Editor: tamthuonglac
Hầu như khi Bạch Tang Tang vừa ra trận, Cận Tử Kỳ cũng biết là cô ấy hướng tới ai!
Cô chuyển mắt nhìn sang Tống Kỳ Diễn bên cạnh mình đang sắm vai nhân vật vú em, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Người ta không ngại cực khổ đêm tối chạy đến câu cá, kết quả con cá lớn này ngay cả ngẩng đầu nhìn một cái cũng không có.
Ngược lại thật sự là một phen phụ lòng gia chủ dụng tâm lương khổ.
Cận Tử Kỳ nghĩ đến thế, lại nhìn về phía Tống Chi Nhậm, Tống Chi Nhậm đang hài lòng nhìn Bạch Tang Tang càng chạy càng gần.
—Thì ra trước đó mặt mũi hiền lành như vậy bất quá là làm nền cho khoảnh khắc này.
Nhớ lại lúc ban đầu Tống Chi Nhậm đối với Cận Mỗ Mỗ yêu thích, Cận Tử Kỳ cảm thấy buồn nôn, không khỏi ôm sát thân thể nhỏ nhắn của Mỗ Mỗ, ngay cả khóe miệng cũng khẽ gợi lên một độ cong giễu cợt.
——Giả vờ đối với Mỗ Mỗ thân mật như vậy cố ý làm cho cô buông lỏng cảnh giác, hiện tại lại cho cô một kích trí mạng?
Nhưng chỉ sợ làm Tống Chi Nhậm thất vọng rồi, bởi vì Cận Tử Kỳ cũng không phải là quả hồng mềm mặc người khác vo tròn bóp nghiến!
Xoay chuyển ánh mắt, lại không hẹn cùng mặt đối mặt với Tô Hành Phong, con ngươi mắt không rõ màu sắc của anh đang nhìn mình chằm chằm.
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ hơi nhếch không thể nhận ra, lập tức thu hồi tầm mắt của mình, gắp một món ăn chậm rãi thưởng thức.
"Ha ha, Tang Tang có thể dành thời gian để gặp lão già ta đây một chút, ta đâu còn dám kén cá chọn canh, vẫn chưa ăn cơm xong mà, Minh quản gia, bảo người giúp việc bày thêm bát đũa."
Tiếng cười của Tống Chi Nhậm sảng lãng quanh quẩn ở trong phòng ăn, Minh quản gia vung tay lên với người giúp việc, một bộ dụng cụ ăn mới tinh lập tức được đặt tới bên cạnh Tống Chi Nhậm.
Vừa rồi khi mới vừa gia nhập phòng ăn, Cận Tử Kỳ đã phát hiện vị trí ở giữa Tô Hành Phong và Tống Chi Nhậm chỗ trống quá lớn.
Bây giờ nhìn một cái ghế dời đến chỗ trống kia, vừa đủ, mới hiểu được, nơi đó là đặc biệt vì Bạch Tang Tang mà chuẩn bị, mục đích ——
Chỉ sợ tất cả mọi người ở đây trong lòng đã biết rõ, bởi vì cái vị trí kia vừa vặn nghiêng hướng về phía Tống Kỳ Diễn.
Chỉ cần Tống Kỳ Diễn vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy Bạch Tang Tang, mặc kệ là hắn cố ý hay là vô ý.
——Xem ra Tống Chi Nhậm là chuẩn bị đủ, chỉ chờ vị thiên kim Bạch gia này đến nơi.
Bạch Tang Tang với mái tóc dài được vén lên cao cao, lộ ra chiếc cổ trắng như ngà voi, bờ môi đỏ mọng hơi mím, một đôi tay trắng mịn mảnh khảnh gom lại váy áo quá dài, chân thành ngồi xuống, trong lúc đó đôi mắt đẹp lưu chuyển, điệu bộ cao nhã cũng không làm ra vẻ.
Người phụ nữ như vậy, đúng là có tư cách kiêu ngạo, thậm chí, cô ấy đi vào phòng ăn đến bây giờ, cũng không nhìn Tống Kỳ Diễn một cái, thật giống như mục đích hôm nay đến cũng không phải là vì người đàn ông này.
Cô chỉ là ngồi ở bên cạnh Tống Chi Nhậm, cười nhỏ nhẹ vừa phải, có vẻ quý khí mà trang nhã đúng mức, giơ tay nhấc chân đều hoàn mỹ không tỳ vết.
