Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 369: Quyển 6 - Phiên ngoại 2: Tống Tiểu Bảo giả heo ăn thịt hổ




Sau tiệc thôi nôi của Tống Tiểu Bảo không bao lâu, sinh nhật sáu tuổi của Cận Mỗ Mỗ cũng sắp đến.

Hai vợ chồng Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ vì sự công bằng với con trẻ nên cuối tuần cả nhà bốn người cùng đứa bé đang trong bụng đi đến cửa hàng chọn quà sinh nhật cho Cận Mỗ Mỗ.

Thành phố S có một vài cửa hàng có những chỗ dành riêng cho trẻ em.

Cận Tử Kỳ dắt tay Cận Mỗ Mỗ đi đến trước, Tống Kỳ Diễn ôm Tống Tiểu Bảo đang ngủ say đi phía sau.

“Kỳ Kỳ, mẹ xem cậu bé kia cỡ một tuổi với Tiểu Bảo nhưng người ta đã biết đi rồi!”

Cận Mỗ Mỗ chỉ vào một đứa trẻ cách đó không xa đang lắc lư, nghiêng đầu một cách ngây thơ: “Bà ngoại nói vào sinh nhật một tuổi, Mỗ Mỗ đã đứng dậy được, mặc dù không phải đứa trẻ nào cũng thông minh như Mỗ Mỗ nhưng Tiểu Bảo...”

Cận Mỗ Mỗ thở dài và không nói tiếp nữa, nhưng những từ ngữ đó đã thể hiện sự khinh bỉ Tống Tiểu Bảo một cách rõ ràng.

Tống Tiểu Bảo đang nằm trong lòng Tống Kỳ Diễn đổi tư thế, cậu bé không mở mắt nhưng nhãn cầu dưới mí mắt lại chao đảo, thế nhưng hành động mờ ám như vậy lại không bị bất kỳ thứ kỹ thuật khoa học chỉ là hành động nhỏ thế này thôi cũng đã không nhận được sự chú ý của…只是这样的小动作并未受到任何的重视魔法与科学的最终兵器全文阅读

Lúc chọn quà, Cận Mỗ Mỗ đột nhiên lắc đầu và nói: “Mỗ Mỗ không mua quà đâu.”

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn kinh ngạc sờ tay lên trán Cận Mỗ Mỗ.

Không phát sốt mà, sao lại đột nhiên đổi tính vậy?

Cận Mỗ Mỗ nói chậm rãi: “Bây giờ nhà ta chỉ có một mình ba đi làm kiếm tiền, sau này Kỳ Kỳ sinh em bé càng phải cần nhiều tiền, huống hồ, Tiểu Bảo mỗi ngày đều phải thay nhiều tã như vậy, mua tã cũng phải cần tiền mà. Vì vậy Mỗ Mỗ quyết định dùng tiền mua quà cho Mỗ Mỗ để mua tã cho Tiểu Bảo.”

Cận Tử Kỳ thấy cảnh tượng huynh hữu đệ cung (*) như vậy, cô cảm động vuốt ve Cận Mỗ Mỗ nói: “Mỗ Mỗ ngoan thật.”

“Đây là điều Mỗ Mỗ nên làm mà.”

Hai tay Cận Mỗ Mỗ chắp ra sau lưng, gật gật chiếc đầu nhỏ, sau đó đi về phía Tống Kỳ Diễn.

“Ba ơi, ba ôm Tiểu Bảo mệt rồi đúng không? Mỗ Mỗ giúp ba bế em nhé!”

Tống Kỳ Diễn cảm thấy hành động huynh hữu đệ cung này nên được khuyến khích, thế là đặt Tống Tiểu Bảo vào lòng Cận Mỗ Mỗ, hắn dặn dò kỹ lưỡng: “Nếu không bế được thì nói với ba nhé.”

“Không sao, Mỗ Mỗ có thể ôm em và ngồi trên ghế sofa.”

Cận Mỗ Mỗ thuộc phái hành động, cậu bé lập tức ôm Tống Tiểu Bảo rồi ngồi lên ghế sofa, nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ nói: “Ba, Kỳ Kỳ, hai người chọn tã cho Tiểu Bảo nhé, Mỗ Mỗ và Tiểu Bảo ngồi đây đợi hai người.”

