Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 265: Em và cậu ta đã từng hôn môi chưa?




Doãn Thấm liếc nhìn phía sau lưng cô, con ngươi co rụt lại, lập tức lôi kéo Cận Tử Kỳ: "Có người tới!"

Cận Tử Kỳ theo tầm mắt của cô nhìn lại, lập tức nhìn thấy bóng dáng của Tần Viễn, chỉ cảm thấy cả dạ dày đều đã giật giật vài cái, cô quay đầu trở lại, siết chặt cái ly trong tay, lập tức muốn đi sang nơi khác.

Doãn Thấm kéo cánh tay của cô, thấp giọng nói: "Tránh cái gì chứ, làm gì phải sợ anh ta?"

Cận Tử Kỳ kéo kéo nụ cười, "Không phải sợ, chẳng qua là không muốn sinh sự từ việc không đâu."

Doãn Thấm đồng tình mà thở dài, không giữ cô lại nữa, chẳng qua là, chỉ trong phút chốc chần chờ, lần nữa xoay người muốn đi, Tần Viễn đã đến trước mặt rồi, nhịp tim Cận Tử Kỳ dừng lại, có một sự bối rối giống như bị bắt lại.

Nhưng Tần Viễn thật giống như không thấy cô đang tránh né mình, nhìn cô bày ra một nụ cười mỉm: "Anh nghe nói em cũng sẽ tham gia yến hội tối nay, nên cứ tới đây xem một chút......"

Anh ngược lại một chút cũng không giấu giếm mục đích lần này mình tới đây.

Bên cạnh, lại có một vài khách mời nhìn sang, ánh mắt tò mò di chuyển qua lại giữa Cận Tử Kỳ và Tần Viễn, Cận Tử Kỳ không thể làm gì khác hơn là cười gật đầu chào hỏi, đợi bọn họ thu hồi tầm mắt, nụ cười trên mặt cô cũng có chút không nhịn được.

Doãn Thấm cũng nhận ra được bầu không khí quỷ dị giữa hai người, biết hai người bọn họ có chuyện muốn nói thì tự giác mà lẩn ra.

"Còn có việc gì sao?" Cận Tử Kỳ ngước mắt, giọng nói so với biểu tình trên mặt cô còn muốn lạnh nhạt hơn.

Ánh mắt Tần Viễn dừng trên một đôi vợ chồng bên ngoài đang diễn ân ái cách đó không xa, nhìn một lúc mới thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn Cận Tử Kỳ: "Tiểu Kỳ, nếu như có thời gian, chúng ta nên nói chuyện một chút."

Cận Tử Kỳ lắc nhẹ đầu: "Không cần thiết nữa......" Nói xong, cô quay lưng lại muốn bỏ đi.

Không ngờ, lòng bàn chân chợt giống như là đạp phải cái gì, trượt một cái, cả người cô thiếu chút nữa ngã xuống.

Chờ đến lúc cô đứng vững, mới phát hiện, ở cánh tay của cô có thêm một bàn tay, bàn tay ấy trắng trẻo khớp xương rõ ràng.

"Làm sao vậy?" Tần Viễn hỏi, "Thân thể em không thoải mái à?"

Cận Tử Kỳ lập tức tránh được tay của anh trước khi bị những người khác nhìn thấy.

Ánh mắt Tần Viễn buồn bã bởi vì động tác tránh đi của cô, nhưng ngay lập tức khôi phục lại sự ôn hòa dịu dàng trước đó.

"Có phải em chưa ăn bữa tối hay không?" Giọng điệu của Tần Viễn tương đối khẳng định, ánh mắt nhìn thẳng vào Cận Tử Kỳ chằm chằm, sau một hồi vòng vo, khi mở miệng nói chuyện âm thanh rất nhỏ nhẹ không ổn định, "Tiểu Kỳ, hay là trước tiên ăn một chút gì đi......"

"Tần Viễn, hôm qua lời tôi nói đã rất rõ ràng, chúng ta không nên dây dưa không rõ nữa......"

Cận Tử Kỳ đứng thẳng người, tay phải lấy bàn tay của Tần Viễn đang đặt ở trên cánh tay cô ra.