Đối mặt một bàn ăn với những người không quen biết, Bạch Tang Tang cũng không kiêu ngạo không nóng nảy, lễ phép gật đầu thăm hỏi, lời nói cử chỉ khách sáo khiến cho người ta không thể xâm phạm hình tượng thiên kim quý tộc.
Bắn tên có đích, thêm thức thời, lại cũng đủ xuất sắc.
Không thể không cảm thán ánh mắt sắc bén của Tống Chi Nhậm, có thể tuyển ra một vị tiểu thư như vậy cho Tống Kỳ Diễn hẹn hò.
Hẹn hò........
Phát hiện mình cuối cùng dùng cái chữ này, Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, bữa tối Hồng Môn Yến này đúng là đã biến thành một buổi hẹn hò, e rằng điều Tống Chi Nhậm muốn làm còn là để cô biết khó mà lui đi sao?
"Nghe cha cháu trước đây không lâu đề cập Tống lão vừa trải qua xong đại thọ bảy mươi, Tang Tang không có kịp tham gia, hôm nay cố ý mang đến vài hộp bột xương sụn cá mập đến nhận lỗi cùng Tống lão!"
Trong lúc hàn huyên, Bạch Tang Tang đã khiến cho lòng Tống Chi Nhậm vui vẻ.
Cô hướng nữ người làm vừa rồi dẫn cô đi vào nháy một bên mắt, nữ người làm lập tức đưa hai gói quà tinh xảo trong tay cẩn thận từng li từng tí đặt lên trên bàn.
Thật là đúng dịp không khéo, mấy chữ nổi bật trên lễ hộp diện đập vào tầm mắt Cận Tử Kỳ, như là một loại khiêu khích lặng lẽ, rồi lại làm cho không người nào có thể chứng minh là cô ta cố ý làm thế.
Cận Tử Kỳ nhìn lướt qua một hàng chữ viết "Bột xương sụn cá mập", nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình của cô.
Về phần Tống Kỳ Diễn, cho dù là nghe thấy giọng nói của Bạch Tang Tang, cũng chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó lại bưng chén nhỏ cầm lấy thìa, hết sức tập trung cho Cận Mỗ Mỗ ăn canh.
So với cặp đôi bọn họ biểu hiện ra bên ngoài không quan tâm, nhưng ở đầu khi Tống Nhiễm Cầm đối với vị Bạch Tang Tang này muốn biểu hiện ra dào dạt thích thú.
"Nghe nói Bạch tiểu thư trước kia luôn luôn nỗ lực học tập lấy học vị MBA ở đại học công lập bên Australia?
Bạch Tang Tang nghe được Tống Nhiễm Cầm bừng bừng hứng thú đưa ra câu hỏi, lập tức nghiêng người bốn mươi lăm độ, khẽ cong khóe môi nói, "Dạ, nửa tháng trước trở về nước, cha vẫn luôn hi vọng tôi có thể trở về đến giúp ông quản lý sản nghiệp."
"Bạch tiểu thư tuổi còn trẻ sẽ phải tiếp quản sản nghiệp khách sạn trong nhà sao?" Khuôn mặt Tống Nhiễm Cầm kinh ngạc, nhưng hơn nữa là một phần hâm mộ, quét về phía Kiều Niệm Chiêu bên cạnh càng lúc càng không có phát ra sắc mặt tốt.
Con trai gia đình giàu có nhà người ta có ai giống như con bà không hăng hái tranh giành, thế nhưng cũng không nên diễn trò với Đại tiểu thư Cận gia, nếu như năm đó cùng Cận Tử Kỳ khi kết hôn...
Sau khi nghĩ đến căn bản Tống Nhiễm Cầm không muốn nghĩ tới, bởi vì càng nghĩ càng hối tiếc, càng hối tiếc lại càng thấy Kiều Niệm Chiêu không vừa mắt, bản thân lại cứ khư khư ngồi ở bên cạnh bà.
Không đợi Tống Nhiễm Cầm thể hiện rõ ở trên mặt, Kiều Niệm Chiêu đảo qua mắt đã thấy được, bàn tay nắm chiếc đũa không khỏi siết chặt, lại chỉ có thể như không có việc gì mà gắp thức ăn.
Những năm qua ở đây nhìn thấy vẻ mặt này của Tống Nhiễm Cầm cũng không ít, mỗi một lần đều có thêm sự khác biệt.
Chỉ là...
