ dũng cảm thăm mộ cô ấy, cô sợ phảinhìn thấy
khuôn mặt vĩnh viễn dừng lại ở năm năm trước. Cũng có lúc cô gặp ác
mộng,trong giấc mộng cô ấy nói: Tiểu Ảnh, mình tin tưởng bạn như thế,
sao bạn lạikhông nhận điện thoại của mình? Cô ấy khóc trong giấc mơ của
cô, nói rằng: đếncả bạn còn không cần tôi, Tiểu Ảnh, nên tôi chẳng còn
gì nữa...”
Trong văn
phòng yên tĩnh,Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng bật khóc: “Tống Cẩm Tây, hôm
nay cô tìm quanh hồ,tìm trên núi, cô lo sợ biết bao chuyện em không còn
sống nữa!!!”
Đêm khuya,
Cố Tiểu Ảnhbắt đầu cảm thấy mình sắp phát điên, nhưng cô vẫn cố nén, vì
ngay từ đầu cô đãthấy không thể chịu nổi. Cô cũng hận là không thể cho
Tống Cẩm Tây một cái tát,cô hận là không thể khắc dấu tay cái tát của
mình vào tim Tống Cẩm Tây, để nóghi nhớ suốt đời rằng: sinh mệnh của nó
không phải chỉ thuộc về riêng bản thânnó!
Cố Tiểu Ảnh bật khóchét to như xé giọng: “Tống Cẩm Tây, em
không phải là từ kẽ đá chui lên, cũngkhông phải là từ kẽ đá mà lớn được
bằng này! Tại sao em lại dám chết chứ? Emnói đi, tại sao em lại dám
chết?! Em chết rồi, chẳng còn biết gì nữa, bố mẹ emsẽ thế nào? Chúng tôi sẽ phải làm thế nào?!”
Một giây sau đó,trong lúc đầu Cố Tiểu Ảnh quay cuồng, Tống Cẩm Tây đột
ngột từ ghế sofa tụt xuống,ra quỳ trước mặt Cố Tiểu Ảnh!
Nước mắt Tống Cẩm Tâytrào ra, cô túm chặt lấy áo Cố Tiểu Ảnh, khóc to: “Cô ơi, em không muốn chết nữađâu, nhưng em không thể chống
chọi nổi nữa. Cô nói đi, em phải làm gì đây? Emcòn có thể làm được gì?
Em thi cao học phần thi viết không đạt, lại không tìmđược việc làm, tất
cả mọi người đều chờ đợi em làm rạng rỡ tổ tông, nhưng đến tựnuôi sống
mình em còn làm không nổi!”
Những đau khổ dồn nénđã lâu cuối cùng cũng bùng ra, trong đêm
yên tĩnh, giọng Tống Cẩm Tây sắc nhọnthê lương: “Cô ơi, em phải làm sao
đây? Em không chết thì biết làm thế nào?Đúng, đúng là em ích kỷ, em
không nghĩ đến người khác, nhưng đến chính mình, emcòn không lo nổi, thì làm sao mà em nghĩ đến người khác được?”
“Bốp!” - Cái tát mà CốTiểu Ảnh kìm nén mãi, cuối cùng vẫn đậu trên mặt Tống Cẩm Tây!
Giây phút đó, cả haiđều sững sờ.
Một lúc lâu sau, CốTiểu Ảnh mới hồi lại, vội vã quỳ xuống,
vừa xoa má Tống Cẩm Tây vừa hốt hoảng hỏi:“Cô xin lỗi, Cẩm Tây, có đau
không? Cô không cố ý đánh em, chỉ là vì cô quá lolắng...”
“Em hiểu mà” - Tống CẩmTây bình tĩnh một cách đáng ngạc
nhiên, cô gái nhìn Cố Tiểu Ảnh, nước mắt lạitrào ra, giọng nhẹ đến mức
như hơi thở, nói: “Thưa cô, cô làm như vừa rồi, thậtlà giống mẹ em...
nhưng mẹ em sức khỏe không tốt, nên dù em có khổ tâm nữa, emcũng chẳng
dám nói với mẹ...”
Cố Tiểu Ảnh sững người,trong tích tắc, tim cô như bị thứ gì đâm vào, nhỏ ra từng giọt máu.
“Gia đình em nghèo lắm,sở dĩ em học được xong đại học, là do
sự giúp đỡ của bốn cô chú,” - Tống CẩmTây nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Ảnh,
khổ sở kể, “Nhưng, sau khi vào Học viện thìem hối hận, vì với một đứa
hoàn cảnh gia đình như em, thì không nên học nghệthuật. Dù em có chăm
chỉ hơn nữa, nhưng cũng không có tiền đi xem kịch nói,nghe hòa nhạc...
Với một sinh viên học nghệ thuật, nếu chỉ có xem sách giáokhoa, thì làm
sao mà thi được điểm cao!”
Cô thổn thức: “Nhưngem không muốn chấp nhận thua cuộc, nên đã
thi liên thông. Em muốn chứng minh ngườinông thôn như chúng em có thể
học tốt được nghệ thuật. Dù đúng là từ nhỏ emchưa được xem tivi, xem
phim, không được học nhạc học hát, em cũng không kémhơn người khác.
Nhưng, cô ơi, không ngờ rằng, đến khi tốt nghiệp rồi, em vẫn phảithừa
nhận, em kém hơn các bạn, em kém hơn rất nhiều so với những sinh viên
ngaytừ nhỏ đã được tiếp xúc với nghệ thuật. Cùng nhau đi phỏng vấn, sự
sáng tạo củahọ luôn luôn mới mẻ hơn em, họ nhắc đến các tác phẩm hoạt
hình, các chuyến lưudiễn triển lãm, nhưng những thứ đó em đều không
biết...”
“Em tưởng rằng,
thi đỗvào Học viện nghệ thuật, là ông trời mở ra cho em một cánh cửa
mới, giúp em bướcvào một thế giới mới”, Tống Cẩm Tây cười đau khổ,
“Nhưng, cô ơi, giờ thì em biếtrằng, kể từ ngày em thi đỗ vào Học viện
nghệ thuật, ông trời đã đóng lại tất cảcác cánh cửa. Nói theo lời của
các bạn lớp em, thì đó là No way, No door, Nowindow [1]”.
[1] Tạm dịch: Mọi con đường, mọi cánh cửa đều đã đóng lại.
Cố Tiểu Ảnh trầm mặc.
Có lẽ, đây là lần đầutiên, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy bất lực về
ngôn từ. Cô không biết nên nói gì, khôngbiết phải làm gì mới hóa giải
được cơn tuyệt vọng trong lòng người con gái này,nhưng cô biết, cô không thể bỏ đi, cô phải tháo được những cái nút thắt này thìmới có thể thoát ra được, nếu không, chỉ cần cô buông tay ra, cô gái này có thểsẽ lại
một lần nữa bước vào con đường tuyệt vọng.
Màn đêm buông xuống,Cố Tiểu Ảnh ôm cô bé trong lòng mình, trái tim se lại.
(5)
Đêm hôm đó, Cố Tiểu Ảnhkhông về nhà.
Cô đưa Tống Cẩm Tây vềcăn hộ dành cho giáo viên, tạm thời cho cô nằm ở giường của Lưu Địch. Hai ngườinằm nói chuyện trong bóng tối,
không có chủ đề cố định, chỉ là cứ thế nói chuyệnthâu đêm, cho đến khi
bên ngoài bắt đầu có ánh sáng mới lơ mơ ngủ. Mới ngủ đượcchưa đến hai
tiếng, ngoài cửa sổ bắt đầu vang lên bài: “Hành khúc vận độngviên”, các
sinh viên cả khoa hí kịch bắt đầu luyện cười: “ha ha ha ha”, sinhviên
khoa âm nhạc bắt đầu tập hát: “a a a a”... sân vận động bắt đầu ồn ã
tiếngngười.
Cố Tiểu Ảnh
tỉnh dậykhỏi giấc ngủ chập chờn, đầu đau dữ dội. Vừa mở mắt cô đã hốt
hoảng thót tim,choàng ngồi dậy nhìn sang giường bên, thấy Tống Cẩm Tây
thì mới thở phào.
Rồi sau đó cô khôngthể ngủ lại được nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, CốTiểu Ảnh nhỏm dậy, lấy điện thoại di động, khẽ đi ra ngoài, đứng ngoài hànhlang
Giang Nhạc Dương mớisáu giờ hơn đã đứng giữa sân vận động, tổ chức sinh viên tập thể dục buổi sáng,thấy số của Cố Tiểu Ảnh vội vàng
nghe điện: “Tình hình thế nào?”
“Ngủ rồi”, Cố Tiểu Ảnhthở dài, “Tạm thời nó đã bình tĩnh lại,
tôi sắp phát điên rồi. Thầy Giang, nếutôi đi bệnh viện gặp bác sỹ tâm
lý, khoa có thanh toán viện phí không?”
“Cô đi gặp bác sỹ tâmlý?” - Giang Nhạc Dương thở phào nhẹ
nhõm rồi mới có dũng khí để đùa: “Cố Tiểu Ảnhcô đùa đấy phải không? Nếu
cô đi gặp bác sỹ tâm lý, thì chỉ cần cô ngồi kể lểhai tiếng, là bác sỹ
khoa tâm lý cũng mắc bệnh tâm lý luôn”.
“Thầy đúng là độcác!” - Cố Tiểu Ảnh trề môi, “Thôi nói chuyện nghiêm túc, vừa rồi em đã nghĩ đếnmột việc rất nghiêm túc. Thầy nói
xem, chúng ta là giáo viên, liệu có thể tận dụngquan hệ của mình để giúp học sinh tìm việc được không? Nói thế nào nhỉ, chúngta quen biết nhiều
hơn các em ấy”.
“Cô tưởng là tôi chưatừng nghĩ đến à?” - Giang Nhạc Dương than thở, “Nhưng mỗi
năm riêng khoa mìnhđã có mấy trăm sinh viên tốt nghiệp, giúp được một
người chứ làm sao mà giúp đượctất cả, cô giúp ai không giúp ai?”
“Nhưng vẫn còn tốthơn là không giúp ai cả!” - Cố Tiểu Ảnh thở dài, “Em còn nhớ trước đây chúng tathường đùa rằng: học viện nghệ thuật tuyệt đối sẽ không có sinh viên nào tựsát, bởi vì sinh viên học viện
nghệ thuật đều: “To gan, cẩn thận, mặt dày”. Xemra bây giờ câu nói đó
hết thời rồi, cứ như thế này, dễ chừng năm nào cũng có một,thậm chí
nhiều Tống Cẩm Tây”.
“Cô định làm thếnào?” - Giang Nhạc Dương trầm tư một lúc, hỏi lại.
“Lớp chúng ta có ngườilàm ở đài truyền hình và đài phát
thanh, chúng ta thử liên hệ với họ, xem có chỗthực tập không, dù sao thì các đơn vị văn hóa bây giờ cũng không có biên chế,ký được hợp đồng vài
năm cũng coi là giỏi rồi”.
“Được”, Giang NhạcDương gật đầu, “Tôi cùng bàn bạc với các giáo viên khác, xem c giúp được gìkhông”.
“Thầy Giang, cách nàychỉ giải quyết phần gốc, không giải quyết được phần ngọn”, Cố Tiểu Ảnh buồn bã.
“Vấn đề này e rằngtôi và cô không thể giải quyết nổi đâu”,
Giang Nhạc Dương thở dài - “Cứ giảiquyết xong việc trước mắt đã rồi nói
sau”.
Cố Tiểu Ảnh cũng thởdài, không nói thêm nữa.
Có lẽ Cố Tiểu Ảnh cũngmay mắn, vừa gọi điện đến chỗ Hứa Tân cô đã nhận được tin lành.
“Tòa soạn của mìnhđang tìm một trợ lý tuyên truyền, một trợ
lý biên tập”, Hứa Tân cười hí hửng “Cầnngười viết lách giỏi một chút,
cẩn thận một chút, thù lao không cao lắm, tínhtheo khối lượng công việc, nhưng nếu làm tốt, thì có hi vọng được ký hợp đồngba năm. Trong thời
hạn hợp đồng, nếu biểu hiện tốt, còn có thể ký tiếp hợp đồnghoặc chuyển
lên biên tập chính thức. Nhưng cậu cũng biết đấy, bây giờ các tòasoạn
cũng chuyển sang cơ chế doanh nghiệp, cạnh tranh cũng lớn lắm”.
“Mình yêu cậu chết điđược, cưng ạ!” - Cố Tiểu Ảnh nước mắt lưng tròng, “Mình mời cậu ăn cơm”.
“Không cần đâu, cólàm được hay không thì còn phải xem các em
ấy thế nào đã. Mà cậu nhanh về nhàđi, đêm không về nhà, rồi lại còn
không nghe điện thoại, không biết anh Quản Đồngsẽ trừng trị cậu thế nào
đây?” - Hứa Tân đắc ý.
Lời nói của Hứa Tânlàm Cố Tiểu Ảnh như tỉnh mộng, nhớ lại chuyện này, bất giác thở dài.
Quay trở về tập thểgiáo viên, Cố Tiểu Ảnh liền nói tin tốt về chuyện có thể đến tòa soạn thực tậpcho Tống Cẩm Tây, rồi trong lúc Tống Cẩm Tây cảm động đến trào nước mắt, côgiúp cô bé thay đồ, quần áo là
của Cố Tiểu Ảnh, nhưng hai người vóc dáng gần giốngnhau, Tống Cẩm Tây
mặc vào lại có phần khá hơn.
Sau đó, hai người đixe bus vào trung tâm thành phố. Trên đường đi, cô đưa Tống Cẩm Tây đến chỗ làmviệc. Cho đến khi thấy Tống Cẩm Tây
tràn đầy cảm kích và vui sướng theo Hứa Tânvào thang máy. Cố Tiểu Ảnh
cuối cùng mới thở phào rồi quay lưng về nhà mình.
Cũng đến lúc đó, do cảngày hôm qua mệt, căng thẳng, cùng với buồn ngủ cộng lại, Cố Tiểu Ảnh gần như vừađi vừa ngủ.
Khó khăn lắm cô mớiquay về được tập thể Tỉnh ủy thì đã tám
rưỡi sáng. Mắt Cố Tiểu Ảnh như sắp sụpxuống, nhưng khi cô chưa kịp giơ
tay gõ cửa, cửa đã tự động mở từ bên trong.
Cố Tiểu Ảnh vừa ngẩngđầu đã nhìn ngay thấy Quản Đồng, thì
nhào ngay vào người anh, nũng nịu: “Em buồnngủ quá, ông xã, cho em dựa
chút nào...”
Quản Đồng
nhíu mày:“Cố Tiểu Ảnh, cả buổi tối em không về nhà, em có biết anh lo
lắng thế nàokhông? Anh gọi điện thoại thì em không nhận điện, rốt cuộc
là em có chút tráchnhiệm làm vợ không đấy?”
“Chẳng phải em đã vềrồi đó sao?” - Cố Tiểu Ảnh nhíu mày, ném
chiếc túi xách sang một bên, mắt nhắmmắt mở lảo đảo đi vào phòng ngủ,
“Sao anh vẫn chưa đi làm?”
“Cố Tiểu Ảnh, em đứnglại cho anh!” - Quản Đồng hơi bực mình, “Em có biết ngày hôm qua xảy ra chuyệngì không?”
“Hôm qua?” - Cố Tiểu Ảnhcảm thấy mình bắt đầu tư duy hỗn loạn do thiếu ngủ, “Tìm thấy Tống Cẩm Tây rồi,em buồn ngủ quá, không thể trụ nổi nữa!”
“Em đi tìm
người, thếem có biết người nhà mình cũng suýt lạc không?” - Quản Đồng
cuối cùng không nénnổi bực tức “Sao em lại có thể bỏ Diễm Diễm lại cửa
hội chợ việc làm? Em có biếtđến đông tay nam bắc là hướng nào nó còn
không biết không?”
“Hả!” - Cố Tiểu Ảnhchợt tỉnh, cứng họng, “Đúng rồi, Diễm Diễm, Diễm Diễm sao rồi? Nó tìm được nhàkhông?”
“Nó không tìm thấy!”- Quản Đồng thực sự cáu, “Nó lên xe taxi, nhưng lại nhầm tập thể Tỉnh ủy với tậpthể chính quyền tỉnh, nên bị đưa
đến tập thể chính quyền tỉnh. Nó lòng vòng ởđó một lúc mới phát hiện ra
không phải nhà mình, định đi ra gọi taxi, nhưngchưa đi được bao xa đã có người phóng xe máy đến giật mất túi xách. Con bé sợ đếnnỗi ngồi khóc
bên đường, may mà có cảnh sát đi tuần đưa nó về trạm cảnh sát,nhưng nó
không nhớ số điện thoại của anh, gọi điện về nhà nó cũng không có ainhấc máy. Anh đợi cho đến tỗi cũng không thấy nó về nhà, gọi điện cho em
thìchưa nói hết câu em đã ngắt máy. Anh gọi ba lần em ngắt ba lần. Em có biết anhlo lắng thế nào không? Nếu không phải cảnh sát người ta gọi
điện đến Tỉnh ủy,lòng vòng mãi mới tìm được anh, thì em chắc không biết
còn chỗ nào mà khóc nữa!”
Cố Tiểu Ảnh đờ người.
Cố Tiểu Ảnh chưa baogiờ thấy Quản Đồng nổi giận. Từ xưa đến
nay, anh luôn ôn tồn nhẹ nhàng. Trong mắttất cả mọi người, chỉ có Cố
Tiểu Ảnh “bắt nạt” Quản Đồng, đến bà Cố còn nói: “Đừngcó được đằng chân
lân đằng đầu, con thỏ khi cấp quá cũng cắn người”, vậy thìbây giờ Quản
Đồng có cắn người không nhỉ?
Đang lúc sáng sớm,ngoài cửa bắt đầu có người xuống nhà đi làm, Cố Tiểu Ảnh đờ đẫn đứng giữa phòngkhách, nhìn Quản Đồng mặt mũi giận
dữ, đầu óc cô bấn loạn, cô dường như mất đinăng lực biện giải, nên cứ
thế đứng nhìn miệng Quản Đồng mở ra rồi khép vào, giọngcàng lúc càng to!
Cũng không biết baonhiêu lâu sau, cửa phòng đọc mở “cạch” một tiếng, Cố Tiểu Ảnh giật mình quay đầu,thấy Ngụy Diễm Diễm đứng cạnh
cửa, run rẩy nhìn hai người. Lúc thấy Cố Tiểu Ảnh,ánh mắt Ngụy Diễm Diễm cụp ngay xuống.
Đúng lúc đó, Quản Đồng bắt gặp ánh mắt sợ sệt kia, cơn thịnh nộ của anhphút
chốc nhân lên gấp đôi. Anh muốn kìm chế, mà không được, cuối cùng vẫn
phảiquát lên với Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, Diễm Diễm cũng chỉ là một
đứa trẻ, emxem em làm nó sợ đến mức nào? Anh nghe nó nói hôm qua em còn
đả kích nó? Tốt xấugì thì em cũng là giáo viên, tại sao em lại coi
thường lòng tự trọng của một đứatrẻ như vậy? Đúng, anh biết, ngày nào em cũng lên bục giảng, nên thành thóiquen, nói chuyện với ai cũng như đang lên lớp, luôn thấy là mình nói đúng; emkhông cảm thấy cái kiểu đó làm
trẻ con sợ à...”
