"Chiêu Đông, em dìu anh đi vào nghỉ ngơi." Kiều Hân Hủy quan tâm mà đi tới dìu ông.
Cận Chiêu Đông lại tránh được sự dìu đỡ của bà, bàn tay Kiều Hân Hủy cứng đờ trên không trung, Cận Chiêu Đông cũng đã tự mình xoay người trở về phòng, trong không khí là giọng nói lạnh nhạt của ông: "Một mình tôi là có thể, em cũng trở về đi."
...........
Cận Tử Kỳ vừa đi ra khỏi cổng bệnh viện, lập tức nhìn thấy một chiếc xe ô tô đậu cách đó không xa, cũng không xa lạ, bởi vì cố ý lưu ý qua mấy lần, cho nên cô liếc mắt một cái thì nhận ra đó là xe của Tôn Hạo.
Giờ phút này, Kiều Niệm Chiêu đang ngồi ở trong chỗ ghế phụ, tay cầm khăn giấy lau nước mắt, trong miệng không biết nói gì đó, bên cạnh vẻ mặt Tôn Hạo trang nghiêm, hai tay khoác lên trên vô lăng.
Một lát sau, Tôn Hạo nghiêng người, một tay vịn đầu vai Kiều Niệm Chiêu, một tay vuốt ve mặt của cô ta, ánh mắt cũng vô cùng ôn nhu, dường như muốn chảy ra nước, cúi đầu nỉ non mấy câu, Kiều Niệm Chiêu nhào vào trong ngực anh ta.
Cận Tử Kỳ nhìn hai người ở trong xe chàng chàng thiếp thiếp, chân mày càng nhíu thật chặt, đêm đó Tôn Hạo ở trước thang máy nói với cô không thể nghi ngờ là một lời nói dối lớn, cô cũng không cách nào gật bừa cách làm của Tiêu Tiêu, biết rõ núi có hổ lại cứ hướng núi có hổ mà đi.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Cận Tử Kỳ lập tức quay đầu, Kiều Hân Hủy đã đứng ở nơi đó.
"Thật sự thì mới vừa rồi, cô căn bản là không có sao có đúng không?" Kiều Hân Hủy thẳng thắn, nhìn chằm chằm bụng của cô.
Cận Tử Kỳ mỉm cười: "Lời nói này của dì Hân tôi không rõ lắm."
Kiều Hân Hủy nhìn sang cô thật sâu, bất chợt nhàn nhạt mà cười một tiếng, quay sang đưa mắt nhìn sau lưng Cận Tử Kỳ.
"Niệm Chiêu có đôi khi là tuỳ hứng một chút, bất quá tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, bây giờ mục đích của cô đã đạt được, tôi cả đời này cũng không được làm vợ danh chính ngôn thuận của cha cô, Niệm Chiêu, không phải là đối thủ của cô."
"Mặc dù không có dì Hân ở trước mặt bảo giá hộ tống, tôi tin Niệm Chiêu cũng có thể một mình chống đỡ."
"Tử Kỳ." Kiều Hân Hủy đổi một loại giọng điệu để nói chuyện, sâu kín mà nhìn cô chằm chằm: "Cô đã đạt được điều cô muốn rồi, chuyện đã qua, vẫn là buông tay thôi, cõi đời này, không có chuyện không quên được."
Cận Tử Kỳ chỉ là mỉm cười, không trả lời.
Buông tay? Thiên hạ lại có chuyện đơn giản như vậy sao?
Xem như cô nguyện ý buông tha cho Kiều Niệm Chiêu, cũng không thấy Kiều Niệm Chiêu nguyện ý buông tha cho cô.
"Dì Hân, cũng nghe nói qua chuyện xưa Sở bá vương tự vẫn bên dòng Ô Giang chứ?"
Kiều Hân Hủy không hiểu mà nhìn cô, cô mỉm cười, tinh tế mà giải thích: "Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công; nếu như ban đầu Hạng Vũ không nhất thời nhân từ nương tay bỏ qua cho Lưu Bang, có lẽ cuối cùng xưng bá thiên hạ chính là Hạng Vũ, tuy nhiên ông ta không nghe lời khuyên của thuộc hạ, để cho Lưu Bang chạy thoát, cuối cùng bản thân mình rơi vào kết cục chết thảm."