Dư quang khóe mắt Kiều Niệm Chiêu dừng ở một bên mặt trên người Tô Hành Phong, phát hiện tim của anh ta không có ở đây, trong lòng ẩn nhẫn uất ức trong phút chốc chuyển hóa thành oán niệm, buồn bực cắn môi chọc chọc vào bát cơm vài cái.
Nhưng dạ tiệc này đây chỉ là một góc tảng băng ngầm đối với bà mẹ chồng và nàng dâu tương lại không vừa mắt lẫn nhau, toàn bộ mà nói, Tống Chi Nhậm vẫn tương đối vui sướng bắt đầu từ khi Bạch Tang Tang xuất hiện ở phòng ăn.
"Australia? Vậy thật sự là trùng hợp." Tống Chi Nhậm cười tủm tỉm gật đầu, theo đó nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, "Kỳ Diễn, không phải con nói những năm này chuyện làm ăn của con chủ yếu luôn ở Australia sao?"
Cùng ánh mắt đối diện tỏa sáng nhìn sang hiếu kì thì hoàn toàn ngược lại, bất quá Tống Kỳ Diễn qua loa "A" một tiếng, thìa trong tay vẫn không ngừng tiếp tục, nửa chừng ngẩng đầu dịu dàng nói với Cận Tử Kỳ: "Giúp con lau cằm một cái."
Cận Tử Kỳ thấy Tống Kỳ Diễn không coi ai ra gì mà dặn dò, nhịn không được khóe miệng cong lên, nghe lời hắn nói mà giúp Mỗ Mỗ lau dưới khoé miệng, nghiễm nhiên y hệt hình ảnh một nhà ba người ấm áp dùng cơm hoà thuận vui vẻ.
Cận Mỗ Mỗ chợt kêu lên ngây ngô, "Mỗ Mỗ muốn ăn cái bông cải xanh kia."
Cận Tử Kỳ theo hướng ngón tay Mỗ Mỗ, thì nhìn thấy đĩa rau trước mặt Bạch Tang Tang, mà trong trí nhớ, cô chưa nhìn thấy qua Mỗ Mỗ nếm qua bông cải xanh nào, thậm chí đứa nhỏ ngay cả rau cỏ cũng rất ít ăn.
Không biết tính sao, Cận Tử Kỳ cảm thấy chính là Mỗ Mỗ cố ý, có thể tưởng tượng mà nghĩ, tên nhóc mới bây lớn, cũng sẽ không nghĩ đến mượn hành động lấy món ăn này thị uy với Bạch Tang Tang chứ?
Nhìn nhìn lại Tống Kỳ Diễn, vừa nghe thấy Mỗ Mỗ đòi hỏi, ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút, lập tức đứng lên ngay trước mặt Tống Chi Nhậm có chút u ám bưng đĩa bông cải xanh này qua.
Bạch Tang Tang mới đầu trên mặt toát ra kinh ngạc, lập tức thông cảm mà cười cười, ánh mắt rơi vào ngũ quan anh tuấn của Tống Kỳ Diễn hơn nữa tràn trề hơi thở ngoại quốc, đôi mắt đẹp tràn đầy hiếu kì, "Vị này là?"
——Cuối cùng cũng ra tay rồi sao?
Cận Tử Kỳ cũng không khỏi khâm phục thủ đoạn của vị thiên kim này, trước khi tới cô ta không thể nào chưa xem qua ảnh chụp của Tống Kỳ Diễn, nhưng bây giờ vẫn muốn làm ra vẻ hoàn toàn xa lạ, không đi làm diễn viên thật đúng là đáng tiếc.
"Nó đây chính là khuyển tử, Tống Kỳ Diễn." Tống Chi Nhậm nhìn qua Tống Kỳ Diễn ánh mắt lộ vẻ vui mừng, sau đó bắt đầu giới thiệu từng người trên bàn ăn với Bạch Tang Tang, Bạch Tang Tang đáp lại tất cả bằng một nụ cười.
"Ngồi ở bên cạnh khuyển tử vị này chính là thiên kim Cận thị tiểu thư Cận Tử Kỳ."
Nghe được Tống Chi Nhậm giới thiệu tên của mình, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, đối diện ngay mặt là con ngươi mang ý cười của Bạch Tang Tang, sau đó là giọng nói rõ ràng của Bạch Tang Tang.
"Thiên kim Cận gia sao? Trước đây vẫn luôn có nghe nhóm bạn bè nhắc tới, hôm nay vừa thấy, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe tiếng. Xin chào, Bạch Tang Tang."
