Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 277: Chỉ một lần này, chỉ giải quyết như vậy một lần thôi (3)




Editor: Tâm Thường Lạc

Đến lúc hai người trở lại nhà họ Tống, thì đột ngột nghe thấy có tiếng khóc của đứa bé truyền đến!

Hơn nữa cả Tống trạch đều đang bao phủ bởi một mảnh khói mù tối tăm, tiếng khóc cuồng loạn đó càng chói tai hơn.

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, rất rõ ràng tiếng khóc không phải là của Cận Mỗ Mỗ.

Hai người bước vào tòa nhà lầu chính, tiếng khóc chẳng những không kiềm lại mà càng có vẻ vang dội hơn.

Một đám người giúp việc đứng ở một bên không biết làm sao, có một người phụ nữ dường như là bảo mẫu đang ngồi xổm xuống an ủi một cô bé con buộc tết hai bím tóc, vẻ mặt cũng là sắp khóc.

Mà người chọc giận đứa bé này ——

Cận Tử Kỳ liếc mắt liền thấy Tô Hành Phong và Tống Nhiễm Cầm đang đứng ở trước mặt đứa bé.

Hai mẹ con đã cởi bỏ sự chật vật suy sụp như lúc từ đồn cảnh sát ra ngoài.

Đối diện với đứa nhỏ đang khóc rống, vẻ mặt Tô Hành Phong giữ kín như bưng, mà Tống Nhiễm Cầm thì nổi trận lôi đình.

"Rốt cuộc ở đâu ra đứa con hoang này, biến nơi này thành chỗ thu nhận sao? Còn chưa chịu mang ra ngoài!"

Bảo mẫu khúm núm muốn giải thích: "Phu nhân, tiểu thư nhỏ là con của Tống chủ tịch......"

"Con của cha tôi? Cô ngược lại có bản lĩnh trợn mắt nói láo thật cao! Tiểu Lan, còn chưa gọi an ninh tới đây cho tôi, toàn đưa người vớ va vớ vẩn vào, không muốn làm nữa phải không?"

Đứa bé kia hiển nhiên cũng bị bộ dạng người đàn bà chanh chua của Tống Nhiễm Cầm chọc giận, rốt cuộc đẩy bảo mẫu ra, hướng về phía Tống Nhiễm Cầm hung hăng đá một cước, còn vừa nức nở vừa oán hận mà mắng: "Người xấu! Người xấu! Tránh ra!"

"Đâu ra thứ con hoang này, còn không mau cút ra ngoài cho tôi!" Tống Nhiễm Cầm hét ầm lên, dậm chân.

Tuy nhiên một phòng đầy người lại không có ai dám lờ mà lờ mờ tiến lên kéo người.

Làm việc ở trong đại gia tộc thế này, không cẩn thận mà nhìn nhầm sẽ đắc tội với người có giá trị thật sự!

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn dừng ở cửa nhìn vào, ngược lại có một bóng người từ bên cạnh họ xẹt qua.

"Thừa Hoan làm sao thế?"

Hàn Mẫn Tranh xuất hiện, đối với đứa bé kia mà nói không thể nghi ngờ là một cây rơm cứu mạng.

Đứa bé kia lập tức nhào vào trong lòng Hàn Mẫn Tranh, chỉ vào mẹ con Tống Nhiễm Cầm đang ồn ào: "Đồ xấu xa! Hu hu, ăn hiếp cháu, chú Hàn, con muốn về nhà, cha đâu? Con muốn về nhà!"

Tống Nhiễm Cầm cũng không phải là ngồi không, lúc này lỗ mũi đã hướng lên trời, vênh mặt hất hàm chất vấn Hàn Mẫn Tranh.

"Hàn Mẫn Tranh, cậu ở bên ngoài sinh con riêng cũng đừng mù quáng dẫn về nhà! Ba tôi không nói cậu, nhưng cậu cũng phải nhìn kỹ lại thân phận của mình rõ ràng cho tôi, làm người vẫn là nên tự mình biết mình thì mới tốt!"

"Mẫn Tranh, sao mà tôi không biết con của anh cũng đã lớn như vậy rồi?"

