Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 143: Bí mật của phương tình vân




"Cận tiểu thư, ở trước mặt A Viễn giả bộ mất trí nhớ có phải rất khổ cực hay không?"

Giọng nói của Phương Tình Vân rất nhẹ, nhẹ đến độ hơi không chú ý sẽ tản đi mất trong dãy hành lang âm u lạnh lẽo.

Cận Tử Kỳ lại nghe được, trong khoảng khắc ấy, tim cô chấn động dữ dội, ngay sau đó liền bình tĩnh lại, cô từ từ dừng bước, nghiêng thân nhìn về phía Phương Tình Vân cũng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình.

Hai người im lặng nhìn thẳng vào mắt đối phương, không nói tiếng nào, chẳng qua là lẳng lặng mà nhìn lẫn nhau.

Trong không khí dường như tràn ngập nồng đậm sự ghen ghét, hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ động, hơi nhíu lên, nhưng trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, phảng phất như không đếm xỉa đến, đối với địch ý của Phương Tình Vân một chút cũng không để ở trong lòng.

Dường như, Phương Tình Vân đối với Cận Tử Kỳ mà nói, bất quá là một người đi đường bình thường không thể bình thường hơn nữa.

Phương Tình Vân đối mặt với Cận Tử Kỳ tĩnh táo lạnh lùng như vậy, có chút bất ngờ, có thể ngay từ đầu cô ta cho là Cận Tử Kỳ sẽ cố gắng mà che giấu đi cái sự thật không cẩn thận bị cô ta phát hiện, vậy mà ——

Chưa từng có, Cận Tử Kỳ thế nhưng không chút nào hốt hoảng để mà che giấu, chẳng qua cô chỉ thản nhiên mà nhìn cô ta.

Phương Tình Vân không khỏi nhăn mày lại, hơi nheo mắt quan sát Cận Tử Kỳ, như muốn đâm xuyên qua lớp mặt nạ lạnh lùng hờ hững của cô mà vạch trần ra cảm xúc chân thật, muốn nhìn cô phải kinh hoảng và trắng bệch, đáng tiếc, rút cuộc quả thực để cho cô ta thất vọng.

Cận Tử Kỳ, vẫn mãi là một Cận Tử Kỳ kiêu ngạo ưu nhã, xinh đẹp thanh cao, giống như nữ thần danh viện chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không thể khinh nhờn, thậm chí ngay cả một chút sợ hãi cũng chưa từng dao động ở đáy mắt.

Cận Tử Kỳ nhìn đến Phương Tình Vân đang lâm vào hoang mang, khóe môi hơi cong lên, thoáng nâng càm lên, khóe mắt cũng liếc về phía góc hành lang u tối vô tận, sau đó mới chậm rãi đem tầm mắt quét về phía Phương Tình Vân.

"Tôi phản ứng như vậy không phải rất ngoài dự đoán của cô sao?"

Phương Tình Vân ngẩn ra, ngay tiếp theo cũng theo đó thoáng hiện một chút ý cười nhạt, ánh mắt bén nhạy mà nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ.

"Xem ra tôi đoán không sai, cô quả nhiên không có mất trí nhớ."

Cận Tử Kỳ mỉm cười mà nhìn cô ta: "Phương tiểu thư, nếu như không có người tên Tần Viễn này, chúng ta nói chung vĩnh viễn cũng sẽ là hai đường thẳng song song không giao nhau, tôi có chút tò mò, vì sao cô lại để ý tôi có thực sự mất trí nhớ hay không để pàm gì?"

Khoé miệng của Phương Tình Vân khẽ động, quay mắt đi: "Tôi chỉ không hiểu, tại sao cô muốn dùng một chiêu mất trí nhớ này, đến tột cùng là người đời đều say hay là...... Cận tiểu thư cô, quá mức tỉnh táo?"

Một lần nữa ánh mắt của cô ta dừng lại ở trên người Cận Tử Kỳ so với trước đó càng sắc bén hơn, như muốn nhìn thấu Cận Tử Kỳ.

"Có biết sự che giấu của cô bị lộ ở chỗ nào không?"

Cận Tử Kỳ không trả lời, chẳng qua là trầm tĩnh mà nhìn Phương Tình Vân, chờ cô ta tiếp tục mổ xẻ cặn kẽ.

"Ngày đó ở sân bay, thời điểm cô gặp được mẹ của A Viễn, thì đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt cũng có chút thất thần, cho dù là sau đó bà ấy lôi kéo tay của cô, vẫn quấn quýt gọi cô Tử Kỳ, cô cũng không có chút hốt hoảng, chỉ là muốn thoát khỏi bà ấy, muốn cùng bà ấy vạch rõ giới hạn, ánh mắt kia rõ ràng đang nói cô biết mẹ của A Viễn."

Phương Tình Vân hít sâu một cái, "Tôi không quan tâm tại sao cô muốn làm bộ như mất trí nhớ, tôi chỉ hi vọng cô có thể bảo đảm với tôi, sau này, cũng không gặp lại Tần Viễn nữa, không bao giờ cùng anh ấy dây dưa không rõ nữa."

"Nếu như anh ta muốn tới tìm tôi, tôi nên làm gì đây?" Cận Tử Kỳ thản nhiên cười cười.

Phương Tình Vân chỉnh chỉnh sắc mặt, "Cận tiểu thư, đừng quên, tôi mới là người vợ danh chánh ngôn thuận của anh ấy."

Cận Tử Kỳ gật đầu, khóe mắt nhìn về phía bụng của cô ta, "Tôi biết mà, bất quá đây là chuyện của vợ chồng cô, cô tới tìm tôi nói làm gì? Phương tiểu thư, cô cũng đừng quên, tôi cũng là người có chồng."

Thái độ của Cận Tử Kỳ lạnh nhạt lại làm cho Phương Tình Vân có chút không thoải mái, cô ta hiển nhiên cũng phát hiện chỗ ánh mắt Cận Tử Kỳ dừng lại, phản ứng theo bản năng mà dùng cánh tay bảo vệ phần bụng hơi nhô ra của mình.

Tử Kỳ cũng không nhìn lại vẻ mặt đề phòng của Phương Tình Vân, vẫn cười cười, mới liếc mắt nhìn cô ta một cái.

"Tôi biết mới vừa nói những lời đó của cô bất quá là do cô tự suy đoán, thật sự thì cô cũng không xác định tôi có thực sự không bị mất trí nhớ hay không, nói như vậy cũng chỉ là muốn thử dò xét tôi một chút thôi."

Vẻ mặt của Phương Tình Vân cứng đờ, nhìn sang ý cười không sâu ở đáy mắt cô, hàng lông mày xinh đẹp nho nhã hơi nhíu lại.

"Bất quá tôi cũng muốn biết, tại sao cô lại để ý việc tôi có mất trí nhớ hay không như vậy? Là cô lo lắng tôi nhớ đến chuyện mười năm trước mà chạy về đốt lại tình cũ cùng Tần Viễn, hay là......"