Bạch Tang Tang đột nhiên ở trên bàn cơm hướng Cận Tử Kỳ vươn tay, đúng là không nằm trong dự liệu của bất kỳ ai ở đây, Cận Tử Kỳ cũng chỉ thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh thì đưa tay cầm "Bắt tay hữu nghị".
"Xin chào, Cận Tử Kỳ."
So với Bạch Tang Tang bên ngoài lộ vẻ sáng rỡ, Cận Tử Kỳ xinh đẹp kín đáo mà thanh nhã, hai người ngồi cùng một chỗ, thoáng liếc mắt một cái nhìn lại, ánh nhìn ban đầu kia có thể sẽ bị Bạch Tang Tang hấp dẫn.
Nhưng nếu quan sát hai vị thiên kim mỗi người mỗi vẻ này ở khoảng cách gần, sẽ phát hiện Cận Tử Kỳ là kiểu càng nhìn càng mê người, như một khối ngọc thô chưa được mài dũa, càng mài dũa càng cho thấy giá trị của cô.
So với Cận Tử Kỳ ngắm hoài không chán càng ngày càng có mùi vị, ngược lại khác biệt với Bạch Tang Tang tuy xinh đẹp, nhưng nhìn lâu thị giác khó tránh khỏi sẽ xuất hiện mệt mỏi.
Hai người này nắm chặt tay, nhất thời làm cho người ta có loại cảm giác hoa hồng đụng vào bách hợp.
Nhưng mà, hoa hồng tuy đẹp nhưng thua ở việc có gai châm vào đầu ngón tay người khác, bách hợp mặc dù mộc mạc nhưng chiếm ưu thế hơn ở chỗ điềm tĩnh ưu nhã.
"Những năm qua vẫn luôn sinh sống ở Australia, đối với thành phố S đã xa lạ, có rảnh Cận tiểu thư không ngại theo giúp tôi làm bạn đi ra ngoài dạo làm quen một chút nhé?"
Cận Tử Kỳ quét mắt hai người vẫn nắm tay nhau, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Bạch tiểu thư nếu không vứt bỏ, Tử Kỳ nhất định tháp tùng đến cùng." Giọng nói lạnh nhạt, hẳn là người như nhau.
Trong ánh mắt Bạch Tang Tang, thoáng quét chút ánh sáng kỳ phùng địch thủ, ý cười nới khoé môi cũng sâu thêm, "Gọi Bạch tiểu thư sinh ra xa cách quá, gọi tôi Tang Tang đi, Cận tiểu thư!"
Nghe cô ta đối với mình xưng hô không thay đổi, Cận Tử Kỳ chỉ nhếch miệng cười yếu ớt, "Chung quy là lần đầu tiên gặp mặt, trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, Tử Kỳ không dám thất lễ?"
Đáy mắt Bạch Tang Tang thoáng hiện lên sự nghiền ngẫm, trên mặt vẫn chứa nụ cười tao nhã, "Vậy sau này Tang Tang đến chơi không ngừng lải nhải, Cận tiểu thư cũng đừng ngại Tang Tang phiền nha!"
Cận Tử Kỳ cười đến cũng không lộ sơn lộ thuỷ, tay hai người đều đã tự thu hồi, lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ của tình địch, ấm áp, nhưng đủ để tạo thành nhiệt độ làm phỏng gây đau đớn.
"A, đây là con cái nhà ai, bộ dạng đáng yêu như thế?"
Trên mặt Bạch Tang Tang không che giấu được sự yêu thích đối với Cận Mỗ Mỗ ngồi ở giữa Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn phía đối diện, quay sang hỏi Tống Chi Nhậm, "Tống lão, đây là cháu cố của ngài sao?"
—Cháu cô? Không phải là cháu nội, cô ta cứ như vậy mà khẳng định đứa bé này là của Tô Hành Phong mà không phải của Tống Kỳ Diễn?
Xem ra vị Bạch tiểu thư này am hiểu nhất chính là dùng ngôn ngữ phút chốc giết đối thủ trong lúc không nhìn thấy được!
Cận Tử Kỳ đặt đôi đũa trong tay xuống, vuốt ve cái ót của Mỗ Mỗ, nghênh tiếp con ngươi mắt trong veo đầy hiếu kỳ của Bạch Tang Tang, "Đây là con trai của tôi, và không có chút nào quan hệ với Tống gia."