Tần Viễn rũ tay xuống, trong lòng có câu nói nhưng giống như xương cá cắm ở trong cổ họng anh, làm thế nào cũng không nói ra miệng được, anh mở miệng hai lần, cuối cùng lời từ trong miệng cũng bật ra từng chữ từng chữ một.

"Tiểu Kỳ, chúng ta...... Thật chẳng lẽ...... Không thể trở lại tốt đẹp hơn?"

Cận Tử Kỳ nghe xong sửng sốt, nhưng sau lưng cũng đã có một bức tường người ấm áp dán lên, đầu vai cũng theo đó nặng xuống.

"Xa xa đã nhìn thấy em bị trượt một cái, sao mà không cẩn thận như vậy?"

Nhưng trên mặt Tống Kỳ Diễn không còn vẻ dịu dàng, chẳng qua là liếc nhìn Tần Viễn, rồi lập tức ôm Cận Tử Kỳ đi tới nơi khác, đối đãi với cái cuốc luôn muốn đào góc tường của hắn, không cần dùng lấy biểu cảm giả nữa.

................

"Mới vừa rồi cậu ta đã nói gì với em?"

Đến lúc hai người vừa đi đến chỗ ít người, Tống Kỳ Diễn đã không thể chờ được nữa mà bắt đầu gặng hỏi.

Cận Tử Kỳ không muốn bởi vì những lời nói không có ý nghĩa kia làm hại hắn và Tần Viễn lại phát sinh tranh chấp, cô vén vén tóc mai rơi ra, thuận miệng nói một câu: "Cũng không có gì, chỉ hỏi em có ăn cơm tối chưa thôi."

"Em trêu chọc anh đấy à, Cận Tử Kỳ." Tống Kỳ Diễn nhìn vào mắt của cô, nếp nhăn giữa mày có thể kẹp chết một con ruồi, nhưng lập tức, hắn lại thả mềm giọng nói, "Tiểu Kỳ, chỉ cần em vừa nói dối thì thích kéo tóc."

"Vậy sao?" Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng liền rút tay của mình lại.

Tống Kỳ Diễn lại nghiêm túc gật đầu: "Cái này làm sao có thể giả được, anh quan sát em đã lâu rồi."

Khóe miệng Cận Tử Kỳ rụt rụt, lời này sao giống như cảnh sát nói với nghi phạm vậy.

Tống Kỳ Diễn vội vã muốn biết một cách mãnh liệt, Cận Tử Kỳ do dự mấy giây, không phải là mối tình đầu nói muốn vãn hồi lại với cô sao? Nếu hắn muốn nghe, vậy thì nói cho hắn biết là được, dù sao cuối cùng bị khinh bỉ cũng không phải là cô!

Cận Tử Kỳ thanh thanh cổ họng, cô nói: "Anh ta nói em và anh ta có thể quay lại hay không......"

Lời còn chưa nói hết, mặt Tống Kỳ Diễn đã tối lại.

Hắn châm biếm, "Cậu ta thật sự cho là đang chơi trò chơi, chết một ván, còn có thể ấn một cái Again!"

Cận Tử Kỳ mặc kệ hắn cổ quái, hắn lại quấn lấy cô không thả, trên mặt mặc dù tràn đầy khinh thường, nhưng đôi mắt lại khóa lấy cô chặt chẽ, "Vậy em nói cho cậu ta biết, em sẽ lập tức kéo cậu ta ra chỗ kín mà giải quyết hả?"

"Không phải anh đã tới sao?"

Tống Kỳ Diễn không hiểu nhíu chân mày lên.

Cận Tử Kỳ nhẫn nại giải thích: "Em vẫn còn chưa trả lời anh ta, anh đã đi vào chặn ngang."

"Chẳng lẽ còn là anh quấy rầy các người?" Đột nhiên luồng âm thanh của Tống Kỳ Diễn có chút lạnh, nhưng giọng điệu lại khoan thai, "Xem ra lần sau mà nhìn thấy các người ở bên nhau, anh phải lẫn đi thật xa......"

Quả nhiên là người đàn ông bụng dạ hẹp hòi, ở chung quanh mùi dấm đã bốc lên nồng nặc, Cận Tử Kỳ nộp vũ khí đầu hàng trước tiên.