Cận Tử Kỳ nói xong, tiến lên đón ánh mắt của Kiều Hân Hủy: "Dì Hân cảm thấy, tôi nên làm Hạng Vũ hay là Lưu Bang đây?"
"Nhất định phải bức người khác đến đường cùng như vậy sao?"
"Vậy thời điểm năm đó dì Hân dồn ép mẹ tôi trên con đường này, có nghĩ tới cảm thụ của mẹ tôi hay không? Lúc con gái dì phí hết tâm tư cướp đi vị hôn phu của tôi, ở trong hôn lễ bức đến đường cùng, không biết cô ta có nghĩ tới những lời này của dì hay không? Tôi mới vừa rồi làm, bất quá là mánh khoé mà những năm qua con gái dì quen chơi mà thôi."
Kiều Hân Hủy hít sâu một cái, miễn cưỡng ổn định tâm tình, "Chẳng lẽ ngay cả một chút tình chị em cũng không nhớ đến sao?"
"Dì Hân, con người của tôi trí nhớ luôn luôn cũng không tệ."
Giữa hai người nhất thời yên tĩnh lại, mặc cho sự trầm tĩnh bỏ thêm vào không gian của hai bên.
"Tôi lớn tuổi rồi, trí nhớ không được tốt, may mắn còn có một chút thủ đoạn để làm trợ thủ."
Cận Tử Kỳ nhíu lại mắt đẹp, ánh mắt bén nhạy thẳng tắp mà bắn về phía Kiều Hân Hủy: "Dì Hân đây là đang uy hiếp tôi sao?"
Nụ cười trên mặt Kiều Hân Hủy từ từ lan rộng, bà lắc đầu một cái: "Uy hiếp thì không dám, tôi chỉ là muốn để cho con gái của tôi có thể bình an mà ở lại nhà họ Cận, trừ chuyện đó ra, không còn yêu cầu xa vời gì khác."
"Chẳng lẽ dì Hân không biết, nguyện vọng nho nhỏ trong miệng dì đã là yêu cầu xa vời rồi."
Cận Tử Kỳ cũng theo đó cười lên, "Tôi không cho rằng dì Hân sẽ là loại người chịu ở yên với tình trạng hiện nay mà không muốn phát triển."
Kiều Hân Hủy ngẩn ra, sau khi bị nói trúng tâm sự thì thoáng hoảng hốt, ngay sau đó liền thu lại nụ cười, ánh mắt sáng quắc mà nhìn sang Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, nhà họ Tống sẽ chấp nhận những chuyện xảy ra vào mười năm trước của cô sao?"
Thế nhưng muốn lấy đoạn quá khứ của cô và Tần Viễn tới uy hiếp cô để đưa ra thỏa hiệp nhượng bộ sao?
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhướng, gật đầu, trong lòng buồn cười, trên mặt cũng là một phong thái ưu sầu: "Đúng vậy, tôi cũng rất lo lắng, những chuyện phát sinh mười năm trước đó, thật đúng là phiền toái, chỉ mong cha chồng tôi có thể chịu đựng được."
Vẻ mặt của Kiều Hân Hủy có chút dãn ra, nhưng đôi mắt cũng không dời khỏi mặt Cận Tử Kỳ.
"Cô không động, tôi không động!"
Đây coi như là một kiểu hứa hẹn hay là một hạng mục giao dịch?
Cận Tử Kỳ bật cười lắc đầu một cái, liếc nhìn bên kia xe có rèm che chậm rãi lái tới.
"Không, dì Hân, tôi không làm được. Phụ nữ có tính tình giống như tôi, hoặc là không bị kích thích, một khi bị chọc giận, tính khí bộc phát lên, chính là sẽ liều mạng, không đến tận cùng tuyệt đối không dừng tay."
"Vậy chút chuyện giữa cô và Tần Viễn......"