Cận Tử Kỳ nhìn sang Phương Tình Vân thật sâu kín, đôi môi đỏ mọng hơi hơi hé mở: "Sợ những chuyện khác sao?"

Trên dãy hành lang dài hun hút vắng vẻ, một trận gió lạnh rét thổi qua.

Thân thể của Phương Tình Vân hơi run lên, cô ôm lấy hai cánh tay của mình, ngăn không khí lạnh thấm vào.

Cận Tử Kỳ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô hơi có vẻ tái nhợt, đầu ngón tay có chút đỏ hồng.

Hình như là thật sự bị lạnh!

Mím thẳng bờ môi, Cận Tử Kỳ không muốn cùng cô ta nhiều lời, cũng mất đi cảm giác muốn đến phòng vệ sinh, xoay người muốn quay lại đường cũ, cô không quên Tống Kỳ Diễn vẫn còn ở đại sảnh chờ mình đi ăn cơm tối.

"Tôi biết, trong lòng của anh ấy trước giờ vẫn luôn có cô, tôi cũng không có biện pháp tranh thủ tình cảm của anh với những hồi ức kia, cho nên...... Chỉ muốn như mười năm trước trông nom anh ấy, chẳng lẽ yêu cầu bộ dạng hèn mọn như vậy cũng có lỗi sao?"

Bước chân của Cận Tử Kỳ vừa nâng lên dừng lại, sau đó chậm chạp mà thả lại tại chỗ.

Cô quay đầu lại, Phương Tình Vân vẫn còn đứng ở nơi đó, cúi thấp đầu, tóc mai ở trong gió lướt nhẹ qua mặt của cô ta.

Phương Tình Vân từ từ quay mặt sang, nhìn Cận Tử Kỳ nói: "Tôi ở Luân Đôn cùng anh ấy gặp lại, là ở trong một con hẻm nhỏ u ám phía sau một quán rượu, tôi nghĩ cả đời tôi cũng không quên được lúc anh ấy dơ dáy bẩn thỉu và sa sút như vậy, không nên xuất hiện trên người của anh ấy, tôi biết Tần Viễn vẫn luôn tích cực lạc quan đối mặt với cuộc sống."

"Nhưng, một đêm kia, người mà tôi thấy được chính là một người mặt mày râu ria, hốc mắt lõm sâu, hai mắt vô thần, giống như cái xác không hồn, uống đến say mèm, bởi vì không có cho tiền boa mà bị tên đàn ông phục vụ ở quán rượu đẩy ra ngoài hành hung, cho dù là thời điểm hôn mê bất tỉnh, trong miệng của anh ấy cũng chỉ nhớ tới hai chữ kia."

Cận Tử Kỳ chẳng qua là nhàn nhạt nhìn cô, không mở miệng, Phương Tình Vân cũng khổ sở mà cười một tiếng.

"Về phần hai chữ kia, trong lòng cô so với tôi rõ ràng hơn. Sau đó, tôi mới biết anh ấy cũng tới Anh quốc đi học, tài trợ anh ấy lại là mẹ của cô, mà trên người của anh vẫn còn một tấm chi phiếu năm trăm vạn."

Trong hành lang âm u vắng lặng, trừ tiếng gió thổi nhẹ, chỉ có tiếng trần thuật của Phương Tình Vân quẩn quanh.

Vậy không phải là chuyện tình xưa của một giai nhân danh môn và một chàng trai trẻ bị thiên kim nhà giàu vứt bỏ sao.

Cận Tử Kỳ hơi thu lại tầm mắt, trầm mặc mà lắng nghe cô ta nhớ lại......

Phương Tình Vân vừa học vừa làm ở Luân Đôn vô tình gặp được bạn học đại học, tức lúc ấy Tần Viễn gặp chuyện bị thương, chưa gượng dậy nổi, ở nơi đất khách quê người không dễ gì gặp được bạn học, cô lập tức mang Tần Viễn say rượu bất tỉnh về nhà trọ của mình.

Vừa để cho anh ở trong phòng tắm sạch sẽ của mình tắm rửa, vừa giúp anh giặt giũ quần áo đã bốc mùi, sau khi bôi thuốc lên trên vết thương cho anh còn nấu bát canh gừng để cho anh uống, sau đó nhìn thấy anh bị đói đến đau bụng, thì lại tự mình xuống bếp làm bữa cơm cho anh. Khi Tần Viễn lần nữa tỉnh lại, dời đến nhà trọ đối diện với cô, chuyện xưa giữa hai người, cứ như vậy bắt đầu thuận lý thành chương.

Phương Tình Vân là một chút ánh sao trục xuất Tần Viễn ra khỏi thế giới bóng tối của anh, để cho anh lần nữa tìm được người mà sinh mục tiêu, cũng trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc sống của anh.

Chuyện xưa này nghe vào có chút cũ rích, lại thật sự chân chân thiết thiết mà phát sinh ở trong thực tế như vậy.

Mà vai nữ chính trong chuyện xưa, hiện tại đang đứng ở bên cạnh cô.

Cận Tử Kỳ nhìn sang Phương Tình Vân đang giãy giụa trong hồi ức, nhưng lại không nhịn được âm thầm bật cười ——

Thì ra là Phương Tình Vân không chỉ gặp được Tần Viễn, thậm chí có thể nói là cô ta đã cứu vớt nửa đời sau của Tần Viễn.

Mà cô, Cận Tử Kỳ, chính là ma quỷ đã phá hủy đi hy vọng cuộc sống của Tần Viễn?

"Khi đó Tần Viễn gầy đến mức dường như không ra hình người, hơn nữa thần thái khí chất cũng thay đổi hoàn toàn. Thì ra anh ấy là người thiếu niên ngay cả cười cũng tràn đầy ánh mặt trời, ở đại học cũng là cởi mở sinh động, tràn đầy tinh thần phấn chấn. Nhưng mà khi tôi ở Luân Đôn gặp phải Tần Viễn, cũng là cả người tràn đầy cảm giác sa đoạ."

"Anh ấy tựa như một cái xác cứng không hồn, dường như linh hồn đã bị rút đi rồi, chỉ để lại một cái thể xác ở trên thế giới này, anh ăn như hổ đói xong cơm nước, thì nhìn chằm chằm cái chén trống trơn đến ngẩn người, hình như là nghĩ tới điều gì thương tâm, trên gương mặt nhem nhuốc đờ đẫn mới có một chút xíu cảm xúc, vành mắt cũng là càng lúc càng đỏ.”

Phương Tình Vân nói xong dừng một chút, ánh mắt nhìn Cận Tử Kỳ từ từ chuyển thành sâu thẳm.

