Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 348: Đại boss phía sau màn




Phiếu phòng quét qua máy cảm ứng trên cửa, phát ra một tiếng nhạc dễ nghe.

Tống Kỳ Diễn không tiếng động mở cửa.

Trong thế giới ngầm, thứ không thiếu nhất chính là bàng môn tả đạo (*), việc hạ thuốc mê đã sớm được thực hiện, không có chỗ nào có thể chê trách.

Theo như cam đoan của Lương Nhất Thần, không đến bốn năm tiếng đồng hồ thì Cận Tử Kỳ sẽ không tỉnh lại.

Một đoàn người tiến vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó đứng canh giữ trong phòng khách.

Tống Kỳ Diễn định đi thẳng vào phòng ngủ, nhưng khi đi ngang qua ghế sofa, anh thoáng nhìn thấy bóng người nhỏ bé nằm trên ghế.

Lương Nhất Thần không chú ý, đụng vào sau lưng Tống Kỳ Diễn: “Sao lại không đi tiếp?”

Theo tầm mắt của Tống Kỳ Diễn, anh nhanh chóng phát hiện ra cô gái đang ngủ trên ghế sofa.

Cận Tử Kỳ nghiêng người nằm trên ghế, bộ dáng lúc ngủ rất bình thản, khuôn mặt thanh lịch chìm trong yên tĩnh, vô cùng khoan thai. Một vài đường nét cổ điển được ánh trăng chiếu vào, khiến cho một kẻ trăng hoa như Lương Nhất Thần cũng cảm thấy hoa mắt, dường như nhìn thấy được nữ thần dưới trăng.

Lương Nhất Thần mở to hai mắt, còn muốn nhìn tiếp, thế nhưng trước mắt bỗng dưng tối sầm. Hai mắt anh ta đã bị bịt kín.

“Cậu làm gì vậy? Mau bỏ tay của cậu xuống...”

Còn chưa nói xong thì anh ta đã bị ép xoay người lại, kế đó, mông bị đạp một cái, cả người lảo đảo té ra ngoài.

Lương Nhất Thần vẫn còn muốn quay vào, nhưng cửa phòng ngủ đã đóng sập vào mũi anh ta.

Thuộc hạ đứng bên cạnh nhìn lén, thấy vậy đều che miệng cười, có chút hả hê.

Lương Nhất Thần sờ mũi, chán nản đi qua một bên, tìm cái ghế ngồi xuống, bộ dạng như lão tăng nhập định.

Trong phòng, sau khi đóng cửa, Tống Kỳ Diễn đã đi đến trước sofa, ngồi xổm xuống.

Dường như Cận Tử Kỳ mơ thấy cái gì đó không tốt, cặp chân mày anh khí (*) nhíu lại, khóe mắt ngấn lệ.

Ngón tay cô vô thức níu chặt lớp da bọc ghế sofa.

Tống Kỳ Diễn yên lặng nhìn thật lâu, mãi cho đến khi sắp hóa thành một bức tượng điêu khắc, anh mới từ từ nghiêng nửa người trên.

Đưa tay ra, chạm vào làn da mềm mại, hơi lành lạnh.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo gò má cô, mơn trớn mái tóc dài của cô, sau đó chạm vào xương quai xanh bị lộ ra ngoài áo ngủ.

Khóe miệng Tống Kỳ Diễn từ từ cong thành một nụ cười.

Xa cách nhiều ngày, cùng với trải qua đại nạn không chết, khiến anh khe khẽ thở dài.

Anh ngồi xuống mép ghế sofa, vén mái tóc dài của cô lên, bắt đầu từ trán, hôn dọc xuống mắt, mũi, gò má... Cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại, lưu luyến không rời.

Cửa phòng bị mở ra một khe nhỏ, Lương Nhất Thần lén lút nhìn vào. Đây là lần đầu tiên anh thấy Tống Kỳ Diễn si ngốc như vậy. Ngày thường, anh ta là người không hiểu lãng mạn là gì, vậy mà bây giờ lại vừa hôn, vừa đụng chạm vào con gái nhà lành. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong chốc lát, anh khó có thể thích ứng được.

Có lẽ là bị hành động kỳ quái của Tống Kỳ Diễn hù dọa, cả người Lương Nhất Thần run lên, lông tơ dựng ngược.

Tiếp theo đó, một cái gối ôm bay tới, Lương Nhất Thần không kịp trốn, bị cái gối đập mạnh vào ót.

“Đi ra ngoài.” Tống Kỳ Diễn thấp giọng uy hiếp.

Lương Nhất Thần thò đầu vào, không thể không than thở là hành động của Tống Kỳ Diễn quá nhanh, thậm chí lúc này, anh ta cũng đã leo lên ghế sofa.

“Lúc trước là tôi xem nhẹ cậu già rồi, không ngờ là càng già thì càng thâm tàng bất lộ (*)!”

“Bịch!” Một cái gối ôm nện thẳng vào trán Lương Nhất Thần.

Lương Nhất Thần giơ tay che trán, ngẩng đầu nhìn, Tống Kỳ Diễn đã cúi nửa người xuống, che trên người Cận Tử Kỳ.

