Edit: Pingki
Sáng sớm tia nắng mặt trời yếu ớt xuyên qua khung kính cửa sổ vọt vào trong nhà, ấm áp mà tươi đẹp.
Trong phòng khách, Lâm Trình ngồi ngay ngắn trên sô pha, lưng thẳng tắp, Cố Ái ngồi ngay bên cạnh anh, hai chân nửa quỳ trên sô pha, môi khẽ mím chặt, đang hết sức tập trung khoa tay múa chân ở cổ anh, thỉnh thoảng, cô lại tiện tay kéo cổ áo bên trong của anh. Anh có thể cảm nhận rõ rệt được đầu ngón tay của cô lơ đãng chạm vào da thịt anh, đầu ngón tay của cô thực ấm áp, làm cho người ta cảm giác thực thoải mái.
“Có lẽ, dán ở đây trong có vẻ giống hơn.” Cô lầm bầm lầu bầu, Lâm Trình đưa mắt liếc sang cô một cái, ngón tay cô đang gõ nhẹ từng nhịp lên môi mình, bộ dạng trông thật ngốc nghếch, ngốc đến mức khiến anh không muốn dời mắt, cứ như vậy mà nhìn cô. Lâm Trình bỗng cảm thấy vui mừng dạt dào, trong lòng đang cười thực vui vẻ, nhưng khóe miệng chỉ hơi nhếch lên. Có điều, anh vừa mới cười lên thôi, đột nhiên trông thấy vẻ mặt hưng phấn của Cố Ái đang nhìn anh chằm chằm.
Đối diện với ánh mắt của cô, Lâm Trình chỉ cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp không ngừng, có chút bối rối nhanh chóng dời ánh mắt đi, ra vẻ trấn tĩnh hắng cổ họng mấy cái: “Cố tiểu thư có thể làm nhanh nhanh chút hay không?”
“Xong ngay đây.” Giọng điệu Cố Ái thực vui vẻ, nghĩ đến nên dán thế nào trông cho giống thật nhất, chỉ thấy cô cầm lấy miếng dán trên bàn lên, nhẹ nhàng xé mở, hai ba động tác đã dán chuẩn xác, sau khi làm xong, vỗ vỗ tay, vẻ mặt thoải mái cùng hài lòng: “Lâm tiên sinh, tôi tin rằng, chỉ cần anh nhìn thấy kiệt tác của tôi, chắc chắn anh cũng sẽ rất vừa lòng cho xem.” Nói xong, cô nhanh nhẹn rời ghế sô pha, túm lấy cánh tay anh kéo đi: “Theo tôi đến soi gương nhìn xem.” Cô cư nhiên kéo tay anh, Lâm Trình cảm thấy động tác này thân thiết vô cùng, trong lòng lại vui như nở hoa, nhưng ngoài mặt lại làm như không có gì, để mặc cô kéo mình đi.
Đến trước gương, khi nhìn vào trong chỗ cổ áo mình, Lâm Trình bỗng ngạc nhiên khi tìm không thấy miếng băng cô dán ở chỗ nào, quay qua quay lại nhìn kĩ hơn, mới thấy đường viền nho nhỏ của miếng băng trong cổ áo phía dưới gần chỗ xương quai xanh một chút.
“Thế nào? Anh có thấy hài lòng hay không? Tôi dán kín đáo đấy chứ?” Cố Ái cũng đứng ngay sát bên người anh, cùng nhìn vào trong gương “Cái này người ta gọi là thông minh bị thông minh lừa, nếu là người bình thường, tuyệt đối sẽ không bao giờ chú ý đến đường viền nho nhỏ dán ở trên cổ của anh, cũng chỉ có ông nội tôi với ba ba của anh mấy người luôn tự nhận mình là người khôn khéo mới chủ tâm âm thầm để ý xem trên người chúng ta có dấu vết gì không, may mắn là chúng ta cũng chỉ là diễn trò cho họ xem thôi.”
“Uhm.” Lâm Trình gật đầu phụ họa, kỳ thật, những lời cô nói anh không nghe lọt vào tai được chữ nào, bởi vì anh đang nhìn hình ảnh hai người trong gương đến ngây ngốc. Lúc này, anh có một cảm giác thực mãnh liệt, khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian này có lẽ là khi đứng bên cạnh người mình yêu, chỉ cách nhau trong gang tấc, nhưng lại không thể nào chạm tới được nhau.