Lời Cận Tử Kỳ còn chưa dứt, chân mày Tống Kỳ Diễn lập tức thu lại, bất mãn phản bác lí do chối bỏ của cô, "Cái gì con của em, chẳng lẽ con trai không có phần anh sao? Chẳng lẽ em còn muốn để cho con kêu người khác ba ba?"
Cận Tử Kỳ hết sức ngạc nhiên nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, hắn lại vẫn vuốt cái đầu dưa hấu của Mỗ Mỗ, bởi vì người kia nhất thời lầm lẫn nên muốn giải thích mà không suy nghĩ để ý tới hắn, điều này làm cho Cận Tử Kỳ hơi hơi có phần xấu hổ.
Ngược lại Bạch Tang Tang miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn về phía Tống Chi Nhậm: "Không nghĩ tới con của lệnh công tử đã lớn như vậy."
—Vòng vèo trách móc Tống Chi Nhậm như thế mà lừa gạt mình!
Tống Chi Nhậm liếc ngang Tống Kỳ Diễn một cái, cảm thán có gan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chuyển sang sắc mặt khó chịu của Bạch Tang Tang cười giải thích, "Hỗn tiểu tử này cũng chỉ biết giận dỗi với ta, cưới cũng chưa cưới ở đâu ra con cái, bất quá là quá thích đứa nhỏ này, coi như nhận con nuôi."
Gương mặt Bạch Tang Tang "Thì ra là như vậy", lập tức lại bày ra một nụ cười linh động, nhìn về phía Cận Mỗ Mỗ và Tống Kỳ Diễn, "Bất quá vừa nhìn như vậy, cũng thật sự có vài phần giống nhau."
Tống Kỳ Diễn lần này cũng không xem Bạch Tang Tang là không khí, giương mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên cười cười, "Chỉ có vài phần sao? Tôi còn tưởng rằng là bảy phần đấy."
Bạch Tang Tang cười cười xấu hổ, cầm lấy ly rượu che giấu cảm xúc ở đáy mắt mình, chẳng biết tại sao, cô cảm thấy ánh mắt Tống Kỳ Diễn nhìn mình thế nào cũng không có tốt đẹp.
Đặt ly rượu xuống, đồng thời liếc về phía Tống Kỳ Diễn đang dỗ dành đứa trẻ, khóe môi Bạch Tang Tang bắt đầu nhàn nhạt hứng thú, so với những đàn ông nhìn lên thấy cô tâm trí vẻ mặt lập tức tràn đầy say mê, hắn thật sự xem như ngoại lệ.
Thường thường chinh phục một người đàn ông đối với mình không có hảo cảm thì càng đạt được cảm giác hơn so với được một đám đàn ông bị chính mình mê hoặc đến thất điên bát đảo trước sau cả đám chen chúc.
Cũng là phần cảm giác thành tựu này, khiến cho Bạch Tang Tang đối với Tống Kỳ Diễn chính thức quan tâm, đôi mắt đẹp lẳng lơ chốc chốc lại lưu chuyển trên người Tống Kỳ Diễn, không chút nào che dấu hảo cảm của mình đối với hắn.
Tống Chi Nhậm dĩ nhiên sẽ không nhìn thấy rõ vẻ mặt biến hóa của Bạch Tang Tang, phát hiện chuyện đang phát triển hiệu quả theo như mình muốn, tâm tình cũng càng thêm vui vẻ thoải mái.
"Mọi người tại sao đều không ăn? Hôm nay chính là tôi để phòng bếp làm nhiều hơn bảy tám món ăn đấy!"
Tống Chi Nhậm cười vui cởi mở, Bạch Tang Tang cười yếu ớt phụ họa theo, về phần những người khác, thật đúng là nhìn không ra tâm tình tốt đẹp.
Cận Tử Kỳ từ lúc mở tiệc đến bây giờ, cũng đã ăn một chút gạo nếp dồn củ sen, thiếu thiếu khẩu vị, đột nhiên trước mắt có thêm một đôi đũa, mà trong chén trống rỗng của cô thình lình có thêm một miếng thịt gà.
Gạo nếp dồn củ sen
"Quá gầy ôm cũng không có cảm giác, ăn nhiều thịt một chút."
Tống Kỳ Diễn dựa sát qua, cắn lỗ tai của cô thấp giọng nói, hai má Cận Tử Kỳ xấu hổ, quay đầu đón nhận ánh mắt của hắn, hắn lại chỉ nhìn cô một cái thì đứng lên.