Một tay anh đưa vào trong áo ngủ của cô, tay còn lại kéo một bên áo ngủ trên vai cô xuống. Từ môi cô, nụ hôn của anh dần dần đi xuống, đầu anh vùi sâu vào hõm cổ cô.

Lương Nhất Thần cười hì hì, sau đó vuốt vuốt mũi, đóng cửa lại.

Khoảng hai mươi phút sau, Tống Kỳ Diễn mới rời khỏi phòng ngủ.

“Nhanh vậy à?”

Mới đầu, Lương Nhất Thần nhìn Tống Kỳ Diễn bằng ánh mắt kinh ngạc, sau đó, dần dần chuyển sang đồng tình. Liếc nhìn phía dưới của hắn, vẻ mặt anh ta lúc này cứ như người bị táo bón.

Tống Kỳ Diễn không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì, nếu biết, chắc chắn hắn đã đạp anh ta một đạp.

“Đi thôi.” Hờ hững bỏ lại hai chữ, sau đó, Tống Kỳ Diễn nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.

-----

Sáng hôm sau, Tần Viễn đến gọi Cận Tử Kỳ đi ra ngoài, nhưng lúc này cô vẫn đang mặc quần áo ở nhà.

Trước sự kinh ngạc của Tần Viễn, Cận Tử Kỳ nở một nụ cười nhẹ, quay người đi vào trong.

Trên giường là vali đang mở ra, bên cạnh có một ít quần áo.

“Em phải quay về?”

Cận Tử Kỳ xếp một cái áo sơ mi vào vali: “Ừm, cho dù điên cùng thì cũng điên cuồng tám ngày thôi. Để người nhà không phải lo lắng, cho nên em về trước, em không thể ích kỷ quá lâu như vậy được.”

“Em xác định là không muốn tiếp tục tìm anh ta nữa?”

Tần Viền lấy túi đựng đồ trang điểm trên tay cô xuống, xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Cận Tử Kỳ, ánh mắt của em nói cho anh biết rằng em không cam tâm… Em thật sự muốn quay về?”

Tần Viễn dừng lại một chút, sau đó thở dài nói: “Nếu như em còn muốn tìm tiếp, anh có thể đi cùng em.”

“Không cần.” Cận Tử Kỳ thờ ơ nói: “Vốn dĩ em cứ tưởng có thể tìm kiếm không ngừng nghỉ, thế nhưng bây giờ thì em đã nhận ra rằng thực tế không hề đơn giản như trong tưởng tượng. Mỗi một ngày tìm kiếm, em lại nhận thêm một phần tuyệt vọng. Em có cảm giác, nếu kéo dài thêm một ngày nữa, thì bản thân em sẽ bị cảm giác tuyệt vọng này cắn nuốt. Em sợ mình sẽ như ông lão kia… Phát điên lên!”

Cận Tử Kỳ giơ tay che mắt của mình, quay lưng lại: “Mấy hôm nay đã làm phiền anh phải chăm sóc em, anh cũng nên quay lại Pháp đi.”

Tần Viễn yên lặng nhìn cô. Hai vai cô đang khẽ run lên. Một lát sau, anh quay đâu, giọng nhẹ bẫng: “Được, em đã đặt vé máy bay chưa? Nếu như chưa thì một lát nữa, chúng ta đi mua ít đặc sản Berlin, xem như cũng không uổng công đã đến đây.”

Anh nói như vậy chẳng qua là hi vọng cô có thể bớt buồn phiền, Cận Tử Kỳ hiểu rõ điều đó, cho nên cô cũng không từ chối anh.

-----

Tần Viễn vẫn còn đang chọn vài thứ trong cửa hàng, Cận Tử Kỳ không chịu nổi sự nhiệt tình của nhân viên nên đã đi ra ngoài trước, hít thở không khí trong lành.

Cô ngắm nhìn đường phố phồn hoa, náo nhiệt, hiểu rõ sau này bản thân chỉ sợ là sẽ không đặt chân đến đây một lần nào nữa.

Ở đây không chỉ chôn cất người cô yêu, mà còn mang đến cho cô cảm giác tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

Cận Tử Kỳ đứng ngoài cửa một lúc mà vẫn không thấy Tần Viễn đi ra. Lúc cô chuẩn bị quay vào cửa hàng giục anh, thì màn hình LED trên một tòa cao ốc ở cách đó không xa phát ra tin tức hấp dẫn sự chú ý của cô.

Trên màn hình tinh thể lỏng cực lớn đang phát sóng một buổi lễ ký kết.

Nhưng điều khiến cho Cận Tử Kỳ không thể dời mắt chính nụ cười chuyên nghiệp của Hàn Mẫn Tranh, và…

Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm vào những dòng chữ ở phía dưới màn hình. Sắc mặt cô tái nhợt.

“Hàn Mẫn Tranh, tân chủ tịch của Tống thị sẽ đến Berlin vào hôm nay để ký kết cùng chính phủ Đức dự án phát triển thị trường Châu Âu dựa trên tiền đề bảo vệ môi trường. Các hạng mục của dự án này đã nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ chính phủ Đức.”