Xem vở diễn đủ rồi, là chủ nhân của cái này nhà, tóm lại không thể để cho người khác giọng khách át giọng chủ nữa!

Cận Tử Kỳ kéo Tống Kỳ Diễn đi vào nhà, tiếng la hét ầm ỹ bên kia trong phút chốc cũng yên tĩnh lại.

Hàn Mẫn Tranh ôm đứa bé kia, nhẹ giọng giới thiệu: "Thừa Hoan, đây là anh chị."

Đứa nhỏ ngừng thút thít, nhìn thấy người xa lạ đến đây, có phần hơi xấu hổ, thấy Tống Kỳ Diễn nhìn mình mỉm cười, nên rất khéo léo biết điều mà gọi một tiếng: "Anh, chị!"

Cận Tử Kỳ mới nhìn rõ đứa bé đang lệ rơi đầy mặt này, không khỏi quan sát thêm vài lần, đứa bé này thừa kế ưu điểm của cha mẹ, hàng lông mày chỉnh tề, đôi mắt càng thêm xinh đẹp, trắng đen rõ ràng, vừa to tròn lại mơ hồ chứa hơi nước, lông mi cũng rất dài, chớp một cái nhìn giống như nhân vật trong phim hoạt hình.

Nhất là vào lúc này, vì khóc mà mũi đỏ bừng, vành mắt sưng đỏ, nấc một cái, không thể nói có bao nhiêu đáng thương.

Cô không nhịn được khen ngợi một câu: "Đứa bé này bộ dáng thật xinh đẹp, đúng không, Kỳ Diễn?"

"Nếu như em nguyện ý, con gái của chúng ta so với nó còn có thể xinh đẹp hơn."

Tống Kỳ Diễn nhìn như đùa mà cười nói, nhưng cô nhóc kia cũng mất hứng nên nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, dù sao cũng là con cái nhà giàu, làm sao có thể không quen bộc lộ ra bản tính kiêu căng?

Bất quá đứa bé này cũng có nhãn lực, từ thái độ người giúp việc đối với Tống Kỳ Diễn cung kính, biết hắn có thể là người nắm quyền trong nhà này, nên thoáng thu lại tính tình của mình, ngoan ngoãn ở trong ngực Hàn Mẫn Tranh.

Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút nhạt nhẽo.

Cận Tử Kỳ liền chủ động đi tới, quay sang cô bé cười nói: "Bé là Thừa Hoan đúng không?"

Cận Tử Kỳ bụng mang dạ chửa, lại rất thân thiện mà mỉm cười, cả người tản ra vầng sáng nhu hòa giống như Thánh mẫu, cũng khó làm cho đứa bé kia không thích, từ trong ngực của Hàn Mẫn Tranh ló đầu ra.

"Em là Minh Thừa Hoan, chị gái, bảo mẫu nói ở nơi này có cha và mẹ, họ đang ở đâu, chị bảo họ ra ngoài có được không? Chỗ này có đồ xấu xa, em muốn đi về nhà!"

Nói xong, Minh Thừa Hoan quay sang liếc mắt nhìn Tô Hành Phong và Tống Nhiễm Cầm ở bên kia.

"Có lẽ gọi là dì mới tốt, chú và Tiểu Kỳ cũng hi vọng có một đứa con gái đáng yêu giống như cháu vậy."

Một câu nói của Tống Kỳ Diễn, lập tức giết ngay tất cả những người có mặt biết chuyện.

Bảo mẫu vội vàng khoát tay nói: "Như vậy làm sao được chứ, vai vế không thể loạn, tiểu thư nhỏ gọi chủ tịch là cha, theo lý nên gọi thiếu gia một tiếng anh, thiếu phu nhân một tiếng chị phải không?"

Chẳng qua là ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tống Kỳ Diễn quét tới, bảo mẫu đó lập tức cúi đầu không dám nhiều lời.

Bên kia, Tống Nhiễm Cầm đã sớm thiếu kiên nhẫn.

"Cái gì anh với chị, chú với dì, bây giờ trong nhà có đại sự xảy ra, các người ngược lại thì hay rồi, còn có thời gian rảnh ở nơi này líu ríu, chỉ biết chiêu nạp toàn thứ chướng mắt vào đây......"