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn hiểu ý, cười cười rồi đi mua tã cho Tống Tiểu Bảo.

Thấy ba mẹ không chú ý, Cận Mỗ Mỗ vội ôm Tống Tiểu Bảo rồi quay lưng đi.

Cận Mỗ Mỗ cúi đầu, lấy ngon tay cái làm trụ và kéo ngón tay trỏ ra, sau đó búng vào ót Tống Tiểu Bảo.

Thằng bé xấu xa, cướp Kỳ Kỳ và ba của anh…

Cận Mỗ Mỗ véo hai má của Tống Tiểu Bảo, rầm rì vẻ khinh thường.

Ai bảo em đẹp hơn anh, rõ ràng anh đẹp hơn em, hứ, thằng oắt con này!

Cho dù bị Cận Mỗ Mỗ chọc phá bao nhiêu lần thì Tống Tiểu Bảo vẫn nhắm mắt như không có chuyện gì.

Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ mua xong đồ trở về chỗ cũ thì thấy Cận Mỗ Mỗ rút bình sữa trong balo mang theo ra cho Tiểu Bảo uống: “Tiểu Bảo, uống chút đi, nếu không sẽ khát đó.”

“Mỗ Mỗ, có mệt không con, đưa mẹ bế cho.”

Cận Tử Kỳ xoa đầu Cận Mỗ Mỗ, thầm mừng nghĩ con trai đã trưởng thành rồi.

Cận Mỗ Mỗ ôm Tiểu Bảo có chút khó khăn: “Không sao đâu ạ, Mỗ Mỗ vẫn có thể ôm Tiểu Bảo thêm một lúc nữa.”

Thế nhưng, chỉ trong phút chốc, khắp tầng sáu của cửa hàng đều là tiếng kêu như heo bị giết của Mỗ Mỗ

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn hốt hoảng, hai người nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cận Mỗ nhăn lại liền vội vàng đi đến hỏi: “Con sao vậy?”

“Đau…Đau quá…”

Cận Tử Kỳ cúi đầu thấy một lỗ nhỏ trên ngực Cận mỗ Mỗ do bị Tống Tiểu Bảo cắn.

“Tiểu Bảo buông ra, Tiểu Bảo cắn anh con đau đấy!”

Tống Kỳ Diễn vội vàng ôm Tống Tiểu Bảo và bịt miệng thằng bé lại.

Đáng tiếc, Tống Tiểu Bảo như đối đầu với Cận mỗ Mỗ, cố hết sức cắn Mỗ Mỗ, cho dù Tống Kỳ Diễn có cố kéo ra như thế nào cũng vô ích.

Cận Mỗ Mỗ khóc rống: “Kỳ Kỳ, Tiểu Bảo sao lại hư như thế, Mỗ Mỗ đối xử tốt với em ấy như vậy mà!”

“Mỗ Mỗ đừng khóc.”

Cận Tử Kỳ ôm con trai vào lòng, nhìn cũng xót xa, cô mặt lạnh nhìn Tiểu Bảo vẫn không chịu nhả anh ra.

“Tống Tiểu Bảo, con có buông anh ra không, không buông mẹ sẽ đánh con đó!”

Tống Tiểu Bảo không để ý lời uy hiếp của Tử Kỳ.

Sau đó, trên lầu sáu là tiếng la cùng tiếng mắng trách của Cận Tử Kỳ: “Hư này!”

Cận Mỗ Mỗ ôm ngực mình, mặc dù đau nhưng thấy Tổng Tiểu Bảo mọi ngày được Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ yêu thương, cưng chìu giờ đây đang bị đánh mông, Cận Mỗ Mỗ chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng.

Buổi tối về đến nhà, hành động ăn hiếp anh trai của Tống Tiểu Bảo lại được đem ra bàn bạc.

Đến cả vấn đề Tống Tiểu Bảo đến hôm nay vẫn chưa biết đi cũng được nhắc đến.

Ăn cơm tối, Cận Mổ Mỗ bị bắt vào phòng làm bài tập, Tống Kỳ Diễn mang theo Tống Tiểu Bảo và nắm tay Cận Tử Kỳ đi dạo.

