Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 317: Người phụ nữ thè lưỡi rắn




Editor: Tâm Thường Lạc

Vết thương đạn bắn của Tống Kỳ Diễn càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, nhưng Ngu Thanh Kiều vẫn nằm ở trạng thái hôn mê.

Vợ chồng Tô Ngưng Thu sau khi biết được tin tức Thanh Kiều gặp chuyện không may, lòng nóng như lửa đốt suốt đêm từ nước Pháp chạy về, thậm chí còn mời chuyên gia khoa não nổi tiếng trên thế giới đến phẫu thuật cho Thanh Kiều, nhưng vẫn chưa thấy cô tỉnh lại.

Bác sĩ nói, phần đầu của Thanh Kiều bị trúng đòn nghiêm trọng dẫn đến bộ phận xương sọ bị vỡ, bên trong phía sau đầu, não bị tụ máu nên dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nhưng tình huống coi như lạc quan, hẳn là đợi một thời gian nữa sẽ tỉnh lại.

Nhưng cụ thể tới khi nào có thể tỉnh lại, bác sĩ cũng không có cách nào cho ra một lời hứa chính xác.

Một ngày kia Cận Tử Kỳ giống như thường lệ mỗi ngày tới thăm Thanh Kiều, lại thấy Tô Ngưng Thu đứng ở trong hành lang.

"Dì út, tại sao lại đứng ở chỗ này?"

Vành mắt Tô Ngưng Thu ửng đỏ, lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ mới miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.

"Bụng mang dạ chửa thì không nên chạy loạn khắp nơi, nếu như đụng chạm vấp phải vào đâu thì biết làm sao?"

"Con rất khỏe, dì út, " Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn vào liền nhìn thấy trước giường bệnh trong phòng bệnh có một bóng dáng cao to đang ngồi đấy, "Thanh Kiều thế nào rồi dì? Tình huống có chuyển biến tốt không?"

Ngu Thanh Kiều là vì cứu cô mới bị tên bắt cóc làm bị thương, nếu không phải bởi vì cô, Thanh Kiều hiện tại vẫn là Thanh Kiều vui vẻ tung tăng như lúc trước, chứ không phải như tro tàn lại cháy nằm ở trong đó giống như người thực vật.

Nhắc tới bệnh tình của Thanh Kiều, ánh mắt của Tô Ngưng Thu lập tức ảm đạm, theo đó cũng liếc nhìn vào phòng bệnh.

"Vẫn là như cũ, nhưng có Mẫn Tranh ở cùng, con bé đó chí ít sẽ không cảm thấy cô đơn phải không?"

Bác sĩ từng nói, tuy rằng Thanh Kiều hôn mê, nhưng thân thể vẫn có tri giác.

"Dì và ông Ngu đã thương lượng rồi, nếu như Thanh Kiều có thể tỉnh lại, sẽ để cho con bé và Mẫn Tranh sớm thành hôn, còn nếu như... Chúng ta cũng không có tư cách làm chậm trễ người ta, đến lúc đó muốn đi hay cũng tùy quyết định của cậu ta."

Cận Tử Kỳ ngước nhìn một bên mặt nghiêng của Tô Ngưng Thu hơi có vẻ tiều tụy, nhẹ nhàng nói: "Dì út, con xin lỗi, nếu như không phải bởi vì con, Thanh Kiều em ấy cũng sẽ không..."

Nhưng Tô Ngưng Thu ngăn cô lại, cầm lấy tay của Tử Kỳ: "Con là chị họ của Thanh Kiều, đổi lại là dì, dì cũng sẽ ra quyết định như con bé, không có ai sẽ trơ mắt nhìn người thân nhất của mình gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn."

Cận Tử Kỳ ôm trong lòng tâm tình nặng nề trở lại phòng bệnh của Tống Kỳ Diễn.

"Sao vậy?" Tống Kỳ Diễn theo thói quen mà ôm chầm lấy cô, chạm nhẹ bụng của cô, "Cục cưng, đến nói cho ba biết, là ai chọc mẹ xinh đẹp của chúng ta mất hứng vậy?"

Cận Tử Kỳ nắm chặt tay của Tống Kỳ Diễn, ngước nhìn hắn, "Thanh Kiều sẽ tỉnh lại chứ?"

"Đương nhiên, không phải bác sĩ đã nói chỉ là tạm thời hôn mê, không chừng ngày nào đó em ngủ một giấc tỉnh lại thì em ấy đã đứng ở trước giường của em rồi." Tống Kỳ Diễn nghiêm túc ngước nhìn vào mắt của cô gằn từng chữ mà nói.