“Khi đó, tôi hỏi anh thế nào, nhưng mà anh chỉ lắc đầu, biểu hiện rất an tĩnh, cũng rất lễ độ, dường như lại quay trở về là chàng trai ôn nhã ở đại học, nhưng mà, anh cũng không cười nữa, thậm chí ngay cả tiếng nói cám ơn cũng lạnh lùng, làm cho người ta một chút cũng không cảm nhận được thành ý của anh, anh như kẻ không tim không phổi như vậy khiến cho người ta muốn đánh.”

“Tôi rửa chén xong ra ngoài, lại nhìn thấy Tần Viễn ở trên ghế sofa co rúc thành một đoàn, tôi lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của anh khổ sở như vậy, giống như là một con thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, không tìm được chỗ dựa vào, bất lực mà cả người run rẩy, chẳng qua là đè nén tiếng khóc của mình, nhưng vẫn không ngừng phát ra tiếng nghẹn ngào.”

“Lúc ở đại học, Tần Viễn chính là nhân vật phong vân, anh ấy rất ưu tú, các cô gái theo đuổi anh không thiếu những hoa khôi của cấp trường, nhưng mà, thậm chí ngay cả nhìn anh cũng không nhìn một cái, mọi người đều biết anh có một cô bạn gái, là tiểu thư nhà có tiền, có người nói anh thấy người sang bắt quàng làm họ, tương lại muốn dựa vào phụ nữ lên cao, anh cũng chỉ cười cười, lúc nhắc tới bạn gái anh, ánh mắt của anh luôn nhu hòa như vậy, thậm chí trong túi vẫn luôn cất một tấm hình.”

“Sau đó tôi mới biết, khi đó, cô và anh ấy đã chia tay, là cha mẹ cô buộc anh xuất ngoại, thậm chí còn đánh gãy hai chân anh tới uy hiếp anh, nếu như anh ấy tiếp tục cùng cô bên nhau, lập tức khiến cho anh cả đời nằm ở trên giường trở thành phế nhân, mà cô.....”

Phương Tình Vân nức nở một tiếng, không tiếp tục nói nữa, cô hít thở sâu xuống, nhìn Cận Tử Kỳ: “Tôi biết tôi không có quyền bình luận tình cảm trước kia của các người, nhưng mà, tôi không muốn phải nhìn thấy bởi vì cô mà để cho anh ấy bị tổn thương, mười năm tổn thương mà cô mang lại cho anh ấy đến nay còn chưa khép lại, tôi không hy vọng lại tăng thêm một vết nữa.”

Ánh trăng thê lương từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, giọng nói của cô trở nên thật nhẹ, nhưng mà lại có vẻ vô cùng trầm trọng: “cô biết không? Khi đó, tinh thần của anh suy nhược rất nghiêm trọng, vẫn dựa vào uống thuốc ngủ mới có thể ngủ. Nhưng anh ấy thường không uống thuốc, ngủ một hai giờ lại từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại, sau đó trợn tròn mắt nhìn trời dần sáng.”

Sống lưng của Cận Tử Kỳ rất thẳng, cũng không bởi vì những lời của Phương Tình Vân ẩn chứa chỉ trích mà áy náy.

cô lãnh đạm mà nghe, từ đầu đến cuối cũng không cắt đứt hồi ức của Phương Tình Vân, chẳng qua là thỉnh thoảng, chớp mắt vài cái, nhưng đáy mắt vẫn trước sau như một gợn sóng không dấu vết, bình tĩnh đến giống như cô là một người ngoài cuộc.

Trong hành lang chỉ có hai người các cô.

Gió đêm rét lạnh thổi trúng cánh cửa sổ không được đóng kỹ ở cuối hành lang đang lắc lư qua lại, rung động kêu kẽo kẹt, âm thanh ấy quẩn quanh xuyên qua dãy hành lang vắng vẻ, tựa như một hồn ma, vòng quanh giữa hai người họ.

“Cận tiểu thư.” Phương Tình Vân yên lặng vài giây sau mới mở miệng: “Lấy lập trường là một người phụ nữ yêu Tần Viễn, tôi hy vọng cô thông cảm cho tâm tình của tôi, tôi biết tôi rất ích kỷ, nhưng ở trong tình yêu lại có ai có thể thực sự rộng lượng được chứ?”

“cô thật sự rất ích kỷ....” Từ trong miệng Cận Tử Kỳ nhẹ bay ra một câu nói.

Con ngươi mắt của Phương Tình Vân co rụt lại, giật mình kinh ngạc mà nhìn sang cô.

Chẳng qua Cận Tử Kỳ kéo kéo khóe môi lên với cô, cười đến vô cùng nhạt nhẽo hờ hững: “Là chính miệng Tần Viễn nói cho cô biết, chân của anh ta là do cha tôi đánh gãy sao? Lấy sự kiêu ngạo của Tần Viễn, vẫn không đến mức đem chuyện xưa mình trải qua chật vật không chịu nổi như vậy từng chữ một không thiếu mà nói ra toàn bộ cho cô nghe?”

Phương Tình Vân cau mày lại, nhìn Cận Tử Kỳ, vẻ mặt không hiểu ra sao: “cô có ý gì?”

“Vậy cô có biết không? Chuyện năm đó nguyên nhân hai chân Tần Viễn bị gãy.... Người biết cực ít.”

Cận Tử Kỳ nhìn sang sắc mặt cô ta chợt thay đổi, cười đến sâu vị: “Là tiểu thư nhà họ Cận, theo người bỏ trốn, chuyện bê bối gièm pha như vậy đối với một gia tộc danh tiếng mà nói là không thể nào, cha mẹ của tôi sao lại có thể để cho tin tức này tung ra ngoài? Mặc dù tôi quay lại đi điều tra chuyện năm đó, cũng chỉ có thể tra được nguyên nhân Tần Viễn bị thương ở hai chân là bởi vì tai nạn giao thông thôi.”

"Mặc dù tôi quay lại đi điều tra chuyện năm đó, cũng chỉ có thể tra được nguyên nhân Tần Viễn bị thương ở hai chân là bởi vì tai nạn giao thông thôi."

Ánh mắt của Phương Tình Vân lóe lên, cô nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Chuyện của cô cùng anh ấy...... Anh ấy không có giấu giếm tôi."

"Nhưng mà, " Cận Tử Kỳ cố ý kéo dài âm cuối, dư quang bên khóe mắt lại không hề chớp mà chú ý đến biểu tình trên mặt Phương Tình Vân: "Cha của tôi lại nói cho tôi biết, chân của Tần Viễn căn bản không phải do ông ấy phái người đánh."

"Dĩ nhiên, cũng có thể nói rằng, ông ấy còn chưa kịp xuống tay, đã có người trước đó thay ông ấy tốn hết một khoản tiền mời người đi dạy dỗ Tần Viễn, mặc dù cuối cùng vẫn là do ông bỏ ra tiền thuốc thang."

Phương Tình Vân cảnh giác mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm: "Tại sao cô muốn nói cho tôi biết những việc này?"