"Theo như lời này của chị, chỉ cần nhìn không vừa mắt thì cũng có thể đuổi ra ngoài?"

Tống Kỳ Diễn bâng quơ hỏi ngược lại khiến cho sắc mặt của Tống Nhiễm Cầm chợt biến, ấp úng cả buổi cũng không trả lời được.

Ngược lại Tô Hành Phong chợt chen vào nói: "Tôi chỉ muốn biết, đứa bé này, đến tột cùng có phải của ông ngoại không?"

"Phải." Tống Kỳ Diễn hiếm khi dứt khoát như vậy.

Tô Hành Phong liền cười nhạo: "Mẹ à, em gái của mẹ cũng có thể làm cháu gái của mẹ rồi!"

"Lời này của cậu có chút lầm lẫn, cháu gái của mẹ cậu không phải sẩy mất ở Tam Á rồi sao?"

"Tống Kỳ Diễn!" Tô Hành Phong cất cao thanh lượng.

Tống Kỳ Diễn quét ánh mắt lạnh qua anh ta: "Xem ra, cậu ngược lại thừa kế mười đủ mười cái tính nhanh mồm nhanh miệng của mẹ cậu."

Tô Hành Phong: "......" Gương mặt cũng bởi vì câu nói tràn đầy ý châm chọc này mà đỏ bừng.

"Không sống nổi, thật là không sống nổi mà!" Tống Nhiễm Cầm lại bắt đầu gào khóc, chỉ kém không có lăn lộn ở trên đất.

"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại đi sớm như vậy! Mẹ ở trên trời nhìn xem đi, hãy nhìn xem thử, đây toàn là người ở đâu! Số của tôi làm sao lại khổ như vậy, chồng không có, cháu trai không có, bây giờ còn xuất hiện thêm một đứa em gái, mẹ ơi!"

Cận Tử Kỳ ở một bên nhìn Tống Nhiễm Cầm khóc lóc om sòm, cũng có chút đồng tình với bà ta, đổi lại mình, chỉ sợ cũng không tiếp thụ nổi, thời điểm năm mươi mấy tuổi đột nhiên có một đứa em gái nhảy ra.

Minh Thừa Hoan bị bộ dạng điên cuồng của Tống Nhiễm Cầm làm cho hoảng sợ, mím miệng cũng theo đó muốn khóc lên.

Tống Kỳ Diễn thong thả ung dung mà mở miệng: "Cái này nhà, quả thật không thể lưu người ngoài lại."

Người vốn đang khóc rống không ngừng lại một lần nữa im bặt.

Tống Kỳ Diễn đặc biệt lại một lần, âm lượng nâng cao vang vọng khắp nơi: "Cái này nhà, quả thật không thể lưu người ngoài lại."

Minh Thừa Hoan ở trong ngực Hàn Mẫn Tranh mở to mắt nhìn "chú" cao lớn nhưng vẫn đang cười tủm tỉm này.

Tô Hành Phong nghe hiểu hàm ý của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt từ từ chuyển lạnh, anh ta cười lạnh một lúc.

"Quả nhiên, lời nói của người có quyền quả thực có sức mạnh đanh thép!"

Tống Kỳ Diễn gật đầu phụ họa: "Làm phiền có một vài tài sản của người cha tốt của tôi cũng phải để lại."

"Cái gì?" Tống Nhiễm Cầm nghẹn họng nhìn trân trối, "Vậy tên tôi đâu? Phần của tôi đâu!"

Tống Kỳ Diễn cố làm ra vẻ vô hại mà cười: "Cái này...... E rằng phải đi hỏi cha tôi."

Tống Nhiễm Cầm kêu rên hai tiếng, mắt hai mí giật giật, lần này là thật sự ngất đi.

"Mẹ!"

Tô Hành Phong kịp thời đỡ kịp Tống Nhiễm Cầm, nhưng vẫn bị ép khiến thân thể loạng choạng.

"Tống Kỳ Diễn, anh đừng nên quá đáng!"

Tống Kỳ Diễn thu lại ý cười, ánh sáng lạnh trong mắt bật ra: "Xem ra cậu vẫn chưa tỉnh táo, nơi này trước kia họ Lam, tôi không phải Tống Chi Nhậm, không có nhiều lòng tốt như vậy, lấy tiền của ông ngoại tôi đi cung cấp nuôi dưỡng người ngoài không liên quan."