Nhưng thần sắc Cận Tử Kỳ lại kỳ lạ mà quay đầu đi, ""Biết rất rõ trong miệng anh không nhả ra ngà voi còn hỏi anh."

Tống Kỳ Diễn: "..."

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tống Kỳ Diễn trên giường.

Vào lúc này, thật không biết sẽ có người nào tới đây.

Cửa mở ra, thời điểm nhìn thấy vợ chồng nhà họ Phương, chân mày Cận Tử Kỳ cau lại.

Tại sao cô quên mất, mấy ngày nữa, vụ án của Phương Tình Vẫn sẽ bắt đầu mở phiên tòa chịu thẩm rồi.

Vào lúc này vợ chồng nhà họ Phương đến tìm cô, đơn giản là không muốn Phương Tình Vân cả đời sống ở trong tù.

Cả vụ án bắt cóc, lời khai của Cận Tử Kỳ có sức ảnh hưởng rất quan trọng.

Nhìn vợ chồng nhà họ Phương cúi mình hạ giọng, nhưng Cận Tử Kỳ không lộ ra chút ý mềm lòng, đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, nhưng, Cận Tử Kỳ cũng không nghĩ rằng Phương Tình Vân đáng được cô thương xót cho vợ chồng nhà họ Phương.

"Cận Tử Kỳ, tôi biết Tình Vân của chúng tôi có lỗi với cô, nhưng chuyện lần này, nó chỉ là bị quỷ mê tâm trí, tôi cùng giáo sư Phương ở trong này xin nhận lỗi với cô, xin cô người lớn nên độ lượng, có thể không

so đo?"

Cận Tử Kỳ biểu hiện lạnh nhạt mà nhìn vợ chồng nhà họ Phương, dường như nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên nói: "Mấy năm trước, con gái ngài muốn đụng tôi chết, hiện tại, cô ta vẫn như trước lập lại chiêu cũ muốn giết chết tôi, ngài cảm thấy, nếu như tôi nhất thời mềm lòng cầu xin với quan tòa, tiếp theo, cô ta được mãn hình phạt rồi phóng thích, còn không bằng trực tiếp cho nổ một trái bom cho rồi?"

Cận Tử Kỳ nói lời này vô cùng thẳng thắn dứt khoát, không có bất kỳ chút dư thừa nào.

Sắc mặt của bà Phương trắng bệch, ngay cả giáo sư Phương bên cạnh còn chuẩn bị nói hai câu, cũng theo đó vẻ mặt đầy lúng túng hổ thẹn.

Cận Tử Kỳ vẫn chuyển hướng sang giáo sư Phương: "Nếu như tôi không đoán sai, tai nạn xe mấy năm trước, ngài cũng đã biết tình tiết sự kiện, biết rõ con gái của mình phạm phải sai lầm lớn, ngài chẳng những không để cô ta chịu trách nhiệm bởi sựu mất trí điên rồ của mình, lại còn ra tay dùng các mối quan hệ giúp cô ta che giấu đi, ngài không cảm thấy cô ta có kết quả của ngày hôm nay, đều là nhờ vào sự dung dưỡng che chở của vợ chồng các vị ban tặng sao?"

Giáo sư Phương không ngờ Cận Tử Kỳ sẽ nhắc tới vụ tai nạn xe vào mấy năm trước, cũng không ngờ Cận Tử Kỳ đối với vụ tai nạn xe đó hiểu rõ vượt quá tưởng tượng của ông ta, ông ta cho rằng mình đã làm tốt không chút kẻ hở rồi...

"Cô muốn thế nào?" Giáo sư Phương nhìn Cận Tử Kỳ: "Cô sẽ không vô duyên vô cớ nói với tôi những lời này, đến tột cùng cô muốn thế nào?"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn hại người, nhưng có người muốn hại tôi, tôi cũng sẽ không nương tay!" Cận Tử Kỳ vô tình mà nhếch khóe môi lên: "Tôi sẽ thành thật khai trước quan tòa, chỉ mong các người đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."

Giáo sư Phương giật mình, nghe hiểu sự uy hiếp ẩn ý trong lời nói của Cận Tử Kỳ, muốn bọn họ đừng dây dưa quấy nhiễu nữa, cô sẽ không ngần ngại ở trên tòa tưới chút dầu vào lửa, khiến cho con gái của bọn họ không còn thời gian xoay sở!