Cô đang đứng bên phải anh, không nhìn đi đâu khác, chỉ cần nhìn vào đỉnh đầu hai người thôi liền thấy thực hòa hợp. Nghe nói chiều cao thicstrong hợp nhất của một cặp tình nhân chính là tầm mắt nhìn thẳng của cô gái vừa đến cằm của người con trai. Hai người họ, đứng cạnh nhau trông hoàn mĩ.
Xuyên qua tấm gương, anh thấy Cố Ái cũng đang nhìn vào đó làm mặt quỷ với anh, rồi sau đó cầm lấy di động của mình chụp vài tấm hình cho Lâm Trình, vừa chụp vừa cười híp mắt: “Lâm tiên sinh, anh có cảm thấy, hai chúng ta đứng chung một chỗ rất hòa hợp hay không?”
“Uhm.” Ngữ điệu vẫn thản nhiên như trước, nói xong, Lâm Trình xoay người đi: “Tôi vào phòng ngủ thay đồ, sau đó chúng ta có thể ra ngoài.”
Vừa vào phòng mình, lấy áo vest mặc vào, Lâm Trình sờ sờ lên miếng băng dán mà cô dán trên cổ anh, chợt cười khổ, vừa rồi cùng cô đứng trước gương, trong đầu anh không ngừng hiện lên cảnh tượng mà mình đã khát khao từ lâu: Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, anh và cô cùng đi đánh răng, lúc đó, anh ngẫu nhiên có thể vui đùa mà đứng phía sau ôm lấy eo cô, cầm lấy bàn chải cô đang dùng giúp cô chải răng, cô sẽ tựa vào lòng anh mà cười thật thỏa mãn.
Chỉ là, ngày này, sẽ có sao? Lâm Trình nghĩ đến đây, mơ hồ châm một điếu thuốc.
Chờ đến khi Lâm Trình mặc xong áo đi ra ngoài, Cố Ái đã ngồi ở phòng khách chờ anh được hồi lâu, thấy anh đi ra, Cố Ái liền đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”
Vừa ra khỏi cửa, Cố Ái thực tự giác mà khoác lấy tay Lâm Trình, thấy cô làm vậy, anh có chút sửng sốt, bỗng thấy Cố Ái ngẩng đầu cười một cái thực sáng lạn với anh: “Lâm tiên sinh, vợ chồng mới cưới, nhất định phải thân mật một chút.” Lâm Trình gật đầu, để mặc cô khoác tay mình, sợ cô không theo kịp bước chân mình, anh liền cố ý thả chậm lại.
Suốt đường đi, Cố Ái không ngại phiền phức mà dặn đi dặn lại anh: “Đợi lát nữa gặp mặt ông nội và mọi người, ngàn vạn lần đừng gọi tôi là Cố tiểu thư, nhất định phải gọi tôi là Ái Ái đấy.”
“Ừ.” Lâm Trình rất phối hợp mà gật đầu, gọi cô là Ái Ái, là điều mà anh muốn làm từ lâu, không hiểu là thế nào, bất giác anh buột miệng gọi một tiếng: “Ái Ái.”
Vừa nói xong, anh giật mình sửng sốt, Cố Ái lại như không phát hiện ra điều gì, chỉ gật đầu tán thưởng: “Đúng rồi. Mà thực ra, sau này hai ta sẽ ở cùng nhau dưới một mái nhà, nếu anh không thấy ngại, cứ gọi tôi như thế cũng được. Đương nhiên, gọi cả tên cũng không sao, miễn là anh không “Cố tiểu thư” là được, nghe rất không tự nhiên.” Nói xong, cô lại mỉm cười, nụ cười như mang theo chút ánh nắng ấm áp, có lẽ là từ nhỏ cô đã được Cố lão gia bảo bọc thực chu đáo, thế nên cả người cô luôn toát ra vẻ hồn nhiên trong sáng làm người ta cảm giác thư thái không thôi.
Hoa hướng dương sẽ mãi hướng về mặt trời.
