Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 59: Đứa bé này không phải là ông có thể đánh!




Editor: tamthuonglac

Kể cả Cận Mỗ Mỗ là người trong cuộc ở bên trong tất cả mọi người, đều tò mò nhìn đến phía sau lưng của tên phụ huynh.

Một bóng dáng cao ngất rắn rỏi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, khi mọi người vẫn còn chưa hiểu lại xảy ra chuyện gì, Tống Kỳ Diễn đã dễ dàng bẻ cổ tay của phụ huynh kia.

"A a a, mau.....mau buông ra!" Bởi vì đau đớn mà tên phụ huynh toát ra mồ hôi lạnh, chân nhảy lên quát Tống Kỳ Diễn: "Thằng nhóc mày muốn chết sao? Hả?!"

Tống Kỳ Diễn kìm hãm cánh tay mập mạp, dù bận vẫn ung dung nhìn xuống tên phụ huynh so với hắn thấp nửa cái đầu, trong ánh mắt lại mơ hồ mang theo chút thâm độc, khóe miệng cong lên: "Thằng nhóc? Muốn chết?"

Phụ huynh kia bị đau cắn răng, hung hăng lên tiếng uy hiếp: "Nếu như bây giờ mày thả tao ra, tao có thể không so đo mà tha thứ cho mày, nếu không mày sẽ đẹp mặt!"

Tống Kỳ Diễn khẽ nheo mắt, nhưng sức lực trên tay thật sự buông lỏng ra, không thèm để ý tên phụ huynh nhe răng trợn mắt ôm lấy cổ tay mình bầm tím, xoay người đi đến trước mặt Cận Mỗ Mỗ.

Cận Mỗ Mỗ vẫn còn đang hoảng sợ, hai con mắt tròn linh hoạt nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, sau đó dùng sức chớp chớp, dường như không tin những gì mình nhìn thấy.

Tống Kỳ Diễn cũng không nói chuyện với Cận Mỗ Mỗ, hoặc là cùng cô giáo đang nhìn mình khó hiểu để trao đổi.

Chẳng qua đưa tay sờ sờ cái ót của Cận Mỗ Mỗ, khi tầm mắt dừng ở trên cái trán sưng đỏ của Mỗ Mỗ, nhíu chặt lông mày, trầm mặc một lát, quay đầu lại nhìn tên phụ huynh kia vẫy vẫy tay.

Tên phụ huynh khinh bỉ liếc Tống Kỳ Diễn, nhẹ xuy một tiếng: "Hiện tại nghĩ thấy hối hận, tao cho mày biết, đã muộn!"

Tống Kỳ Diễn nghe vậy nhàn nhạt cười, nhưng nụ cười rất nhanh trong nháy mắt đã tan biến.

Hai tay của hắn nhét vào trong túi quần, lại chủ động từ từ thong thả bước đi tới, thấy thế mọi người lại một hồi kinh ngạc.

"Xuy!" Tên phụ huynh khinh thường hừ nói: "Bây giờ biết sợ rồi hả? Con trai à, ba ba nói cho con biết, lúc này làm người nhá, sẽ phải hiểu tự mình biết mình, tránh cho đến cuối cùng là mất mặt lòi-- "

"Bốp!" Một cái tát vang lên lanh lảnh, cũng thành công đem chữ "Mắt" cuối cùng tắc nghẽn ở tại cổ họng của tên phụ huynh kia.

"Ông trời ơi..." Xung quanh vang lên một loạt tiếng hút khí.

Tên phụ huynh không dám tin trừng to mắt nhìn Tống Kỳ Diễn ở trước mặt mình, một bàn tay nâng lên sờ cái ót của mình từng trận từng trận đau nhức, vừa rồi thằng nhóc này đã ra tay đánh lên sau ót của hắn ta sao?!

"Mẹ kiếp, mày tiểu tử thúi, ai kêu mày quản quá mức... Oh!"

