Hôn Nhân Giả

Chương 67




Bởi vì ở trong thang máy Cố Ái chủ động hôn anh và cướp đi kẹo cao su trong miệng anh cho nên tâm tình Lâm Trình cả ngày đều vui sướng, xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, Ninh Phi có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc luôn nở trên môi anh.

Thấy Lâm Trình cười, khoé miệng Lâm Phi cũng vô thức cong lên, phải biết rằng trong ba năm Cố Ái mất tích, trong lòng Lâm Trình luôn luôn nặng nề, vẻ mặt lạnh lùng vô vọng. Thỉnh thoảng khi đi công tác có thời gian rảnh, cô sẽ nhìn thấy anh đứng bên cửa sổ thuỷ tinh nhìn về phía xa, bóng lưng tràn ngập cô đơn.

Ninh Phi thở dài, hai mắt nhắm nghiền, cũng may cuối cùng Cố Ái đã trở về.

Có Cố Ái ở, Lâm Trình liền vui vẻ, anh vui vẻ, cô cũng sẽ hài lòng, nghĩ vậy miệng Ninh Phi lại cong lên, cười cay đắng chua xót.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng sắp tan tầm rồi.

Gần đây Lâm Trình đang phải đàm phán một hạng mục vô cùng lớn, sau khi ký hợp đồng, người phụ trách bên đối tác đối với Lâm Trình quả là ‘nhất kiến như cố’, bảo là muốn gải trí một chút, đêm nay hẹn anh ở nhà hàng Go. Sợ Lâm Trình quên mất, sau khi điều chỉnh lại tâm tình, Ninh phi gõ cửa đi vào.

“Lâm Tổng, sáu giờ tối anh có cuộc hẹn ở nhà hàng Go.”

Nhà hàng Go khá nhỏ, chỉ có 26 bàn, nhưng cũng là nhà hàng sang trọng nhất ở thành phố S.

Phong cách chế biến món ăn độc đáo cùng với nguyên liệu không chê vào đâu được, cho nên nhà hàng này là nơi ăn uống xa xỉ,

Lâm Trình gật đầu, nhìn đồng hồ: “Ừm.”

**

Cuối cùng cũng tan ca.

Cố Ái thu dọn xong đồ đạc, mỉm cười với Lữ Dĩnh, sau đó hai người ăn ý cầm lấy túi xách, đi về.

Tối nay hai người muốn đi mua sắm, mua cho mình chút quần áo đẹp, đều nói, phụ nữ nhất định phải cưng chiều chính mình, lúc nào cũng phải ăn mặc thật xinh đẹp, cuộc đời mới đẹp.

Thế nhưng khi Lữ Dĩnh ôm tay Cố Ái đang đi xuống lầu thì Cố Ái nhận được điện thoại của Otto.

Trong điện thoại Otto nói có vẻ rất vội vã, muốn cô nhanh chóng tới nhà hàng Go.

Anh nói có chuyện bất ngờ xảy ra, anh không nghĩ tới anh có thể gặp được mẹ mình ở thành phố S. Mẹ anh rất muốn gặp con dâu tương lai của bà …

Ở Thụy Sĩ ba năm, quen Otto cũng gần ba năm, thế nhưng Cố Ái thực sự chưa từng gặp Demi mẹ của Otto, chỉ nghe Otto nói, mẹ anh rất thích du lịch vòng quanh thế giới, ngày hôm nay ở thành phố này, ngày mai đã ở một đô thị khác.

Không nghĩ tới, lại sẽ tình cờ như vậy, ngay tại thành phố S này.

Otto có thể gặp được mẹ mình ở thành phố S, thực sự chính bản thân anh cũng cảm thấy không chân thật.

Nguyên nhân là vì ở trong phòng không khí quá bức bối, thấy ánh trăng đêm nay cũng không tệ lắm, cho nên tối nay Otto mới đi ra ngoài, dọc theo mấy quán rượu lăn xe lăn quanh hồ nhân tạo thưởng thức cảnh đẹp.

Trong lúc anh đang ngắm cảnh đến xuất thần, đột nhiên có người vui vẻ vỗ vai anh. Quay đầu lại anh thấy chính là người mẹ đã 5 năm nay không gặp của anh, mẹ anh đang mỉm cười nở rộ với anh.

Phải biết rằng, Demi thích du lịch, trong khi du lịch bà không thích bị người khác quấy rối, cho nên Otto rất ít gọi điện thoại với bà, hai người 10 ngày nửa tháng không liên lạc là chuyện bình thường. Nhưng khi nào mà Demi gọi điện, bà luôn luôn có một bài ca không ngừng: “Con có tìm bạn gái không đó? Nhanh tìm một cô gái nào đó mà kết hôn đi.”

