Hôn Nhân Giả

Chương 65




Nhìn khuôn mặt nhỏ nanh quật cường ngước lên đối diện với mình, Lâm Trình khẽ xoa mái tóc của cô: “Em đáng yêu như vậy, sao anh nỡ trêu đùa em được chứ?”

“Không được chạm vào tóc của em.” Cố Ái nói xong lui ra phía sau vài bước, cô thật sự chán ghét hành động vuốt ve mái tóc cô của anh, bởi vì mỗi lúc ngón tay anh lướt qua, luôn vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức làm cô phiền lòng. Sửa sang lại chỗ tóc vừa bị anh xoa rối, Cố Ái trừng mắt nhìn anh, rồi sau đó đi tìm quần áo của mình, ngay trước mặt anh, trực tiếp cởi áo ngủ ra thay đồ của mình vào, dù sao toàn thân từ trên xuống dưới đều bị anh nhìn qua, tối hôm qua lại do cô chủ động, lúc này thiết nghĩ cô chẳng phải tỏ ra rụt rè làm gì.

Lưu loát thay quần áo trước mặt anh xong, cuối cùng quàng khăn cổ vào, nhanh nhẹn kéo áo khoác móc trên tường xuống, Cố Ái trực tiếp lướt qua người anh, đi thẳng ra cửa.

Cô mới ra bước ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng Lâm Trình gọi mình: “Ái Ái, vì sao em luôn không chịu tin tưởng anh?”

“Em rất muốn tin anh, nhưng em tìm không ra lý do gì để tin anh cả.” Cố Ái quay người lại nhìn anh: “Lâm Trình, tiểu khu này có bao nhiêu bảo vệ trông coi, anh không phải không biết, muốn ra vào nơi này ngoại trừ nhân viên ra thì đều phải thông báo thân phận trước cho chủ nhà biết, Nhậm Mạn Mạn không ở đây, nhưng bảo vệ lại không hề đánh tiếng mà để cô ta đi thẳng lên nhà anh, nếu là anh anh có tin được không? Chắc hẳn cô ta đã tới đây rất nhiều lần, bảo vệ họ phải biết chắc mối quan hệ giữa hai người mới có thể để cô ta tuỳ ý ra vào, đúng không?” Nói tới đây, thanh âm Cố Ái đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng từng lời của cô vẫn phát ra rõ ràng từng chữ như vậy: “Anh nói xem, em nên làm thế nào để tin tưởng giữa hai người hoàn toàn trong sạch được?”

Cố Ái nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng của cô, Lâm Trình chỉ còn biết thở dài phiền não.

Anh thật sự không biết Nhậm Mạn Mạn vì sao lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà anh.

Hiện tại anh quả thực có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được mối oan này.

Trong phòng bỗng nồng nặc mùi cháy khét, anh thế nhưng lại quên mất, nãy giờ anh đang hầm cháo. Vội vàng vào bếp tắt nguồn điện, Lâm Trình buồn bực cào tóc, cả người mệt mỏi ngồi phịch xuống bàn ăn.

Ở đây là khu biệt thự sa hoa, có thể mua được một căn nhà nơi này ắt hẳn là người có rất nhiều tiền, ra ra vào vào đều là những chiếc xe vô cùng sang trọng, cho nên có rất ít taxi lui tới vào trong này, muốn bắt được xe phải đi bộ một đoạn đường rất dài, hoặc là gọi điện để người ta tới rước đi.

Cố Ái vừa đi ra khỏi tiểu khu, thất tha thất thểu bước trên lớp tuyết thật dày đọng lại từ đêm qua. Trên mặt đường vài chỗ đã đóng băng, để tránh bị ngã giống như tối hôm qua, cô cẩn thận dò từng bước đi chậm chạp.

Tục ngữ nói không sai, khi tuyết rơi thì không lạnh, đóng băng rồi mới thấy buốt giá, hôm nay mặc dù đã có ánh nắng mặt trời le lói, nhưng cảm giác lạnh lẽo trong không khí vẫn không hề giảm.

Cố Ái chỉ quấn một chiếc khăn quàng cổ, không mũ len không bịt tai giữ ấm, cô chỉ cảm thấy gió lạnh thổi vù vù trên đầu, lạnh thấu xương. Hơn nữa da mặt dường như bắt đầu cứng lại, cánh mũi đỏ bừng, dần trở nên nhức nhối.

Thế sự thực khó lường.