"Được được, em biết rồi, lần sau mà nhìn thấy anh ta nữa, em nhất định lẫn đi thật xa."

Cận Tử Kỳ thầm kêu đói bụng, cô dụ dỗ xong tên nhóc già đầu trước mặt này thì lập tức muốn đi tìm bánh ngọt.

Cổ tay lại đột ngột bị kéo lấy, cô kinh ngạc quay đầu lại: "Như thế nào nữa?"

Tống Kỳ Diễn buông tay cô ra, hai mắt liếc cô, nâng mí mắt lên, giọng nói cứng đờ: "Em ——"

"Cái gì?" Cận Tử Kỳ nghe không hiểu hắn đang ậm ờ mà suy đoán cái gì.

"Em và cậu ta đã từng hôn môi chưa?"

Tống Kỳ Diễn nói xong cũng đóng chặt miệng mình, ánh mắt nhìn vào môi cô chằm chặp.

Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, quả thực có chút bội phục hắn, che trán, thành thực mà trả lời: "Không có, khi đó tuổi còn nhỏ, đâu nào sẽ nghĩ vấn đề...... như vậy."

Nghe được câu trả lời mình muốn, Tống Kỳ Diễn rốt cục hài lòng, sắc mặt hoà hoãn trở lại bình thường, nhìn chung quanh một chút, cố nén vẻ đắc ý muốn nhếch miệng cười to, hắn sửa sang lại Âu phục: "Anh đi lấy thức ăn cho em."

Nói xong, hắn từ bên người Cận Tử Kỳ bước đi, kết quả lúc thoáng lướt qua nhau, hắn thần không biết quỷ không hay mà đặt tay vào mông của cô, đầu tiên là nhấc cái mông cô tới, sau đó véo xuống thật mạnh, tỏ ra là trừng phạt.

"Tống Kỳ Diễn!" Lập tức gương mặt cô đỏ bừng từ lỗ tai lan tới hai gò má, có phần vừa tức giận vừa bối rối.

Nhưng từ đầu Tống Kỳ Diễn lại không nhìn cô, mím môi vẻ mặt lạnh lùng bước đi, giống như kẻ quấy rối vừa rồi không phải là hắn.

Cận Tử Kỳ không ngờ bị véo như vậy, ít nhiều cũng có chút đau, phụ nụ khi mang thai thường rất yếu ớt, hơn nữa Tống Kỳ Diễn còn véo vào vị trí vô cùng nhạy cảm, cô ở ngay trước mặt nhiều người thế này, cũng không tiện đưa tay xoa. Không thể làm gì khác hơn đành phải đỏ mặt, nhịn đau, cắn răng nghiến lợi mà nhìn bóng lưng của Tống Kỳ Diễn đã đi xa.

Đến lúc Tống Kỳ Diễn vui vẻ mà bưng bánh ngọt trở lại, Cận Tử Kỳ không thèm nhìn thẳng vào hắn, theo nhóm người Doãn Thấm ngồi chơi với nhau.

Tống Kỳ Diễn chủ động bày tỏ: "Đói bụng không, ăn ít đồ trước đi."

Cận Tử Kỳ quét mắt nhìn hắn một cái lành lạnh, quay mặt đi, vừa nhìn thấy hắn, liền nhớ đến cái véo mới vừa rồi.

Doãn Thấm nhìn hai người này, một người tìm mọi cách bày tỏ, một người xa cách khó gần, trong lòng thầm nói, có mờ ám!

Chẳng lẽ là ban nảy bạn trai trước kia của Tử Kỳ gây họa?

Doãn Thấm muốn kích hoạt bầu

không khí, liền hỏi Cận Tử Kỳ: "Đã xác định thai là con trai hay là con gái chưa?"

"Vẫn chưa xác định." Cận Tử Kỳ cười trả lời: "Dù sao, nếu là nữ đối với em mà nói cũng đều như nhau."

Tống Kỳ Diễn lại chen vào nói: "Phục vụ viên, thay tôi mang đến một ly sữa tươi ấm tới đây."

Cận Tử Kỳ vội vàng gọi nhân viên phục vụ lại: "Không cần đâu, nếu như có cần gì, tôi sẽ tự mình gọi anh."