Cố Tiểu Ảnh tưởng taimình có
Cô kinh ngạc nhìn QuảnĐồng, dường như không thể tin vào tai mình.
Anh nói sao?
Anh nói mình khôngcoi trọng lòng tự trọng của một đứa trẻ?
Nói mình thích làm thầy người khác?Nói mình luôn nghĩ lời mình là đúng?
Đây không phải là lờiQuản Đồng nói chứ?
Nhưng, nếu không phảilà anh, thì còn ai vào đây?
Đầu Cố Tiểu Ảnh cuốicùng cũng bùng lên cơn đau, từ buổi trưa
hôm qua, khi nghe nói Tống Cẩm Tây mấttích đến bây giờ, dường như cô
luôn ở trong tình trạng vừa nói vừa khóc hoặc lahét. Hai mươi mấy tiếng
đồng hồ không nghỉ ngơi, cô cảm thấy huyệt thái dương củamình giần giật, mà lại phải cố gắng kìm chế sự mệt mỏi và đau đầu, đứng ở đó đểnghe
những lời trách cứ. Cô không biết mình sai ở chỗ nào, cũng không biết
mìnhđã phạm tội gì, nhưng tại sao tất cả mọi người đều đổ hết trách
nhiệm lên đầucô? Tại sao tất cả mọi người đều hét lên với cô?
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngnhư sụp xuống.
Cô ngẩng đầu lên,nhìn Ngụy Diễm Diễm mặt đầy sợ sệt, lại nhìn Quản Đồng đang bừng bừng tức giậnđứng trước mặt mình, đột nhiên không
nén nổi hét lên: “Im mồm!”
Quản Đồng bị tiếnghét bất ngờ làm giật mình, Ngụy Diễm Diễm cũng giật mình, há hốc miệng nhìn chằmchằm Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh mặt mũitái nhợt, chỉ tay vào Quản Đồng và Ngụy
Diễm Diễm “Các người dựa vào đâu màtrách móc tôi? Các người dựa vào đâu? Các người đi qua đi lại trong nhà tôi,các người làm ảnh hưởng đến cuộc
sống của tôi, tôi cũng có phải là mẹ các ngườiđâu, các người dựa vào đâu mà lúc nào cũng nói tôi nợ các người?”
Cô chỉ Ngụy Diễm Diễm:“Tôi có cần phải đưa cô đi tìm việc làm không?
Rồi lại chỉ vào QuảnĐồng: “Tôi có phải nấu cơm giặt đồ cho anh không?”
Nước mắt cô từ từtrào ra: “Các người ai cũng đổ hết trách
nhiệm lên đầu tôi. Người thì tự sát,người thì bỏ đi, người thì không tìm thấy nhà, tất cả những việc đó liên quangì tới tôi? Kiếp trước tôi có
nợ nần gì các người không vậy?”
Trong vòng 24 giờ, cuốicùng cô cũng kiệt quệ đến hai lần, cô
chỉ vào Quản Đồng, hét lên như xé họng:“Quản Đồng, tôi nói cho anh biết, tôi ghét bố mẹ anh, tôi ghét tất cả nhà anh!Tôi ghét...”
“Bốp!”
Chưa nói xong, Quản Đồngđã tung ra một cái tát!
Không khí im lặng đếnđáng sợ.
Cố Tiểu Ảnh ôm mặt, đờđẫn nhìn Quản Đồng, còn kịp thấy vẻ kinh ngạc và có phần hả hê của Ngụy Diễm Diễm.
Mấy giây sau đó, ngườiCố Tiểu Ảnh lảo đảo, cô vẫn cảm thấy
trước lúc ngã còn kịp giơ tay níu lấy tường.Cô trợn mắt, cố gắng kìm chế từng cơn đau đầu, nhìn chằm chằm chồng mình. QuảnĐồng rõ ràng cũng
hoảng sợ vì hành động của mình, anh đứng sững một chỗ, khôngđộng đậy.
Cố Tiểu Ảnh cảm thấyđầu óc mình như tê liệt.
Trong vòng 24 tiếng đồnghồ, cô đã tát người khác một cái, rồi lại bị người khác tát cho một cái; cô tìmthấy con nhà người ta, nhưng
lại suýt mất người nhà mình... Hóa ra, con đường củacô ngay từ lúc bắt
đầu, đã chệch hướng rồi.
Nhưng giờ đây, Cố TiểuẢnh đến khóc cũng chẳng còn sức lực nữa.
Toàn thân cô run lênnhư sắp bay, mắt cô cay sè, cứ mỗi lần chớp mắt là thấy đau nhức.
Mặt cô trắng như tờgiấy, một lúc lâu cô mới gom hết sức lực,
cố gắng kìm nén đôi tay đang run rẩy;trong bầu không khí im lặng đến
đáng sợ, cô vịn vào tường đứng thẳng dậy, giọnghơi run run, chậm rãi
nói: “Xin lỗi anh!”
Lúc cô nói ra ba từnày, Quản Đồng và Ngụy Diễm Diễm vẫn đứng đờ ở đó.
Có lẽ họ đều không ngờcô nói ra ba từ đó, nhưng Cố Tiểu Ảnh biết, ba từ đó đã vắt kiệt của cô toàn bộsức lực.
Cô chạy ra ngoài cửatrong tình trạng đầu nặng chịch, nhưng
chân thì nhẹ bẫng. Quản Đồng định ngăn lại,cô giằng tay ra. Cô đi rất
nhanh, như một làn gió, đến lúc Quản Đồng cuối cùngnhư tỉnh mộng chạy
ra, thì cô đã chạy ra khỏi sân với tốc độ chính cô cũng phảikinh ngạc,
rồi chặn một chiếc taxi lại, đi thẳng!
Trên con đường xe quaxe lại buổi sớm, Quản Đồng cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là: “Có hối cũngkhông kịp”.
(6)
Lần thứ hai đi khỏinhà, Cố Tiểu Ảnh lại rất khỏe khoắn.
Cô không chỉ không ốm,mà còn có thể bình tĩnh gọi điện thoại
cho các bạn học thời đại học và cao học,nhờ họ tìm hộ chỗ thực tập cho
sinh viên. Cô còn có thể tỉnh táo quay về tập thểgiáo viên thu dọn ít đồ dùng, rồi nhanh chóng quay vào trung tâm thành phố, tìmđến nhà Hứa Tân
lánh nạn.
Thậm chí cô còn khôngquên dặn dò Hứa Tân tuyệt đối không được để Tống Cẩm Tây biết.
Cô sợ đứa học trò mẫncảm của mình buồn, cũng sợ cô bé lại tự trách mình vì chuyện nà
Cố Tiểu Ảnh nghĩ: Đâylà tại họa chính mình gây ra, dù có hậu quả gì, cũng không cần người khác đếngánh hộ.
Cứ như thế, Cố Tiểu Ảnhbắt đầu ngủ một trận thỏa thuê ở nhà
Hứa Tân. Vì hai ngày liền không có giờ lênlớp, cô dứt khoát tắt điện
thoại. Thỉnh thoảng tỉnh giấc, cô lôi đồ ăn vặt củaHứa Tân ra, ăn no
xong lại lao vào giấc ngủ.
Hứa Tân tức điên người.Buổi sớm lúc cô đi làm thì Cố Tiểu Ảnh
đang ngủ; buổi trưa cô quay về nhà, CốTiểu Ảnh đã vứt ra đầy sàn giấy
gói các thứ quà vặt, rồi ngủ tiếp; buổi chiềukhi cô đi, Cố Tiểu Ảnh vẫn
chưa tỉnh; đợi đến buổi tối làm thêm giờ quay vềnhà, mới chưa quá chín
giờ, nhưng Cố Tiểu Ảnh lại đã đi ngủ?!
Rốt cục là có lúc nàocô ấy tỉnh dậy không!
Chẳng phải mọi ngườithường nói, vợ chồng cãi nhau thì mất ngủ sao? Xem phản ứng của Quản Đồng là biết,mỗi ngày anh gọi ít nhất mười
mấy cuộc điện thoại, có lẽ cũng ngượng không muốnnói cái chuyện mất mặt
này trong văn phòng, nên phải chui vào chỗ nào kín đáonhư nhà vệ sinh
chẳng hạn. Hứa Tân tinh nghịch nghĩ, với cái tần suất Quản Đồngra ra vào vào nhà vệ sinh thế này, không biết đồng nghiệp có nghĩ anh bị TàoTháo
đuổi không?
Nhưng Hứa Tân vẫn phảinghiến răng không hé môi, cuối cùng Quản Đồng thực sự tin Cố
Tiểu Ảnh không đếnchỗ Hứa Tân. Anh thở dài cảm ơn Hứa Tân, mà không ngờ
rằng bà xã anh lúc đóđang ngủ say như chết ở nhà Hứa Tân, khiến Hứa Tân
chỉ hận không thể gói bạnvào khăn trải giường rồi ném xuống dưới tầng
một!
Cứ như thế, đến
cuốibuổi tối ngày thứ hai, Hứa Tân không thể chịu nổi, đã phải dán mảnh
giấy ở đầugiường Cố Tiểu Ảnh: Con lợn, cậu ngủ đếnchết đi nhé!
Sáng sớm hôm sau, HứaTân tỉnh dậy, thật là hiếm hoi, cô lại
thấy Cố Tiểu Ảnh xếp chăn gối gọn gàngvà đã biến mất?! Có điều là trước
khi đi, cô bạn cũng kịp để lại một mảnh giấy ởđầu giường Hứa Tân: Con lạc đà, cậu cứ sốngđể mệt mỏi đến chết đi nhé!>Hứa Tân điên người!
Hóa ra Cố Tiểu Ảnh cũngkhông rộng lượng như Hứa Tân tưởng.
Cô ngủ li bì như vậy,chỉ là vì lúc ngủ rồi, cô mới không suy nghĩ lan man.
Cô phải làm một việcgì đó để thay đổi cái tâm trạng buồn bã
này. Cô xem phim truyền hình, xem tiểuthuyết dài tập, mệt rồi thì chìm
vào giấc ngủ với ảo tưởng về nhân vật namchính. Trên mạng gọi cái loại
“thèm nhạt” này là “YY”, cũng có nghĩa là, có ýhâm mộ. Khi rơi vào tình
cảnh đó, Cố Tiểu Ảnh cảm khái một cách tán đồng: nhânloại mà mất đi YY,
thế giới sẽ thế nào đây?
Cô là người viết tiểuthuyết, công việc cần biết sắp xếp các tình tiết
câu chuyện, nên đương nhiên côkhông cho rằng vợ chồng cãi nhau, động
chân động tay là nhất định phải khóc lócgào thét chỉ vào mặt nhau nói:
“Tôi muốn ly hôn”... Nhưng, cô chỉ là một cô gáibình thường, từ nhỏ đến
lớn chắc chắn cô chưa từng bị đánh. Thế cho nên cô thựcsự cần một nơi
yên tĩnh, suy nghĩ xem mình nên làm gì?
Hai ngày trôi qua rồi,cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để quay về nhà, nhưng dù nói thế nào, cô cũngphải lên lớp.
Buổi sáng ngày thứsáu, cô có bốn tiết. Quả là tinh thần trách nhiệm của một giáo viên nhân dân,ví dụ cô có tủi thân và buồn bã đến
đâu, thì cô vẫn phải đứng trên bục giảng giảngbài cho sinh viên, phải
tươi cười, phải xứng đáng với học phí sinh viên bỏ ra.
Cố Tiểu Ảnh vừa nghĩthế vừa đi vào khu giảng đường, khi chưa
kịp đi đến phòng nghỉ của giáo viên, vừangẩng lên cô đã thấy Giang Nhạc
Dương lao ra như tên bắn, hét to: “Cố Tiểu Ảnh,cô chết ở đâu vậy?”
Cố Tiểu Ảnh không khỏitrừng mắt, nghĩ bụng: Xem nào, vắt chân lên trán suy nghĩ là biết hai ngày quachắc chắn Quản Đồng đã gọi điện
thoại cho Giang Nhạc Dương, nếu không anh ta đãchẳng tức tối đến thế;
chắc là bị quấy rầy nhiều lắm đây.
Chỉ thấy Giang NhạcDương vô cùng lo lắng chạy đến trước mặt Cố Tiểu Ảnh, nhìn trái nhìn phải, trênnhìn dưới, một lúc lâu mới hỏi: “Cô
không sao chứ?”
Cố Tiểu Ảnh cảm độngtrước thái độ quan tâm của Giang Nhạc Dương, khẽ cười: “Không sao, cảm ơn thầy,thầy Giang”.
Nhưng Giang NhạcDương nghe nói thế lại càng thấy buồn, anh
rất ít khi thấy bộ dạng nghiêm túcthế này của Cố Tiểu Ảnh khi nói chuyện với mình, nên biết ngay là có vấn đề lớn.Anh vặn vặn tay, cũng không
biết nên nói gì, kết quả là ngắc ngứ một lúc, rồi cũngphải phun ra cái
câu không nên nói: “Sư huynh tôi, anh ấy rất lo lắng”.
Nói xong liền lập tứchối hận: có phải mình không hiểu tính
cách Cố Tiểu Ảnh đâu, lúc này mà nhắc đếnQuản Đồng, thì đúng là thêm dầu vào lửa?
Nhưng thái độ
của CốTiểu Ảnh lại rất thoải mái, cô chỉ cười cười: “Tôi phải lên lớp
đây, hết giờ lạitìm thầy nói chuyện nhé, chào thầy Giang”.
Nói xong, cô cũngkhông vào phòng nghỉ mà ra luôn thang máy, đi lên giảng đường phía trên.
Giang Nhạc Dương rủathầm Quản Đồng đã giao cho mình việc khó, vừa móc điện thoại ra báo cáo tìnhhình: “Sư huynh, bà xã anh xuất hiện
rồi, hôm nay có bốn tiết, đúng rồi, 11 rưỡihết giờ, anh đến sớm một chút mà đón đường nhé, việc còn lại là tự anh lo đấy...liên quan gì đến tôi? Tôi làm hết nhiệm vụ rồi, anh từ tìm cách đi... đừng cónói mấy chuyện
ấy với tôi. Việc này rõ ràng là anh sai. Bà xã anh giúp chúngtôi tìm học sinh mất tích, chúng tôi còn chưa kịp cảm ơn, thì đã bị anh tát chomột
cái rồi. Tôi mà là bà xã anh, thì tôi đã lấy dao mổ lợn phanh thây anh
rathành tám mảnh rồi...”
Quản Đồng bị Giang NhạcDương mắng nhiếc một thôi một hồi trong điện
thoại, đến Học viện nghệ thuật cũnglại bị mắng một chặp nữa.
Giang Nhạc Dương xỉ vảQuản Đồng: “Sư huynh à, tôi quen biết
anh bao nhiêu năm nay, đến nữ sinh hư hơnnữa còn không thấy anh động
thủ, lần đầu ra tay lại đánh ngay bà xã mình, sưhuynh ơi tôi phục anh
sát đất đấy!”
Quản Đồng cười đau khổ:“Cậu cũng trách móc mình sao, phải lúc đó mình mất hết lý trí rồi sao?”
“Anh mất hết lý tríthì đáng sợ lắm, bà xã thì quá lý trí, nên càng đáng sợ!” - Giang Nhạc Dươngnói xong rồi thì thở dài, “Nếu cô ấy
không chịu về nhà với anh thì làm thếnào?”
“Thì chắc là phải đểcô ấy xả hết trong lòng ra!” - Quản Đồng bóp bóp trán, “Tôi còn làm thế nào đượcnữa?”
“Liệu cô ấy có đòi lyhôn không nhỉ?” - Giang Nhạc Dương vừa nói vừa thở hắt ra, “Trong phim đều nhưthế đấy?”
“Tôi không biết là cậucũng có thói quen xem phim sến đấy!” -
Quản Đồng lườm Giang Nhạc Dương một cái,“Mà cậu đừng có mắng nhiếc mình
nữa được không?”
“Không
phải là tôi mắngnhiếc anh!” - Giang Nhạc Dương vò đầu bứt tai, “Tôi
chẳng đã nói với anh trongđiện thoại rồi còn gì, bà xã anh ngày hôm đó
giúp chúng tôi tìm học sinh, buổitối thì làm công tác tư tưởng cho học
sinh đó... mấy việc đó hoàn toàn không phảilà phận sự của cô ấy. Cô ấy
nhận hết trách nhiệm, sáng ngày hôm sau còn phải dậylo liên hệ chỗ thực
tập cho sinh viên. Cô ấy là phụ nữ. Anh thấy một người phụnữ thì đảm
đương được bao nhiêu việc chứ? Đây là việc liên quan đến tính mạng,nên
cô ấy không để ảnh hưởng đến công việc đã là một chuyện lạ rồi đấy. Thời buổinày, có mấy ai quan tâm đến người khác như vậy? Một cô gái tốt như
thế, sao anhlại nỡ ra tay chứ?”
Quản Đồng há mồm,chưa kịp nói gì thì đột nhiên thấy Giang Nhạc Dương đứng trước mặt mình đang trợntròn mắt, nhìn chằm chằm về phía sau lưng anh, Quản Đồng lập tức ý thức được điềugì đó, quay phắt lại, chạm
ngay phải ánh mắt của Cố Tiểu Ảnh!
Buổi trưa, sinh viênvừa cười đùa vừa đi xuống, hành lang bắt
đầu ồn ào. Cố Tiểu Ảnh đứng cách QuảnĐồng không xa, cách nhau bởi những
sinh viên đi đi lại lại, thản nhiên ôm giáoán và sách tham khảo, không
một chút biểu cảm. Nhưng chính bộ dạng này, trong mắtQuản Đồng, lại là
một sự đau đớn chua xót. Dường như đến lúc này, Quản Đồng mớinhận ra, từ trước đến nay, dù là cười ngoác miệng, hay bực tức xù lông nhím,
hoặcnũng nịu nhõng nhẽo, thì thái độ của Cố Tiểu Ảnh vẫn rất sinh động!
Cô chưa baogiờ xuất hiện trước mặt anh với khuôn mặt thản nhiên như một
bức tượng thế nà
Trong
hành lang ồnào, Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh cứ đứng nhìn nhau như thế,
trong mấy giây mà khôngbiết nên nói gì. Cho đến khi Cố Tiểu Ảnh cúi đầu, quay người đi đến thang máy,Quản Đồng mới như tỉnh mộng gọi to: “Tiểu
Ảnh!”
Cố Tiểu Ảnh nghe
thấy,nhưng không trả lời, vẫn đi nhanh về phía trước. Giang Nhạc Dương
đẩy mạnh QuảnĐồng một phát, Quản Đồng mới hối hả chạy đến, kéo tay Cố
Tiểu Ảnh.
Không đợi đứng hẳn lại,Quản Đồng nói gấp gáp: “Tiểu Ảnh, anh sai rồi, em về nhà với anh nhé, đượckhông?”
Cố Tiểu Ảnh không nóigì, chỉ ngẩng đầu nhìn thật kỹ khuôn mặt Quản Đồng: mắt có những tia máu, mặt mũixanh xao, mấy ngày nay, chắc
chắn anh ngủ không ngon giấc.
Quản Đồng thấy Cố TiểuẢnh không nói gì, đau lòng cúi xuống,
giơ tay xoa xoa má Cố Tiểu Ảnh, khẽ nói:“Xin lỗi, bà xã, còn đau không?