Lại là âm thanh vang dội của một cái tát, tên phụ huynh cúi đầu ôm lấy cái ót của mình, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Hiện tại đây là tình huống gì? Là muốn cấu véo ẩu đả sao?!

Nhưng sự thật dường như lại không nghiêm trọng đến cái loại tình trạng này --

Tống Kỳ Diễn chỉ hé miệng lẳng lặng nhìn bộ dạng của tên phụ huynh chật vật kêu đau, không tiếp tục động thủ.

Hoàng Tử Hiểu sợ hãi nhìn gương mặt kéo căng của Tống Kỳ Diễn, sự đắc ý vừa rồi đã biến mất, núp ở sau lưng cha mình cũng không dám đi ra nữa.

Tên phụ huynh sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mặt mũi dữ tợn run rẩy, vung tay áo nhún chân bụng đầy mỡ run rẩy hướng Tống Kỳ Diễn giơ quả đấm lên.

Chỉ là quả đấm còn chưa có giương cao, đã bị Tống Kỳ Diễn đánh đòn phủ đầu chế trụ, hơn nữa trói quặt ở sau lưng, đau đến mức hắn ta không ngừng quát mắng hô hoán: "Thằng nhóc vô liêm sỉ, mày biết người mày đánh là ai không, hả?!"

"Vậy ông có biết người vừa rồi ông đánh là ai?" Tống Kỳ Diễn làm lơ với lời đe dọa của tên phụ huynh, cười lạnh siết chặt tay: "Đứa bé này không phải ông muốn đánh là có thể đánh."

Tên phụ huynh không cam lòng kêu lên: "Tao đánh nó ăn nhập gì tới mày! Mày là ai hả, mày là cha của nó sao? Hả?! Không muốn ở nơi này đánh rắm một chút, cho tao đến chỗ mát mẻ đi!"

"Không phải là cha, nhưng tức khắc sẽ trở thành cha của nó." Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt tiếp một câu.

Không cần biết đến tên phụ huynh này trên mặt tái nhợt kinh ngạc, Tống Kỳ Diễn mạnh mẽ dùng sức, dễ dàng đẩy ngã tên phụ huynh lăn tròn trên mặt đất, hiện lên kiểu nằm chó bới ở nơi đó.

"Ha ha!" Những đứa trẻ hồn nhiên đứng xem xung quanh cười to khanh khách, thậm chí ngay cả cô giáo và người qua đường cũng đều che miệng cười trộm.

Tên phụ huynh căm giận khạc nhổ đất cát ở trong miệng ra, vẫn chưa đứng lên, giày da của Tống Kỳ Diễn đã đi đến trước mặt hắn ta, sức mạnh của Tống Kỳ Diễn mới vừa rồi khiến cho hắn nghĩ lại còn rùng mình.

Tống Kỳ Diễn giống như một nhà vua đứng nghiêm ở nơi này, ánh tà dương chiếu rọi từ phía sau hắn, không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

"Không phục? Có thói quen sử dụng bao cát, vẫn chưa thử qua bao cát thịt người, ông muốn thử một chút không?"

Tên phụ huynh nằm trên mặt đất cúi đầu im lặng không lên tiếng, chẳng qua nắm chặt quả đấm nhìn ra hắn ta tức giận không ít, nhưng không đánh lại Tống Kỳ Diễn, trước mắt chỉ có thể làm con rùa đen rụt đầu.

Ngược lại Tống Kỳ Diễn nhạt nhẽo không chút để ý, hắn móc khăn tay từ trong túi quần ra, lau chùi bàn tay mới đánh người vừa rồi, khăn tay bị hắn tiện tay để lại trên đỉnh đầu lưa thưa ít ỏi của tên phụ huynh.

Sau đó trong lúc mọi người đang kinh ngạc nhìn chăm chú, xoay người đi ra phía cổng vườn trẻ.

