Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 198: Gậy ông đập lưng ông! (2)




Kiều Niệm Chiêu mặc dù không thông minh như Cận Tử Kỳ, nhưng cũng không ngu, ở giới giải trí lăn lộn vài năm như vậy, giữa phụ nữ lục đục với nhau mà diễn trò thấy cũng nhiều, mình cũng là loại người hạ bút thành văn, làm sao không nhìn thấu mưu đồ của Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ nhất định là để cho hình ảnh của mình ở trong lòng ba giảm bớt đi nhiều!

Trong lòng Kiều Niệm Chiêu hoảng hồn, hơn nữa giờ phút này không thấy mẹ đâu, trong phút chốc thì địa thế rối loạn.

"Ba, không phải như ba thấy được, cô ta đang giả bộ, là cô ta cố ý......"

"Niệm Chiêu, đủ rồi!" Cận Chiêu Đông khẽ quát mắng, ngay sau đó đẩy cô ta ra bước nhanh về phía Cận Tử Kỳ.

Kiều Hân Hủy vốn là ở phòng vệ sinh rửa sạch hộp đồ ăn, nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng theo đó chạy đến, lập tức nhìn thấy con gái mình bị Cận Chiêu Đông đẩy ra, mà dấu ngón tay trên mặt Kiều Niệm Chiêu càng đâm bị thương mắt của bà.

Trong lúc nhìn đến Cận Tử Kỳ ngồi xổm trên mặt đất cúi đầu rên đau, Kiều Hân Hủy lập tức hiểu chuyện gì, nhìn sang Kiều Niệm Chiêu không biết làm sao, trong lòng không ngừng ão não, cũng biết một phút không trông chừng cô nhất định sẽ gây chuyện!

Bất quá Cận Tử Kỳ......đáy mắt của Kiều Hân Hủy thoáng qua ánh sáng lạnh, thế nhưng cũng biết dùng loại mánh khoé này rồi!

Cận Chiêu Đông biết tay của mình bị thương, chỉ có thể vội vàng gọi y tá tới giúp một tay, kinh hồn bạt vía mà nhìn bác sĩ vội vàng chạy tới, kiểm tra thân thể cho Cận Tử Kỳ, chốc lát sau, bác sĩ mới nói: "Có thể động thai khí."

Cận Chiêu Đông cúi đầu nhìn sang Cận Tử Kỳ tiều tụy, một cỗ lửa giận từ trong lòng dâng lên, ông vẫn cho Niệm Chiêu là đứa nhỏ biết điều nhát gan sợ phiền phức, tuy nhiên mới vừa rồi...... Rõ ràng là một người phụ nữ không quan tâm tình chị em, lòng dạ ác độc!

Nhất thời, Cận Chiêu Đông vừa tức lại thất vọng, quay đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu nơm nớp lo sợ, quát lên: "Niệm Chiêu, Tử Kỳ là chị ruột của con, con lại thấy chết không cứu, thật là quá đáng, còn không qua đây xin lỗi chị con đi!"

Kiều Niệm Chiêu không nghĩ tới ba sẽ tin tưởng Cận Tử Kỳ giả bộ, cả lòng trầm thẳng xuống, cắn khoé môi nhưng không chịu đi tới: "Tại sao con phải xin lỗi, con cũng không làm gì sai!"

Nói xong, Kiều Niệm Chiêu hung hăng mà nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, trong ánh mắt rưng rưng là không chịu thua mà vô cùng căm hận.

Một bên Kiều Hân Hủy vội vàng tiến lên trấn an Cận Chiêu Đông: "Có phải có cái gì hiểu lầm hay không? Niệm Chiêu mặc dù lỗ mãng, nhưng không đến nỗi tổn thương Tử Kỳ, có thể chẳng qua là một chút tranh chấp nhỏ, cần gì phải làm cho nghiêm trọng như thế?"

Trong bệnh viện người ta lui tới không ít, có rất nhiều ánh mắt đều đã ném về phía Kiều Niệm Chiêu đầy bất mãn.

Người phụ nữ đối với chị gái cầu cứu cũng đã làm như không thấy, lòng dạ là hạng nào mà ác độc quá?

Cận Chiêu Đông nghe Kiều Hân Hủy cầu tình, lạnh lùng nói: "Hiểu lầm? Tôi chính tai nghe được nó nhục mạ Tử Kỳ, còn giơ tay lên muốn đến đánh Tử Kỳ, ở bên ngoài phòng bệnh của tôi còn như vậy, không biết khi lén lút thì có bao nhiêu vô lễ!"

"Có lẽ quyết định của tôi đúng, tính tình lớn lối ương ngạnh như vậy, đừng nói là giới thượng lưu không chấp nhận được nó, chính là nhà họ Cận cũng không chấp nhận nổi vị Tôn đại Phật này." Cận Chiêu Đông lần này là thật sự nổi giận.