Cô ta dường như có chút không hiểu, nhưng sau đó thì cô ta hút một ngụm khí, đã hiểu ra, ngay sau đó thì khó có thể che giấu tức giận, nhìn chằm chằm vẻ mặt thản nhiên của Cận Tử Kỳ: "Cô hoài nghi là do tôi làm?"

Phương Tình Vân không thấy Cận Tử Kỳ phủ nhận, giận đến cả người phát run, không dám tin cô độc đoán như vậy.

Thậm chí ngay cả đôi mắt cũng bởi vì uất ức và tức giận mà đỏ hồng, đôi tay nắm lấy quần áo ở phần bụng gắt gao, nhưng sau khi suy nghĩ đến đứa bé trong bụng, lại từ từ thở ra bình thường nén lại cơn tức vốn không kềm được.

Cận Tử Kỳ không chớp mắt mà nhìn Phương Tình Vân lần nữa khôi phục bình tĩnh, trong lòng thầm than, đích xác là người phụ nữ biết giữ vững bình thản, sẽ không bởi vì vài ba lời của cô thì rối loạn trận tuyến.

Bất quá, nếu lửa là do cô ta khơi mào, như vậy, thì nhìn xem cô ta có bản lãnh đem nó dập tắt hay không.

Cận Tử Kỳ tự nhận, cô cũng không phải là người phụ nữ bảo sao nghe vậy, khắp nơi đều bị kiềm chế.

Cho dù ở trước mặt là vợ của người đàn ông mình từng yêu, cũng sẽ không cảm thấy phải cúi đầu đi qua.

Huống chi, chuyện năm đó, ai phải ai trái còn nói không chừng!

Trước mắt là một tiểu thư tú ngoại tuệ trung (bề ngoài xinh đẹp bên trong thông tuệ), xuất thân từ dòng dõi thư hương, có phải cũng đơn giản như ngoài mặt hay không?

"Thật sự thì ngay từ đầu cô đã đoán sai, tôi thật sự mất trí nhớ, khi ở bãi đỗ xe dưới hầm của Thịnh Thế Hào Đình vào bốn năm trước, tôi bị một chiếc Mercedes-Benz màu sâm banh đụng phải bị thương rất nặng."

Lúc Cận Tử Kỳ nói những lời này, nháy mắt một cái cũng không nháy mà nhìn cô ta, trong lúc nhìn thấy đáy mắt của Phương Tình Vân trong phút chốc kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, nghiêng người đi lướt qua đầu vai của cô ta, nhìn bóng đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ.

"Có lẽ cũng có thể nói cô không sai, tôi đã nhớ lại hết thảy mọi thứ. Phải chăng cô cũng thật tò mò là vào lúc nào, thật sự thì thời gian cũng không có bao lâu, khi tôi cùng Tống Kỳ Diễn đi hưởng tuần trăng mật, trong một bãi đỗ xe dưới hầm của một trung tâm mua sắm ở Sydney, tôi thấy được một chiếc xe đánh bay một người, sau đó từng đoạn ngắn ký ức cũng đã trở lại trong đầu tôi, thậm chí bao gồm......"

Cận Tử Kỳ bỗng dưng nhìn về phía Phương Tình Vân, tầm mắt của Phương Tình Vân nhất thời cũng đối diện với cô, thân hình có chút không ổn định mà lui về sau một bước, dường như, là bị ánh mắt sắc bén của Cận Tử Kỳ làm cho khiếp sợ.

Cận Tử Kỳ cũng không chấp nhận, vẫn nói tiếp: "Bao gồm phát sinh vụ tai nạn xe vào bốn năm trước."

"Cô nói với tôi những chuyện có hay không có đều không liên quan với tôi làm gì?" Phương Tình Vân lạnh lùng nói xong, xoay người muốn đi.

Vậy mà cô ta mới vừa bước được hai bước, một bóng dáng cao gầy đã chặn lại đường đi của cô ta.

Khoé môi của Cận Tử Kỳ ẩn chứa một nụ cười nhạt, "Tôi cho là cô sẽ cảm thấy hứng thú, có lẽ là quá hợp ý với cô, mới có thể bất tri bất giác mà đem bí mật đã chôn giấu ở trong lòng tôi nhiều năm như vậy đều nói cho cô biết."

Nhưng vẻ mặt của Phương Tình Vân lại lạnh lùng, mím môi nhìn cô: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm gì sao?" Cận Tử Kỳ bật cười, "Không phải cô gọi tôi sao? Nếu như không phải cô đi nói với tôi đến chuyện mất trí nhớ, tôi sợ rằng cũng mau phải quên mất những chuyện này, đâu nào còn có thể nhắc lại chuyện xưa với cô?"

"Đó là chuyện của cô, tôi không tiện nghe ngóng nhiều hơn, mẹ chồng của tôi tỉnh lại còn cần tôi chăm sóc, nếu như không chuyện gì khác, tôi đi trước, tạm biệt." Phương Tình Vân nói chuyện tốc độ rất nhanh, sợ bị cô cắt đứt.

Nhìn sang dáng vẻ Phương Tình Vân một khắc cũng không muốn ở lại, ánh mắt Cận Tử Kỳ càng lúc càng sắc bén.

Lúc Phương Tình Vân cùng mình lướt qua nhau, Cận Tử Kỳ sâu kín mà mở miệng: "Vậy Tần Viễn có nói cho cô biết hay không, tôi năm đó đi tìm anh ta bị cha mẹ tôi biết được, là có người mật báo cho cha mẹ tôi, gửi một bức thư nặc danh?"

Nói xong, Cận Tử Kỳ nghiêng mắt liếc về phía Phương Tình Vân đã sững sờ, "Xem ra anh ta vẫn chưa biết, mặc dù tôi không muốn nhắc lại những gì đã trải qua cùng anh ta, nhưng cũng không muốn cả đời mang trên lưng cái oan ức vì người mà sống qua ngày, cũng không muốn anh ta mang bộ dáng người bị hại mà nhìn tôi, mười năm trước, bị tổn thương cũng không chỉ một mình Tần Viễn anh ta."

Cận Tử Kỳ làm ra vẻ muốn lên lầu, Phương Tình Vân lại đột nhiên đưa tay kéo cô, cô ta hơi nâng cằm lên, hít thở vài hớp không khí lạnh như băng, mới từ giữa răng môi phun ra mấy chữ: "Cô muốn như thế nào?"

"Có thể như thế nào? Bất quá là muốn cái chân tướng của năm đó, tôi nghĩ, với địa vị giờ này ngày này của Tần Viễn, muốn tra rõ chuyện năm đó đối với anh ta mà nói, tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay."

Cô nhẹ nhàng mà hất bàn tay của Phương Tình Vân ra, Phương Tình Vân lại bước lên phía trước cô một bước, không để cho cô rời đi.

"Quá khứ cũng đã qua, hiện tại lại đến truy cứu, vậy có ý nghĩa gì nữa?"