Mới vừa đi vài bước ngắn, cơ thể hắn dừng lại, doạ cho tên phụ huynh mới bò dậy sợ đến mức tim gan run lên.

Tống Kỳ Diễn thoáng nghiêng người, hai tay nhét vào trong túi quần âu phục:"Tốt nhất đừng để cho tôi phải nhìn thấy ông nữa, nếu không........." Giương giương khoé môi, bổ sung thêm một câu không liên quan mà thật đau đớn:"Gặp một lần đánh một lần."

Nói xong, cũng không quay đầu lại bỏ đi, không chú ý tới một bóng dáng nho nhỏ cũng len lén đi ra ngoài.

-------------------------------------

Tống Kỳ Diễn trở vào xe của mình, ngồi im thư giãn một phút, đột nhiên cửa xe ghế phụ bị người ta mở ra.

Tống Kỳ Diễn vốn đang nhíu mày trong lòng phiền muộn, quay đầu nổi giận định phát cáu thì đã nhìn thấy một cái đầu tròn nhỏ chui vào bên trong xe, nhất thời sững sốt nói không nên lời.

Cận Mỗ Mỗ ra sức bò lên trên chỗ ngồi ghế phụ, không quên lễ phép nói cảm ơn với người qua đường giúp nó mở cửa:"Cám ơn thục thử, thục thử sẽ có phúc báo nha!"

Người đi đường cười khanh khách sờ sờ đầu Cận Mỗ Mỗ, sau khi giúp nó đóng cửa chu đáo mới rời khỏi.

Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu khi nhìn thấy nó ôm một con gà con màu vàng làm xằng làm bậy trong xe, một tay đặt trên vô-lăng:"Ta nói tiểu tử ngươi có phải từ trước đến giờ trời sinh tự tiện thoải mái hay không hả?"

Vừa nói xong, nhoài người qua mở cửa xe, giữa lông mày đã mơ hồ không nhẫn nại:"Xuống xe, trở lại vườn trẻ đi."

Cận Mỗ Mỗ hoàn toàn xem thường sự không chào đón của Tống Kỳ Diễn, tự mình lo cho mình mà kéo dây an toàn qua ràng lên trên thân thể nhỏ bé, ngước cái đầu dưa hấu lên, cái miệng nhỏ nhắn toe toét:" Thục thử quái dị lái xe đi chứ, Mỗ Mỗ phải về nhà nữa!"

Tống Kỳ Diễn đau đầu đập đập cái ót lên chỗ dựa lưng, nhắm mắt hít thở sâu bình phục hoả khí mà hôm nay đã tích lũy.

Đứa nhỏ phá hoại này hiện tại chính là con dao trên ngực hắn, mỗi khi liếc mắt nhìn lâu thì mũi dao như càng cắm sâu vào trái tim một tấc.

Nhưng hắn đối với cái đứa nhỏ phá hoại này không nói nên lời ác độc được, ai bảo nó là đứa bé của người phụ nữ mình yêu thích!

Cho nên kết quả cuối cùng không chút nào trì hoãn, Tống Kỳ Diễn lựa chọn thỏa hiệp, chở Cận Mỗ Mỗ trở về.

Vừa về tới khu biệt thự, Tống Kỳ Diễn lập tức dẫn đầu đem Cận Mỗ Mỗ nhét vào biệt thự Cận gia, sau đó lái xe vào ga ra, bản thân một mình đi vào biệt thự tự oán tự hận uống rượu giải sầu.

Chẳng qua cũng không lâu lắm đã bị tiếng chuông cửa quấy rầy.

Tống Kỳ Diễn mở cửa đã nhìn thấy Luân Ân đứng ở cửa, lười phải nói chuyện, đi thẳng trở về phòng.

Sau lưng Luân Ân đang ở cửa bất mãn oán trách: "Brother, tại sao anh đem con trai của mình vứt ở bên ngoài? Nếu không phải là em nhìn thấy ôm trở về, bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?"