Anh xin hứa lần sau anh sẽ không bao giờ làmnhư vậy nữa, thật đấy...”
“Em không sao!” - CốTiểu Ảnh cụp mắt xuống không nhìn anh,
tay cố gắng giằng ra, “Mấy ngày hôm nayem khá bận, ở lại trường tiện
hơn, hết bận rồi nói sau”.
Quản Đồng nghe ra ẩný, tay lại càng nắm chặt không buông ra,
nói gấp gáp: “Tiểu Ảnh, về nhà đi, ởđây lạnh thế này, lần trước em chỉ ở có một buổi tối mà đã bị sốt em còn nhớkhông?”
“Lần trước thời tiếtlạnh, giờ đã là tháng ba. Hôm nọ ra ngoài tìm học sinh, trời nóng đến nỗi emsuýt nữa bị cảm nắng đấy!” - Giọng Cố Tiểu Ảnh thản nhiên như nói một chuyện chẳngliên quan gì đến mình, “Em
đi ăn cơm đây, anh về đi”.
“Tiểu Ảnh, anh...” -Quản Đồng vẫn vật nài, cuống quýt đến nỗi mồ hôi sắp vã ra.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngkhông chịu nổi, quay đầu nói với giọng
nghiêm nghị: “Quản Đồng, việc này em cũngcó chỗ sai, thế nên em đã nói
xin lỗi. Em rất tiếc, nếu làm tổn thương tình cảmngười nhà anh, thì em
xin nhận lỗi, xin anh tha thứ. Nhưng việc đã đến nước này,em cần thời
gian bình tĩnh lại, bao giờ thấy dễ chịu hơn một chút, em sẽ về”.
Một tay cô ôm giáoán, tay còn lại túm chặt lấy tay Quản Đồng, dùng hết sức giằng tay anh ra, cúiđầu đi nhanh.
Quản Đồng thẫn thờnhìn theo cô, không động đậy.
(7)
Cố Tiểu Ảnh bắt đầunhững ngày ở trong trường như thế. Nói
khách quan một chút, những ngày này cũngkhông đến nỗi thê lương như
tưởng tượng. Đầu tiên là vì không cần phải dậy sớmđón xe vào trường
những hôm có giờ lên lớp, nên Cố Tiểu Ảnh có thể ngủ đến támgiờ sáng mới dậy; thứ hai là thỉnh thoảng lại có thể ra nhà ăn ăn cơm cùng cácnam
sinh đẹp trai, điều này mang đến niềm vui: “cái đẹp có thể ăn” cho cô;
thêmnữa là cô không bị thời gian làm việc nhà chiếm mất quá nhiều thời
gian, vì vậyCố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng có hàng đống thời gian để đi thuê tiểu thuyết tìnhyêu về xem...
Trong đó việc sung sướngnhất là cô bắt đầu kết đôi trong
trường, mỗi người thuê một cuốn tiểu thuyết, tậphợp lại, rồi lần lượt
đọc xong trong nửa ngày, xem xong đổi cho nhau, thế làtrong một ngày chỉ tốn tiền cho một cuốn, nhưng lại được đọc hai cuốn, tổng cộngthế là cô
đã đọc được tám đến mười bộ!
Không biết nên miêu tảcuộc sống này thế nào? Thanh sắc khuyển
mã, tửu trì nhục lầm, phủ hóa trụy lạc...xem ra đều không đủ miêu tả
chính xác cái tâm trạng cao hứng đến cực điểm của CốTiểu Ảnh lúc đó.
Mặc dù, vào lúc đêmhôm thanh vắng, Cố Tiểu Ảnh vẫn không thể
nào nguôi nhớ đến Quản Đồng - tuy vẫnbừng bừng tức giận, nhưng cô đã
quen với vòng tay anh, hơi ấm của anh, không thểrời xa.
Cố Tiểu Ảnh rất khinhbỉ con người thứ hai không có chính khí này
Thế nên, trước nhữngtin nhắn và điện thoại, Cố Tiểu Ảnh dường như chẳng thèm động lòng. Trong nhữngngày Cố Tiểu Ảnh ở trong trường,
Quản Đồng dường như đã trở nên văn hoa hơn cảlúc đang yêu! Những tin
nhắn muôn hình muôn vẻ, hối hận có, tự trách có, nói lýcó ào ạt gửi vào
máy Cố Tiểu Ảnh, khiến máy cô suýt nữa thì nghẹn mạch!
Lòng tự tôn bị lunglay rồi!!!
Mọi người hãy thử nhậnxét xem, cái kiểu danh nghĩa là xin
lỗi, nhưng thực tế lại là hành vi quấy rầyngười khác, thì làm sao mà
nhận được sự tha thứ chứ?!
Cố Tiểu Ảnh vẫn khôngquay về nhà! Hừm!
Chỉ có điều, không vềnhà, có nghĩa là sẽ thường xuyên chạm trán Trần Diệp.
Đây quả là một việckhông dễ chịu.
Hơn tám giờ tối, CốTiểu Ảnh mượn sợi dây của học sinh, mang
ra sân vận động nhảy bình bịch. TrầnDiệp đang định đến ngọn núi sau
trường để leo núi, lúc đi ngang qua sân vận độngthì thấy Cố Tiểu Ảnh vừa thở hồng hộc vừa nhảy dây như con gấu mèo. Trần Diệp dừnglại ngắm nghía một lúc, cuối cùng thấy không chấp nhận nổi, đành mở miệng gọi CốTiểu
Ảnh: “Cô Cố! Cô Cố!”
Cố
Tiểu Ảnh dừng lại,quay theo hướng âm thanh phát ra, thấy Trần Diệp đang
đứng cách đó không xa,hai tay đút túi, cười híp mắt nhìn cô, vừa mở mồm
nói đã suýt khiến cô nghẹn họng:“Em đầm đất đấy à?”
“Giờ đang mốt nhảy kiểugấu mèo, anh có ý kiến gì à?” - Cố Tiểu Ảnh vênh mặt nhìn Trần Diệp.
Trần Diệp cười: “Anhlàm gì dám có ý kiến, nhưng nếu bảo em
nhảy theo kiểu gấu mèo, thì thật là xúcphạm gấu mèo quá nhỉ?”
Cố Tiểu Ảnh giờ mớitìm thấy chỗ để trút sự buồn bực trong mấy ngày qua, trợn mắt liền hét: “Emthích, em thích nhảy thế đấy làm gì
được nào! Có tiền cũng không mua được cáiem thích đâu nhé!!”
Tiếng cô rất to, thuhút ánh mắt của cả sân. Trần Diệp giật
mình, vội quay người làm như không quenbiết Cố Tiểu Ảnh, bước ngay ra
khỏi sân.
Cố Tiểu Ảnh tức điênngười, hấp tấp chạy đuổi theo, túm lấy tay áo Trần Diệp: “Sao anh
lại giả bộkhông quen biết em? Em làm anh mất mặt à? Sao anh dám nói đi
là đi chứ?? Saoanh dám?”
“Sao anh dám nói đilà đi chứ?” - Câu nói này cách đây đã bao nhiêu năm, giờ lặp lại, khiến Trần Diệpsững người.
Tuy hoàn cảnh khônggiống nhau, thời gian không giống nhau,
nhưng anh vẫn còn nhớ như in, mùa thu củabốn năm về trước, khi anh mở
hòm thư điện tử của mình ở Salzburg, và đọc được bứcthư đó.
Chỉ có một câu duy nhất:Trần Diệp sao anh dám nói đi là đi vậy? Tại sao anh dám?!
Đó là bức thư cuốicùng cô viết cho anh. Cho đến khi nhiều năm trôi qua, đó vẫn là dòng chữ cuốicùng cô muốn viết cho anh!
Trần Diệp tự nhiên thẫnthờ đứng lặng trong làn không khí hơi lạnh của vùng ngoại ô lúc đầu xuân.
Cố Tiểu Ảnh phía sauanh chẳng hề thấy vẻ khác lạ của Trần
Diệp, cô vẫn túm lấy tay áo Trần Diệp gắtgỏng: “Các người chỉ biết chê
bai tôi, các người thật không biết ngượng! Saocác người dám coi thường
tôi, sao các người dám chế nhạo tôi...?”
Trần Diệp cuối cùng cũngbừng tỉnh vì bị cô kéo qua kéo lại,
quay đầu lại, thấy mắt Cố Tiểu Ảnh sáng rựcdưới ánh đèn đường trong sân
vận động, vẫn sinh động như bao nhiêu năm trước.
Trần Diệp thở dài,nhìn vào mắt Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, mấy ngày rồi em không về nhà? Rối loạnnội tiết phải không?”
“Ặc” - cơn thịnh nộ bốclên đến tận đầu Cố Tiểu ẢnhThế nhưng
không đợi cô gào thét, Trần Diệp đã cướp lời:“Anh đi leo núi, em đi cùng không?”
“Hả?” - Cố Tiểu Ảnh sữngngười.
Ngẩng đầu cô thấy TrầnDiệp đang nhìn cô, nói: “Trước khi anh đi, mình nói chuyện chút nhé”.
“Đi?” - Cố Tiểu Ảnhkinh ngạc.
Trần Diệp cười cười,gật đầu: “Ngày kia anh bay đi Bắc Kinh,
giờ này một ngày sau đó thì em có nhảykiểu gấu mèo anh cũng không xem
được rồi, vì lúc đó anh đã ở Vienna”.
“Thế ạ?” - Trong lúcnói chuyện, hai người đã đi đến ngọn núi
phía sau vườn trường, tuy có bậc thanglên, nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫn thở dốc - “Anh còn quay về chứ?”
“Cũng không chắc, emphải đi tiễn anh nhé, dù gì cũng từng là bạn học.” - Trần Diệp đi phía trước,quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Ai là bạn học của anh?”- Cố Tiểu Ảnh bĩu bĩu môi, “Anh ở
khoa âm nhạc, em ở khoa quản lý, chả có liênquan gì đến nhau cả”.
“Cố Tiểu Ảnh, trong đầuem đã phân chia quá rõ từng khoa trong học viện, lại còn dám suốt ngày chê trườngmình nhà quê” - Trần Diệp
không khách khí nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Từ trước đến nayem luôn thích chê bai như vậy phải không?”
“Trần Diệp, anh tìmem là để cãi nhau phải không?” - Cố Tiểu Ảnh dừng lại lau mồ hôi, quay người địnhvề, “Em chẳng thèm quan tâm đến anh nữa, em
về đây”.
“Đợi đã!” - Trần Diệpkéo Cố Tiểu Ảnh lại, vừa cười vừa nói: “Sao em lại thiếu kiên trì thế, chưa đếnđâu đã bỏ cuộc”.
“Trần Diệp, anh thậtvô duyên, đỉnh núi là chỗ trẻ con chúng
nó hẹn hò yêu đương, anh muốn rèn luyệnthân thể thì cũng không cần phải
lên núi chứ!” - Cố Tiểu Ảnh vừa thở hổn hển vừacằn nhằn.
“Em thì duyên!” - TrầnDiệp quay người chắn gió cho Cố Tiểu
Ảnh, “Duyên thì em đã chẳng phải cả ngàytrốn trong tập thể giáo viên đọc tiểu thuyết tình cảm!”
“Hả!” - Cố Tiểu Ảnhhét to, “Ai nói với anh vậy?”
“Thầy Giang khoa emhôm nay gọi điện cho ai đó, bị anh nghe
được.” - Trần Diệp kéo Cố Tiểu Ảnh sứccùng lực kiệt lại, “Chắc là gọi
điện cho ông xã em phải không?”
“Giang Nhạc Dương...”- Cố Tiểu Ảnh nghiến răng nghiến lợi, “Thật đúng là đồ lắm chuyện”.
Trần Diệp lé mắt nhìnCố Tiểu Ảnh: “Cãi nhau phải không?”
Đúng lúc đó, Quản Đồng bắt gặp ánh mắt sợ sệt kia, cơn thịnh nộ của anhphút
chốc nhân lên gấp đôi. Anh muốn kìm chế, mà không được, cuối cùng vẫn
phảiquát lên với Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, Diễm Diễm cũng chỉ là một
đứa trẻ, emxem em làm nó sợ đến mức nào? Anh nghe nó nói hôm qua em còn
đả kích nó? Tốt xấugì thì em cũng là giáo viên, tại sao em lại coi
thường lòng tự trọng của một đứatrẻ như vậy? Đúng, anh biết, ngày nào em cũng lên bục giảng, nên thành thóiquen, nói chuyện với ai cũng như đang lên lớp, luôn thấy là mình nói đúng; emkhông cảm thấy cái kiểu đó làm
trẻ con sợ à...”
Cố Tiểu Ảnh tưởng taimình có
Cô kinh ngạc nhìn QuảnĐồng, dường như không thể tin vào tai mình.
Anh nói sao?
Anh nói mình khôngcoi trọng lòng tự trọng của một đứa trẻ?
Nói mình thích làm thầy người khác?Nói mình luôn nghĩ lời mình là đúng?
Đây không phải là lờiQuản Đồng nói chứ?
Nhưng, nếu không phảilà anh, thì còn ai vào đây?
Đầu Cố Tiểu Ảnh cuốicùng cũng bùng lên cơn đau, từ buổi trưa
hôm qua, khi nghe nói Tống Cẩm Tây mấttích đến bây giờ, dường như cô
luôn ở trong tình trạng vừa nói vừa khóc hoặc lahét. Hai mươi mấy tiếng
đồng hồ không nghỉ ngơi, cô cảm thấy huyệt thái dương củamình giần giật, mà lại phải cố gắng kìm chế sự mệt mỏi và đau đầu, đứng ở đó đểnghe
những lời trách cứ. Cô không biết mình sai ở chỗ nào, cũng không biết
mìnhđã phạm tội gì, nhưng tại sao tất cả mọi người đều đổ hết trách
nhiệm lên đầucô? Tại sao tất cả mọi người đều hét lên với cô?
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngnhư sụp xuống.
Cô ngẩng đầu lên,nhìn Ngụy Diễm Diễm mặt đầy sợ sệt, lại nhìn Quản Đồng đang bừng bừng tức giậnđứng trước mặt mình, đột nhiên không
nén nổi hét lên: “Im mồm!”
Quản Đồng bị tiếnghét bất ngờ làm giật mình, Ngụy Diễm Diễm cũng giật mình, há hốc miệng nhìn chằmchằm Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh mặt mũitái nhợt, chỉ tay vào Quản Đồng và Ngụy
Diễm Diễm “Các người dựa vào đâu màtrách móc tôi? Các người dựa vào đâu? Các người đi qua đi lại trong nhà tôi,các người làm ảnh hưởng đến cuộc
sống của tôi, tôi cũng có phải là mẹ các ngườiđâu, các người dựa vào đâu mà lúc nào cũng nói tôi nợ các người?”
Cô chỉ Ngụy Diễm Diễm:“Tôi có cần phải đưa cô đi tìm việc làm không?
Rồi lại chỉ vào QuảnĐồng: “Tôi có phải nấu cơm giặt đồ cho anh không?”
Nước mắt cô từ từtrào ra: “Các người ai cũng đổ hết trách
nhiệm lên đầu tôi. Người thì tự sát,người thì bỏ đi, người thì không tìm thấy nhà, tất cả những việc đó liên quangì tới tôi? Kiếp trước tôi có
nợ nần gì các người không vậy?”
Trong vòng 24 giờ, cuốicùng cô cũng kiệt quệ đến hai lần, cô
chỉ vào Quản Đồng, hét lên như xé họng:“Quản Đồng, tôi nói cho anh biết, tôi ghét bố mẹ anh, tôi ghét tất cả nhà anh!Tôi ghét...”
“Bốp!”
Chưa nói xong, Quản Đồngđã tung ra một cái tát!
Không khí im lặng đếnđáng sợ.
Cố Tiểu Ảnh ôm mặt, đờđẫn nhìn Quản Đồng, còn kịp thấy vẻ kinh ngạc và có phần hả hê của Ngụy Diễm Diễm.
Mấy giây sau đó, ngườiCố Tiểu Ảnh lảo đảo, cô vẫn cảm thấy
trước lúc ngã còn kịp giơ tay níu lấy tường.Cô trợn mắt, cố gắng kìm chế từng cơn đau đầu, nhìn chằm chằm chồng mình. QuảnĐồng rõ ràng cũng
hoảng sợ vì hành động của mình, anh đứng sững một chỗ, khôngđộng đậy.
Cố Tiểu Ảnh cảm thấyđầu óc mình như tê liệt.
Trong vòng 24 tiếng đồnghồ, cô đã tát người khác một cái, rồi lại bị người khác tát cho một cái; cô tìmthấy con nhà người ta, nhưng
lại suýt mất người nhà mình... Hóa ra, con đường củacô ngay từ lúc bắt
đầu, đã chệch hướng rồi.
Nhưng giờ đây, Cố TiểuẢnh đến khóc cũng chẳng còn sức lực nữa.
Toàn thân cô run lênnhư sắp bay, mắt cô cay sè, cứ mỗi lần chớp mắt là thấy đau nhức.
Mặt cô trắng như tờgiấy, một lúc lâu cô mới gom hết sức lực,
cố gắng kìm nén đôi tay đang run rẩy;trong bầu không khí im lặng đến
đáng sợ, cô vịn vào tường đứng thẳng dậy, giọnghơi run run, chậm rãi
nói: “Xin lỗi anh!”
Lúc cô nói ra ba từnày, Quản Đồng và Ngụy Diễm Diễm vẫn đứng đờ ở đó.
Có lẽ họ đều không ngờcô nói ra ba từ đó, nhưng Cố Tiểu Ảnh biết, ba từ đó đã vắt kiệt của cô toàn bộsức lực.
Cô chạy ra ngoài cửatrong tình trạng đầu nặng chịch, nhưng
chân thì nhẹ bẫng. Quản Đồng định ngăn lại,cô giằng tay ra. Cô đi rất
nhanh, như một làn gió, đến lúc Quản Đồng cuối cùngnhư tỉnh mộng chạy
ra, thì cô đã chạy ra khỏi sân với tốc độ chính cô cũng phảikinh ngạc,
rồi chặn một chiếc taxi lại, đi thẳng!
Trên con đường xe quaxe lại buổi sớm, Quản Đồng cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là: “Có hối cũngkhông kịp”.
(6)
Lần thứ hai đi khỏinhà, Cố Tiểu Ảnh lại rất khỏe khoắn.
Cô không chỉ không ốm,mà còn có thể bình tĩnh gọi điện thoại
cho các bạn học thời đại học và cao học,nhờ họ tìm hộ chỗ thực tập cho
sinh viên. Cô còn có thể tỉnh táo quay về tập thểgiáo viên thu dọn ít đồ dùng, rồi nhanh chóng quay vào trung tâm thành phố, tìmđến nhà Hứa Tân
lánh nạn.
Thậm chí cô còn khôngquên dặn dò Hứa Tân tuyệt đối không được để Tống Cẩm Tây biết.
Cô sợ đứa học trò mẫncảm của mình buồn, cũng sợ cô bé lại tự trách mình vì chuyện nà
Cố Tiểu Ảnh nghĩ: Đâylà tại họa chính mình gây ra, dù có hậu quả gì, cũng không cần người khác đếngánh hộ.