Cố Ái chính là mặt trời kia, nhìn thấy cô, trái tim lạnh lẽo bấy lâu của anh như được chiếu sáng đến tan chảy. Cho nên, anh không cầm lòng được mà muốn đến gần cô, muốn ở cạnh cô để được hấp thụ tia sáng ấm áp này.
“Vậy sau này tôi nên gọi anh là gì? A Trình? Tiểu Trình gia? Hay là Lâm ca ca?”
“Gì cũng được, không gọi Lâm tiên sinh là được rồi.”
————Greenhousenovels.com————-
Đợi đến khi hai người đặt chân vào đại sảnh khách sạn thì đã thấy ông Lâm và Cố lão gia đang trò chuyện với nhau rồi.
Trong đại sảnh, còn có vài vị khách đang tán gẫu cùng nhau, hai nhà Lâm Cố đều là những gia tộc có tiếng tăm ở thành phố S, khách khứa hai nhà mời trong tiệc hôn lễ hôm qua không phải người giàu có thì cũng là người có địa vị, nhưng hầu như đều là thương nhân, cho nên, những người tới tham dự này nhân lúc sắp tàn tiệc liền tranh thủ cơ hội làm quen với nhau để bàn chuyện làm ăn của mình.
Xuyên qua dòng người náo nhiệt, Cố Ái khoác tay Lâm Trình đi đến chỗ Cố lão gia và ông Lâm, sau đó mỉm cười ngọt ngào: “Con chào ông nội, con chào ba ba.”
Lại nói, tính tình Cố Ái như thế nào Cố lão gia là người rõ nhất, bởi vì từ nhỏ đến lớn ông đều rất chiều chuộng cô, ông luôn giành cho cô thứ tốt nhất, cho cô một cuộc sống tựa như một cô công chúa, thế nên tính tình cô không khỏi có chút kiêu ngạo. Đoạn phim xuất hiện trong buổi hôn lễ hôm qua, rõ ràng là một điều vũ nhục đối với cô, một người luôn kiêu hãnh như vậy lại có thể nhẫn nại chịu đựng. Cố lão gia bất giác nảy lên chút hoài nghi về thái độ của cô với cuộc hôn nhân này: Hoặc là cô rất yêu Lâm Trình, nên mới cắn răng nén giận; hoặc là căn bản cô không yêu Lâm Trình, vì vậy cô xem đoạn phim đó chẳng là gì cả, giả vờ nuốt giận chỉ là để gạt ông.
Hai nhà Lâm Cố thế giao đã mấy đời, từ nhỏ đến lớn, số lần mà Cố Ái và Lâm Trình gặp mặt nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng mà vài lần gặp đã yêu đến chết đi sống lại, yêu đến mức bằng lòng nuốt cục giận to như vậy vào trong, rõ ràng không phải tính cách của Cố Ái, thế nên, ngày hôm qua Cố lão gia về nhà mà không ngừng ngẫm nghĩ, có lẽ, hai đứa này đồng ý kết hôn là để hợp nhau lại diễn trò gạt ông mà thôi.
Chính vì nghĩ như thế nên lúc này, nhìn thấy hai đứa thân mật đến đây, Cố lão gia không nhỏi nhíu mày nhìn quét một vòng trên người Cố Ái và Lâm Trình, mong muốn phát hiện ra điều gì khả nghi.
Đang nhìn, Cố lão gia bỗng giật mình khi thấy miếng dán trên cổ Lâm Trình, ông chợt ngẩn ra, hai đứa này thực sự là đã lên giường?
Cháu gái của ông cũng không phải loại con gái tùy tiện, nếu hai đứa chỉ diễn trò, nó nhất định sẽ không bao giờ cho Lâm Trình làm chuyện kia. Ánh mắt ông hơi nheo lại, chẳng lẽ Ái Ái thật sự yêu tên nhóc này sao? Khẽ thở dài, có lẽ là vậy, dù sao Ái Ái cũng đã lớn rồi, cũng đến lúc sa chân vào bể tình nhân gian rồi. Aiz.
Phải biết rằng, Cố lão gia dù có khôn khéo đến mức nào thì cũng chỉ là một ông lão cổ hủ, đương nhiên sẽ không ngờ rằng chính tay cháu gái đáng yêu nhu thuận của mình đã tạo vết hôn giả kia!