Tống Kỳ Diễn đột nhiên bất ngờ đứng dậy thu hút tầm mắt cả bàn ăn, nhưng hắn lại bình thản ung dung đảo chén thịt gà cả buổi, sau đó gắp lên một cục bỏ vào trong chén trước mặt Bạch Tang Tang.
"Bạch tiểu thư lần đầu tiên tới nhà làm khách, ngàn vạn lần đừng mất tự nhiên, tôi không biết cô thích ăn cái gì, tôi thấy Tiểu Kỳ rất thích thịt gà, vì vậy cũng tùy tiện gắp cho cô một chút."
Đối với Tống Kỳ Diễn này đột nhiên bày tỏ, Cận Tử Kỳ có chút hoang mang, mà bên kia Bạch Tang Tang hiển nhiên cũng có chút thụ sủng nhược kinh, khóe môi giương lên vừa định nói lời cảm ơn, đồng thời sau khi thấy rõ cái gì đó trong chén thì sắc mặt đột biến.
——Thịt gà ở nơi này, căn bản chính là một cái phao cau gà!
"Phao cau gà có thể làm bộ ngực lớn ra, liếc nhìn làn da tiểu thư tốt như vậy, cái kia... Ừ, ha ha ha ha, cho nên tôi cảm thấy phao cau gà hẳn là rất thích hợp với cô."
Tống Kỳ Diễn nói xong vô hại tự nhiên, nhưng Bạch Tang Tang nghe thấy thì sắc mặt trắng bệch.
Cô nhìn chằm chằm cái phao cau gà béo ngậy trong chén, chỉ cảm thấy buồn nôn ghê tởm.
Cổ tay khẽ đảo, dùng đũa ném cái phao cau gà trong chén ra ngoài.
Cái phao cau gà mượt mà trơn bóng nhanh như chớp lăn lộn, không cẩn thận đã lăn đến dưới ống tay áo của Tống Chi Nhậm, tức khắc tay áo xá xẩu của cụ ông nhuộm đầy dầu mỡ.
"Bạch tiểu thư, " Tống Kỳ Diễn ngồi ở chỗ kia, vẫn ung dung nhìn xem cô, "Tại sao không cẩn thận như vậy?"
Bạch Tang Tang tức giận mà kìm nén bực bội, miễn cưỡng kéo kéo khóe môi, "A, vừa rồi tay trơn," nói xong nhìn về phía Tống Chi Nhậm cũng đang ngầm chịu đựng thở ra một hơi, "Tống lão cũng sẽ không để bụng chứ?"
Tống Chi Nhậm tự biết là Tống Kỳ Diễn cố ý giở trò quỷ, hướng Bạch Tang Tang khoát khoát tay, sau đó quay đầu đem cơn tức vung lên đầu Tống Kỳ Diễn, nghiêm nghị khiển trách, "Tại sao đối đãi khách khứa như vậy?"
Tống Kỳ Diễn chau mày, khóe miệng cong lên cười nhạt, lại gắp miếng thịt gà bỏ vào trong chén Cận Tử Kỳ, mới bố thí chút ánh mắt cho Tống Chi Nhậm và Bạch Tang Tang, "Không thích thì nói, cũng không phải câm."
"Tống Kỳ Diễn..." Tống Chi Nhậm vỗ mặt bàn, mắt thấy sẽ phải nổi giận.
Là người bị hại Bạch Tang Tang lại đột nhiên mở miệng ngăn cản, cười giải vây, "Không sao mà, nguyên nhân là do cháu, nhất thời không cầm chắc đũa mới văng tới Tống lão, anh Kỳ Diễn cũng là có ý tốt, Tống lão không cần phải trách anh ấy nữa."
——Anh Kỳ Diễn? Tiếng xưng hô này thực có chút hương vị tình chàng ý thiếp ở bên trong.
Có hành động chữa cháy của Bạch Tang Tang, Tống Chi Nhậm quả thật không hề làm khó Tống Kỳ Diễn, cơn phẫn nộ lắng xuống, nói câu "Ăn cơm" lập tức không nói thêm gì nữa.
Về phần người trong cuộc là Tống Kỳ Diễn dường như cũng không cảm kích, khi Bạch Tang Tang ngầm nhìn sang đăm đăm đưa tình, hắn lại ngầm nhìn qua Cận Tử Kỳ đăm đăm đưa tình, mà Cận Tử Kỳ khi chuyển mắt lại đối mặt với ánh mắt hơi có vẻ thất vọng của Bạch Tang Tang.