Tiếng nói trầm thấp của Phương Tình Vân quanh quẩn bên tai Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ khẽ nhướng mày, chẳng mấy chốc thì cười rộ lên, nụ cười như vậy nhìn ở trong mắt Phương Tình Vân, chỉ cảm thấy làm cho người ta bội lần cảm giác bất an và thấp thỏm.

Cận Tử Kỳ lại thoải mái mà nói: "Cô đừng suy nghĩ nhiều, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói một chút. Cô phí hết tâm tư mới lấy được người đàn ông Tần Viễn này, dùng mười năm thời gian mới lấy được đoạn hôn nhân này, cổ nhân có nói rằng, thà phá mười ngôi miếu, không nên hủy một đám cưới, tôi mặc dù không có tri thức hiểu lễ nghĩa như Phương tiểu thư, nhưng chút điểm làm người đây ranh giới cuối cùng vẫn phải có."

Vậy mà, Phương Tình Vân nghe xong lại không có chút nào vui sướng, vẫn nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ gắt gao.

Cận Tử Kỳ không nhìn đến cô ta, sau khi nói xong thì cứ thế mà chuẩn bị đi, lại giống như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, lại lui trở về, bóng dáng kia tiêu điều mảnh khảnh dưới ánh sáng nửa sáng nửa tối, khiến cho người ta có chút không đành lòng.

Nhưng cô vẫn mở miệng hỏi: "Nghe trước đó lúc Tần Viễn ở nhà họ Tống từng nói qua, hàng năm cô đều sẽ trở về nước tham gia hội giao lưu văn hóa, nếu như tôi nghe ngóng không sai, cô và cha cô hàng năm đều được mời ở hàng ngũ khách quý, mà những năm gần đây, hội giao lưu văn hoá dường như đều tổ chức ở thành phố S này, rất khéo chính là, đều ở Thịnh Thế Hào Đình."

"Cô quay lại đây chính là muốn nói với tôi những chuyện này?" Phương Tình Vân bất chợt cười cười, có chút gượng ép.

Nhưng Cận Tử Kỳ có phần vô tội gật đầu một cái, "Trí nhớ của tôi không tệ, lúc ấy trước khi tôi bị đụng ngất đi, loáng thoáng nhìn thấy chiếc xe kia chẳng qua là dừng một lát, lại đột nhiên quay ngược lại quẹo cua lái đi, về sau cảnh sát lại nói đối phương không phải bỏ chạy, mà bởi vì sợ hãi nên tự mình lái xe đến đồn cảnh sát đầu thú."

"Theo thời gian trên camera giám sát năm đó ở bãi đậu xe biểu hiện cho thấy, thời gian tài xế gây chuyện rồi đến đồn cảnh sát tự thú cách nhau hai tiếng, tôi tự mình đi khảo nghiệm thời gian từ dưới hầm của Thịnh Thế Hào Đình lái đến đồn cảnh sát, tốc độ xe chậm nhất bất quá cũng chỉ mất bốn mươi phút, tôi rất hiếu kỳ trong khoảng thời gian trống đó, người tài xế gây tai nạn đã đi đâu."

Hai tay của Phương Tình Vân rũ bên người từ từ nắm thành quả đấm, giữa lông mày là càng toát ra sự lạnh lùng.

Nhưng Cận Tử Kỳ không vì vậy mà dừng lại, nói tiếp: "Tôi lấy quan hệ đi đến đồn cảnh sát lật xem lại hồ sơ vụ tai nạn xe năm đó, nói ra thật sự cực kỳ khéo, phát hiện người lái xe năm đó đụng tôi lại là một người đàn ông trung niên lúc ấy đang làm tài xế cho nhà họ Phương của các người, căn cứ khẩu cung, lúc ấy ông ta quẹo cua với tốc độ quá nhanh không kịp thắng xe mới đụng tôi."

"Phương lão tiên sinh đích xác là một học giả trọng nghĩa khinh tài ưu tú, biết tài xế mình đụng người ta bị thương, thì len lén cho vào tài khoản người tài xế kia một số tiền lớn, có lẽ là sợ làm chuyện tốt bị người ta phát hiện."

Cô liếc nhìn Phương Tình Vân sắc mặt đã trắng bệch, "Cô biết không? Mười năm trước tôi đến Anh quốc đi tìm Tần Viễn."

Phương Tình Vân yên lặng đứng ở nơi đó, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, cô ta cứng ngắc mà quay người lại, nhìn sang Cận Tử Kỳ lạnh nhạt nói: "Đó cũng bất quá là do cô phán đoán, nếu như không có chứng cớ, xin không cần tín khẩu khai hà (tuỳ tiện nói bừa), những lời nói mới vừa rồi kia của cô ngầm có ý phỉ báng, Cận tiểu thư, tôi hoàn toàn có thể một chữ cũng không thiếu mà chuyển đạt đến luật sư của tôi."

Cận Tử Kỳ gật đầu một cái: "Cũng là bởi vì không có chứng cớ, cho nên tôi mới chỉ có thể nói những lời như vậy mà thôi, bất quá Phương tiểu thư, tôi chỉ nhắc nhở cô một câu, đạo lý hủy thi diệt tích ai cũng hiểu, bất quá lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt, nếu như chuyện năm đó không phải là một sự trùng hợp, như vậy..."

cô quay nhìn Phương Tình Vân đầy thâm ý, nhấn từng chữ một mà nói: "Đây chính là một vụ mưu sát."

Dưới ánh sáng hôn ám, Cận Tử Kỳ cứ như vậy giấu đi ánh mắt sâu sắc rung động lòng người, trong lòng Phương Tình Vân có một sự bất lực thê lương sợ hãi, cô ta ôm đầu của mình, lảo đảo mà lui về phía sau đến góc tường, đầu vai run rẩy.

Nhìn Phương Tình Vân bị mình ép đến sụp đổ cả lằn ranh cuối cùng, nhưng Cận Tử Kỳ không có vui vẻ cũng không có hối tiếc, chẳng qua là không đợi cô rời đi, bên người đã vang lên tiếng chất vấn âm u lẽo của Tần Viễn: "Các người đang làm gì?"

Đợi Tần Viễn đến gần, Phương Tình Vân đã ngồi xổm trên mặt đất, lưng tựa vào vách tường cứng lạnh, đôi mắt anh ngẩn ngơ một hồi, lúc lướt qua Cận Tử Kỳ bước chân hơi chậm lại, nhưng vẫn rất nhanh liền đi qua.

Ở bên cạnh Phương Tình Vân nửa ngồi xuống, đem Phương Tình Vân ôm vào trong lòng, giơ tay lên khẽ vuốt đầu của cô, dịu dàng nói: "Thế nào? không phải nói đi mua thức ăn khuya cho mẹ, sao lại tới nơi này?"

Phương Tình Vân giống như bất chợt từ trong cơn ác mộng thức tỉnh, nhào vào trong lòng Tần Viễn, ôm ngược lấy Tần Viễn thật chặt.