Lòng nghi ngờ lúc này đã tiêu tán đi phân nửa, Cố lão gia nhìn Cố Ái mà bất đắc dĩ lắc đầu.
Mẹ của Cố Ái là bà Diệp Mĩ Lâm ở bên cạnh dìu đỡ Cố lão gia, nhìn thấy ông lắc đầu, bà Cố liền nhìn ra nguyên do, chỉ thấy bà đưa tay lên yêu chiều dí trán cô một cái, giọng điệu như trách cứ lại như giả vờ tức giận nói: “Nha đầu này, chỉ biết tùy hứng, không biết hôm nay sẽ có rất nhiều khách đến đây sao? Tối qua làm chuyện gì cũng không biết kiềm chế lại chút.”
Nghe mẹ nói như vậy, Cố Ái chu miệng: “Ai nha, mẹ này, mẹ nói làm người ta ngượng ngùng mà.”
Lâm Trình không nghĩ tới chính là, Cố Ái vừa làm nũng với mẹ xong, lại quay sang ôm lấy cả thắt lưng anh, rồi sau đó vùi đầu vào lòng anh nữa.
Động tác này của cô vô cùng thân thiết, Lâm Trình sửng sốt, nhất thời luống cuống chân tay, cảm giác tim mình lại nảy lên một cái.
Nhưng mà động tác của Cố Ái chỉ kéo dài trong tích tắc. Hai giây sau, cô liền giãy ra khỏi ngực anh, tự nhiên rút hai tay về, lại khoác lên tay anh lần nữa.
Nhìn Cố Ái thẹn thùng chui vào lòng Lâm Trình, mối nghi ngờ vừa rồi của Cố lão gia liền tan biến không còn một mảnh.
Cố lão gia mỉm cười nhìn cháu gái, trong mắt hàm chứa chút yêu thương cùng không nỡ rời xa: “Ái Ái à, sau này không ở với ông nội nữa, cháu phải chăm sóc mình thật tốt.” Nói xong, ánh mắt lại chuyển sang Lâm Trình, có lẽ là vẫn còn nhớ đến đoạn phim kia, ánh mắt ông khi nhìn Lâm Trình mang theo chút tức giận, cho nên giọng điệu khi nói chuyện rõ là không thân thiết: “Lâm Trình, ta chỉ có một đứa cháu gái này thôi, từ nhỏ nó đã được ta nuông chiều trong tay mình, cháu phải đối xử với nó cho tốt. Còn chuyện xảy ra ngày hôm qua, nếu Ái Ái không muốn truy cứu, ta cũng sẽ không nhắc lại, nhưng sau này, nếu còn xảy ra những chuyện tương tự, dù Ái Ái không truy cứu thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho cháu.”
“Ông nội, xin ông an tâm, những chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Lâm Trình hứa hẹn, ngữ khí của anh thực kiên định, khiến cho Cố Ái cảm giác như anh đang nói thật vậy.
“Nếu Lâm Trình dám đối xử tệ với Ái Ái, thì tôi sẽ là người đầu tiên tha cho thằng bé này.” Ba ba của Lâm Trình là ông Lâm Chính Phong lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, rồi quay sang mỉm cười cung kính với Cố lão gia.
Nhìn nụ cười của Lâm Chính Phong, Cố Ái đột nhiên thấy sống lưng lành lạnh, nụ cười của ông ấy khiến người ta cảm giác rất không thoải mái, kiểu cười này thực âm trầm. Nhìn ba chồng như vậy, Cố Ái chợt dâng lên vài tia đồng tình với Lâm Trình đang đứng bên mình, có một người ba ba như vậy nên con trai mới bị dưỡng thành loại khí chất lạnh lùng này.
Đang nghĩ nghĩ, Cố Ái bỗng nghe thấy tiếng của mẹ: “Nếu Cố Du còn sống, thấy Ái Ái kết hôn thế này nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Nghe thấy mẹ nhắc đến ba mình, ý cười trên mặt Cố Ái nhất thời tiêu tán.
Diệp Mĩ Lâm nói xong, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
Thấy vậy, bà có chút luống cuống, nhìn sang thấy sắc mặt Cố lão gia thay đổi, bà liền cười trừ: “Ba, con…con không nên nhắc tới anh ấy."