Trong hoa viên, hai vợ chồng đứa bé con của người giúp việc, bằng tuổi Tiểu Bảo, đang đi chập chững trên nền cỏ, nhìn thứ đồ chơi đang ở trong tay mẹ mình cười, càng đi thằng bé càng tỏ ra vui vẻ hơn, sau đó nó ùa vào lòng mẹ, bàn tay nhỏ bé tròn trịa nâng mặt mẹ, rồi dán sát mặt mình vào, mè nheo.

Tống Kỳ Diễn thấy cảnh tượng đó mà trong lòng khó nhịn được.

Hắn đã bỏ qua quá trình trưởng thành của Cận Mỗ Mỗ, do đó phải bù đắp lại từ chỗ của Tống Tiểu Bảo.

Dó đó ngày thứ hai, sau khi tan làm, Tống Kỳ Diễn lập tức đi xếp hàng mua đồ chơi mới cho con.

Lúc đó, Tống Tiểu Bảo đang ngồi trên thảm vui vẻ chơi xếp gỗ.

Nhưng cho dù Tống Kỳ Diễn có cầm đồ chơi hấp dẫn đến đâu, Tống Tiểu Bảo cũng không nhìn.

Cận tử Kỳ không tin, cô đưa hai tay ra và nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bảo, lại đây, lại đây với mẹ nào.”

Tống Tiểu Bảo cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhưng chỉ liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ một cái rồi lại chơi xếp đồ gỗ.

Hai vợ chồng thất bại nhìn nhau, chẳng lẽ đôi chân của đứa trẻ này có vấn đề?

Nếu thật sự như vậy, bọn họ phải nhanh chóng đưa Tiểu bảo đến bệnh viện kiểm tra, tránh để tình hình xấu thêm.

Hôm sau, người hầu nhận trách nhiệm chăm sóc Tống Tiểu Bảo trong nhà nghe tin Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ nghi ngờ Tống Tiểu Bảo không đi được liền nói: “Chủ tịch, phu nhân lo quá rồi, hôm qua con còn thấy Tiểu Bảo thiếu gia đi được mà.”

“Cái gì?” Cận Tử Kỳ và Tống kỳ Diễn đồng thanh hỏi lại.

Tống Tiểu Bảo ngồi trên ghế em bé đang cầm chiếc thìa múc cháo ăn.

Vì chứng minh lời người hầu nói không sai, Tống Kỳ Diễn bắt đầu vừa dỗ vừa dụ Tống Tiểu Bảo.

Nhưng Tống Tiểu Bảo là đứa trẻ cứng đầu, không muốn đi là sẽ không đi, có bắt ép cũng vô dụng.

Cuối cùng cũng có một ngày, Tống Kỳ Diễn lấy hết đồ chơi của Tiểu Bảo đưa cho con của người giúp việc.

Khi khối gỗ xếp hình cuối cùng trong tay Tiểu Bảo cũng bị Tống Kỳ Diễn lấy đi, cậu bé gầm nhẹ như một con thú non để lộ ra sáu chiếc răng nhỏ, sau đó từ nền đá đứng dậy, vững vàng đi về phía Tống Kỳ Diễn.

Tống Kỳ Diễn vui đến phát khóc, hắn vội vàng ngồi xổm xuống giang hai tay ra đón con trai, kết quả…

Tống Tiểu Bảo giành lại khối gỗ của mình rồi vỗ một cái vào khuôn mặt đang tươi cười của Tống Kỳ Diễn.

Tống Kỳ Diễn lập tức hóa đá tại chỗ.

Tống Tiểu Bảo lập tức cầm lấy đồ chơi của mình rồi ngồi xuống thảm.

-----

Tin tức Tống Tiểu Bảo biết đi đã làm nhiều người kinh ngạc.

Cả nhà họ Tống đều vui sướng đến mức chỉ thiếu giăng đèn kết hoa, đốt pháo để chúc mừng thôi.

Nhưng nếu đã biết đi rồi, vậy việc nên quan tâm tiếp theo là học nói.