Cứ như thế, Cố Tiểu Ảnhbắt đầu ngủ một trận thỏa thuê ở nhà
Hứa Tân. Vì hai ngày liền không có giờ lênlớp, cô dứt khoát tắt điện
thoại. Thỉnh thoảng tỉnh giấc, cô lôi đồ ăn vặt củaHứa Tân ra, ăn no
xong lại lao vào giấc ngủ.
Hứa Tân tức điên người.Buổi sớm lúc cô đi làm thì Cố Tiểu Ảnh
đang ngủ; buổi trưa cô quay về nhà, CốTiểu Ảnh đã vứt ra đầy sàn giấy
gói các thứ quà vặt, rồi ngủ tiếp; buổi chiềukhi cô đi, Cố Tiểu Ảnh vẫn
chưa tỉnh; đợi đến buổi tối làm thêm giờ quay vềnhà, mới chưa quá chín
giờ, nhưng Cố Tiểu Ảnh lại đã đi ngủ?!
Rốt cục là có lúc nàocô ấy tỉnh dậy không!
Chẳng phải mọi ngườithường nói, vợ chồng cãi nhau thì mất ngủ sao? Xem phản ứng của Quản Đồng là biết,mỗi ngày anh gọi ít nhất mười
mấy cuộc điện thoại, có lẽ cũng ngượng không muốnnói cái chuyện mất mặt
này trong văn phòng, nên phải chui vào chỗ nào kín đáonhư nhà vệ sinh
chẳng hạn. Hứa Tân tinh nghịch nghĩ, với cái tần suất Quản Đồngra ra vào vào nhà vệ sinh thế này, không biết đồng nghiệp có nghĩ anh bị TàoTháo
đuổi không?
Nhưng Hứa Tân vẫn phảinghiến răng không hé môi, cuối cùng Quản Đồng thực sự tin Cố
Tiểu Ảnh không đếnchỗ Hứa Tân. Anh thở dài cảm ơn Hứa Tân, mà không ngờ
rằng bà xã anh lúc đóđang ngủ say như chết ở nhà Hứa Tân, khiến Hứa Tân
chỉ hận không thể gói bạnvào khăn trải giường rồi ném xuống dưới tầng
một!
Cứ như thế, đến
cuốibuổi tối ngày thứ hai, Hứa Tân không thể chịu nổi, đã phải dán mảnh
giấy ở đầugiường Cố Tiểu Ảnh: Con lợn, cậu ngủ đếnchết đi nhé!
Sáng sớm hôm sau, HứaTân tỉnh dậy, thật là hiếm hoi, cô lại
thấy Cố Tiểu Ảnh xếp chăn gối gọn gàngvà đã biến mất?! Có điều là trước
khi đi, cô bạn cũng kịp để lại một mảnh giấy ởđầu giường Hứa Tân: Con lạc đà, cậu cứ sốngđể mệt mỏi đến chết đi nhé!>Hứa Tân điên người!
Hóa ra Cố Tiểu Ảnh cũngkhông rộng lượng như Hứa Tân tưởng.
Cô ngủ li bì như vậy,chỉ là vì lúc ngủ rồi, cô mới không suy nghĩ lan man.
Cô phải làm một việcgì đó để thay đổi cái tâm trạng buồn bã
này. Cô xem phim truyền hình, xem tiểuthuyết dài tập, mệt rồi thì chìm
vào giấc ngủ với ảo tưởng về nhân vật namchính. Trên mạng gọi cái loại
“thèm nhạt” này là “YY”, cũng có nghĩa là, có ýhâm mộ. Khi rơi vào tình
cảnh đó, Cố Tiểu Ảnh cảm khái một cách tán đồng: nhânloại mà mất đi YY,
thế giới sẽ thế nào đây?
Cô là người viết tiểuthuyết, công việc cần biết sắp xếp các tình tiết
câu chuyện, nên đương nhiên côkhông cho rằng vợ chồng cãi nhau, động
chân động tay là nhất định phải khóc lócgào thét chỉ vào mặt nhau nói:
“Tôi muốn ly hôn”... Nhưng, cô chỉ là một cô gáibình thường, từ nhỏ đến
lớn chắc chắn cô chưa từng bị đánh. Thế cho nên cô thựcsự cần một nơi
yên tĩnh, suy nghĩ xem mình nên làm gì?
Hai ngày trôi qua rồi,cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để quay về nhà, nhưng dù nói thế nào, cô cũngphải lên lớp.
Buổi sáng ngày thứsáu, cô có bốn tiết. Quả là tinh thần trách nhiệm của một giáo viên nhân dân,ví dụ cô có tủi thân và buồn bã đến
đâu, thì cô vẫn phải đứng trên bục giảng giảngbài cho sinh viên, phải
tươi cười, phải xứng đáng với học phí sinh viên bỏ ra.
Cố Tiểu Ảnh vừa nghĩthế vừa đi vào khu giảng đường, khi chưa
kịp đi đến phòng nghỉ của giáo viên, vừangẩng lên cô đã thấy Giang Nhạc
Dương lao ra như tên bắn, hét to: “Cố Tiểu Ảnh,cô chết ở đâu vậy?”
Cố Tiểu Ảnh không khỏitrừng mắt, nghĩ bụng: Xem nào, vắt chân lên trán suy nghĩ là biết hai ngày quachắc chắn Quản Đồng đã gọi điện
thoại cho Giang Nhạc Dương, nếu không anh ta đãchẳng tức tối đến thế;
chắc là bị quấy rầy nhiều lắm đây.
Chỉ thấy Giang NhạcDương vô cùng lo lắng chạy đến trước mặt Cố Tiểu Ảnh, nhìn trái nhìn phải, trênnhìn dưới, một lúc lâu mới hỏi: “Cô
không sao chứ?”
Cố Tiểu Ảnh cảm độngtrước thái độ quan tâm của Giang Nhạc Dương, khẽ cười: “Không sao, cảm ơn thầy,thầy Giang”.
Nhưng Giang NhạcDương nghe nói thế lại càng thấy buồn, anh
rất ít khi thấy bộ dạng nghiêm túcthế này của Cố Tiểu Ảnh khi nói chuyện với mình, nên biết ngay là có vấn đề lớn.Anh vặn vặn tay, cũng không
biết nên nói gì, kết quả là ngắc ngứ một lúc, rồi cũngphải phun ra cái
câu không nên nói: “Sư huynh tôi, anh ấy rất lo lắng”.
Nói xong liền lập tứchối hận: có phải mình không hiểu tính
cách Cố Tiểu Ảnh đâu, lúc này mà nhắc đếnQuản Đồng, thì đúng là thêm dầu vào lửa?
Nhưng thái độ
của CốTiểu Ảnh lại rất thoải mái, cô chỉ cười cười: “Tôi phải lên lớp
đây, hết giờ lạitìm thầy nói chuyện nhé, chào thầy Giang”.
Nói xong, cô cũngkhông vào phòng nghỉ mà ra luôn thang máy, đi lên giảng đường phía trên.
Giang Nhạc Dương rủathầm Quản Đồng đã giao cho mình việc khó, vừa móc điện thoại ra báo cáo tìnhhình: “Sư huynh, bà xã anh xuất hiện
rồi, hôm nay có bốn tiết, đúng rồi, 11 rưỡihết giờ, anh đến sớm một chút mà đón đường nhé, việc còn lại là tự anh lo đấy...liên quan gì đến tôi? Tôi làm hết nhiệm vụ rồi, anh từ tìm cách đi... đừng cónói mấy chuyện
ấy với tôi. Việc này rõ ràng là anh sai. Bà xã anh giúp chúngtôi tìm học sinh mất tích, chúng tôi còn chưa kịp cảm ơn, thì đã bị anh tát chomột
cái rồi. Tôi mà là bà xã anh, thì tôi đã lấy dao mổ lợn phanh thây anh
rathành tám mảnh rồi...”
Quản Đồng bị Giang NhạcDương mắng nhiếc một thôi một hồi trong điện
thoại, đến Học viện nghệ thuật cũnglại bị mắng một chặp nữa.
Giang Nhạc Dương xỉ vảQuản Đồng: “Sư huynh à, tôi quen biết
anh bao nhiêu năm nay, đến nữ sinh hư hơnnữa còn không thấy anh động
thủ, lần đầu ra tay lại đánh ngay bà xã mình, sưhuynh ơi tôi phục anh
sát đất đấy!”
Quản Đồng cười đau khổ:“Cậu cũng trách móc mình sao, phải lúc đó mình mất hết lý trí rồi sao?”
“Anh mất hết lý tríthì đáng sợ lắm, bà xã thì quá lý trí, nên càng đáng sợ!” - Giang Nhạc Dươngnói xong rồi thì thở dài, “Nếu cô ấy
không chịu về nhà với anh thì làm thếnào?”
“Thì chắc là phải đểcô ấy xả hết trong lòng ra!” - Quản Đồng bóp bóp trán, “Tôi còn làm thế nào đượcnữa?”
“Liệu cô ấy có đòi lyhôn không nhỉ?” - Giang Nhạc Dương vừa nói vừa thở hắt ra, “Trong phim đều nhưthế đấy?”
“Tôi không biết là cậucũng có thói quen xem phim sến đấy!” -
Quản Đồng lườm Giang Nhạc Dương một cái,“Mà cậu đừng có mắng nhiếc mình
nữa được không?”
“Không
phải là tôi mắngnhiếc anh!” - Giang Nhạc Dương vò đầu bứt tai, “Tôi
chẳng đã nói với anh trongđiện thoại rồi còn gì, bà xã anh ngày hôm đó
giúp chúng tôi tìm học sinh, buổitối thì làm công tác tư tưởng cho học
sinh đó... mấy việc đó hoàn toàn không phảilà phận sự của cô ấy. Cô ấy
nhận hết trách nhiệm, sáng ngày hôm sau còn phải dậylo liên hệ chỗ thực
tập cho sinh viên. Cô ấy là phụ nữ. Anh thấy một người phụnữ thì đảm
đương được bao nhiêu việc chứ? Đây là việc liên quan đến tính mạng,nên
cô ấy không để ảnh hưởng đến công việc đã là một chuyện lạ rồi đấy. Thời buổinày, có mấy ai quan tâm đến người khác như vậy? Một cô gái tốt như
thế, sao anhlại nỡ ra tay chứ?”
Quản Đồng há mồm,chưa kịp nói gì thì đột nhiên thấy Giang Nhạc Dương đứng trước mặt mình đang trợntròn mắt, nhìn chằm chằm về phía sau lưng anh, Quản Đồng lập tức ý thức được điềugì đó, quay phắt lại, chạm
ngay phải ánh mắt của Cố Tiểu Ảnh!
Buổi trưa, sinh viênvừa cười đùa vừa đi xuống, hành lang bắt
đầu ồn ào. Cố Tiểu Ảnh đứng cách QuảnĐồng không xa, cách nhau bởi những
sinh viên đi đi lại lại, thản nhiên ôm giáoán và sách tham khảo, không
một chút biểu cảm. Nhưng chính bộ dạng này, trong mắtQuản Đồng, lại là
một sự đau đớn chua xót. Dường như đến lúc này, Quản Đồng mớinhận ra, từ trước đến nay, dù là cười ngoác miệng, hay bực tức xù lông nhím,
hoặcnũng nịu nhõng nhẽo, thì thái độ của Cố Tiểu Ảnh vẫn rất sinh động!
Cô chưa baogiờ xuất hiện trước mặt anh với khuôn mặt thản nhiên như một
bức tượng thế nà
Trong
hành lang ồnào, Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh cứ đứng nhìn nhau như thế,
trong mấy giây mà khôngbiết nên nói gì. Cho đến khi Cố Tiểu Ảnh cúi đầu, quay người đi đến thang máy,Quản Đồng mới như tỉnh mộng gọi to: “Tiểu
Ảnh!”
Cố Tiểu Ảnh nghe
thấy,nhưng không trả lời, vẫn đi nhanh về phía trước. Giang Nhạc Dương
đẩy mạnh QuảnĐồng một phát, Quản Đồng mới hối hả chạy đến, kéo tay Cố
Tiểu Ảnh.
Không đợi đứng hẳn lại,Quản Đồng nói gấp gáp: “Tiểu Ảnh, anh sai rồi, em về nhà với anh nhé, đượckhông?”
Cố Tiểu Ảnh không nóigì, chỉ ngẩng đầu nhìn thật kỹ khuôn mặt Quản Đồng: mắt có những tia máu, mặt mũixanh xao, mấy ngày nay, chắc
chắn anh ngủ không ngon giấc.
Quản Đồng thấy Cố TiểuẢnh không nói gì, đau lòng cúi xuống,
giơ tay xoa xoa má Cố Tiểu Ảnh, khẽ nói:“Xin lỗi, bà xã, còn đau không?
Anh xin hứa lần sau anh sẽ không bao giờ làmnhư vậy nữa, thật đấy...”
“Em không sao!” - CốTiểu Ảnh cụp mắt xuống không nhìn anh,
tay cố gắng giằng ra, “Mấy ngày hôm nayem khá bận, ở lại trường tiện
hơn, hết bận rồi nói sau”.
Quản Đồng nghe ra ẩný, tay lại càng nắm chặt không buông ra,
nói gấp gáp: “Tiểu Ảnh, về nhà đi, ởđây lạnh thế này, lần trước em chỉ ở có một buổi tối mà đã bị sốt em còn nhớkhông?”
“Lần trước thời tiếtlạnh, giờ đã là tháng ba. Hôm nọ ra ngoài tìm học sinh, trời nóng đến nỗi emsuýt nữa bị cảm nắng đấy!” - Giọng Cố Tiểu Ảnh thản nhiên như nói một chuyện chẳngliên quan gì đến mình, “Em
đi ăn cơm đây, anh về đi”.
“Tiểu Ảnh, anh...” -Quản Đồng vẫn vật nài, cuống quýt đến nỗi mồ hôi sắp vã ra.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngkhông chịu nổi, quay đầu nói với giọng
nghiêm nghị: “Quản Đồng, việc này em cũngcó chỗ sai, thế nên em đã nói
xin lỗi. Em rất tiếc, nếu làm tổn thương tình cảmngười nhà anh, thì em
xin nhận lỗi, xin anh tha thứ. Nhưng việc đã đến nước này,em cần thời
gian bình tĩnh lại, bao giờ thấy dễ chịu hơn một chút, em sẽ về”.
Một tay cô ôm giáoán, tay còn lại túm chặt lấy tay Quản Đồng, dùng hết sức giằng tay anh ra, cúiđầu đi nhanh.
Quản Đồng thẫn thờnhìn theo cô, không động đậy.
(7)
Cố Tiểu Ảnh bắt đầunhững ngày ở trong trường như thế. Nói
khách quan một chút, những ngày này cũngkhông đến nỗi thê lương như
tưởng tượng. Đầu tiên là vì không cần phải dậy sớmđón xe vào trường
những hôm có giờ lên lớp, nên Cố Tiểu Ảnh có thể ngủ đến támgiờ sáng mới dậy; thứ hai là thỉnh thoảng lại có thể ra nhà ăn ăn cơm cùng cácnam
sinh đẹp trai, điều này mang đến niềm vui: “cái đẹp có thể ăn” cho cô;
thêmnữa là cô không bị thời gian làm việc nhà chiếm mất quá nhiều thời
gian, vì vậyCố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng có hàng đống thời gian để đi thuê tiểu thuyết tìnhyêu về xem...
Trong đó việc sung sướngnhất là cô bắt đầu kết đôi trong
trường, mỗi người thuê một cuốn tiểu thuyết, tậphợp lại, rồi lần lượt
đọc xong trong nửa ngày, xem xong đổi cho nhau, thế làtrong một ngày chỉ tốn tiền cho một cuốn, nhưng lại được đọc hai cuốn, tổng cộngthế là cô
đã đọc được tám đến mười bộ!
Không biết nên miêu tảcuộc sống này thế nào? Thanh sắc khuyển
mã, tửu trì nhục lầm, phủ hóa trụy lạc...xem ra đều không đủ miêu tả
chính xác cái tâm trạng cao hứng đến cực điểm của CốTiểu Ảnh lúc đó.
Mặc dù, vào lúc đêmhôm thanh vắng, Cố Tiểu Ảnh vẫn không thể
nào nguôi nhớ đến Quản Đồng - tuy vẫnbừng bừng tức giận, nhưng cô đã
quen với vòng tay anh, hơi ấm của anh, không thểrời xa.
Cố Tiểu Ảnh rất khinhbỉ con người thứ hai không có chính khí này
Thế nên, trước nhữngtin nhắn và điện thoại, Cố Tiểu Ảnh dường như chẳng thèm động lòng. Trong nhữngngày Cố Tiểu Ảnh ở trong trường,
Quản Đồng dường như đã trở nên văn hoa hơn cảlúc đang yêu! Những tin
nhắn muôn hình muôn vẻ, hối hận có, tự trách có, nói lýcó ào ạt gửi vào
máy Cố Tiểu Ảnh, khiến máy cô suýt nữa thì nghẹn mạch!
Lòng tự tôn bị lunglay rồi!!!
Mọi người hãy thử nhậnxét xem, cái kiểu danh nghĩa là xin
lỗi, nhưng thực tế lại là hành vi quấy rầyngười khác, thì làm sao mà
nhận được sự tha thứ chứ?!
Cố Tiểu Ảnh vẫn khôngquay về nhà! Hừm!
Chỉ có điều, không vềnhà, có nghĩa là sẽ thường xuyên chạm trán Trần Diệp.
Đây quả là một việckhông dễ chịu.
Hơn tám giờ tối, CốTiểu Ảnh mượn sợi dây của học sinh, mang
ra sân vận động nhảy bình bịch. TrầnDiệp đang định đến ngọn núi sau
trường để leo núi, lúc đi ngang qua sân vận độngthì thấy Cố Tiểu Ảnh vừa thở hồng hộc vừa nhảy dây như con gấu mèo. Trần Diệp dừnglại ngắm nghía một lúc, cuối cùng thấy không chấp nhận nổi, đành mở miệng gọi CốTiểu
Ảnh: “Cô Cố! Cô Cố!”
Cố
Tiểu Ảnh dừng lại,quay theo hướng âm thanh phát ra, thấy Trần Diệp đang
đứng cách đó không xa,hai tay đút túi, cười híp mắt nhìn cô, vừa mở mồm
nói đã suýt khiến cô nghẹn họng:“Em đầm đất đấy à?”
“Giờ đang mốt nhảy kiểugấu mèo, anh có ý kiến gì à?” - Cố Tiểu Ảnh vênh mặt nhìn Trần Diệp.
Trần Diệp cười: “Anhlàm gì dám có ý kiến, nhưng nếu bảo em
nhảy theo kiểu gấu mèo, thì thật là xúcphạm gấu mèo quá nhỉ?”
Cố Tiểu Ảnh giờ mớitìm thấy chỗ để trút sự buồn bực trong mấy ngày qua, trợn mắt liền hét: “Emthích, em thích nhảy thế đấy làm gì
được nào! Có tiền cũng không mua được cáiem thích đâu nhé!!”
Tiếng cô rất to, thuhút ánh mắt của cả sân. Trần Diệp giật
mình, vội quay người làm như không quenbiết Cố Tiểu Ảnh, bước ngay ra
khỏi sân.
Cố Tiểu Ảnh tức điênngười, hấp tấp chạy đuổi theo, túm lấy tay áo Trần Diệp: “Sao anh
lại giả bộkhông quen biết em? Em làm anh mất mặt à? Sao anh dám nói đi
là đi chứ?? Saoanh dám?”