Hơn nữa tuy Demi du lịch nhưng cũng không ngăn cản được sự “Thân thiết” của bà với anh, ở Zurich bà có một đống bạn bè, ngày ngày Otto đều nhận đủ loại điện thoại, tất cả đều là “Chị Demi giới thiệu tôi đến làm quen với anh.”

Không thể nhịn được nữa, Otto phiền não, nói thẳng mình đã có bạn gái.

Nếu nói bạn gái dĩ nhên chính là Cố Ái, người sớm chiều cùng anh ba năm nay.

Cố Ái nghĩ, đời này cô có lỗi với ai cũng không thể có lỗi với Otto.

Cô còn nhớ, trong khoảng thời gian ba năm khó khăn nhất của cô, là Otto bầu bạn bên cô, là anh cho cô cuộc sống mới, ánh sáng cuộc đời …

Otto muốn cô giả làm bạn gái của anh, cô tất nhiên là đồng ý.

Mẹ Otto tới, cho dù cô giả làm vị hôn thê của anh, nhưng cô cũng phải làm cho ra dáng, không thể khiến Otto mất mặt được. Cố Ái chạy nhanh về nhà, tìm một bộ đồ đoan trang nhất, thêm đồ trang sức trang nhã, nhìn vẻ xinh đẹp của mình trong gương, Cố Ái tự mỉm cười, sau đó mới đi.

Chờ đến khi Cố Ái tới nhà hàng Go, vừa vào cửa cô đã thấy Otto ngồi bên cửa sổ.

Chẳng qua là đối diện Otto có tận 2 người phụ nữ, Cố Ái nhíu mày, một là mẹ anh, người còn lại là ai? Thắc mắc nhún nhún vai, dịu dàng cầm túi đi qua.

“Xin lỗi cháu đến muộn.” Cố Ái cười áy náy, khi nói chuyện, Otto đã kéo ghế cho cô.

Cố Ái vừa ngồi xuống đã thấy Otto nắm lấy tay mình, sau đó cô thấy ánh mắt đầy cưng chiều của anh, “Ái Ái, để anh giới thiệu với em.” Otto chỉ vào người mặc áo khoác lông, dáng vẻ tôn quý, “Mẹ anh.” Liếc mắt nhìn một cô gái trẻ xinh đẹp mặc áo lụa trắng ngồi bên trái Demi, “Em họ anh.” Giới thiệu xong, Cố Ái thấy Otto đột nhiên ôm eo cô để cô gần anh hơn, cười với Demi: “Mẹ, đây là Ái Ái, bạn gái của con, vị hôn thê.”

Nói thật là ngoài Lâm Trình ra, ai ôm eo cô, cô cũng cảm thấy không thoải mái, mặc dù người này là Otto. Thế nhưng đã diễn kịch thì phải diễn đến cùng, Cố Ái cười vui vẻ, “Bác gái, bác khoẻ không ạ.”

Chẳng qua nụ cười như hoa cùng tiếng bác gái mới chào xong đã nhất thời cứng đờ trên mặt cô, bởi vì cô thấy Lâm Trình đang đi gần về phía mình …

Vẻ mặt Lâm Trình rất khó coi, Cố Ái có chút lo sợ, sợ Lâm Trình tới kéo cô đi thì phải làm sao bây giờ? Cô thực sự không thể có lỗi với Otto được …

Ra tay trước chiếm lợi thế hơn, suy nghĩ một lúc, Cố Ái cười rạng rỡ phất phất tay với Lâm Trình, “Anh họ, sao anh cũng ở đây?”

Anh họ ư?

Lâm Trình nhíu mày, vẻ mặt càng khó coi hơn, ai là anh họ của em?

Cố Ái là của anh, hơn nữa hôm nay ở trong thang máy rõ ràng cô còn hôn anh, cướp kẹo trong miệng anh, thế nào đột nhiên đến tối lại có mặt ở đây đi gặp mẹ Otto? Buồn cười quá?

Lại nói, là do có người hẹn Lâm Trình ở đây, Lâm Trình đúng giờ đến nơi, ngồi còn chưa ấm chỗ đã thấy Cố Ái đi vào …

Cố Ái vẫn là vợ anh, anh nhất định phải mang cô đi …

Thế nhưng khi anh tới gần bàn của cô, ngoài dự liệu của cô là Cố Ái đứng dậy nhiệt tình ôm tay anh sau đó cười nói với mẹ Otto “Bác gái để cháu giới thiệu một chút, đây là anh họ của cháu, Lâm Trình.”

Nhìn Cố Ái cười như hoa ôm tay gọi anh là anh họ, Lâm Trình chỉ cảm thấy tức giận ngút trời, muốn nắm cổ tay kéo cô đi, ai ngờ, sắc mặt Cố Ái đột nhiên sầm xuống, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe nói một câu, “Nếu anh kéo em đi, em sẽ hận anh cả đời..”

Hận cả đời....

Lâm Trình cười khổ, anh đúng là hết cách với cô rồi, cô doạ một câu anh đã không thể làm gì được.