Sắc mặt của Tô Hành Phong lúc xanh lúc đỏ, nếu không phải đang ôm Tống Nhiễm Cầm, đã sớm xông tới đánh người.

"Thế nào? Còn muốn tôi nói thẳng hơn chút mới hiểu sao?"

Tô Hành Phong cắn chặt hàm răng, kéo Tống Nhiễm Cầm, xoay người sãi bước rời đi!

Phòng khách to lớn như vậy, bởi vì cuộc nói chuyện tranh chấp đầy bén nhọn đối lập nhau mà có vẻ giương cung bạt kiếm.

Tống Kỳ Diễn xoay người, trên mặt lần nữa thay bằng ý cười, giống như mới vừa rồi người đàn ông lạnh lẽo cường thế kia bất quá là ảo giác.

Hắn nửa ngồi ở bên cạnh Minh Thừa Hoan, lúc này Minh Thừa Hoan đã lộ ra biết điều, không dám ở trước mặt Tống Kỳ Diễn mà càn rỡ, hai tay nắm lấy quần áo của Hàn Mẫn Tranh thật chặt, chỉ kém không có khóc oà lên một tiếng thật lớn.

Tống Kỳ Diễn lại để tay lên trên đầu con bé, dưới bàn tay còn có thể cảm nhận được đứa bé đang run rẩy.

Cận Tử Kỳ ở một bên tiến lên, khẽ đẩy hắn một phen: "Đừng hù dọa đứa nhỏ!"

Tống Kỳ Diễn hơi mỉm cười: "Bất quá anh chỉ muốn hỏi Thừa Hoan có đói bụng chưa, có muốn ở lại cùng ăn một bữa hay không thôi."

Không đợi Cận Tử Kỳ nói tiếp, đầu của Minh Thừa Hoan đã lắc giống như trống lắc, đáy mắt tản ra sự sợ hãi.

Hiển nhiên, mới vừa rồi một màn tranh chấp kia, đã để lại chút ám ảnh trong lòng đứa nhỏ.

Ở trong mắt cô bé, cái "chú" sờ đầu mình đây so với sự hung dữ của cha còn còn kinh khủng hơn.

"Khẳng định?" Ánh mắt Tống Kỳ Diễn nhìn Minh Thừa Hoan hơi cong cong, giọng nói cũng phá lệ ôn hoà.

"Không muốn, không muốn, cháu muốn về nhà, không muốn nán lại chỗ này!"

Minh Thừa Hoan vòng qua cổ của Hàn Mẫn Tranh, chỉ sợ Hàn Mẫn Tranh giao mình cho người đàn ông đáng sợ này.

Tống Kỳ Diễn tiếc nuối mà thở dài: "Xem ra, không có biện pháp," Hắn đứng dậy, phủi bụi trên người một cái, kéo Cận Tử Kỳ qua, "Mẫn Tranh, nếu Thừa Hoan muốn về nhà, anh đưa nó trở về đi."

"Được." Hàn Mẫn Tranh ôm lấy Minh Thừa Hoan rồi lập tức đi ra bên ngoài.

Nhưng lúc anh ta sắp ra khỏi cửa thì Tống Kỳ Diễn gọi anh ta lại.

"Thiếu gia, còn có gì phân phó?"

"Trước khi xuất ngoại, để cho mẹ con họ gặp mặt nhau một lần."

Ánh mắt của Hàn Mẫn Tranh chợt lóe, gật đầu đồng ý: "Tôi sẽ an bài thật tốt, Thừa Hoan, nói cám ơn với thiếu gia đi."

Minh Thừa Hoan như rơi vào trong sương mù, nhưng vẫn khéo léo mà nói tiếng: "Cám ơn."

Nhìn sang một lớn một nhỏ biến mất ở cửa, Cận Tử Kỳ mới nhìn sang Tống Kỳ Diễn: "Anh mềm lòng rồi."

"Chỉ một lần này, chỉ giải quyết như vậy một lần thôi."

Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, làm sao có thể dùng thủ đoạn đối với người lớn để đối phó với con bé chứ?