——Thiên kim Bạch gia, e rằng chưa bao giờ từng bị một người đàn ông không đếm xỉa đến như vậy?
Cận Tử Kỳ nhướng mày nhìn xem cuộc vui, bản thân cũng sợ rằng sẽ trở thành cái gai trong mắt vị tiểu thư Bạch Tang Tang này rồi!
Quả nhiên cũng không lâu lắm, không cam lòng bị Tống Kỳ Diễn không đếm xỉa, Bạch Tang Tang lần nữa khơi mào câu chuyện, nhưng lại nhắm ngay Cận Tử Kỳ, "Cận tiểu thư, tôi chợt phát hiện lúc cô không cười, tại sao cùng vị Kiều tiểu thư này giống nhau như vậy?"
Vẻ mặt Bạch Tang Tang có thể dùng từ thành khẩn để hình dung, chỉ sợ mọi người không biết lời cô nói rất đúng sự thật.
Cận Tử Kỳ xem ra vị Bạch tiểu thư này thật sự là sẽ tận dụng mọi thứ, bắt đầu tìm khắp nơi để gây phiền cho mình, cũng cố gắng khẽ cười lên đang muốn phản bác, Tống Kỳ Diễn so với cô đi trước một bước.
Hắn giơ ly rượu chân cao đong đưa nhẹ nhàng, như cười như không: "Cô cũng đã nói, dáng vẻ của Kiều tiểu thư không cười, làm sao cùng vợ của tôi giống nhau được."
Bạch Tang Tang nhìn lại Tống Kỳ Diễn, đáy mắt thoáng hiện lên u quang, mỉm cười nói: "Ngược lại tôi hiểu biết kém cỏi lạc hậu."
Con ngươi mắt Cận Tử Kỳ cười cười, "Bạch tiểu thư cũng để cho tôi mở rộng tầm mắt."
Bạch Tang Tang hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại nhặt lên mặt nạ của mình, "Cận tiểu thư quá khen."
Nhưng Cận Tử Kỳ thu hồi nụ cười, nhìn sang Bạch Tang Tang nghiêm túc trả lời, "Khen ngợi Bạch tiểu thư như vậy hoàn toàn xứng đáng."
Ngược lại bên kia Kiều Niệm Chiêu trúng gươm giáo nằm dài giờ phút này cũng đứng lên, sắc mặt không phải là quá tốt, hướng Tống Chi Nhậm cười cười khiên cưỡng, cúi mình vái chào: "Cháu đi toilet."
Nói xong, sau khi nữ người làm kéo ghế ra, lập tức bỏ đi cũng không quay đầu lại.
Một bữa cơm mọi người ăn đều có tâm tư, cho đến khi chuẩn bị kết thúc, Kiều Niệm Chiêu cũng chưa từ toilet trở lại.
Món chính dời xuống, trên bàn ăn sau khi ăn xong được mang lên chính là món điểm tâm ngọt và đồ uống.
Cận Tử Kỳ sau khi đút Mỗ Mỗ ăn xong cháo, ngồi ngây ngẩn ở ngay máy điều hòa trung tâm ở phòng ăn đã lâu, không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô, liền tiện tay bưng lấy đồ uống người giúp việc đặt ở cạnh tay cô, mang đến bên miệng nhấp một ít.
Khi cô đang muốn đem ly thả lại trên bàn, lại nghe thấy giọng nói của Bạch Tang Trang trên bàn cơm vang lên: "The sunshine again after the rain, không nghĩ tới ở nơi này có thể nhìn thấy rượu cốc-tai mới nhất được điều chế trong năm nay."
Động tác đặt cái ly trở về của Cận Tử Kỳ chậm lại, men theo giọng nói nhìn sang, phát hiện giữa năm ngón tay mảnh khảnh của Bạch Tang Tang là một ly đồ uống cũng giống như mình, cô ta đang ưu nhã dùng hai ngón tay thon dài nắm chân ly rượu.
Bạch Tang Tang khẽ giương cao chiếc cằm gọt nhọn, trên đôi môi căng mọng đỏ tươi giống màu làn váy, sôi nổi có đủ sự xâm lăng ngang ngược, ở dưới ánh đèn tản ra sự mị hoặc lười biếng.
