Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 380: Hiệp ước gia đình mỹ mãn




Tống Kỳ Diễn với tinh thần sảng khoái đi xuống lầu thì nhìn thấy đứa con trai lớn đang nhìn mình như kẻ thù.

Đặc biệt là...

Kiểu tóc dưa hấu ở trên đầu thằng bé nhìn rất bắt mắt.

“Sao lại bất cẩn như vậy? Dập đầu rồi hả?”

Tống Kỳ Diễn đưa tay lên đầu cậu bé nhưng đã bị Cận Mỗ Mỗ hất ra.

Cận Mỗ Mỗ vẫn trừng mắt nhìn hắn.

Tống Kỳ Diễn ngượng ngùng rút tay về, hắn đút hai tay vào túi rồi buồn bã đi vào phòng ăn.

Cận mỗ Mỗ từ trên ghế sofa trượt xuống rồi cũng đi theo sau.

“Trác Tiểu Phàm đâu? Sao không thấy con chơi với cậu ấy?”

“Sáng nay Tiểu Phàm đã về nhà rồi.”

“Sớm vậy sao? Sao không chào chúng ta một tiếng?” Tống Kỳ Diễn nói giọng trách cứ.

Cận Mỗ Mỗ ngẩng đầu, liếc mắt nói: “Hừ, rõ ràng là tại ba ngủ quên mà.”

Tống Kỳ Diễn nheo mắt nói: “Tạo phản à?”

Cận Mỗ Mỗ lại trợn mắt, cậu bé trực tiếp bước đi một cách nghênh ngang.

“Ranh con…” Tống Kỳ Diễn nói thầm.

“Chào buổi sáng, Chủ tịch!”

Tống Kỳ Diễn quay đầu lại thì thấy bảo mẫu đang dắt tay Tống Tiểu Bảo đi dạo ở bên ngoài về.

Tống Tiểu Bảo bước đi không cần người vịn, cậu bé bước những bước đi vững chắc.

Tống Kỳ Diễn thấy mà mềm lòng, hơn nữa lại vừa chịu sự lạnh nhạt của con trai lớn nên càng thuận mắt với Tống Tiểu Bảo.

Hắn đi đến bế Tống Tiểu Bảo lên rồi nựng hai má cậu bé.

“Tiểu Bảo à, lớn lên con tuyệt đối không được giống anh con đấy biết chưa? Phải biết kính già yêu trẻ nhé.”

Tống Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn Tống Kỳ Diễn, cậu bé mím chặt môi và khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.

Bỗng âm thanh gì đó vang lên.

Tống Kỳ Diễn nhíu mày: “Mùi gì thế?”

Vừa tanh vừa mặn thối, có vẻ như là…Lòng bàn tay của hắn còn vừa ướt vừa nóng?!

“Ai da, Tiểu Bảo thiếu gia, vừa rồi không phải đã tè rồi sao?”

Nét mặt bảo mẫu thay đổi, cô vội vàng chạy lại: “Sao lại tè trên tay của chủ tịch chứ?”

Tống Kỳ Diễn: “…”

Đợi lúc bảo mẫu ôm Tống Tiểu Bảo đi, Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn bàn tay của mình.

Hắn nhắm mắt lại, tự nói với mình...

“Không được giận, không được giận, ông bố nào mà chẳng bị con tè trúng người chứ? Nếu con không gần gũi với ba thì sao có thể tè vào người ba được chứ? Người bình thường chỉ những khi vô cùng thoải mái mới có thể đi ngoài như thế...”

Nhưng mà…hắn nhìn bàn tay mình với thái độ ghét bỏ, một cơn buồn nôn lại trào lên ngực.

Hắn quay người và chạy hết tốc độ vào toilet.

-----

Cận Tử Kỳ bị một cuộc điện thoại làm cho tỉnh giấc.

Với tư cách là tổng giám đốc mới của Cận Thị thì cô phải đại diện cho công ty tham gia buổi tiệc do một công ty bất động sản tổ chức.

Yêu cầu của đối tác là phải mang theo bạn đến tham gia.