Nói xong, cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang mãnh liệt tìm cảm giác được tồn tại mà liếc mắt một cái, người sau, trên mặt nhàn nhạt, cầm một khay bánh ngọt, chậm rãi nghiêng người, tránh đi ánh mắt muốn giết người ngay lập tức của cô.

Doãn Thấm nhìn giữa hai người tương tác, không nhịn được cười trộm, thật đúng là một đôi thú vị!

"Đang nói chuyện gì đấy?" Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói, là Johnny, Jane đi theo phía sau.

Nhìn thấy khách không mời mà đến, ba người không hẹn mà cùng im lặng, bầu không khí thoáng chốc lạnh đi.

Nhưng Johnny không tự giác rời đi, giơ giơ ly rượu lên với Tống Kỳ Diễn, "Frank, về chuyện đầu tư, cha tôi đã khiển trách Jane một ngày, bản thân của ông ấy rất tán thành việc trợ giúp Tống thị mở rộng thị trường ở châu Âu."

"Thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi đã nói năng lỗ mãng rồi." Jane thay đổi thái độ ngông nghênh trước đó, cúi người, hơi cúi đầu, sau khi nói xin lỗi với Tống Kỳ Diễn xong, thì nói với Cận Tử Kỳ: "Hai ngày nay là tôi đã quá thất lễ, thiếu phu nhân, xin cô đừng để những lời nói đó của tôi vào trong lòng nhé."

Ba chữ "Thiếu phu nhân", làm sao Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy không phải Jane thực lòng mà nói ra được.

Cô nheo mắt quan sát Jane đang rũ mắt tạ lỗi, đơn giản cong khóe môi lên: "Tiểu thư Jane nói quá lời."

Đúng như dự đoán, sắc mặt Jane cứng đờ, nhưng cô ta vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười.

Tống Kỳ Diễn, từ đầu đến cuối cũng không trả lời, trên mặt cũng thật bình tĩnh, thật đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì.

Bản thân Johnny và Jane không có chút tính tự giác rời đi khi mình không hề được hoan nghênh, thậm chí Johnny còn nhiệt tình mà bắt đầu cùng Doãn Thấm chào hỏi: "Vị này phải chăng chính là cô hai tập đoàn Doãn thị chuyên về máy móc bào chế thuốc ở thành phố S?"

Doãn Thấm mặc dù cũng nhìn ra vợ chồng Cận Tử Kỳ không hợp với anh em nhà này, nhưng điều kiện tiên quyết ở tình huống không rõ, cũng không dám mơ màng mà quăng bộ mặt lạnh với người ta, quay lại nói: "Tiên sinh Johnny, tiểu thư Jane, chào các vị."

"Làm gì đều tập hợp ở chỗ này thế?" Doãn Lịch chạy hết một vòng ở trong yến hội đã trở về.

Jane nhìn lên thấy Doãn Lịch, lập tức thăm hỏi một cách thân thiết: "Doãn Tam Thiếu? Bạn tốt của Cận tiểu thư đúng không?"

Doãn Lịch nhanh chóng quan sát tướng mạo của Jane, nhưng không đáp lại lời chào hỏi nhiệt tình đó, người phụ nữ này, nhìn thế nào cũng không phải là người lương thiện, tối thiểu ở trên người cô ta anh ngửi thấy mùi hormone giống cái tiết ra quá độ.

Jane không chờ đợi Doãn Lịch sẽ cho mình sắc mặt tốt, cô ta gọi Doãn Lịch như vậy, bất quá cũng là vì muốn kéo sang đề tài kế tiếp của mình, "Đúng rồi, Richie cũng đã tới, Frank, anh đã gặp anh ta chưa?"

Rốt cục trên gương mặt bình tĩnh của Tống Kỳ Diễn cũng có chút nứt nẻ, Jane hài lòng khẽ nhướng mày, nhân tiện xoay người kéo Tần Viễn ra khỏi mấy người khách mời, hướng về phía nhóm người Cận Tử Kỳ giới thiệu: "Richie, Tần Viễn, trước khi di cư sang Pháp, hình như cũng là người ở thành phố S, không biết các người đã từng gặp mặt nhau chưa?"