“Sao anh dám nói đilà đi chứ?” - Câu nói này cách đây đã bao nhiêu năm, giờ lặp lại, khiến Trần Diệpsững người.
Tuy hoàn cảnh khônggiống nhau, thời gian không giống nhau,
nhưng anh vẫn còn nhớ như in, mùa thu củabốn năm về trước, khi anh mở
hòm thư điện tử của mình ở Salzburg, và đọc được bứcthư đó.
Chỉ có một câu duy nhất:Trần Diệp sao anh dám nói đi là đi vậy? Tại sao anh dám?!
Đó là bức thư cuốicùng cô viết cho anh. Cho đến khi nhiều năm trôi qua, đó vẫn là dòng chữ cuốicùng cô muốn viết cho anh!
Trần Diệp tự nhiên thẫnthờ đứng lặng trong làn không khí hơi lạnh của vùng ngoại ô lúc đầu xuân.
Cố Tiểu Ảnh phía sauanh chẳng hề thấy vẻ khác lạ của Trần
Diệp, cô vẫn túm lấy tay áo Trần Diệp gắtgỏng: “Các người chỉ biết chê
bai tôi, các người thật không biết ngượng! Saocác người dám coi thường
tôi, sao các người dám chế nhạo tôi...?”
Trần Diệp cuối cùng cũngbừng tỉnh vì bị cô kéo qua kéo lại,
quay đầu lại, thấy mắt Cố Tiểu Ảnh sáng rựcdưới ánh đèn đường trong sân
vận động, vẫn sinh động như bao nhiêu năm trước.
Trần Diệp thở dài,nhìn vào mắt Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, mấy ngày rồi em không về nhà? Rối loạnnội tiết phải không?”
“Ặc” - cơn thịnh nộ bốclên đến tận đầu Cố Tiểu ẢnhThế nhưng
không đợi cô gào thét, Trần Diệp đã cướp lời:“Anh đi leo núi, em đi cùng không?”
“Hả?” - Cố Tiểu Ảnh sữngngười.
Ngẩng đầu cô thấy TrầnDiệp đang nhìn cô, nói: “Trước khi anh đi, mình nói chuyện chút nhé”.
“Đi?” - Cố Tiểu Ảnhkinh ngạc.
Trần Diệp cười cười,gật đầu: “Ngày kia anh bay đi Bắc Kinh,
giờ này một ngày sau đó thì em có nhảykiểu gấu mèo anh cũng không xem
được rồi, vì lúc đó anh đã ở Vienna”.
“Thế ạ?” - Trong lúcnói chuyện, hai người đã đi đến ngọn núi
phía sau vườn trường, tuy có bậc thanglên, nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫn thở dốc - “Anh còn quay về chứ?”
“Cũng không chắc, emphải đi tiễn anh nhé, dù gì cũng từng là bạn học.” - Trần Diệp đi phía trước,quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Ai là bạn học của anh?”- Cố Tiểu Ảnh bĩu bĩu môi, “Anh ở
khoa âm nhạc, em ở khoa quản lý, chả có liênquan gì đến nhau cả”.
“Cố Tiểu Ảnh, trong đầuem đã phân chia quá rõ từng khoa trong học viện, lại còn dám suốt ngày chê trườngmình nhà quê” - Trần Diệp
không khách khí nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Từ trước đến nayem luôn thích chê bai như vậy phải không?”
“Trần Diệp, anh tìmem là để cãi nhau phải không?” - Cố Tiểu Ảnh dừng lại lau mồ hôi, quay người địnhvề, “Em chẳng thèm quan tâm đến anh nữa, em
về đây”.
“Đợi đã!” - Trần Diệpkéo Cố Tiểu Ảnh lại, vừa cười vừa nói: “Sao em lại thiếu kiên trì thế, chưa đếnđâu đã bỏ cuộc”.
“Trần Diệp, anh thậtvô duyên, đỉnh núi là chỗ trẻ con chúng
nó hẹn hò yêu đương, anh muốn rèn luyệnthân thể thì cũng không cần phải
lên núi chứ!” - Cố Tiểu Ảnh vừa thở hổn hển vừacằn nhằn.
“Em thì duyên!” - TrầnDiệp quay người chắn gió cho Cố Tiểu
Ảnh, “Duyên thì em đã chẳng phải cả ngàytrốn trong tập thể giáo viên đọc tiểu thuyết tình cảm!”
“Hả!” - Cố Tiểu Ảnhhét to, “Ai nói với anh vậy?”
“Thầy Giang khoa emhôm nay gọi điện cho ai đó, bị anh nghe
được.” - Trần Diệp kéo Cố Tiểu Ảnh sứccùng lực kiệt lại, “Chắc là gọi
điện cho ông xã em phải không?”
“Giang Nhạc Dương...”- Cố Tiểu Ảnh nghiến răng nghiến lợi, “Thật đúng là đồ lắm chuyện”.
Trần Diệp lé mắt nhìnCố Tiểu Ảnh: “Cãi nhau phải không?”
“Liên quan gì đến anh?” - Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu, cau có nhìn Trần Diệp.
“Đúng là chẳng liênquan gì đến anh” - Trần Diệp gật gật đầu,
nhìn Cố Tiểu Ảnh rồi lại nhìn ra xa,như hồi tưởng lại: “Những năm qua ở
nước ngoài, thật mệt mỏi”.
Chủ đề tự dưng thay đổiđột ngột, Cố Tiểu Ảnh hơi sững người,
đi nhanh mấy bước, nghe thấy Trần Diệp thấpgiọng: “Những lúc khổ cực
nhất, anh không biết việc mình đi là đúng hay sai.Anh vẫn còn nhớ có một năm, một cậu nam sinh người Đài Loan cứ lao đầu vào kiếmtiền, nói là
muốn chuyển đổi giới tính...”
“Chuyển đổi giớitính?” - Mặt Cố Tiểu Ảnh sáng lên, “Rồi sau đó có thành công không? Có xinhkhông?”
“Cố Tiểu Ảnh, em vẫntoàn thích quan tâm đến mấy chuyện vớ
vẩn” - Trần Diệp như cười, “Bao nhiêu nămnay vẫn không thay đổi, mãi vẫn luôn hiếu kỳ như thế”.
“Thế có thành côngkhông?” - Cố Tiểu Ảnh không bị lạc hướng, vẫn bám lấy Trần Diệp mà hỏi.
“Không biết, sau đóanh ta bbọn anh cũng mất liên lạc với anh
ta” - Trần Diệp lắc lắc đầu, “Ban đầuanh cũng chỉ nghĩ đây là một kiểu
thần kinh không bình thường, nhưng sau thấynhiều, mới phát hiện ra, làm
đàn ông quả thật là quá mệt, bởi vậy tuổi thọtrung bình của đàn ông luôn thấp hơn phụ nữ. Vì thế bây giờ anh thực sự hiểu, tạisao một người đàn
ông lại muốn được làm phụ nữ, vì như thế áp lực sẽ ít đi!”
“Áp lực ít đi?” - CốTiểu Ảnh cười nhạt, “Đúng là đứng nói
chuyện thì không đau lưng, anh cứ thử đẻcon đi, hay là mỗi tháng bị kinh nguyệt một lần, mà phải đau bụng kinh nữa cơ,cho anh đau chết đi thì
thôi!”
“Chà chà”, Trần
Diệpgiật mình, quay người trợn mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Con gái lấy chồng
rồi cókhác, ăn nói bạo dạn quá”.
“Em chỉ nói sự thậtthôi”, Cố Tiểu Ảnh vỗ vỗ tay, “Cũng nên thực tế một chút chứ!”
“Cũng có thể”, TrầnDiệp vừa đi vừa gật đầu “Nhưng em biết
không, trong tư tưởng truyền thống củangười Trung Quốc, một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, sẽ được baonhiêu lời tán thưởng, còn nếu sự nghiệp không thành công, thì cũng có biết baonhiêu đường lui, tệ nhất
là cũng chỉ quay về làm nội trợ trong nhà. Nhưng vớingười đàn ông, khi
đã lên đường, là chỉ có thể thành công, không thể thất bại.Nói cách
khác, một bà dùng toàn bộ thời gian làm nội trợ thì được coi là
“hiềnhậu”, còn một người đàn ông dùng toàn bộ thời gian làm nội trợ thì
đúng là đồ“bỏ đi”.
Cố Tiểu Ảnh chớp chớpmắt, một lúc mới nói: “Cũng đúng!”
“Vì thế mới nói làmđàn ông quả là không dễ!” - Trần Diệp đi
hết mấy bậc thang cuối cùng, quay ngườinhìn Cố Tiểu Ảnh từ trên xuống
dưới, “Họ không chỉ phải gánh trách nhiệm xã hộinặng nề, mà còn phải là
cột trụ tinh thần cho gia đình. Họ thường hay bị chêtrách, dằn vặt, ấm
ức, nhưng lại không thể khóc. Ở bên ngoài, họ thực sự đã phảichịu áp lực nên còn lại chút bực bội thì cũng chỉ còn có thể thể hiện ra ở
nhàthôi”.
Nói xong, anh
hít mộthơi, rồi không đợi Cố Tiểu Ảnh mở miệng, giơ tay nhấc cô lên bậc
thang bên cạnhmình. Gió trên đỉnh núi thổi tới, Cố Tiểu Ảnh hít từng hơi thật dài, trách cứ:“Anh leo núi thì cứ leo núi, làm gì mà phải nói
nhiều thế. Gần đây em phát hiệnra, không hiểu sao mọi người cứ thích
giảng đạo lý sống cho em thế nhỉ?”
Trần Diệp không nhịnnổi cười, hai tay chống nạnh hít thở sâu,
rồi thì thầm câu gì đó, nhưng rất nhỏ,nên chớp mắt đã bị gió thổi bay.
Nhưng Cố Tiểu Ảnhtrong khoảng thời gian ngắn ngủi đó vẫn nghe thấy câu nói, cô hơi sững sờ, quayđầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Trần
Diệp, dưới ánh trăng trông vẫn rất đẹptrai, nhưng không nhìn rõ tình cảm trong ánh mắt.
Anh đã nói là: “Cố TiểuẢnh, cuộc đời chính là phải nhẫn nại”.
Lúc anh nói thế, giórất to, dường như còn loáng thoáng có
tiếng đàn của học viện nghệ thuật dướichân núi vọng lên. Mơ hồ, Cố Tiểu
Ảnh dường như nghe thấy bản “Bốn mùa”, dườngnhư bao nhiêu năm nay, những nốt nhạc đó, chỉ như ẩn náu nơi đâu, nhưng khôngbao giờ mất hẳn.
Dường như, vẫn trongcăn phòng chơi đàn sáng sủa, vang lên
khúc nhạc cô yêu thích nhất: “Mùa đông”.Cô nhắm mắt lại, quay người dưới ánh mặt trời, thầm thì: “Trần Diệp, đây là đoạnem thích nhất, anh nghe
đi, có giống như bộ phim hoạt hình hồi nhỏ mình từngxem, trên cánh đồng
tuyết mênh mông, có những đứa trẻ tuyết thích thú trượt tuyết,tạo nên
những vết trượt rất dài...”
Đó là những năm thángđẹp đẽ nhất của họ.
Gió thổi tới, Cố TiểuẢnh tỉnh lại khỏi hồi ức, có chút gì đấy tiếc nuối, có chút gì đấy bùi ngùi.
Cuối cùng, cả hai vẫnbỏ lỡ.
Xa nhau vào lúc yêunhau nhất, rồi gặp lại vào lúc không còn
yêu nhau. Cô chưa bao giờ cho rằng haingười có thể làm bạn, nhưng cũng
buộc phải thừa nhận, những lời anh nói hômnay, chân thành hơn cả trong
tưởng tượng của cô.
Tuy chỉ là hàm ý,nhưng cô đã hiểu.
(8)
Hai ngày sau, Trần Diệpra đi.
Trước khi anh đi, CốTiểu Ảnh gửi tin nhắn: Thượng lộ bình an.
Rồi không đợi anh trảlời, cô tắt máy đi vào lớp. Ngày hôm đó
cô có giờ, không có thời gian nói chuyệnnhiều. Thế nhưng, khi đứng trên
bục giảng, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy ngayGiang Nhạc Dương ngồi ở
hàng ghế cuối cùng; mà thấy Giang Nhạc Dương thì sẽ nhớđến Quản Đồng,
việc này khiến Cố Tiểu Ảnh phát chán.
Giang Nhạc Dương rõràng là được sư huynh của anh ta nhờ cậy,
nên hầu như ngày nào Cố Tiểu Ảnh lênlớp cũng mưu đồ dùng phương pháp
quấy nhiễu thị giác để nhắc nhở cô nhớ đến sựtồn tại của một người nào
đấy. Nhưng Cố Tiểu Ảnh coi như không nhìn thấy gì, vẫngiảng bài như bình thường. Giang Nhạc Dương vừa ngồi nghe vừa nhắn tin cho QuảnĐồng, kể Cố Tiểu Ảnh đang nói gì, đang truyền đạt cho sinh viên tư tưởng gì.
QuảnĐồng ở phía bên kia, chẳng khác nào đang xem truyền hình trực tiếp.
Cuối cùng cũng đến 11rưỡi, Cố Tiểu Ảnh hết giờ lên lớp, Giang Nhạc Dương đứng chặn ở cửa. Cố Tiểu Ảnhhết chịu nổi, trợn mắt nhìn
Giang Nhạc Dương: “Thầy Giang, phiền thầy nhường đường,em còn có việc
gấp”.
Giang Nhạc Dương
tiếnthoái lưỡng nan, vừa tự thấy mình vô duyên, vừa vẫn phải cố gắng lấy giọng chânthành hỏi: “Hết giờ rồi còn gì? Cô định đi đâu? Căng tin phải không? Tôi đưa côđi”.
Cố Tiểu Ảnh trợn mắtto hơn nữa, lạnh lùng: “Tôi muốn đi vệ sinh”.
“Ặc...”, nghe cái câunói thẳng thừng kia, mà thầy Giang lịch thiệp suýt ngất.
Nhưng trái với tưởngtượng của Cố Tiểu Ảnh, đợi cho cô đi từ
nhà vệ sinh ra, trên hành lang dẫn vàophòng nghỉ ca giáo viên, Giang
Nhạc Dương lại xuất
Chiến lược kèm ngườichặt ra phết nhỉ, lại còn định đổ bê tông nữa đây!
Cố Tiểu Ảnh không thểchịu nổi nghĩ: Được rồi, xem ai thắng ai!
Nhưng không đợi cô mởlời, Giang Nhạc Dương đã tranh nói trước: “Sư huynh tôi thi đỗ rồi”.
“Thi đỗ cái gì?” - CốTiểu Ảnh không hiểu.
“Phó huyện trưởng ủyban nhân dân huyện Bồ Âm”, - Giang Nhạc
Dương nhún vai, “Nghe nói tối đa mộttháng nữa là lên đường”.
“Cái gì?” - Cố Tiểu Ảnhtưởng tai mình có vấn đề, “Bồ Âm?!”
“Đúng vậy!” - GiangNhạc Dương gật gật đầu, “Cách đây 400km,
đi xe đường dài mất khoảng bốn tiếng đồnghồ, một khu vực kém phát triển
nổi tiếng của tỉnh này, lần này đi là mất hainăm, sau hai năm sẽ căn cứ
tình hình công tác để điều chỉnh tiếp, có thể quay vềTỉnh ủy, có thể sẽ ở lại đó, tiếp tục làm chủ tịch huyện, bí thư huyện ủy, thịtrưởng, bí thư thị ủy...”
Cố Tiểu Ảnh đột nhiênkhông biết phải nói gì.
Cô sững sờ đứng trướcmặt Giang Nhạc Dương, hơi mơ hồ, cô
không hiểu, một việc lớn đến như vậy, QuảnĐồng tại sao không đích thân
thông báo cho cô?
Dường
như đọc đượcsuy nghĩ của cô, Giang Nhạc Dương đã nói tiếp: “Sư huynh tôi nói cô không trả lờitin nhắn, cũng từ chối cuộc gọi, nên mới nhờ tôi
đến nói với cô”.
Anh nhíu mày, giọngkhổ sở: “Cố Tiểu Ảnh, tôi xin cô, cô về nhà đi. Cô đi hai
tuần rồi, cũng phảinghĩ thấu đáo rồi chứ? Anh tôi thực sự một lòng một
dạ với cô, nhưng anh ấy cũngphải chịu áp lực quá lớn, nào gia đình, nào
bố mẹ, nào công việc... tất cả nhữngthứ đó anh ấy không thể nói với cô,
toàn một mình chịu đựng, cô thông cảm choanh ấy một chút,
...
Giang Nhạc Dương cứnói đi nói lại mãi, nhưng Cố Tiểu Ảnh thực sự chẳng nghe được lời nào vào tai.
Cô chỉ đờ đẫn nghĩ:Quản Đồng sắp đi Bồ Âm rồi, chỉ còn một
tháng nữa là đi, cách xa đến 400km,đương nhiên là không thể lúc nào
thích về là về. Vậy là họ thực sự phải sống xanhau rồi. Cái quãng thời
gian sống riêng trước đây sắp lặp lại trong hai năm,thậm chí mười năm,
mười hai năm, chắc chắn không còn xa nữa. Trước đây, anh đãthường xuyên
làm thêm giờ, nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác xa cách như thếnày. Đến
cả lần giận dỗi bỏ ra ngoài này, cô vẫn biết anh luôn ở bên cạnh cô,chỉ
cần cô muốn là lúc nào cũng được... Nhưng, nếu anh đi Bồ Âm, cách 400km, côphải làm gì đây?
Mắt Cố Tiểu Ảnh bắt đầumờ nước, Giang Nhạc Dương nói đến hết tình hết ý, cúi đầu xuống nhìn, giật thótmình!
“Cố Tiểu Ảnh! Cô đừngkhóc, sư huynh tôi thực sự không có ý
giấu cô...” - Giang Nhạc Dương vò đầu bứttai, bởi thực sự cũng chưa bao
giờ lâm vào tình trạng khó xử như thế này, trongbụng rủa thầm hàng trăm
lần: “Sư huynh ơi anh nợ tôi một món nợ tình cảm, mộtmón nợ tình cảm to
đùng đấy”... nhưng không đợi anh nghĩ xong, đột nhiên Cố TiểuẢnh quay
người chạy xuống dưới tầng. Giang Nhạc Dương sững người, vội nói
vớitheo: “Chạy nhanh lên nhé, còn mười phút nữa xe chạy rồi”.
Vừa nói vừa cười đắcý, nghĩ bụng: Không thèm nói với Quản Đồng là bà xã đã quay về nhà rồi! Để bấtngờ cho chết đi!
Giang Nhạc Dương đoánkhông sai, Cố Tiểu Ảnh quay về nhà.
Về nhà vào lúc này,đương nhiên Quản Đồng sẽ không có nhà.
Nhưng khi Cố Tiểu Ảnhmở cửa bước vào căn phòng cô vắng mặt
suốt hai tuần qua, cái không khí thânquen tràn ngập, khiến mắt cô cay
cay. Cô đóng cửa, đứng trong phòng khách, dườngnhư vẫn thấy cái buổi
sáng cách đây hai tuần, Quản Đồng tức giận quát tháo, NgụyDiễm Diễm co
rúm sợ hãi, và cả sự bực bội của chính cô
Trong phòng rất yên tĩnh,hóa ra đúng như lời Quản Đồng nhắn
tin, sau đó không lâu, Ngụy Diễm Diễm đi làmcho một công ty tư nhân, nhà máy đặt ở khu công nghiệp, anh đã giúp Ngụy DiễmDiễm thuê phòng gần đó.