Bây giờ Tần Viễn đã xưa đâu bằng nay, chỉ cần thêm chút tuyên truyền, tin tức giữa cô và anh tất nhiên chiếm trang đầu.
Chẳng qua là......
Ý cười của Cận Tử Kỳ sâu hơn: "Về chút chuyện này? Dì Hân cũng nói là chút chuyện nhỏ, lại có bao nhiêu người sẽ đi tin? Huống chi chút chuyện này của dì Hân bất quá cũng là tin đồn!"
Tần Viễn có thể ở trong thương giới có địa vị hôm nay, thủ đoạn hiển nhiên cũng không thua những thứ lòng dạ độc ác, nếu như có thể tùy tùy tiện tiện để cho người ta bắt được nhược điểm, như vậy, trước khi trở nên giàu sang, Tần Viễn đã bị đánh ngã.
Về phần chuyện cô cùng anh mười năm trước, càng thêm buồn cười, không nói quan hệ giữa bọn họ thực chất không có gì, loại chuyện này sẽ ảnh hưởng địa vị của cô ở nhà họ Tống, hoặc là tại chỗ bắt được chứng cớ, nếu không, lại có ai nói được rõ ràng?
Sắc mặt Kiều Hân Hủy càng thêm khó coi, giọng nói thoải mái của Cận Tử Kỳ quanh quẩn ở bên tai.
"Dì Hân, chuyện này trước khi dì làm có thể phải suy nghĩ kỹ càng, vạn nhất một khi không cẩn thận bị người ta hiểu lầm là không kịp đợi muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, thậm chí không ngại ức hiếp thiên kim tiểu thư chính quy của tình nhân, vậy cũng không bù nổi mất. Lúc ấy, dì thật sự cũng không thể ở lại nhà họ Cận nổi nữa, không nói tôi, chính là cha tôi cũng không tha cho dì."
Xe có rèm che màu đen lịch sự tao nhã dừng lại bên cạnh cô, Trâu Hướng từ dưới ghế lái phụ đi tới, cung kính chào hỏi cô: "Phu nhân, BOSS bảo tôi tới đón cô đến công ty."
Cận Tử Kỳ đối với Trâu Hướng cười một tiếng cảm ơn, quay qua kéo tầm mắt đến trên người Kiều Hân Hủy.
"Còn có một sự kiện tôi muốn nhắc nhở dì Hân, Tần Viễn đã không phải là Tần Viễn năm đó, anh ta cũng là người có gia đình, nhưng tôi nghe nói nhà đó không phải người bình thường, những chuyện cũ này dì cần phải dùng tốt, nếu không, tôi sẽ rất lo lắng cho tình cảnh của dì."
Nói xong, Cận Tử Kỳ lại chui vào chỗ ngồi phía sau, mặc cho Trâu Hướng đóng cửa lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cô chớp hàng mi thu lại suy nghĩ, hết lần này đến lần khác mà vuốt ve bụng của mình, cả người tản ra ánh sáng của tình mẹ rực rỡ, đâu nào còn dáng vẻ kiêu ngạo giương cung bạt kiếm mới vừa rồi cùng Kiều Hân Hủy?
Trâu Hướng liếc nhìn Cận Tử Kỳ lẳng lặng ngồi ở phía sau từ trong kính chiếu hậu, anh ta cũng không quên khi mình mới vừa xuống xe đã thấy nụ cười thoáng qua bên khoé miệng của thiếu phu nhân, khiến cho anh ta rợn cả tóc gáy, cũng cười giả tạo chí mạng giống BOSS!
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Trâu Hướng liếc mắt một cái, Trâu Hướng lập tức rụt cổ lại, mắt nhìn thẳng chằm chằm phía trước.
Cô khẽ nhíu mày, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ bay qua, nghĩ đến dáng vẻ Kiều Niệm Chiêu trăm miệng cũng không thể bào chữa, khóe miệng không khỏi giương lên, không trị được già, chẳng lẽ còn trị không được trẻ sao?
Bây giờ, Kiều Niệm Chiêu cũng là nên nếm thử một chút mùi vị mà ngày trước khi cô bị cha trách móc lại không được giải thích!