Cận Tử Kỳ nhớ đến Tống Kỳ Diễn liền nghiến răng.

Cô vừa chửi bới vừa đỡ lưng ngồi dậy.

Lúc bước xuống giường, hai chân cô còn run, lưng không thẳng nổi.

Đợi khi cô rửa mặt, thay quần áo rồi đi xuống lầu, Tống Kỳ Diễn đang cầm một tờ báo nhàn nhã ngồi bên cạnh bàn ăn.

Nghe có tiếng bước chân, hắn chỉ nhướng mắt lên nhìn cô một cái rồi tiếp tục chú tâm xem báo.

Cận Tử Kỳ nhìn thấy dáng vẻ áo mũ chỉnh tề của hắn, cô chỉ hận không thể cầm chiếc bánh sandwich trên bàn úp lên mặt hắn.

Nhưng nghĩ đến việc bản thân còn có việc nhờ hắn, cô đành phải nhẫn nhịn.

“Mỗ Mỗ đâu?” Cận Tử Kỳ thấy dĩa đồ ăn trên bàn mới chỉ ăn được một nửa.

Tống Kỳ Diễn lật sang trang báo mới, hắn không đếm xỉa tới cô mà nói: “Chắc là đi toilet rồi.”

Cận Tử Kỳ ăn sáng xong mới nói ra nội dung cuộc gọi lúc sáng.

Tống Kỳ Diễn nghe xong liền nhíu mày.

Cận Tử Kỳ bĩu môi, không biết hắn lại nghĩ ra chủ ý gì đây.

Tống Kỳ Diễn dùng khăn lau miệng một cách chậm rãi.

“Muốn anh tích cực phối hợp cũng được thôi, nhưng trong vụ này, anh giúp em thì anh sẽ được lợi gì?” Hắn liếc nhìn Cận Tử Kỳ đang ở bên phía kia bàn ăn và nói một cách nghiêm túc.

Cận Tử Kỳ không thể tin được hắn lại vô liêm sĩ như vậy, trong lòng cô cười lạnh nhưng trên mặt lại tỏ ra không có gì đáng kinh ngạc và nói: “Anh là chồng em, giống như em có nghĩa vụ dự yến tiệc cùng anh, vậy thì anh cũng có nghĩa vụ tương tự mà.”

Tống Kỳ Diễn nhướng mày: “Cận Tử Kỳ, anh phát hiện tính khí của em ngày càng lớn rồi đấy, nghe giọng điệu nói chuyện của em thật giống với giọng điệu của những người lăn lộn trong thương trường mấy mươi năm vậy, thật khiến người ta dễ phát cáu.”

“Vậy cuối cùng anh có đi với em không? Em cũng không ngại tìm người khác đâu.” Cận Tử Kỳ lạnh lùng nói.

“Em đã thành tâm thành ý muốn anh đi như vậy, nếu còn từ chối e là không đúng lắm. Nhưng mà, nếu em đã nói chuyện một cách “thương nghiệp hóa” như vậy thì anh cũng không thể nói chuyện với em như ở nhà được. Thân là một thương nhân, anh cũng không muốn chịu lỗ.”

Cận Tử Kỳ nhíu mày nhìn hắn: “Anh đang nói điều kiện với em sao?”

“Đương nhiên, có lợi thì anh mới phối hợp được, nếu không thì anh bận lắm."

“Điều này sao có thể không có lợi cho anh được?” Cận Tử Kỳ ngồi ngay ngắn: “Nó rất có lợi đối với công ty của cả hai gia đình đấy! Mặc dù Cận Thị không bằng Tống Thị, nhưng nếu bên ngoài thấy vợ chồng chúng ta ân ái, tin tức đó sẽ giúp giá cổ phiếu ổn định, thậm chí tăng lên, việc này chỉ có lợi mà không có hại.”

Cận Tử Kỳ hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Hơn nữa, trong tấm hình trên báo hôm qua, anh hình như đã gây ra phiền phức không nhỏ, vì vậy anh đi dự tiệc cùng em còn có một tác dụng khác, đó chính là xóa bỏ những lời đồn kia.”