Nơi đây, cuối cùng lạitrở thành nhà của Cố Tiểu Ảnh. Những
ngày cô không có nhà, nơi đây đã biếnthành một căn phòng trống trải.
Cố Tiểu Ảnh quay đầu,thấy trên bàn ăn phủ một lớp bụi mỏng.
Hai tuần rồi, với cường độ làm việc căngthẳng của Quản Đồng giai đoạn
này, chắc chắn anh không có thời gian ăn cơm ởnhà, cũng chẳng có thời
gian lau bàn.
Căn phòng tĩnh lặng tớimức chỉ nghe thấy tiếng “tích tắc tích tắc” của chiếc đồng hồ.
Cố Tiểu Ảnh bất giácthở dài, vén tay áo vào nhà vệ sinh tìm
giẻ lau, rồi bắt đầu lau sạch bụi trênbàn, ghế, tủ, kể cả dây phơi quần
áo và máy lọc nước, rồi cô lấy nước tẩy đanăng cọ sạch bồn cầu, bồn rửa
mặt, tiếp đến là quét nhà, lau nhà, giặt ga giường,vỏ gối... Sau khi đã
đổ mồ hôi mồ kê nhễ nhại để thay đổi bộ dạng căn phòng, CốTiểu Ảnh hài
lòng ngả người trên ghế sofa, nghĩ thầm, như thế này mới ra dáng mộtcái
“nhà” chứ.
Nghĩ ngợi một
lúc làbắt đầu buồn ngủ, Cố Tiểu Ảnh giơ tay kéo chiếc gối ôm chặt, lơ mơ chìm vào giấcngủ không biết từ bao giờ.
Thế nên khi Quản Đồnghết giờ làm việc quay về nhà, anh vô
cùng sửng sốt và sung sướng khi vừa đẩy cửavào, nhà cửa tĩnh lặng, nhưng sàn nhà, bàn, bồn rửa tay đều sạch bóng, cô Tấm củaanh đang nằm trên
ghế sofa, ôm chiếc gối mềm, ngủ say sưa.
Quản Đồng khẽ khàng cởiáo khoác, quỳ trước mặt Cố Tiểu Ảnh,
nhìn kỹ khuôn mặt của cô khi đang say ngủ.Khoảnh khắc đó, Quản Đồng
dường như có một cảm giác trước đây chưa từng có, dườngnhư đây là lần
đầu tiên, anh nhìn mãi mà không chán.
Anh giơ tay khẽ vuốtmá Cố Tiểu Ảnh, khi chạm tay vào mới phát hiện ra, trong cái lạnh mùa đông, cônằm ngủ mà không đắp chăn, nên mặt
và tay bắt đầu lạnh cóng. Quản Đồng nhíumày, lập tức giơ tay ra, định bế Cố Tiểu Ảnh vào phòng ngủ.
Nhưng khi anh vừa luồntay vào gáy cô, Cố Tiểu Ảnh lơ mơ tỉnh
giấc, vửa mở mắt cô đã nhìn thấy khuôn mặtngười đàn ông ngay trước mặt,
nên giật nảy mình!
Quản Đồng nhìn vẻ sữngsờ của Cố Tiểu Ảnh, mỉm cười hỏi: “Dậy rồi à? Sao không vào giường ngủ, cảm lạnhthì sao?”
Cố Tiểu Ảnh há miệng,định nói gì đó, nhưng lại thôi, chần chừ mấy giấy. Quản Đồng buồn rầu, cũngkhông nói gì, cứ ngồi nhìn Cố Tiểu
Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh nhìn thẳngvào mắt Quản Đồng, lúc này mới hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Quản Đồng bật cười:“Sáu rưỡi, em ngủ từ mấy giờ vậy?”
“Hơn ba giờ, khoảng vậy,không nhớ rõ”, Cố Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, rồi lại nhắm lại, “Muộn thế rồi cơà...”
“Em muốn ăn gì?” - QuảnĐồng nhìn Cố Tiểu Ảnh, giọng dịu dàng: “Anh nấu cho em ăn nhé”.
“Gì cơ?” - Cố Tiểu Ảnhtưởng mình nghe nhầm, trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Quản Đồng: “Anh nói cáigì?”
“Anh nói rằng xin lỗibà xã!” - Quản Đồng cuối cùng vẫn quyết
định phải nói câu đó trước. Anh quỳ trướcmặt Cố Tiểu Ảnh, nhìn cô chăm
chú: “Anh không nên đánh em, em không sai, đều làdo anh không tốt. Nhưng thực sự là anh không hề muốn, anh không tốt, nhưng thựcsự là anh không
có ý động tay động chân, anh không nỡ như vậy đâu. Kể từ ngàymình lấy
nhau, anh đã thề sẽ đối xử tốt với em, anh thực sự chưa từng nghĩ sẽnhư
thế này, anh...”
“Thôi!” - Cố Tiểu Ảnhnhíu nhíu mày, “Em muốn ăn mỳ vằn thắn”.
“Gì cơ?” - Chủ đềchuyển nhanh quá, Quản Đồng lại không theo kịp tốc độ suy nghĩ của Cố Tiểu Ảnh
“Em muốn ăn mỳ vằn thắn,siêu thị đối diện có bán đấy!” - Cố
Tiểu Ảnh ngáp, nhắm mắt lại, “Em ngủ mộtlúc, bao giờ anh nấu xong thì
gọi em dậy”.
Quản Đồng
mỉm cười cảmkích. Vào lúc anh không ngờ tới nhất, cô Tấm của anh đã dứt
khoát lật trangsách cũ sang một bên, đây rõ ràng là một sự tha thứ,
nhưng điểm tốt nhất làkhông cần lời nói đã khiến anh phải xuống nước.
Sự khoan dung vàthông minh của cô, còn đáng yêu hơn anh tưởng tượng nhiều.
Quản Đồng cuối cùng cũngthở phào, đứng lên, sang phòng ngủ
lấy một cái chăn, cẩn thận đắp lên cho Cố TiểuẢnh, rồi ra ngoài mua mì
vằn thắn.
Anh không biết rằng,lúc anh đóng cửa đi ra, trên môi Cố Tiểu Ảnh cũng nở một nụ cười hài lòng.
Thế là, nửa tiếngsau, Cố Tiểu Ảnh lòng đầy chờ đợi ngồi vào
bàn ăn, chuẩn bị thưởng thức niềmvui do người đàn ông chưa bao giờ vào
bếp mang đến. Nhưng, đập vào mắt cô là mộtbát mỳ trắng to đùng?!
Nhưng mà... chẳng cótí gia vị gì sao?
Cố Tiểu Ảnh ngạcnhiên quá... nhưng rồi im lặng không nói gì.
Nhưng suy nghĩ mộtchút, thấy có cái ăn đã là tốt rồi, thiếu gia vị thì cho gia vị, cũng có gì làghê gớm đâu.
Nghĩ thế, lòng cô thấyvui hơn, cũng vừa đúng lúc Quản Đồng
cầm muôi múc canh đi lên, tiện tay múc choCố Tiểu Ảnh một muôi, rồi ngồi một bên, vẻ mặt háo hức như cậu học sinh tiểu họcđang chờ đợi cô giáo
khen ngợi: “Thế nào? Mùi vị được không?”
Cố Tiểu Ảnh múc mộtít nước mỳ, nếm thử, buồn bã bình luận: “Chẳng có vị gì cả”.
“Đúng rồi, đúng làkhông có vị gì cả”Quản Đồng cũng buồn rầu,
“Hình như chẳng giống mì vằn thắntrong nhà ăn cơ quan chút nào, nhưng
rốt cục là chỗ nào không giống nhỉ, anh cũngchưa nghĩ ra!”
“Gia vị!” - Cố Tiểu Ảnhgợi ý, thấy Quản Đồng chẳng có phản
ứng gì, đành hỏi: “Gói gia vị đâu rồi?Trong gói mỳ vằn thắn đông lạnh
này đều có một gói gia vị nhỏ, cũng giống nhưmì ăn liền ấy”.
Chưa nói xong, Quản Đồngđột nhiên vỗ trán hốt hoảng: “Ôi
trời, đấy là gói gia vị à? Anh lại tưởng làtúi hạt chống ẩm! Thế là tiện tay vứt luôn vào thùng rác rồi...”
Cố Tiểu Ảnh nén nhịncúi xuống, thở dài sườn sượt.
Lần này, cô không bựcbội.
Không phải là côkhông bực, mà là vì quá mệt rồi, và cũng nghĩ thông rồi. Rốt cuộc thì việc gìtrên đời này cũng không thể trọn vẹn,
với những khó khăn có thể xuất hiện trongmột thời gian dài, không quen
rồi thì cũng phải quen thôi.
Mà khi đã thành quenrồi, nên cũng lười chẳng muốn bực nữa.
Thế là, rốt cuộc côgiáo Cố cũng đành ra thùng rác lục lại gói gia vị bị ném đi, rửa sạch rồi cắtra cho vào bát mỳ, vừa đảo vừa nhẫn
nại giải thích: “Ít nhất anh cũng phải tháiít dưa chuột, bắp cải tím,
trứng gà rán thành tấm mỏng rồi thái sợi, nhúng quanước canh sôi, thêm
chút rau thơm và dầu thơm...”
Quản Đồng nghe màchóng cả mặt: “Sao mà phức tạp thế?”
“Muốn ngon thì phảiphức tạp chứ!” - Cố Tiểu Ảnh lườm Quản
Đồng một cái, “Anh tưởng nấu ăn là đơngiản à? Chính là vì ngày nào anh
cũng có cơm canh nấu sẵn chờ đợi, mà chưa baogiờ tự nấu, nên không biết
từ chuẩn bị cho đến khi xào nấu, mỗi ngày mất khôngbiết bao nhiêu thời
gian vào chuyện nấu nướng... tuổi xuân và vẻ đẹp của một phụnữ, đã bị
dầu mỡ thiêu cháy hết cả rồi”.
Quản Đồng cảm phục ômCố Tiểu Ảnh từ phía sau, thơm vào tai cô, thấp giọng: “Bà xã, em không tầm thường,rất cừ khôi, vất vả nữa...”
Cố Tiểu Ảnh chẳngthèm để tâm đến cái giọng nịnh nọt không kết quả đó, chỉ bĩu môi, lạnh lùng ralệnh: “Anh bê bát ra bàn ăn đi”.
Khó chịu thật.
Kết quả là mùi vị bátmì vằn thắn này chẳng thể nào ngon được, gói gia vị thêm vào sau đó không hiểusao ăn kiểu gì cũng có mùi hạt
chống ẩm.
Sau bữa tối, Cố Tiểu Ảnhbật cái máy tính xa cách đã lâu ra, vừa vào MSN đã thấy Đoàn
Phỉ đang lên mạng,vội tường thuật lại ngay câu chuyện mỳ vằn thắn rồi
than thở: “Cái đồ đàn ông,ngoài lên giường ra, đúng là chẳng có một tác
dụng gì hết”.
Đoàn Phỉ
cười lớn:“Con ruồi nhép ăn giày ăn cả tất, biết lên giường đã là tác
dụng quan trọng nhất,chủ chốt nhất rồi!”
Cố Tiểu Ảnh cũng chẳngvừa: “Nhưng cứ dùng mãi một thứ chị
không chán sao? Bàn chải đánh răng cứ batháng còn phải thay một lần cơ
mà”.
“Không chán đâu!”
-Đoàn Phỉ đánh máy rất nhanh - “Cái này rất có tác dụng, với lại nếu
thay mới, lạilo không biết có bệnh tật gì không, kích cỡ phù hợp hay
không phù hợp...”
“Ặc...” - Cố Tiểu Ảnhđang uống nước, suýt chút nữa thì phun cả ngụm nước vào
bàn phím. Cô cười rũ rượimột hồi, mới trả lời ngắn gọn: “Cũng đúng!”
Đoàn Phỉ gửi tới mộthình mặt cười ngoác miệng, tâm đắc: “Con
ruồi nhép, có lúc chị nghĩ, đàn ôngđúng là một thứ đồ hay, rất có tác
dụng!”
Cố Tiểu Ảnh cười
ngặtnghẽo, rồi đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu, vươn thẳng người lên như vừanghĩ ra điều gì, nhanh chóng trả lời Đoàn Phỉ: “Sư tỷ, chị
nói xem hay em sẽ viếtmột bộ tiểu thuyết lấy tên là: “Hôn nhân giấy”
nhỉ? Cứ viết chuyện năm đầu tiênsau khi lấy nhau, một cô gái đã bị người con trai làm cho sống không ra sống,chết không ra chết như thế nào! Giờ thì em đã hiều, tại sao đầu tiên của hônnhân được gọi là “Hôn nhân
giấy”, giấy đấy đúng là giấy ráp! Không phải, mà phảilà giấy ăn nhãn
hiệu “giấy ráp kim cương”, người ngoài nhìn vào thì tưởng là mềmmại lắm, nhưng thực ra em đang bị người đàn ông ngu ngốc kia mài đến mức
khôngcòn bực nổi nữa đây!
“Ha ha ha!” - Đoàn Phỉcười lớn, trả lời, “Chị không thể nào không nói
là em thực sự cực kỳ anh minhthần vũ rồi đấy! Chúc em thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!”
“Ặc” - Cố Tiểu Ảnhsuýt nữa thì nôn.
(9)
Một tháng còn lạitrôi qua rất nhanh. Thậm chí có thể nói,
trong một tháng ngắn ngủ đó, Cố Tiểu Ảnhchỉ hận không thể biến thành một miếng kẹo cao su, ngày nào cũng dính vào ngườiQuản Đồng. Cứ hết giờ lên lớp là cô không xuất hiện ở trường, mà các bữa tụ tậpcủa đồng nghiệp cô cũng từ chối hết lượt, cứ hết giờ là nhanh chóng về nhà làmvợ ngoan vợ
đảm.
Giang Nhạc Dương
nhìnlà chán hết cả người, không nén nổi cảm phục: “Cô Cố, cô không cần
phải biểu diễnthế chứ, làm gì có chuyện cô chẳng tính sổ món nợ cũ?
Chẳng phải cái đĩa đã vỡthì có gắn lại vẫn còn vết đó sao?”
Cố Tiểu Ảnh nhìnGiang Nhạc Dương bằng nửa con mắt: “Chỉ có
trẻ con mới ấu trĩ như thế. Cuộc đờicon người ngắn lắm, cần phải biết
nhanh chóng hưởng thụ, hiểu không hả? Quy tắctối quan trọng trong hôn
nhân là không được so đo quá, cần biết cách quên đúnglúc, luôn nhìn về
phía trước, hiểu không vậy?”
Giang Nhạc Dương có vẻkhông hiểu, Cố Tiểu Ảnh lắc lắc đầu, than thở: “Gỗ mục đúng là khó dùng!”
Nói xong lắc đầu đithẳng.
Giang Nhạc Dương tứctối hét to theo Cố Tiểu Ảnh: “Tôi lớn hơn cô năm tuổi đấy
Cố Tiểu Ảnh chẳngthèm quay đầu lại, thầy Giang đáng thương lại một lần nữa bị coi thường bởi cáituổi 31 của mình.
Thực ra trong lòng CốTiểu Ảnh cũng không phải không để bụng
một chút nào. Đây dù gì cũng là một cơnphong ba không to nhưng cũng
chẳng phải là nhỏ, thậm chí thỉnh thoảng tĩnh tâm,nghĩ lại ngày hôm đó,
ánh mắt tóe lửa của hai người nhìn nhau, cô cũng có cảmgiác ớn lạnh. Có
lúc cô cũng càng nghĩ càng bi quan, thấy chỉ một Ngụy Diễm Diễmmà đã có
thể làm cho cả gia đình đảo lộn, nếu sau này lại có một Vương Diễm
Diễm,Trương Diễm Diễm, không biết mình có phải treo cổ tự vẫn không.
Nhưng đúng như ông Cốđã nói, Cố Tiểu Ảnh nhanh cáu mà cũng
nhanh quên. Chỉ cần có đủ thời gian, cô sẽtự suy nghĩ lại, khi đó cô sẽ
biết thực ra mình cũng có chỗ không đúng, nếu ở vịtrí của Quản Đồng,
thấy cô em họ của mình từ xa xôi đến bị đưa vào trạm cảnhsát, mà người
giám hộ thì đã không liên hệ được, khó khăn lắm mới gọi được điệnthoại
thì không đợi mình nói hết câu đã tắt điện thoại, rồi cả đêm không
vềnhà... Trời đất ơi... Cố Tiểu Ảnh không nén nổi chặc chặc lưỡi: Có lẽ, nếu làmình, thì không đơn giản là một cái tất thế đâu, ít nhất là cũng
cạo đầu bôivôi.
Cứ suy
nghĩ như vậy,Cố Tiểu Ảnh bắt đầu thấy tự hổ thẹn - xem ra Trần Diệp nói
đúng, mình đúng làhơi có phần lấn át người khác; bà Cố nói cũng không
sai, mình đúng là hơi hunghăng quá... Vậy thì, Quản Đồng có thể chịu
đựng mình lâu như vậy, đúng là một sựchịu đựng khiến người ta cảm động!
Ôi, nói đi cũng phải nói lại, nếu không cóQuản Đồng, cũng không biết có
người đàn ông nào có thể làm cho mình điên tiếtthế không! Nếu tính theo
năm tuổi, Quản Đồng tuổi hổ, mình tuổi khỉ, con hổkhông có uy, thì chỉ
là một con mèo ốm... ừm, không phải, là con mèo HELLOKITTY... vì thế có
lẽ mới có cái điển tích: “Trên núi không có hổ, con khỉ lênlàm vua”
chứ...
Rất hiển nhiên, tư tưởnghoán đổi vị trí của Cố Tiểu Ảnh cũng hơi thành công, thành công
đến nỗi cô đã bắtđầu phân tích gần như đúng cái đặc điểm mềm nắn rắn
buông của mình. Lại thêmchuyện Quản Đồng sắp phải đi xa nhận chức, Cố
Tiểu Ảnh bèn quyết định khôngthèm để bụng chuyện cũ, hưởng thụ cuộc
sống trong những ngày còn lại,tránh xa chuyện cãi cọ.
Vì thế, bên cạnh sự“rộng lượng khoan hồng” của bCố Tiểu Ảnh
và sự “ăn năn hối cải” của bạn Quản Đồng,hai người đã có những ngày rất
vui vẻ trong tháng trăng mật này. Trong quãng thờigian đó, trời xanh
chứng giám, họ tận dụng hết mức để gửi cho nhau những tin nhắnmùi mẫn,
rồi thường xuyên tay trong tay đi xem phim, đi shopping, đi chơi
côngviên, đi dạo...
Cứ như thế, một thángtrôi qua rất nhanh.