Vừa rồi cô còn mặc áo ngủ lướt qua lướt lại trong căn phòng ấm áp, nhưng bây giờ lại đang phải chật vật đối chọi với cái lạnh như băng ngoài trời.

Cố Ái run rẩy rùng mình một cái, hai tay không nhịn được tự ôm lấy chính mình.

Vừa đi được khoảng trăm mét, bỗng có một chiếc xe dừng lại ngay bên cạnh cô.

Cô xoay người qua, liền nhìn thấy Lâm Trình mở cửa xuống xe, cô vốn không muốn để ý tới anh mà tiếp tục đi đường của mình, nhưng không ngờ Lâm Trình một câu cũng không nói lập tức bế thốc lấy cô ném vào trong xe.

Nếu là ba năm trước đây, Lâm Trình đối với cô như vậy, cô nhất định sẽ ra sức đánh vào vai anh vừa la lớn: “Cứu mạng… Cướp người…” Nhưng hiện tại cô đã hai mươi bảy tuổi, chẳng ngây thơ tới mức hô lên những từ đó, điều duy nhất cô có thể làm, chính là căm giận nhìn anh: “Rốt cuộc anh lại muốn làm gì?”

“Bây giờ em muốn đi nơi nào? Anh đưa em đi.” Lâm Trình giúp cô thắt dây an toàn, anh nhìn cô, hỏi nghiêm túc.

Người cũng đã bị anh ném lên xe, đây an toàn cũng đã thắt, nếu anh ta đã muốn làm người tốt thì cô liền cho anh ta cơ hội, Cố Ái quay mặt đi nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, thốt lên hai chữ: “Công ty.”

Suốt dọc đường đi, hai người không hề nói với nhau câu nào.

Tới công ty, Lâm Trình vừa dừng xe, Cố Ái vội vàng tháo dây an toàn, đẩy cửa xe đi xuống, nhưng khi cô vừa chạm tay lên cánh cửa thì cổ tay lại bị Lâm Trình giữ lại.

Cô quay đầu lại trừng mắt với anh, biểu tình rất không hoà nhã. Ngay tại lúc cô đang muốn rống giận một câu ‘Anh lại muốn làm gì’ thì bỗng thấy Lâm Trình không nói gì, lấy từ trong xe ra một bao nilon lớn đựng gì đó đưa cho cô.

Nhìn xuyên vào bên trong túi thì thấy đủ thứ màu sắc rực rỡ, có vẻ là bánh mỳ. Đủ loại bánh mỳ cho cô.

Anh ta lại dám dùng mỹ thực để chuộc tội.

Cố Ái bĩu môi, cho dù cô có thích ăn bánh mỳ đến mức nào đi chăng nữa, cô cũng không thể vì chút ơn huệ nhỏ này mà thay đổi cái nhìn với một tên đại lừa gạt. Hừ lạnh một tiếng, đem bánh mỳ trả lại cho anh: “Tôi không cần.”

“Nếu em không nhận lấy, thì anh đành đích thân mang lên tận văn phòng cho em vậy.”

“Anh…” Cố Ái cảm thấy tên này quả thực có đôi khi không thể nào nói lý được.

Được lắm, nếu đã cho thì cô nhận, không phải tỏ ra cần hay không cần nữa, xách túi bánh xuống xe, lúc đóng cửa còn cố ý đóng sầm một cái thật mạnh, nhưng lúc này lại nghe Lâm Trình nói: “Cho dù tâm tình có khó chịu tới mức nào, cũng không được bỏ bữa sáng, nghe không?”

Bữa sáng, anh chuẩn bị nhiều bánh mỳ như vậy là muốn cô ăn no tới chết có phải không?

Cố Ái quăng trả lại anh một cái nhìn đầy khinh thường, anh ta đang muốn dùng mỹ thực cùng với những hành động săn sóc tỉ mỉ đầy cảm động để tiếp tục diễn trò yêu đương tha thiết với cô đó sao? Đành để giấc mộng hão huyền của anh ta dẹp đi! Bởi vì cô sẽ không bao giờ để tên đại lường gạt này có cơ hội lừa dối mình nữa!

Cố Ái mới vừa bước vào công ty, mông vừa chạm vào chiếc ghế làm việc của mình, bỗng Lữ Dĩnh từ đâu sán tới, ra vẻ thần bí cười hề hề: “Ái Ái, tối hôm qua không về nhà rốt cục là đi nơi nào?”