“Cái đó anh không quan tâm, anh không giống em, lúc trước thì giống như một cô công chúa ngồi tít trên cao, chưa từng nếm mùi vị của nhân gian, vừa vào Cận Thị là đã lập tức chuyển mình thành hoàng hậu, anh chỉ muốn biết bản thân có thể đạt được lợi ích gì thôi.”

“Công ty cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Cận Tử Kỳ có chút thất bại, vừa nãy nói sẽ tìm một người đàn ông khác chẳng qua là để dọa hắn một chút, để hắn có cảm giác sắp có nguy cơ.

Thế nhưng, người đàn ông bình thường hở tí là ghen tuông này giờ đây lại nhanh trí như vậy.

Tống Kỳ Diễn ngã lưng ra ghế, bắt chéo chân vẻ thích chí: “Vậy thì có liên quan gì đến anh, chuyện của em thì tự em giải quyết, phải có lợi thì anh mới đồng ý giúp em.”

Cận Tử Kỳ chán nản nhưng không muốn thể hiện trước mặt người giúp việc đang ở bên cạnh, cô chỉ đành nhẫn nhịn nói: “Anh muốn được lợi như thế nào?”

“Như vầy nha...” Tống Kỳ Diễn híp mắt: “Trưa nay đến công ty anh, chúng ta thương lượng một chút.”

Nói xong, hắn đứng dậy phủi phủi bộ âu phục rồi rời đi.

Cận Tử Kỳ nhìn bóng lưng đáng ghét của hắn, cô quả thật muốn ném đĩa bơ lên đầu hắn.

-----

Tống Kỳ Diễn bước ra nhà, hắn vui mừng đến nỗi muốn bay lên.

Hắn cười suốt đoạn đường lái xe đến Tống Thị, thấy hắn như vậy, công nhân viên ở Tống Thị càng thêm nơm nớp lo sợ, so với ngày thường, bọn họ càng làm việc chăm chỉ hơn.

Tống Kỳ Diễn đến văn phòng, hắn đóng cửa rồi lập tức bước đến trước bàn làm việc.

Cầm một chồng giấy A4 và một cây bút ký tên ngồi xuống ghế.

Hắn vừa xoay ghế vừa gục xuống bàn cầm bút viết lung tung lên giấy.

Lâu lâu còn nhìn giờ ở góc dưới màn hình máy tính rồi cười nham hiểm.

Một giờ sau, rốt cuộc hắn cầm mấy tờ giấy kia, đi đến mở cửa phòng làm việc.

Lúc đó, Trâu Hướng đang lén lút nhắn tin cho Tiêu Tiêu ở dưới bàn.

Thấy bóng dáng Tống Kỳ Diễn, Trâu Hướng lập tức cuống lên: “B...boss!”

“Cầm lấy, trong một giờ đồng hồ, hoàn chỉnh số quy định mở rộng này.” Tống Kỳ Diễn đưa xấp giấy cho Trâu Hướng.

Trâu Hướng xem những dòng chữ dày đặc trên tờ giấy: Hiệp ước gia đình mỹ mãn.

Hắn nhìn Tống Kỳ Diễn với vẻ mặt khó hiểu, cẩn thận hỏi: “Boss, cái này để làm gì vậy ạ?”

“Đương nhiên là giữ gìn sự hòa thuận và đoàn kết trong gia đình rồi.” Tống Kỳ Diễn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trâu Hướng: “Đến cái này mà cũng không biết, còn đứng đó làm gì, còn không mau đi bổ sung!”

Trâu Hướng chậm rãi xem các điều trong hiệp ước rồi cười thầm, tiếng trung của sếp vẫn không có tiến bộ gì.

“Thư ký Trâu, bây giờ còn năm mươi bảy phút.” Tống Kỳ Diễn nhìn đồng hồ, nói với vẻ ung dung: “Quá một phút, tôi sẽ trừ một phần mười tiền thưởng cuối năm của cậu, trừ sạch mới thôi, còn cậu muốn hay không muốn bị trừ lương thì phải xem tâm trạng của tôi.”