Nhưng mà, không thể đưa cô đi thì anh có thể ở lại đây mà.

Đang nghĩ lại nghe em họ của Otto nói” “Là anh họ sao, nếu không ngại thì ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi.”

Cố Ái nghe thấy vậy liền nguýt anh một cái, ý bảo anh từ chối đi, ai ngờ rằng Lâm Trình không thèm để ý, nhìn em họ Ottho khẽ gật đầu, “Cũng được.”

Sau khi ngồi xuống, Lâm Trình liếc mắt nhìn cái bàn ban nãy anh ngồi, liếc mắt nhìn đối tác của anh cô đơn ngồi một mình trên bàn cơm, vô cùng áy náy gửi tin nhắn qua: “Anh, em đang theo đuổi bà xã, mong anh lượng thứ.”

“Ha ha, hiểu rồi, cố lên.”

Lại nói 3 năm qua đi Lâm Trình thay đổi rất nhiều.

Anh không còn giống như trước đây, không có bạn bè, trái lại bây giờ anh có rất nhiều bạn, đặc biệt nhiều, những người hợp tác với anh đều trở thành bạn tốt của anh.

Có bạn bè bên cạnh, khi mệt mỏi có thể cùng nhau nhậu nhẹt, hát karaoke, khi muốn theo đuổi bà xã, có người làm quân sư, loại cảm giác này rất tốt.

Cuối cùng cũng được gặp Cố Ái, Demi nhìn một lượt Cố Ái, bề ngoài thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ăn mặc lịch sự bảo thủ, phối hợp trang sức trang nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, khiến cho người khác cảm thấy rất thoải mái.

Nhìn Cố Ái, Demi hỏi: “Ái Ái, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi bảy.”

Cố Ái đang muốn ở miệng trả lời, ai ngờ lại bị Lâm Trình cướp lời.

Cố Ái tức giận, nguýt anh một cái, ai dè anh chỉ cười hì hì.

Đối với câu Lâm Trình trả lời Demi không có cảm giác gì, chỉ suy nghĩ một hồi, nhìn Cố Ái, có chút chăm chú nói: “Ái Ái à, 27 tuổi cũng không còn nhỏ nữa, mau mau kết hôn sinh con đi.”

Kết hôn sinh con? Đùa à? Tuy rằng trong lòng đã lửa cháy bập bùng nhưng Lâm Trình vẫn đè nén lửa giận, tâm bình khí hoà nói: “Tuy cô ấy 27 tuổi nhưng vẫn như trẻ con thôi, có đôi khi còn không chăm sóc tốt cho chính bản thân, cháu lo lắng thay cho cô ấy. Nếu như sinh con, sợ rằng …”

Lâm Trình còn chưa nói hết, đột nhiên cảm giác được dưới gầm bàn Cố Ái dùng giầy cao gót đạp một cái thật mạnh vào bắp chân anh, cú đạp này rất đau, khi Lâm Trình suýt xoa lại nghe thấy Cố Ái cười tươi như hoa gật đầu với Demi, “Chúng cháu sẽ suy nghĩ ạ.”

“Lâm tiên sinh, anh sao thế?” khi Lâm Trình rên đau, em họ Otto liền hỏi anh.

“Không sao, không sao, chân đột nhiên bị căng cơ.” Lâm Trình lấy lòng liếc mắt nhìn Cố Ái, sau đó cười lịch sự với em họ Otto.

Thấy Lâm Trình cười với cô gái khác, Cố Ái lại ghen lồng lộn, nghiến răng khẽ nói: “Bình thường anh ấy hay bị căng cơ lắm.”

“Hả, bình thường hay bị sao? Thế là anh bị thiếu các nguyyeen tố vi lượng rồi, anh cần đi bệnh viện kiểm tra đi …” Em họ Otto nhìn qua có vẻ ít nói, thế nhưng là người rất để ý người khác. Hơn nữa em họ Otto là người đơn giản, chẳng qua Cố Ái chỉ hùa theo nói Lâm Trình một câu, cô ấy lại cho là thật.

Nhưng mà, nhìn qua cũng thấy cô em này có ấn tượng tốt về Lâm Trình.

Nói xong chuyện bị căng cơ, em họ Otto hỏi thẳng Lâm Trình mẫu người bạn gái mà anh thích..

Mẫu bạn gái mà Lâm Trình thích …

Lúc này Cố Ái không có nhìn Lâm Trình, bởi vì cô cũng muốn biết đáp án.

Thế nhưng chờ mãi, Lâm Trình lại thâm tình nhìn Cố Ái đang cúi đầu ăn cơm nói một câu: “Tôi thích người như vợ của tôi.”

“Anh có vợ?” Em họ Otto quả nhiên có chút bất ngờ, “Anh kết hôn rồi sao?” “Đúng vậy, tôi kết hôn được ba năm rồi, còn yêu cô ấy đã được 10 năm.”