Ngày trước mức độ yêu thương đối với Kiều Niệm Chiêu rất lớn là xuất phát từ áy náy và thương xót, cho nên ông mới có thể theo một cách tự nhiên mà cảm thấy Kiều Niệm Chiêu là một người yếu đuối, khi cùng Cận Tử Kỳ phát sinh cải vã cũng sẽ không là bên thắng, tuy nhiên một màn mới vừa rồi kia...... Hôm nay đối với Kiều Niệm Chiêu đã sớm không có đau lòng, sao lại còn thiên vị và nhẫn nại như trước đó được?

Kiều Hân Hủy xưa nay tâm tư kín đáo, nhìn sắc mặt Cận Chiêu Đông cũng biết trong lòng ông đang suy nghĩ gì, nếu không cũng không thể ở bên cạnh ông nán lại nhiều năm như vậy mà vẫn còn không bị ông chán ghét mà vứt bỏ.

Bà hít một hơi thật sâu, đè xuống tức giận trong lòng, đi tới bên cạnh Cận Tử Kỳ, vẻ mặt áy náy nói: "Tử Kỳ, thân thể khá hơn chút nào không? Niệm Chiêu quá hồ nháo, dì thay nó xin lỗi con, con cũng đừng chấp nhất với nó."

Cận Tử Kỳ ôm bụng, nhàn nhạt liếc bà một cái: "Nếu như tôi đẩy Niệm Chiêu từ chỗ cửa sổ này xuống, sau đó sẽ tới nói với dì Hân, là tôi quá hồ nháo, dì Hân cũng sẽ không chấp nhất với tôi sao?"

Kiều Hân Hủy bị phản bác phải nói không ra lời, sắc mặt cũng đỏ trắng xen kẽ thật khó coi.

Cận Tử Kỳ cũng không dấu vết mà tránh thoát khỏi tay của bà, dưới sự dìu đỡ của y tá mà đứng lên, khi cùng ánh mắt của Cận Chiêu Đông giao nhau, vuốt ve cái bụng đã nhô cao của mình, "Đợi ba xuất viện rồi xớn sẽ đến công ty gặp ba."

Những lời này của cô ý ở ngoài lời quả thực rõ ràng ——

Nhà họ Cận có hai mẹ con này, tôi sẽ không bao giờ bước chân vào nữa, về phần bệnh viện, người xem tôi hôm nay tới một lần thì lại gặp phải cảnh này, đâu nào còn dám thâm nhập vào hang cọp lần nữa, đến lúc đó hổ con không bắt được đến con của mình cũng sẽ không bảo vệ nổi.

"Tử Kỳ......" Cận Chiêu Đông nhất thời có chút nóng nảy, lên tiếng muốn giữ cô lại.

Cận Tử Kỳ lại xoa bên trán, nụ cười có chút ảm đạm: "Nơi này sau này có dì Hân và Niệm Chiêu, con ưỡn cái bụng to, cho dù là đến đây cũng là tạo thành gánh nặng cho mọi người...... Mới vừa rồi, Niệm Chiêu thật không phải là cố ý, ba người ngàn vạn lần đừng để trong lòng, con không muốn để cho một chút chuyện nhỏ như vậy phá hư quan hệ cha con của các người."

Kiều Niệm Chiêu nghe Cận Tử Kỳ lúc này giúp cô giải vây một phen, trợn to mắt không cách nào che giấu tức giận, dắt ống tay áo Kiều Hân Hủy gọi thẳng: "Mẹ, cô ta là đang gây chia rẽ con và ba!"

Cận Tử Kỳ lập tức lạnh lùng cười một tiếng: "Không nên nghĩ tất cả mọi người đều không chịu nổi giống như cô."

Kiều Niệm Chiêu thở hổn hển mà nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy tức giận và khuất nhục, hai tay của cô níu lấy ống tay áo của Kiều Hân Hủy thật chặt, không cam lòng yếu thế mà quát với Cận Tử Kỳ: "Cô với mẹ cô cùng một dạng không biết xấu hổ!"

Những lời này vừa ra khỏi miệng, cả hành lang đều yên tĩnh xuống, Kiều Hân Hủy muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa!

Cả khuôn mặt Cận Chiêu Đông đều đã u ám, nhìn Kiều Niệm Chiêu, ánh mắt cũng càng thêm rét lạnh, sau đó đứng thẳng người, quay trở lại, đối diện Kiều Niệm Chiêu, ba chân bốn cẳng mà đi tới bên cạnh cô ta.

Hôm nay, ở trong lòng Cận Chiêu Đông, Tô Ngưng Tuyết không thể nghi ngờ là người phụ nữ bất luận kẻ nào cũng không được chõ miệng vào, ông tự cảm thấy đã phụ bạc người phụ nữ này hơn nửa đời người, như thế nào còn cho phép người khác tới thuyết tam đạo tứ với bà?