Cô cầm ly rượu cốc-tai trên dưới được chia làm hai màu xanh da trời và đỏ cam trong tay mình giơ lên không trung, quan sát cực kỳ chuyên nghiệp cả buổi, theo đó mới chậm rãi mở miệng: "Vì để đảm bảo The sunshine again after the rain khi bưng đến trước mặt khách cũng có thể duy trì màu sắc các tầng phân biệt rõ ràng, người pha chế nó bartender nổi danh thế giới Jackie Ho mới yêu cầu thêm đá trên khay, nhiệt độ cơ thể người bình thường là 37.2°C, nhưng đã vượt qua khả năng chịu được của loại rượu này, nếu lấy lòng tay cầm ly rượu, nhiệt độ trong lòng bàn tay đủ để làm hỏng hương vị và màu sắc của loại rượu này."
Cận Tử Kỳ nghe xong lần giảng giải này mới cúi đầu nhìn đến ly rượu đang cầm trong lòng bàn tay mình, lớp phân biệt trên dưới bên trong sớm đã xáo trộn, khi đó lại cũng không bắt được mỹ cảm trong tay.
Điệu bộ Bạch Tang Tang cao quý nắm lấy chân ly rượu, ưu nhã khẽ nhấp một cái, hướng Tống Chi Nhậm lộ ra một nụ cười nhạt, nhưng từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không nghiêng mắt nhìn qua Cận Tử Kỳ một cái.
Cô không thể nào không thấy được Cận Tử Kỳ ở đối diện cũng uống loại rượu này, nhưng cô ta ở nơi này vẫn nói những lời như vậy, giống như một cái tát vang dội trên mặt Cận Tử Kỳ.
Vì vậy Tống Kỳ Diễn bên này mày đã nhíu lên, chẳng qua không chờ hắn lên cơn, Cận Tử Kỳ cũng đang nắm bàn tay phải của hắn ở dưới bàn, trên mặt cô mang ý cười, nâng ly rượu đặt lên trên bàn ăn.
Ly rượu cốc-tai kia bị huỷ hư giống như thùng thuốc màu bị trộn lẫn phơi bày trong tầm mắt của mọi người.
Cận Tử Kỳ không chút nào cảm thấy khó xử, cô lại cầm lấy một thìa bạc sạch sẽ nhỏ dài, bỏ vào ly rượu cốc-tai từ từ khuấy.
"The sunshines again after the rain, mưa qua đi trời trong sáng, nhưng nó còn có một ý nghĩa khác, rainbow, cầu vồng. Trong lúc Jackie Ho pha chế loại rượu này cũng không nghĩ nhà phê bình rượu làm thế nào đối với loại rượu này thông qua từ ngữ trau chuốt duyên dáng mà định nghĩa ca ngợi với bên ngoài, nhưng——"
Cận Tử Kỳ giơ ly rượu cốc-tai kia bởi vì khuấy trong thời gian dài mà màu sắc có vẻ sặc sỡ, "Sự hiếu kỳ của nhà phê bình rượu có thể không nhìn ra đằng sau ly rượu này anh ta ẩn giấu một trò đùa quái đản."
Trên mặt Bạch Tang Tang chợt lóe lên biểu tình hoảng hốt, cô ta dường như không nghĩ tới Cận Tử Kỳ thế nhưng cũng sẽ biết bình phẩm rượu, càng không nghĩ tới, sự khoe khoang của mình sẽ trở thành lý do Cận Tử Kỳ giễu cợt cô.
Tống Kỳ Diễn mỉm cười ôm chầm vòng eo Cận Tử Kỳ, gần sát cô quá mức thân mật, "Ngay cả bí mật mà nhà phê bình rượu cũng không biết, tại sao lại bị em nhìn trộm dò xét ra?"
Cận Tử Kỳ lắc lắc ly rượu cốc-tai trong tay, không quan tâm cười cười, dường như không biết nụ cười của mình giờ phút này ở trong mắt ai đó chói mắt đến cỡ nào.
"Bởi vì lúc anh ta pha chế ly rượu này em lại ngồi đối diện với anh ta, giống như hiện tại Bạch tiểu thư ngồi đối diện với anh."
P/s: Kỳ tỷ xuất sắc quá, câu cuối bợn Lạc đắc ý vỗ đùi bôm bốp...hắc hắc!!! Còn Diễn ca...hắc hắc...ca ít có bỉ ổi ghê, cho con người ta cái phao cau còn cười hắc hắc quánh giá bộ ngực con người ta...em phục ca sát đất!!! Bênh vợ thấy sợ luôn!