Trước lúc Quản Đồnglên đường, Cố Tiểu Ảnh hoàn toàn không có
thái độ quá u sầu, mà ngược lại cònthấy sắp bớt đi một “thư ký” vừa dài
dòng vừa rắc rối bên mình, sắp được trảinghiệm lại cảm giác “họp hội
chim câu” bất cứ lúc nào, khiến cô lại càng tò mòvà chờ đợi. Bởi thế,
mấy ngày đó, Cố Tiểu Ảnh rất chăm chỉ chạy ngược chạyxuôi, giúp Quản
Đồng thu xếp hành lý. Nhưng hành lý Quản Đồng mang đi cũng thựcsự không
nhiều. Ngoài một bộ quần áo thể thao, còn lại toàn là áo sơ mi một
màuhoặc sơ mi kẻ trên nền trắng, với mấy cái quần tây màu tối.
Nhìn kiểu quần áo làcó thể thấy ngay, Quản Đồng đích thực là một người chẳng có chút gu thẩm mỹ gìhết.
Sau ngày mùng mộttháng năm, chủ tịch huyện Quản chính thức lên đường nhận chức.
Những ngày anh mớiđi, Cố Tiểu Ảnh rất phấn chấn: thử nghĩ
xem, không cần về làm việc nhà, nhất làkhông phải nấu cơm, còn bao nhiêu thời gian có thể tự mình thu xếp, đúng làkhông khác gì chim xổ lồng!
Mà đúng là không sosánh thì không thể nhận ra, lúc ở bên cạnh Quản Đồng, đã quen việc gì cũng cóngười làm cùng, quen với việc dù đi
đâu cũng phải báo cáo, cũng quen với việcdù bạn bè mời đi đâu cũng phải
suy nghĩ trước xem có ảnh hưởng gì đến công việcvà nghỉ ngơi của Quản
Đồng không... Nhưng giờ thì cô chỉ muốn hét lên sung sướng!Ha ha ha! Một mình tự tung tự tác sao mà sướng thế!
Giờ thì, cuối cùng côcũng hiểu, tại sao hiện tượng “vợ chồng
cuối tuần” ở các thành phố lại thịnhhành. Trước khi có con, đây quả là
một mô hình khoa học, bình đẳng và tự do!
Ha ha ha ha ha...
C tối, cô Cố - giờ đãtự do, vừa ði miệng vừa ngân nga hát, tay cầm túi quà lớn túi quà nhỏ ðến nhàÐoàn Phỉ ãn cõm.
Vừa vào cửa đã thấyĐoàn Phỉ và người giúp việc vừa thuê nấu
nướng trong bếp, Cố Tiểu Ảnh hối hảchào rồi nhào vào phòng ngủ, Hứa Tân
đến trước một lúc, đang đùa với con gáiĐoàn Phỉ.
Con gái Đoàn Phỉ tênlà Mạnh Tư Vĩ.
Phản ứng đầu tiên củaCố Tiểu Ảnh khi nghe cái tên này là mở
to mắt: “Tại sao không đặt là Mạnh ĐìnhVĩ? Hồi em học tiểu học thích
nhất là bài hát của cô ấy”.
Mạnh Húc chán nảnnhìn Cố Tiểu Ảnh: “Cô học cao học đã học môn “cơ sở triết học” chưa?”
“Cái này thì liênquan gì đến triết học nhỉ?” - Cô Cố mù chữ trợn đôi mắt thắc mắc: “Mạnh Đình Vĩlà triết học à?”
“Đúng là thua cô rồi!”- Mạnh Húc lắc đầu than thở, “Cô Cố, cô đã nghe đến tên nhà triết học Pascalchưa, là người mà đơn vị cường độ
trong sách giáo khoa vật lý lấy tên theo ấy?Ông cũng là một nhà triết
học nổi tiếng, từng nói rằng: con người chính là câycỏ lau, là thứ yếu
ớt nhất trong giới tự nhiên, nhưng con người lại là thứ cỏlau biết tư
duy. Một con người, dù có chiếm bao nhiêu đất đai cũng không quantrọng,
bởi vì sự tồn tại về mặt không gian, vũ trụ nếu có nhiều thêm một
ngườithì cũng nuốt chửng con người đó. Lúc này con người chỉ là một hạt
vật chất bénhỏ. Nhưng vì có tư duy, con người lại có thể bao gồm trong
mình cả một vũ trụ...”
“Đúng là có kiến thức!”- Cô Cố mù chữ há hốc mồm tán thưởng, “Vậy thì
cháu ngoại của tôi nên lấynickname là gì nhỉ? Thảo Thảo được không?”
Tiến sỹ Mạnh khôngnói gì, nghĩ bụng: nói chuyện với đồ không có kiến thức này đúng là chỉ phí lời.
Thựa ra Mạnh Tư Vĩ cótên thân mật là Quả Quả, với ý là “quả
hạt dẻ cười”. Ban đầu Mạnh Húc định đặtlà “Ưu Ưu”, với ý là “ưu tú”,
nhưng Đoàn Phỉ không đồng ý. Cô nói ưu tú haykhông cũng không phải là
quan trọng nhất, quan trọng là cả đợi phải rạng rỡ,vui vẻ, tích cực,
khỏe mạnh. Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân tán thành cả hai tay haichân quan điểm này của Đoàn Phỉ, ba đánh một chẳng chột cũng què, thế là MạnhTư Vĩ
được gọi là Quả Quả.
Lúc ăn cơm tối, Cố TiểuẢnh tìm một vòng không thấy Mạnh Húc đâu, liền hỏi Đoàn Phỉ: “Anh rể bận gì hảchị?”
“Đi dọn nhà rồi!” -Đoàn Phỉ vừa chan canh cho mọi người vừa
giải thích, “Trường chị phân cho mộtcăn hộ ba phòng, toàn để không, gần
đây mới cho thuê. Cho sinh viên của khoa MạnhHúc thuê, nghe nói là hai
cô bé, đều là người quen, cũng yên tâm. Tiền thuê nhàcũng thấp đi một
tý, nhưng bọn chị cũng chẳng định làm giàu bằng cho thuê nhà.Hơn nữa,
sinh viên giờ cũng khó khăn, chúng nó học nghệ thuật cũng cần có
phòngvẽ, phòng nhà chị ở tầng năm, ánh sáng cũng tốt”.
“Thế thì tốt quá, bóclọt tiền của bọn sinh viên nghèo cũng có cảm giác tội lỗi lắm, lấy ít tiền thếlà được rồi!” - Cố Tiểu Ảnh gật
gật đầu, rồi như nhớ ra gì đó: “Phải rồi, chị,mẹ chồng chị không lên
giúp chị trông cháu sao? Quả Quả là cháu đích tôn của bàmà!”
“Cháu gái đích tônthì làm sao bằng cháu trai đích tôn được!” - Đoàn Phỉ cười đau khổ. “Thực ra bàcó lên một dạo, nhưng gần đây các em
đều bận, chị cũng không nói, nên các emkhông biết”.
“Thế bà đâu rồi?” - CốTiểu Ảnh thắc mắc.
“Chị để bà về rồi”,Đoàn Phỉ cúi đầu, thở dài vẻ chua xót.
“Chị mất sữa nên buổi tối phải gọi MạnhHúc dậy thay bỉm, chị pha sữa cho Quả Quả, thế là bà nổi giận, nói hồi trước bànuôi hai đứa con, chưa bao giờ phải nhờ đến chồng, chị sai chồng như thế là ngượcđãi con trai
bà...”
“Nhưng nếu để anh
rểsang ngủ ở phòng đọc, thì có vẻ rất... không thích hợp.” - Hứa Tân
nghĩ đi nghĩlại, mới tìm ra được một tính từ tương đối nhẹ nhàng, vốn là từ “cô trách nhiệm”,nhưng cuối cùng vẫn nén lại được.
“Các em không hiểuđâu, lúc đó chị muốn khóc lắm!” - Đoàn Phỉ
nói và dường như mắt cũng đỏ lên,“Hai ngày trước, chị bị cảm, chỉ lo lây sang Quả Quả, nên để nó ngủ với bà nội.Nhưng đến nửa đêm, c khóc như xé vải, mà bà nội cũng không dậy nhìn cháu lấy mộtcái... cứ như thế thì,
dù mệt hơn chị cũng phải tự chăm Quả Quả. Cũng may tốinào anh rể cũng
dậy trông Quả Quả, nếu không thì chắc chị cũng chết mất...”
“Nhưng, chị ơi, chị đừngtrách em nói thẳng”, Hứa Tân ngần ngừ một lúc lâu mới nói. “Lần đầu tiên emcùng chị đến nhà anh rể, em đã để
ý, nhà anh ấy chỗ nào cũng bẩn, giữa gối có cảmột đám mồ hôi dầu đen xì, mép chăn cũng đen bẩn... Dù là ở nông thôn, thì cũngphải giữ vệ sinh
chứ. Em thấy ngay nhà bên cạnh, cửa sổ cũng lau sạch tinh,trông thật là
ấm cúng...”
“Nhưng em có
thể nóigì, Tân Tân”, Đoàn Phỉ thở dài, “Dù bà ấy có bẩn hơn nữa, thì
cũng đã nuôi dạynên một đứa con trai là tiến sỹ; bà ấy có lười nữa, thì
cũng là bà nội của conchị. Thực ra tâm lý chị rất rõ ràng, nếu Quả Quả
là cháu trai, thì dù cứ mườiphút lại phải dậy một lần thay bỉm cho cháu, bà ấy cũng sẵn sàng”.
“Sao có thể nói như vậyđược!” - Cố Tiểu Ảnh nghe không lọt tai, thấy rất bực bội.
“Đúng là thế đấy, chịkhông nói dối đâu! “ - Đoàn Phỉ cười đau khổ, “Bà ấy đến đây ở cũng chỉ có nửatháng, mà ngày nào cũng rót vào
tai chị cái ý sinh thêm con, nói rằng trongthôn nhà họ rất nhiều gia
đình như thế, nếu cái thai thứ nhất là con gái, thìkhông nhập hộ khẩu,
mà nhanh chóng sinh đứa con thứ hai. Nếu đứa thứ hai là contrai, thì
khai báo hộ khẩu cho chúng nó là sinh đôi”.
“Hả?” - Cố Tiểu Ảnhvà Hứa Tân nghe mà sững người, đồng thanh: “Như thế cũng được sao?”
“Sao không được chứ?Đến Mạnh Húc cũng động lòng, lại còn hỏi
chị liệu có thể đến bệnh viện tìm bácsỹ để làm một tờ giấy khai sinh giả hay không!”, Đoàn Phỉ càng nói càng thấy dởkhóc dở cười, “May mà mấy
ngày trước có người đến nhà dạm hỏi em gái Mạnh Húc,mẹ chồng liền cuống
quýt khăn gói về ngay, làm cho chị bị động quá, nhờ baonhiêu người mới
tìm được người giúp việc. Được cái Mạnh Húc đã được đào tạo caocấp, tuy
trong xương tủy vẫn có chút tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng vẫn
rấtyêu Quả Quả. Thực ra đúng là thay đổi quá lớn, chị còn nhớ lúc chị
mới quen, đếnbếp ga anh ấy cũng không biết dùng, thế mà giờ việc nhà nào cũng biết làm, giúpđược chị không biết bao nhiêu việc
Cố Tiểu Ảnh nhìn ĐoànPhỉ với ánh mắt hâm mộ: “Sư tỷ, làm sao
mà chị lại có thể đào tạo đàn ông đến mứcchuẩn mực thế này nhỉ?”
“Thay đổi, nhất địnhphải thay đổi!” - Đoàn Phỉ khẳng định:
“Là phụ nữ, cần tỷ mỉ với cuộc hôn nhâncủa mình, với người đàn ông của
mình, cần quan sát nhiều, để ý nhiều. Đàn ông vốnvụng về cẩu thả, lại
thêm xuất thân từ nông thôn, có rất nhiều việc chưa từngnhìn thấy, chưa
trải qua, chưa từng giải quyết, em phải diễn tốt vai diễn “bà nộitrợ
hiền thục”. Mấy năm nay, “bà nội trợ hiền thục” không chỉ có giặt quần
áo,nấu cơm vớ vẩn đâu, em gái ơi, em còn cần giúp anh ta để ý đến những
điểm chưađược phù hợp trong giao tiếp xã hội, cách sống, trạng thái tinh thần, lúc nào cầnchỉ ra là phải chỉ ra, giúp anh ta sửa đổi. Cũng còn
cần bồi dưỡng cho anh tacác tố chất tổng hợp và năng lực cuộc sống nữa.
Đàn ông ấy à, giống như một cụcsắt thô ấy, còn cần mài giũa nhiều!”
Cố Tiểu Ảnh há hốc mồmngồi nghe, lòng bái phục sát đất. Có
điều người đàn ông của cô đang ở xa đến400 km, muốn thay đổi gì cũng
chẳng được!
Cố Tiểu Ảnh chỉ đànhthan thầm trong lòng, không nói gì.
Ăn cơm xong, cô lạichạy vào phòng ngủ trông Quả Quả.
Cô thực sự rất yêu QuảQuả, yêu đôi mắt to của nó, yêu cái mặt tròn xoe của nó, rồi đôi tay mũm mỉm,cái lúm đồng tiền rất xinh trên
mặt nó. Bụng nó còn mềm thế, Cố Tiểu Ảnh khôngbiết phải bế trẻ con thế
nào, nên nhất quyết không bế, chỉ nằm bò một bên nhìnQuả Quả ngủ, mà
thích mê.
Lúc Đoàn Phỉ
gọi CốTiểu Ảnh ra phòng khách ăn hoa quả, cô đang ngắm nghía Quả Quả với vẻ mặt rấttò mò. Đoàn Phỉ thấy buồn cười quá, nói luôn: “Thích trẻ con
thì đẻ một đứađi”.
Cố Tiểu Ảnh cười hihí: “Chơi con nhà khác thì được, chứ tự đẻ thì em vẫn chưa đủ dũng cảm đâu”.
Đoàn Phỉ nghe thế chỉcười: “Muốn đợi người như em chuẩn bị đủ dũng khí thì khó lắm, trừ khi tự dưngtrúng số, thì em mới chịu chấp
nhận”.
“Không thể nào”, CốTiểu Ảnh vừa xua tay, nói nghiêm trang, “Ngoài thời kỳ an toàn, chúng em vẫndùng áo mưa mà”.
“Ái!” Hứa Tân kêulên, “Không được tiêm nhiễm đầu óc người ta đâu nhé, người ta vẫn còn là thiếunữ đấy!”
“Ặc!” - Cố Tiểu Ảnhvà Đoàn Phỉ cùng đồng thanh kêu lên, rồi quay sang nhìn nhau, cười lớn.
Đúng là chẳng cần phảinói cũng biết, cả ba cô gái này đều thật ranh mãnh!
(10)
Thế nhưng, những ngàytiêu dao của Cố Tiểu Ảnh dường như cũng kéo dài không lâu.
Rất nhanh chóng, cô bắtđầu cảm thấy cô đơn.
Không có người cùngchơi, không có người tranh cãi, cô mới
hiểu hóa ra cuộc sống lại chính là nhữngchuyện vớ vẩn vô vị đó.
Trong nhà yên tĩnhquá, Cố Tiểu Ảnh nhìn căn phòng ngày nào
cũng yên tĩnh đến mức không còn chúthơi hướng cuộc sống, cuối cùng vẫn
quyết định mang cái notebook của mình đến tậpthể giáo viên trong trường, rồi ngày thường thì vào phòng tự học của sinh viêntự học, lên phòng đọc đọc tạp chí, tham gia hoạt động của sinh viên, thỉnh thoảnglại bắt nạt
thầy Giang Nhạc Dương hiền lành, nên thấy lòng cũng vui lên mộtchút.
Nhưng, dù cô có địnhlàm cho cuộc sống của mình phong phú hơn, thì khi đêm khuya yên tĩnh, nằm trênchiếc giường cứng đơ trong căn
phòng tập thể giáo viên, cô vẫn thấy nhớ Quản Đồng.
Nhớ hơi ấm vòng tayanh, nhớ cái góc chăn anh hay kéo
Có lúc, cô nhớ đến cồncào ruột gan, chỉ hận không có anh ở bên, để cô có thể hôn một cái thật là kêu.
Xa nhau rồi, Cố Tiểu Ảnhmới biết, dù tin nhắn có nói “Em nhớ anh”, thì vẫn chẳng có tác dụng.
Bởi vì tin nhắn cómùi mẫn đến mấy cũng chỉ là những con chữ,
không phải là da thịt, không phải làmột con người để ôm chặt cô vào
lòng.
Trong hai tháng đó, vớinỗi nhớ nhung khôn xiết, Quản Đồng đã về nhà một lần, Cố Tiểu Ảnh
đến Bồ Âm hailần. Nói thật lòng, tần suất gặp gỡ này, đối với một phó
chủ tịch huyện mới nhậnchức như anh, là rất dày rồi.
Nếu không có sự kiệnbất ngờ xảy ra sau đó, có lẽ, Quản Đồng và Cố Tiểu
Ảnh sẽ còn tiếp tục cống hiếnnhiều vào sự phát triển của ngành đường cao tốc nước nhà.
Nguyên nhân là trướckỳ nghỉ hè, Học viện nghệ thuật tổ chức một đợt khám sức khỏe.
Hôm có kết quả, Cố TiểuẢnh suýt ngất xỉu ở hành lang: “Có thai ba tuần?!”
Cố Tiểu Ảnh không thểtin nổi, đến một bệnh viện khác, nhưng
khi nhìn thấy kết quả trên giấy khám, cônhư không còn tin nổi vào mắt
mình nữa!
Thật sự là có thai rồisao?
Làm sao lại thế được?!
Cô ngồi rũ rượi tronghành lang bệnh viện, thẫn thờ nhìn bức
hình chụp siêu âm, thậm chí cô cũngkhông nhìn rõ: trên này rốt cục chỗ
nào là đứa trẻ? Là đám chấm màu đen này,hay là mấy đốm màu trắng kia?
Bên cạnh cô, các bà mẹtương lai đi qua đi lại với vẻ mừng vui hớn hở, thỉnh thoảng cũng có một, haicô gái trẻ mặt mũi đau khổ đi qua. Chỉ có cô, với cái tuổi 27 của mình, trêntay vẫn đeo nh cưới, mà mặt
mũi thì nhăn nhó khổ sở.
Cô chưa có một chútchuẩn bị nào!
Cô phải nói với QuảnĐồng thế nào bây giờ?
Cô gần như đã tưởngtượng ra, nếu cô nói cho Quản Đồng biết
chuyện mình đã mang thai, anh chắc chắnsẽ tìm người chăm sóc cô. Bà Cố
chưa nghỉ hưu, nên người có thể gánh trách nhiệmtrọng đại này chỉ có Tạ
Gia Dung; nhưng trời ơi, nếu Tạ Gia Dung lên, Quản LợiMinh có cùng theo
lên không? Vậy là ông ta sẽ ngày nào cũng xuất hiện trước mắtCố Tiểu
Ảnh? Được rồi, cho dù Quản Lợi Minh không lên, nhưng chỉ nghĩ đến
cáigiọng địa phương khó hiểu của Tạ Gia Dung, tưởng tượng ra những món
ăn không hợpkhẩu vị Cố Tiểu Ảnh mà bà sẽ nấu, rồi chuyện bà không biết
chữ, không biết đường,không biết dùng điện thoại di động... là Cố Tiểu
Ảnh lại chán đến độ muốn nhảylầu!
Cố Tiểu Ảnh bất đắc dĩnâng tấm phim siêu âm lên, cười đau khổ
nghĩ: Con ơi, con ra đời vào lúc nàythì mẹ biết làm sao đây? Theo con,
vào lúc không thích hợp này, mẹ có nên giữcon lại không?
