Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Như uể oải quay người qua ôm lấy anh.
Khuôn mặt buồn ngủ do đêm qua phải "làm việc" đến tận 2 giờ sáng của cô khiến anh buồn cười.
Vòng tay ấm áp của anh siết chặt cơ thể nhỏ nhắn trong lòng.
- Em ngủ thêm đi, hôm nay là chủ nhật, không cần dậy sớm.
- Híc, em mỏi quá.
Thẩm Như giọng như sắp khóc, bên trong lòng anh đã nũng nịu.
Hạo Thiên đặt lên trán cô một nụ hôn, bàn tay to lớn đưa xuống x0a nắn chiếc eo mệt mỏi.
- Làm em mệt rồi.
- Không sao, em yêu anh.
- Anh cũng rất yêu em.
Thẩm Như khẽ cười vùi mặt sâu vào lòng ngực anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hạo Thiên nằm đó kiên nhẫn x0a nắn cơ thể cho cô.
Anh không ngủ thêm, chỉ nằm đó ngắm nhìn chiếc vợ xinh đẹp của mình say sưa ngủ ngon lành.
Cả hai rời giường đã là 10 giờ trưa.
Tắm rửa xong, Hạo Thiên lo lắng bế cô xuống nhà.
Cho dù thế nào thì anh cũng không thể để vợ anh đói bụng được.
Thẩm Như vì ngại nên trách mắng anh nhưng anh nào có quan tâm.
- Em yên nào, té bây giờ.
- Xung quanh bao nhiêu người, anh bế em như vậy… ngại chết mất…
- Anh bế vợ anh chứ bế ai mà ngại.
- Để em xuống đi.
- Tới bàn ăn sẽ để em xuống.
Bàn ăn đơn giản với hai món thịt xào và một chén canh.
Thẩm Như gật gù ăn ngon miệng khi được chồng cẩn thận đút cho từng muỗng một.
- Em ăn thịt nhé?
- Dạ.
Hạo Thiên buồn cười cứ vậy để cô dựa vào người mình.
Một muỗng cho cô lại một muỗng cho mình.
Thẩm Như nhìn dì Giai Giai, suy nghĩ một lát mới lên tiếng.
- Hôm nay dì về với gia đình đi ạ.
- Không được đâu cô chủ, công việc còn rất nhiều.
- Hôm nay con ở nhà mà, tối nay để con chuẩn bị bữa tối là được rồi.
- Nhưng mà…
- Dì yên tâm, con sẽ nói Hạo Thiên không trừ lương dì.
Hạo Thiên đưa muỗng sấn một miếng cơm vui vẻ đút cho cô.
Yêu thương hôn lên trán nụ hôn rồi đưa mắt nhìn về phía dì Giai Giai.
- Vợ tôi muốn thì dì cứ về đi, để cô ấy làm điều cô ấy muốn.
- Dạ vâng, vậy tôi cảm ơn cô cậu chủ.
Thẩm Như há miệng tiếp nhận miếng cơm ăn ngon lành.
Buổi trưa trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn anh và cô.
Thẩm Như để anh nằm gối đầu trên đùi mình.
Tay vẫn đều đều vuốt lên mái tóc anh.
- Oaaaa đẹp đôi qua đi.
Chẳng là cả hai cùng nhau xem phim.
Hạo Thiên khẽ cười đưa mắt nhìn qua màn hình lớn hỏi cô.
- Đẹp đôi hơn anh với em không?
- Dĩ nhiên là không rồi.
Đang vui vẻ thì có tiếng chuông điện thoại vang tới.
Thẩm Như theo phản ứng tự nhiên của người vợ mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của anh.
Hạo Thiên khẽ cười đưa điện thoại cho cô.
Số máy "mẫu thân" hiện lên khiến cô cười trừ nhận máy.
- Alo, con nghe nè mẹ.
"Con dâu tôi đó sao, chiều nay qua nhà chơi nhé."
- Dạ vâng ạ, vậy mẹ chồng yêu dấu cho đứa con dâu này ké luôn buổi cơm tối.
"Haha, bà mẹ chồng đây sẵn lòng.
Thế nhé, tối gặp tụi con sau."
- Dạ mẹ.
Tắt máy, cô đưa điện thoại cho anh.
Hạo Thiên cầm lấy điện thoại đặt lên ngực mình nhìn cô.
- Mẹ gọi về nhà sao?
- Dạ.
Anh khẽ cười quay lại với bộ phim dang dở.
Tối đó, anh cùng cô tới Lục Gia.
Thẩm Như thật sự rất được nhà chồng cưng chiều.
Vừa vào nhà đã đón nhận rất nhiều yêu thương.
Ông nội Lục nhìn hai đứa cháu khẽ cười.
- Tụi con có biết tại sao ta lại ép cưới tụi con không?
Cả hai đưa mắt nhòn nhau.
Thẩm Như nghĩ lại lời ba mẹ mình lúc cô mới cưới Hạo Thiên "Rồi sau này con sẽ biết lý do ba mẹ làm như vậy." Cô đưa mắt nhìn ông nội liền nhận được ánh mắt mang đầy ý cười của ông.
- Ngày trước, ba mẹ con chính là người làm vườn cho căn biệt thự này.
Cả hai thật sự rất chăm chỉ.
Đến mức ta yêu thương ba mẹ con như con ruột của mình.
Cái ngày mang thai con, ba mẹ con đã xin phép nghỉ việc.
Họ cũng đã có được một số vốn nhỏ mà họ nghĩ là họ có thể trang trãi cuộc sống sau này.
- …
- Rồi cái ngày hạ sinh con ấy, cả nhà ông đến thăm con.
Ba mẹ Hạo Thiên thì vui mừng bế con trên tay như thể đón nhận đứa con của mình vậy.
Ta nhớ khi đó Hạo Thiên chỉ mới là đứa nhóc 4 tuổi đầy lém lĩnh.
Nó nhìn con trong nôi rồi lại nhìn ta.
Con biết nó nói gì không?
Hạo Thiên chỉ tay vào mình ra ý mình đã nói gì sao? Thẩm Như lại lắc đầu vô tội.
Làm sao cô có thể biết anh nói gì khi cô chỉ mới là đứa nhỏ mới chào đời.
- Nó nói "em bé này sao đáng yêu thế!"
Hạo Thiên đưa mắt nhìn cô.
Anh từng khen cô lúc nhỏ? Mà cô cũng rất bất ngờ, không ngờ rằng họ đã gặp nhau ngay khi cô vừa lọt lòng.
Ông nội lại tiếp tục lên tiếng.
- Sau đó nó nằng nặc đòi ông nội lớn lên phải lấy con cho nó.
Nhất định con phải là vợ nó!
- …
- Sau ngày đó thì ba mẹ con đã tới một vùng đất khác sinh sống khiến hai gia đình mất liên lạc.
Khi họ trở về đây thì cũng chẳng thông báo, ngày ta biết ta đã rất giận nhưng rồi cũng lại thương.
Mà con biết đấy, Hạo Thiên là đứa cháu vàng bạc của ta.
Nó đã muốn gì ta nhất định sẽ cho nó.
Lấy con là ý muốn của nó không phải của ta hay của ba mẹ các con..