"Cận tiểu thư, bộ dạng này của cô có phải thật là quá đáng hay không? Cô cũng là người làm mẹ, chẳng lẽ không chút nào có thể thông cảm tâm tình của chúng tôi sao? Tình Vân cũng chỉ là nhất thời xúc động, làm ra việc có chút hơi quá, thật sự chưa từng nghĩ làm hại tính mạng của cô!"

"Một khi đã chỉ là nhất thời xúc động, bà Phương cũng không cần phải lo lắng rồi, tôi tin tưởng pháp luật sẽ trả cho Phương tiểu thư công bằng, sẽ không bởi vì chút lời bàn xung quanh mà bị chi phối, giáo sư Phương thấy tôi nói có đúng hay không?"

Tống Kỳ Diễn đã từ trên giường bước xuống, tay trái ôm chặt Cận Tử Kỳ, nhìn vợ chồng giáo sư Phương, "Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi muốn nghỉ ngơi, sẽ không tiễn hai vị đi ra ngoài."

Giáo sư Phương dù sao cũng là người có địa vị nhất giới học thuật, bị hai bậc con cháu không khách khí đối đãi như vậy, xụ mặt, xoay người rời đi, trong lòng bà Phương bối rối, muốn kéo chồng lại: "Lão Phương, sao ông đi như thế?"

"Không đi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ở lại đây tự rước lấy nhục sao? Bà không cần cái mặt già nua này nhưng tôi vẫn cần! Nha đầu chết tiệt kia tự mình gây ra họa, để cho nó tự mà đi gánh chịu hậu quả, tôi không bao giờ xía vào nữa!"

Giáo sư Phương phất tay áo mà đi, bà Phương vội vàng đuổi theo chồng: "Lão Phương, lão Phương..."

"A Diễn, anh nói xem có phải em là một mụ phù thủy tâm địa xấu xa, không hề có sự thiện lương của người phụ nữ nên có?”

Cận Tử Kỳ quay đầu, mím khóe miệng, nhìn Tống Kỳ Diễn.

"Mà phù thủy này thật đúng là dáng dấp rất đẹp, đã hút mất hồn của anh đi mất rồi..."

Tống Kỳ Diễn chậm rãi cúi đầu, hơi thở ẩm nóng bao trùm cô, Cận Tử Kỳ tiếp nhận hắn đến gần từng chút, môi mỏng dán lên khóe môi cô, say mê mà hôn mổ xuống một cái, "Em chắc là phù thủy chứ không phải là công chúa chứ? Hửm?"

Vành tai của Cận Tử Kỳ đỏ ửng lên, ngay sau đó xấu hổ mà há miệng cắn môi của hắn, gặm nuốt một phen, không nặng không nhẹ, sau đó dùng tay nhéo nhéo cái cằm có chút râu của hắn: "Dỗ ngon dỗ ngọt!"

Tống Kỳ Diễn quay người từ phía sau ôm cô vào trong lòng, cằm gác lên đầu vai của cô: "Vậy em có thích không?"

——————-

Ngày đó mở phiên toà, là nhân chứng quan trọng và là người bị hại, Cận Tử Kỳ đến toà để ra làm chứng.

Tống Kỳ Diễn bởi vì điều kiện thân thể nên không có đi theo, toàn bộ quá trình phái Hàn Mẫn Tranh đi cùng Cận Tử Kỳ, mà Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết làm cha mẹ, lo lắng Cận Tử Kỳ cho nên cũng đều đồng loạt xuất hiện ở phiên toà.

Nói đến vụ án bắt cóc, liền không thể không nhắc tới Kiều Niệm Chiêu.

Mới ban đầu, tất cả mọi người đều cho rằng Kiều Niệm Chiêu bị bắt cũng là cùng vụ bắt cóc đòi tiền chuộc, tin rằng không lâu sau sẽ nhận được điện thoại của bọn bắt cóc tống tiền, Cận Chiêu Đông cũng cho rằng con gái lớn đã trở lại, con gái nhỏ cũng nên có tin tức.

Nhưng trên thực tế, liên tiếp mấy ngày qua, một chút dấu hiệu cũng không có, Kiều Niệm Chiêu thật giống như hư không tan biến mất rồi, bên cảnh sát cũng không tra được bất kỳ đầu mối hữu dụng nào.

Ngày đó lúc Kiều Niệm Chiêu bị bắt đi trên đường lớn, bản thân cô ta cũng có thể được coi là người có tiếng tăm, có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy đồng thời cũng nhận ra là Kiều Niệm Chiêu, vì vậy một đồn mười, mười đồn trăm, không bao lâu người cả thành phố S đều biết cả rồi.