Lần đầu tiên có thiênthần giáng thế trong cuộc đời, lại không phải niềm vui, mà là cảm giác muốnkhóc mà không thể khóc.
Cố Tiểu Ảnh thực sựchưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ.
Thậm chí cô còn khôngnói cho bố mẹ đẻ tin này. Cũng thật
trùng hợp, mùa hè năm đó, Học viện nghệ thuậtbước vào giai đoạn chuẩn bị thanh tra, nhà trường yêu cầu mỗi giáo viên chỉ đượcnghỉ hè một tuần.
Thực ra một tuần là quá ngắn, vào giai đoạn mới mang bầu, màCố Tiểu Ảnh
lại không hề bị ốm nghén, vì thế, ông Cố, bà Cố chỉ lờ mờ nhận thấytinh
thần Cố Tiểu Ảnh hơi lạ, nhưng lại quy ngay vào là do thói quen sống
ngủmuộn dậy sớm của cô, nên không ai ngờ đến chuyện mang thai này.
Vì thế, không có aibiết, trong giai đoạn đó, Cố Tiểu Ảnh, đã
phải trải qua sự dày vò, buồn bã, mâuthuẫn, đấu tranh như thế nào. Rất
nhiều lần, buổi sớm thức dậy, cô bất giác xoaxoa chỗ bụng dưới vẫn còn
phẳng lỳ, rồi nghĩ: Con ơi, con có ở đó không? Con cóbiết hiện tại mẹ
đang rất cô đơn, rất yếu ớt không? Mẹ chẳng vui một chút nào,mà không
thể muốn có con, biết hay không?
Không có ai trả lời.
Bởi vì đến chính cô cũngcòn không biết nên trả lời thế nào.
Cho đến khi trướcngày quay về thành phố G một ngày, bà Cố ở
nhà làm bánh xủi cảo, Cố Tiểu Ảnh ngồibên cạnh giúp mẹ, tự nhiên hỏi:
“Mẹ, lúc mẹ có bầu con, bố đã được điều trở lạithị ủy rồi phải không?”
“Làm sao mà thế được?Lúc đó ông ấy vẫn còn đang nhận chức ở
quê Quản Đồng mà” - bà Cố vừa làm vỏbánh vừa nhớ lại. “Con xem lúc đó
cũng lạc hậu lắm, mẹ không nghĩ là mình sẽsinh sớm, nhà không có điện
thoại, mà mẹ cũng chẳng còn đủ sức bò ra ngoài tìmngười giúp, lúc đó
đúng là tuyệt vọng. Cũng may còn có cô con đến thăm, nghe thấytiếng mẹ
khóc từ ngoài cửa, mới tìm người đến phá cửa, rồi tìm anh bán quẩy
dướinhà, lấy xe kéo đưa mẹ vào bệnh viện. Đến khi mẹ sinh con ra rồi, bố con mới vềđược, nhưng còn may, mọi việc đều suôn sẻ, con gái mẹ lớn lên khỏe mạnh, giờ đilấy chồng rồi”.
Bà Cố ngẩng đầu cười,nhìn Cố Tiểu Ảnh. Giọng bà vô cùng vui
tươi, ngữ khí cũng nhẹ tênh, dường nhưkhoảng thời gian mười tháng mang
thai đó chỉ đơn giản như ngủ một giấc, khi tỉnhlại thì đứa bé đã ra đời, chồng quay về bên cạnh, đó là lúc hạnh phúc nhất củamột người phụ nữ.
Cố Tiểu Ảnh rơm rớmnước mắt, đột nhiên cảm thấy mẹ quả là một người kiên cường!
Cố Tiểu Ảnh vừa gói xủicảo vừa hỏi: “Mẹ này, hồi mẹ một mình
nuôi con, mẹ có thấy tủi thân không? Mẹkhông cãi nhau với bố con à?”
Bà Cố cười: “Nếu mẹnói là không tủi thân, không cãi nhau thì
con có tin không? Có điều lúc đókhông có điện thoại, muốn cãi nhau cũng
chẳng có phương tiện. Lâu dần, tự mìnhcũng hiểu ra, sự nhẫn nại của con
người chỉ có giới hạn. Lần đầu tiên mìnhtrách móc, có thể người ta thấy
ăn năn, nhưng cứ trách móc mãi, người ta sẽ thấychán, cho đến khi chán
đến tận cổ, thì có phải thành ra là mình đã gậy ông đậplưng ông không”.
Cố Tiểu Ảnh trầm t
Thực ra cô rất muốnnói: Mẹ ơi, mẹ nói đều đúng cả, nhưng mà con không làm được.
Thực sự là không thểlàm nổi.
Trên xe quay về thành phố G, Cố Tiểu Ảnh vừa lơ mơ ngủ, vừa đau khổ
nghĩ:mình vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể nuôi nấng một đứa trẻ
đây?
Đứa bé sẽ khóc, sẽ
quấy,sẽ cần ăn, sẽ tè, sẽ ị. Lớn hơn một chút, sẽ phải đưa nó đi mẫu
giáo, đi học cấpmột... trên con đường dài dằng dặc đó, không phải chỉ
cần chuẩn bị cho có các đồăn đầy đủ dinh dưỡng, các thứ đồ chơi đủ loại, các thứ quần áo sạch sẽ, mà cònphải kể chuyện, nói chuyện đạo lý... cho nó nghe. Sẽ chẳng có lúc nào rỗi rãi nữa.
Từ ngày có con, cuộc sống của bạn sẽ bước sang giai đoạn nước sôi lửa
bỏng,dù ngoài mồm có hô hào là phải tiến về phía trước, nhưng trong đầu
chỉ toànchuyện liên quan đến con cái, chuyện ăn uống của con, cứ như thể biến thành mộtđoàn tàu cao tốc hùng dũng lao về phía trước, nhưng chẳng kịp ngắm nghía chútphong cảnh nào bên đường, mà cứ lao đi theo quán
tính. Cho đến khi đứa con lớnlên, ra khỏi tầm kiểm soát của bạn, bạn mới đột ngột ngừng lại, mới phát hiệnra, cuộc đời mình đã trở nên trống
rỗng.
Cố Tiểu Ảnh thấy ớn lạnh.
Đây không phải là cuộcsống mà cô muốn.
Cô vẫn còn bao nhiêulà mơ ước: muốn đi leo núi với học sinh,
hát karaoke, muốn tập trung tinh thầnđể viết thật nhiều tiểu thuyết hay, muốn đi tản bộ tay trong tay với người mìnhyêu, muốn xem phim, muốn
sống cuộc sống vợ chồng son... Cô còn trẻ như vậy, côsợ hãi sự biến dạng của cơ thể cùng những vết rạn chẳng bao giờ mất được, côkhông cần đứa
trẻ này!
Đúng thế, cô thừa nhận, là
một người thuộc thế hệ 8x một thế hệ hơi quá sốngvì bản thân: họ chú
trọng chất lượng cuộc sống, phẩm vị tinh thần, đòi hỏikhông gian độc
lập... nhưng, chẳng nhẽ như thế là không đúng? Đời người ngắn ngủilắm,
nếu chỉ vì những cái gọi là trách nhiệm kia mà đành phải sống không
nhưongmuốn, thì thật có lỗi với tuổi trẻ ngắn ngủi kia.
Cố Tiểu Ảnh thở dài.
Nhưng cô cũng khôngcó đủ dũng cảm bỏ đứa bé này, thế cho nên, cô chỉ có thể chịu đựng từng ngàytrong nỗi khổ không thể nói cho ai
biết.
Cũng may mà có Quả Quả,nó quả là một liều thuốc giải sầu giúp cô vui lên.
Quả Quả đã được nămtháng tuổi.
Bụng nó không còn mềm như lúc đầu nữa,
nó đã có thể bò trên chiếc gối ôm,im lặng nhìn mọi người. Nó thích được
tắm trong chiếc bồn tắm bằng gỗ to, khichiếc phao bơi bé xíu được lồng
qua cổ, chỉ còn thò ra cái đầu tròn tròn, trôngnó đáng yêu lắm. Nó còn
rất thích được mat-xa, chỉ cần mẹ nó bôi dầu mat-xa vàotay, rồi bắt đầu
nhẹ nhàng vuốt ve người nó, là nó liền nhắm mắt thích thú...Nó rất ít
khi quấy khóc, mà rất hay mở to đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn bốn
phíaxung quanh.
Cố Tiểu Ảnh thấy yêuQuả Quả quá đi mất.
Thậm chí, Cố Tiểu Ảnhkhông thể không thừa nhận, nhìn Quả Quả, cô cũng có chút mong đợi thoáng qua vớiđứa con của chính mình.
Đương nhiên Đoàn Phỉvới Hứa Tân cũng biết tin Cố Tiểu Ảnh có
thai. Hai người này tuy đã rời khỏi Họcviện nghệ thuật, nhưng tai mắt
thì rất nhiều. Ngay trong ngày kiểm tra sức khỏe,họ đã được báo tin
chuẩn xác: Cố Tiểu Ảnh có thai.
Phản ứng của hai ngườinày rất khác nhau.
Đoàn Phỉ thì mừng quáđỗi: “Tốt quá rồi, Quả Quả của chúng ta
có bạn rồi, mới nửa tuổi thôi, có thểchơi cùng nhau được!”
Hứa Tân thì vô cùng bấtmãn: “Đồ tàn nhẫn, mình còn chưa có
bạn trai, thế mà cậu đã mang bầu rồi, đúnglà đồ không có nhân tính!
Cố Tiểu Ảnh im lặngkhông nói gì.
Cô thấy biểu hiện củaHứa Tân cũng dễ hiểu, nhưng tại sao Đoàn Phỉ lại vui đến thế nhỉ?
Thực ra Đoàn Phỉ cũngkhông hiểu, tại sao mà Cố Tiểu Ảnh lại phải buồn?
Cuối tuần, Đoàn Phỉ lạigọi Cố Tiểu Ảnh đến nhà mình ăn cơm.
Cô còn dặn người giúp việc làm cả một bànnhiều đồ ăn ngon, nói là để bồi dưỡng cho Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu Ảnh nhìn cả mộtbàn đầy ắp đồ ăn mà thở
dài sườn sượt, ăn mà chẳng thấy ngon, cuối cùng cũng chỉlợi cho tâm hồn
ăn uống của Hứa Tân.
Giữa bữa ăn, Đoàn Phỉhỏi Cố Tiểu Ảnh: “Bao lâu em không gặp ông xã rồi?”
Cố Tiểu Ảnh lấy đũa dầmdầm cơm, rầu rầu: “Nửa tháng rồi... em về nhà mẹ nghỉ hè một tuần, rồi quay vềtrường bận bịu chuyện trường
thanh tra, anh ấy cũng bận, không về nhà được”.
“Anh ấy đã biết em cóbầu chưa?” - Đoàn Phỉ đặt đũa xuống, nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi.
“Chưa biết”, Cố Tiểu Ảnhlắc lắc đầu, “Em vẫn còn chưa lấy lại thăng bằng sau cú sốc này”.
“Cái này thì có gì màgọi là sốc?” - Đoàn Phỉ ngạc nhiên, “Cố
Tiểu Ảnh, em có biết là mình rất may mắnkhông, con cái là lộc trời cho,
em biết không?”
“Lộc trời cho á?” - CốTiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn Đoàn Phỉ, “Nhưng ông xã em ở xa
những 400km, em ở thànhphố này chẳng có người thân, cái món lộc này quá
nặng nề!”
“Chính vì
chuyện nàymà em không vui sao?” - Đoàn Phỉ trợn mắt, cảm thấy không thể
tưởng tượng nổi,“Cố Tiểu Ảnh em thật là không thể hiểu nổi! Em nói cho
chị biết đi, em có địnhgiữ đứa bé này không?”
“Em có thể không giữlại sao?” - Cố Tiểu Ảnh gục đầu buồn bã,
“Em lên mạng tìm thông tin, đều thấynói cái thai đầu tiên không thể tùy
tiện bỏ đi”.
“Cố Tiểu
Ảnh!” - ĐoànPhỉ bực mình đến choáng váng, nhưng vẫn cố gắng kìm chế, nhẹ nhàng khuyên giải,“Nếu đã quyết định sinh đứa bé ra khỏe mạnh, thế thì
hãy vui vẻ mà đón chào nó.Dù gì thì cũng đã có nó rồi, nên không còn
thời gian mà buồn bã, sầu khổ đâu.Chị biết, em một mình nuôi con sẽ rất
vất vả, nhưng cũng không phải là không cócách giải quyết! Dù em không
thích bố mẹ chồng, thì em vẫn còn bọn chị cơ mà,em còn có thể thuê người giúp việc... Thực ra chẳng có ai là cô độc cả, dù chồngkhông ở bên
cạnh, thì mình vẫn có thể sinh con và nuôi nấng như bình thường!”
Đoàn Phỉ nói rất đanhthép, Cố Tiểu Ảnh sững người, ngẩng đầu
nhìn Đoàn Phỉ, thì thấy cô nói như giãibày tâm sự: “Em ơi, sở dĩ bây giờ em không muốn đứa con này, vì em chưa chuẩn bịsẵn sàng, thứ hai là vì
em vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó. Đợi đếnkhi đứa bé trong
bụng em bắt đầu đạp, thì thậm chí em sẽ còn cảm thấy hơi thở củanó, nhịp tim và tình cảm của nó. Lúc ấy, em sẽ biết, trên đời này, vĩ đại
nhấtchính là người mẹ, bởi vì không có khó khăn nào có thể ngăn cản
quyết tâm bảo vệđứa con của người mẹ”.
Trái tim Cố Tiểu Ảnhnhói lên, cô đờ người nhìn Đoàn Phỉ;
trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, HứaTân cũng không dám nói gì, chỉ
lắng tai nghe. Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, CốTiểu Ảnh đột nhiên
chẳng biết nên nói gì.
Đoàn Phỉ thở dài, đứnglên đến bên cạnh Cố Tiểu Ảnh, nắm lấy tay cô, nhìn vào mắt cô nói: “Em ơi, nếuem tin chị, thì hãy dọn đến nhà bọn chị ở. Ở đây còn một phòng trống. Chúng tađều là người thân thiết, có thể chăm
sóc em. Thế nên những vấn đề em lo lắng, bảnchất lại không thành vấn đề. Điều em cần làm bây giờ, là tìm cho mình việc gìđó để làm, chuyển hướng chú ý, thư giãn tinh thần. Cần giảm áp lực, ăn uống đủchất, vận động
đều đặn, ít dùng máy tính... thử nghĩ xem, chỉ chín tháng nữathôi, em sẽ có một đứa con đáng yêu, xinh đẹp giống hết như Quả Quả, em khôngthấy
kỳ diệu hay sao?”
Ánh mắt Đoàn Phỉ trànđầy hi vọng và chờ đợi. Cô nhiệt tình nhìn Cố Tiểu Ảnh:
“Tiểu Ảnh, từ trước đếnnay em luôn là người không chịu thua cuộc. Một
chuyện tốt đẹp này, tại sao em lạilo sợ thế? Em lo không có ai chăm sóc
em phải không? Còn có bọn chị đây cơ mà!”
Lòng Cố Tiểu Ảnh dần ấmlại. Cô rưng rưng nhìn Đoàn Phỉ, rồi
lại nhìn Hứa Tân đang dùng hai ngón tay tạothành chữ V phía sau Đoàn
Phỉ, dần dần dường như đúng là cô không còn sợ hãi nữa.
Điều này thật kỳ lạphải không? Cố Tiểu Ảnh tự cảm thấy từ lúc mang bầu, tâm trạng mình thay đổi thấtthường. Cô âu sầu suốt một tuần,
rồi chỉ trong bữa cơm ở nhà Đoàn Phỉ đã lấy lạiđược dũng khí? Đúng là vô lý thật?
Nhưng Đoàn Phỉ
quả thựcnói không sai, dù gì thì cũng đã quyết định giữ lại đứa bé, thế
thì tại sao phảibuồn, lại không vui? Tại sao không lấy lại tinh thần, để chào đón sự ra đời củađứa trẻ?
Sớm đã biết sẽ thế này, sao lại phải tựdày vò mình đến hai tuần, làm tinh thần xuống trầm trọng đến mức này?
Đây chẳng phải tự muaviệc vào thân thì là cái gì?!
Cố Tiểu Ảnh thẫn thờnhìn Đoàn Phỉ và Hứa Tân, suy nghĩ của cô rối bời, nhưng rõ ràng: đứa bé này,tuy xuất hiện bất ngờ, nhưng vẫn là
con của Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng mà! Nó sẽcó gương mặt giống họ, sẽ gọi
Quản Đồng là “bố”, gọi cô là “mẹ”... thật là tuyệtvời, đúng không nào?
Có lẽ Đoàn Phỉ đã nóikhông sai, giờ trong đầu cô toàn nghĩ
đến những ý thích của bản thân: mình chưađược sống cuộc sống vợ chồng
son, mình vẫn còn rất nhiều mong muốn đang chờ thựchiện, hiện tại sống
một mình rất vất vả, mình... những lý do cá nhân thì nhiềuvô cùng.
Thực ra, nếu khôngsuy nghĩ đến những yếu tố này, thì sự ra
đời của đứa bé quả thực là một niềmvui bất ngờ. Bởi vì thường thường,
niềm vui bất ngờ thường từ trên trời rơi xuống.
Vì thế, đây đúng là lờinói làm thức tỉnh lòng người!
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngcũng không thể không khinh bỉ chính
mình. Có lẽ, mọi người đều nói đúng, cô quảlà một cái thủ lợn đầy bã
đậu!
Cứ như thế, trước
sựcổ vũ động viên chân tình của Đoàn Phỉ và Hứa Tân, Cố Tiểu Ảnh cuối
cùng lại mộtlần nữa lấy lại dũng khí!
Mọi người đều khôngthể tưởng tượng được, cái cách cô chuyển hướng chú ý, giảm áp lực lại là: thitiến sỹ!
Không sai, mọi ngườiđều không nghe lầm, cô muốn thi tiến sỹ,
mục đích rất cao xa, tận cơ sở nghiêncứu văn hóa ở đại học Thượng Hải.
Nhân lúc đi lại còn dễdàng, cô đã hùng dũng mua một đống sách giáo khoa, bao gồm: Văn hóa kinh tế học,Văn hóa chính sách học, Văn hóa thị trường học... Cô tuyên bố hùng hồn: “Thế cũnglà dưỡng thai”!
Không thể không thừanhận, Hứa Tân lại nói đúng, Cố Tiểu Ảnh đúng là người ngoài hành tinh...
Cũng tối hôm đó, cô Cốviết trong blog của mình: Những người
thuộc thế hệ chúng ta, nhìn thì có vẻ lànhững cô gái con một quen được
chiều chuộng, thực ra ngay từ nhỏ đã chịu áp lựccha mẹ kỳ vọng và sự
cạnh tranh giữa những người cùng độ tuổi. Chúng ta sẽ phânthành hai thái cực: người yếu đuối sẽ càng yếu đuối, người mạnh mẽ sẽ càng thêmmạnh
mẽ. Tôi thuộc loại thứ hai, không bao giờ khuất phục!
Nói một cách dân dã:Khó khăn đến đâu giải quyết đến đấy, nếu đã không tránh được, thì lo lắng quálàm gì?