Khóe mắt cô có chút ướt át, "A Viễn, anh sẽ không rời khỏi em có đúng hay không?"

Cận Tử Kỳ lẳng lặng đứng đó, quan sát hai người trao nhau tình cảm ở trên mặt đất, lại cảm thấy trước giờ chưa từng nực cười như vậy, cô muốn xoay người rời đi, Tần Viễn lại đột nhiên gọi cô: "Tử Kỳ."

cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, anh đã đứng lên, Phương Tình Vân thì dựa vào lòng anh.

Vóc dáng của anh cùng Tống Kỳ Diễn không khác lắm, cô phải hơi nâng cằm lên mới có thể cùng anh nhìn thẳng vào mắt nhau.

đã từng, luôn là anh nhân nhượng mà cúi người nghe cô nói chuyện.

"Nếu như không cần thiết đừng tìm cô ấy nữa, Tình Vân mang thai, không thể bị kích thích."

Tần Viễn nhìn Cận Tử Kỳ trên mặt bình tĩnh, giọng nói của anh vẫn dịu dàng hòa hoãn như trước kia, nhưng mà lại không giống để cho cô cảm thấy ấm áp như trong trí nhớ, thật sự thì, rất nhiều việc, đã sớm thay đổi một cách vô tri vô giác mà phát sinh biến hóa.

Mặc dù không có Phương Tình Vân, giữa bọn họ cũng không nhất định có thể đi tới cuối cùng, khi qua đi những tháng năm tràn đầy thu hút, chờ bọn họ cùng yên tĩnh lại, mới có thể phát hiện đối phương chỉ là một góc cạnh không thể phai mờ trên người mình.

Chỉ bất quá, Phương Tình Vân để cho cái giải thiết nói trước đó trở thành sự thật rồi.

Cận Tử Kỳ nhìn Tần Viễn, đôi mắt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, "Được, không tìm!"

cô chẳng nói đúng sai, anh lại cau mày, có một tia không xác định.

"Các người mới vừa rồi đang nói gì?"

"Bất quá tùy tiện hàn huyên một chút, chẳng qua là không nghĩ tới bà nhà anh không cười giỡn nổi, tôi đi đây, tạm biệt."

Tạm biệt, cũng không gặp lại, đó chính là kết quả tốt nhất.

trên đầu hành lang lại xuất hiện một bóng dáng thon dài cao ngất, chẳng biết từ lúc nào Tống Kỳ Diễn bất ngờ đứng ở nơi đó, hắn từ từ thong thả bước tới đây, một cách tự nhiên mà vòng qua bả vai Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn bàn tay trên vai, trái tim run lên, mũi lại có chút ê ẩm, theo bản năng mà rúc vào trước ngực của hắn, Tống Kỳ Diễn chớp mắt xuống, vuốt vuốt tóc của cô.

"không phải nói chỉ là đi phòng vệ sinh một lát thôi, tại sao lâu như thế?"

hắn cũng không có cố đợi Cận Tử Kỳ trả lời, sau đó thì nhìn về phía Tần Viễn bên kia đang đỡ Phương Tình Vân.

"Đúng rồi, tôi có một sự kiện vẫn quên nói cho cậu biết..."

Tầm mắt của Tần Viễn cũng đưa lên trên người Tống Kỳ Diễn, anh không liếc nhìn đến Cận Tử Kỳ một cái, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không, không nhìn đến người phụ nữ mà anh đã từng yêu sâu đậm nhất đang tựa vào trong ngực bạn thân của anh.

Lúc gặp lại nhau, anh chưa từng nghĩ tới sẽ là tình cảnh như vậy?

Khi anh tận mắt nhìn thấy bọn họ vợ chồng tình thâm mà đứng cạnh nhau, điều đó giống như một cái tát tàn nhẫn quất lên trên mặt của anh, nhưng mà điều anh có thể chỉ là lặng lẽ chịu đựng cái tát đau đớn kia.

Khi anh tận mắt nhìn thấy bọn họ vợ chồng tình thâm mà đứng cạnh nhau, điều đó giống như là một cái tát tàn nhẫn quất lên trên mặt của anh, nhưng mà, điều anh có thể làm chỉ là lặng lẽ chịu đựng cái tát đau đớn kia.

"Lần trước đi điều tra chuyện mười năm trước, là dính dáng đến thiên kim của một vị thư ký thị uỷ cấp cao đương nhiệm lúc trước, hình như gọi là Hạ Văn Tuyết, thời gian trước nhận được tin tức, nói cô ta...... Ở trong nhà vệ sinh của một quán ăn đêm đã đột tử rồi."

"Cô ta đã chết?" Tần Viễn ngẩn ra, thẳng người mà nhìn sang Tống Kỳ Diễn, "Chết như thế nào?"

Tống Kỳ Diễn nhíu mày, không lộ dấu vết mà liếc nhìn Phương Tình Vân đang ở trong ngực Tần Viễn, "Tôi làm sao biết? Cô ta cũng không phải là người yêu cũ của tôi, tôi quan tâm cô ta làm gì? Chẳng qua là ngẫu nhiên nghe nói thôi, nếu như cậu muốn biết, thì tự đi thăm dò, lấy bản lãnh của cậu, chẳng lẽ còn đào không được nguyên nhân hậu quả của chuyện đã xảy ra sao?"

Nghe được ba chữ "Người yêu cũ", sắc mặt Tần Viễn chợt biến, mà bàn tay của Phương Tình Vân vốn đang khoác lên trên cánh tay của anh cũng giữ chặt ống tay áo của anh, gương mặt bởi vì chôn ở trong ngực Tần Viễn mà không thấy được biểu tình.

Vẻ mặt của Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên mềm xuống, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, giọng nói cũng vô cùng ôn nhu.

"Đi nào, anh dẫn em đi ăn "bún gạo qua cầu" (Quá Kiều Mễ Tuyến)."

Bún gạo qua cầu? Cận Tử Kỳ dứt ra khỏi dòng suy nghĩ phức tạp, bị mấy chữ "bún gạo qua cầu" ngăn ở góc tường, vậy mà bàn tay đã bị nắm chặt vào trong một bàn tay khác đầy vết chai, có chút nhám, nhưng là rất ấm.

Đến khi cô kịp phản ứng, người đã bị hắn kéo đi ra ngoài.

"Đi ăn ở đâu thế?"

Hắn cố làm ra vẻ thần bí quay đầu lại nhìn cô một cái: "Chẳng phải đến sẽ biết sao."

Cận Tử Kỳ nhấp nháy mắt, mơ mơ màng màng, bún gạo qua cầu, có thể cô vẫn chưa nếm qua........

Hai người một đường quẹo ra bệnh viện, công chúa nhà họ Cận nhu thuận theo sát ở phía sau, một câu cũng không có nói tới họ Tần, Tống Kỳ Diễn âm thầm dương dương đắc ý, lại không tự động kiềm chế được mà quay đầu nhìn cô chăm chú.