Tất cả mọi thứ phát sinh quá nhanh và quá đột ngột, khiến cho Cận Tử Kỳ có cám giác như sét đánh giữa trời quang.

Trong màn hình còn thông báo thêm một tin tức có liên quan.

“Được biết chủ tịch tiền nhiệm Tống Kỳ Diễn của Tống thị đã gặp sự cố, bỏ mình tại Đức. Đối mặt với tình huống khó khăn trước mắt, phu nhân của ngài chủ tịch đã tiếp nhận quyền điều hành Tống thị. Tuy nhiên, bởi vì năng lực chưa đủ nên đã gây ra rất nhiều tranh cãi. Sáng nay, hội đồng quản trị của Tống thị đã ra quyết định chính thức về việc bãi nhiệm chức vụ chủ tịch của Tống thị. Tổng giám đốc Hàn Mẫn Tranh sẽ là người đại diện chủ tịch, ngay lập tức thực hiện nhiệm vụ của chủ tịch.”

“Điều đáng chú ý hơn chính là việc chủ tịch Hàn Mẫn Tranh sắp kết hôn cùng thiên kim của gia tộc Richer nổi tiếng tại Anh Quốc, tiểu thư Jane Richer. Tiểu thư Jane Richer sẽ dùng 15% cổ phần của mình tại Ngân hàng Cảnh Thăng để làm quà tặng cho vị hôn phu tương lai. Thông tin từ kênh kinh tế và đời sống Berlin.”

Cận Tử Kỳ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, ngay trước khi cô khụy xuống thì Tần Viễn đã kịp chạy đến đỡ lấy cô.

“Tiểu Kỳ, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Tần Viễn thấy Cận Tử Kỳ hốt hoảng nhìn chằm chằm về phía trước, anh cũng ngước nhìn theo tầm mắt của cô. Trên màn hình LED là hình ảnh Hàn Mẫn Tranh và Jane Richer đang sóng vai đứng cùng nhau.

“Không ngờ lại là anh ta!”

Đúng, không ngờ kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện lại chính là anh ta, là người mà cô tín nhiệm nhất!

Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, cả người cứng ngắc như rơi vào hầm băng.

Rốt cuộc thì cô cũng hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói mà Bạch Tang Tang đã nói nhỏ vào tai cô trên hành lang bệnh viện.

Cô ấy bảo cô hãy đề phòng người bên cạnh. Hóa ra người đó lại là Hàn Mẫn Tranh, thế nhưng cô lại chưa bao giờ nghi ngờ anh ta.

Nếu người đó là Hàn Mẫn Tranh, vậy thì rất nhiều chuyện khó hiểu trước kia đều đã có manh mối.

Ngày đó, lúc Bạch Tang Tang định nói với cô cha của con cô ấy là ai, đột nhiên, Hàn Mẫn Tranh gõ cửa rồi bước vào. Và cả ánh mắt mỉa mai, cùng những lời châm chọc của Bạch Tang Tang khi thấy Hàn Mẫn Tranh ăn cơm với Thanh Kiều…

Lúc trước, cũng chính Hàn Mẫn Tranh đã nói bên phía Đức cần người phụ trách cao nhất cũng Tống thị đến đàm phán. Hàn Mẫn Tranh đã chính miệng nói với cô rằng chứng minh thư của Tống Kỳ Diễn nằm trong hộp đựng di vật, có lẽ chiếc nhẫn kim cương kia cũng là do anh ta lén bỏ vào…

Anh ta đã bày ra một cái bẫy vô cùng tinh tế khiến cô chạy đến Berlin, để có thể dễ dàng thực hiện kế hoạch cướp lấy vị trí chủ tịch của Tống thị.

Nếu tất cả thật sự nằm trong sự sắp đặt của Hàn Mẫn Tranh, vậy thì tại sao anh ta phải làm như vậy?

Cận Tử Kỳ chợt nhớ đến vụ bắt cóc trước đó, Phương Tình Vẫn từng nói là do Jane giở trò. Nhìn bức ảnh chụp chung của Hàn Mẫn Tranh và Jane trên màn hình, Cận Tử Kỳ nằm chặt nắm đấm, chẳng lẽ Hàn Mẫn Tranh cũng tham dự vào vụ đó?

Lưng cô đổ mồ hôi lạnh, nghĩ đến Thanh Kiều vẫn còn nằm hôn mê bất tỉnh, cô không thể nào chịu được khi nhìn thấy bức ảnh ngọt ngào, hạnh phúc kia. Rốt cuộc thì Thanh Kiều phải làm sao đây?

Hàn Mẫn Tranh che giấu quá sâu, vậy thì… Rốt cuộc anh ta đã cố tình tiếp cận Thanh Kiều hay những tình cảm đó chỉ là ngoài ý muốn?

***

(*) Bàng môn tả đạo: Những thủ thuật, cách thức không chính thống.

(*) Anh khí: Khí thế hào hùng.

(*) Thâm tàng bất lộ: Ý chỉ những người che giấu bản thân quá sâu.