Không cần TV báo chí truyền thông tuyên truyền, Kiều Niệm Chiêu lại một lần nữa đã trở thành câu chuyện bên lề của mọi người.

Một cô gái bị bắt đi còn có thể có kết quả gì tốt?

Trong tin tức chiều tối, hầu như mỗi ngày đều xảy ra chuyện tiền dâm hậu sát.

Mọi người đồng tình có, vui sướng khi thấy người gặp họa có, thuyết tam đạo tứ lại càng không ít.

Mặc kệ Kiều Niệm Chiêu có thể bình yên vô sự mà trở về hay không, nhưng thanh danh của cô ta xem như hoàn toàn bị phá hủy.

Lúc ban đầu Cận Chiêu Đông còn lòng nóng như lửa đốt mà nhờ mối quan hệ khắp nơi, bên cục cảnh sát cũng hao phí không ít tài lực, nhưng từ đầu đến cuối không nhận được hồi âm, đến cuối cùng cũng có chút nản lòng thoái chí, có ý bình đã nứt nên không sợ bể.

Mà bởi vì chuyện của Kiều Niệm Chiêu, khiến cổ đông Cận Thị đối với ông rất là bất mãn, cũng làm cho Cận Chiêu Đông đối với đứa con gái này càng thêm thất vọng phiền chán, hận không thể mắt không thấy, thấy tâm thanh tịnh.

Nhưng, Kiều Hân Hủy lại vì vậy mà ngày càng tiều tụy, ngày ngày tới công ty tìm ông dò hỏi chuyện của Kiều Niệm Chiêu.

Một lần Cận Chiêu Đông đang họp, Kiều Hân Hủy lại không quan tâm mà xông tới, "Chiêu Đông, Chiêu Đông, có tin tức của Niệm Chiêu hay không? Tối qua tôi đã mơ thấy Niệm Chiêu, hình như con bé chịu khổ rất nhiều..."

Cận Chiêu Đông chịu không được những ánh mắt khác thường kia, hất tay Kiều Hân Hủy ra, tức giận nói một câu: "Có thể có tin tức gì chứ? Bây giờ cái bộ dạng nó như vậy, còn không bằng đừng quay về thì tốt hơn!"

"Sao anh có thể nói lời như thế, nó là con gái của anh mà!" Kiều Hân Hủy quả thật không dám tin vào tai mình.

"Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Kể từ khi công khai thân phận của nó, rốt cuộc nó gây ra cho tôi bao nhiêu chuyện? Sự tình cũng đã đến nước này rồi, nó trở về còn có thể làm gì? Chờ đợi người khắp thiên hạ chỉ trỏ? Chờ đợi để cho tôi bị tất cả bạn bè trên thương trường chê cười chế nhạo tôi sao? Hay là đang đợi nó lần nữa khiến Cận Thị trở thành đề tài giải trí buôn dưa lê trên trang đầu?”

Cận Chiêu Đông mở nút gài áo vest ra, mặt đỏ tới mang tai, "Chi bằng cứ như vậy, đỡ phải lại liên lụy chúng tôi!"

Thật ra Cận Chiêu Đông nói lời nói này, cũng là thẹn quá hóa giận, mấy ngày nay bị giễu cợt nhiều lắm, khiến ông đường đường là một chủ tịch mà không còn mặt mũi, hận không thể đừng sinh ra một đứa con gái xấu mặt như vậy!

Nghe được Cận Chiêu Đông có ý định phủi tay mặc kệ, sắc mặt Kiều Hân Hủy không khỏi tái đi, ngồi tê liệt trên mặt đất.

"Là do nó gieo gió gặt bão! Nếu không phải nó tin lời của Tôn Hạo, cũng sẽ không bán mảnh đất kia đắc tội với đám lưu manh không sợ chết đó, nếu như nó còn có chút đầu óc, chi bằng cố gắng ở bên ngoài, tránh cho hại người hại mình!"

Nói xong Cận Chiêu Đông xoay người cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng họp, để lại Kiều Hân Hủy ở đằng kia gào khóc nức nở.

Mãi cho đến hôm nay, Cận Tử Kỳ đến toà án, láng máng từ chỗ Cận Chiêu Đông biết được, Kiều Niệm Chiêu vẫn chưa có tin tức.