Cận Tử Kỳ bị hắn nhìn thế cả người sợ hãi, cảm giác kia tựa như ——

Tựa như ——

—— chó nhìn chằm chằm khối thịt, lập tức muốn tha về nhà mà.

--- ------ -------

Tần Viễn nhìn sang hai người cùng nhau rời đi, chân mày lại nhíu chặt.

Mới vừa rồi trong phút chốc xoay người, sắc mặt Cận Tử Kỳ vẫn nhàn nhạt, dường như ánh mắt của cô liếc nhìn sang phía của anh ở bên này, tựa hồ là có nhìn đến anh, rồi lại giống như không nhìn anh, trong ánh mắt kia có sự lạnh lùng và xa cách không nói ra được.

Trong một khắc kia, anh hé miệng muốn nói gì đó, rồi lại phát hiện nói không nên lời.

Đợi bọn họ đi xa, anh vẫn duy trì tư thế cũ, vẫn chưa thu hồi tầm mắt.

Người phụ nữ vốn núp ở trong ngực anh lại thoáng lui ra, Tần Viễn cúi đầu nhìn lại, sắc mặt Phương Tình Vân trắng bệch đã từ từ khôi phục đỏ thắm, cô theo tầm mắt của anh ngắm nhìn quầng sáng của ngọn đèn trên tường ở một đầu hành lang bên kia.

"Tình Vân," Tần Viễn đột nhiên kêu cô một tiếng, cô quay đầu lại nhìn anh, cổ họng anh khẽ động, cũng quay đầu nhìn lại cô, "Sau này không cần tìm cô ấy nữa, anh và cô ấy đã qua rồi."

Phương Tình Vân ngầm cười khổ, anh đã cho rằng là cô chủ động gây chuyện sao?

Anh thật giống như xem thấu tâm tư của cô, vẫn giải thích: "Anh biết tính tình của cô ấy, cô không phải loại phụ nữ thích gây chuyện, cho nên, không cần tìm thêm phiền phức vô vị nữa."

"Lời này của anh có ý gì?" Phương Tình Vân nhìn anh chằm chằm, có chút thất vọng, có chút bi thương: "Vậy tôi ở trong mắt anh, chính là một người phụ nữ thích gây chuyện sao?" Cô nói đến phần sau lại giận dữ.

Tần Viễn thế nhưng cảm thấy cô là cái loại người thích ỷ thế hiếp người!

Phương Tình Vân giận đến cả người phát run, chợt đẩy Tần Viễn ra.

Cô cảm thấy tức giận lại tủi thân, đơn giản không thể tin được mình thế nhưng gặp phải sự đối xử như vậy.

"Tần Viễn, anh đừng quên, tôi mới chính là vợ của anh!"

Tần Viễn nhíu lại đôi mày thanh tú: "Giữa anh và cô ấy trải qua nhiều chuyện như vậy, đã sớm đoạn tuyệt, Tình Vân, em không nên nghi thần nghi quỷ nữa, mười năm tình cảm của chúng ta, anh sẽ có trách nhiệm với em và đứa bé."

"Vậy nếu như giữa các người những trở ngại kia bất quá là hiểu lầm thì sao?"

Phương Tình Vân ngay sau đó hỏi ngược lại một câu khiến cho Tần Viễn kinh ngạc, anh nhìn ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, nhưng lại quên trả lời.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới những trở ngại ngăn cản anh và Cận Tử Kỳ là hiểu lầm, nếu đúng theo như lời Tình Vân nói chẳng qua là hiểu lầm, như vậy giữa anh và Cận Tử Kỳ, đến tột cùng đã lỡ mất như thế nào?

"Anh đối với tôi và đứa nhỏ chẳng lẽ chỉ là trách nhiệm thôi sao?" Phương Tình Vân lạnh lùng cười một tiếng, "Anh lo lắng cô ta sẽ phải chịu tổn thương, chẳng lẽ tôi cũng sẽ không bị tổn thương hả? Tim của tôi thì làm bằng đá sao?"

"Tình Vân, em nghĩ nhiều rồi." Tần Viễn nhíu chặt mày, thoáng toát ra sự không kiên nhẫn.

"Là anh suy nghĩ nhiều!" Đôi mắt Phương Tình Vân nổi lên tơ máu, "Chẳng lẽ anh dám nói bây giờ trong lòng anh không có những ý nghĩ xấu xa kia sao? Khi tôi nói đến những chuyện kia chen ngang giữa các người có thể là hiểu lầm, con mắt của anh đã sớm bán đứng anh, anh muốn quay lại, anh muốn trở lại bên cạnh cô ta!"

"Tình Vân," Tần Viễn dường như là bật thốt lên: "Em không cần cố tình gây sự nữa!"

Phương Tình Vân ngẩn mạnh người, trong tròng mắt trợn to thoáng có ánh nước, khó có thể tin mà nhìn anh chằm chằm.

Tần Viễn nhìn dáng vẻ bi thương của cô, lập tức có chút hối hận tự trách, anh hiển nhiên không quên người đi tới chăm lo cho mình chính là người nào, người phụ nữ Phương Tình Vân này, đối với anh mà nói, tượng trưng cho sự sống lại, tượng trưng cho sự hi vọng.

"Thật xin lỗi, anh không phải cố ý......"

Tần Viễn đưa tay muốn ôm lấy cô, lại bị cô lạnh lùng tránh ra, đáy mắt anh u buồn càng đậm.

Hai tay Phương Tình Vân run rẩy, sau đó nắm chặt thành quyền, buông xuống ở bên người.

Cô quay người trở lại, đưa lưng về phía Tần Viễn, nửa người chôn dưới bóng tối, "Con đường là do tự mình tôi chọn, tôi chỉ có thể tự mình chịu đựng, bất quá tôi không hối hận ở trong ngõ hẻm đó nâng anh dậy."

Thân thể cao to của Tần Viễn chậm rãi dựa vào bức tường phía sau, nâng hai tay lên phủ lấy mặt của mình.

Phương Tình Vân nghiêng đầu mắt lạnh nhìn anh, trong lòng vô cùng khổ sở.

Cùng mình ở chung một chỗ mười năm, anh chưa từng vì mình mà kích động qua một lần?

Nhiều lắm là chính là giống như mới vừa rồi vậy, lo âu ưu sầu một chút, hỏi han ân cần một phen rồi không giải quyết được gì mà để qua một bên coi như xong việc.

Chưa từng vì cô mà uống rượu say, chưa từng vì cô mà tiều tụy, cũng chưa từng vì cô mà thương tâm khóc rống.

Giữa bọn họ luôn là rất dịu dàng rất hài hòa, hầu như không có tranh cãi nhau, có bất đồng, không phải cô nhường một bước, chính là anh lui một chút, thậm chí ngay cả phát cáu, trước khi gặp lại Cận Tử Kỳ cũng chưa từng có qua.