Nhiệm vụ gian nan này giao cho Cận Tử Kỳ.

Tống Tiểu Bảo vì việc lúc trước cắn Cận Mỗ Mỗ, còn nhớ trong lòng, đã rất nhiều ngày nó không ngó ngàng đến cô.

“Tiểu Bảo, con còn giận mẹ sao?”

Trong bồn tắm, Tống Tiểu bảo nằm ngửa trên chiếc phao hình con vịt, nhắm mắt lại, trôi từ đầu này sang đầu kia rồi trôi ngược lại, cậu bé xem Cận Tử Kỳ như không tồn tại.

“Tiểu Bảo, mông con còn đau không? Mẹ xoa cho con nhé!”

Không đợi Cận Tử Kỳ đến gần, Tống Tiểu Bảo đã nhảy loạn lên trong bồn nước, nước văng tung tóe. Cận Tử Kỳ không cẩn thận trúng chiêu của con trai, trên mặt, quần áo, khắp nơi đều dính nước, còn Tống Tiểu Bảo đã bơi sang phía khác, quay cái mông trắng nõn của mình về phía cô.

Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ phải kêu người giúp việc ẵm Tống Tiểu Bảo ra ngoài, lau khô người rồi thay quần áo.

Tống Tiểu Bảo ngồi trên thảm, đôi mắt đen to tròn của cậu bé nhìn chằm chằm vào kẻ địch đang ở trước mặt.

“Tiểu Bảo, nào, nói theo mẹ, mẹ, mẹ!”

Tống Tiểu Bảo đơ người nhìn Cận Tử Kỳ, cái miệng nhỏ mím chặt.

“Không sao, từ mẹ có thể khó đọc một chút, vậy chúng ta học nói chữ ba nhé, nào, nói ba đi con, ba!”

Vẻ mặt Tống Tiểu Bảo cứng đờ, nhìn chăm chăm vào Cận Tử Kỳ đang muốn làm cô giáo.

Cận Tử Kỳ có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn phải cười nói với Tống Tiểu Bảo: “Vậy Tiểu Bảo muốn học nói chữ nào nè?”

Tống Tiểu Bảo lặng thinh, nhìn Cận Tử Kỳ ba giây, sau đó xoay người bò đi chỗ khác.

Cận Tử Kỳ: “…”

Buổi tối, nằm trong lòng Tống Kỳ Diễn, rốt cục Cận Tử Kỳ vẫn nói ra sự lo lắng của mình.

“Anh nói xem, qua việc quan sát mấy ngày nay, em phát hiện Tiểu Bảo hầu như không thích nói chuyện với người khác.”

Tống Kỳ Diễn đồng cảm nói: “Không chỉ không thích nói chuyện người khác, hình như còn có khuynh hướng bạo lực nữa.”

“Em nghe nói những đứa trẻ lúc nhỏ không thích nói chuyện, sau này lớn lên dễ mắc chứng rối loạn giao tiếp.”

Đêm nay, hai vợ chồng vì vấn đề khả năng ngôn ngữ của Tống Tiểu Bảo mà trằn trọc đến mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Cận Tử Kỳ quyết định nói chuyện một lần nữa với Tống Tiểu Bảo, để cậu bé thoát khỏi thói quen im lặng ít nói, nhưng cô vừa mở miệng, còn chưa nói hết câu thì Tống Tiểu Bảo đột nhiên há miệng.

“Mỗ…Mỗ…Mỗ…Mỗ…”

Cận Tử Kỳ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ,phát hiện con trai nhỏ đang gọi tên con trai lớn, cô vội vàng kêu con trai lớn đến.

Cận Mỗ Mỗ vừa đi đến trước mặt Tống Tiểu Bảo, dưới đáy quần Tống Tiểu Bảo đã chảy ra một dòng nước văng vào ấn đường của Cận Mỗ Mỗ. Cận Mỗ Mỗ né không kịp đành phải hứng chịu dòng nước này.

Cận Mỗ Mỗ nhìn quần áo bị ướt của mình rồi nhìn Cận Tử Kỳ khóc lóc kể lể: “Kỳ Kỳ, con thấy Tiểu Bảo quá hư rồi!”