"Đó cũng là nghiệp chướng rồi, dì nghe nói cô ta còn đang mang thai nữa!"

Tô Ngưng Thu sau khi nghe không nhịn được nhướn đầu mày, tuy rằng hành động việc làm trước đó của Kiều Niệm Chiêu làm cho người khác thù ghét, nhưng đều là phụ nữ, vẫn là vì chuyện cô ta rơi vào trong tay bọn bắt cóc chịu khổ chịu lăng nhục mà cảm thấy bùi ngùi.

Ngược lại thần sắc của Tô Ngưng Tuyết lại rất bình tĩnh, "Cô ta đây là tự làm tự chịu, liệu có đáng giá không cho người khác đồng tình."

—————

Thời điểm mở phiên toà, Cận Tử Kỳ lại không hẹn mà gặp Jane và Johnny ở lối vào.

"Rất kỳ lạ tại sao tôi lại xuất hiện tại nơi này phải không?" Jane nhìn Cận Tử Kỳ cười tủm tỉm.

Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Cận Tử Kỳ quay đầu, lập tức nhìn thấy vợ chồng nhà họ Phương và luật sư cùng đi tới.

"Bác trai bác gái!"

Một tiếng gọi to đầy ân cần vang lên ở bên tai Cận Tử Kỳ, sau đó Jane đã đi lướt qua cô bước nhanh tới chỗ vợ chồng nhà họ Phương.

"Bác gái, bác đừng lo lắng, Jayson cũng có thể được coi là luật sư giỏi nhất Trung Quốc, nhất định sẽ cố gắng để quan toà phán tội đến mức nhẹ nhất, cho dù lần này không thành công, chúng ta cũng còn có thể chống án!"

Jane dìu lấy bà Phương tinh thần suy sụp, mềm giọng an ủi, tựa như là một người con gái khác tận hiếu.

Bà Phương cảm kích ngước nhìn Jane: "Tiểu thư Jane, bởi vì chuyện của Tình Vân chúng tôi, thật sự đã làm phiền cô, vừa mời luật sư, vừa tìm mối quan hệ, vợ chồng chúng tôi cũng không biết làm như thế nào báo ơn cô!"

"Bác gái, tuyệt đối bác đừng khách sáo với cháu như vậy, cháu từng nói, Tình Vân chỉ là nhất thời hồ đồ, cháu vẫn cho rằng, cô ấy là cô gái tốt mà, lúc ở Anh quốc chúng cháu từng có dịp qua lại ngắn ngủi, cháu đánh giá cao Tình Vân!"

Giáo sư Phương tháo kính đen xuống, vuốt vuốt hai mắt mỏi nhừ, nói với Jane: "Tiểu thư Jane, Tình Vân có bạn tốt như vậy, tôi cảm thấy rất vui vẻ yên tâm, nhưng mà chúng tôi cũng không thể không biết thân biết phận...”

"Bác trai!" Jane lại ngắt lời của giáo sư Phương, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: "Không quản các vị có tiếp nhận sự trợ giúp của cháu hay không, cháu cũng sẽ kiên quyết làm, đến ngày mà Tình Vân không có chuyện gì."

Bà Phương cảm động đến nước mắt trong mắt di động, "Tiểu thư Jane, cô để cho một bà già như tôi nên nói cái gì cho phải!"

"Vậy thì cái gì cũng không cần nói!" Jane dịu dàng cười, ôm lấy bà Phương: "Bác trai, bác gái, chúng ta mau vào đi thôi, sắp mở phiên toà rồi, Tình Vân hẳn là cũng đến, các người phải cho cô ấy dũng khí!"

Bà Phương bừng tỉnh, lau lau khóe mắt, "Đúng vậy, cô nói không sai, lão Phương, chúng ta vào đi thôi."

Cận Tử Kỳ thờ ơ lạnh nhạt đối với ba người thân thiện với nhau ở bên kia, Jane lại giống như một con rắn hổ mang xinh đẹp, xoay quanh giữa vợ chồng nhà họ Phương không biết chút gì, khè khè mà phun cái lưỡi rắn đỏ ngầu.

"Cũng chỉ có ông bà già hồ đồ này mới cho rằng người phụ nữ đó là Quan Âm Bồ Tát tại thế."

Doãn Lịch ở ngay bên cạnh, nheo mắt ngước nhìn bên kia Jane đang dìu bà Phương vào toà án, cười lạnh một tiếng.

Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt, "Chúng ta cũng vào đi thôi, về phần mục đích của cô ta, chốc lát nữa sẽ biết."