Trong mắt tất cả thân bằng hảo hữu bọn họ là đôi tình nhân kiểu mẫu,

Bọn họ là tất cả trong mắt mô phạm tình lữ, người bạn gái cực thân thiết của cô (khuê trung mật hữu) cũng ghen tị cô đến đỏ mắt.

Nhưng mà, lần trở về nước, gặp phải Cận Tử Kỳ, đoạn đường mười năm tình cảm đèn xanh này rốt cục gặp được đèn đỏ.

Nhưng mà có thể trách ai được? Là chính cô đang đánh cuộc, cô không nên bại bởi Cận Tử Kỳ, cho nên cô trở về, mang theo anh bắt đầu trở lại, cô muốn chứng minh, ở trong lòng Tần Viễn, Phương Tình Vân mới là người quan trọng nhất.

Kết quả --

cô thua nát bét

một Tần Viễn mà mười năm qua Phương Tình Vân chưa từng thấy đã trở lại.

Chàng trai trẻ vì Cận Tử Kỳ mà thần hồn điên đảo, hoặc nhiệt tình mãnh liệt như biển lửa, hoặc lạnh lùng như núi băng, cô nghĩ anh ta ngay từ đêm hôm đó của mười năm trước đã chết rồi.

không nghĩ tới, chẳng qua là ngủ say dưới đáy lòng của anh mà thôi.

Hôm nay, công chúa Bạch Tuyết chỉ nhẹ nhàng hôn hoàng tử, Phương Tình Vân cô chính là vật hi sinh muôn đời!

Cũng không phải là Cận Tử Kỳ ở Tần Viễn trong lòng có một vị trí riêng, mà là, Phương Tình Vân hao phí mười năm, thì ra bất quá ở trong lòng Tần Viễn chỉ chiếm được một góc để dựa thật mỏng manh, những thứ khác, toàn bộ vẫn là quyền sở hữu của Cận Tử Kỳ.

Cố gắng đem nước mắt nuốt trở về, Phương Tình Vân hít thở thật sâu, bức giọng nói của mình đi ra.

"Tần Viễn, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải anh... vẫn chưa từng quên cô ta?"

Tần Viễn phủ ngón tay thon dài lên trên mắt, "thật xin lỗi.... Anh không có biện pháp.... Anh không có biện pháp...."

"Cho nên, anh vẫn còn yêu cô ta?" Giọng nói Phương Tình Vân lạnh như băng. Trái tim của cô vẫn bình tĩnh mà đập, không khí như thường ngày tràn vào trong phổi, nhưng mà lại rét lạnh thấu xương.

Tần Viễn không nhúc nhích, tựa như một pho tượng điêu khắc.

Lúc này trầm mặc, thì đồng nghĩa với việc thừa nhận rồi.

Hồi lâu sau, anh nói: "Anh không muốn lừa dối em, Tình Vân, em là người mà trên đời này anh không muốn lừa gạt nhất."

Cho nên đó là lí do, nhân tiện để cho tôi bị tổn thương như vậy sao?

Phương Tình Vận đứng đối diện với anh, khóe mắt đã khô khốc: "Vậy tôi thì sao? Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?"

"Anh yêu em." Tần Viễn cắn răng, từng chữ một tựa hồ nặng ngàn cân, làm cho anh không cách nào chống đỡ.

Phương Tình Vân cười nhạo một tiếng, "Cả hai người đều yêu sao? Hay, rất hay!"

cô chán nản xoay người, hướng tới cửa thang máy phía trước đi được hai bước, chợt xoay người lại, mạnh mẽ vung hộp thức ăn khuya trong tay vào Tần Viễn, nhất thời, nước canh cũng theo chiếc áo thể thao màu trắng của Tần Viễn chảy xuống.

Thân thể của Tần Viễn bị đụng một cái, nhưng vẫn đứng vững vàng, không nhúc nhích.

Cho dù cả người tràn đầy mùi điểm tâm, anh cũng không động đậy.

Phương Tình Vân thấy thế đau lòng nhưng cũng hận vô cùng, xông tới lấy tay liều mạng mà đấm anh, nước mắt từ khóe mắt giống như đứt từng đoạn mà tràn ra, khóc cho đến khi cũng không phát ra được âm thanh nào, chỉ có liều mạng mà đánh đấm, lắc lắc thân thể rắn chắc kia, muốn phát tiết cái gì đó, lại muốn lay cho anh tỉnh táo lại.

"Mười năm rồi!" cô gào thét, "Ròng rã mười năm rồi!"

Tần Viễn không chút nào phản kháng, cũng không có tránh né, chẳng qua là để tùy cô trút giận.

Phương Tình Vân phát tiết đến mất sức, thân thể trượt xuống, anh đưa tay đỡ lấy cô.

Phương Tình Vân lại nắm tay lên thật cao mà quất tới mạnh mẽ.

"Bốp!"

Đầu của Tần Viễn nghiêng sang một bên, dường như có chút chất lỏng trong suốt nào đó cũng theo khóe mắt văng ra ngoài.

trên khuôn mặt trắng ngần rất nhanh thì sưng đỏ lên, nhưng anh vẫn cố chấp mà nắm lấy tay của Phương Tình Vân, ôm lấy cô không để cho cô ngã nhào trên đất. Móng tay của Phương Tình Vân lưu lại ở trên cổ anh một đường màu đỏ thật dài, từng giọt máu tươm ra.

cô thở hổn hển nức nở, thần sắc Tần Viễn đen tối, hầu kết chuyển động, lại nói không nên lời.

Anh chần chờ một chút, rồi vẫn kéo cô vào trong lòng, nước mắt rất nhanh đã làm ướt quần áo của anh.

Phương Tình Vân ở trong lòng anh khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa, trong miệng nỉ non, trái tim Tần Viễn đau từng cơn, anh nghe được cô vẫn còn đang nói: "Mười năm rồi....."

Tần Viễn đau triệt nội tâm, chẳng qua là càng ôm cô chặt hơn, anh chợt nhớ tới lúc đại học, ở trên sân bóng rổ, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông trắng quần jean, đưa một tay ra với anh, mắt sáng long lanh, tự nhiên thanh thản, cô nói với anh: "Xin chào, tôi là Phương Tình Vân ở hệ Trung văn, rất hân hạnh được biết anh, Tần Viễn!"

Bất quá anh ngay lúc đó, trong lòng trong mắt thấy đều là một cô bé khác, đối với cô bất quá cười trừ cho qua chuyện.

Rất nhiều năm sau, thậm chí ngay cả chính anh cũng không nghĩ tới, sẽ cùng cô gái này đi bên nhau, ôm cô ấy vào trong lòng, thậm chí anh còn quỷ thần xui khiến mà nghĩ tới, hoặc giả đây chính là vận mệnh....

Bây giờ nghĩ lại, đúng là buồn cười biết bao, thì ra đây hết thảy, thật sự chính là số mệnh!