Nói xong, hắn đóng cửa văn phòng một cái rầm, bên ngoài chỉ còn Trâu Hướng đang đứng ngơ ra.

Một giây sau, Trâu Hướng ngửa mặt lên trời thở dài, lại còn muốn hay không muốn nữa chứ? Boss, anh có thể bớt vô sỉ một chút không?

-----

Một giờ lẻ một phút.

Một cái đầu thò ra từ cửa phòng chủ tịch: “Thư ký Trâu, một phần mười tiền thưởng của cậu mất rồi.”

Trên trán Trâu Hướng đổ đầy mồ hôi, còn tay anh ta thì không ngừng gõ bàn phím.

Một giờ lẻ ba phút.

Tiếng chuông trên bàn làm việc vang lên.

Trâu Hướng một tay nghe điện thoại, một tay vẫn gõ bàn phím, không được lãng phí bất kỳ giây phút nào.

Một âm thanh như tiếng của ác ma vang lên bên tai: “Thư ký Trâu, ba phần mười.”

“A…” Trâu Hướng khóc không ra nước mắt, cúp điện thoại, tiếp tục đánh máy.

Trong phòng làm việc là một khúc nhạc hoàn toàn trái ngược với không khí căng thẳng bên ngoài.

Tống Kỳ Diễn đặt điện thoại xuống rồi dựa người ra ghế, ngón tay làm như vẻ đang đánh đàn trên tay vịn của chiếc ghế.

Một lát sau, hắn mở mắt ra rồi gọi cho thư ký Trâu một lần nữa.

“Thư Ký Trâu, cậu còn hai phần mười số tiền thưởng cuối năm.”

Ba phút sau, cửa văn phòng được đẩy ra.

Trâu Hướng cầm một chồng giấy A4, tâm trạng lo lắng bước vào: “Đến đây, đến đây!”

-----

Mười phút sau, Tống Kỳ Diễn mãn nguyện đóng tập “Hiệp ước gia đình mỹ mãn” lại và yên lặng chờ Cận Tử Kỳ đến.

Một tiếng sau, Cận Tử Kỳ đúng hẹn xuất hiện trước cửa phòng làm việc.

Tống Kỳ Diễn thấy bóng dáng nhỏ nhắn, cao gầy của cô phản chiếu sau lớp kính thủy tinh của văn phòng liền vội vàng đứng dấy sửa sang lại quần áo.

Hắn định chạy đến mở cửa cho Cận Tử Kỳ, vừa chạy được hai bước thì vội quay lại.

Hắn bây giờ đang là người chiếm ưu thế, không thể dễ dàng thỏa hiệp với cô được.

Nếu không, sau này cô sẽ cưỡi lên đầu hắn mất.

Thế là hắn lại ngồi xuống ghế sofa, cầm tách café lên và lật cuốn tạp chí đang đặt trên bàn, hắn nói một cách chậm rãi: “Vào đi.”

Cận Tử Kỳ đẩy cửa đi vào thì chỉ thấy cái ót của Tống Kỳ Diễn.

Tâm trạng cô vốn không tốt thì giờ đây lại càng tệ hơn.

Cô trực tiếp đi đến trước mặt Tống Kỳ Diễn rồi ngồi xuống: “Có chuyện gì, nói đi.”

Tống Kỳ Diễn đặt tách café trong tay xuống rồi đứng dậy, cố gắng khống chế tốt giọng nói của mình, đồng thời, hắn ta cũng cố hết sức thể hiện sự lịch lãm trong mỗi một bước đi. Tống Kỳ Diễn đi đến bàn làm việc, cầm tờ giấy đưa cho Cận Tử Kỳ: “Nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi.”

Cận Tử Kỳ liếc hắn với dáng vẻ hồ nghi: “Cái gì đây?”

“Xem đi rồi sẽ biết.” Tống Kỳ Diễn ngồi xuống ghế sofa ra vẻ cao thâm, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.