Hơn nữa người khác này, còn là kết quả của đoạn tình yêu sai lầm của ông!

Kiều Niệm Chiêu bị vành mắt đỏ bừng của Cận Chiêu Đông hù dọa, nhất là ánh mắt nhìn soi mói đó như lưỡi dao sắc bén, tất cả tức giận trong lòng, trong phút chốc tan thành mây khói, rúc cổ muốn núp ở sau lưng Kiều Hân Hủy.

"Ba, con......"

Lời còn chưa nói hết, Cận Chiêu Đông đã giơ tay cho cô ta một bạt tai.

"Chiêu Đông!" Kiều Hân Hủy muốn ngăn cản, lại không cưỡng được sức lực khá lớn của người đàn ông.

Kiều Niệm Chiêu lại bị đánh một cái tát, hét lên một tiếng, sau đó che gương mặt sưng đỏ lên khóc rống ra.

"Ba, ba thế nhưng vì bà ta đánh con...... Ba chưa từng hung dữ như vậy ở trước mặt con!"

Kiều Hân Hủy nhìn cũng đau lòng, lúc xem xét vết thương của con gái cũng khó tránh khỏi lòng chua xót, cuối cùng là không giống nhau, thì ra là bỏ bức tranh lăng tước qua một bên, tình cảm giữa bọn họ bất quá cũng như vậy thôi!

Cận Chiêu Đông chỉ vào Kiều Niệm Chiêu lại muốn trừng mắt với Cận Tử Kỳ, giận không kềm được: "Cô đừng trừng Tử Kỳ, nếu như cô vẫn không thu lại tính tình của cô, nếu như tùy ý làm bậy, tôi coi như mình không có sinh ra đứa con gái này! Bây giờ, từ nơi này cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô."

Kiều Niệm Chiêu cúi đầu bụm mặt mà nhẹ nhàng nức nở, chỉ sợ lớn tiếng một cái thì bị đưa tới một bạt tai.

Cận Chiêu Đông nhìn Cận Tử Kỳ bị ủy khuất lại còn lặng im, rồi nhìn Kiều Niệm Chiêu cậy mạnh vô lý vẫn còn muốn khóc không dứt, chợt cảm thấy phiền chịu không nổi, quay sang Kiều Niệm Chiêu gầm lên một tiếng: "Vẫn còn không cút ra ngoài cho tôi?"

Kiều Niệm Chiêu siết chặt tay áo của Kiều Hân Hủy, trong lòng cũng hoảng sợ, Kiều Hân Hủy vỗ vỗ bả vai của cô ta: "Ba con đang nổi nóng, đến lúc hết giận là được, bây giờ về nhà trước đi, ngoan ngoãn."

Kiều Niệm Chiêu len lén liếc nhìn Cận Chiêu Đông đang nổi giận, không cam lòng gật đầu, rũ hai vai, buông áo Kiều Hân Hủy ra, run rẩy xoay người thì quay sang chạy tới thang máy.

Kiều Hân Hủy nhìn dáng vẻ con gái chịu hết tủi thân, trong lòng có oán nhưng cũng không thể làm gì.

Bà còn phải ở lại dọn dẹp tàn cuộc.

Kiều Hân Hủy thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy Cận Chiêu Đông đang khẩn trương mà hỏi thăm tình huống của Cận Tử Kỳ, bà tự giễu mà cười khổ một tiếng, nhưng rất nhanh thì thu lại cảm xúc chân thật, thay vào là vẻ mặt ân cần đi tới gần.

"Tử Kỳ, nếu như bụng thật sự khó chịu, vậy ở trong này nằm viện quan sát vài ngày thôi."

Cận Tử Kỳ lại tránh né bàn tay của Kiều Hân Hủy ra, lạnh lùng nhìn bà một cái: "Không cần bà giả mù sa mưa."

Trên gương mặt đầy quan tâm của Kiều Hân Hủy nhất thời hóa đá, bị lời nói lạnh nhạt của cô châm chọc không xuống đài được, Cận Tử Kỳ lại lướt nhẹ qua thoát khỏi bàn tay của Cận Chiêu Đông: "Con đi về, cha."

Một tiếng "Cha" dường như không chứa bất kỳ tình cảm gọi ra khiến ngực Cận Chiêu Đông khó chịu đến không thở nổi.

Ông nhớ lại bao năm qua ông hết lần này đến lần khác ra mặt thay cho Kiều Niệm Chiêu thì thờ ơ với Cận Tử Kỳ, nghĩ đến, cũng bởi vì chính ông không công bằng khiến cô nhận hết tủi thân sao?

Nhìn sang bóng dáng Cận Tử Kỳ một mình chậm chạp rời đi, áy náy Cận Chiêu Đông đối với Cận Tử Kỳ càng lúc càng sâu.